Uy Vỹ Thiên vừa từ Mỹ về nước không lâu, anh không hiểu lắm về tình hình của Lãnh Mạn Nguyên, chỉ biết anh vừa mới kết hôn, cuộc hôn nhân chớp nhoáng.
“Cậu còn nhớ mấy ngày trước cậu tới nhà họ Lãnh cứu một cô gái không?”
“Ồ!” Uy Vỹ Thiên được Uông Minh Thiên nhắc anh mới nhớ ra Nhã Lan: “Rất đẹp, bị thương rất thảm, có phải cô gái đó không?”
Uông Minh Thiên gật đầu, tay anh nâng lên một ly rượu vang.
Lãnh Mạn Nguyên thì cầm lấy cả chai, anh tu ừng ực như uống nước.
“Haiz, tôi còn phải....” Uy Vỹ Thiên không kịp ngăn anh lại chỉ lắc đầu đáng tiếc, một chai rượu thượng hạng mà lại bị Lãnh Mạn Nguyên uống như uống nước lã thế này.
“Ồ, Tổng giám đốc Lãnh.” Quắc Nhã Thanh ăn mặc vô cùng gợi cảm xuất hiện trước mặt ba người, cô ta không ngờ chỉ thử vận may thôi mà lại gặp được Lãnh Mạn Nguyên ở nơi này.
Uy Vỹ Thiên nhìn thoáng qua người phụ nữ nhìn có vẻ không mấy thiện cảm này.
Lãnh Mạn Nguyên vừa tu hết một chai rượu, đôi mắt đỏ ngầu của anh nhìn Quắc Nhã Tình. Dù gì cũng là chị em, trên người Quắc Nhã Tình cũng có những nét của Quắc Nhã Lan, uống rượu đã lơ mơ rồi Lãnh Mạn Nguyên liền cất tiếng: “Nhã...Linh?”
“Đúng, là em đây!” Quắc Nhã Thanh cảm thấy rất vui khi được nói chuyện cùng với Lãnh Mạn Nguyên, cô ta chẳng thèm để ý anh gọi mình là gì.
“Cô tới để xin lỗi đấy à?” Lãnh Mạn Nguyên không nhìn thấy sự ngạo mạn thường có của Nhã Lan, anh thử hỏi.
“Xin lỗi?” Nhã Thanh ngây người ra, nhưng ngay sau đó liền hùa theo với anh: “Đúng, em đến để xin lỗi, bây giờ vẫn còn sớm, chúng ta tìm chỗ khác nói chuyện đi!”
Nhã Thanh nóng ruột muốn rời khỏi nơi này – nơi đang có hai cặp mắt không mấy thiện cảm của Uông Minh Thiên và Uy Vỹ Thiên đang hướng về cô ta. Nếu hôm nay có thể có được anh, thì cô ta đã cách mục đích của cô ta gần thêm một bước.
Lãnh Mạn Nguyên đứng không vững, một tay anh ôm lấy eo của Nhã Thanh, đôi môi vẫn còn dính rượu của anh nhanh chóng tìm tới mặt của cô ta và hôn loạn xạ lên.
“Ôi, đừng có vội mà!” Nhã Thanh vui sướng tới mức tim như sắp nhảy ra ngoài, cô ta liếc mắt nhìn những cô gái xung quanh và cười với ánh mắt đắc ý, cố ý nói rõ to, bà tay cô ta luồn vào trong chiếc áo vest của anh và vuốt ve tấm ngực săn chắc đó: “Chúng ta thuê một phòng trên lầu sau đó thì....”
Quắc Nhã Thanh dường như sắp không đợi được rồi, cô ta dìu Lãnh Mạn Nguyên lên tầng trên của khách sạn.
Đêm nay, sẽ là đêm đẹp nhất trong cuộc đời của cô ta, thực sự không ngờ được rằng Lãnh Mạn Nguyên lại ngả vào lòng cô ta thuận lợi như thế!
“Mạn Nguyên, Cậu nghĩ kĩ chưa?” Từ sau lưng truyền tới tiếng nói của Uy Vỹ Thiên, người phụ nữ này đến ngay cả anh nhìn cũng không vừa mắt.
“Để cậu ấy đi đi!” Uông Minh Thiên chậm rãi đưa một ly rượu lên miệng và nói.
“Nhã....” sau đó Lý Tiên Tiên nhìn thấy bóng dáng của Nhã Thanh, đang định gọi thì liền bị khuôn mặt nửa tỉnh nửa say của Lãnh Mạn Nguyên dọa cho sợ co rúm người lại: “Nhã Thanh, lẽ nào anh ta thực sự tốt hơn anh sao?” Hắn ta khẽ gọi với theo, giọng đau khổ, rồi đột nhiên ngồi xuống, nhìn hai người ôm ấp nhau đi về phía khách sạn, lòng hắn ta đau như cắt.
Giờ thì hắn ta hiểu rồi, Nhã Thanh nhất quyết đòi anh ta làm cho cô một thẻ Vip ở quán bar này và ngày nào cũng tới đây, hóa ra là để đợi Lãnh Mạn Nguyên!
“Nhã Thanh, Nhã Thanh của tôi...” Hắn ta buồn bã, Lý Tiên Tiên từ trước tới giờ đều không có dũng khí để theo đuổi cô ta, càng không có chuyện sẽ kéo được Quắc Nhã Thanh quay lại.
Quắc Nhã Thanh vẹo cả người đỡ Lãnh Mạn Nguyên vào phòng khách sạn, cô ta vội vàng cởi chiếc áo vest của anh và kéo cà vạt ra.
“A...”Bàn tay Lãnh Mạn Nguyên nắm chặt lấy tay cô ta, lực tay anh quá lớn khiến tay cô ra như sắp gãy. Nhã Tình đau quá mà kêu lên.
“Cô không phải Nhã Lan, không phải.” Lãnh Mạn Nguyên căn bản không hề say, anh chỉ là muốn tìm một cô gái để giải tỏa một chút, để quên đi Nhã Lan, thế nhưng, càng gần gũi với cô gái ở trước mặt anh càng nhớ tới khuôn mặt bướng bỉnh của Nhã Lan.
“Cô không phải!” Anh gầm lên, Lãnh Mạn Nguyên đột nhiên đẩy Nhã Thanh ra, đá cô ta ngã xuống sàn nhà, tự mình ngả người nằm xuống chiếc giường êm ái.
Nhã Thanh sợ quá mặt trắng bệch ra, cô ta ngã dưới sàn nhà không dám động đậy gì, mãi cho tới khi thấy Lãnh Mạn Nguyên nằm xuống giường không có động tĩnh gì nữa cô ta mới dám đứng lên, tiến lại gần một chút, Lãnh Mạn Nguyên đã nhắm chặt mắt lại, môi anh mím vào, nhìn anh giống như một con sư tử đang ngủ nhưng sự quyết rũ cũng đủ để khiến người khác mê mệt.
Đàn ông, có thể vượt qua được mỹ nhân kế của đàn bà không? Quắc Nhã Lan vô cùng tự tin về khoản này, cô ta nhanh chóng lột bỏ được chỗ quần áo trên người mình xuống, trèo lên giường tiến lại gần cơ thể của Lãnh Mạn Nguyên.
Cô ta dùng đôi môi của mình hôn lên lông mày anh, bàn tay cô ta giống như một con rắn luồn khắp vào cơ thể anh.
“Nhã...Linh....” Lãnh Mạn Nguyên khẽ gọi, anh lật người đè cô ta xuống, hôn lên môi cô ta. Ồ! Sắp thành công rồi! Quắc Nhã Thanh phấn khích tới nỗi chỉ muốn cười lên sung sướng, cô ta đã kịp thời mím môi lại, Nhã Lan thì Nhã Lan, chỉ cần có được người đàn ông này!
Bàn tay Quắc Nhã Thanh khéo léo luồn vào bộ phận nhạy cảm trên cơ thể anh, cô ta tận hưởng sự hạnh phúc mà nụ hôn của anh mang lại, không kiềm được cô ta rên lên khe khẽ, cô ta đang nghĩ nhanh thôi, cô ta sắp trở thành người phụ nữ của Lãnh Mạn Nguyên rồi, mỗi tế bào trong cơ thể cô ta đều đang rất phấn khích.
Cô ta bắt đầu nghĩ tới cảnh tượng sẽ luôn được ở bên Lãnh Mạn Nguyên và ánh mắt ghen tỵ của tất cả mọi người. Trương Thanh An chẳng phải là dựa vào Lãnh Mạn Nguyên mà có thể trở thành người mẫu sao? Có anh rồi, cô ta tới lúc đó sẽ nổi tiếng hơn cả Trương Thanh An.
“Cút ra!” Lãnh Mạn Nguyên lại một lần nữa đẩy Nhã Thanh ra, anh dùng ánh mắt căm ghét để nhìn người phụ nữ trước mặt, khuôn mặt anh sầm xuống. Nhã Thanh cảm thấy lạnh hết cả người, cô ta nhổm người lên, muốn dùng cơ thể mình để quyến rũ Lãnh Mạn Nguyên, nhưng bị anh đạp cho một cái ngã hẳn xuống khỏi giường.
Nhã Lan, đồ đáng chết, cô ấy lạnh lùng và ngạo mạn, lại còn hơi thở giống như sương sớm ấy nữa, người phụ nữ này đều không có điều đó! Nếu anh chủ động lại gần cô thì nhất định sẽ gặp phải sự từ chối kiên quyết của cô. Lãnh Mạn Nguyên biết rõ điều này.
Đây chính là điều làm cho Lãnh Mạn Nguyên cảm thấy vô cùng phản cảm, anh chẳng thèm để ý tới Nhã Thanh đang khóc tu tu dưới dàn nhà, anh chỉnh lại quần áo, ngay tới cả áo vest cũng không kịp mặc mà chạy ra khỏi khách sạn.
“Nhã Lan, Nhã Lan, đồ Nhã Lan đáng chết!” Anh không biết đã mắng cô bao nhiêu lần như thế, nhảy lên xe anh lái thẳng một Mạth về căn biệt thự nhà họ Lãnh..
Buổi tối sau 10 giờ, người giúp việc của nhà họ Lãnh đều đã lui về phía căn nhà dành cho người làm. Cả căn nhà dành cho anh yên tĩnh tới nỗi ngay cả tiếng tim đập cũng có thể nghe thấy, Lãnh Mạn Nguyên chạy khắp một lượt từ dưới lên trên lầu và từ trên xuống dưới, tìm cả phòng của Nhã Lan nhưng không thấy bóng dáng cô đâu. Lẽ nào, cô vẫn chưa ra được? ý nghĩ này làm cho Lãnh Mạn Nguyên cảm thấy vô cùng bất an, cho dù những chiếc nọc độc của rắn đã được loại bỏ, nhưng vẫn có tính công kích, nhìn cô yếu ớt như vậy liệu có thắng được bọn chúng không?
Anh nhớ khi anh đi ra anh không hề khóa cửa, cửa còn cố ý để hở ra, mục đích chính là để cô có thể nhìn thấy lối ra.
“Mạn Nguyên, sao cậu lại về rồi?” Thím Liễu từ phía vườn sau vội vàng chạy tới: “Rốt cuộc là Nhã Lan bị cậu đưa đi đâu rồi? Tôi ở phía nhà sau tìm cả nửa ngày mà không nghe thấy giọng nói của cô ấy đâu, cho tới bây giờ vẫn chưa có tin tức gì.”
“Cậu còn nhớ mấy ngày trước cậu tới nhà họ Lãnh cứu một cô gái không?”
“Ồ!” Uy Vỹ Thiên được Uông Minh Thiên nhắc anh mới nhớ ra Nhã Lan: “Rất đẹp, bị thương rất thảm, có phải cô gái đó không?”
Uông Minh Thiên gật đầu, tay anh nâng lên một ly rượu vang.
Lãnh Mạn Nguyên thì cầm lấy cả chai, anh tu ừng ực như uống nước.
“Haiz, tôi còn phải....” Uy Vỹ Thiên không kịp ngăn anh lại chỉ lắc đầu đáng tiếc, một chai rượu thượng hạng mà lại bị Lãnh Mạn Nguyên uống như uống nước lã thế này.
“Ồ, Tổng giám đốc Lãnh.” Quắc Nhã Thanh ăn mặc vô cùng gợi cảm xuất hiện trước mặt ba người, cô ta không ngờ chỉ thử vận may thôi mà lại gặp được Lãnh Mạn Nguyên ở nơi này.
Uy Vỹ Thiên nhìn thoáng qua người phụ nữ nhìn có vẻ không mấy thiện cảm này.
Lãnh Mạn Nguyên vừa tu hết một chai rượu, đôi mắt đỏ ngầu của anh nhìn Quắc Nhã Tình. Dù gì cũng là chị em, trên người Quắc Nhã Tình cũng có những nét của Quắc Nhã Lan, uống rượu đã lơ mơ rồi Lãnh Mạn Nguyên liền cất tiếng: “Nhã...Linh?”
“Đúng, là em đây!” Quắc Nhã Thanh cảm thấy rất vui khi được nói chuyện cùng với Lãnh Mạn Nguyên, cô ta chẳng thèm để ý anh gọi mình là gì.
“Cô tới để xin lỗi đấy à?” Lãnh Mạn Nguyên không nhìn thấy sự ngạo mạn thường có của Nhã Lan, anh thử hỏi.
“Xin lỗi?” Nhã Thanh ngây người ra, nhưng ngay sau đó liền hùa theo với anh: “Đúng, em đến để xin lỗi, bây giờ vẫn còn sớm, chúng ta tìm chỗ khác nói chuyện đi!”
Nhã Thanh nóng ruột muốn rời khỏi nơi này – nơi đang có hai cặp mắt không mấy thiện cảm của Uông Minh Thiên và Uy Vỹ Thiên đang hướng về cô ta. Nếu hôm nay có thể có được anh, thì cô ta đã cách mục đích của cô ta gần thêm một bước.
Lãnh Mạn Nguyên đứng không vững, một tay anh ôm lấy eo của Nhã Thanh, đôi môi vẫn còn dính rượu của anh nhanh chóng tìm tới mặt của cô ta và hôn loạn xạ lên.
“Ôi, đừng có vội mà!” Nhã Thanh vui sướng tới mức tim như sắp nhảy ra ngoài, cô ta liếc mắt nhìn những cô gái xung quanh và cười với ánh mắt đắc ý, cố ý nói rõ to, bà tay cô ta luồn vào trong chiếc áo vest của anh và vuốt ve tấm ngực săn chắc đó: “Chúng ta thuê một phòng trên lầu sau đó thì....”
Quắc Nhã Thanh dường như sắp không đợi được rồi, cô ta dìu Lãnh Mạn Nguyên lên tầng trên của khách sạn.
Đêm nay, sẽ là đêm đẹp nhất trong cuộc đời của cô ta, thực sự không ngờ được rằng Lãnh Mạn Nguyên lại ngả vào lòng cô ta thuận lợi như thế!
“Mạn Nguyên, Cậu nghĩ kĩ chưa?” Từ sau lưng truyền tới tiếng nói của Uy Vỹ Thiên, người phụ nữ này đến ngay cả anh nhìn cũng không vừa mắt.
“Để cậu ấy đi đi!” Uông Minh Thiên chậm rãi đưa một ly rượu lên miệng và nói.
“Nhã....” sau đó Lý Tiên Tiên nhìn thấy bóng dáng của Nhã Thanh, đang định gọi thì liền bị khuôn mặt nửa tỉnh nửa say của Lãnh Mạn Nguyên dọa cho sợ co rúm người lại: “Nhã Thanh, lẽ nào anh ta thực sự tốt hơn anh sao?” Hắn ta khẽ gọi với theo, giọng đau khổ, rồi đột nhiên ngồi xuống, nhìn hai người ôm ấp nhau đi về phía khách sạn, lòng hắn ta đau như cắt.
Giờ thì hắn ta hiểu rồi, Nhã Thanh nhất quyết đòi anh ta làm cho cô một thẻ Vip ở quán bar này và ngày nào cũng tới đây, hóa ra là để đợi Lãnh Mạn Nguyên!
“Nhã Thanh, Nhã Thanh của tôi...” Hắn ta buồn bã, Lý Tiên Tiên từ trước tới giờ đều không có dũng khí để theo đuổi cô ta, càng không có chuyện sẽ kéo được Quắc Nhã Thanh quay lại.
Quắc Nhã Thanh vẹo cả người đỡ Lãnh Mạn Nguyên vào phòng khách sạn, cô ta vội vàng cởi chiếc áo vest của anh và kéo cà vạt ra.
“A...”Bàn tay Lãnh Mạn Nguyên nắm chặt lấy tay cô ta, lực tay anh quá lớn khiến tay cô ra như sắp gãy. Nhã Tình đau quá mà kêu lên.
“Cô không phải Nhã Lan, không phải.” Lãnh Mạn Nguyên căn bản không hề say, anh chỉ là muốn tìm một cô gái để giải tỏa một chút, để quên đi Nhã Lan, thế nhưng, càng gần gũi với cô gái ở trước mặt anh càng nhớ tới khuôn mặt bướng bỉnh của Nhã Lan.
“Cô không phải!” Anh gầm lên, Lãnh Mạn Nguyên đột nhiên đẩy Nhã Thanh ra, đá cô ta ngã xuống sàn nhà, tự mình ngả người nằm xuống chiếc giường êm ái.
Nhã Thanh sợ quá mặt trắng bệch ra, cô ta ngã dưới sàn nhà không dám động đậy gì, mãi cho tới khi thấy Lãnh Mạn Nguyên nằm xuống giường không có động tĩnh gì nữa cô ta mới dám đứng lên, tiến lại gần một chút, Lãnh Mạn Nguyên đã nhắm chặt mắt lại, môi anh mím vào, nhìn anh giống như một con sư tử đang ngủ nhưng sự quyết rũ cũng đủ để khiến người khác mê mệt.
Đàn ông, có thể vượt qua được mỹ nhân kế của đàn bà không? Quắc Nhã Lan vô cùng tự tin về khoản này, cô ta nhanh chóng lột bỏ được chỗ quần áo trên người mình xuống, trèo lên giường tiến lại gần cơ thể của Lãnh Mạn Nguyên.
Cô ta dùng đôi môi của mình hôn lên lông mày anh, bàn tay cô ta giống như một con rắn luồn khắp vào cơ thể anh.
“Nhã...Linh....” Lãnh Mạn Nguyên khẽ gọi, anh lật người đè cô ta xuống, hôn lên môi cô ta. Ồ! Sắp thành công rồi! Quắc Nhã Thanh phấn khích tới nỗi chỉ muốn cười lên sung sướng, cô ta đã kịp thời mím môi lại, Nhã Lan thì Nhã Lan, chỉ cần có được người đàn ông này!
Bàn tay Quắc Nhã Thanh khéo léo luồn vào bộ phận nhạy cảm trên cơ thể anh, cô ta tận hưởng sự hạnh phúc mà nụ hôn của anh mang lại, không kiềm được cô ta rên lên khe khẽ, cô ta đang nghĩ nhanh thôi, cô ta sắp trở thành người phụ nữ của Lãnh Mạn Nguyên rồi, mỗi tế bào trong cơ thể cô ta đều đang rất phấn khích.
Cô ta bắt đầu nghĩ tới cảnh tượng sẽ luôn được ở bên Lãnh Mạn Nguyên và ánh mắt ghen tỵ của tất cả mọi người. Trương Thanh An chẳng phải là dựa vào Lãnh Mạn Nguyên mà có thể trở thành người mẫu sao? Có anh rồi, cô ta tới lúc đó sẽ nổi tiếng hơn cả Trương Thanh An.
“Cút ra!” Lãnh Mạn Nguyên lại một lần nữa đẩy Nhã Thanh ra, anh dùng ánh mắt căm ghét để nhìn người phụ nữ trước mặt, khuôn mặt anh sầm xuống. Nhã Thanh cảm thấy lạnh hết cả người, cô ta nhổm người lên, muốn dùng cơ thể mình để quyến rũ Lãnh Mạn Nguyên, nhưng bị anh đạp cho một cái ngã hẳn xuống khỏi giường.
Nhã Lan, đồ đáng chết, cô ấy lạnh lùng và ngạo mạn, lại còn hơi thở giống như sương sớm ấy nữa, người phụ nữ này đều không có điều đó! Nếu anh chủ động lại gần cô thì nhất định sẽ gặp phải sự từ chối kiên quyết của cô. Lãnh Mạn Nguyên biết rõ điều này.
Đây chính là điều làm cho Lãnh Mạn Nguyên cảm thấy vô cùng phản cảm, anh chẳng thèm để ý tới Nhã Thanh đang khóc tu tu dưới dàn nhà, anh chỉnh lại quần áo, ngay tới cả áo vest cũng không kịp mặc mà chạy ra khỏi khách sạn.
“Nhã Lan, Nhã Lan, đồ Nhã Lan đáng chết!” Anh không biết đã mắng cô bao nhiêu lần như thế, nhảy lên xe anh lái thẳng một Mạth về căn biệt thự nhà họ Lãnh..
Buổi tối sau 10 giờ, người giúp việc của nhà họ Lãnh đều đã lui về phía căn nhà dành cho người làm. Cả căn nhà dành cho anh yên tĩnh tới nỗi ngay cả tiếng tim đập cũng có thể nghe thấy, Lãnh Mạn Nguyên chạy khắp một lượt từ dưới lên trên lầu và từ trên xuống dưới, tìm cả phòng của Nhã Lan nhưng không thấy bóng dáng cô đâu. Lẽ nào, cô vẫn chưa ra được? ý nghĩ này làm cho Lãnh Mạn Nguyên cảm thấy vô cùng bất an, cho dù những chiếc nọc độc của rắn đã được loại bỏ, nhưng vẫn có tính công kích, nhìn cô yếu ớt như vậy liệu có thắng được bọn chúng không?
Anh nhớ khi anh đi ra anh không hề khóa cửa, cửa còn cố ý để hở ra, mục đích chính là để cô có thể nhìn thấy lối ra.
“Mạn Nguyên, sao cậu lại về rồi?” Thím Liễu từ phía vườn sau vội vàng chạy tới: “Rốt cuộc là Nhã Lan bị cậu đưa đi đâu rồi? Tôi ở phía nhà sau tìm cả nửa ngày mà không nghe thấy giọng nói của cô ấy đâu, cho tới bây giờ vẫn chưa có tin tức gì.”
/236
|