Thế cục Triều đình phức tạp hỗn loạn.
Nếu vào trước đây, Triệu Hoàn chưa chắc có lá gan khai chiến với Nữ Chân. Nhưng hiện giờ lại không giống, từ lúc vạn dân phục khuyết, Huy Tông về đô, Triệu Hoàn cực cực khổ khổ thành lập uy vọng lại nhận được tấn công hung mãnh. Mặc dù không nói là lung lay sắp đổ, nhưng so với trước khi mà trận chiến Khai Phong chiến vừa mới chấm dứt mấy tháng, rõ ràng có giảm xuống. Nghĩ chắc Triệu Hoàn hiện tại cũng hy vọng dùng một trấn thắng bên ngoài để củng cố ngôi vị Hoàng đế. Dù sao minh ước Yến Sơn tạo thành ảnh hưởng ảnh hưởng khá lớn đối với Triệu Hoàn.
Thời cuộc đã là như thế!
Lúc trước Triệu Hoàn khẩn cấp muốn ổn định thế cục, ứng đối Huy Tông về đô thành.
Vì thế, hắn không tiếc tỏ thái độ nghị hòa ở mức thấp nhất, mưu cầu Nữ Chân phối hợp để có thể mau chóng đạt thành minh ước.
Ai có thể lại nghĩ tới, thời gian một cái nháy mắt, minh ước Yên Sơn kia lại là vết thương trí mạng của ông ta. Cái gọi là phụ tử hi kỵ, đại khái có thể che dấu, nhưng bất bại mà bại này cũng không phải trong khoảng thời gian ngắn có thể tiêu trừ ảnh hưởng. Triệu Hoàn trục xuất vương vị Triệu Cấu, thậm chí còn giáng chức quan đám người Mai Chấp Lễ, Lý Cương cũng không thể nhanh chóng xoay chuyển danh vọng mà ông ta đã làm mất đi.
Cũng như vậy, đám người Mai Chấp Lễ sau khi bị giáng chức, Triệu Hoàn lại đắc tội giai tầng sĩ phu trong triều.
Những người này trước đây cống hiến vì Triệu Hoàn cũng bắt đầu dao động lập trường. Trước có Bạch Thì Trung Uông Bá Ngạn, mà nay lại là Mai Chấp Lễ.
Kế tiếp, chính là người nào?
Ở điểm này, thủ đoạn Triệu Hoàn không thể khéo léo bằng Triệu Cát.
Ít nhất đổi lại Triệu Cát mà nói sẽ không cứng ngắc xử lý quan hệ như thế. Mai Chấp Lễ cách chức làm bình dân, dẫn phát một hồi rung chuyển trong triều.
đám người Cảnh Trọng Nam lòng mang bất mãn, Triệu Hoàn cũng không biết nên giải quyết như thế nào.
Ngược lại là Triệu Cát biểu hiện rất khiêm tốn.
Từ sau khi giảm cấm vận, ông ru rú trong nhà, hoặc là viết hội họa, hoặc là ở trong cung đánh đàn giải trí, tiêu dao khoái hoạt.
Nhưng sau sự tiêu dao đó ệu Cát lại có động tác gì? Ngay cả Triệu Hoàn, cũng không rõ ràng lắm...
Nếu có thể thủ thắng đối ngoại, không chừng có thể hóa giải tình trạng hiện nay của Triệu Hoàn.
Chủng Sư Trung sau khi nghe Ngọc Doãn báo cáo xong cũng lâm vào trầm tư...
Y không muốn cuốn vào sự tranh đấu trên triều đình, nhưng tình huống hiện tại sợ cũng không phải do y. Chủng Sư Đạo ngày một yếu, trước đó vài ngày theo tin tức trong nhà gửi đến, Chủng Sư Đạo đã ốm đau không dậy nổi, thời gian không nhiều nữa. Mặc dù có An Đạo Toàn điều trị, cũng chỉ có thể kéo dài một thời gian ngắn. Một khi Chủng Sư Đạo mất, toàn bộ Chủng gia sẽ rơi vào y gánh vác.
Khi đó, Chủng Sư Trung không thiếu được phải trở về triều đình.
Quá độ vững vàng như vậy hay là mạo hiểm một kích?
Thành công, tiếng lành đồn xa, có thể tích góp công huân; nhưng nếu thất bại...Chủng Sư Trung không thể không thận trọng suy xét, huống chi, xuất chiến hay không, cũng đại biểu cho lập trường của y. Đánh, đó là đứng ở về phía Triệu Hoàn không đánh, đó là một trung lập.
- Ngọc Tiểu Ất thật đúng là cho ta một nan đề rồi.
Chủng Sư Trung nhắm mắt lại, ngồi trong thư phòng trầm tư không nói.
Thật lâu sau, y cắn chặt răng, hạ quyết tâm: một trận chiến này nếu có thể thành công, sẽ hoàn toàn thay đổi thế cục Mạc Bắc.
Một khi bắc tiến thành công Tây Liêu, cục diện độc đại người Nữ Chân ở phương bắc cũng theo đó mà thay đổi.
Chẳng quan tâm về sau Tây Liêu sẽ là tình trạng như thế nào, ít nhất tại trước mắt. Bọn họ sống yên Mạc Bắc, liền có thể kiềm chế Nữ Chân, cho Đại Tống quá nhiều lợi thế. Cũng như vậy, Tây Liêu sống yên Mạc Bắc, cũng có thể khiến áp lực địa khu biên tái giảm bớt.
Nghĩ đến đây, y cầm lấy một phong thư trên án thư.
Thư là khẩu thuật Chủng Sư Đạo do Chủng Định Quốc viết thay, vừa mới đưa tới Yến Kinh.
Trong thư Chủng Sư Đạo báo cho biết, lão đã thôi vị trí tộc trưởng Chủng thị, do Chủng Sư Trung tiếp nhận. Tương lai sau này của Chủng thị, sẽ do Chủng Sư Trung quyết định, có thể tự làm quyết định, không cần phải hỏi lão nữa. Ngoài ra, Chủng Sư Đạo còn nói, trước lo nỗi lo của thiên hạ, vui thì vui sau niềm vui thiên hạ, là lời tiên hiền vẫn nói như vậy. Chủng thị là tiểu gia, Đại Tống là đại gia, có thể dứt bỏ tâm tư nhỏ bé, chỉ cần cho rằng là chính xác, thì cứ quyết định không cần băn khoăn.
Ý tứ của huynh trưởng vô cùng rõ ràng.
Chủng Sư Trung buông thư xuống, trầm ngâm một lát rồi gọi quản gia tiến vào.
- Ngươi đi một chuyến đại doanh Hương Sơn, nói cho Ngọc Lang Quân, bảo hắn cứ làm.
Chỉ có thể thắng không cho phép bại, tất cả sự tình, ta sẽ gánh cho hắn. Về phần phía Quan gia, nghĩ chắc cũng sẽ tán thành chủ trương này.
- Vâng!
Quản gia lên tiếng, xoay người rời đi.
Chủng Sư Trung chậm rãi đi ra thư phòng, đứng ở cửa hiên, nhìn mây đen dầy đặc trời cao, khóe miệng nhếch lên thành một đường cong quỷ dị.
Nhìn lên trời mầu, nghĩ đến gió tuyết sắp tới...
Ngày mùng 7 tháng 11 Nguyên Niên Tĩnh Khang, bạo tuyết phương bắc.
Cuồng phong thổi quét tuyết lớn như lông ngỗng, tàn sát bừa bãi Tử Kinh Lĩnh, làm Tử Kinh Lĩnh nhuộm thành một mảnh trời mênh mông màu trắng. Text được lấy tại http://truyenyy.com
Sắc trời đã tối, tướng phòng giữ Tử Kinh Lĩnh khẩu A Lỗ Bổ tuần tra trên thượng du xong thì quay về. Tuyết rất lớn, gió rất mãnh liệt, gần như nhìn không rõ lắm con đường phía trước. A Lỗ Bổ dẫn ba trăm chính binh chậm rãi đi trong gió tuyết, thở hồng hộc.
Có thân binh giục ngựa tiến lên, rống lớn nói.
Không có biện pháp, lớn như vậy gió, nếu không rống lớn chỉ sợ cũng kh nghe rõ được.
A Lỗ Bổ ghìm chặt chiến mã, nuốt từng ngụm nước bọt.
Gã lấy ra một túi rượu trên lưng ngựa uống ùng ục từng hớp rượu lạnh lớn, cảm giác là khá hơn một chút.
- Nghỉ ngơi không được.
A Lỗ Bổ lớn tiếng nói:
- Xem tình hình này, một lát nữa gió tuyết sẽ lớn hơn nữa.
Gần đây cũng không có nơi nào có thể nghỉ chân, tốt nhất vẫn nên trở về đại trại...Truyền mệnh lệnh ta, bảo các hài nhi giữ vững tinh thần, tăng thêm sức lực, sau khi về doanh, mỗi người hai cân thịt bò, một vò rượu mạnh, đừng trì hoãn nữa.
A lỗ bổ là Mãnh an bột cận Nữ Chân
Dưới trướng có chính binh Bát mưu khắc, tính cả A Lý Hỉ có hơn hai ngàn người.
Tử Kinh Lĩnh Khẩu này là Yến Sơn phủ đi thông qua Úy Châu. Qua Tử Kinh Lĩnh Khẩu, liền nhập vào Úy Châu, thuộc sở trị của Phụng Thánh Châu Tây Kinh Đạo. Hoàn Nhan Lâu Thất sau khi nghênh đón tù binh Nữ Chân thất bại, bị giáng chức làm Tổng quản Phụng Thánh Châu. Chức Nguyên soái binh mã Tây Kinh Đạo do Hoàn Nhan Tông Hàn tiếp nhận. Năm nay là thời cơ tốt nhất đả thảo cốc. Tuy nhiên bởi vì năm nay hình thức có chút biến hóa, Nữ Chân thân loạn trong giặc ngoài, Hoàn Nhan Ngô Khất Mãi liền hạ chỉ, trói buộc quân Kim.
A Lỗ Bổ là tâm phúc của Hoàn Nhan Tông Hàn, tiếp nhận Tử Kinh lĩnh khẩu mới chỉ hơn mười ngày.
Sao hiểu được gặp phải hào tuyết như thế nào, thật sự ngoài ý liệu của A Lỗ Bổ. Nhưng càng lúc này lại càng phải cảnh giác.
A Lỗ Bổ cũng coi như đã trải qua trăm trận, đương nhiên không thể chậm trễ.
Hiện giờ, y đang ở trên thượng du, cách Tử Kinh Lĩnh khẩu ước chừng mười dặm.
Gió tuyết càng lúc càng nhiều. Trong lòng A Lỗ Bổ biết nếu không sớm đi trở về, đợi sau khi trời tối, nhiệt độ không khí sẽ thấp hơn.
Quân Kim nghe A Lỗ Bổ nói vậy thì cũng hoan hô lên.
Đừng nhìn bọn họ là chính binh, nhưng cũng không hề giàu có gì. Năm nay lại không được đả thảo cốc, đương nhiên không có gì thu nhập vào. Thời tiết lạnh này, ăn thịt bò, uống rượu mạnh, mới là chính sự. Vì thế, quân Kim mạo hiểm phong tuyết, tăng thêm tốc độ.
/534
|