Trong giấc mơ, cô vô cùng đau khổ, có cảm giác như trời sắp đổ sụp xuống, cho dù trong những ngày tháng khó khăn nhất của trước đây khi sắp phải đối mặt với cuộc sống thiếu lương thực, cô cũng không có cảm giác như vậy. Cô nhìn thấy Lãnh Mạn Nguyên khoác tay Nghê Tiên Như, đi đến chỗ cô.
“Nhiệm vụ của cô đã xong rồi, có thể đi rồi, đây là đơn xin ly hôn.” Lãnh Mạn Nguyên cười rất vui vẻ, anh ôm Nghê Tiên Như vào lòng, ôm chặt cô ta giống như ôm thứ đồ quý hiếm. Anh vứt một tờ giấy trắng, phía trên đó viết bốn chữ “Đơn xin ly hôn”.
“Không, Nguyên, chúng ta, chúng ta vừa mới bắt đầu, em còn chưa xin lỗi anh.” Tất cả mọi điều này đến quá nhanh, Nhã Lan kéo góc áo của anh, hy vọng anh có thể đưa một ánh nhìn lên trên người mình. Nhưng, Lãnh Mạn Nguyên từ đầu đến cuối ngay cả nhìn thẳng cũng không nhìn cô, trong mắt anh, trong trái tim anh, tất cả đều là Nghê Tiên Như. Anh và Nghê Tiên Như ngầm nhìn hiểu ý nhau, ngay sau đó cười lớn tiếng, tiếng cười đến chói tai, dường như muốn đâm thủng màng nhĩ yếu ớt của Nhã Lan.
“Quắc Nhã Lan, cô có thể đi rồi, đây là vị trí của tôi.” Nghê Tiên Như thật lâu sau mới thu lại nụ cười sắc nhọn đầy châm chọc đó lại, liếc nhìn cô, vỗ lên ngực của Lãnh Mạn Nguyên, tuyên bố chiếm làm của riêng. Cô ta cao quý như vậy, trên người cho dù chỉ là một món đồ trang sức nhỏ bé cũng thể hiện ra sự đắt đỏ của nó. Cô ta xinh đẹp như vậy, cho dù lúc cười lạnh lùng cũng gây sự chú ý như thế. Nhã Lan có cảm giác thất bại vô cùng mạnh mẽ.
“Còn không nghe thấy sao? Cô có thể đi rồi.” Giọng nói của Lãnh Mạn Nguyên thấm vào trong tai, Nhã Lan chỉ còn lại sự tuyệt vọng.
“Cô ta không đi, chúng ta đi.” Nghê Tiên Như kéo Lãnh Mạn Nguyên, hai người thong dong bước đi…
“Nguyên, đừng đi, đừng đi.” Cô giơ hai tay muốn giữ lại bước chân của anh, nhưng bóng hình anh càng lúc càng xa…
“Nguyên, em xin anh, cho em một cơ hội. Anh đừng đi. Em cần anh, em yêu anh. Nguyên, đừng đi.” Cuối cùng cô cũng nói ra những lời tận sâu trong lòng, nhưng bóng dáng của Lãnh Mạn Nguyên đã xa như vậy, anh căn bản không nghe thấy lời nói của cô…
“Nguyên, đừng đi…” Nước mắt cuồn cuộn tuôn trào ra, cô khóc lóc một cách đau thương, cả bầu trời lộ vẻ cảm động, cả thế giới bắt đầu mưa, tiếng rào rào đó đánh vào trái tim cô, hưởng ứng sự đau thương của cô…
Một đôi tay chậm rãi mở cửa, Lãnh Mạn Nguyên nhẹ nhàng bước vào. Thứ anh nhìn thấy chính là khung cảnh như vậy, Nhã Lan xem chừng rất vô vọng, yếu ớt, nước mắt không ngừng từ trong mắt tuôn ra, làm ướt cả khuôn mặt mềm mại, giống như đóa hoa ngoài cửa sổ bị gió mưa tàn phá.
Anh vốn là thấy trời mưa, lo lắng Nhã Lan quên đóng cửa sổ mới lặng lẽ đi tới. Dáng vẻ mảnh mai ốm yếu của Nhã Lan vô cớ mắc vào trong lòng anh, khiến anh không nhịn được muốn lau đi những vệt nước mắt khắp khuôn mặt cô.
Là ai, khiến em ngày nhớ đêm mong, nước mắt rơi không ngừng? Là Thành Kiên Vỹ sao?
Ngón tay thon dài của Lãnh Mạn Nguyên xoa lên chân mày nhíu chặt của cô, anh chăm chú xoa nhưng lại không xoa hết được vẻ buồn bã khắp khuôn mặt cô. Trong giấc mơ, cô đang thầm lẩm bẩm, chắc đang gọi người cô yêu thương.
“Đừng đi! Xin anh.” Tay cô giơ ra một cách bất lực, quơ quơ một cách vô vọng trong không trung.
Nắm lấy bàn tay lạnh buốt nhỏ bé của cô, Lãnh Mạn Nguyên nâng đặt lên đầu mũi như bảo vật quý hiếm, tham lam hít lấy hương thơm thoang thoảng từ chỗ đó: “Anh sẽ không đi, mãi mãi cũng sẽ không đi, hãy tin anh.”
Anh cam đoan.
Không biết Nhã Lan là nghe thấy lời của anh hay cảm nhận được sự ấm áp đến từ bàn tay anh, cô dần dần yên tĩnh trở lại, không rơi nước mắt nữa, chân mày cũng giãn ra, trên khuôn mặt lại mang theo một nụ cười dịu dàng.
Nụ cười này yếu ớt, nhưng là sự tin tưởng vô điều kiện với người nhận lời với cô…
Không biết qua bao lâu Lãnh Mạn Nguyên mới nhẹ nhàng rời khỏi phòng. Anh nhất thời không có cách nào hiểu nổi cho cảm xúc của bản thân, tại sao mình phải quan tâm cô, tại sao biết rõ là người cô yêu không phải là mình nhưng vẫn muốn ép buộc giữ cô lại? Tại sao? Tại sao…
Từ trước đến nay anh vẫn luôn tự hào về khả năng khống chế bản thân, nhưng kể từ khi gặp được người phụ nữ tên Quắc Nhã Lan này thì nó liền sụp đổ, biến mất như chưa từng tồn tại.
“Chết tiệt.” Nắm chặt nắm đấm, anh cố nén sự tức giận với chính mình, hướng ra khỏi phòng, đóng chặt cửa. Rầm vài tiếng, trong phòng lập tức có đầy mảnh vỡ vụn, một vài đồ vật sưu tầm quý báu liền trở thành vật hy sinh thảm thiết cho cơn giận của anh. Vẫn cảm thấy chưa hả giận, anh rót đầy một ly rượu vang, một hơi uống hết sạch.
Chết tiệt! Anh đã vô số lần mắng mình, trong đầu, trong tim, tất cả đều là gương mặt bất lực yếu ớt của Quắc Nhã Lan, còn có tiếng kêu gào “Đừng đi!” đầy vô vọng của cô.
Chết tiệt! Chiếc ly rượu tuyệt đẹp trong nháy mắt liền biến thành mảnh vụn, Lãnh Mạn Nguyên nhấc chai rượu tu ừng ực…
Trời lại sáng! Nhã Lan vươn vai, nhìn thấy cây cối ướt đẫm bên ngoài. Tối qua trời đã mưa sao? Trước khi ngủ cô nhớ rõ ràng cửa sổ đang mở, là thím Liễu đóng vào giúp cô sao?
Giấc mơ đêm qua cũng không vui vẻ, nhưng sau đó, một bàn tay ấm áp nắm lấy cô, truyền đến cảm giác an toàn. Một giọng nói dịu dàng nhẹ nhàng nói với cô, mãi mãi cũng sẽ không rời xa cô!
Lẽ nào cũng là mơ sao? Nhưng cảm giác đó chân thực đến như vậy, cô thậm chí cảm nhận được hơi thở ấm áp truyền đến từ trong đôi tay đó…
Ối, Lãnh Mạn Nguyên bây giờ làm sao có thể quan tâm đến cô chứ? Cảm xúc của Nhã Lan lại trùng xuống, cảm giác ngọt ngào trong giấc mơ biến mất hoàn toàn, để lại là sự thất vọng vô hạn.
Tiếng gõ cửa cốc cốc vang lên, người giúp việc đứng bên ngoài nói: “Bà chủ, đến giờ ăn cơm rồi.” Cô sờ bụng, một chút cảm giác đói cũng không có. Giờ này chính là lúc ăn bữa sáng, chắc hẳn Nghê Tiên Như cũng có mặt.
“Tôi không đói, không muốn ăn.” Cô không có đủ sức mạnh đối diện với Nghê Tiên Như, chỉ có thể lựa chọn trốn tránh.
“Ông chủ gọi bà chủ xuống, nói còn có chuyện khác muốn nói.” Lời của người giúp việc khiến trái tim cô trùng xuống, lẽ nào là nói chuyện ly hôn sao? Giấc mơ đêm qua sắp trở thành sự thật rồi sao? Cô nên vui mới đúng chứ, tại sao trái tim lại rơi xuống tận đáy, còn đau đớn mơ hồ.
Trái tim cô trống rỗng, giống như đứng ở bờ chênh vênh, không chạm được vào trời đất, không chỗ nương tựa.
“Ừ, được.” Khi người giúp việc thúc giục lần nữa cô mới từ trong cảm xúc của mình tỉnh táo lại, trả lời không được nhiệt tình lắm.
Đúng như dự đoán, Nghê Tiên Như cũng ở đó.
Cô ta vừa ăn từng miếng từng miếng nhỏ, vừa nhẹ nhàng nói gì đó với Lãnh Mạn Nguyên. Đầu bọn họ gần như chạm vào đầu đối phương, Nghê Tiên Như còn không ngừng vỗ lên vai của Lãnh Mạn Nguyên, tiếng cười tràn ra từ trong miệng cô ta. Biểu cảm của Lãnh Mạn Nguyên thoải mái, trên mặt anh cũng treo nụ cười thành thật mà chỉ khi Nghê Tiên Như ở đó mới có.
Nhã Lan do dự đứng ở cửa, không chắc chắn liệu mình có nên bước vào lúc này hay không.
“Bà chủ đến rồi.” Bác Vương giúp việc đứng bên cạnh phục vụ bữa sáng đã nhìn thấy cô, một tiếng gọi làm hai người đang nói chuyện thân mật bừng tỉnh.
“Ồ, chị Quắc đến rồi, mau ngồi xuống.” Nghê Tiên Như đứng dậy một cách tự nhiên, kéo ghế bên cạnh mời cô ngồi xuống.
“Mau dùng bữa đi, không còn sớm nữa.” Ánh mắt sâu thẳm của Lãnh Mạn Nguyên chiếu đến, nhanh chóng dời đi, nhìn chằm chằm lên chiếc đồng hồ đeo tay đắt tiền, nói.
“Ừ, hôm nay chúng tôi còn phải đi du lịch nữa.” Nghê Tiên Như cười rất vui vẻ. Bọn họ sắp sửa bắt đầu một chuyến du lịch lãng mạn sao?
“Chị Quắc có muốn đi cùng không?” Nghê Tiên Như dừng đũa, hỏi.
“Tôi không…”
“Đương nhiên.” Chính vào lúc Nhã Lan chuẩn bị từ chối, Lãnh Mạn Nguyên cướp lời, trả lời cho cô.
“Có lẽ không được, tôi còn thiết kế chưa làm xong.” Cô luôn cảm thấy ánh mắt Lãnh Mạn Nguyên nhìn mình kỳ lạ, nhưng từ đầu đến cuối không tìm ra được lạ ở chỗ nào. Cô nhanh chóng tìm cớ, kiên quyết muốn từ chối chuyến du lịch khó xử này.
Lãnh Mạn Nguyên dường như không định bỏ qua cho cô, anh mím đôi môi mỏng, lúc lời nói của cô còn chưa dứt liền tiếp lấy câu chuyện: “Thím Liễu nói thiết kế của em đã hoàn thành rồi, làm việc thời gian dài như vậy, em cần phải nghỉ ngơi. Bác Vương, thu dọn hành lý cho bà chủ.”
Khi bác Vương cầm hành lý xuất hiện ở trước mặt cô, Nhã Lan biết mình không còn cách nào chối từ nữa. Buồn bực nhận lấy hành lý, cô chậm rãi theo sau hai người lên xe.
Nghê Tiên Như ngồi bên cạnh Lãnh Mạn Nguyên, hôm nay lái chiếc xe thể thao màu đỏ. Nhã Lan nhìn thấy chiếc xe này trên tạp chí mốt, là một chiếc xe Ferrari thể thao bản giới hạn, là chiếc xe thể thao đẳng cấp tuyệt đối, muốn mua một chiếc xe như vậy, ít nhất phải chi hơn ba mươi lăm tỷ.
Nhã Lan tặc lưỡi với sự hào phóng của Lãnh Mạn Nguyên với Nghê Tiên Như. Tiêu tiền như rác, trên thế giới này cũng chỉ có Nghê Tiên Như có tư cách khiến anh làm như vậy.
Nghê Tiên Như vô cùng hưng phấn, không ngừng nói chuyện với Lãnh Mạn Nguyên đang lái xe, hoàn toàn không để ý đến sự tồn tại của cô. Cô không thể không khâm phục Lãnh Mạn Nguyên, anh vừa nói chuyện không ngừng nghỉ với Nghê Tiên Như, vừa có thể lái xe bình tĩnh như vậy, hơn nữa còn rất nhanh, phong cảnh trước mắt vút qua nhanh chóng, gió trên đỉnh đầu thông qua mui xe đang mở như dao cắt vào da thịt.
Cho dù tốc độ xe như vậy bọn họ cũng phải lái mất ba tiếng đồng hồ mới có thể đến nơi. Khi bến cảng rộng lớn xuất hiện trước mặt, cô nhìn thấy chiếc tàu chở dầu màu trắng mà bọn họ từng ngồi khi hưởng tuần trăng mật của riêng Lãnh Mạn Nguyên.
Ồ, thì ra chuyến du lịch của bọn họ là muốn đi biển! Nhã Lan hiểu ra có chút thất vọng nho nhỏ, trên chiếc thuyền này từng có những ký ức ngọt ngào nhất của cô, cô tưởng rằng Lãnh Mạn Nguyên sẽ giống như mình, có rất nhiều tình cảm đặc biệt với nó. Hóa ra, cô lại lần nữa tự đa tình một cách tẻ nhạt.
Cô bước theo hai người lên thuyền với tâm trạng sa sút, rất nhanh chóng thuyền càng lao vun vút về phía trước.
Nhã Lan lại tiến vào căn phòng trước đây ở, cách bố trí trong phòng vẫn không thay đổi, sạch sẽ không một hạt bụi, có thể thấy có người thường xuyên đến quét dọn. Nơi quen thuộc này đã gợi lên ký ức của cô, chính ở trên chiếc giường êm ái trước mắt này, cô đã dâng hiến lần đầu tiên của mình. Nhưng, đối với Lãnh Mạn Nguyên, nó không có bất cứ ý nghĩa gì.
“Nguyên, nhanh lên!” Cánh cửa không ngăn được âm thanh bên ngoài, giọng nói trong trẻo của Nghê Tiên Như bay đến, tràn đầy sự ngọt ngào. Cô ta chạy, hơi thở không ổn định, còn có thể nghe thấy tiếng bước chân nhẹ nhàng.
“Xem em vội chưa kìa.” Giọng nói của Lãnh Mạn Nguyên rất có từ tính, tràn đầy sự cưng chiều, là giọng nói dịu dàng chỉ dành riêng cho Nghê Tiên Như. Bước chân nặng hơn một chút cùng với tiếng bước chân nhẹ nhàng trước đó hòa lẫn vào nhau, tạo nên những chấn động nho nhỏ vào trong không gian nhỏ.
“Em cũng muốn đi lái!” Giọng nói của Nghê Tiên Như có chút mơ hồ.
Bọn họ vội vàng như vậy, là chuẩn bị đi đâu nhỉ? Trái tim Nhã Lan bay xa theo bước chân của bọn họ, suy đoán hướng đi của bọn họ.
“Nhiệm vụ của cô đã xong rồi, có thể đi rồi, đây là đơn xin ly hôn.” Lãnh Mạn Nguyên cười rất vui vẻ, anh ôm Nghê Tiên Như vào lòng, ôm chặt cô ta giống như ôm thứ đồ quý hiếm. Anh vứt một tờ giấy trắng, phía trên đó viết bốn chữ “Đơn xin ly hôn”.
“Không, Nguyên, chúng ta, chúng ta vừa mới bắt đầu, em còn chưa xin lỗi anh.” Tất cả mọi điều này đến quá nhanh, Nhã Lan kéo góc áo của anh, hy vọng anh có thể đưa một ánh nhìn lên trên người mình. Nhưng, Lãnh Mạn Nguyên từ đầu đến cuối ngay cả nhìn thẳng cũng không nhìn cô, trong mắt anh, trong trái tim anh, tất cả đều là Nghê Tiên Như. Anh và Nghê Tiên Như ngầm nhìn hiểu ý nhau, ngay sau đó cười lớn tiếng, tiếng cười đến chói tai, dường như muốn đâm thủng màng nhĩ yếu ớt của Nhã Lan.
“Quắc Nhã Lan, cô có thể đi rồi, đây là vị trí của tôi.” Nghê Tiên Như thật lâu sau mới thu lại nụ cười sắc nhọn đầy châm chọc đó lại, liếc nhìn cô, vỗ lên ngực của Lãnh Mạn Nguyên, tuyên bố chiếm làm của riêng. Cô ta cao quý như vậy, trên người cho dù chỉ là một món đồ trang sức nhỏ bé cũng thể hiện ra sự đắt đỏ của nó. Cô ta xinh đẹp như vậy, cho dù lúc cười lạnh lùng cũng gây sự chú ý như thế. Nhã Lan có cảm giác thất bại vô cùng mạnh mẽ.
“Còn không nghe thấy sao? Cô có thể đi rồi.” Giọng nói của Lãnh Mạn Nguyên thấm vào trong tai, Nhã Lan chỉ còn lại sự tuyệt vọng.
“Cô ta không đi, chúng ta đi.” Nghê Tiên Như kéo Lãnh Mạn Nguyên, hai người thong dong bước đi…
“Nguyên, đừng đi, đừng đi.” Cô giơ hai tay muốn giữ lại bước chân của anh, nhưng bóng hình anh càng lúc càng xa…
“Nguyên, em xin anh, cho em một cơ hội. Anh đừng đi. Em cần anh, em yêu anh. Nguyên, đừng đi.” Cuối cùng cô cũng nói ra những lời tận sâu trong lòng, nhưng bóng dáng của Lãnh Mạn Nguyên đã xa như vậy, anh căn bản không nghe thấy lời nói của cô…
“Nguyên, đừng đi…” Nước mắt cuồn cuộn tuôn trào ra, cô khóc lóc một cách đau thương, cả bầu trời lộ vẻ cảm động, cả thế giới bắt đầu mưa, tiếng rào rào đó đánh vào trái tim cô, hưởng ứng sự đau thương của cô…
Một đôi tay chậm rãi mở cửa, Lãnh Mạn Nguyên nhẹ nhàng bước vào. Thứ anh nhìn thấy chính là khung cảnh như vậy, Nhã Lan xem chừng rất vô vọng, yếu ớt, nước mắt không ngừng từ trong mắt tuôn ra, làm ướt cả khuôn mặt mềm mại, giống như đóa hoa ngoài cửa sổ bị gió mưa tàn phá.
Anh vốn là thấy trời mưa, lo lắng Nhã Lan quên đóng cửa sổ mới lặng lẽ đi tới. Dáng vẻ mảnh mai ốm yếu của Nhã Lan vô cớ mắc vào trong lòng anh, khiến anh không nhịn được muốn lau đi những vệt nước mắt khắp khuôn mặt cô.
Là ai, khiến em ngày nhớ đêm mong, nước mắt rơi không ngừng? Là Thành Kiên Vỹ sao?
Ngón tay thon dài của Lãnh Mạn Nguyên xoa lên chân mày nhíu chặt của cô, anh chăm chú xoa nhưng lại không xoa hết được vẻ buồn bã khắp khuôn mặt cô. Trong giấc mơ, cô đang thầm lẩm bẩm, chắc đang gọi người cô yêu thương.
“Đừng đi! Xin anh.” Tay cô giơ ra một cách bất lực, quơ quơ một cách vô vọng trong không trung.
Nắm lấy bàn tay lạnh buốt nhỏ bé của cô, Lãnh Mạn Nguyên nâng đặt lên đầu mũi như bảo vật quý hiếm, tham lam hít lấy hương thơm thoang thoảng từ chỗ đó: “Anh sẽ không đi, mãi mãi cũng sẽ không đi, hãy tin anh.”
Anh cam đoan.
Không biết Nhã Lan là nghe thấy lời của anh hay cảm nhận được sự ấm áp đến từ bàn tay anh, cô dần dần yên tĩnh trở lại, không rơi nước mắt nữa, chân mày cũng giãn ra, trên khuôn mặt lại mang theo một nụ cười dịu dàng.
Nụ cười này yếu ớt, nhưng là sự tin tưởng vô điều kiện với người nhận lời với cô…
Không biết qua bao lâu Lãnh Mạn Nguyên mới nhẹ nhàng rời khỏi phòng. Anh nhất thời không có cách nào hiểu nổi cho cảm xúc của bản thân, tại sao mình phải quan tâm cô, tại sao biết rõ là người cô yêu không phải là mình nhưng vẫn muốn ép buộc giữ cô lại? Tại sao? Tại sao…
Từ trước đến nay anh vẫn luôn tự hào về khả năng khống chế bản thân, nhưng kể từ khi gặp được người phụ nữ tên Quắc Nhã Lan này thì nó liền sụp đổ, biến mất như chưa từng tồn tại.
“Chết tiệt.” Nắm chặt nắm đấm, anh cố nén sự tức giận với chính mình, hướng ra khỏi phòng, đóng chặt cửa. Rầm vài tiếng, trong phòng lập tức có đầy mảnh vỡ vụn, một vài đồ vật sưu tầm quý báu liền trở thành vật hy sinh thảm thiết cho cơn giận của anh. Vẫn cảm thấy chưa hả giận, anh rót đầy một ly rượu vang, một hơi uống hết sạch.
Chết tiệt! Anh đã vô số lần mắng mình, trong đầu, trong tim, tất cả đều là gương mặt bất lực yếu ớt của Quắc Nhã Lan, còn có tiếng kêu gào “Đừng đi!” đầy vô vọng của cô.
Chết tiệt! Chiếc ly rượu tuyệt đẹp trong nháy mắt liền biến thành mảnh vụn, Lãnh Mạn Nguyên nhấc chai rượu tu ừng ực…
Trời lại sáng! Nhã Lan vươn vai, nhìn thấy cây cối ướt đẫm bên ngoài. Tối qua trời đã mưa sao? Trước khi ngủ cô nhớ rõ ràng cửa sổ đang mở, là thím Liễu đóng vào giúp cô sao?
Giấc mơ đêm qua cũng không vui vẻ, nhưng sau đó, một bàn tay ấm áp nắm lấy cô, truyền đến cảm giác an toàn. Một giọng nói dịu dàng nhẹ nhàng nói với cô, mãi mãi cũng sẽ không rời xa cô!
Lẽ nào cũng là mơ sao? Nhưng cảm giác đó chân thực đến như vậy, cô thậm chí cảm nhận được hơi thở ấm áp truyền đến từ trong đôi tay đó…
Ối, Lãnh Mạn Nguyên bây giờ làm sao có thể quan tâm đến cô chứ? Cảm xúc của Nhã Lan lại trùng xuống, cảm giác ngọt ngào trong giấc mơ biến mất hoàn toàn, để lại là sự thất vọng vô hạn.
Tiếng gõ cửa cốc cốc vang lên, người giúp việc đứng bên ngoài nói: “Bà chủ, đến giờ ăn cơm rồi.” Cô sờ bụng, một chút cảm giác đói cũng không có. Giờ này chính là lúc ăn bữa sáng, chắc hẳn Nghê Tiên Như cũng có mặt.
“Tôi không đói, không muốn ăn.” Cô không có đủ sức mạnh đối diện với Nghê Tiên Như, chỉ có thể lựa chọn trốn tránh.
“Ông chủ gọi bà chủ xuống, nói còn có chuyện khác muốn nói.” Lời của người giúp việc khiến trái tim cô trùng xuống, lẽ nào là nói chuyện ly hôn sao? Giấc mơ đêm qua sắp trở thành sự thật rồi sao? Cô nên vui mới đúng chứ, tại sao trái tim lại rơi xuống tận đáy, còn đau đớn mơ hồ.
Trái tim cô trống rỗng, giống như đứng ở bờ chênh vênh, không chạm được vào trời đất, không chỗ nương tựa.
“Ừ, được.” Khi người giúp việc thúc giục lần nữa cô mới từ trong cảm xúc của mình tỉnh táo lại, trả lời không được nhiệt tình lắm.
Đúng như dự đoán, Nghê Tiên Như cũng ở đó.
Cô ta vừa ăn từng miếng từng miếng nhỏ, vừa nhẹ nhàng nói gì đó với Lãnh Mạn Nguyên. Đầu bọn họ gần như chạm vào đầu đối phương, Nghê Tiên Như còn không ngừng vỗ lên vai của Lãnh Mạn Nguyên, tiếng cười tràn ra từ trong miệng cô ta. Biểu cảm của Lãnh Mạn Nguyên thoải mái, trên mặt anh cũng treo nụ cười thành thật mà chỉ khi Nghê Tiên Như ở đó mới có.
Nhã Lan do dự đứng ở cửa, không chắc chắn liệu mình có nên bước vào lúc này hay không.
“Bà chủ đến rồi.” Bác Vương giúp việc đứng bên cạnh phục vụ bữa sáng đã nhìn thấy cô, một tiếng gọi làm hai người đang nói chuyện thân mật bừng tỉnh.
“Ồ, chị Quắc đến rồi, mau ngồi xuống.” Nghê Tiên Như đứng dậy một cách tự nhiên, kéo ghế bên cạnh mời cô ngồi xuống.
“Mau dùng bữa đi, không còn sớm nữa.” Ánh mắt sâu thẳm của Lãnh Mạn Nguyên chiếu đến, nhanh chóng dời đi, nhìn chằm chằm lên chiếc đồng hồ đeo tay đắt tiền, nói.
“Ừ, hôm nay chúng tôi còn phải đi du lịch nữa.” Nghê Tiên Như cười rất vui vẻ. Bọn họ sắp sửa bắt đầu một chuyến du lịch lãng mạn sao?
“Chị Quắc có muốn đi cùng không?” Nghê Tiên Như dừng đũa, hỏi.
“Tôi không…”
“Đương nhiên.” Chính vào lúc Nhã Lan chuẩn bị từ chối, Lãnh Mạn Nguyên cướp lời, trả lời cho cô.
“Có lẽ không được, tôi còn thiết kế chưa làm xong.” Cô luôn cảm thấy ánh mắt Lãnh Mạn Nguyên nhìn mình kỳ lạ, nhưng từ đầu đến cuối không tìm ra được lạ ở chỗ nào. Cô nhanh chóng tìm cớ, kiên quyết muốn từ chối chuyến du lịch khó xử này.
Lãnh Mạn Nguyên dường như không định bỏ qua cho cô, anh mím đôi môi mỏng, lúc lời nói của cô còn chưa dứt liền tiếp lấy câu chuyện: “Thím Liễu nói thiết kế của em đã hoàn thành rồi, làm việc thời gian dài như vậy, em cần phải nghỉ ngơi. Bác Vương, thu dọn hành lý cho bà chủ.”
Khi bác Vương cầm hành lý xuất hiện ở trước mặt cô, Nhã Lan biết mình không còn cách nào chối từ nữa. Buồn bực nhận lấy hành lý, cô chậm rãi theo sau hai người lên xe.
Nghê Tiên Như ngồi bên cạnh Lãnh Mạn Nguyên, hôm nay lái chiếc xe thể thao màu đỏ. Nhã Lan nhìn thấy chiếc xe này trên tạp chí mốt, là một chiếc xe Ferrari thể thao bản giới hạn, là chiếc xe thể thao đẳng cấp tuyệt đối, muốn mua một chiếc xe như vậy, ít nhất phải chi hơn ba mươi lăm tỷ.
Nhã Lan tặc lưỡi với sự hào phóng của Lãnh Mạn Nguyên với Nghê Tiên Như. Tiêu tiền như rác, trên thế giới này cũng chỉ có Nghê Tiên Như có tư cách khiến anh làm như vậy.
Nghê Tiên Như vô cùng hưng phấn, không ngừng nói chuyện với Lãnh Mạn Nguyên đang lái xe, hoàn toàn không để ý đến sự tồn tại của cô. Cô không thể không khâm phục Lãnh Mạn Nguyên, anh vừa nói chuyện không ngừng nghỉ với Nghê Tiên Như, vừa có thể lái xe bình tĩnh như vậy, hơn nữa còn rất nhanh, phong cảnh trước mắt vút qua nhanh chóng, gió trên đỉnh đầu thông qua mui xe đang mở như dao cắt vào da thịt.
Cho dù tốc độ xe như vậy bọn họ cũng phải lái mất ba tiếng đồng hồ mới có thể đến nơi. Khi bến cảng rộng lớn xuất hiện trước mặt, cô nhìn thấy chiếc tàu chở dầu màu trắng mà bọn họ từng ngồi khi hưởng tuần trăng mật của riêng Lãnh Mạn Nguyên.
Ồ, thì ra chuyến du lịch của bọn họ là muốn đi biển! Nhã Lan hiểu ra có chút thất vọng nho nhỏ, trên chiếc thuyền này từng có những ký ức ngọt ngào nhất của cô, cô tưởng rằng Lãnh Mạn Nguyên sẽ giống như mình, có rất nhiều tình cảm đặc biệt với nó. Hóa ra, cô lại lần nữa tự đa tình một cách tẻ nhạt.
Cô bước theo hai người lên thuyền với tâm trạng sa sút, rất nhanh chóng thuyền càng lao vun vút về phía trước.
Nhã Lan lại tiến vào căn phòng trước đây ở, cách bố trí trong phòng vẫn không thay đổi, sạch sẽ không một hạt bụi, có thể thấy có người thường xuyên đến quét dọn. Nơi quen thuộc này đã gợi lên ký ức của cô, chính ở trên chiếc giường êm ái trước mắt này, cô đã dâng hiến lần đầu tiên của mình. Nhưng, đối với Lãnh Mạn Nguyên, nó không có bất cứ ý nghĩa gì.
“Nguyên, nhanh lên!” Cánh cửa không ngăn được âm thanh bên ngoài, giọng nói trong trẻo của Nghê Tiên Như bay đến, tràn đầy sự ngọt ngào. Cô ta chạy, hơi thở không ổn định, còn có thể nghe thấy tiếng bước chân nhẹ nhàng.
“Xem em vội chưa kìa.” Giọng nói của Lãnh Mạn Nguyên rất có từ tính, tràn đầy sự cưng chiều, là giọng nói dịu dàng chỉ dành riêng cho Nghê Tiên Như. Bước chân nặng hơn một chút cùng với tiếng bước chân nhẹ nhàng trước đó hòa lẫn vào nhau, tạo nên những chấn động nho nhỏ vào trong không gian nhỏ.
“Em cũng muốn đi lái!” Giọng nói của Nghê Tiên Như có chút mơ hồ.
Bọn họ vội vàng như vậy, là chuẩn bị đi đâu nhỉ? Trái tim Nhã Lan bay xa theo bước chân của bọn họ, suy đoán hướng đi của bọn họ.
/236
|