Quách Kinh là người địa phương, đương nhiên biết chặn dòng chỗ nào hiệu quả tốt nhất. Lúc gần đi, Lưu Tư sai người mang đi toàn bộ áo giáp ở bờ Nam, chuẩn bị ném vào giữa sông Quảng Tế. Cùng lúc đó Quách Dược Sư hạ lệnh sai người thả cây gỗ theo kiểu đô mi nô tiếp tục qua sông.
Làm như vậy có thể thu hút lực chú ý của quân Tống bên kia bờ sông, yểm hộ đám người Quách Kinh chặn dòng.
Hơn nữa dùng phương thức đô mi nô này để qua sông quả thực có thể giảm lớn độ thương vong, Quách Dược Sư cũng càng hài lòng với Quách Kinh.
Quân Kim tiến công càng thêm linh hoạt, sắc bén.
Áp lực quân Tống bên kia bờ sông cũng càng lúc càng lớn.
Sắc mặt Ngọc Doãn vô cùng khó coi, không thể tiếp tục xem cuộc chiến nữa.
Số lần quân Kim lên bờ bắc càng ngày càng nhiều. Mà quân Tống thương vong cũng càng thêm lớn.
Bất đắc dĩ, hắn dẫn Cao Sủng và Hà Nguyên Khánh theo mình tham chiến. Một khi phòng tuyến phía bắc xuất hiện lỗ hổng liền lập tức tới giúp đỡ.
Đổng Tiên cũng đã cố hết sức.
Gã tinh thông binh pháp, nhưng binh lực có thể sử dụng trong tay quá ít.
Thời gian lại qua thêm một canh giờ nữa, đã đến giờ Dậu.
Bên kia bờ sông tiếng hoan hô như sấm vang lên. Hóa ra là Hoàn Nhan Tông Vọng và Cao Khánh Duệ suất lĩnh chủ lực đến bờ nam sông Quảng Tế.
Trong lúc nhất thời bờ Nam sông Quảng Tế tụ tập gần bốn vạn quân Kim, sĩ khí tăng cao.
Mà bờ bắc quân Tống càng ngày càng ít, thương vong đã quá nửa. Đầu trận tuyến quân Tống bắt đầu hỗn loạn, không dũng mạnh như trước. Cũng không trách được quân Tống sẽ kích động. Dù sao đối mặt với địch binh đông gấp mấy chục lần, ai có thể tỉnh táo cho xuể? Cho dù là đám người Đổng Tiên Ngọc Doãn cũng xanh mặt, cực kì khó coi.
Quân Kim chủ lực đã tới chứng minh sự công kích của Khai Phong không đạt hiệu quả.
Chẳng lẽ Chủng Sư Đạo thua?
Hay nói Triệu Hoàn thay đổi chủ kiến?
Ngọc Doãn càng thêm bất ổn, thấp thỏm lo âu.
Tuy nhiên, thật ra hắn đã hiểu lầm Chủng Sư Đạo. Chủng Sư Đạo quả thật đã phát động tổng tiến công nhưng hiệu quả không lý tưởng.
Hoàn Nhan Thi Lý tự thân dẫn người gắt gao chống đỡ sự tiến công của quân Tống ở đồi Mưu Đà.
Dựa theo sức chiến đấu, quân Tống và người Nữ Chân không ở cùng một cấp bậc. Dù Chủng Sư Đạo tập kết Tần Phượng quân thiện chất nhất làm tiên phong, hơn nữa tự tay đốc chiến nhưng hiệu quả không được như mong muốn.
Cũng chỉ vì Hoàn Nhan Thi Lý liều chết chống đỡ mới khiến Hoàn Nhan Tông Vọng có thể suất lĩnh chủ lực thoát thân từ Mưu Đà Cương ra.
Đương nhiên Ngọc Doãn cũng không biết tình huống, chỉ có điều nhìn chủ lực quân Kim đến sông Quảng Tế, hắn cũng không biết phải làm sao.
- Tiểu Ất, mau nhìn kìa.
Ngay lúc ngọc Doãn đang dao động thì đám người Trần Đông ở xa xa lớn tiếng la lên.
Ngọc Doãn vội chạy tới:
- Thiếu Dương, có chuyện gì xảy ra?
- Ngươi xem nước sông kìa!
- Nước sông làm sao?
Ngọc Doãn lơ đãng đảo qua mặt sông, lập tức mặt tái mét...
Buổi sáng hắn từng quan sát nước sông.
Nay mực nước sông rõ ràng lại thấp hơn buổi trưa.
Tốc độ chảy của sông cũng trở nên từ tốn hơn, không xiết như lúc đầu.
Ngọc Doãn giật mình lạnh toát, quay đầu nhìn Trần Đông.
Trần Đông cũng rất khó coi, nhẹ giọng nói:
- Tiểu Ất, xem ra Lỗ Tặc đã chặn dòng ở thượng du sông Quảng Tế rồi.
Một khi họ chặn được dòng thì sông Quảng Tế sẽ trở thành vô dụng.
Đến lúc đó Lỗ Tặc sẽ phát động tấn công mạnh, không có sông Quảng Tế làm lá chắn, chúng ta không thể chống đỡ đến giờ Tý...
Ngọc Doãn hít sâu một hơi.
Hắn vốn cũng không phải người khéo chiến sự, gặp được chuyện này lập tức hoảng hồn.
- Thiếu Dương có cách nào không?
Trần Đông nhổ nước miếng, nói:
- Việc cấp bách là phải tìm được nơi Lỗ Tặc chặn dòng, sau đó phá đi mới có thể khiến sông Quảng Tế khôi phục cục diện. Tiểu Ất, ta dẫn người đi tìm kiếm, trước đó, ngươi nhất định phải sống.
- Ta...sẽ cố hết sức. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnYY - www.truyenyy.com
Ngọc Doãn lúc này cũng không thể cam đoan gì.
Hắn chỉ có thể nói sẽ hết sức, nhưng kết quả thế nào hắn cũng không rõ ràng.
- Để Lương Ngọc Thành đi theo ngươi. Pháo sét đánh của hắn có lực phá hoại không nhỏ, không chừng có thể giúp một tay...Tiểu Ất!
- Có mạt tướng!
Hà Nguyên Khánh lên tiếng, chỉ có điều bộ dạng của gã lúc này không tuấn tú được nhu thường ngày.
- Đi theo Thiếu Dương, nghe Thiếu Dương phân phó.
- Vậy còn ngài?
Trần Đông ngẩn ra, vội hỏi.
- Sợ cái gì, võ nghệ của ta chưa chắc thua Tiểu Ất. hơn nữa nếu Lỗ Tặc chặn dòng thành công thì dù Tiểu Ất ở bên ta cũng chẳng có nhiều tác dụng. Còn anh, việc phá hỏng chặn dòng của Lỗ Tặc cần có người bảo hộ, Tiểu Ất đi theo là thích hợp nhất.
Thời khắc này không thích hợp để từ chối.
Ngọc Doãn nếu đã nói đến nước này thì Trần Đông chỉ có thể gật đầu đáp ứng.
- Tiểu Ất, phải bảo vệ tốt Thiếu Dương, nếu không được thì dẫn hắn bỏ chạy. Hắn là người đọc sách, sống sót có tác dụng hơn so với chết trận.
Hà Nguyên Khánh cũng biết đây là thời điểm sinh tử tồn vong.
Gã hít sâu một hơi, dùng sức gật đầu xoay người rời đi.
Thế công bờ sông bên kia của quân kim chậm lại. Hiển nhiên bọn họ cũng chú ý tới biến hóa của sông Quảng Tế. Hoàn Nhan Tông Vọng mang theo Cao Khánh Duệ và Quách Dược Sư lên đê đưa mắt nhìn về phía bờ bên kia.
- Nếu có thể bắt sống Ngọc Doãn thì cố gắng bắt sống.
Hoàn Nhan Tông Vọng mở miệng khiến Quách Dược Sư ngẩn ra.
Cao Khánh Duệ cũng gật đầu liên tục:
- Kẻ này là một nhân vật, chẳng những tài hoa mà gan cũng lớn. Nếu có thể hiệu dụng cho lang quân cũng là sự giúp đỡ không nhỏ.
Người Nữ Chân xưng người trong hoàng thất là lang quân.
Con cháu hoàng thất họ Hoàn Nhan đều là lang quân. Mà Hoàn Nhan Ngô Khất Mãi thì gọi là lang chủ.
Thật ra Quách Dược Sư cũng cực kì tò mò về Ngọc Doãn.
Kẻ công bố bài đăng Quách Dược Sư tất sẽ mưu phản ở Tuần San Thời Đại Đại Tống quả thật có thủ đoạn. Chẳng những võ nghệ cao cường mà lá gan cũng lớn. Hơn nữa hắn rất có khả năng dự đoán, một tay sáng lập Tuần San Thời Đại Đại Tống. Có thể coi là một trong số ít các quan viên cao tầng quan trọng của Đại Tống được người Nữ Chân chú ý.
- Lang quân yên tâm, nô tài chắc chắn sẽ đưa tên Ngọc Tiểu Ất này trói đến trước mặt lang quân.
- Tình hình Lưu Tư bên kia thế nào rồi.
- Sắp xong rồi. Chỉ cần nước sông thấp hơn ít nữa là có thể qua sông tấn công.
Hoàn Nhan Tông Vọng trầm giọng nói:
- Một khi đã vậy để các huynh đệ tạm dừng công kích. Nghỉ ngơi và chỉnh đốn lại chút, chuẩn bị cùng đám thân quân thái tử kia tử chiến.
- Vâng!
- Tiểu Ất, sao Lỗ Tặc dừng lại rồi?
Lúc Lỗ Tặc dừng công kích, Triệu Kham chạy tới bên người Ngọc Doãn, không kìm nổi lớn tiếng hỏi.
Ngọc Doãn giờ mới nhớ tới vấn đề của Triệu Kham.
Lỗ Tặc dừng tấn công chứng tỏ chúng đang tụ lực, kế tiếp chắc chắn sẽ là một kích trí mạng, chính mình khó lòng ngăn cản.
Một trận chiến này đã không còn ý nghĩa.
Nhưng Ngọc Doãn bắt buộc phải thủ vững ở Trần Kiều.
Hắn nhìn thoáng qua Triệu Kham, trong mắt lộ vẻ yêu thương.
Trong lịch sử, Triệu Kham sẽ có kết cục gì? Hắn không nhớ rõ nữa rồi...
Dù sao, kết cục sẽ vô cùng bi thảm, cũng không biết nay có thay đổi hay không?
Nhưng dù thế nào cũng không thể để Triệu Kham chết nơi sông Quảng Tế này. Nhất định phải sống thì Đại Tống mới có hi vọng!
Ngồi xổm người xuống, giơ tay phủi nhẹ tro tàn trên mặt Triệu Kham.
Ngọc Doãn nói khẽ:
- Tiểu ca, còn nhớ buổi trưa ta nói với cậu những lời nào không?
Triệu Kham ngẩn ra, gật đầu:
- Đương nhiên nhớ rõ, ta cũng chẳng phải người ngu. Tiểu Ất nói, sống gian nan, chết thanh nhàn.
Phàm nơi nào có ánh mặt trời chiếu tới, đó là nơi gót sắt Đại Tống ta đạp bước...Ta nói không sai phải không, Tiểu Ất?
Ngọc Doãn tràn ngập ý cười trên mặt!
/534
|