26.
Tôi ở trong một căn phòng hẻo lánh, là phòng cách phòng ngủ chính xa nhất.
Ngày thứ hai, lúc tôi tỉnh dậy, anh đã không có ở đây rồi.
Trong phòng trống không, phòng cưới màu đỏ cố ý bài trí hiện ra vừa buồn cười lại châm chọc.
Nhưng đây là tôi tự làm tự chịu.
Bởi vì tôi là một tên lường gạt.
27.
Tôi và anh căn bản không phải hôn nhân thương mại.
Vốn tôi không nhất định phải kết hôn với anh, cuộc hôn nhân của chúng tôi là tôi chủ động yêu cầu.
28.
Buổi tối, tôi dựa theo trí nhớ làm bữa ăn khuya, đó là điểm tâm ngọt, khi đại học chúng tôi đều thích ăn.
Lúc đó chúng tôi thường xuyên chạm mặt ở tiệm đồ ngọt, sau đó anh còn dùng một số tiền lớn mua công thức của tiệm đó cho tôi, xem như quà sinh nhật của tôi.
29.
Tôi cuộn mình trên ghế sa lon một mực đợi tới khuya, mãi đến tận khi sắp ngủ anh mới trở về.
Nghe được âm thanh mở khóa, tôi bỗng nhiên tỉnh táo lại, khi nhìn thấy khuôn mặt không cảm xúc của anh, tôi liền chùn bước.
Cổ họng tôi đắng chát, giọng nói tựa như không phải là của mình: “Em làm điểm tâm ngọt… Anh có muốn ăn không?”
Anh ngước mắt nhìn tôi, trong con ngươi, là một loại tâm tình phức tạp khó có thể hình dung, tôi xem không hiểu.
Qua hồi lâu, anh mới nhẹ giọng nói: “Không muốn, tôi dị ứng với bơ.”
30.
Mãi đến tận ngày hôm nay, tôi mới biết, thì ra gặp gỡ đã từng là ngẫu nhiên, đều bởi vì có người không ngừng tận lực cố gắng (nỗ lực hết sức).
Chỉ tiếc, người khi đó đã nỗ lực ấy, tôi định trước không cách nào có được.
31.
Anh không ăn điểm tâm ngọt, trực tiếp đi đến phòng làm việc, tôi cũng không có hứng thú, cúi thấp đầu trở lại căn phòng của mình.
32.
Ngày hôm sau, không thấy điểm tâm ngọt đặt ở nhà bếp, nhưng tôi đã không còn tâm tình đi truy cứu tới cùng là người hầu nào ăn trộm.
Tôi cũng không muốn ăn điểm tâm ngọt nữa.
33.
Anh rất ít khi về nhà.
Ngày anh không có ở đây, tôi liền dựa vào vẽ vời giết thời gian.
Sau khi tốt nghiệp, tôi đi vẽ tranh minh hoạ nhi đồng, có điều, nhân vật xuất hiện nhiều nhất dưới bút vẽ của tôi là anh.
Anh mỉm cười, anh ngại ngùng, anh giả bộ tức giận… Cùng anh của bây giờ, mặt như băng sương.
34.
Hôm đó tôi quá mệt mỏi, vẽ được một nửa đã mơ mơ màng màng ngủ quên mất, đợi đến khi tôi tỉnh lại, bản vẽ lại thế nào cũng không tìm được.
Sao có thể mất chứ?
Đó là bảo bối của tôi mà.
Tôi tìm mỗi một góc trong nhà, ngay cả mặt dưới tấm thảm cũng không buông tha, nhưng vẫn không tìm được bóng dáng bản vẽ.
Cuối cùng, tôi tâm như tro tàn thậm chí bấm điện thoại của anh, run rẩy hỏi anh có thấy bản vẽ của tôi hay không.
Bên kia điện thoại, giọng nói của anh có chút xa xôi.
Anh hỏi: “Bên trong có đồ vật gì quan trọng sao?”
“Rất quan trọng, vô cùng quan trọng, là thứ… quan trọng nhất của em.”
Lần này, giọng nói của anh cách hồi lâu mới truyền đến: “Không nhìn thấy.”
35.
Buổi tối, anh hiếm thấy mang tôi đi dự tiệc tối.
Trong tiệc rượu người người tới tới lui lui, không ngừng có Omega mời anh khiêu vũ.
Tôi đứng ngoài đám người ồn ào náo động, cầm ly rượu nhìn anh.
Anh đứng ở chính giữa sân khấu, là chói mắt như vậy.
36.
Tôi uống say.
Một Alpha cũng tới mời tôi khiêu vũ, nhìn anh đang nhảy phiêu nhiên* trên sàn nhảy, tôi không có từ chối.
*phiêu nhiên: vui vẻ, nhanh nhẹn, xoay. (hành động khi khiêu vũ)
Nhưng khiêu vũ mới được một nửa, Lục Thời Luật đã đến nắm cổ tay tôi.
Chúng tôi lảo đà lảo đảo đến một căn phòng.
Anh nổi giận đùng đùng hỏi tôi: “Em còn muốn câu dẫn ai?”
37.
Tôi uống say, trong hơi thở tràn đầy mùi rượu.
Có lẽ là Lương Tịnh Như* đã cho tôi dũng khí đi, tôi vậy mà lại đưa tay vòng quanh cái eo cường tráng của anh.
Tôi nói: “Anh, chỉ muốn câu dẫn anh.”
*Lương Tịnh Như: ca sĩ người Hoa, cô có bài hát tên “Dũng khí”.
Tôi ở trong một căn phòng hẻo lánh, là phòng cách phòng ngủ chính xa nhất.
Ngày thứ hai, lúc tôi tỉnh dậy, anh đã không có ở đây rồi.
Trong phòng trống không, phòng cưới màu đỏ cố ý bài trí hiện ra vừa buồn cười lại châm chọc.
Nhưng đây là tôi tự làm tự chịu.
Bởi vì tôi là một tên lường gạt.
27.
Tôi và anh căn bản không phải hôn nhân thương mại.
Vốn tôi không nhất định phải kết hôn với anh, cuộc hôn nhân của chúng tôi là tôi chủ động yêu cầu.
28.
Buổi tối, tôi dựa theo trí nhớ làm bữa ăn khuya, đó là điểm tâm ngọt, khi đại học chúng tôi đều thích ăn.
Lúc đó chúng tôi thường xuyên chạm mặt ở tiệm đồ ngọt, sau đó anh còn dùng một số tiền lớn mua công thức của tiệm đó cho tôi, xem như quà sinh nhật của tôi.
29.
Tôi cuộn mình trên ghế sa lon một mực đợi tới khuya, mãi đến tận khi sắp ngủ anh mới trở về.
Nghe được âm thanh mở khóa, tôi bỗng nhiên tỉnh táo lại, khi nhìn thấy khuôn mặt không cảm xúc của anh, tôi liền chùn bước.
Cổ họng tôi đắng chát, giọng nói tựa như không phải là của mình: “Em làm điểm tâm ngọt… Anh có muốn ăn không?”
Anh ngước mắt nhìn tôi, trong con ngươi, là một loại tâm tình phức tạp khó có thể hình dung, tôi xem không hiểu.
Qua hồi lâu, anh mới nhẹ giọng nói: “Không muốn, tôi dị ứng với bơ.”
30.
Mãi đến tận ngày hôm nay, tôi mới biết, thì ra gặp gỡ đã từng là ngẫu nhiên, đều bởi vì có người không ngừng tận lực cố gắng (nỗ lực hết sức).
Chỉ tiếc, người khi đó đã nỗ lực ấy, tôi định trước không cách nào có được.
31.
Anh không ăn điểm tâm ngọt, trực tiếp đi đến phòng làm việc, tôi cũng không có hứng thú, cúi thấp đầu trở lại căn phòng của mình.
32.
Ngày hôm sau, không thấy điểm tâm ngọt đặt ở nhà bếp, nhưng tôi đã không còn tâm tình đi truy cứu tới cùng là người hầu nào ăn trộm.
Tôi cũng không muốn ăn điểm tâm ngọt nữa.
33.
Anh rất ít khi về nhà.
Ngày anh không có ở đây, tôi liền dựa vào vẽ vời giết thời gian.
Sau khi tốt nghiệp, tôi đi vẽ tranh minh hoạ nhi đồng, có điều, nhân vật xuất hiện nhiều nhất dưới bút vẽ của tôi là anh.
Anh mỉm cười, anh ngại ngùng, anh giả bộ tức giận… Cùng anh của bây giờ, mặt như băng sương.
34.
Hôm đó tôi quá mệt mỏi, vẽ được một nửa đã mơ mơ màng màng ngủ quên mất, đợi đến khi tôi tỉnh lại, bản vẽ lại thế nào cũng không tìm được.
Sao có thể mất chứ?
Đó là bảo bối của tôi mà.
Tôi tìm mỗi một góc trong nhà, ngay cả mặt dưới tấm thảm cũng không buông tha, nhưng vẫn không tìm được bóng dáng bản vẽ.
Cuối cùng, tôi tâm như tro tàn thậm chí bấm điện thoại của anh, run rẩy hỏi anh có thấy bản vẽ của tôi hay không.
Bên kia điện thoại, giọng nói của anh có chút xa xôi.
Anh hỏi: “Bên trong có đồ vật gì quan trọng sao?”
“Rất quan trọng, vô cùng quan trọng, là thứ… quan trọng nhất của em.”
Lần này, giọng nói của anh cách hồi lâu mới truyền đến: “Không nhìn thấy.”
35.
Buổi tối, anh hiếm thấy mang tôi đi dự tiệc tối.
Trong tiệc rượu người người tới tới lui lui, không ngừng có Omega mời anh khiêu vũ.
Tôi đứng ngoài đám người ồn ào náo động, cầm ly rượu nhìn anh.
Anh đứng ở chính giữa sân khấu, là chói mắt như vậy.
36.
Tôi uống say.
Một Alpha cũng tới mời tôi khiêu vũ, nhìn anh đang nhảy phiêu nhiên* trên sàn nhảy, tôi không có từ chối.
*phiêu nhiên: vui vẻ, nhanh nhẹn, xoay. (hành động khi khiêu vũ)
Nhưng khiêu vũ mới được một nửa, Lục Thời Luật đã đến nắm cổ tay tôi.
Chúng tôi lảo đà lảo đảo đến một căn phòng.
Anh nổi giận đùng đùng hỏi tôi: “Em còn muốn câu dẫn ai?”
37.
Tôi uống say, trong hơi thở tràn đầy mùi rượu.
Có lẽ là Lương Tịnh Như* đã cho tôi dũng khí đi, tôi vậy mà lại đưa tay vòng quanh cái eo cường tráng của anh.
Tôi nói: “Anh, chỉ muốn câu dẫn anh.”
*Lương Tịnh Như: ca sĩ người Hoa, cô có bài hát tên “Dũng khí”.
/10
|