“Hơn 8 giờ rồi, tớ tan làm rồi này. Nhã Lan, sao cậu lại tới đây?” Uyển Nhân đỡ cô lên và hỏi.
8 giờ? Nhã Lan dường như đột nhiên nhớ ra điều gì đó, cô kêu lên: “Trời ơi muộn thế rồi cơ à! tớ phải đi đây.”
Ngồi lên chiếc xe bus đi về hướng tây, cuối cùng thì cũng tới khu gần căn biệt thự nhà họ Lãnh, men dọc theo con đường nhỏ đi một đoạn dài nữa, phải tới gần ba giờ đồng hồ sau cô mới về tới nhà. Cái khu vực này quá hẻo lánh, nếu như không phải trên đường thỉnh thoảng có người đi lại thì thực sự cô không dám quay về.
Vừa mới bước tới trước cánh cổng sắt, khuôn mặt lo lắng của thím Liễu liền hiện ra trước mặt cô: “Nhã Lan, cô đi đâu thế mà muộn thế này mới về nhà. Tổng giám đốc như đang phát điên lên trong phòng kia kìa, mau vào đi.”
Thím Liễu kéo tay cô đi thẳng vào phòng khách, còn chưa vào tới cửa cô đã nghe thấy tiếng gầm: “Cậu làm lái xe cái kiểu gì thế hả, người đi đâu mà không biết? Đúng là đồ vô dụng! Còn không mau lái xe đi tìm người đi!”
Một người hấp tấp chạy ra bên ngoài, dường như vừa bị những câu nói đó dọa cho mất hồn, anh ta sau khi nhìn thấy Nhã Lan thì trên miệng nở nụ cười như gặp được cứu tinh, sau đó nói vui mừng: “Bà chủ về rồi, bà chủ về rồi.”
Nhã Lan nhận ra giọng nói đó là của Đại Hưng, là Đại Hưng. Cô đang đoán, nhất định là Đại Hưng không làm tròn nhiệm vụ là bám sát lấy cô nên khiến cho Lãnh Mạn Nguyên tức giận.
“Ừm, thôi không cần nữa đâu, gọi tất cả mọi người giải tán về đi, thế nhé!” Bước chân vào phòng thì nghe thấy Lãnh Mạn Nguyên mặt sầm xuống, đang gọi điện thoại, sau khi nhìn thấy Nhã Lan anh nói vài câu như vậy rồi cúp máy.
Sự việc được giải quyết xong, mọi người đều lui xuống dưới, chỉ còn lại cô đối diện với khuôn mặt lạnh lùng của Lãnh Mạn Nguyên.
“Đi đâu về?” Anh với khuôn mặt u ám cất tiếng hỏi, rồi một tay anh đập xuống ghế sô pha biểu thị cô ngồi xuống.
Nhã Lan nghe lời ngồi xuống bên cạnh anh, anh tức giận tới nỗi nghe hơi thở cũng cảm thấy khó khăn. Cô nuốt nước bọt, hít thở một hơi thật sâu, cô cố gắng giữ bình tĩnh và nói: “Xin lỗi, tôi đi ra ngoài dạo loanh quanh nên về muộn, đừng trách Đại Hưng, đều là do tôi....”
“Đủ rồi.” Giọng nói không vui cắt ngang giọng nói cô, Lãnh Mạn Nguyên chú ý thấy mái tóc có phần bù xù của cô.
Nhã Lan hắng giọng một tiếng, cô cũng biết tóc mình không bình thường, cô lúng túng đưa tay lên vuốt vuốt: “Tôi đi tới nơi trước đây ở đợi một người bạn, không ngờ ngủ quên mất.”
“Thành Kiên Vỹ?” Lãnh Mạn Nguyên dường như gằn giọng nói ra ba từ đó.
Nhã Lan giật mình ngẩng đầu lên nhìn anh, sao lại lại biết tên Thành Kiên Vỹ? Anh điều tra về cô sao?
“Nhà nhiếp ảnh của công ty váy cưới LV Studio, hắn ta có sức cuốn hút mãnh liệt với cô thế à?” Chỉ cần là thứ anh muốn biết, không có thứ gì là không tìm được, đó là sức mạnh của đồng tiền.
“Không, không phải.” Nhã Lan vội vàng phủ nhận: “Tôi đợi một bạn nữ học cùng.” Cô không biết bản thân tại sao lại phải vội vàng phủ nhận thế, do cô không muốn Lãnh Mạn Nguyên hiểu nhầm cô sao? Hay là không muốn Thành Kiên Vỹ bị tổn thương? Hoặc là cả hai lý do, Nhã Lan cảm thấy bản thân mình dường như sợ điều đầu tiên hơn.
Lãnh Mạn Nguyên lạnh lùng nhìn Nhã Lan với ánh mắt hoài nghi trong vài giây, cuối cùng anh gật đầu tỏ vẻ tin tưởng.
Tâm trạng Nhã Lan đột nhiên khá hơn rất nhiều, cô không ngờ có một ngày Lãnh Mạn Nguyên sẽ tin bản thân mình, điều này có phải cho thấy anh đã bắt đầu công nhận cô, không còn tùy tiện hiểu lầm cô?
Tốt quá rồi, trên mặt Nhã Lan nở một nụ cười thật tươi.
Lãnh Mạn Nguyên bị nụ cười của Nhã Lan làm cho ngây người ra. Hàng ngày có không biết bao nhiêu cô gái tranh nhau cười với anh, nhưng chỉ có nụ cười của cô là đơn thuần nhất, trong nụ cười đơn thuần đó là vẻ đẹp hút lấy hồn người. Cô không hề trang điểm, thậm chí ngay cả son môi cũng không đánh nhưng đẹp hơn cả chục lần những cô gái trang điểm cầu kì ngoài kia, thậm chí đẹp hơn cả mấy chục lần.
“Lãnh Mạn Nguyên, Lãnh Mạn Nguyên?” Nhã Lan nhìn khuôn mặt ngây ra của a với vẻ hiếu kì, không biết tại sao anh lại nhìn cô ngây dại đi như thế!
“À!” Lãnh Mạn Nguyên lúng túng thu ánh nhìn về, trong đầu anh đang nghĩ mình lại bị cô gái này hút hồn rồi. chẳng phải anh đã thề là sẽ giày vò cô sao?
“Được rồi, không còn sớm nữa, nghỉ ngơi đi.” Lãnh Mạn Nguyên lúng túng đưa tay lên vuốt vuốt mái tóc, vốn mái tóc của anh đang được chải vào nếp thì giờ lại rối tung lên rồi. anh đứng lên, đi qua Nhã Lan, đi về hướng tầng hai.
“Lãnh....Mạn Nguyên, chuyện ly hôn của chúng ta....” Nhã Lan nhớ ra việc ly hôn, cô thử gọi anh lại.
“Có việc gì thì để ngày mai nói đi.” Lãnh Mạn Nguyên rõ ràng là không nghe thấy cô nói gì, anh đi thẳng một Mạth lên tầng.
Ngày mai? Ngày mai rồi lại ngày mai, rốt cuộc tới khi nào cô mới có thể nói rõ với anh về việc này? Nhã Lan bất lực lắc lắc đầu, đồng hồ trước mặt đã chỉ 12 giờ, xem ra, cũng chợp mắt vài tiếng rồi mai nói tiếp vậy.
Ăn bữa sáng xong, khuôn mặt u ám của bà Trương xuất hiện trước mặt cô: “Tổng giám đốc vừa gọi điện tới, mời cô đến công ty đợi cậu ấy, cậu ấy có việc muốn nói với cô.”
Ồ, cuối cùng thì anh cũng có thời gian để nói về chuyện ly hôn với cô rồi! Nhã Lan đoán thế. Đại Hưng đang đứng đợi sẵn ở phòng khách, xem ra được cử về để đón cô.
“Lên xe đi!” cô mặc trên người một chiếc quần bò hơi bạc và một chiếc áo phông cũng không còn mới, mái tóc đen của cô buộc gọn phía sau gáy, Nhã Lan nhìn có vẻ rất mộc Mạt và giản dị. Bộ quần áo này là một trong số những bộ cô mang về từ hôm qua, những bộ mà Lãnh Mạn Nguyên tặng đều quá đắt đều không hợp với cô, chỉ có những bộ quần áo thế này mới hợp với một sinh viên nghèo như cô.
“Hả?” Đại Hưng ngơ người ra mất vài giây, anh đỏ mặt lên và xác nhận: “Bà chủ, chúng ta có thể xuất phát rồi á?”
Cô gật đầu và bước chân lên xe.
Trong phòng làm việc, Nhã Lan ngồi trước máy tính, khi anh thông qua màn hình camera nhìn thấy chiếc xe của mình đang được lái vào bãi đỗ xe, khuôn mặt anh bất chợt nở một nụ cười hiếm có.
Trong tay anh là một khế ước tăng tiền đầu tư, đó là khế ước dành cho công ty nhà họ Quắc. Với tư cách là con gái thứ hai nhà họ Quắc, anh tưởng tượng được khuôn mặt vui mừng của cô. Đương nhiên, bọn họ sẽ lại cùng ăn bữa trưa để gia tăng tình cảm với đối phương.
Không biết tại sao, mỗi khi nhớ tới nụ cười của Nhã Lan là anh dường như quên hết mọi thứ. Tuy công ty nhà họ Quắc đã hoạt động ổn định và đang đi vào quỹ đạo, nhưng vẫn chưa phải là công ty hoạt động hiệu quả trong số các công ty bất động sản, Lãnh Mạn Nguyên chọn công ty của nhà họ Quắc, không thể phủ nhận là có cả lý do riêng trong đó.
Đây là lần đầu tiên Nhã Lan tới công ty của Lãnh Mạn Nguyên, cô không ngờ rằng phòng làm việc của anh lại ở trên cao như thế, hơn nữa lại vô cùng tráng lệ, đúng là xa xỉ. Tòa nhà gần 90 tầng gần như đa số đều là các phòng ban của Thiên Ôn, một tấm biển treo ở đại sảnh ghi rõ mỗi tầng với nhiệm vụ và có bộ phận nào. ở phía cao nhất cô nhìn thấy hàng chữ “Phòng tổng giám đốc.”
Tại tầng thứ 90, phòng tổng giám đốc. với thiết kế hình xoắn ốc, mỗi tầng đều có diện tích cả mấy ngàn mét vuông, một mình anh cần tới một phòng làm việc với diện tích rộng như vậy sao?
Điều làm Nhã Lan ngạc nhiên không chỉ có thế, trong đại sảnh của tòa nhà, những cô lễ tân nhìn như người mẫu đều mặc những bộ sườn xám bó sát người, với thân hình cao dong dỏng, đôi chân dài thướt tha làm cô không thể không chú ý.
8 giờ? Nhã Lan dường như đột nhiên nhớ ra điều gì đó, cô kêu lên: “Trời ơi muộn thế rồi cơ à! tớ phải đi đây.”
Ngồi lên chiếc xe bus đi về hướng tây, cuối cùng thì cũng tới khu gần căn biệt thự nhà họ Lãnh, men dọc theo con đường nhỏ đi một đoạn dài nữa, phải tới gần ba giờ đồng hồ sau cô mới về tới nhà. Cái khu vực này quá hẻo lánh, nếu như không phải trên đường thỉnh thoảng có người đi lại thì thực sự cô không dám quay về.
Vừa mới bước tới trước cánh cổng sắt, khuôn mặt lo lắng của thím Liễu liền hiện ra trước mặt cô: “Nhã Lan, cô đi đâu thế mà muộn thế này mới về nhà. Tổng giám đốc như đang phát điên lên trong phòng kia kìa, mau vào đi.”
Thím Liễu kéo tay cô đi thẳng vào phòng khách, còn chưa vào tới cửa cô đã nghe thấy tiếng gầm: “Cậu làm lái xe cái kiểu gì thế hả, người đi đâu mà không biết? Đúng là đồ vô dụng! Còn không mau lái xe đi tìm người đi!”
Một người hấp tấp chạy ra bên ngoài, dường như vừa bị những câu nói đó dọa cho mất hồn, anh ta sau khi nhìn thấy Nhã Lan thì trên miệng nở nụ cười như gặp được cứu tinh, sau đó nói vui mừng: “Bà chủ về rồi, bà chủ về rồi.”
Nhã Lan nhận ra giọng nói đó là của Đại Hưng, là Đại Hưng. Cô đang đoán, nhất định là Đại Hưng không làm tròn nhiệm vụ là bám sát lấy cô nên khiến cho Lãnh Mạn Nguyên tức giận.
“Ừm, thôi không cần nữa đâu, gọi tất cả mọi người giải tán về đi, thế nhé!” Bước chân vào phòng thì nghe thấy Lãnh Mạn Nguyên mặt sầm xuống, đang gọi điện thoại, sau khi nhìn thấy Nhã Lan anh nói vài câu như vậy rồi cúp máy.
Sự việc được giải quyết xong, mọi người đều lui xuống dưới, chỉ còn lại cô đối diện với khuôn mặt lạnh lùng của Lãnh Mạn Nguyên.
“Đi đâu về?” Anh với khuôn mặt u ám cất tiếng hỏi, rồi một tay anh đập xuống ghế sô pha biểu thị cô ngồi xuống.
Nhã Lan nghe lời ngồi xuống bên cạnh anh, anh tức giận tới nỗi nghe hơi thở cũng cảm thấy khó khăn. Cô nuốt nước bọt, hít thở một hơi thật sâu, cô cố gắng giữ bình tĩnh và nói: “Xin lỗi, tôi đi ra ngoài dạo loanh quanh nên về muộn, đừng trách Đại Hưng, đều là do tôi....”
“Đủ rồi.” Giọng nói không vui cắt ngang giọng nói cô, Lãnh Mạn Nguyên chú ý thấy mái tóc có phần bù xù của cô.
Nhã Lan hắng giọng một tiếng, cô cũng biết tóc mình không bình thường, cô lúng túng đưa tay lên vuốt vuốt: “Tôi đi tới nơi trước đây ở đợi một người bạn, không ngờ ngủ quên mất.”
“Thành Kiên Vỹ?” Lãnh Mạn Nguyên dường như gằn giọng nói ra ba từ đó.
Nhã Lan giật mình ngẩng đầu lên nhìn anh, sao lại lại biết tên Thành Kiên Vỹ? Anh điều tra về cô sao?
“Nhà nhiếp ảnh của công ty váy cưới LV Studio, hắn ta có sức cuốn hút mãnh liệt với cô thế à?” Chỉ cần là thứ anh muốn biết, không có thứ gì là không tìm được, đó là sức mạnh của đồng tiền.
“Không, không phải.” Nhã Lan vội vàng phủ nhận: “Tôi đợi một bạn nữ học cùng.” Cô không biết bản thân tại sao lại phải vội vàng phủ nhận thế, do cô không muốn Lãnh Mạn Nguyên hiểu nhầm cô sao? Hay là không muốn Thành Kiên Vỹ bị tổn thương? Hoặc là cả hai lý do, Nhã Lan cảm thấy bản thân mình dường như sợ điều đầu tiên hơn.
Lãnh Mạn Nguyên lạnh lùng nhìn Nhã Lan với ánh mắt hoài nghi trong vài giây, cuối cùng anh gật đầu tỏ vẻ tin tưởng.
Tâm trạng Nhã Lan đột nhiên khá hơn rất nhiều, cô không ngờ có một ngày Lãnh Mạn Nguyên sẽ tin bản thân mình, điều này có phải cho thấy anh đã bắt đầu công nhận cô, không còn tùy tiện hiểu lầm cô?
Tốt quá rồi, trên mặt Nhã Lan nở một nụ cười thật tươi.
Lãnh Mạn Nguyên bị nụ cười của Nhã Lan làm cho ngây người ra. Hàng ngày có không biết bao nhiêu cô gái tranh nhau cười với anh, nhưng chỉ có nụ cười của cô là đơn thuần nhất, trong nụ cười đơn thuần đó là vẻ đẹp hút lấy hồn người. Cô không hề trang điểm, thậm chí ngay cả son môi cũng không đánh nhưng đẹp hơn cả chục lần những cô gái trang điểm cầu kì ngoài kia, thậm chí đẹp hơn cả mấy chục lần.
“Lãnh Mạn Nguyên, Lãnh Mạn Nguyên?” Nhã Lan nhìn khuôn mặt ngây ra của a với vẻ hiếu kì, không biết tại sao anh lại nhìn cô ngây dại đi như thế!
“À!” Lãnh Mạn Nguyên lúng túng thu ánh nhìn về, trong đầu anh đang nghĩ mình lại bị cô gái này hút hồn rồi. chẳng phải anh đã thề là sẽ giày vò cô sao?
“Được rồi, không còn sớm nữa, nghỉ ngơi đi.” Lãnh Mạn Nguyên lúng túng đưa tay lên vuốt vuốt mái tóc, vốn mái tóc của anh đang được chải vào nếp thì giờ lại rối tung lên rồi. anh đứng lên, đi qua Nhã Lan, đi về hướng tầng hai.
“Lãnh....Mạn Nguyên, chuyện ly hôn của chúng ta....” Nhã Lan nhớ ra việc ly hôn, cô thử gọi anh lại.
“Có việc gì thì để ngày mai nói đi.” Lãnh Mạn Nguyên rõ ràng là không nghe thấy cô nói gì, anh đi thẳng một Mạth lên tầng.
Ngày mai? Ngày mai rồi lại ngày mai, rốt cuộc tới khi nào cô mới có thể nói rõ với anh về việc này? Nhã Lan bất lực lắc lắc đầu, đồng hồ trước mặt đã chỉ 12 giờ, xem ra, cũng chợp mắt vài tiếng rồi mai nói tiếp vậy.
Ăn bữa sáng xong, khuôn mặt u ám của bà Trương xuất hiện trước mặt cô: “Tổng giám đốc vừa gọi điện tới, mời cô đến công ty đợi cậu ấy, cậu ấy có việc muốn nói với cô.”
Ồ, cuối cùng thì anh cũng có thời gian để nói về chuyện ly hôn với cô rồi! Nhã Lan đoán thế. Đại Hưng đang đứng đợi sẵn ở phòng khách, xem ra được cử về để đón cô.
“Lên xe đi!” cô mặc trên người một chiếc quần bò hơi bạc và một chiếc áo phông cũng không còn mới, mái tóc đen của cô buộc gọn phía sau gáy, Nhã Lan nhìn có vẻ rất mộc Mạt và giản dị. Bộ quần áo này là một trong số những bộ cô mang về từ hôm qua, những bộ mà Lãnh Mạn Nguyên tặng đều quá đắt đều không hợp với cô, chỉ có những bộ quần áo thế này mới hợp với một sinh viên nghèo như cô.
“Hả?” Đại Hưng ngơ người ra mất vài giây, anh đỏ mặt lên và xác nhận: “Bà chủ, chúng ta có thể xuất phát rồi á?”
Cô gật đầu và bước chân lên xe.
Trong phòng làm việc, Nhã Lan ngồi trước máy tính, khi anh thông qua màn hình camera nhìn thấy chiếc xe của mình đang được lái vào bãi đỗ xe, khuôn mặt anh bất chợt nở một nụ cười hiếm có.
Trong tay anh là một khế ước tăng tiền đầu tư, đó là khế ước dành cho công ty nhà họ Quắc. Với tư cách là con gái thứ hai nhà họ Quắc, anh tưởng tượng được khuôn mặt vui mừng của cô. Đương nhiên, bọn họ sẽ lại cùng ăn bữa trưa để gia tăng tình cảm với đối phương.
Không biết tại sao, mỗi khi nhớ tới nụ cười của Nhã Lan là anh dường như quên hết mọi thứ. Tuy công ty nhà họ Quắc đã hoạt động ổn định và đang đi vào quỹ đạo, nhưng vẫn chưa phải là công ty hoạt động hiệu quả trong số các công ty bất động sản, Lãnh Mạn Nguyên chọn công ty của nhà họ Quắc, không thể phủ nhận là có cả lý do riêng trong đó.
Đây là lần đầu tiên Nhã Lan tới công ty của Lãnh Mạn Nguyên, cô không ngờ rằng phòng làm việc của anh lại ở trên cao như thế, hơn nữa lại vô cùng tráng lệ, đúng là xa xỉ. Tòa nhà gần 90 tầng gần như đa số đều là các phòng ban của Thiên Ôn, một tấm biển treo ở đại sảnh ghi rõ mỗi tầng với nhiệm vụ và có bộ phận nào. ở phía cao nhất cô nhìn thấy hàng chữ “Phòng tổng giám đốc.”
Tại tầng thứ 90, phòng tổng giám đốc. với thiết kế hình xoắn ốc, mỗi tầng đều có diện tích cả mấy ngàn mét vuông, một mình anh cần tới một phòng làm việc với diện tích rộng như vậy sao?
Điều làm Nhã Lan ngạc nhiên không chỉ có thế, trong đại sảnh của tòa nhà, những cô lễ tân nhìn như người mẫu đều mặc những bộ sườn xám bó sát người, với thân hình cao dong dỏng, đôi chân dài thướt tha làm cô không thể không chú ý.
/236
|