Cô ấy vẫn còn nhớ tới Thành Kiên Vỹ! Trái tim của Nhã Lan rung lên, cảm thấy đau lòng thay cho sự cố chấp gần như điên cuồng của cô ấy. Chờ đợi Thành Kiên Vỹ chẳng khác nào chờ đợi cái chết.
“Nhã Lan, có thể cậu cảm thấy tớ rất ngu, chính tớ cũng cảm thấy vậy.” Uyển Nhân nghịch vạt áo, tiếp tục nói: “Nhưng trái tim của tớ chẳng thể rời khỏi anh ấy, cho dù anh ấy có vô tình hơn nữa, tớ cũng không thể quên được. Tớ không hi vọng sau này có thể thành vợ thành chồng, có một gia đình hành phúc với anh ấy. Tớ chỉ muốn khi nào anh ấy chết, tớ có thể được chôn chung với anh ấy.”
“Uyển Nhân.” Nhã Lan ngắt lời của cô ấy. Những gì cô ấy nói khiến da đầu Nhã Lan phải tê dại, cảm thấy lạnh hết cả người. Thì ra cô ấy không định sống nữa từ lâu rồi, chỉ đang chờ đợi cái chết của Thành Kiên Vỹ mà thôi!
Uyển Nhân ngẩng đầu lên cười với cô, như thể tất cả đều nên như thế, cô ấy thở ra một hơi: “Vũ làm nhiều chuyện xấu như vậy, giết nhiều người như vậy, chết cũng chưa đủ. Anh ấy sẽ không được sống, tớ muốn đi theo anh ấy chính là vì muốn chờ tới một ngày được nắm tay anh ấy, bình yên chết trong ngực của anh ấy.”
“Đừng nói nữa!” Nhã Lan không nghe nổi, cô kéo áo Uyển Nhân, hơi tức giận nói to: “Đất trời bao la, cậu muốn đi đâu chẳng được, vì sao phải sống chết với một con quỷ dữ vậy chứ, cậu là đồ hèn nhát!”
Uyển Nhân cười buồn, không bình luận gì đến từ ngữ mà trước kia cô ấy ghét nhất. Rốt cuộc cô ấy sao vậy, Nhã Lan thất vọng mà nghĩ.
“Bà chủ, xin lỗi, ông chủ có lệnh bà chỉ được ở cạnh cô Uyển nửa ngày.” Một tên thuộc hạ đi tới nói.
“Không!” Nhã Lan không muốn tách khỏi Uyển Nhân nhanh như vậy. Có cô ấy làm bạn, cô mới cảm thấy đáy lòng mình không hoảng sợ như vậy. Cô không muốn ở lại căn phòng lạnh như băng đó nữa! Cô từ chối, nhìn chằm chằm vào tên thuộc hạ đó bằng ánh mắt phẫn nộ.
“Bà chủ, đừng làm khó chúng tôi, tôi cũng chỉ làm việc theo lệnh thôi.” Tên thuộc hạ nói khó xử, có hai tên đàn em đi theo hắn, như thể không nghe theo thì sẽ ra tay.
“Đi đi.” Uyển Nhân đẩy cô: “Đừng làm trái với Vũ, đỡ phải gặp những phiền toái không cần thiết.”
“Không!”Nhã Lan vẫn không muốn đi vào.
“Ông chủ nói nếu bà chủ còn muốn gặp lại cô Uyển thì phải đi vào.” Tên thuộc hạ chuyển lời của Thành Kiên Vỹ.
“Súc sinh!” Nhã Lan chỉ có thể mắng một tiếng bất lực. Dù không nỡ nhưng cô không thể không nghe theo. Ổ khóa lạnh lẽo rơi xuống, cô như một con chim nhỏ bị nhốt trong lồng vàng, bất lực ngắm nhìn thế giới xung quanh qua cửa sổ, trong lòng chẳng có một chút ý chí nào.
Được mấy đêm an ổn, Thành Kiên Vỹ lại trở về căn phòng. Vừa nhìn thấy khuôn mặt mang vết sẹo của Thành Kiên Vỹ, thân thể Nhã Lan liền run rẩy theo phản xạ. Cô lùi lại mấy bước, mãi cho tới khi lùi tới bên chân giường, cô ngã xuống giường.
“Đừng tới đây!” Cô nhanh chóng bò lên giường, dùng chăn quấn chặt lấy mình.
“Linh Linh, em đẹp quá!” Thành Kiên Vỹ nấc lên, cả người toàn mùi rượu. Bước chân hắn lảo đảo nghiêng ngả, căn bản không nhận ra rằng Nhã Lan đang hốt hoảng. Hắn bước mấy bước tới mép giường, quan sát cô một hồi, như đang quan sát một con mồi gầy yếu, mùi rượu nồng nặc ập tới, lẫn với mùi máu tươi, Nhã Lan lại cảm thấy buồn nôn.
“Em sao vậy? Không thoải mái sao?” Cả người hắn nghiêng sang một bên, suýt nữa thì ngã lên người Nhã Lan. Cô vội vàng lùi ra sau, nhưng lại bị hắn nắm chặt lấy cánh tay. Đôi mắt hắn mơ màng, không có chút tiêu cự nào.
“Anh tránh ra!” Cô vùng vẫy cánh tay, muốn đuổi hắn đi. Tay hắn nắm chặt lấy cánh tay cô, cô không thể nào thoát ra được.
“Linh Linh, em… chính là…ợ… vợ của anh, người vợ đẹp nhất!” Cả người hắn ngã nhào lên người cô.
Nhã Lan sợ hãi giãy dụa, nhưng vì hắn quá nặng, cô không thể đẩy ra được.
“Tránh ra mau lên, anh tránh ra!” Nhã Lan tát vào mặt hắn, hắn như không cảm nhận được gì, chỉ hé cái miệng đầy hơi rượu ra tìm kiếm môi cô để hôn vào.
Cô nhanh chóng quay mặt sang một bên, bờ môi lạnh như băng rơi vào trên má cô.
“Thành Kiên Vỹ, anh tránh ra!” Nhã Lan vẫn còn đang kêu, tay của hắn đã đặt lên người cô, cởi cúc áo cô ra.
Nửa người dưới của cô bị đè chặt, chỉ có thể dùng hai tay để phản kháng. Tình cảnh này quá nguy hiểm, cô quá rõ ràng tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì. Trong tiềm thức, cô không ngừng nhắc nhở mình, không thể rơi vào tay Thành Kiên Vỹ, tuyệt đối không thể để hắn làm gì cô!
Trong lúc giãy giụa, chiếc gối đầu rơi ra, con dao giấu bên dưới lóe lên ánh sáng của kim loại. Cô cầm lấy con dao đó không chút nghĩ ngợi, đâm mạnh vào lưng Thành Kiên Vỹ…
Một tiếng kêu đau vang lên, Thành Kiên Vỹ đã tỉnh táo trở lại, hắn đưa tay ra đằng sau rút con dao ra. Máu văng ra theo con dao, cô sợ hãi hét to lên.
Đầu dao nhọn dính máu, Thành Kiên Vỹ nhìn vào nó một lát, sau đó đâm mạnh về phía Nhã Lan. Cô nhắm chặt mắt lại, trong đầu chỉ còn lại hình ảnh thi thể không hoàn chỉnh, máu chảy đầm đìa của cô gái áo xanh và cô gái áo đỏ kia…
Lại là một âm thanh vang lên, mũi dao không đâm vào người Nhã Lan. Một hồi lâu sau cô mới dám mở mắt, Thành Kiên Vỹ nhìn chằm chằm vào cô rất lâu bằng ánh mắt bén nhọn như chim ưng, mà con dao kia đã bị đâm vào trong chiếc chăn bông ở đầu giường, chỉ để chừa lại cán dao.
Thành Kiên Vỹ đứng lên rồi xoay người ra ngoài.
“Ê!” Nhớ tới Uyển Nhân, cô sợ hãi sai lầm của cô sẽ liên lụy đến cô ấy: “Tôi xin anh, đừng kiếm chuyện với Uyển Nhân.” Thành Kiên Vỹ hơi khựng lại, sau đó hắn chẳng nói gì cả mà đi thẳng ra ngoài.
Hắn lại chẳng làm gì cả? Cảm giác may mắn khi sống sót sau tai nạn ập tới, Nhã Lan thở gấp từng ngụm từng ngụm một, cả thấy quá mừng khi mình tránh thoát trận này.
Chuôi dao vẫn còn cắm ở đó, bắt mắt vô cùng. Nhã Lan thử rút nó ra, nhưng mũi dao đã đâm vào mép giường rồi kẹt ở đó không rút ra được. Nếu như con dao đó đâm vào người cô… Nhã Lan căn bản không dám tưởng tượng.
…
Thành Kiên Vỹ không cho Nhã Lan và Uyển Nhân gặp mặt nữa, nhưng qua lời kể của người hầu đưa cơm, cô biết Thành Kiên Vỹ không kiếm chuyện với Uyển Nhân.
Sợi dây lo lắng kéo căng trong lòng cô cuối cùng cũng nới lỏng ra rất nhiều.
Có tiếng mở cửa, còn chưa tới thời gian ăn cơm, là ai vào? Nhã Lan có thể chắc chắn đó chính là Thành Kiên Vỹ. Có vẻ như ngoại trừ hắn và người hầu, không ai dám mở cánh cửa này ra.
“Vũ!” Trước khi cửa mở, Nhã Lan nghe được một giọng nói nhỏ, là Uyển Nhân: “Nghe nói anh bị thương à? Có sao không? Vết thương có nặng không?” Đáp lại những lời hỏi thăm liên tiếp của cô ấy là sự trầm mặc của Thành Kiên Vỹ, hắn đẩy cánh cửa ra, Nhã Lan thấy Uyển Nhân thất vọng liếc nhìn vào trong rồi vội vã cúi đầu rời đi.
Hắn tới đây làm gì? Vẫn còn sớm, chưa đến thời gian ngủ, hơn nữa từ sau vụ đó, đã rất lâu rồi hắn không tới phòng cô. Nhã Lan rất cảnh giác, tỏ ra phản cảm với sự xuất hiện của Thành Kiên Vỹ.
“Đi, đi ra ngoài một chuyến!” Thành Kiên Vỹ nói một câu đơn giản, hai tên thuộc hạ bước vào làm động tác mời, một người bên trái, một người bên phải đứng canh ở hai bên cô, không cho cô có cơ hội chạy trốn.
“Đi đâu?” Nhã Lan lo lắng hỏi.
Thành Kiên Vỹ không trả lời, hắn vung tay lên, hai tên thuộc hạ tiếp tục làm động tác mời. Nhã Lan biết rằng cô không đi cũng sẽ bị hai tên thuộc hạ nâng đi, chỉ hơi khựng lại một chút, cô liền đi theo ra ngoài.
Ngoài đó có không ít người, toàn là những tên thủ lĩnh dưới tay Thành Kiên Vỹ. Bọn chúng được trang bị đầy đủ võ trang, khí thế hùng hổ, chẳng lẽ lại chuẩn bị chiến đấu à? Lần này bọn chúng lại chiến đấu với ai? Cảnh Sát? Hay là Lãnh Mạn Nguyên?
Trái tim của Nhã Lan nhảy lên đến cổ họng. Cô vừa nhớ lại vừa sợ phải nhìn thấy Lãnh Mạn Nguyên.
“Đi thôi.” Hắn ôm chặt lấy đầu vai cô. Nhã Lan giãy giụa một cách lúng túng, khiến những tên thủ lĩnh bên dưới nhếch miệng cười, như vừa hiểu ra cái gì vậy. Nhã Lan không được tự nhiên đỏ mặt lên.
“Đi đâu?” Cô vẫn muốn biết mình sắp phải đi đâu.
“Đương nhiên là đi kiểm tra công trình phòng thủ của chúng ta rồi.” Dưới sự khống chế của Thành Kiên Vỹ, cô đi về phía trước một cách bị động. Đám thủ lĩnh lập tức theo sau.
Tâm trạng của Thành Kiên Vỹ rất tốt, tên thủ lĩnh phụ trách chuyện phòng thủ lần lượt giới thiệu những công trình phòng thủ mà hắn thiết kế. Mặc dù Nhã Lan không hiểu hết, nhưng khi tên thủ lĩnh đó nói rằng nếu có địch đến sẽ phải nhận hậu quả gì, da đầu cô không khỏi tê rần lên, càng thêm lo lắng cho Lãnh Mạn Nguyên.
“Linh Linh, đây là chuyên gia xây dựng nổi tiếng. Ba của anh ta, tổ tiên của anh ta đều thiết kế công trình phòng thủ cho quân đội. Anh mời được nhân tài như vậy tới, đúng là như hổ thêm cánh! Ha ha ha.”
Nhã Lan không thể cười nổi. Cuối cùng cô cũng thấy được người như vậy mà thành kẻ xấu thì sức phá hoại sẽ mạnh đến mức nào. Cả đoàn người đang đứng ở bên bờ vực sâu khoảng ba mươi mét, phía dưới là biển rộng sóng vỗ, ở nơi nước cạn có vô số những hòn đá sắc nhọn nhô lên.
Nhã Lan phát hiện ở dưới mặt biển có không ít tàu thuyền, đó là tàu cảnh sát! Cả hòn đảo nhỏ đã bị cảnh sát vây quanh.
Nguyên có đến không? Cô tìm tòi rất lâu nhưng vì khoảng cách quá xa nên không thấy rõ lắm.
Thành Kiên Vỹ kiêu ngạo búng ngón tay với những con tàu vây quanh bên dưới. Hắn ngẩng đầu, tỏ rõ sự ngông cuồng cao ngạo của mình, căn bản không coi cảnh sát bên dưới ra gì.
“Đây vốn đã là nơi hiểm trở, hàng năm gió to mưa lớn, vách núi này lại trơn trượt như cá căn bản không thể lên đây được. Đương nhiên, nếu quả thực có kẻ địch lên đây chúng ta vẫn có cách.” Tên thủ lĩnh xây dựng đó vừa nói vừa đặt một thằng bù nhìn vào bên vách núi để thay làm kẻ địch: “Mời ông chủ xem.”
Ánh mắt của mọi người nhìn theo hắn ta, thấy hắn chỉ dẫm nhẹ vào bụi cỏ, một cây gậy gỗ bật ra, bù nhìn bay lên cao ngay lập tức, ngã vào dưới vách núi, sau đó bị một hòn đá sắc nhọn đâm vào ngực.
“Hay lắm! Cổ kim kết hợp, cả trong cả ngoài, quả nhiên là con cháu của tướng xây dựng!” Thành Kiên Vỹ giơ ngón cái lên khen ngợi tên thủ lĩnh thiết kế. Hắn ta chắp tay với mọi người: “Chút tài mọn thôi, mọi người phải chê cười rồi.”
Có lẽ là vì có cô ở đây nên tên thủ lĩnh xây dựng đó cũng không giới thiệu hết mọi công trình phòng thủ, chỉ đưa một bản đồ cho Thành Kiên Vỹ. Hắn liếc nhìn một lát sau đó cười ha ha khuếch trương.
“Hay lắm, hay lắm, hay lắm!” Mấy tiếng hay lắm liên tiếp nói rõ hết tất cả. Trái tim của Nhã Lan càng thêm trầm xuống, càng thêm phiền muộn
“Linh Linh, em thấy không, anh có nhân tài đẳng cấp như vậy trợ giúp, làm gì có sự nghiệp nào mà không thành công được! Trời giúp anh, người giúp anh! A ha ha ha.”
“Nhã Lan, có thể cậu cảm thấy tớ rất ngu, chính tớ cũng cảm thấy vậy.” Uyển Nhân nghịch vạt áo, tiếp tục nói: “Nhưng trái tim của tớ chẳng thể rời khỏi anh ấy, cho dù anh ấy có vô tình hơn nữa, tớ cũng không thể quên được. Tớ không hi vọng sau này có thể thành vợ thành chồng, có một gia đình hành phúc với anh ấy. Tớ chỉ muốn khi nào anh ấy chết, tớ có thể được chôn chung với anh ấy.”
“Uyển Nhân.” Nhã Lan ngắt lời của cô ấy. Những gì cô ấy nói khiến da đầu Nhã Lan phải tê dại, cảm thấy lạnh hết cả người. Thì ra cô ấy không định sống nữa từ lâu rồi, chỉ đang chờ đợi cái chết của Thành Kiên Vỹ mà thôi!
Uyển Nhân ngẩng đầu lên cười với cô, như thể tất cả đều nên như thế, cô ấy thở ra một hơi: “Vũ làm nhiều chuyện xấu như vậy, giết nhiều người như vậy, chết cũng chưa đủ. Anh ấy sẽ không được sống, tớ muốn đi theo anh ấy chính là vì muốn chờ tới một ngày được nắm tay anh ấy, bình yên chết trong ngực của anh ấy.”
“Đừng nói nữa!” Nhã Lan không nghe nổi, cô kéo áo Uyển Nhân, hơi tức giận nói to: “Đất trời bao la, cậu muốn đi đâu chẳng được, vì sao phải sống chết với một con quỷ dữ vậy chứ, cậu là đồ hèn nhát!”
Uyển Nhân cười buồn, không bình luận gì đến từ ngữ mà trước kia cô ấy ghét nhất. Rốt cuộc cô ấy sao vậy, Nhã Lan thất vọng mà nghĩ.
“Bà chủ, xin lỗi, ông chủ có lệnh bà chỉ được ở cạnh cô Uyển nửa ngày.” Một tên thuộc hạ đi tới nói.
“Không!” Nhã Lan không muốn tách khỏi Uyển Nhân nhanh như vậy. Có cô ấy làm bạn, cô mới cảm thấy đáy lòng mình không hoảng sợ như vậy. Cô không muốn ở lại căn phòng lạnh như băng đó nữa! Cô từ chối, nhìn chằm chằm vào tên thuộc hạ đó bằng ánh mắt phẫn nộ.
“Bà chủ, đừng làm khó chúng tôi, tôi cũng chỉ làm việc theo lệnh thôi.” Tên thuộc hạ nói khó xử, có hai tên đàn em đi theo hắn, như thể không nghe theo thì sẽ ra tay.
“Đi đi.” Uyển Nhân đẩy cô: “Đừng làm trái với Vũ, đỡ phải gặp những phiền toái không cần thiết.”
“Không!”Nhã Lan vẫn không muốn đi vào.
“Ông chủ nói nếu bà chủ còn muốn gặp lại cô Uyển thì phải đi vào.” Tên thuộc hạ chuyển lời của Thành Kiên Vỹ.
“Súc sinh!” Nhã Lan chỉ có thể mắng một tiếng bất lực. Dù không nỡ nhưng cô không thể không nghe theo. Ổ khóa lạnh lẽo rơi xuống, cô như một con chim nhỏ bị nhốt trong lồng vàng, bất lực ngắm nhìn thế giới xung quanh qua cửa sổ, trong lòng chẳng có một chút ý chí nào.
Được mấy đêm an ổn, Thành Kiên Vỹ lại trở về căn phòng. Vừa nhìn thấy khuôn mặt mang vết sẹo của Thành Kiên Vỹ, thân thể Nhã Lan liền run rẩy theo phản xạ. Cô lùi lại mấy bước, mãi cho tới khi lùi tới bên chân giường, cô ngã xuống giường.
“Đừng tới đây!” Cô nhanh chóng bò lên giường, dùng chăn quấn chặt lấy mình.
“Linh Linh, em đẹp quá!” Thành Kiên Vỹ nấc lên, cả người toàn mùi rượu. Bước chân hắn lảo đảo nghiêng ngả, căn bản không nhận ra rằng Nhã Lan đang hốt hoảng. Hắn bước mấy bước tới mép giường, quan sát cô một hồi, như đang quan sát một con mồi gầy yếu, mùi rượu nồng nặc ập tới, lẫn với mùi máu tươi, Nhã Lan lại cảm thấy buồn nôn.
“Em sao vậy? Không thoải mái sao?” Cả người hắn nghiêng sang một bên, suýt nữa thì ngã lên người Nhã Lan. Cô vội vàng lùi ra sau, nhưng lại bị hắn nắm chặt lấy cánh tay. Đôi mắt hắn mơ màng, không có chút tiêu cự nào.
“Anh tránh ra!” Cô vùng vẫy cánh tay, muốn đuổi hắn đi. Tay hắn nắm chặt lấy cánh tay cô, cô không thể nào thoát ra được.
“Linh Linh, em… chính là…ợ… vợ của anh, người vợ đẹp nhất!” Cả người hắn ngã nhào lên người cô.
Nhã Lan sợ hãi giãy dụa, nhưng vì hắn quá nặng, cô không thể đẩy ra được.
“Tránh ra mau lên, anh tránh ra!” Nhã Lan tát vào mặt hắn, hắn như không cảm nhận được gì, chỉ hé cái miệng đầy hơi rượu ra tìm kiếm môi cô để hôn vào.
Cô nhanh chóng quay mặt sang một bên, bờ môi lạnh như băng rơi vào trên má cô.
“Thành Kiên Vỹ, anh tránh ra!” Nhã Lan vẫn còn đang kêu, tay của hắn đã đặt lên người cô, cởi cúc áo cô ra.
Nửa người dưới của cô bị đè chặt, chỉ có thể dùng hai tay để phản kháng. Tình cảnh này quá nguy hiểm, cô quá rõ ràng tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì. Trong tiềm thức, cô không ngừng nhắc nhở mình, không thể rơi vào tay Thành Kiên Vỹ, tuyệt đối không thể để hắn làm gì cô!
Trong lúc giãy giụa, chiếc gối đầu rơi ra, con dao giấu bên dưới lóe lên ánh sáng của kim loại. Cô cầm lấy con dao đó không chút nghĩ ngợi, đâm mạnh vào lưng Thành Kiên Vỹ…
Một tiếng kêu đau vang lên, Thành Kiên Vỹ đã tỉnh táo trở lại, hắn đưa tay ra đằng sau rút con dao ra. Máu văng ra theo con dao, cô sợ hãi hét to lên.
Đầu dao nhọn dính máu, Thành Kiên Vỹ nhìn vào nó một lát, sau đó đâm mạnh về phía Nhã Lan. Cô nhắm chặt mắt lại, trong đầu chỉ còn lại hình ảnh thi thể không hoàn chỉnh, máu chảy đầm đìa của cô gái áo xanh và cô gái áo đỏ kia…
Lại là một âm thanh vang lên, mũi dao không đâm vào người Nhã Lan. Một hồi lâu sau cô mới dám mở mắt, Thành Kiên Vỹ nhìn chằm chằm vào cô rất lâu bằng ánh mắt bén nhọn như chim ưng, mà con dao kia đã bị đâm vào trong chiếc chăn bông ở đầu giường, chỉ để chừa lại cán dao.
Thành Kiên Vỹ đứng lên rồi xoay người ra ngoài.
“Ê!” Nhớ tới Uyển Nhân, cô sợ hãi sai lầm của cô sẽ liên lụy đến cô ấy: “Tôi xin anh, đừng kiếm chuyện với Uyển Nhân.” Thành Kiên Vỹ hơi khựng lại, sau đó hắn chẳng nói gì cả mà đi thẳng ra ngoài.
Hắn lại chẳng làm gì cả? Cảm giác may mắn khi sống sót sau tai nạn ập tới, Nhã Lan thở gấp từng ngụm từng ngụm một, cả thấy quá mừng khi mình tránh thoát trận này.
Chuôi dao vẫn còn cắm ở đó, bắt mắt vô cùng. Nhã Lan thử rút nó ra, nhưng mũi dao đã đâm vào mép giường rồi kẹt ở đó không rút ra được. Nếu như con dao đó đâm vào người cô… Nhã Lan căn bản không dám tưởng tượng.
…
Thành Kiên Vỹ không cho Nhã Lan và Uyển Nhân gặp mặt nữa, nhưng qua lời kể của người hầu đưa cơm, cô biết Thành Kiên Vỹ không kiếm chuyện với Uyển Nhân.
Sợi dây lo lắng kéo căng trong lòng cô cuối cùng cũng nới lỏng ra rất nhiều.
Có tiếng mở cửa, còn chưa tới thời gian ăn cơm, là ai vào? Nhã Lan có thể chắc chắn đó chính là Thành Kiên Vỹ. Có vẻ như ngoại trừ hắn và người hầu, không ai dám mở cánh cửa này ra.
“Vũ!” Trước khi cửa mở, Nhã Lan nghe được một giọng nói nhỏ, là Uyển Nhân: “Nghe nói anh bị thương à? Có sao không? Vết thương có nặng không?” Đáp lại những lời hỏi thăm liên tiếp của cô ấy là sự trầm mặc của Thành Kiên Vỹ, hắn đẩy cánh cửa ra, Nhã Lan thấy Uyển Nhân thất vọng liếc nhìn vào trong rồi vội vã cúi đầu rời đi.
Hắn tới đây làm gì? Vẫn còn sớm, chưa đến thời gian ngủ, hơn nữa từ sau vụ đó, đã rất lâu rồi hắn không tới phòng cô. Nhã Lan rất cảnh giác, tỏ ra phản cảm với sự xuất hiện của Thành Kiên Vỹ.
“Đi, đi ra ngoài một chuyến!” Thành Kiên Vỹ nói một câu đơn giản, hai tên thuộc hạ bước vào làm động tác mời, một người bên trái, một người bên phải đứng canh ở hai bên cô, không cho cô có cơ hội chạy trốn.
“Đi đâu?” Nhã Lan lo lắng hỏi.
Thành Kiên Vỹ không trả lời, hắn vung tay lên, hai tên thuộc hạ tiếp tục làm động tác mời. Nhã Lan biết rằng cô không đi cũng sẽ bị hai tên thuộc hạ nâng đi, chỉ hơi khựng lại một chút, cô liền đi theo ra ngoài.
Ngoài đó có không ít người, toàn là những tên thủ lĩnh dưới tay Thành Kiên Vỹ. Bọn chúng được trang bị đầy đủ võ trang, khí thế hùng hổ, chẳng lẽ lại chuẩn bị chiến đấu à? Lần này bọn chúng lại chiến đấu với ai? Cảnh Sát? Hay là Lãnh Mạn Nguyên?
Trái tim của Nhã Lan nhảy lên đến cổ họng. Cô vừa nhớ lại vừa sợ phải nhìn thấy Lãnh Mạn Nguyên.
“Đi thôi.” Hắn ôm chặt lấy đầu vai cô. Nhã Lan giãy giụa một cách lúng túng, khiến những tên thủ lĩnh bên dưới nhếch miệng cười, như vừa hiểu ra cái gì vậy. Nhã Lan không được tự nhiên đỏ mặt lên.
“Đi đâu?” Cô vẫn muốn biết mình sắp phải đi đâu.
“Đương nhiên là đi kiểm tra công trình phòng thủ của chúng ta rồi.” Dưới sự khống chế của Thành Kiên Vỹ, cô đi về phía trước một cách bị động. Đám thủ lĩnh lập tức theo sau.
Tâm trạng của Thành Kiên Vỹ rất tốt, tên thủ lĩnh phụ trách chuyện phòng thủ lần lượt giới thiệu những công trình phòng thủ mà hắn thiết kế. Mặc dù Nhã Lan không hiểu hết, nhưng khi tên thủ lĩnh đó nói rằng nếu có địch đến sẽ phải nhận hậu quả gì, da đầu cô không khỏi tê rần lên, càng thêm lo lắng cho Lãnh Mạn Nguyên.
“Linh Linh, đây là chuyên gia xây dựng nổi tiếng. Ba của anh ta, tổ tiên của anh ta đều thiết kế công trình phòng thủ cho quân đội. Anh mời được nhân tài như vậy tới, đúng là như hổ thêm cánh! Ha ha ha.”
Nhã Lan không thể cười nổi. Cuối cùng cô cũng thấy được người như vậy mà thành kẻ xấu thì sức phá hoại sẽ mạnh đến mức nào. Cả đoàn người đang đứng ở bên bờ vực sâu khoảng ba mươi mét, phía dưới là biển rộng sóng vỗ, ở nơi nước cạn có vô số những hòn đá sắc nhọn nhô lên.
Nhã Lan phát hiện ở dưới mặt biển có không ít tàu thuyền, đó là tàu cảnh sát! Cả hòn đảo nhỏ đã bị cảnh sát vây quanh.
Nguyên có đến không? Cô tìm tòi rất lâu nhưng vì khoảng cách quá xa nên không thấy rõ lắm.
Thành Kiên Vỹ kiêu ngạo búng ngón tay với những con tàu vây quanh bên dưới. Hắn ngẩng đầu, tỏ rõ sự ngông cuồng cao ngạo của mình, căn bản không coi cảnh sát bên dưới ra gì.
“Đây vốn đã là nơi hiểm trở, hàng năm gió to mưa lớn, vách núi này lại trơn trượt như cá căn bản không thể lên đây được. Đương nhiên, nếu quả thực có kẻ địch lên đây chúng ta vẫn có cách.” Tên thủ lĩnh xây dựng đó vừa nói vừa đặt một thằng bù nhìn vào bên vách núi để thay làm kẻ địch: “Mời ông chủ xem.”
Ánh mắt của mọi người nhìn theo hắn ta, thấy hắn chỉ dẫm nhẹ vào bụi cỏ, một cây gậy gỗ bật ra, bù nhìn bay lên cao ngay lập tức, ngã vào dưới vách núi, sau đó bị một hòn đá sắc nhọn đâm vào ngực.
“Hay lắm! Cổ kim kết hợp, cả trong cả ngoài, quả nhiên là con cháu của tướng xây dựng!” Thành Kiên Vỹ giơ ngón cái lên khen ngợi tên thủ lĩnh thiết kế. Hắn ta chắp tay với mọi người: “Chút tài mọn thôi, mọi người phải chê cười rồi.”
Có lẽ là vì có cô ở đây nên tên thủ lĩnh xây dựng đó cũng không giới thiệu hết mọi công trình phòng thủ, chỉ đưa một bản đồ cho Thành Kiên Vỹ. Hắn liếc nhìn một lát sau đó cười ha ha khuếch trương.
“Hay lắm, hay lắm, hay lắm!” Mấy tiếng hay lắm liên tiếp nói rõ hết tất cả. Trái tim của Nhã Lan càng thêm trầm xuống, càng thêm phiền muộn
“Linh Linh, em thấy không, anh có nhân tài đẳng cấp như vậy trợ giúp, làm gì có sự nghiệp nào mà không thành công được! Trời giúp anh, người giúp anh! A ha ha ha.”
/236
|