chương 442 khen thưởng uống sữa tươi
Chỉ như vậy, hai người vẫn ngồi như vậy, thỉnh thoảng nhìn đối phương một chút, bốn mắt nhìn nhau ăn ý ngọt ngào, hạnh phúc ấm áp.
Cận Tư Hàn ở trong phòng bệnh thu hẹp, lại cảm thấy một loại cảm giác là nhà.
Mặc dù có thật nhiều chuyện phải xử lý, nhưng An Chỉ Manh vẫn cùng anh ngồi ở nơi này, nhìn anh.
Hôm nay bề bộn nhiều việc, đến buổi tối 8 giờ, coi như Tổng thống nước R mà nói, chỉ số thông minh anh đặc biệt cao, nhưng coi như năng lực hành động mạnh hơn nữa, nhiều văn kiện như vậy đối với anh mà nói cũng là một loại gánh nặng, cũng là một loại áp lực.
Cận Tư Hàn bận bịu đến buổi tối 8 giờ. An Chỉ Manh ngồi ở trên ghế sa lon cùng anh, An Chỉ Manh nhìn điện thoại di động trên bàn, trời đã tối rồi.
Cầm ly cà phê trên bàn lên đứng dậy muốn rót một ly cà phê cho anh, Cận Tư Hàn gọi lại cô, "Em muốn đi làm cái gì?"
An Chỉ Manh nhìn anh, quơ quơ ly cà phê trong tay, "Em giúp anh rót một ly cà phê, anh, bận rộn thời gian lâu như vậy khẳng định mệt đi!"
Cận Tư Hàn cười một tiếng, cô gái nhỏ thật đáng yêu, thật thân thiết.
Một hồi An Chỉ Manh lại tiến vào, nhưng là bưng trong tay không phải cà phê, mà là một ly sữa bò.
Cận Tư Hàn thuận miệng hỏi một câu, "Không phải nói rót cà phê cho anh sao? Làm sao bây giờ biến thành sữa tươi?"
An Chỉ Manh đi tới giường, " cảm thấy cà phê đối với thân thể không tốt, em cảm thấy bây giờ anh vẫn là uống sữa tươi đi!"
Thật là dở khóc dở cười, "Em coi anh là gì? Anh cả ngày lẫn đêm uống sữa tươi. Hôm nay em đút anh mấy lần sữa tươi?"
An Chỉ Manh gãi đầu, có chút ngượng ngùng: "Em quên, nhưng em cảm thấy, anh hay là uống nhiều sữa bò đi, không nên uống cà phê."
"Ừ" Cận Tư Hàn đáp ứng một tiếng, lại cúi đầu bắt đầu gõ bàn phím. Bạn muốn đọc full liên hệ : [email protected]
cô nhìn anh hỏi: " hôm nay công việc anh làm thế nào? Có thể đi ngủ sớm một chút hay không? Đã trễ lắm rồi, trễ đối với thân thể không tốt."
Cận Tư Hàn nhìn cô gái nhỏ, cười cười, "Manh Manh, văn kiện còn một đống lớn, em nói muốn anh ký tới khi nào chứ ? Nghe lời, nhìn sách một hồi, chờ một lát một mình ngủ được không? Anh cũng không biết anh phải làm tới khi nào. Em ngủ trước, anh không cho phép em thức đêm."
An Chỉ Manh cố chấp lắc đầu một cái, "Em muốn xem công việc của anh, em không nên đi ngủ, lúc nào anh ngủ em mới ngủ."
Cứ bĩu môi như vậy, nhìn anh, còn mang ủy khuất.
Cận Tư Hàn bật cười, sờ đầu cô, "Được rồi, hôm nay sẽ để cho em nhìn anh làm việc đi." An Chỉ Manh đi tới trên ghế sa lon bên cạnh, không nhúc nhích nhìn anh.
Ngồi một hồi, cô đứng dậy, cầm một cái áo khoác, khoác lên trên người anh, "Buổi tối, mặc nhiều một chút."
Tây trang màu đen khoác lên trên người anh, cả người càng thành thục mị lực phái nam.
Sau khi bị bệnh anh không mặc áo sơ mi trắng, một thân quần áo thường, để cho người khác không nhìn ra anh là Tổng thống một nước, giống như một đứa bé lớn còn không có lớn lên vậy.
Tây trang màu đen toả ra một loại khí tức lạnh như băng, làm Tổng thống một nước, anh bình thường cũng lãnh khốc như vầy! Nhưng tại sao thấy anh, luôn có một loại cảm giác anh đang cười.
phủ thêm âu phục cho anh, tay lơ đãng chạm vào tay anh đang đánh bàn phím, tay anh rất lạnh.
đột nhiên lòng An Chỉ Manh lập tức níu lấy, từ tủ đầu giường phòng bệnh cầm ra một cái túi màu xanh nhấc chân vội vã đi ra ngoài.
/977
|