Tôn Hải này có lẽ không tài cán như Trần Quy, nhưng cũng rất có mưu lược. Quan trọng là y không có công danh, càng thêm trước đây đầu nhập vào Nữ Chân, căn bản không có khả năng đạt được trọng dụng. Nếu muốn trở nên nổi bật, cũng chỉ có thể dựa vào Ngọc Doãn, làm tốt phụ tá cho Ngọc Doãn. Hơn nữa, Ngọc Doãn mơ hồ có một loại trực giác. Ngày khác cơ hội mình ra trận sẽ càng ngày càng ít.
Có ba người Trần Đông, La Đức, Tôn Hải này làm trợ lý, đối với Ngọc Doãn mà nói thế là đủ.
Nào biết được, khi Trần Quy biết được kế hoạch của Tôn Hải, lập tức nghĩ ra một chủ ý tàn nhẫn hơn: xử lý Hoàn Nhan Lâu Thất.
Hết thảy tất cả, đều nằm trong khống chế của Trần Quy.
Tôn Hải mang theo phu thê Lâm Thao và Lý Tiểu Thúy đi vào doanh trại quân Kim sông Tang Ca, trước lấy được tín nhiệm của Lâu Thất, còn mượn việc uống rượu để Lý Tiểu Thúy âm thầm sử xuất một loại mê dược, để Lâm Thao có cơ hội tới gần Lâu Thất.
Nếu không, với sự dũng mãnh của Hoàn Nhan Lâu Thất, dù là uống nhiều chi sợ cũng khó có thể tiếp cận.
Sau khi thành công giết Hoàn Nhan Lâu Thất, ba người nhanh chóng rút lui khỏi đại doanh sông Tang Can.
Chạy như điên sau hai mươi dặm, ba người Tôn Hải mới dừng lại, ghìm chặt chiến mã, quay đầu nhìn ra xa.
Đại doanh quân Kim đã không còn bóng dáng.
Tôn Hải thở phào một hơi, quay lại nhìn Lâm Thao.
- Đại Lang, kế tiếp làm sao bây giờ?
Lâm Thao thao nhìn sắc trời một chút:
- Nghĩ chắc bên phía Lang quân đã động thủ...Thúy tỷ, phóng hỏa sao băng, thông tri Nhạc Bằng Cử.
Lý Tiểu Thúy gật gật đầu, lập tức đi tìm địa thế tương đối cao.
Nàng từ nơi này lấy ra một vật hình ống, trước tiên tìm ra kíp nổ, sau đó cắm xuống mặt đất, dùng hỏa chiết tử (dụng cụ tạo lửa thô sơ) đốt lên kíp nổ. Xì xì xì, trong bóng đêm, lửa bắn ra từ kíp nổ, nhanh chóng thiêu đốt. Chỉ chốc lát, đã thiêu đốt xong, theo sát sau chợt nghe bồng, bồng, bồng...ba tiếng trầm đục.
Ba miếng hỏa cầu trong vật hình ống thoát ra, thẳng hướng trời cao.
Theo sát sau lại là ba tiếng trầm đục, trong màn đêm tối đen, chợt xuất hiện ba pháo hoa, trong đêm tối đặc biệt bắt mắt.
- Đi thôi!
Lâm Thao cười với Tôn Hải:
- Nhiệm vụ của chúng ta đã hoàn thành, giờ nhanh chóng hội hợp với Trần Trưởng sử tại Tùng Tử Khẩu.
Giờ này ngày mai, không chừng ta và ngươi vẫn còn ở trên ngựa qua sông, cùng lang quân giết chết Hoàn Nhan Niêm Hãn, chắc chắn sẽ thuận thế tiến vào, cướp lấy núi Kê Minh. Đến lúc đó, ta và ngươi muốn được nghỉ ngơi, chỉ sợ cũng không có cơ hội nữa.
Còn chưa dứt lời, chợt nghe từ phía đông truyền đến ba tiếng pháo vang.
Theo sát sau, tiếng kêu rung trời.
Mặc dù khoảng cách đại doanh quân Kim có hai mươi dặm, nhưng cũng có thể mơ hồ nghe được...Sắc mặt Tôn Hải hơi đổi, khe khẽ thở dài. Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.
- Lỗ Tặc, xong rồi...
Dưới chân núi Trục Lộc đã hỗn loạn.
Ngô Giới suất lĩnh năm nghìn quân tốt, đều không phải là chính binh Thân quân Thái Tử mà là lấy tạp binh là chính.
Nói như vậy, tạp binh chủ yếu phụ trách là áp giải lương thảo, khuân vác đồ quân nhu, dựng doanh địa và tạp vụ, không có gì sức chiến đấu. Nhưng chính binh Thân quân Thái Tử tính chất bất đồng, Ngọc Doãn sau khi tuyển nhận tạp binh, luôn gia tăng huấn luyện. So với chính binh Thân quân Thái Tử, sức chiến đấu của tạp binh không đủ, nhưng nếu kéo ra ngoài, chưa hẳn kém cỏi hơn sĩ tốt biên quân bình thường.
Quan trọng hơn là, trong tay Ngô Giới có một ngàn miếng Chưởng Tâm Lôi.
Tại nơi này vẫn là lấy vũ khí lạnh là việc chính. Một loạt hỏa khí quy mô lớn như thế đầu nhập chiến trường, sinh ra lực uy hiếp, khó nói lên lời.
Quân Kim bị nổ hồn bay phách lạc, tán loạn.
Đúng lúc này, quân Tống sớm suất bộ lén vượt qua núi Trục Lộc, mai phục tại núi Kiều, đột nhiên giết ra.
Năm nghìn chính binh Thân quân Thái Tử, trên một ngàn Bối ngôi, sức chiến đấu vô cùng kinh người.
Cùng lúc sáu ngàn binh mã nhảy vào chiến trường, người Nữ Chân không thể tiếp cục chống đỡ được, nhanh chóng tan tác.
Hoàn Nhan Tông Hàn liều chết xung phong từ trên chiến trường mở một đường máu. Gã mang theo mấy trăm Hợp Trát không dám ham chiến, chật vật mà chạy.
Tôn Hải, nhất định là Tôn Hải!
Tông Hàn vừa chạy vừa mắng không ngừng.
Nếu không phải Tôn Hải bán đứng, quân Tống sao có thể có thể rõ hành động của mình như lòng bàn tay được?
Nếu như nói, trước đó Hoàn Nhan Tông Hàn chỉ nghi ngờ thôi, mà nay Thân quân Thái Tử từ bốn phương tám hướng đi lên thì gã đã khẳng định đáp án rồi.
- Cẩu tặc bắt nạt ta quá đáng, một ngày nào đó, ta phải chém cẩu tặc kia thành trăm ngàn mảnh!
Tông Hàn ghìm ngựa, ngửa mặt lên trời thét dài.
Tiếng gầm gừ quanh quẩn trên trời cao.
- Đại thái tử, chúng ta nên chạy đi đâu đây?
Một gã thân tín giục ngựa tiến lên, nhẹ giọng hỏi Tông Hàn.
Tông Hàn cũng không do dự, không nói hai lời nói luôn:
- Đi núi Kê Minh...Oát Xuyết nay đang đóng quân ở núi Kê Minh, trong tay có tám Mãnh An binh mã, đủ để ngăn cản quân tiên phong người Nam. Lập tức tới núi Kê Minh, chỉ tới núi Kê Minh mới an toàn.
Oát Xuyết, chính là Kim Ngột Truật, Hoàn Nhan Tông Bật.
Hai năm trước, Ngọc Doãn tại Khai Phong phủ đánh trọng thương Kim Ngột Truật, gần như làm gã trở thành phế nhân.
May mắn Thiện Ứng dùng bí thuật chữa khỏi cho gã, nhưng lại không còn sự dũng mãnh như trước nữa. Hoàn Nhan Ngô Khất Mãi thấy Kim Ngột Truật như vậy, khi thương thế gã tốt lên, liền phái gã vào làm việc ở Phụng Thánh Châu. Sau khi Hoàn Nhan Tông Hàn quản lý Đại Đồng phủ, nể tình huynh đệ, đã giao cho Kim Ngột Truật tám Mãnh An binh mã, để gã tập trú ở núi Kê Minh. Nói chung, núi Kê Minh tương đối an toàn, cũng sẽ không có nguy hiểm gì. Đánh giặc, đều có Bồ Sát Thạch Gia Nô và Hoàn Nhan Lâu Thất phụ trách, không cần Kim Ngột Truật xuất chiến...
Nhưng hiện tại, Bồ Sát Thạch Gia Nô chết rồi, Hoàn Nhan Lâu Thất dữ nhiều lành ít.
Trong lòng Hoàn Nhan Tông Hàn biết, một khi quân Tống tiêu diệt Hoàn Nhan Lâu Thất, nhất định sẽ không bỏ qua quân Kim ở núi Kê Minh.
Sở dĩ gã lựa chọn núi Kê Minh, là muốn cướp binh quyền của Kim Ngột Truật. Tám Mãnh An binh mã quân Kim không có khả năng lại có sơ xuất, nếu không toàn bộ Phụng Thánh Châu sẽ bị quân Tống chiếm lĩnh. Một khi quân Tống chiếm lĩnh Phụng Thánh Châu, Đại Đồng phủ Tây Kinh tựa như cùng bị quân Tống chặn ngang chặt đứt, không thể liên lạc với Thượng Kinh. Đến lúc đó, gã chỉ có thể khốn thủ Tây Kinh...Nếu quân Tống và Tây Liêu tiền hậu giáp kích, thì Đại Đồng phủ tất nhiên lâm vào nguy hiểm. Lúc đó, liên quân Tháp Lĩnh cũng tốt, người Bạch Đạt Đán cũng thế, bao gồm cả người Niêm Bát Cát là tay sai trung thành nhất của Nữ Chân ở Mạc Bắc cũng chưa chắc đã có viện trợ gì cho gã.
Lúc này đây, ta đã thất bại!
Nhưng ta không cho phép Phụng Thánh Châu bị người Nam chiếm đoạt.
Hoàn Nhan Tông Hàn nghĩ đến đây, liền dẫn bộ khúc tăng tốc tiến lên.
Đêm tối đen, không có ánh sao.
Giữa đồng trống, cuồng phong gào thét, làm lòng người kinh sợ sợ.
Lại chạy đi hơn mười dặm, chợ nghe phía trước có tiếng vật cưỡi Hợp Trát hét thảm một tiếng, theo sát sau hơn mười con chiến mã ngã xuống đất.
Cùng lúc đó, hai bên rừng hoang đèn đuốc sáng trưng.
Một đội quân Tống từ trong rừng hoang giết ra, cầm đầu ba viên tướng Tống, ngăn cản đường đi của Tông Hàn.
- Hoàn Nhan Niêm Hãn, Ngọc Doãn ở đây chờ ngươi đã lâu!
Hoàn Nhan Tông Hàn giật nảy mình cả người lạnh toát, gã vội ngẩng đầu lên, chỉ thấy quân Tống đối diện cầm đuốc trong tay, chiếu sáng rực.
Ám Kim chở Ngọc Doãn đứng ở trước nhất.
Ngọc Doãn mặc áo bào trắng, trên đầu chít khăn, tay cầm một thanh Trảm Mã Đao, lóe hàn quang dưới ánh lửa.
Phía sau Ngọc Doãn là Địch Lôi và Bàng Vạn Xuân.
Hoàn Nhan Tông Hàn nghe hai chữ "Ngọc Doãn" thì sắc mặt biến đổi lớn, thầm nhủ: Mạng ta xong rồi!
/534
|