Động tác của Trương Tam mặt rỗ rất nhanh, lúc chạng vạng tối liền đưa tới ba mươi người.
Ba mươi người này phần lớn là địa đầu xà (rắn địa phương) nổi danh ở thành Khai Phong.
Những người này vô cùng quen thuộc phố lớn ngõ nhỏ đối với Khai Phong.
Chỗ nào thì náo nhiệt, nơi nào thì quạnh quẽ, có bao nhiêu hộ gia đình, quan phủ có để ý hay không để ý...Mọi việc như thế gần như không thể dấu diếm được những người này. Mà quan trọng hơn là, những người này ngày bình thường đa phần phân bổ tại các khu vực phồn hoa trong thành, nói cách khác, căn bản không cần Ngọc Doãn hắn phải đi an bài thìcũng có thể tự sắp xếp mọi việc thỏa đáng.
Đối với việc này, Ngọc Doãn vô cùng hài lòng.
***
Một ngày qua như vậy.
Một ngày, hai ngày, ba ngày...
Thời gian ở lặng lẽ trôi qua trong im lặng, bất giác, đã qua ba ngày.
Sứ đoàn Nữ Trực không phải là lần đầu tiên tiến đến Đông Kinh, cho nên mọi người sau thời gian hiếu kỳ ngắn ngủi thì đã không còn hứng trí nữa. Chỉ có điều, sau đó không bao lâu, tức là ngày thứ tư sứ đoàn Nữ Trực đến Khai Phong, trong Tuần san Thời đại Đại Tống có đăng một bài viết, nội dung là việc người Nữ Trực yêu cầu Đại Tống cắt nhường ba trấn Thái Nguyên, Hà Gian, Trung Sơn.
Nhất thạch kích khởi thiên tằng lãng! (Một hòn đá làm nổi lên hàng ngàn con sóng)
Người Nữ Trực đưa ra những yêu cầu vô lý lập tức khơi dậy lửa giận của người Khai Phong.
Cùng ngày, Đông Kinh bắt đầu xôn xao.
Mọi người đều nghị luận, rất nhanh tổ chức lên hơn ngàn người tụ tập ở trạm dịch nơi người Nữ Trực nghỉ.
- Mẹ Trực tặc, quá bừa bãi, cút ra khỏi Khai Phong! T.r.u.y.ệ.n.Y.Y.c.o.m
- Lũ tặc khốn, thật không biết xấu hổ dám làm thế...
Người tụ tập càng nhiều, tận đến một canh giờ đã bao vây ba tầng trong ngoài quan dịch. Phủ Khai Phong cũng được biết tin tức nhưng lại chậm chạp không có động tác. Hóa ra, Thái Mậu sau khi bị trục xuất, Phủ Doãn Khai Phong mới nhậm chức chưa đến cho nên phủ Khai Phong tạm thời trong tình trạng vô chủ. Triều đình sau khi biết được tin tức liền vội vàng triệu tập binh mã Điện Tiền Ti, bảo hộ sứ đoàn sứ giả trong quan dịch. Tuy nhiên, sự việc đã vỡ lở ra rồi, dù có cấm quân bảo vệ thì vẫn rất hỗn loạn.
Ngày thứ hai, Tuần san Thời đại Đại Tống lại đăng báo bài viết.
Nói triều đình với sự cầm đầu của Ngự Sử Đại Phu Phạm Tông Doãn cùng với hơn bảy mươi người đã tán thành cắt đất cầu hòa.
Danh sách hơn bảy mươi người này bị liệt ra lại dẫn tới sự rung chuyển trong thành Khai Phong. Buổi trưa cùng ngày, Ngự Sử Đại Phu Phạm Tông Doãn đang ra ngoài làm việc, trên đường Tuấn Nghi Kiều bị dân chúng Khai Phong bao vây, nếu không có gia thần liều chết bảo vệ ông ta phá vây ra ngoài, nói không chừng đã gây náo loạn chết người rồi. Tuy nhiên, xe ngựa mà Phạm Tông Doãn yêu thích đã bị dân chúng phá hủy, Phạm Tông Doãn được một gia thần bảo vệ nhếch nhác chạy về phủ, rồi sợ quá mà sinh bệnh...
Không chỉ là Phạm Tông Doãn, tổng cộng hơn hai mươi đại thần trong triều có tên trong danh sách cũng bị gặp phải cảnh ngộ tương tự.
Trong đó nơi ở của Phạm Tông Doãn, Bạch Thì Trung bị dân chúng thành Khai Phong bao vậy, dùng trứng thối, rau hỏng ném vào.
- Tuần san Thời đại Đại Tống này thật quá càn rỡ.
Bạch Thì Trung ngồi ở công đường, vẫn chưa hoàn hồn.
- Thời điểm như này sao có thể làm việc, ngay cả tên các đại thần trong triều cũng bị liệt ra rồi, thật là nhục nhã.
Bạch Thì Trung trên đường về nhà cũng bị bao vây. Cũng may y thông minh vội bỏ xe ngựa đi đường nhỏ, mới không bị chắn, lấp, bịt.
Bằng không mà nói, với tên của y đứng hàng đầu tiên trong danh sách, khó tránh khỏi sẽ bị người dân sỉ nhục phun nước miếng.
Về đến nhà, Bạch Thì Trung chửi ầm lên, không còn chút phong thái nhã nhặn gì nữa.
Trên đại sảnh còn có mười mấy người cũng sắc mặt trắng bệch, không còn chút màu máu.
Ngoài phủ đệ, có tiếng chửi bậy loáng thoáng truyền đến, khiến sắc mặt Bạch Thì Trung càng thêm khó coi.
- Một đồ tể mà hiểu thời cuộc, không ngờ lại bừa bãi, kích động dân chúng gây rối như vậy...Tặc tử như tế cần phải nghiêm trị.
- Bạch tướng nói đúng, Ngọc Tiểu Ất kia thật quá làm càn.
- Đúng vậy, nếu không dạy dỗ thì sao có thể chấn chỉnh kỷ cương triều đình?
- Không bằng bắt thằng đó vào phủ Khai Phong giam lại, trước tiên quan sát hắn một thời gian, giết chết uy phong của hắn, xem hắn còn dám bừa bãi nữa không.
Bạch Thì Trung nghe xong, liên tục gật đầu.
- Tử Năng, ngươi nghĩ sao?
Ánh mắt Bạch Thì Trung rơi vào một người đàn ông trung niên ngồi ở vị trí sau cùng.
Người đàn ông này tên là Trương Bang Xương, tự Tử Năng, phong quan chức Trung Thư Thị Lang. Trên sử sách, từng nói người này là phản thần, nhưng lại có chút xem trọng Trương Bang Xương. Trên thực tế, người này chính là tiểu nhân, hơn nữa là cái loại tiểu nhân cực kỳ sợ chết.
Trong danh sách lần này cũng có tên Trương Bang Xương.
Tuy nhiên, bởi vì tên gã xếp ở gần cuối nên không bị dân chúng bao vây.
Nhưng dù vậy, sau khi gã nghe nói về việc Phạm Tông Doãn thì không nói hai lời chạy đến quý phủ của Bạch Thì Trung để trốn tránh.
Nghe Bạch Thì Trung xướng tên, Trương Bang Xương lại lộ do dự, lắp bắp, không trả lời ngay được.
- Tử Năng, lúc này có gì cứ nói, đừng ngại.
- Việc này có vẻ kỳ quái.
- Ồ?
- Hạ quan không phải là nói hộ Ngọc đồ tể, chỉ dựa vào một mình hắn, sợ là không thể lấy đủ danh sách.
Trương Bang Xương ngẫm nghĩ một chút nói tiếp:
- Hơn nữa nhìn hành động người này trước đó hình như cũng không quá kịch liệt.
Mặc dù thù hận người Nữ Trực, nhưng phần lớn trong bài viết đều rất mờ mịt, rất không giống phong cách làm việc chỉ mặt gọi tên của hắn. Cho nên, hạ quan cảm thấy, khả năng chuyện này không liên quan đến Ngọc đồ tể, có thể là do người khác gây nên. Hơn nữa, Ngọc đồ tể mặc dù ở trong phố xá, nhưng lại vừa mới được bổ thân Địch Công lang, nói hắn làm việc đó, dường như có chút không hợp lý.
Trương Bang Xương còn chưa nói xong, thì có người đã đứng lên.
- Tử Năng quá lo lắng rồi. Ta cũng biết Ngọc Tiểu Ất kia, chỉ là đi theo Hoàng Diễn Sơn, mới được bổ thân Địch Công lang, nhưng việc bổ thân của hắn vẫn chưa công bố, hiện tại bảo hắn làm, thời điểm rất hợp lý. Tốt nhất là giam hắn vài ngày rồi thả ra, để hắn không đi gây rối nữa. Dù là Hoàng Diễn Sơn có ra mặt nói giúp thì cũng đã qua rồi...
Bạch Tướng, tuần san kia thật sự bừa bãi, nhất định phải xử lý mới được.
Nếu còn để mặc bọn họ làm như vậy, chỉ sợ sẽ không bao lâu nữa bọn họ gây lớn chuyện thêm. Hôm qua bọn chúng kích động dân chúng bao vậy quan dịch, hôm nay lại công bố danh sách. Vừa lúc nhân cơ hội này xử lý một chút những người đó, để bọn họ không nghĩ chúng ta không có biện pháp gì với bọn họ được. Mấy gã đó chẳng đảm đương được việc gì, mấu chốt là người sau lưng bọn họ.
Bắt Ngọc Tiểu Ất, tức là nói cho bọn hắn biết đã chọc giận chúng ta... đám người Lý Bá Kỷ đó sẽ không dám lên tiếng nữa.
- Vậy việc ba trấn Thái Nguyên....
- Ba trấn Thái Nguyên chỉ sợ khó có thể tiến hành.
Đồ tể kia đã công bố chuyện này trên Tuần san, chọc giận dân chúng phủ Khai Phong rồi. Nếu thật sự gây thêm nữa, chỉ sợ càng không hay, dù là Quan gia trong tình hình này cũng sẽ không đồng ý tiếp tục việc này nữa. Cứ cho người đi thăm hỏi Tiêu Khánh, thăm dò Lỗ tặc. Thật sự không được thì bỏ thêm tiền bạc, nghĩ chắc Lỗ tặc cũng có thể đáp ứng.
Bạch Thì Trung liên tục gật đầu, cười nói:
- Bá Ngạn quả nhiên giỏi tính toán.
Người nói chuyện tên là Vương Bá Ngạn, phong quan Ngu Bộ Thị Lang.
Bạch Thì Trung lại hỏi:
- Bá Ngạn nghĩ ai có thể đến thương nghị với Lỗ tặc?
Vương Bá Ngạn đảo con ngươi, cười nói:
- Lúc trước Ngự Sử Trung Thừa Tần Hội Chi phản đối rất mãnh liệt sao? Để hắn đi thảo luận với Lỗ tặc.
Bạch Thì Trung lập tức mỉm cười:
- Bá Ngạn, là ngươi đẩy ái đồ của ngươi đi vào hố lửa đấy.
Vương Bá Ngạn cũng cười...
Vương Bá Ngạn này làngười Kỳ Môn, xuất thân bần hàn, nhưng có chút tài danh.
Sau khi đỗ tú tài thì ở nhà đọc sách chuẩn bị thi tiếp nhưng lại được tri huyện Kỳ Môn là Vương Bản coi trọng, mời Vương Bá Ngạn làm Thục sư. Vương Bản sau này lại đem cháu ruột Tần Cối từ Nam Kinh đến bái làm môn hạ Vương Bá Ngạn. Cho nên, Bạch Thì Trung nói Tần Cối là học trò của Vương Bá Ngạn cũng không sai. Chẳng qua hai thầy trò đi hai con đường khác nhau.
Vương Bá Ngạn là điển hình phái đầu hàng, mà Tần Cối lúc này kiên định phái chủ chiến.
Để Tần Cối đi thảo luận với người Nữ Trực, cũng là tính toán của Vương Bá Ngạn
Đàm luận tốt, là y có công dạy bảo, đàm không tốt, là Tần Cối sai nước, không liên quan đến y. Đối với Tần Cối và đối với hành động sau lưng y mà nói, Vương Bá Ngạn cũng vô cùng tức giận, nên muốn thừa cơ hội này giáo huấn Tần Cối một chút.
Bạch Thì Trung nói:
- Vậy thì, ngày mai sai phủ Khai Phong bắt Ngọc Tiểu Ất lại.
***
Đối với đám người Bạch Thì Trung này mà nói, Ngọc Doãn chỉ là một nhân vật nhỏ không đủ đạo.
Nhưng đối với Ngọc Doãn mà nói, giờ phút này đang vô cùng giận giữ.
Hắn cầm kia hai kỳ tuần san, nói với Lý Dật Phong:
- Đại Lang thật đúng là giỏi tính toán.
Lý Dật Phong vẻ mặt mờ mịt:
- Sao Tiểu Ất nói vậy?
Ngọc Doãn hít sâu một hơi
- Danh sách bên trong phụ san này là thế nào?
Lý Dật Phong cười nói:
- Ta tưởng chuyện gì hóa ra là chuyện này. Việc này ta cũng có thảo luận với Nhược Băng tiến sĩ rồi, cảm thấy để người Khai Phong nhìn rõ mặt mũi những người này cho nên đã đăng lên phụ san. Tiểu Ất, chẳng qua là một phần danh sách thôi, sao phải tức giận như thế? Đây là chuyện tốt, ta nghe nói Phạm Tông Doãn hôm nay trên đường bị người ngăn chặn, bỏ chạy thảm hại. Xem hắn từ nay về sau còn dám nghị hòa không? Việc này công khai ra để cho Quan gia nhìn rõ bộ mặt bọn chúng.
Ngọc Doãn cắn môi, chăm chú nhìn Lý Dật Phong.
Hắn không biết, Lý Dật Phong nói rốt cuộc là thật hay giả.
Sao hắn không nhận ra trong phụ san này ẩn giấu sát khí?
Sát khí này, không phải đâm người khác, mà là nhằm vào Ngọc Doãn... Liên tưởng trước đó đám người Lý Cương Lý Nhược Thủy liên danh đặc cử bổ thân hắn lên làm Địch Công lang, Ngọc Doãn mơ hồ nhận ra mục đích thật sự của đám người Lý Cương, Lý Nhược Thủy này.
Bọn họ muốn đuổi mình đi!
Cái gọi là Địch Công Lang chỉ sợ là một sự đền bù của bọn họ.
Nếu chỉ là vạch trần việc ba trấn, cũng không phải là đảm đương nổi, nhưng danh sách những người này được liệt ra, sự việc đã lớn rồi..
Kế tiếp, hắn còn phải nghênh đón sự trả thù của đám người Bạch Thì Trung.
Dù sao Tuần San thời đại Đại Tống trong mắt dân chúng chỉ do một vài con cháu Nha nội gây dựng nên, nhưng đám người kia lại biết sau lưng tờ báo này là Ngọc Doãn âm thầm thao túng. Lý Dật Phong cũng tốt, Cao Nghiêu Khanh cũng thế, không bị những người trên danh sách nhắm vào, nhưng bọn họ sẽ nhắm vào Ngọc Doãn, đến lúc đó, đám người Lý Cương sẽ thuận nước đẩy thuyền tiếp nhận tuần san.
Cũng chính bởi nguyên nhân này mà việc bổ thân của hắn đến này vẫn chậm trễ không có tin tức.
Ngọc Doãn có thể đoán được sau khi đám người Bạch Thì Trung động thủ, đám người Lý Cương nhất định sẽ nhân cơ hội đề xuất yêu cầu, sau khi lấy tuần san, thì sẽ truyền bổ thân đến. Tuy rằng sớm muộn gì bọn họ cũng phải phát ra việc bổ thân này nhưng sớm và muộn, kết quả lại không giống nhau. Sau khi nghĩ thông suốt chuyện này, Ngọc Doãn nhắm mắt lại, không nói gì nữa.
Sau một lúc lâu, hắn đột nhiên cười nói:
- Một khi đã vậy, quả đúng là ta đã hiểu lầm Đại Lang rồi.
/534
|