“Em không nhận ra sao? Đó là Lãnh Mạn Nguyên!” Ba chữ Lãnh Mạn Nguyên như trở thành một vòng lặp, rồi không ngừng phóng to, không ngừng lặp lại, không ngừng vang lên bên tai cô.
“A…” Nhã Lan bịt chặt tai lại, hét toáng lên.
“Em sao vậy?” Dưới ánh đèn sáng lóa, giọng nói lo lắng của Kiệt Thành Vũ vang lên, hắn ta đang ở đằng sau đỡ lấy cô.
“Không cần!” Cô nghĩ đến khuôn mặt bò đầy sâu bọ của hắn ta trong mơ, liền vội vàng tránh ra rồi bịt chặt mắt lại.
“Đừng sợ, Lan Lan, là anh.” Thành Kiên Vỹ lại nhích lại gần, mạnh mẽ gỡ ra bàn tay đang bịt mắt của cô, Nhã Lan nhìn thấy trên mặt hắn ta ngoại trừ vết sẹo thì chẳng có gì cả.
Cũng may. Nhã Lan thở phào nhẹ nhõm. Cũng vì đó chỉ là một giấc mơ mà cảm thấy may mắn. Cũng may chỉ là mơ, Lãnh Mạn Nguyên còn chưa trở thành đống xương trắng. Cô lau đi mồ hôi trên mặt, lúc này mới nhận ra, ánh đèn vốn chưa bật đã chẳng biết sáng lên tự lúc nào.
“Anh đến đây làm gì?” Khuôn mặt của Nhã Lan trầm xuống, cô đã bắt đầu hận Thành Kiên Vỹ.
“Anh đến thăm em.” Giọng nói của hắn ta rất dịu dàng, nhưng lại chẳng hợp gì với cái vết sẹo trên mặt hắn cả. “Em ngất ở trên mặt đất nên anh mới bế em lên giường.”
“Hãy thả Lãnh Mạn Nguyên ra.” Cô lại cầu xin thêm lần nữa.
“Không thể nào.” Thành Kiên Vỹ rất kiên quyết.
“Nếu anh dám làm gì với anh ấy, tôi sẽ chết cho anh xem.” Cô uy hiếp.
“Nếu em dám chết, tôi sẽ cho anh ta chết thảm hết mức có thể, em có muốn thử không?” Anh ta nghiến răng nghiến lợi hỏi, vết sẹo trên mặt cũng vặn vẹo đến khủng bố.
“Cút, tôi không muốn nhìn thấy anh!” Nhã Lan bất lực mà chỉ đành nhặt lên những thứ xung quanh ném về phía hắn ta, những thứ đó sau khi đập lên hắn ta thì bị vỡ vụn ra, còn hắn ta lại chẳng hề hấn gì.
“Đừng bướng bỉnh nữa, ngoan ngoãn nghỉ ngơi đi.” Rất lâu sau, hắn ta như đã quyết định điều gì đó, liền ngăn cản cô lại, sau đó đi ra ngoài.
“Hu hu hu, Nguyên, em phải làm gì đây?” Nhã Lan mềm yếu mà ngồi dưới đất, bất lực mà òa khóc.
…
Nhã Lan không biết bản thân mình đã ở đây bao lâu, chỉ mỗi bữa đều có người đưa cơm đến, mà đã đưa bao lần rồi? Cô chẳng rõ lắm. Dù sao thì trời sáng rồi lại tối, cũng như đã qua mấy ngày rồi.
Bữa sáng trên bàn đã nguội, nhưng cô cũng chẳng có chút khẩu vị nào, mỗi lần nghĩ đến hình dáng đầy máu của Lãnh Mạn Nguyên và cả cái móc câu sắc nhọn đâm vào người anh ấy thì cô vẫn không ngừng được mà nôn, nôn đến tận khi trong dạ dày chẳng còn gì nữa.
Trong những lúc ấy, cô cũng muốn ăn gì đó để bổ sung thể lực thế nhưng cô cứ ăn vào lại nôn ra, thế là cô cũng chẳng ăn nữa.
Thành Kiên Vỹ từ đêm hôm ấy cũng không có đến đây nữa, trong lòng cô lại lo lắng không thôi, hắn ta không đến thì cô cũng chẳng có cơ hội mà cầu xin, Lãnh Mạn Nguyên bị thương nặng thế, thật sự không thể để lâu được.
“Phải làm sao đây?” Cô lo lắng mà tìm kiếm trong phòng, mong mỏi có tìm ra được cách giải quyết nào đó. Nếu cô có thể trốn thoát mà báo cho Uông Minh Thiên bọn họ thì Lãnh Mạn Nguyên cũng có thể được cứu ra.
Thế nhưng bây giờ cô lại bị nhốt ở đây.
Nhã Lan nhìn xuống lầu, đang đúng vào giữa trưa, cũng là lúc các bảo vệ thay ca, đều tập hợp trong một cái đình để họp, nếu lúc này cô chạy ra ngoài, có lẽ sẽ thoát được.
Nhã Lan rất nhanh nhìn thấy cái ga giường và cả tấm chăn trắng toát. Cô dùng răng cắn một góc ra, rồi dùng hết sức để xé chúng nó, sau đó liền buộc liền chúng lại, đang lúc cô chuẩn bị thả cái dây thừng vừa làm đó xuống thì bảo vệ đều đã đứng vào vị trí cả rồi.
Ài, chỉ đành đợi thêm chút nữa. Đang lúc Nhã Lan còn suy nghĩ thì có tiếng nói vọng vào từ ngoài cửa. Cô nhanh chóng nhét hết mọi thứ vào gầm giường.
“Phu nhân, cô không thể vào!” Nghe được bảo vệ không phải đang nói chuyện với Thành Kiên Vỹ cô liền thở phào nhẹ nhõm.
“Nhà tôi mà tôi còn không được vào, ở đâu ra cái chuyện đó chứ? Nhanh cút ra cho tôi!” Đó là giọng nói của Uyển Nhân, Nhã Lan nhận ra được giọng cô, thế là cô thầm cầu nguyện cô ấy có thể vào đây.
“Không phải thế đâu phu nhân, đây là lời dặn của ông chủ, không ai được vào đây, chúng tôi cũng không thể làm gì được!”
Chát, một âm thanh vang dội vang lên, sau đó là giọng nói cao vút của Uyển Nhân. “Sao nào, muốn trèo lên đầu tôi ngồi hay sao? Tôi ra vào ở nhà mình còn cần sự đồng ý của anh à? Anh có tin tôi bắn chết anh không.”
“Phu nhân, phu nhân, xin cô đừng như thế, để chúng tôi mở cửa.” Bảo vệ hoảng loạn một hồi thì tiếng mở cửa liền vang lên. Sau đó thì Uyển Nhân đã xuất hiện trước mặt Nhã Lan.
“Uyển Nhân, cứu tớ với!” Nhã Lan chạy qua cầu xin cô.
Uyển Nhân nhanh chóng đóng cửa, cô ấy thở hồng hộc, nom có vẻ rất sợ hãi.
“Nhã Lan, sao cậu lại bị nhốt ở đây cơ chứ?” Trên mặt cô ấy hiện lên chút ngạc nhiên kèm sợ hãi.
“Tớ bị Thành...Kiên Vỹ bắt đến.” Cô nói thật ra.
“Tớ còn tưởng anh ta bắt người khác cơ.” Sắc mặt của Uyển Nhân có vẻ rất kém cỏi.
“Uyển Nhân, xin cậu hãy thả tớ đi.” Nhã Lan vô cùng lo lắng cho Lãnh Mạn Nguyên, nên lại cầu xin cô ấy lần nữa.
“Nhã Lan, tớ không giúp được cậu đâu.” Uyển Nhân lắc đầu, cũng dập tắt chút hy vọng vừa le lói của cô. “Tính cách của Vũ thì đâu phải cậu không biết, nếu là người phụ nữ khác mà bị tớ phát hiện, thì dù tớ có đánh chết bọn họ thì anh ta cũng chẳng nói lấy nửa lời, nhưng nếu liên quan đến cậu thì dù là nói xấu một câu cũng chẳng được, nếu tớ mà thả cậu, anh ta chắc sẽ giết tớ mất.”
“Sao lại thế được, bọn cậu là vợ chồng, dù thế nào thì anh ta cũng...”
“Bọn tớ chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa thôi.” Uyển Nhân đau khổ trả lời, “Anh ấy chưa bao giờ chạm vào tớ, anh ấy thà tìm người phụ nữ khác bên ngoài cũng chẳng thèm để ý đến tớ, mồm thì anh ấy bảo không muốn bắt nạt bạn của cậu, nhưng thật ra là chẳng hề có cảm tình gì với tớ.” Uyển Nhân vừa nói vừa khóc, cái chuyện đáng xấu hổ của gia đình này để nói ra thì cần dũng cảm thế nào chứ.
“Sao lại thế được, thế sao bọn cậu lại kết hôn chứ!”
“Là do bố mẹ anh ấy ép, họ biết tớ thích anh ta, mà họ cũng thích tớ nữa, nên họ mong Vũ cưới tớ, nhưng Vũ thì mãi không đồng ý. Sau đó thì đột nhiên anh ấy lại đề nghị với bố mẹ rằng để anh ấy quản lý công ty, chuyện đó đương nhiên khiến họ rất vui mừng, chuyện này vẫn luôn là nguyện vọng của họ bấy lâu nay, nhưng bố mẹ anh ấy vì muốn đạt được mục đích để anh ấy cưới tớ liền đưa điều kiện phải cưới thì bố mẹ anh ấy mới đồng ý. Anh ấy lúc đó vẻ rất vội vàng nên chẳng nghĩ ngợi gì mà đồng ý luôn.” Lúc Uyển Nhân nói những điều này thì khuôn mặt cô vẫn tràn đầy đau khổ tyệt vọng.
“Anh ấy đã nói sẽ không chạm vào người tớ bởi anh ấy không muốn vấy bẩn tình cảm giữa hai người.” Cô cúi đầu, lộ ra cái vòng cô quý giá trên cổ. “Tớ biết trái tim anh ấy chỉ có cậu thế nhưng vẫn nhất quyết muốn gả cho anh ấy, cứ ngỡ thời gian sẽ xoa dịu được mọi thứ, chẳng ngờ rằng anh ấy vẫn cứ không quên được cậu.”
“Uyển Nhân, nhưng tớ đã có gia đình rồi, cũng có con của mình, thế nên xin cậu giúp tớ! Nguyên bây giờ cũng bị anh ta bắt rồi, lúc nào cũng có thể gặp nguy hiểm đến tính mạng cả. Tớ không thích Thành Kiên Vỹ, anh ta vốn không thuộc về tớ, tin tớ đi, sớm muộn gì anh ta cũng nhận ra điểm tốt của cậu thôi.” Trong lòng Nhã Lan vô cùng rối bời, sau khi hiểu được tình cảm của Thành Kiên Vỹ đối với cô, cô chẳng những không hề vui vẻ mà trong lòng chỉ lại càng nặng nề hơn.
Uyển Nhân im lặng rất lâu, dường như đang đánh giá độ tin cậy trong lời nói của cô. Cô mím chặt môi, hai hàng lông mày nhíu lại, toát lên vẻ nặng nề trước đây chưa từng có.
Mãi lâu sau cô ấy mới ngẩng đầu. “Tớ có thể thử một chút, để tớ nghĩ xem.” Nói xong, cô cũng không nói gì nữa mà đi mất.
Vào bữa sáng ngày hôm sau, ổ khóa được mở ra, Nhã Lan phiền muộn mà bịt mũi, bởi mỗi đêm đều bị ác mộng quấy rầy thế nên cô chẳng có chút thèm ăn nào.
“Mấy người đem đi đi, tôi không ăn.” Cô chán ngán mà quay đầu đi, rồi nói với người giúp việc đang đẩy bữa sáng vào. Cửa bị nhẹ nhàng khép lại, người giúp việc như thể không nghe thấy cô nói mà tiếp tục đẩy toa ăn đi đến.
“Tôi nói rồi, không đói, cô không...” Cô đang muốn trách móc người giúp việc thì phát hiện người giúp việc đó cởi quần áo ngoài ra, và cô nhận ra đó là Ẩn Hạo.
“Sao lại là anh?” Cô vô cùng kinh ngạc.
“Anh đến cứu em mà, Uyển Nhân đã dẫn bảo vệ đi rồi, chúng ta nhanh đi thôi!” Sau đó ném cho cô một cái áo mưa màu đen, rồi lấy ra từ toa ăn một cái áo khoác mặc vào.
“Nhanh lên!” Anh giục, rồi nhanh chóng cầm dây thừng buộc vào cửa sổ.
Nhã Lan cũng nhanh chóng mặc áo mưa, vừa đúng che được mặt mũi cô.
“Nhanh lên, trượt xuống dây thừng.” Ẩn Hạo kéo dây thừng, sau khi xác định đã buộc chặt liền lệnh cho cô.
Nhã Lan gật đầu nghe theo, cô trèo lên cửa sổ rồi nắm dây thừng mà trượt xuống. Bên dưới là sân sau của ngôi nhà, chân vừa lúc đặt trên một thảm cỏ. Ẩn Hạo rất nhanh cũng xuống theo.
“Nguyên đâu?” Cô hỏi.
“Không tìm thấy, đi đã rồi hãy nói!” Ẩn Hạo nắm lấy tay cô toan chạy đi.
“Không được!” Nhã Lan vùng tay ra, “Nguyên chắc chắn ở trong căn nhà này, tôi phải tìm được anh ấy!”
“Không được! Vũ sẽ quay lại đây rất nhanh.” Anh ta có vẻ rất rõ ràng hành trình của Thành Kiên Vỹ.
“Thế thì tôi càng phải đi tìm anh ấy!” Cô kiên quyết, nếu Thành Kiên Vỹ quay lại mà không thấy cô đâu thì chắc chắn sẽ càng dằn vặt Lãnh Mạn Nguyên nhiều hơn nữa.
Bên ngoài truyền đến tiếng còi xe, Uyển Nhân vội vàng chạy lại.
“Đi nhanh lên!” Cô lo lắng phất tay, ý bảo bọn họ nhanh đi.
“Nhanh lên, chậm nữa sẽ không kịp đâu!” Ẩn Hạo lại kéo cô rồi chạy về phía vườn hoa.
“Không!” Cô lại tiếp tục giãy dụa, bên kia có một đám bảo vệ đi đến, Ẩn Hạo vội kéo cô núp vào sau một hòn non bộ.
“Ông chủ!” Bảo vệ đúng lúc gặp được Thành Kiên Vỹ đang đi đến.
“Vũ.” Uyển Nhân không thể tránh né mà gặp được anh ta.
“Cô ở đây làm gì?” Thành Kiên Vỹ hỏi một cách thản nhiên.
“À, không có gì, đến hít thở không khí chút thôi. Bố mẹ cũng muốn anh về nói chuyện rõ ràng!”
“Nói cái gì! Cô lại nói gì trước mặt họ? Tôi rất bận không thời gian đâu mà về!” Thành Kiên Vỹ lại trở nên vô cùng thô bạo, khiến Uyển Nhân sợ đến rụt lùi về sau, rồi cẩn thận mà giải thích gì đó.
“Nếu công ty đã để tôi quản thì tôi có toàn quyền xử lý, không có ai được phép nhắc chuyện này nữa!” Giọng nói của hắn ta lại cất cao hơn, Nhã Lan cũng nghe được vô cùng rõ ràng.
“Vũ...” Giọng điệu của Uyển Nhân vẫn luôn đầy kìm nén, như thể có chút sợ hãi hắn ta.
“Không cần nói nữa! Lấp tức cút về Australia cho tôi, lập tức!”
Một tên bảo vệ đột nhiên chạy đến. “Không xong rồi!”
Sắc mặt của Uyển Nhân trắng bệch, hai tay nắm chặt lại với nhau.
Nhã Lan nghĩ chắc chắn là đến báo tin cô biến mất rồi, cô không kìm được mà lo lắng cho Uyển Nhân.
“Còn không mau đi tìm! Ngăn hết tất cả con đường, kiểm tra camera cho tôi, xem ai đã đến đây!” Thành Kiên Vỹ tức giận, rồi lại dặn dò bọn cấp dưới đi làm việc.
Dặn dò xong liền một mạch đi đến chỗ vườn hoa. Uyển Nhân lo lắng mà nhìn quanh một chốc rồi chậm rãi đi mất.
“Nhã Lan, đi mau!” Ẩn Hạo muốn nhân cơ hội xông ra, mà Nhã Lan lại sớm đã đi theo sau Thành Kiên Vỹ.
“Cô muốn làm gì!” Ẩn Hạo muốn kéo cô lại nhưng không thành, cô ấy chạy đi nên Ẩn Hạo cũng vội chạy theo.
“A…” Nhã Lan bịt chặt tai lại, hét toáng lên.
“Em sao vậy?” Dưới ánh đèn sáng lóa, giọng nói lo lắng của Kiệt Thành Vũ vang lên, hắn ta đang ở đằng sau đỡ lấy cô.
“Không cần!” Cô nghĩ đến khuôn mặt bò đầy sâu bọ của hắn ta trong mơ, liền vội vàng tránh ra rồi bịt chặt mắt lại.
“Đừng sợ, Lan Lan, là anh.” Thành Kiên Vỹ lại nhích lại gần, mạnh mẽ gỡ ra bàn tay đang bịt mắt của cô, Nhã Lan nhìn thấy trên mặt hắn ta ngoại trừ vết sẹo thì chẳng có gì cả.
Cũng may. Nhã Lan thở phào nhẹ nhõm. Cũng vì đó chỉ là một giấc mơ mà cảm thấy may mắn. Cũng may chỉ là mơ, Lãnh Mạn Nguyên còn chưa trở thành đống xương trắng. Cô lau đi mồ hôi trên mặt, lúc này mới nhận ra, ánh đèn vốn chưa bật đã chẳng biết sáng lên tự lúc nào.
“Anh đến đây làm gì?” Khuôn mặt của Nhã Lan trầm xuống, cô đã bắt đầu hận Thành Kiên Vỹ.
“Anh đến thăm em.” Giọng nói của hắn ta rất dịu dàng, nhưng lại chẳng hợp gì với cái vết sẹo trên mặt hắn cả. “Em ngất ở trên mặt đất nên anh mới bế em lên giường.”
“Hãy thả Lãnh Mạn Nguyên ra.” Cô lại cầu xin thêm lần nữa.
“Không thể nào.” Thành Kiên Vỹ rất kiên quyết.
“Nếu anh dám làm gì với anh ấy, tôi sẽ chết cho anh xem.” Cô uy hiếp.
“Nếu em dám chết, tôi sẽ cho anh ta chết thảm hết mức có thể, em có muốn thử không?” Anh ta nghiến răng nghiến lợi hỏi, vết sẹo trên mặt cũng vặn vẹo đến khủng bố.
“Cút, tôi không muốn nhìn thấy anh!” Nhã Lan bất lực mà chỉ đành nhặt lên những thứ xung quanh ném về phía hắn ta, những thứ đó sau khi đập lên hắn ta thì bị vỡ vụn ra, còn hắn ta lại chẳng hề hấn gì.
“Đừng bướng bỉnh nữa, ngoan ngoãn nghỉ ngơi đi.” Rất lâu sau, hắn ta như đã quyết định điều gì đó, liền ngăn cản cô lại, sau đó đi ra ngoài.
“Hu hu hu, Nguyên, em phải làm gì đây?” Nhã Lan mềm yếu mà ngồi dưới đất, bất lực mà òa khóc.
…
Nhã Lan không biết bản thân mình đã ở đây bao lâu, chỉ mỗi bữa đều có người đưa cơm đến, mà đã đưa bao lần rồi? Cô chẳng rõ lắm. Dù sao thì trời sáng rồi lại tối, cũng như đã qua mấy ngày rồi.
Bữa sáng trên bàn đã nguội, nhưng cô cũng chẳng có chút khẩu vị nào, mỗi lần nghĩ đến hình dáng đầy máu của Lãnh Mạn Nguyên và cả cái móc câu sắc nhọn đâm vào người anh ấy thì cô vẫn không ngừng được mà nôn, nôn đến tận khi trong dạ dày chẳng còn gì nữa.
Trong những lúc ấy, cô cũng muốn ăn gì đó để bổ sung thể lực thế nhưng cô cứ ăn vào lại nôn ra, thế là cô cũng chẳng ăn nữa.
Thành Kiên Vỹ từ đêm hôm ấy cũng không có đến đây nữa, trong lòng cô lại lo lắng không thôi, hắn ta không đến thì cô cũng chẳng có cơ hội mà cầu xin, Lãnh Mạn Nguyên bị thương nặng thế, thật sự không thể để lâu được.
“Phải làm sao đây?” Cô lo lắng mà tìm kiếm trong phòng, mong mỏi có tìm ra được cách giải quyết nào đó. Nếu cô có thể trốn thoát mà báo cho Uông Minh Thiên bọn họ thì Lãnh Mạn Nguyên cũng có thể được cứu ra.
Thế nhưng bây giờ cô lại bị nhốt ở đây.
Nhã Lan nhìn xuống lầu, đang đúng vào giữa trưa, cũng là lúc các bảo vệ thay ca, đều tập hợp trong một cái đình để họp, nếu lúc này cô chạy ra ngoài, có lẽ sẽ thoát được.
Nhã Lan rất nhanh nhìn thấy cái ga giường và cả tấm chăn trắng toát. Cô dùng răng cắn một góc ra, rồi dùng hết sức để xé chúng nó, sau đó liền buộc liền chúng lại, đang lúc cô chuẩn bị thả cái dây thừng vừa làm đó xuống thì bảo vệ đều đã đứng vào vị trí cả rồi.
Ài, chỉ đành đợi thêm chút nữa. Đang lúc Nhã Lan còn suy nghĩ thì có tiếng nói vọng vào từ ngoài cửa. Cô nhanh chóng nhét hết mọi thứ vào gầm giường.
“Phu nhân, cô không thể vào!” Nghe được bảo vệ không phải đang nói chuyện với Thành Kiên Vỹ cô liền thở phào nhẹ nhõm.
“Nhà tôi mà tôi còn không được vào, ở đâu ra cái chuyện đó chứ? Nhanh cút ra cho tôi!” Đó là giọng nói của Uyển Nhân, Nhã Lan nhận ra được giọng cô, thế là cô thầm cầu nguyện cô ấy có thể vào đây.
“Không phải thế đâu phu nhân, đây là lời dặn của ông chủ, không ai được vào đây, chúng tôi cũng không thể làm gì được!”
Chát, một âm thanh vang dội vang lên, sau đó là giọng nói cao vút của Uyển Nhân. “Sao nào, muốn trèo lên đầu tôi ngồi hay sao? Tôi ra vào ở nhà mình còn cần sự đồng ý của anh à? Anh có tin tôi bắn chết anh không.”
“Phu nhân, phu nhân, xin cô đừng như thế, để chúng tôi mở cửa.” Bảo vệ hoảng loạn một hồi thì tiếng mở cửa liền vang lên. Sau đó thì Uyển Nhân đã xuất hiện trước mặt Nhã Lan.
“Uyển Nhân, cứu tớ với!” Nhã Lan chạy qua cầu xin cô.
Uyển Nhân nhanh chóng đóng cửa, cô ấy thở hồng hộc, nom có vẻ rất sợ hãi.
“Nhã Lan, sao cậu lại bị nhốt ở đây cơ chứ?” Trên mặt cô ấy hiện lên chút ngạc nhiên kèm sợ hãi.
“Tớ bị Thành...Kiên Vỹ bắt đến.” Cô nói thật ra.
“Tớ còn tưởng anh ta bắt người khác cơ.” Sắc mặt của Uyển Nhân có vẻ rất kém cỏi.
“Uyển Nhân, xin cậu hãy thả tớ đi.” Nhã Lan vô cùng lo lắng cho Lãnh Mạn Nguyên, nên lại cầu xin cô ấy lần nữa.
“Nhã Lan, tớ không giúp được cậu đâu.” Uyển Nhân lắc đầu, cũng dập tắt chút hy vọng vừa le lói của cô. “Tính cách của Vũ thì đâu phải cậu không biết, nếu là người phụ nữ khác mà bị tớ phát hiện, thì dù tớ có đánh chết bọn họ thì anh ta cũng chẳng nói lấy nửa lời, nhưng nếu liên quan đến cậu thì dù là nói xấu một câu cũng chẳng được, nếu tớ mà thả cậu, anh ta chắc sẽ giết tớ mất.”
“Sao lại thế được, bọn cậu là vợ chồng, dù thế nào thì anh ta cũng...”
“Bọn tớ chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa thôi.” Uyển Nhân đau khổ trả lời, “Anh ấy chưa bao giờ chạm vào tớ, anh ấy thà tìm người phụ nữ khác bên ngoài cũng chẳng thèm để ý đến tớ, mồm thì anh ấy bảo không muốn bắt nạt bạn của cậu, nhưng thật ra là chẳng hề có cảm tình gì với tớ.” Uyển Nhân vừa nói vừa khóc, cái chuyện đáng xấu hổ của gia đình này để nói ra thì cần dũng cảm thế nào chứ.
“Sao lại thế được, thế sao bọn cậu lại kết hôn chứ!”
“Là do bố mẹ anh ấy ép, họ biết tớ thích anh ta, mà họ cũng thích tớ nữa, nên họ mong Vũ cưới tớ, nhưng Vũ thì mãi không đồng ý. Sau đó thì đột nhiên anh ấy lại đề nghị với bố mẹ rằng để anh ấy quản lý công ty, chuyện đó đương nhiên khiến họ rất vui mừng, chuyện này vẫn luôn là nguyện vọng của họ bấy lâu nay, nhưng bố mẹ anh ấy vì muốn đạt được mục đích để anh ấy cưới tớ liền đưa điều kiện phải cưới thì bố mẹ anh ấy mới đồng ý. Anh ấy lúc đó vẻ rất vội vàng nên chẳng nghĩ ngợi gì mà đồng ý luôn.” Lúc Uyển Nhân nói những điều này thì khuôn mặt cô vẫn tràn đầy đau khổ tyệt vọng.
“Anh ấy đã nói sẽ không chạm vào người tớ bởi anh ấy không muốn vấy bẩn tình cảm giữa hai người.” Cô cúi đầu, lộ ra cái vòng cô quý giá trên cổ. “Tớ biết trái tim anh ấy chỉ có cậu thế nhưng vẫn nhất quyết muốn gả cho anh ấy, cứ ngỡ thời gian sẽ xoa dịu được mọi thứ, chẳng ngờ rằng anh ấy vẫn cứ không quên được cậu.”
“Uyển Nhân, nhưng tớ đã có gia đình rồi, cũng có con của mình, thế nên xin cậu giúp tớ! Nguyên bây giờ cũng bị anh ta bắt rồi, lúc nào cũng có thể gặp nguy hiểm đến tính mạng cả. Tớ không thích Thành Kiên Vỹ, anh ta vốn không thuộc về tớ, tin tớ đi, sớm muộn gì anh ta cũng nhận ra điểm tốt của cậu thôi.” Trong lòng Nhã Lan vô cùng rối bời, sau khi hiểu được tình cảm của Thành Kiên Vỹ đối với cô, cô chẳng những không hề vui vẻ mà trong lòng chỉ lại càng nặng nề hơn.
Uyển Nhân im lặng rất lâu, dường như đang đánh giá độ tin cậy trong lời nói của cô. Cô mím chặt môi, hai hàng lông mày nhíu lại, toát lên vẻ nặng nề trước đây chưa từng có.
Mãi lâu sau cô ấy mới ngẩng đầu. “Tớ có thể thử một chút, để tớ nghĩ xem.” Nói xong, cô cũng không nói gì nữa mà đi mất.
Vào bữa sáng ngày hôm sau, ổ khóa được mở ra, Nhã Lan phiền muộn mà bịt mũi, bởi mỗi đêm đều bị ác mộng quấy rầy thế nên cô chẳng có chút thèm ăn nào.
“Mấy người đem đi đi, tôi không ăn.” Cô chán ngán mà quay đầu đi, rồi nói với người giúp việc đang đẩy bữa sáng vào. Cửa bị nhẹ nhàng khép lại, người giúp việc như thể không nghe thấy cô nói mà tiếp tục đẩy toa ăn đi đến.
“Tôi nói rồi, không đói, cô không...” Cô đang muốn trách móc người giúp việc thì phát hiện người giúp việc đó cởi quần áo ngoài ra, và cô nhận ra đó là Ẩn Hạo.
“Sao lại là anh?” Cô vô cùng kinh ngạc.
“Anh đến cứu em mà, Uyển Nhân đã dẫn bảo vệ đi rồi, chúng ta nhanh đi thôi!” Sau đó ném cho cô một cái áo mưa màu đen, rồi lấy ra từ toa ăn một cái áo khoác mặc vào.
“Nhanh lên!” Anh giục, rồi nhanh chóng cầm dây thừng buộc vào cửa sổ.
Nhã Lan cũng nhanh chóng mặc áo mưa, vừa đúng che được mặt mũi cô.
“Nhanh lên, trượt xuống dây thừng.” Ẩn Hạo kéo dây thừng, sau khi xác định đã buộc chặt liền lệnh cho cô.
Nhã Lan gật đầu nghe theo, cô trèo lên cửa sổ rồi nắm dây thừng mà trượt xuống. Bên dưới là sân sau của ngôi nhà, chân vừa lúc đặt trên một thảm cỏ. Ẩn Hạo rất nhanh cũng xuống theo.
“Nguyên đâu?” Cô hỏi.
“Không tìm thấy, đi đã rồi hãy nói!” Ẩn Hạo nắm lấy tay cô toan chạy đi.
“Không được!” Nhã Lan vùng tay ra, “Nguyên chắc chắn ở trong căn nhà này, tôi phải tìm được anh ấy!”
“Không được! Vũ sẽ quay lại đây rất nhanh.” Anh ta có vẻ rất rõ ràng hành trình của Thành Kiên Vỹ.
“Thế thì tôi càng phải đi tìm anh ấy!” Cô kiên quyết, nếu Thành Kiên Vỹ quay lại mà không thấy cô đâu thì chắc chắn sẽ càng dằn vặt Lãnh Mạn Nguyên nhiều hơn nữa.
Bên ngoài truyền đến tiếng còi xe, Uyển Nhân vội vàng chạy lại.
“Đi nhanh lên!” Cô lo lắng phất tay, ý bảo bọn họ nhanh đi.
“Nhanh lên, chậm nữa sẽ không kịp đâu!” Ẩn Hạo lại kéo cô rồi chạy về phía vườn hoa.
“Không!” Cô lại tiếp tục giãy dụa, bên kia có một đám bảo vệ đi đến, Ẩn Hạo vội kéo cô núp vào sau một hòn non bộ.
“Ông chủ!” Bảo vệ đúng lúc gặp được Thành Kiên Vỹ đang đi đến.
“Vũ.” Uyển Nhân không thể tránh né mà gặp được anh ta.
“Cô ở đây làm gì?” Thành Kiên Vỹ hỏi một cách thản nhiên.
“À, không có gì, đến hít thở không khí chút thôi. Bố mẹ cũng muốn anh về nói chuyện rõ ràng!”
“Nói cái gì! Cô lại nói gì trước mặt họ? Tôi rất bận không thời gian đâu mà về!” Thành Kiên Vỹ lại trở nên vô cùng thô bạo, khiến Uyển Nhân sợ đến rụt lùi về sau, rồi cẩn thận mà giải thích gì đó.
“Nếu công ty đã để tôi quản thì tôi có toàn quyền xử lý, không có ai được phép nhắc chuyện này nữa!” Giọng nói của hắn ta lại cất cao hơn, Nhã Lan cũng nghe được vô cùng rõ ràng.
“Vũ...” Giọng điệu của Uyển Nhân vẫn luôn đầy kìm nén, như thể có chút sợ hãi hắn ta.
“Không cần nói nữa! Lấp tức cút về Australia cho tôi, lập tức!”
Một tên bảo vệ đột nhiên chạy đến. “Không xong rồi!”
Sắc mặt của Uyển Nhân trắng bệch, hai tay nắm chặt lại với nhau.
Nhã Lan nghĩ chắc chắn là đến báo tin cô biến mất rồi, cô không kìm được mà lo lắng cho Uyển Nhân.
“Còn không mau đi tìm! Ngăn hết tất cả con đường, kiểm tra camera cho tôi, xem ai đã đến đây!” Thành Kiên Vỹ tức giận, rồi lại dặn dò bọn cấp dưới đi làm việc.
Dặn dò xong liền một mạch đi đến chỗ vườn hoa. Uyển Nhân lo lắng mà nhìn quanh một chốc rồi chậm rãi đi mất.
“Nhã Lan, đi mau!” Ẩn Hạo muốn nhân cơ hội xông ra, mà Nhã Lan lại sớm đã đi theo sau Thành Kiên Vỹ.
“Cô muốn làm gì!” Ẩn Hạo muốn kéo cô lại nhưng không thành, cô ấy chạy đi nên Ẩn Hạo cũng vội chạy theo.
/236
|