- Sao Ngọc Lang quân lại ở đây?
Đang suy nghĩ, một âm thanh cắt đứt ý nghĩ của Ngọc Doãn.
Hắn ngẩng lên nhìn, thấy Lý Bảo đang bước lên lầu, vẻ mặt sợ hãi.
Nhìn thời gian, cũng giữa trưa...Phỏng chừng Triệu Kham rất nhanh sẽ đến. Ngọc Doãn lập tức cười:
- Ta tới sớm rồi. Ở trong có chút khó chịu nên ra ngoài này đứng một lát. Lý giáo đầu tới thật đúng lúc, quý nhân sẽ lập tức đến ngay.
Lý Bảo và Triệu Kham gặp nhau, gợn sóng không sợ hãi.
Đối với Lý Bảo, Triệu Kham cũng không quá để ý. Nhưng bởi vì Ngọc Doãn đề cử, nên cũng thu nhận Lý Bảo. Đương nhiên, hai người gặp nhau thì đây là lần đầu tiên. Những ngày sau sẽ tự có người tiếp đón Lý Bảo, Triệu Kham sẽ không dễ dàng ra gặp mặt Lý Bảo. Nếu không phải nguyên nhân đặc biệt, cũng hoặc là dù ngày sau Lý Bảo có thể vào triều đình, đoán chừng cũng khó mà gặp được Triệu Kham.
Cho nên Lý Bảo vô cùng quý trọng cơ hội này, trên tiệc rượu rất cung kính với Triệu Kham.
Triệu Kham cũng tỏ ra rất tán thưởng Lý Bảo.
Thấy Lý Bảo đã bước lên chiến tuyến với Triệu Kham, Ngọc Doãn coi như là yên lòng.
Mấy người ngồi trong chốc lát, Ngọc Doãn đột nhiên nói:
- Tiểu ca, nghe nói qua hai ngày này dưới lầu Sư Tử sẽ có vũ long, không biết Tiểu ca có hứng thú không?
- Ồ?
Triệu Kham nghe vậy ngẩn ra, rồi vui vẻ nói:
- Lại có náo nhiệt sao?
- Sau giờ ngọ Trung thu, ta thiết yến ở đây, đến lúc đó có mời Nhị Thập Lục Lang và mọi người cùng nhau vui vẻ đến xem náo nhiệt.
- Ừm, như thế rất tốt.
Triệu Kham nói:
- Trung thu phụ hoàng muốn thiết yến ở hồ Kim Minh, nói là khoản đãi sứ giả Lỗ Tặc.
Ta cũng không muốn đi đến đó, đang chẳng có việc gì, Tiểu Ất có chủ ý vậy thì ta đến đây cùng vui vẻ với mọi người. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnYY - www.truyenyy.com
Trong lòng Ngọc Doãn thầm cảm thấy hổ thẹn, tuy nhiên ngoài mặt vẫn tươi cười.
Ăn uống xong, Triệu Kham liền đứng dậy rời đi.
Ngọc Doãn cùng Lý Bảo tiễn Triệu Kham rồi sau đó mới thở phào nhẹ nhõm.
- Lý giáo đầu.
- Lang quân có gì chỉ bảo?
Lý Bảo mới bái nhập môn hạ Thái Tử, mắt thấy Triệu Kham coi trọng Ngọc Doãn thì càng thêm phần kính trọng.
- Ngày 17, ta lên đường đi tới Chân Định.
Sau khi ta đi, nếu gặp phải chuyện gì, thì hãy đi đến tòa soạn gặp Nhị Thập Lục Lang hỗ trợ. Mặt khác, ta muốn ngươi theo dõi một người cho ta, nhưng không được rút dây động rừng. Lý giáo đầu cũng biết Đô Thống Chế Thân quân thị vệ Mã Quân Tư là Miêu Phó chứ?
Lý Bảo suy nghĩ một chút, chợt gật đầu.
- Tất nhiên là biết.
Người này xuất thân võ học tiến sĩ, có bản lĩnh.
Trước đây hắn chỉ là Quân mã sư Bộ quân tư, nguyên nhân tại trận chiến vây thành có công chém giết Lỗ Tặc, còn mấy lần đánh tan Lỗ Tặc xâm chiếm, cho nên có thể lên chức. Ta và người này không có giao tình, tuy nhiên lại biết một vị Đô thống chế khác ở Bộ Quân tư là Lưu Chính Ngạn.
Quan hệ giữa Lưu Chính Ngạn và Miêu Phó rất tốt, nếu lang quân cần tìm hiểu tin tức, tiểu nhân có thể đi tìm Lưu Chính Ngạn thử xem.
- Không thể!
Ngọc Doãn hoảng sợ, vội vàng nói:
- Ta nói, không thể rút dây động rừng, lại càng không phải trước đi dò xét.
Việc này trời biết đất biết, ngươi biết ta biết, nếu để lộ nửa điểm phong thanh, coi chừng ta sẽ xử lý ngươi đấy. Ngươi chỉ cần theo dõi Miêu Phó cho ta, còn những việc khác thì không cần quan tâm, lại càng không cho phép nhắc tới người này trước mặt Lưu Chính Ngạn, hiểu chưa?
Lý Bảo vội nói:
- Tiểu nhân hiểu được.
Ngọc Doãn gật gật đầu:
- Vậy đi làm đi.
Sau khi chia tay với Lý Bảo, Ngọc Doãn đi về nhà.
Miêu Phó, Lưu Chính Ngạn; Lưu Chính Ngạn, Miêu Phó...
Chậm đã!
Ngọc Doãn đột nhiên dừng bước lại, trong mắt lóe lên tia sáng.
Miêu Phó, Lưu Chính Ngạn?
Rốt cuộc Ngọc Doãn đã nhớ ra tại sao hắn cảm thấy hai cái tên Miêu Phó và Lưu Chính Ngạn quen tai. Trong lịch sử, tại năm Kiến Viêm thứ 3, tức là năm Công nguyên 1129, Tống Cao Tông sau khi qua Nam, Miêu Phó và Lưu Chính Ngạn đã phát động ra một hồi binh biến, ép bức Tống Cao Tông nhường ngôi vị Hoàng đế cho Hoàng Thái Tử Triệu phu lúc ấy ba tuổi.
Đúng rồi, Triệu Phu mà nay dường như còn chưa sinh ra.
Sau binh biến, Miêu Phó và Lưu Chính Ngạn không có áp dụng thêm hành động nào nữa, Vì thế khiến cho tướng lĩnh các nơi đều áp dụng hành động cần vương bình loạn, xuất binh trấn áp. Cuối cùng, Miêu Phó và Lưu Chính Ngạn chiến bại, bị xử quyết tại phố xá sầm uất tại Kiến Khang.
Lại nói tiếp, trận binh biến này ở hậu thế không quá nổi danh.
Sở dĩ Ngọc Doãn nhớ rõ chuyện này là bởi vì quan hệ với Hàn Thế Trung.
Lúc ấy Hàn Thế Trung lãnh binh bên ngoài, mẹ con Lương Hồng Ngọc theo Triệu Cấu xuôi nam. Miêu Phó và Lưu Chính Ngạn bắt mẹ con Lương Hồng Ngọc muốn Hàn Thế Trung tỏ rõ lập trường. Nào biết được, Lương Hồng Ngọc lại không phải nữ tử bình thường, đã lừa gạt hai người Miêu Phó, mang theo con trai trốn thoát đi Kiến Khang, thông tri Hàn Thế Trung cần vương.
Ngọc Doãn còn nhớ rõ, lúc ấy khi hắn đọc đoạn này trong lịch sử còn vô cùng tán thưởng Lương Hồng Ngọc.
Lại không nghĩ, Miêu Phó và Lưu Chính Ngạn vào lúc này, cũng đã có thành tựu.
Ngẫm lại cũng đúng, hai người này có thể theo quân xuôi nam, còn quản lý cấm quân bên người Triệu Cấu, sao lại không có tiếng tăm gì tại Tĩnh Khang chứ?
Theo tổng thể nhìn lại, Miêu Phó và Lưu Chính Ngạn dường như cũng không có ý phản.
Bằng không mà nói, hai người này có thể giết Triệu Cấu, trực tiếp đỡ lập Triệu phu đăng cơ.
Lịch sử, luôn bao phủ một tầng sương mù, Ngọc Doãn hiện tại cảm thấy, Miêu Phó và Lưu Chính Ngạn sợ là không đơn giản như trong lịch sử đã ghi vậy.
Về đến nhà, Ngọc Doãn vẫn không có thể nào bình ổn lại được.
Hắn mơ hồ cảm thấy, sau lưng Miêu Phó và Lưu Chính Ngạn hẳn là còn cất dấu một người.
Nhưng người này đến tột cùng là ai?
Nếu Phùng Tranh thật sự là chết vào tay Miêu Phó, như vậy giữa Miêu Phó và Phùng Tranh sẽ là quan hệ như thế nào? Cũng hoặc là nói, giữa Miêu Phó và người Nữ Chân có liên hệ gì? Phương diện này, dường như tồn tại quá nhiều nghi vấn, làm cho Ngọc Doãn có loại cảm giác hít thở không thông.
Ngồi trong thư phòng, hắn nhìn qua cửa sổ, ngắm hoa quế nở rộ đầy viện không khỏi lâm vào trong trầm tư...
- Tiểu Ất ca!
- A!
Ngọc Doãn ngẩng đầu, đã thấy Yến Nô bưng một khay thức ăn đi vào.
- Thấy huynh sau khi trở lại rầu rĩ không vui, cũng không dám đã quấy rầy huynh. Tuy nhiên, cho dù là bận công vụ thì cũng phải ăn uống mới được.
Yến Nô nói xong, đặt khay thức ăn trước mặt Ngọc Doãn.
Ngọc Doãn gãi gãi đầu, lúc này mới để ý sắc trời đã tối, bên ngoài cũng đã đen kịt.
Trong phòng đèn sáng lúc nào mà hắn lại không cảm giác được.
Vẫn là quá non kém rồi, không giấu được tâm tư.
Cũng may mắn là ở nhà, đổi lại là trên triều đình, sợ sớm đã bị người nhìn ra manh mối.
Ngọc Doãn cười xin lỗi với Yến Nô, lại nhìn khay thức ăn trên bàn:
- Bánh thịt dê, cháo Thất Bảo ngũ vị...sao hôm nay không nấu ăn ư?
- Sao không nấu chứ, đây chính là các món mà Kim Liên đặc biệt học từ tay nghề tại lầu Phong Nhạc đấy.
Khi huynh về, Kim Liên định nói với huynh rồi, nhưng thấy hình như huynh đang mải suy nghĩ gì đó nên cũng không dám đã quấy rầy...Mau nếm thử xem, mùi vị này như thế nào?
Thời Bắc Tống, người phương bắc thích thịt dê.
Ngọc Doãn tái sinh tới nay, cũng dần dần thích ứng với khẩu vi này.
Đặc biệt từ lúc hoàn cảnh trong nhà cải thiện, số thịt dê cũng theo đó tăng lên. Mà thời tiết này ăn thịt dê rất tốt. Nếu sớm hai ba tháng thì lại không thích hợp.
Ngọc Doãn cắn một miếng bánh thịt dê, đột nhiên hỏi:
- Cửu Nhi tỷ, ta nhớ được xạ thuật của muội không kém?
Yến Nô ngẩn ra, chợt cười tươi tự hào:
- Tiểu Ất ca đừng chê cười, khi cha còn sống có tam tuyệt, tuy nói chủ yếu truyền quyền cước cho nô, nhưng nói về xạ thuật, nô tự hỏi trong phủ Khai Phong này, người thắng được nô không quá mười người.
/534
|