Chương 414: Manh Manh, nhất định phải chờ anh
Nhưng mà anh chịu đựng, có lẽ đối với một số người đàn ông không có chịu đựng được áp lực huấn luyện quân sự, sẽ không chịu nổi.
Anh cũng học được tinh túy trong đó. Chỉ có trở nên mạnh hơn, chỉ có kiên trì, mình mới có thể chiến thắng toàn bộ.
"Manh Manh, em nhất định phải bảo vệ anh. Không phải vậy anh đi ra ngoài, cũng không thể làm bạn với em. Nhưng mà, xin em nhất định phải nhớ kỹ, anh vẫn luôn yêu em."
Cận Tư Hàn căn bản không biết đang nói chuyện với người nào, chẳng qua cảm thấy, lúc anh nói chuyện, rất kỳ quái. bộ dáng thật giống như tới gần tuyệt cảnh.
Trước mắt Cận Tư Hàn đột nhiên tối tăm mờ tối, giống như sẽ phải nhắm lại. Anh tranh thủ thời gian bóp bắp đùi mình một chút, để cho mình ráng sức thanh tỉnh, chỉ cần mình có thể thanh tỉnh, nhất định có thể sống ra ngoài.
"Manh Manh, em nhất định phải chờ anh. Nhất định, nếu không, anh kiên trì như vậy không phải vô dụng sao?" Tuy có chút nhụt chí, bởi vì anh sợ hãi.
Lúc này Cận Tư Hàn không dám nhắm mắt lại, anh hiện tại còn sót lại một số nghị lực để tự mình chống đỡ.
Hiện tại, càng đến chỗ nguy cấp tồn vong trước mắt, tư tưởng của anh càng hoạt động mạnh.
bên trong đầu anh bắt đầu hiện lên các loại chuyện cũ ngọt ngào và dĩ vãng với An Chỉ Manh.
Chính mình lần đầu gặp Manh Manh, càng về sau mình yêu Manh Manh cô gái ngây ngốc này. Anh nhớ tới ngay từ đầu mình còn không muốn thừa nhận, bây giờ suy nghĩ lại thật sự có chút buồn cười.
Chính mình một người quen nhìn tình hình biến đổi lại bị một thiếu nữ tràn ngập ánh nắng thanh xuân hấp dẫn.
Nghĩ đi nghĩ lại trên mặt Cận Tư Hàn lộ ra nụ cười, hiện tại anh rất rõ nội tâm của mình, anh rất xác định thiếu nữ này sẽ là tình yêu kiếp này của anh.
Trước kia công tác chính là như vậy, chính mình rõ ràng đều sắp kiên trì không xong, sắp bị các loại việc làm cho hoa mắt váng đầu có chút nổ tung rồi.
Nhưng mà chỉ cần Manh Manh xuất hiện, anh lại sẽ có tinh thần cùng cô đùa giỡn, cùng cô tranh cãi. Tuy anh mới hơn hai mươi tuổi, nhưng mà tâm tư anh dày dạn kinh nghiệm đã thật lâu không có đơn thuần cười qua như vậy.
An Chỉ Manh giống như là mặt trời bên trong sinh mệnh của anh, mang đến cho cuộc sống của anh vô vàng kinh hỉ và hi vọng.
Dù cho hiện tại mình sắp chết tại nơi hoang tàn này, chỉ cần nhớ tới Manh Manh, nhớ tới cô tươi cười ngọt ngào, nhớ tới khuôn mặt của cô, anh vẫn vui mừng cười lên, mệt mỏi cũng giãm chút.
Trong lòng suy nghĩ, không biết lúc này có phải Manh Manh đã biết tin tức anh ở công quán phát sinh động đất hay không.
Trong lòng của anh vừa nghĩ đến cái này lập tức lại lắc đầu. Ngàn vạn không muốn, vẫn là không cho cô biết thì tốt hơn, miễn cho cô lại vì mình lo lắng hãi hùng .
Thời khắc này Cận Tư Hàn sẽ không biết, An Chỉ Manh đã biết tin tức, đồng thời chạy tới. Bây giờ vì anh còn liều mạng đi đầu cứu viện.
Vì để sớm cứu anh ra, An Chỉ Manh đã rất lâu không có nghỉ ngơi rồi. Nếu như lúc này An Chỉ Manh xuất hiện trước mặt anh, anh nhất định không nhận ra cô rồi.
Có khả năng anh không thể tin người phụ nữ này toàn thân rách rưới, bẩn thỉu như vậy thế mà lại là Manh Manh, tiểu khả ái anh yêu nhất.
Chỉ là những thứ này, hiện tại Cận Tư Hàn còn không biết, anh còn đang ở trong hồi ức và tưởng tượng của mình. Cận Tư Hàn nghĩ đến nếu như Manh Manh thật biết tin tức anh xảy ra chuyện, lúc này sẽ có bạn bồi cô này.
Sẽ có người nào có thể cho cô an ủi? Đồng thời làm bạn với cô? trong lòng Cận Tư Hàn thầm nghĩ đến thứ gì.
Có lẽ lúc này Bùi Á Hạo đang bồi ở bên người Manh Manh, tuy nhiên chính mình vẫn luôn rất chán ghét anh.
/977
|