Tổng Tài Trên Cao , Độc Chiếm Cô Vợ Bé Nhỏ
Chương 17: Cho thêm tiền cũng không có người mua (1)
/2130
|
Chương 17: Cho thêm tiền cũng không có người mua (1)
Editor: May
Là so sánh hình tượng đến không thể hình tượng hơn, hoàn toàn ngăn chặn tất cả không phục và tiếng mắng đã tới bên miệng An Hảo.
Cô trừng mắt nhìn bóng dáng Tả Hàn Thành, giật giật môi, muốn nói cái gì, rồi lại cứng rắn nhịn trở về.
Bắt đầu từ 5 năm trước, chưa từng có người quản cô, không có người biết đến tột cùng 5 năm trước cô từng phát sinh chuyện gì, cũng không có người sẽ quan tâm cô bị cái gì che hai mắt hay không, không có người để ý cô có thể nhận rõ con đường và phương hướng phía trước hay không.
Ở trong mắt cô, hiện tại giống như tương lai, là xám xịt, qua một ngày tính một ngày, hoàn toàn không có bất luận hi vọng và chờ mong gì.
Bây giờ cô rõ ràng có thể trực tiếp xách túi đã trống không lên xoay người chạy đi, rời đi Lưu Cảnh Viên.
Cho dù Tả Hàn Thành là người chồng trên danh nghĩa của cô, cũng không đại biểu anh có quyền lợi có thể trói buộc tự do của cô, tuy rằng anh đích xác có bản lĩnh này.
Nhưng An Hảo hiếm khi nghe lời không có kiên trì ra cửa, mà là tức giận dùng túi thu hồi những đồ trang điểm trong túi xách của mình và trong thùng rác, tính toán ném văng ra.
Thấy cô nhóc kia vừa căm giận thu dọn những đồ vật lung tung rối loạn đó, vừa nâng tay lên dùng sức hất sợi tóc dính ở trên mặt qua một bên, như là rất bực bội, lại như là đang tự giận dỗi với chính mình.
Tả Hàn Thành cười khẽ một tiếng, quay đầu thấy nồi chén trong phòng bếp đều chưa từng động qua, xoay người liền đi vào phòng bếp.
Tuy rằng An Hảo không kiên trì ra cửa, nhưng vẫn là bị người đàn ông tựa hồ là có thói quen sạch sẽ này chọc cho cực kỳ bực bội.
Không cho phép những thứ gọi là rác rưởi kia lưu lại trong nhà, nếu không chịu nổi loại tác phong hành sự này của cô, sao còn yên tâm để cô ở lại trong nhà như vậy.
Thẳng đến cô đã mệt đến cả người đau nhức, rốt cuộc đã làm xong những yêu cầu của anh, có chút đói bụng, muốn đi ăn mấy miếng khoai lát lấp bụng, kết quả đi ra phòng ngủ lại phát hiện không thấy hộp khoai lát còn thừa đặt ở trên bàn trà.
Thay thế chính là trong phòng khách phiêu tán từng mùi hương đồ ăn, theo mùi hương quay đầu lại, lại thấy Tả Hàn Thành cầm hai dĩa đồ ăn đặt tới trên bàn cơm.
“Ban ngày không ăn cơm sao?” Thấy cô đứng ở nơi đó phát ngốc, Tả Hàn Thành lạnh nhạt hỏi.
Vừa rồi An Hảo vẫn luôn vội vàng đổ rác, hoàn toàn không chú ý Tả Hàn Thành đang làm gì, không nghĩ tới anh lại biết xuống bếp, thấy ba món ăn một món canh trên bàn, ngửi lên chính là sắc hương vị đều đủ, làm ngón trỏ người ta đại động, cô nuốt nước miếng chớp chớp mắt: “Tôi có ăn bánh phồng tôm, còn có khoai lát.”
Tả Hàn Thành kéo ghế dựa bên bàn ăn ra, đạm nói: “Đi rửa tay.”
“Được……” Là thật sự đói bụng, thấy anh có ý mời chính mình ăn cơm tối, An Hảo thực thức thời xoay người đi rửa tay.
Vội vàng rửa tay trở về, vừa muốn kéo ghế dựa ra ngồi xuống, giọng nói của anh lại vang lên: “Đi lấy chén đũa.”
Khóe miệng An Hảo hơi giật giật, nếu đều đã làm xong đồ ăn, sao còn giả làm đại gia!
Xem ở những đồ ăn này ngửi rất mê người, cô nhịn, rất ân cần chạy về phòng bếp đi cầm hai bộ chén đũa lại đây.
Rốt cuộc có thể ngồi xuống ăn cơm, cô cầm lấy đũa liền không khách khí gắp lên một khối thịt cá trơn mềm bỏ vào trong miệng, nháy mắt tiếp theo rất khiếp sợ nâng mắt lên, nhìn người đàn ông trước mắt.
/2130
|