“Cô Quắc, bây giờ tâm trạng đã khá hơn chưa?” Hắn nhoẻn miệng cười lộ ra hàm răng trắng bóng đều tăm tắp. Hắn cười rất đẹp trai. Nhã Lan rất thích hắn cười, đưa lại cho người ta một cảm giác ấm áp yêu thương. Đắm chìm trong nụ cười của hắn, cô thậm chí còn có thể cảm nhận được tầm quan trọng của bản thân. Chẳng trách mấy tạp chí linh tinh lại gọi hắn là cao thủ tình trường. Hắn chỉ cười một cái thôi đã quyến rũ như vậy rồi.
Cô gật đầu. Bây giờ tâm trạng của cô đúng là khá hơn rất nhiều rồi.
“Này, cô không phiền thì chúng ta nói chuyện chút nhé, ừm, nói chuyện về Lãnh Mạn Nguyên?” Hắn hỏi thử.
Vừa nhắc đến Lãnh Mạn Nguyên là Nhã Lan lại cảm thấy ác cảm kì lạ. Cô bịt tai nhắm mắt, không muốn nhớ đến anh: “Đừng có nhắc đến tên anh ta trước mặt tôi!”
“Có lửa thì mới có khói, cậu ấy đã trải qua rất nhiều nỗi đau khắc cốt ghi tâm nên mới tạo nên tính cách như bây giờ.”
“Vậy thì đã sao chứ! Chẳng lẽ như vậy là có thể không cần quan tâm đến mẹ ruột của mình luôn hay sao?” Nhã Lan nhớ đến khuôn mặt lạc lõng của Dư Hồng Mai lúc bà rời đi. Một người thậm chí còn không cần cả mẹ của mình thì không thể là người tốt được.
“Cô chỉ biết một mà không biết hai.” Uy Vỹ Thiên thừa dịp nói tới. Nhã Lan không tỏ thái độ gì mấy nhưng cô cũng không phản đối Uy Vỹ Thiên nói chuyện của Lãnh Mạn Nguyên nữa. Cô chậm rãi bỏ đôi tay đang bịt tai xuống.
“Dư Hồng Mai chẳng qua chỉ sinh Nguyên ra mà thôi, bà ta không hề làm hết trách nhiệm nuôi dưỡng cậu ấy. Bà ta luôn đưa Nguyên cho người giúp việc chăm sóc, từ trước đến nay chưa từng hỏi han. Nguyên chỉ là quân cờ để bà ta trói lấy chồng mình chứ không hề có ý nghĩa gì mấy. Nguyên không phải là kết tinh tình yêu như lời bọn họ nói. Khi bố Nguyên say rượu, ông xem bà ta là thím Liễu, cuối cùng xảy ra quan hệ và có Nguyên.”
“Lúc đó, bà ta rõ ràng biết bố Nguyên và thím Liễu đang yêu nhau mặn nồng mà vẫn một mực theo đuổi ông, đồng thời tạo nên nhiều hiểu lầm giữa hai người. Bố Nguyên biết bà ta mang thai con mình, vì trách nhiệm nên ông đã cưới bà, nhưng hai người không hề sống hạnh phúc. Bố Nguyên dồn hết sức lực vào công việc, còn bà ta thì vẫn luôn hoài nghi ông và thím Liễu vụng trộm với nhau sau lưng bà. Lúc ấy thím Liễu vẫn còn làm việc trong công ti ông, bà ta quy chụp việc ông tăng ca là đang hẹn hò với thím Liễu.”
“Không chỉ một lần, bà ta đưa Nguyên đến gây chuyện trong công ti, còn nói muốn cậu ngã chết ngay trước mặt bố Nguyên. Thậm chí có một lần, bà ta thật sự đã ném Nguyên xuống từ tầng mười ba. Nếu không phải thím Liễu đúng lúc đi ra ngoài làm việc giơ tay ra đỡ được cậu thì hẳn cậu đã không còn mạng nữa rồi. Thím Liễu cũng vì thế mà bị gãy tay, may mà Nguyên không sao.”
“Có lẽ những việc này đều là nghe kể lại, nhưng chuyện lúc năm tuổi, Nguyên vẫn còn nhớ rất rõ ràng. Cậu nhớ có một lần, mẹ cậu trói đầy thuốc nổ lên người cậu, nói muốn nổ cậu chết. Cho dù thím Liễu và bố Nguyên có chứng minh hai người trong sạch thế nào cũng không thể ngăn hành động điên cuồng của bà ta. Bà ta còn châm ngòi nổ thật. Nếu phát nổ, không những Nguyên bị nổ thành trăm mảnh mà cả tòa nhà sẽ đổ sụp xuống hết. Đó là loại thuốc nổ mạnh nhất.”
“Tất cả mọi người đều vội vã bỏ chạy, ngay cả mẹ cậu cũng bỏ cậu lại mà chạy ra ngoài. Lại là thím Liễu mạo hiểm tính mạng đổ một bát nước ngay lúc ngòi nổ sắp cháy đến thuốc nổ, thành công dập lửa.”
“Dư Hồng Mai càng chắc chắn thím Liễu muốn cướp chồng bà. Không lâu sau đó, bà ta mua chuộc người bắt cóc thím Liễu, đưa Nguyên và thím Liễu đến vùng núi rừng phía bắc xa xôi. Đó là một nơi chuyên thả nuôi sư tử hổ báo. Những người kia ném hai người họ xuống đó rồi rời đi, thậm chí còn không để lại chút lương thực nào.”
“Buổi tối, bọn họ gặp phải sư tử. Con sư tử kia đã nhịn đói lâu lắm rồi, đôi mắt nhìn bọn họ đỏ oạch, nó bổ nhào về phía họ. Hai người tưởng rằng mình chắc chắn sẽ chết. Bởi vì chạy chậm hơn nên Nguyên bị sư tử đè lên người, suýt chút nữa thì bị ăn sống. Thím Liễu nhặt mấy hòn đá liều mạng ném vào nó, chẳng quan tâm có tác dụng hay không. May mà con sói đi tìm mồi đã phát hiện ra bọn họ, thu hút một đàn sói đến tranh mồi, dọa con sư tử bỏ chạy. Bọn họ được cứu sống như một kì tích.”
“Nhã Lan, là một người mẹ, nếu mẹ đối xử lạnh lùng với cô, có lẽ cô có thể tha thứ, nhưng bà ta lại năm lần bảy lượt muốn hại cô, vậy cô còn có thể tha thứ không?”
Không thể! Nhã Lan vẫn chưa hoàn hồn từ cơn kinh hãi. Cô không ngờ Lãnh Mạn Nguyên lại có thời niên thiếu bi thảm hơn cô gấp trăm ngàn lần như thế. Còn cả thím Liễu nữa, bà thật là vĩ đại biết bao!
Cô nhớ đến chị hai và mẹ cả, trong lòng cô, dù bọn họ rất ác độc nhưng chẳng qua cô cũng chỉ chịu chút khổ sở nhỏ nhặt thôi, trước đến nay vẫn chưa từng nguy hiểm đến tính mạng, vậy mà cô đã hận bọn họ thấu xương rồi.
“Bọn họ ở trong rừng suốt ba tháng trời, nương tựa nhau mà sống, suýt nữa thì bị biến thành người rừng. lúc ấy, cậu ấy mới có năm tuổi thôi!”
Năm tuổi! Năm ấy cô vào nhà họ Quắc, còn anh lại lưu lạc nơi rừng rú!
“Ba tháng nói dài thì không dài, nói ngắn cũng chẳng ngắn. Trong hoàn cảnh bị nguy hiểm đến tính mạng bất cứ lúc nào, cậu đã nuôi dưỡng tính cách khát máu vô tình. Mẹ đẻ thân thiết nhất cũng có thể không cần cậu, ngoại trừ chính mình ra thì còn ai có thể cứu vớt cậu nữa? Bọn họ ở trong rừng không chỉ một lần gặp phải nguy hiểm. Có một lần thậm chí còn bị một đoàn sư tử vây quanh tấn công, may mà đội cứu viện kịp thời nổ súng mới có thể bước ra từ cõi chết.”
Thật là một câu chuyện đáng sợ. Sao có thể xảy ra trong thực tế được cơ chứ? Nhã Lan hoàn toàn không dám tưởng tượng đến tình cảnh lúc ấy. Tay cô nắm chặt, toát mồ hôi lạnh thay cho Lãnh Mạn Nguyên năm tuổi.
“Cô cũng từng thấy cậu ấy nuôi sư tử chứ. Đó là do cậu ấy phái người đến chỗ đó bắt về đấy. Kinh nghiệm thời nhỏ khiến cậu hiểu rằng, thắng làm vua, thua thì chỉ có chết. Cậu thề nhất định phải chinh phục được đám động vật ấy!”
“Cậu ấy đâu chỉ muốn chinh phục động vật, cậu ấy muốn chinh phục cả thế giới, có như vậy mới không bị tổn thương lần nữa. Cô Quắc, chẳng qua đó chỉ là một cách thức bảo vệ mình của cậu ấy thôi. Vết thương của cậu ấy quá sâu quá nghiêm trọng, đau đến tận xương tủy, chỉ có dùng tình yêu thấm nhuần nó thì mới có thể khỏe lên được.”
Tình yêu? Tình yêu của ai? Nhã Lan yên lặng không nói.
“Cô đối với Lãnh Mạn Nguyên rất đặc biệt, cậu ấy chưa bao giờ quan tâm ai đến vậy, có lẽ cậu ấy đã dùng sai cách, nhưng đó đều là vì sợ. Cậu ấy sợ bị lừa dối, sợ bị mất đi, trái tim cậu ấy không hề mạnh mẽ như vẻ bề ngoài.”
“Cô suy nghĩ kĩ đi, đừng từ chối tình yêu ở ngoài cửa nữa, hãy thử dịu dàng với cậu ấy, cô sẽ phát hiện ra, hóa ra cậu ấy chính là một cây củi chờ được đốt cháy, khi bùng cháy rồi, cậu ấy sẽ cuồng nhiệt hơn bất kì ai hết.”
Uy Vỹ Thiên đã rời đi nhưng lời của hắn vẫn còn văng vẳng bên tai. Nhã Lan bắt đầu cảm thấy đau lòng từ sau kinh ngạc. Lần này là vì Lãnh Mạn Nguyên.
Nước mắt tí tách rơi. Cô tưởng tượng anh mới có năm tuổi đã phải trải qua nhiều khó khăn như thế, sợi dây cảm xúc nơi sâu lắng nhất đáy lòng bị khuấy động. Tình mẹ nguyên thủy nhất bao trùm lấy cô. Nếu có thể, cô thật muốn ôm anh vào lòng, an ủi anh!
Lãnh Mạn Nguyên cả đêm không về, Nhã Lan đứng trước cửa đến tận khi trời sáng. Cô thật lòng muốn xin lỗi anh, mong rằng sau lần này, bọn họ có thể hóa giải những nỗi ân hận trước kia giống như lời Uy Vỹ Thiên nói.
Trời dần hửng sáng, cô về phòng mình nhưng vẫn không dám đi ngủ, sợ rằng mình sẽ bỏ lỡ mất thời gian anh về. Đứng bên cửa sổ, cô mở to mắt nhìn ra bên ngoài, từ đây có thể nhìn thấy cửa chính. Nếu anh lái xe vào thì cô chắc chắn sẽ không để lỡ mất.
Cả đêm không ngủ, mí mắt cô nặng trĩu như chì, đang đứng mà cũng ngủ gà ngủ gật. Đứng lâu quá chân tay tê rần, cô đành phải dựa vào tường để giảm bớt trọng lượng cơ thể. Vách tường mát mẻ, cô sắp nhắm mắt ngủ mất.
Bíp...
Tiếng còi xe kéo dài đánh thức cô. Cô mơ màng suýt chút nữa thì trượt té. Một luồng đèn xe ô tô chói mắt rọi lên đường nhuốm đỏ cả ô cửa sổ của cô. Xe của Lãnh Mạn Nguyên chậm rãi chạy vào nhà họ Lãnh dưới sự chỉ dẫn của người giúp việc.
Anh về rồi!
Cô ngạc nhiên vui mừng, nhảy nhót hân hoan, nhưng sau đó lại cảm thấy căng thẳng. Cô hoàn toàn không buồn ngủ nữa, căng thẳng đến mức hai tay cứ xoắn lấy góc váy. Lát nữa anh lên đây cô nhất định phải chạy qua xin lỗi anh.
Anh ấy sẽ chấp nhận lời xin lỗi của mình ư? Anh ấy có châm chọc mình như trước đây không? Hay là không thèm quan tâm, hoặc là dùng những câu cô mắng chửi anh để mắng cô?
Cô rất căng thẳng!
Cô rời khỏi cửa sổ định đi mở cửa nhưng chợt nhận ra chân mình run lên dữ dội, mỗi một bước đi đều khó khăn lạ thường. Mãi lâu sau cô mới đến bên cửa. Nhã Lan cắn răng mở cửa nhưng chỉ dám hé một khe hở khoảng một gang tay.
Phía cầu thang mãi không vang lên tiếng bước chân của Lãnh Mạn Nguyên, người trong tưởng tượng của cô dường như đã biến mất, không hề xuất hiện. Anh đi đâu rồi?
Đợi suốt nửa tiếng đồng hồ, cuối cùng Nhã Lan quyết định xuống lầu xem sao. Có lẽ anh đang ngồi dưới nhà uống trà cũng nên.
Phòng khách cũng trống không, không có lấy một bóng người, cả thế giới yên tĩnh đáng sợ, ngay cả một tiếng động khe khẽ cũng chẳng có. Cô thất vọng chuẩn bị lên lầu thì phía sân sau lại vang lên tiếng bước chân nhẹ nhàng. Trong đêm tối yên tĩnh như thế này, tiếng bước chân này vang lên rõ ràng vô cùng!
Anh đến rồi! Nhã Lan đột nhiên bối rối không biết phải làm sao. Cô giơ tay chỉnh lại mái tóc, vuốt vuốt mặt mình mấy cái nhưng vẫn lo lắng dáng vẻ của mình khiến anh không hài lòng.
Biết vậy cô đi thay quần áo đã rồi hẵng xuống. Cô thậm chí còn nhấc chân định nhanh chóng rời đi, tuy nhiên, khi đèn ngoài phòng khách rọi sáng dáng người đó, cô dừng bước, hiển nhiên rất thất vọng.
Một người trọc đầu đi lại bên ngoài, người mặc áo thun màu xám, lưng khòm xuống khi đi lại. Đây hoàn toàn không phải Lãnh Mạn Nguyên! Anh ấy đâu?
Lúc cô đáng suy đoán thì người nọ đã đến gần cửa chính. Ông chậm rãi khóa cửa chính lại rồi quay người lại. Cô nhìn rõ rồi, đó là bác Phúc, người giúp việc trực đêm nhà bọn họ.
“Bác Phúc!” Cô đứng chắn lối về của bác Phúc, gọi ông lại.
“Ồ, bà chủ, dậy sớm thế.” Bác Phúc hơi ngạc nhiên rồi cúi đầu khom người thể hiện sự kính trọng cô.
Cô gật đầu. Cô đang suy nghĩ xem nên hỏi như thế nào cho hợp lý.
“Có chuyện gì sao?” Bác Phúc thấy cô giữ mình lại nhưng không hề nói chuyện thì bất giác cảm thấy kì lạ.
“Ừm. Người vừa về nhà là Lãnh... Mạn Nguyên à?” Mặt cô nóng phừng, cảm giác mình như một oán phụ đang dán mắt vào ông chồng về muộn của mình.
“Đúng vậy.” Dưới ánh đèn mờ mờ, bác Phúc nhoẻn miệng cười sâu xa.
“Ừm, anh ấy đi... đâu rồi?” Cô lơ nụ cười của ông, cắn răng hỏi.
Ông chỉ vào một con đường nhỏ tối tăm, thông qua ánh đèn kéo dài có thể thấy một tòa nhà tối đen, nhìn từ bên ngoài vào không thấy ánh đèn. “Cậu ấy ở trong đó. Bà chủ đừng sốt ruột, tổng giám đốc cùng lắm hai, ba tiếng là ra rồi.”
Hai ba tiếng ư? Sao lâu thế! Nhã Lan cảm thấy mình không thể đợi thêm một phút nào nữa, cô rất muốn ôm Lãnh Mạn Nguyên vào lòng để vỗ về. Một đứa trẻ thiếu tình yêu thương của mẹ, có thể nói là ngay cả mẹ đẻ cũng muốn hãm hại cậu, thật là đáng thương biết bao!
“Ừm, được.” Cô đáp lấy lệ. Đợi bác Phúc đi rồi, Nhã Lan chạy về phía bên ấy.
Cô gật đầu. Bây giờ tâm trạng của cô đúng là khá hơn rất nhiều rồi.
“Này, cô không phiền thì chúng ta nói chuyện chút nhé, ừm, nói chuyện về Lãnh Mạn Nguyên?” Hắn hỏi thử.
Vừa nhắc đến Lãnh Mạn Nguyên là Nhã Lan lại cảm thấy ác cảm kì lạ. Cô bịt tai nhắm mắt, không muốn nhớ đến anh: “Đừng có nhắc đến tên anh ta trước mặt tôi!”
“Có lửa thì mới có khói, cậu ấy đã trải qua rất nhiều nỗi đau khắc cốt ghi tâm nên mới tạo nên tính cách như bây giờ.”
“Vậy thì đã sao chứ! Chẳng lẽ như vậy là có thể không cần quan tâm đến mẹ ruột của mình luôn hay sao?” Nhã Lan nhớ đến khuôn mặt lạc lõng của Dư Hồng Mai lúc bà rời đi. Một người thậm chí còn không cần cả mẹ của mình thì không thể là người tốt được.
“Cô chỉ biết một mà không biết hai.” Uy Vỹ Thiên thừa dịp nói tới. Nhã Lan không tỏ thái độ gì mấy nhưng cô cũng không phản đối Uy Vỹ Thiên nói chuyện của Lãnh Mạn Nguyên nữa. Cô chậm rãi bỏ đôi tay đang bịt tai xuống.
“Dư Hồng Mai chẳng qua chỉ sinh Nguyên ra mà thôi, bà ta không hề làm hết trách nhiệm nuôi dưỡng cậu ấy. Bà ta luôn đưa Nguyên cho người giúp việc chăm sóc, từ trước đến nay chưa từng hỏi han. Nguyên chỉ là quân cờ để bà ta trói lấy chồng mình chứ không hề có ý nghĩa gì mấy. Nguyên không phải là kết tinh tình yêu như lời bọn họ nói. Khi bố Nguyên say rượu, ông xem bà ta là thím Liễu, cuối cùng xảy ra quan hệ và có Nguyên.”
“Lúc đó, bà ta rõ ràng biết bố Nguyên và thím Liễu đang yêu nhau mặn nồng mà vẫn một mực theo đuổi ông, đồng thời tạo nên nhiều hiểu lầm giữa hai người. Bố Nguyên biết bà ta mang thai con mình, vì trách nhiệm nên ông đã cưới bà, nhưng hai người không hề sống hạnh phúc. Bố Nguyên dồn hết sức lực vào công việc, còn bà ta thì vẫn luôn hoài nghi ông và thím Liễu vụng trộm với nhau sau lưng bà. Lúc ấy thím Liễu vẫn còn làm việc trong công ti ông, bà ta quy chụp việc ông tăng ca là đang hẹn hò với thím Liễu.”
“Không chỉ một lần, bà ta đưa Nguyên đến gây chuyện trong công ti, còn nói muốn cậu ngã chết ngay trước mặt bố Nguyên. Thậm chí có một lần, bà ta thật sự đã ném Nguyên xuống từ tầng mười ba. Nếu không phải thím Liễu đúng lúc đi ra ngoài làm việc giơ tay ra đỡ được cậu thì hẳn cậu đã không còn mạng nữa rồi. Thím Liễu cũng vì thế mà bị gãy tay, may mà Nguyên không sao.”
“Có lẽ những việc này đều là nghe kể lại, nhưng chuyện lúc năm tuổi, Nguyên vẫn còn nhớ rất rõ ràng. Cậu nhớ có một lần, mẹ cậu trói đầy thuốc nổ lên người cậu, nói muốn nổ cậu chết. Cho dù thím Liễu và bố Nguyên có chứng minh hai người trong sạch thế nào cũng không thể ngăn hành động điên cuồng của bà ta. Bà ta còn châm ngòi nổ thật. Nếu phát nổ, không những Nguyên bị nổ thành trăm mảnh mà cả tòa nhà sẽ đổ sụp xuống hết. Đó là loại thuốc nổ mạnh nhất.”
“Tất cả mọi người đều vội vã bỏ chạy, ngay cả mẹ cậu cũng bỏ cậu lại mà chạy ra ngoài. Lại là thím Liễu mạo hiểm tính mạng đổ một bát nước ngay lúc ngòi nổ sắp cháy đến thuốc nổ, thành công dập lửa.”
“Dư Hồng Mai càng chắc chắn thím Liễu muốn cướp chồng bà. Không lâu sau đó, bà ta mua chuộc người bắt cóc thím Liễu, đưa Nguyên và thím Liễu đến vùng núi rừng phía bắc xa xôi. Đó là một nơi chuyên thả nuôi sư tử hổ báo. Những người kia ném hai người họ xuống đó rồi rời đi, thậm chí còn không để lại chút lương thực nào.”
“Buổi tối, bọn họ gặp phải sư tử. Con sư tử kia đã nhịn đói lâu lắm rồi, đôi mắt nhìn bọn họ đỏ oạch, nó bổ nhào về phía họ. Hai người tưởng rằng mình chắc chắn sẽ chết. Bởi vì chạy chậm hơn nên Nguyên bị sư tử đè lên người, suýt chút nữa thì bị ăn sống. Thím Liễu nhặt mấy hòn đá liều mạng ném vào nó, chẳng quan tâm có tác dụng hay không. May mà con sói đi tìm mồi đã phát hiện ra bọn họ, thu hút một đàn sói đến tranh mồi, dọa con sư tử bỏ chạy. Bọn họ được cứu sống như một kì tích.”
“Nhã Lan, là một người mẹ, nếu mẹ đối xử lạnh lùng với cô, có lẽ cô có thể tha thứ, nhưng bà ta lại năm lần bảy lượt muốn hại cô, vậy cô còn có thể tha thứ không?”
Không thể! Nhã Lan vẫn chưa hoàn hồn từ cơn kinh hãi. Cô không ngờ Lãnh Mạn Nguyên lại có thời niên thiếu bi thảm hơn cô gấp trăm ngàn lần như thế. Còn cả thím Liễu nữa, bà thật là vĩ đại biết bao!
Cô nhớ đến chị hai và mẹ cả, trong lòng cô, dù bọn họ rất ác độc nhưng chẳng qua cô cũng chỉ chịu chút khổ sở nhỏ nhặt thôi, trước đến nay vẫn chưa từng nguy hiểm đến tính mạng, vậy mà cô đã hận bọn họ thấu xương rồi.
“Bọn họ ở trong rừng suốt ba tháng trời, nương tựa nhau mà sống, suýt nữa thì bị biến thành người rừng. lúc ấy, cậu ấy mới có năm tuổi thôi!”
Năm tuổi! Năm ấy cô vào nhà họ Quắc, còn anh lại lưu lạc nơi rừng rú!
“Ba tháng nói dài thì không dài, nói ngắn cũng chẳng ngắn. Trong hoàn cảnh bị nguy hiểm đến tính mạng bất cứ lúc nào, cậu đã nuôi dưỡng tính cách khát máu vô tình. Mẹ đẻ thân thiết nhất cũng có thể không cần cậu, ngoại trừ chính mình ra thì còn ai có thể cứu vớt cậu nữa? Bọn họ ở trong rừng không chỉ một lần gặp phải nguy hiểm. Có một lần thậm chí còn bị một đoàn sư tử vây quanh tấn công, may mà đội cứu viện kịp thời nổ súng mới có thể bước ra từ cõi chết.”
Thật là một câu chuyện đáng sợ. Sao có thể xảy ra trong thực tế được cơ chứ? Nhã Lan hoàn toàn không dám tưởng tượng đến tình cảnh lúc ấy. Tay cô nắm chặt, toát mồ hôi lạnh thay cho Lãnh Mạn Nguyên năm tuổi.
“Cô cũng từng thấy cậu ấy nuôi sư tử chứ. Đó là do cậu ấy phái người đến chỗ đó bắt về đấy. Kinh nghiệm thời nhỏ khiến cậu hiểu rằng, thắng làm vua, thua thì chỉ có chết. Cậu thề nhất định phải chinh phục được đám động vật ấy!”
“Cậu ấy đâu chỉ muốn chinh phục động vật, cậu ấy muốn chinh phục cả thế giới, có như vậy mới không bị tổn thương lần nữa. Cô Quắc, chẳng qua đó chỉ là một cách thức bảo vệ mình của cậu ấy thôi. Vết thương của cậu ấy quá sâu quá nghiêm trọng, đau đến tận xương tủy, chỉ có dùng tình yêu thấm nhuần nó thì mới có thể khỏe lên được.”
Tình yêu? Tình yêu của ai? Nhã Lan yên lặng không nói.
“Cô đối với Lãnh Mạn Nguyên rất đặc biệt, cậu ấy chưa bao giờ quan tâm ai đến vậy, có lẽ cậu ấy đã dùng sai cách, nhưng đó đều là vì sợ. Cậu ấy sợ bị lừa dối, sợ bị mất đi, trái tim cậu ấy không hề mạnh mẽ như vẻ bề ngoài.”
“Cô suy nghĩ kĩ đi, đừng từ chối tình yêu ở ngoài cửa nữa, hãy thử dịu dàng với cậu ấy, cô sẽ phát hiện ra, hóa ra cậu ấy chính là một cây củi chờ được đốt cháy, khi bùng cháy rồi, cậu ấy sẽ cuồng nhiệt hơn bất kì ai hết.”
Uy Vỹ Thiên đã rời đi nhưng lời của hắn vẫn còn văng vẳng bên tai. Nhã Lan bắt đầu cảm thấy đau lòng từ sau kinh ngạc. Lần này là vì Lãnh Mạn Nguyên.
Nước mắt tí tách rơi. Cô tưởng tượng anh mới có năm tuổi đã phải trải qua nhiều khó khăn như thế, sợi dây cảm xúc nơi sâu lắng nhất đáy lòng bị khuấy động. Tình mẹ nguyên thủy nhất bao trùm lấy cô. Nếu có thể, cô thật muốn ôm anh vào lòng, an ủi anh!
Lãnh Mạn Nguyên cả đêm không về, Nhã Lan đứng trước cửa đến tận khi trời sáng. Cô thật lòng muốn xin lỗi anh, mong rằng sau lần này, bọn họ có thể hóa giải những nỗi ân hận trước kia giống như lời Uy Vỹ Thiên nói.
Trời dần hửng sáng, cô về phòng mình nhưng vẫn không dám đi ngủ, sợ rằng mình sẽ bỏ lỡ mất thời gian anh về. Đứng bên cửa sổ, cô mở to mắt nhìn ra bên ngoài, từ đây có thể nhìn thấy cửa chính. Nếu anh lái xe vào thì cô chắc chắn sẽ không để lỡ mất.
Cả đêm không ngủ, mí mắt cô nặng trĩu như chì, đang đứng mà cũng ngủ gà ngủ gật. Đứng lâu quá chân tay tê rần, cô đành phải dựa vào tường để giảm bớt trọng lượng cơ thể. Vách tường mát mẻ, cô sắp nhắm mắt ngủ mất.
Bíp...
Tiếng còi xe kéo dài đánh thức cô. Cô mơ màng suýt chút nữa thì trượt té. Một luồng đèn xe ô tô chói mắt rọi lên đường nhuốm đỏ cả ô cửa sổ của cô. Xe của Lãnh Mạn Nguyên chậm rãi chạy vào nhà họ Lãnh dưới sự chỉ dẫn của người giúp việc.
Anh về rồi!
Cô ngạc nhiên vui mừng, nhảy nhót hân hoan, nhưng sau đó lại cảm thấy căng thẳng. Cô hoàn toàn không buồn ngủ nữa, căng thẳng đến mức hai tay cứ xoắn lấy góc váy. Lát nữa anh lên đây cô nhất định phải chạy qua xin lỗi anh.
Anh ấy sẽ chấp nhận lời xin lỗi của mình ư? Anh ấy có châm chọc mình như trước đây không? Hay là không thèm quan tâm, hoặc là dùng những câu cô mắng chửi anh để mắng cô?
Cô rất căng thẳng!
Cô rời khỏi cửa sổ định đi mở cửa nhưng chợt nhận ra chân mình run lên dữ dội, mỗi một bước đi đều khó khăn lạ thường. Mãi lâu sau cô mới đến bên cửa. Nhã Lan cắn răng mở cửa nhưng chỉ dám hé một khe hở khoảng một gang tay.
Phía cầu thang mãi không vang lên tiếng bước chân của Lãnh Mạn Nguyên, người trong tưởng tượng của cô dường như đã biến mất, không hề xuất hiện. Anh đi đâu rồi?
Đợi suốt nửa tiếng đồng hồ, cuối cùng Nhã Lan quyết định xuống lầu xem sao. Có lẽ anh đang ngồi dưới nhà uống trà cũng nên.
Phòng khách cũng trống không, không có lấy một bóng người, cả thế giới yên tĩnh đáng sợ, ngay cả một tiếng động khe khẽ cũng chẳng có. Cô thất vọng chuẩn bị lên lầu thì phía sân sau lại vang lên tiếng bước chân nhẹ nhàng. Trong đêm tối yên tĩnh như thế này, tiếng bước chân này vang lên rõ ràng vô cùng!
Anh đến rồi! Nhã Lan đột nhiên bối rối không biết phải làm sao. Cô giơ tay chỉnh lại mái tóc, vuốt vuốt mặt mình mấy cái nhưng vẫn lo lắng dáng vẻ của mình khiến anh không hài lòng.
Biết vậy cô đi thay quần áo đã rồi hẵng xuống. Cô thậm chí còn nhấc chân định nhanh chóng rời đi, tuy nhiên, khi đèn ngoài phòng khách rọi sáng dáng người đó, cô dừng bước, hiển nhiên rất thất vọng.
Một người trọc đầu đi lại bên ngoài, người mặc áo thun màu xám, lưng khòm xuống khi đi lại. Đây hoàn toàn không phải Lãnh Mạn Nguyên! Anh ấy đâu?
Lúc cô đáng suy đoán thì người nọ đã đến gần cửa chính. Ông chậm rãi khóa cửa chính lại rồi quay người lại. Cô nhìn rõ rồi, đó là bác Phúc, người giúp việc trực đêm nhà bọn họ.
“Bác Phúc!” Cô đứng chắn lối về của bác Phúc, gọi ông lại.
“Ồ, bà chủ, dậy sớm thế.” Bác Phúc hơi ngạc nhiên rồi cúi đầu khom người thể hiện sự kính trọng cô.
Cô gật đầu. Cô đang suy nghĩ xem nên hỏi như thế nào cho hợp lý.
“Có chuyện gì sao?” Bác Phúc thấy cô giữ mình lại nhưng không hề nói chuyện thì bất giác cảm thấy kì lạ.
“Ừm. Người vừa về nhà là Lãnh... Mạn Nguyên à?” Mặt cô nóng phừng, cảm giác mình như một oán phụ đang dán mắt vào ông chồng về muộn của mình.
“Đúng vậy.” Dưới ánh đèn mờ mờ, bác Phúc nhoẻn miệng cười sâu xa.
“Ừm, anh ấy đi... đâu rồi?” Cô lơ nụ cười của ông, cắn răng hỏi.
Ông chỉ vào một con đường nhỏ tối tăm, thông qua ánh đèn kéo dài có thể thấy một tòa nhà tối đen, nhìn từ bên ngoài vào không thấy ánh đèn. “Cậu ấy ở trong đó. Bà chủ đừng sốt ruột, tổng giám đốc cùng lắm hai, ba tiếng là ra rồi.”
Hai ba tiếng ư? Sao lâu thế! Nhã Lan cảm thấy mình không thể đợi thêm một phút nào nữa, cô rất muốn ôm Lãnh Mạn Nguyên vào lòng để vỗ về. Một đứa trẻ thiếu tình yêu thương của mẹ, có thể nói là ngay cả mẹ đẻ cũng muốn hãm hại cậu, thật là đáng thương biết bao!
“Ừm, được.” Cô đáp lấy lệ. Đợi bác Phúc đi rồi, Nhã Lan chạy về phía bên ấy.
/236
|