Hắc Kỳ tiễn đội quy mô không nhiều, chỉ chừng tám trăm người lại thuần một sắc một người ba kỵ.
Tống triều thiếu ngựa, rất nhiều mã quân ở các địa phương thậm chí ngay cả chiến mã đều không có. Một người ba kỵ cũng chỉ là tồn tại trong ảo tưởng.
Nhưng, Hắc Kỳ tiễn đội lại thật sự một người ba ngựa, không có nửa điểm là giả.
Đương nhiên, vật cưỡi của Hắc Kỳ tiễn đội đều không phải là chiến mã mà mọi người biết, toàn bộ đều là ngựa Ba Châu. Ngựa Ba Châu này đời sau gọi là điền mã, thân ngựa thấp bé, nhưng sức chịu đựng rất mạnh, có thể chạy được một đoạn đường dài. Tính chất này, lại rất gần với ngựa Mông Cô sau này. Chỉ có điều vào lúc này, ưu điểm của điền mã và ngựa Mông cổ lại không mấy người biết.
Ngọc Doãn nhìn đến Hắc Kỳ tiễn đội được trang bị ngựa, lập tức mỉm cười.
- Tông soái thật là làm tốt.
Bàng Vạn Xuân cười nói:
- Lúc đầu ta cũng không nhận ra ưu điểm của ngựa Ba Châu này, nhưng giữa năm Cao Thác Sơn tạo phản, mạt tướng phụng mệnh truy kích và tiêu diệt. Chính là dựa vào ngựa Ba Châu này tập kích bất ngờ tám trăm dặm, đem một lưới bắt hết sở bộ thuộc Cao Thác Sơn, giành được công đầu.
Ngựa Ba Châu này sức chịu đựng vô cùng mạnh, mặc dù tốc độ không nhanh, nhưng rất thích hợp chạy đường dài.
Lần này ta cùng Ngưu Bá Viễn tỷ thí tốc độ, ước chừng đến Tích Tân sớm hơn hắn hai ngày...Ha hả, ta đã thắng.
Ngưu Bá Viễn, đó là Ngưu Cao.
Ngọc Doãn kinh ngạc nói:
- Bá Viễn cũng tới ư? Vậy chẳng phải Tông soái không còn ai để dùng nữa sao?
- Sao không còn ai để dụng.
Bàng Vạn Xuân nói:
- Ba tháng trước, Lưu Diên Khánh con trai của Lưu Quang Thế tiến đến soái phủ hiệu lực, đảm nhiệm chức Đô giám binh mã. Hơn nữa đã qua gần nửa năm, Tông soái cũng mời chào không ít nhân tài, hiện giờ có thể nói là nhân tài đông đúc.
Mạt tướng cảm thấy, ở lại Tế Nam phủ cũng không làm nên chuyện, cho nên khẩn cầu Tông soái đến Yên sơn trợ chiến.
Ngọc Doãn biết, tâm nguyện lớn nhất của Bàng Vạn Xuân là kiến công nước khác, làm rạng rỡ tổ tông.
Mà nay Trung Nguyên cơ bản đã bình ổn, Bàng Vạn Xuân cho dù là ở lại Đông Lộ Kinh Đông, cũng chỉ có thể đánh sơn tặc. Với kinh nghiệm lý lịch, tuy nói bình an, hơn nữa cũng có thể nhanh chóng lên chức. Nhưng đối với y mà nói, rõ ràng là không thể cảm thấy mỹ mãn.
- Mới vừa nói, Bá Viễn cũng tới?
Ngọc Doãn nghi hoặc hỏi:
- Vì sao chưa thấy Bá Viễn đến nhỉ?
- Bá Viễn vốn muốn tới đấy, đáng tiếc...
Bàng Vạn Xuân dừng lại một chút, rồi nói tiếp:
- Nhạc đô giám Thạch môn quan một trận chiến tại Nho Châu thương vong rất nặng. Cho nên cầu viện binh với Tiểu Chủng tướng công, Bá Viễn liền được điều tới Thạch môn quan trợ chiến.
Trước khi lên đường, hắn còn nhờ ta thỉnh tội với Lang quân, nói khi đại chiên này chấm dứt, nhất định sẽ đích thân đến bái kiến Lang quân.
Ngọc Doãn nghe xong ngẩn người!
Tình hình chiến sự tại Nho Châu, hắn đương nhiên hiểu biết. Biết Nhạc Phi ở Nho Châu đánh cũng có chút thảm liệt.
Chỉ không ngờ quán tính lịch sử này...
Kết quả là, Ngưu Cao mãi cho tới giờ mới đến dưới trướng Nhạc Phi. Đương nhiên, Ngưu Cao lúc này thân phận chưa chắc thấp hơn Nhạc Phi. Nhưng Ngọc Doãn không thể không thừa nhận, Nhạc Phi người này, tự có một sự hấp dẫn, làm cho người ta cam tâm tình nguyện cống hiến.
Nếu Ngưu Cao không theo Nhạc Phi, chỉ sợ cũng không thành Ngưu Cao.
Nghĩ đến đây, Ngọc Doãn bình thường trở lại, khẽ mỉm cười nói:
- Một trận chiến Nho Châu của Nhạc Bằng Cử, đánh thật đẹp. Bá Viễn sốt ruột lập công, tiến đến Thạch môn quan trợ chiến cũng là điều đương nhiên. Quân nhân lấy phục tùng mệnh lệnh là thiên chức, nếu Tiểu Chủng tướng công sai phái, cũng không phải do Bá Viễn làm chủ. Khi nào quay về phái người nói với y một tiếng, là không cần quá để trong lòng. Bảo y cứ yên tâm ở Thạch môn quan hiệp trợ Nhạc Bằng Cử. Không chừng sẽ thành danh.
Bàng Vạn Xuân ngạc nhiên nhìn Ngọc Doãn.
Y nghe được, Ngọc Doãn dường như là vô cùng coi trọng đối với tướng phòng giữ Thạch môn quan kia.
Không đợi y kịp phản ứng, Ngọc Doãn lại giành nói trước:
- Bàng đại ca tới thật đúng lúc. Vừa rồi ta còn rầu rĩ không có người dùng, không nghĩ Bàng đại ca lại đến đây. Hắc Kỳ tiễn đội của ngươi trước tiên không cần đóng quân ở trong doanh. Lát ta bảo nha nội bố trí cho các ngươi, đêm nay chúng ta phải xuất phát. Lại không biết Bàng đại ca có mệt mỏi hay không, có muốn nghỉ ngơi chút không?
Bàng Vạn Xuân giật mình rồi lập tức mỉm cười!
- Nếu thật sự nghỉ ngơi, chỉ sợ lang quân không thuận theo.
Nhưng Lang quân không cần phải lo lắng, Hắc Kỳ tiễn đội ta bất cứ lúc nào cũng có thể xuất phát...Tuy nhiên, tốt nhất là nên để bọn họ ăn gì một chút, nghỉ ngơi hai ba canh giờ. Từ Tử Kinh Lĩnh khẩu chạy tới, các con chưa có hạt gạo nào vào bụng rồi, đồng thời còn chưa được chợp mắt nữa.
Nếu Bàng Vạn Xuân nói có thể, đó chính là có thể.
Ngọc Doãn không do dự, lập tức gọi Cao Nghiêu Khanh đến, bảo gã dẫn Hắc Kỳ tiễn đội đến một nơi hẻo lánh bên ngoài doanh trại, dàn xếp nghỉ ngơi.
Hắn lại sai người mang thức ăn tới, để Bàng Vạn Xuân vừa ăn, còn hắn thì ngồi bên giải thích.
Bàng Vạn Xuân ăn cơm rất nhanh, mà Ngọc Doãn nói lại rất chậm.
Đợi Bàng Vạn Xuân ăn xong, Ngọc Doãn mới nói xong thế cục gặp phải tại Tùng Tử khẩu.
- Theo thám mã tìm hiểu, mà nay Định An đã tập trú hơn năm vạn Lỗ Tặc. Mấy ngày nữa, phía Tháp Lĩnh còn có ba vạn binh mã tiến đến trợ giúp, đến lúc đó Tùng Tử Khẩu gặp phải áp lực thật lớn. Hai ngày này, thế cục cũng đã bình ổn, không giao phong với Lỗ tặc.Chỉ khi nào khai chiến, tất nhiên là một trận đại chiến...Trước đó vài ngày ta mới xin viện binh với Tiểu Chủng tướng công. Bàng đại ca ngươi chính là nhân mã tiên phong, qua hai ngày sẽ có càng nhiều binh mã đến.
Như vậy ngồi chờ Lỗ Tặc đánh đến tận cửa đến, đều không phải là thượng sách.
Ta nghe người ta nói, nay lương thảo Lỗ tặc đều trữ ở Hồ Lô Khẩu phía bắc Định An ba mươi dặm. Cho nên ta cùng Nguyên Tắc bọn họ thương lượng một chút, quyết định khinh kỵ xuất kích, đánh lén Hồ Lô Khẩu. Một khi lương thảo ở Hồ Lô Khẩu bị hủy, quân tâm Lỗ Tặc tất sẽ dao động. Cho dù phía Đại Đồng sẽ tiếp tục chuyển vận lương thảo, cũng khó có thể giải quyết ấm no cho hơn tám vạn Lỗ Tặc.
Như vậy, chiến sự tất nhiên sẽ không kéo dài lâu, đối với Đại Tống ta mà nói, cũng là một chuyện tốt.
Binh mã Yến Sơn phủ nay chỉ có mấy vạn, tuy rằng Hoàng Tiềm Thiện bọn họ đã điều nhóm nhân mã tiến đến trợ giúp, nhưng cũng cần thời gian tập kết.
Trong lòng Ngọc Doãn biết, chiến sự này kéo càng lâu, Khai Phong càng kích động.
Trong xương cốt của Triệu Hoàn không phải là người có chủ kiến, nếu chiến sự này càng lúc càng lớn, Triệu Hoàn tất nhiên sẽ thay đổi chủ ý.
Cho nên, tốc chiến tốc thắng!
Tuy rằng tập kích bất ngờ Hồ Lô Khẩu có chút nguy hiểm, nhưng với trước mắt mà nói, lại là sự chọn lựa tốt nhất.
Bàng Vạn Xuân nghe xong kế hoạch của Ngọc Doãn thì nhếch miệng mỉm cười.
Lang quân quả nhiên lợi hại, biết ta am hiểu tập kích bất ngờ...Trận chiến này Bàng mỗ nguyện lập quân lệnh trạng, nếu không thiêu tận lương thảo Lỗ Tặc, thì sẽ xách đầu tới gặp.
Ngọc Doãn lại khoát tay chặn lại, trầm giọng nói:
- Bàng đại ca không cần lập quân lệnh trạng, bởi vì ta sẽ đồng hành cùng Bàng đại ca.
Lời vừa nói ra, Ngô Giới và mọi người lập tức kinh hãi.
- Sao Lang quân lại dấn thân nguy hiểm được?
- Đúng vậy, lang quân là chủ soái ba quân, lại là linh hồn của Thân quân Thái Tử.
Nếu lang quân có sơ xuất, quân tâm tất loạn, kính xin lang quân suy nghĩ kỹ.
Bàng Vạn Xuân cũng lớn tiếng nói:
- Lang quân cần gì phải đích thân ra trận. Chỉ là Hồ Lô khẩu thôi, có Bàng mỗ là đủ, làm gì giết gà phải dùng đao mổ trâu?
Ngọc Doãn đứng dậy:
- Các huynh đệ cống hiến, sao ta không thể ra trận?
Việc ta ta hiểu rất rõ, lúc trước trận chiến Trần Kiều không phải chiến công một mình ta, mà dựa vào sự đồng lòng của tướng sĩ ba quân liều mình ẩu đả. Chuyện hôm nay, sự tình quan hệ trọng đại, từ Tùng Tử Khẩu quay về tập kích bất ngờ Hồ Lô Khẩu, xa gần bốn trăm dặm, dữ nhiều lành ít. Càng như vậy, ta càng phải theo quân đi trước. Trong quân có Tấn Khanh, Nguyên Tắc trấn thủ, là đủ khiến các tướng sĩ nghe mệnh rồi.
Việc này ta đã quyết định, các ngươi đừng nói gì nữa.
Ngọc Doãn nói vậy, đám người Bàng Vạn Xuân cũng không biết nên làm thế nào cho phải.
- Lang quân, phải dẫn bao nhiêu binh mã?
Ngọc Doãn ngẫm nghĩ một chút. Trầm giọng nói:
- Hai người Địch Lôi và Đại Lang gọi là đủ, những người khác, cứ ở lại đây, nghe theo sai phái.
Chỉ đem hai người?
Tuy nói dưới tay Bàng Vạn Xuân còn có 800 tướng sĩ, nhưng số người này, vẫn là quá ít.
Ngô Giới có tâm khuyên nói, lại bị Ngọc Doãn ngăn lại.
- Chư quân đừng nói gì nữa, ý ta đã quyết, cũng sẽ không thay đổi.
Bàng đại ca đi xuống nghỉ ngơi trước đi, đêm xuống, ta sẽ tiến đến hội hợp với Bàng đại ca, mệnh lệnh hoả đầu quân chuẩn bị lương khô và rượu, đến lúc đó để các huynh đệ mang theo bên mình. Việc này cần phải giữ bí mật, tuyệt đối không thể để lộ phong thanh...
Trong vòng ba ngày, nếu Định An có biến, là chúng ta thành công.
Trong vòng ba ngày nếu Định An không có động tĩnh. Các ngươi đến báo cho Tiểu Chủng tướng công tại Tích Tân phủ, mời ông mau chóng phái binh tiến đến trợ giúp
Ngọc Doãn nói xong, cười nhìn thoáng qua mọi người.
- Lần này nếu thành công, nhiều nhất mười ngày, ta sẽ trở lại Tùng tử khẩu.
Nói đến mức này rồi, rõ ràng là không thể xoay chuyển. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnYY - www.truyenyy.com
Đám người Ngô Giới mặc dù lo lắng lo lắng, nhưng vẫn là khom người tuân mệnh, tỏ vẻ sẽ nghe theo phân phó của Ngọc Doãn.
Cứ như vậy, mọi người rời khỏi, tự đi chuẩn bị.
Sau giờ ngọ, Dương Tái Hưng và Địch Lôi phụng mệnh tiến đến báo danh, Cao Sủng và Hà Nguyên Khánh cũng chạy tới, kêu muốn đồng hành cùng Ngọc Doãn.
Tuy nhiên, sau khi bị Ngọc Doãn trách cứ một hồi, Cao Sủng và Hà Nguyên Khánh mặc dù không muốn nhưng cũng không dám vi phạm quân lệnh.
Thu dọn đồ đạc một chút, Ngọc Doãn chuẩn bị tốt binh khí, nhìn sắc trời đã không còn sớm, liền dẫn Dương Tái Hưng và Địch Lôi đi ra viên môn.
La Đức cũng chuẩn bị xong lương khô và rượu, dùng xe ngựa chuyên chở.
Lần này Ngọc Doãn không theo Ám Kim mà dùng ngựa Ba Châu. Bao gồm Dương Tái Hưng và Địch Lôi cũng đều thay vật cưỡi, tất cả đều dùng ngựa Ba Châu thay đi bộ. Ba người theo đoàn xe, thẳng đến đông nam mà đi. Sau khi đi được chừng hai mươi dặm, thấy Bàng Vạn Xuân mang theo một đội binh mã nghênh đón ở bên đường. Ngọc Doãn trực tiếp sai Hắc Kỳ tiễn đội tiếp thủ đoàn xe, đưa đám người La Đức chạy về Tùng tử khẩu. Lúc này, sắc trời đã tối, đoàn người vội đuổi tới doanh địa tạm thời của Hắc Kỳ tiễn đội, thấy tất cả quân tốt, cũng đều chuẩn bị thỏa đáng.
Phân phát lương thảo và rượu xuống.
Tháng 12, đúng là thời tiết rét lạnh nhất ở tái bắc, đêm xuống, nước đóng thành băng.
Ngay tại lúc này quân đêm cả đêm, nếu không có rượu mạnh sưởi ấm, chỉ sợ dù là quân tinh nhuệ cường tráng cũng khó chống đỡ được lộ trình ba bốn trăm dặm.
- Ta đã phái Tấn Khanh thiết kế lộ trình tốt rồi...Chúng ta đi Quảng Linh trước, rồi sau đó lên phía bắc qua sông Tang Can, lách qua Vĩnh Ninh đi tới Hồ Lô khẩu. Như vậy, phải đi nhiều hơn 130 dặm. Nhưng trên đường ít tai mắt Lỗ tặc, cho nên tương đối an toàn. Chúng ta ở Quảng Linh đổi trang phục, toàn bộ đổi thành cách ăn mặc Lỗ Tặc. Tuy nhiên, lộ tuyến hành quân này chỉ ta và ngươi biết được, tuyệt đối không thể để lộ nửa điểm phong thanh. Năm trăm hai mươi dặm đấy, phải hoàn thành trong vòng một ngày rưỡi, đợi sau khi tập kích bất ngờ Hồ Lô khẩu thành công, chúng ta sẽ lui về phía đông nam. Đến lúc đó, sẽ có người ở Lai Thủy tiếp ứng chúng ta.
Bàng Vạn Xuân cầm cây đuốc sáng, cẩn thận nhìn bản đồ một lượt.
Hành trình đường dài đi thật nhanh này cần phải suy xét cả nhân tốt bên trong, còn phải an bài tốt là lộ tuyến.
Trên cơ bản, lộ tuyến mà Ngô Giới an bài có vẻ thích hợp nhất. Đương nhiên, nếu đang hành động gặp được điều bất ngờ ngoài dự đoán, cũng có thể tùy cơ ứng biến.
Phân phát xong lương khô và rượu, mỗi một gã Hắc Kỳ tiễn đội còn được chia hai quả Chưởng Tâm Lôi, cùng với vật dẫn hỏa tương ứng.
Nhìn sắc trời, đã gần giờ tý.
Bàng Vạn Xuân và Ngọc Doãn nhìn nhau, liền trầm giọng thét ra lệnh:
- Truyền mệnh lệnh của ta, Hắc Kỳ tiễn đội toàn quân lên ngựa, tức khắc xuất phát!
/534
|