Đỗ Văn Hạo cảm thấy lạnh run: "Sau đó ngươi đã giết không ít người rồi phải không?"
Lão phụ ha ha cười lớn: "Không sai! Ta đã giết không ít người. Lúc ban đầu, ta giết người cướp của, sau khi kiếm đủ tiền rồi, ta liền mở cửa hàng thọ y, âm thầm tiếp tục giết những người không quý trọng lương thực, tới hiện tại, ta tự mình cũng không nhớ rõ đã giết bao nhiêu người rồi. Có điều, có một điểm có thể nói cho các ngươi biết, trong bụng những người này đều có vàng khối, phải tới mấy trăm lượng. Nhưng ta sẽ không nói cho các ngươi biết những người này là ai đâu, cứ để những khối vàng này vĩnh viễn chôn sâu trong lòng đất đi!"
Điều Đổng bộ khoái quan tâm là Đỗ Văn Hạo rốt cuộc có phải là dị nhân thần y đã cứu nhi tử của mình hay không, hắn nói với lão phụ: "Ngươi thực sự nhìn thấy nhi tử của ta là được vị đại phu của Phù Vân đường này cứu chữa ư?"
Lão phụ nói: "Đương nhiên, chính mắt ta nhìn thấy hắn mổ bụng liệu thương cho nhi tử của ngươi. Ta vốn muốn tìm hắn hỏi vì sao lại phá hoại chuyện tốt của ta, nhưng vị cô nương này ở bên cạnh hắn võ công quá cao, lại thêm có hai thiếp thân hộ vệ, võ công cũng mạnh hơn ta, cho nên ta căn bản không dám lộ diện. Ta không biết hắn vì sao lại muốn ẩn cư ở kinh thành, vì sao lại muốn phá hoại kế hoạch của ta. Cho nên, ta xuất kỳ bất kỳ ngăn cản một hộ vệ mà bọn họ bố trí canh chừng ở ngoài viện tử nhà ta, nghiêm hình bức cung mới biết hắn kỳ thật không phải họ Văn mà là họ Đỗ. Thì ra chính là tọa đường đại phu của Ngũ Vị đường ở phủ Các Đông huyện Đổng Đạt! Sau này giả chết ẩn tàng tại đây, mục đích là để chế tạo một loại trang bị cho đại quân tây chinh Tây Hạ của chúng ta!"
Đỗ Văn Hạo nghe bà ta tiết lộ thân phận của mình, nhưng không chút kinh hoàng, chỉ mỉm cười nhìn bà ta.
Đổng bộ khoái lại vừa kinh ngạc vừa vui mừng, nhìn Lâm Thanh Đại rồi lại nhìn Đỗ Văn Hạo: "Ngài.., ngài thực sự là ân nhân đã cứu mạng nhi tử của ta sao?"
Không đợi Đỗ Văn Hạo trả lời, ngoài cửa có cười vừa kinh vừa hỉ gọi một tiếng: "Sư phụ!"
Đỗ Văn Hạo quay lại, từ bên ngoài có ba người đang vội vã tiến vào, chính là Thái y thừa Tiền Ất Tiền Bất Thu và đồ đệ Diêm Diệu Thủ. Đằng sau có một cô nương chạy theo, chính là Tuyết Phi Nhi!
Đỗ Văn Hạo mỉm cười nói: "Các ngươi tới rồi!"
Tiền Bất Thu sải bước lên trước, quỳ xuống khấu đầu: "Sư phụ! Người quả thật vẫn còn sống! Tốt quá!"
Diêm Diệu Thủ cũng khấu đầu nói: "Đúng vậy! Đồ tôn khấu kiến sư tổ!"
Đỗ Văn Hạo đỡ lấy cánh tay Tiền Bất Thu rồi nâng lão dậy: "Mau đứng dậy đi! Ngươi là quan, ta là dân, không làm vậy được đâu!"
"Sư phụ, vừa rồi Tuyết cô nương tới Thái y viện gặp ta. Thật sự là dọa cho ta giật nảy mình, còn cho rằng..."
"Còn cho rằng đã gặp quỷ à?" Tuyết Phi Nhi mỉm cười, chen vào nói.
"Đúng vậy. Sau khi Tuyết cô nương kể lại những gì đã trải qua ta mới biết, thì ra sư phụ ngài giả chết, luôn ẩn cư ở kinh thành. Lão phu liền theo cô ta tới đây gặp sư phụ! Thật sự là vạn thiên chi hỷ! Mấy ngày trước ta đã nhắc tới sư phụ với Cửu hoàng tử, Cửu hoàng tử còn than thở rằng lương y khó cầu. Thế này thì tốt rồi, Cửu hoàng tử biết sư phụ còn sống, nhất định sẽ mời ngài vào chủ trì Thái y viện."
"Đừng!" Đỗ Văn Hạo phất tay liên tục: "Ngươi đừng nói cho Cửu hoàng tử biết. Ta không muốn làm thái y, không muốn vào Thái y viện. Cứ để ta tự do tự tại làm một đại phu tọa đường của một tiệm thuốc đi."
Cái đó gọi là làm bạn với vua như làm bạn với hổ, Tiền Bất Thu đương nhiên biết, trải qua những ngày tháng khám bệnh cho hoàng thân quốc thích ở Thái y viện, khiến lão đã thể hội sâu sắc điểm này, nghe sư phụ nói vậy, tự nhiên minh bạch ngọn nguồn bên trong, vội vàng gật đầu đáp ứng.
Bỗng lão nhớ tới một chuyện, hỏi: "Đúng rồi, sư phụ vì sao lại giả chết rồi ẩn cư ở kinh thành? Hại mọi người đều thương tâm muốn chết, đặc biệt là Bàng đại nhân và Tống chưởng quỹ, bọn họ đau lòng đến chết đi sống lại."
"Nguyên nhân vì sao, đợi lát nữa ngươi sẽ biết."
"Đợi lát nữa?" Tiền Bất Thu có chút nghi hoặc nhưng không dám hỏi nhiều, đáp ứng: "Vâng!"
Đổng bộ khoái nghe bọn họ nói chuyện, cuối cùng cũng xác nhận Đỗ Văn Hạo chính là vị dị nhân thần y đã cứu nhi tử của mình, không khỏi kinh hỷ đan xen. Lúc trưa, hắn từ nha môn về nhà, trên đường gặp được Lâm Thanh Đại. Lâm Thanh Đại nói với hắn đã tìm được người dùng vàng khối mưu đồ giết nhi tử của hắn, bảo hắn dắt bộ khoái theo nàng ta đi bắt người. Đổng bộ khoái vội vàng về nha môn, gọi mấy bộ khoái đang trực ca cùng Lâm Thanh Đại tới Phù Vân đường thì gặp được đại phu trẻ tuổi này.
Đỗ Văn Hạo bảo mọi người đổi sang thường phục, cầm lễ vật giả trang thành tân khách tới dự lễ cưới của Sơn Hải dược phô Nghê chưởng quỹ, tiến vào nghê trạch. Sau đó thì theo Lâm Thanh Đại tới trạch viện, chế phục hung thủ đang muốn dùng vàng khối để sát hại tân nương. Không ngờ lão phụ này lại nhận ra đại phu trẻ tuổi này chính là dị nhân thần y đã cứu nhi tử của hắn, tiếp theo Thái y thừa Tiền Bất Thu chạy tới, xác nhận đại phu trẻ tuổi này chính là sư phụ của Tiền Bất Thu, cũng chính là đại phu trẻ tuổi thiện trường thần kỹ mổ bụng liệu thương.
Tới lúc này, Đổng bộ khoái không còn hoài nghi gì nữa, bịch một tiếng quỳ xuống đất, nói: "Ân công tại thượng, xin nhận một lạy của tiểu nhân!" Bịch bịch bịch, liên tục dập đầu ba cái rõ vang.
Đỗ Văn Hạo vội vàng đỡ hắn dậy, nói: "Đừng khách khí, cứu nhi tử của ngươi cũng là tình cờ mà thôi, hôm đó tiểu muội của ta uống nước lạnh nên bị nấc, chúng ta tới Huệ Nhân đường lấy thuốc. Cho nên nếu không gặp được các người thì cũng không trị được bệnh cho hài tử. Hài tử e rằng đã chết trong tay người đàn bà này rồi."
Đổng bộ khoái gật đầu liên tục, sau khi nghe thấy những gì lão phụ này nói, hắn trong lòng cũng cảm thấy thập phần may mắn, nói: "Ân công, người bắt được tặc phu để ả sau này không làm ác được nữa, thực sự là công đức vô lượng, ta nhất định sẽ tấu lên phủ doãn đại nhân, để ban thưởng cho ngài thật hậu."
Đỗ Văn Hạo lắc đầu: "Không cần, ngươi nếu thực sự cảm kích ta, thì đừng nói cho phủ doãn của các người biết, chỉ nói là các ngươi tự mình bắt được là được rồi."
"Vì sao?" Đổng bộ khoái kỳ lạ hỏi.
"Phủ doãn của các ngươi nếu biết ta có thể phá án, sau này nói không chừng có án kiện gì khó lại tìm ta, vậy thì ta sẽ mệt chết mất, ta là đại phu, không phải là bộ khoái, không muốn gặp phiền phức, chỉ muốn yên ổn hành y thôi."
"Vâng, hiểu rồi, xin nghe theo hiệu lệnh của ân công."
Đổng bộ khoái và mấy huynh đệ xuyên xích qua xương tỳ bà của lão phụ rồi lại đeo lên gông xiềng năm mươi cân. Lão phụ đó tuy có võ công, nhưng cổ tay và đầu gối đã bị Lâm Thanh Đại dùng đạn châu để đả thương, lại thêm Lâm Thanh Đại ở bên cạnh cảnh giới, ả biết phản kháng cũng vô dụng, chỉ đành bó tay chịu trói.
Sau khi làm xong xuôi, Đổng bộ khoái nói với Đỗ Văn Hạo: "Ân công, chúng ta đi chứ?"
"Đừng gấp." Đỗ Văn Hạo nhìn tân nương tử đang hôn mê bất tỉnh nằm trên giường, "Các ngươi đi gọi chủ nhân tới đây, bọn họ vẫn chưa biết nàng dâu của bọn họ suýt nữa thì chết. Chuyện này phải nói với người ta. Các ngươi chế trụ các nha hoàn và người hầu ở bên ngoài đi, ở đây trải qua một trận đại loạn, cũng nên nói cho người ta biết, để tránh người ta ngộ nhận chúng ta là cường đạo."
Đổng bộ khoái vội vàng gật đầu vâng lời, phái hai bộ khoái đi gọi Nghê chưởng quỹ, chủ nhân của nhà này tới.
Nghê chưởng quỹ dắt nhi tử và thân thuộc vội vàng chạy tới, bọn Đổng bộ khoái đã giơ ra lệnh bài của nha môn phủ Khai Phong cho họ thấy, nói rằng bọn họ đang bắt hung phạm giết người. Nghê chưởng quỹ biết hung phạm này suýt chút nữ thì giết chết con dâu của mình, hiện tại thấy con dâu đang nằm bất tỉnh nhân sự trên giường thì không khỏi đại kinh thất sắc.
Lão bà của Nghê chưởng quỹ lao tới ôm con dâu rồi ra sức vừa lắc vừa hô hoán. Cuối cùng tân nương cũng dần dần tỉnh lại, mơ mơ hồ hồ nhìn đông nhìn tây: "Ta..., ta sao vậy? Ối chà! Ta đau đầu quá!"
Tân lang vừa thấy tân nương trông rất xinh đẹp, thì vui mừng đến đến nỗi nở gan nở ruột. Nghe thấy câu này, muốn tới giúp nàng xoa bóp đầu, nhưng có nhiều người ở bên cạnh nên cảm thấy có chút xấu hổ.
Một nhà Nghê chưởng quỹ sau khi nghe thấy Đổng bộ khoái kể lại những gì vừa diễn ra, đều sợ đến nỗi toát mồ hôi lạnh, hoặc là trừng mắt nhìn lão phụ, hoặc là lớn tiếng thóa mạ. Lão phụ chỉ nhắm mắt, không nói câu nào.
Tuyết Phi Nhi nói: "Ca ca, chúng ta không về nhà thì còn đợi ai nữa?"
"Đừng hỏi, đợi lát nữa là biết."
"Ừm!" Tuyết Phi Nhi ngẫm nghĩ một chút rồi lại hỏi: "Đúng rồi, huynh bảo ta đi gọi Tiền thần y tới làm gì? Nhất định là có mục đích khác phải không?"
"Đúng, mục đích này đợi lát nữa muội sẽ biết, đừng hỏi trước! Bọn họ sắp đến rồi!"
Chính vào lúc này thì nghe thấy ở bên ngoài có tiếng bước chân dồn dập, rất nhiều người tiến vào, người dẫn đầu chính là Cao Kim Vĩ Cao tướng quân, lương thảo quân nhu đô thống chế của đại quân tây chinh Tây Hạ, ở bên cạnh hắn chính là Cổ Vượng Long được phái tới làm quản gia cho Đỗ Văn Hạo, hai người mặt đều rất âm trầm.
Thủ lĩnh hộ vệ Hô Duyên Trung, Tân Cửu nương cũng đi theo sau, nhưng mặt lại như đưa đám.
Cao tướng quân nhìn Đỗ Văn Hạo, lạnh lùng nói: "Tiên sinh làm gì vậy?"
"Làm gì vậy là sao?"
"Vì sao lại muốn để lộ thân phận! Bản tướng quân không phải là đã cảnh cáo ngài, đừng…" Cao tướng quân lúc này nhìn thấy Tiền Bất Thu ở bên cạnh, hơi ngây người, vẻ mặt có vài phần xấu hổ, chắp tay nói: "Tiền đại nhân cũng ở đây à?"
Tiền Bất Thu cũng nhận ra vị Cao tướng quân này, nhưng không biết nguyên cớ bên trong, cho nên chắp tay khách khí nói: "Cao tướng quân!"
Cao tướng quân thấy Tiền Bất Thu và Đỗ Văn Hạo ở cùng một chỗ, lờ mờ cảm thấy sự tình có chút bất diệu, quả nhiên nghe thấy Đỗ Văn Hạo có chút đắc ý cười nói: "Cao tướng quân, xin ta thứ cho ta đã không làm theo ý ngài, bởi vì ta không muốn làm mồi câu cho các người nữa, vận mệnh của ta, ta muốn tự mình nắm giữ!"
XXXXXXXXXXXXXXXXXXXX
Trở lại hơn hai tháng trước.
Ngày đó sau khi Đỗ Văn Hạo từ chỗ Phùng thị biết được hung thủ rất có khả năng là một lão phụ, trải qua điều tra, rất nhanh liền đem mục tiêu đặt lên người nữ chưởng quỹ của cửa hàng thọ y, nơi Lâm Thanh Đại lấy được khối vàng làm hung khí gây án, an bài theo dõi sát sao. Nhưng lão phụ đó tựa hồ như đã phát giác, liên tục hai tháng không có bất kỳ động tĩnh gì.
Trong hai tháng này, dược phô của Đỗ Văn Hạo sinh ý dần dần thịnh vượng, người mua thuốc khám bệnh càng ngày càng tăng, một mặt chính là nhờ cuộc đấu y ngày đó giữa Đỗ Văn Hạo và Huệ Nhân đường, mặt khác chính là nhờ mẹ con Phùng thị, với những gì mà bản thân mình đã trải qua, tuyên truyền Đỗ Văn Hạo là Bồ Tát thần y, y thuật như thần. Lại thêm y thuật trị bệnh của Đỗ Văn Hạo quả thật cao minh, bệnh nhân cứ miệng truyền miệng, cho nên trong kinh thành danh y như mây, Phù Vân đường của Đỗ Văn Hạo cuối cùng cũng có được một chỗ ổn định.
Công việc cung cấp trang bị cho cấm quân không dừng lại một ngày nào. Mấy tháng nay, Đỗ Văn Hạo đã cung cấp cho cấm quân tổng cộng hơn chục vạn bộ quần áo cách ly và mặt nạ phòng độc, còn có mấy vạn đảm (đơn vị đo lường của Trung Quốc bằng 50kg) dược phẩm tiêu độc, những thứ này đã đủ để đại quân Bắc Tống tác chiến với Tây Hạ và Liêu Kim, cho nên về sau, cấm quân đã giảm bớt đơn đặt hàng.
Lão phụ ha ha cười lớn: "Không sai! Ta đã giết không ít người. Lúc ban đầu, ta giết người cướp của, sau khi kiếm đủ tiền rồi, ta liền mở cửa hàng thọ y, âm thầm tiếp tục giết những người không quý trọng lương thực, tới hiện tại, ta tự mình cũng không nhớ rõ đã giết bao nhiêu người rồi. Có điều, có một điểm có thể nói cho các ngươi biết, trong bụng những người này đều có vàng khối, phải tới mấy trăm lượng. Nhưng ta sẽ không nói cho các ngươi biết những người này là ai đâu, cứ để những khối vàng này vĩnh viễn chôn sâu trong lòng đất đi!"
Điều Đổng bộ khoái quan tâm là Đỗ Văn Hạo rốt cuộc có phải là dị nhân thần y đã cứu nhi tử của mình hay không, hắn nói với lão phụ: "Ngươi thực sự nhìn thấy nhi tử của ta là được vị đại phu của Phù Vân đường này cứu chữa ư?"
Lão phụ nói: "Đương nhiên, chính mắt ta nhìn thấy hắn mổ bụng liệu thương cho nhi tử của ngươi. Ta vốn muốn tìm hắn hỏi vì sao lại phá hoại chuyện tốt của ta, nhưng vị cô nương này ở bên cạnh hắn võ công quá cao, lại thêm có hai thiếp thân hộ vệ, võ công cũng mạnh hơn ta, cho nên ta căn bản không dám lộ diện. Ta không biết hắn vì sao lại muốn ẩn cư ở kinh thành, vì sao lại muốn phá hoại kế hoạch của ta. Cho nên, ta xuất kỳ bất kỳ ngăn cản một hộ vệ mà bọn họ bố trí canh chừng ở ngoài viện tử nhà ta, nghiêm hình bức cung mới biết hắn kỳ thật không phải họ Văn mà là họ Đỗ. Thì ra chính là tọa đường đại phu của Ngũ Vị đường ở phủ Các Đông huyện Đổng Đạt! Sau này giả chết ẩn tàng tại đây, mục đích là để chế tạo một loại trang bị cho đại quân tây chinh Tây Hạ của chúng ta!"
Đỗ Văn Hạo nghe bà ta tiết lộ thân phận của mình, nhưng không chút kinh hoàng, chỉ mỉm cười nhìn bà ta.
Đổng bộ khoái lại vừa kinh ngạc vừa vui mừng, nhìn Lâm Thanh Đại rồi lại nhìn Đỗ Văn Hạo: "Ngài.., ngài thực sự là ân nhân đã cứu mạng nhi tử của ta sao?"
Không đợi Đỗ Văn Hạo trả lời, ngoài cửa có cười vừa kinh vừa hỉ gọi một tiếng: "Sư phụ!"
Đỗ Văn Hạo quay lại, từ bên ngoài có ba người đang vội vã tiến vào, chính là Thái y thừa Tiền Ất Tiền Bất Thu và đồ đệ Diêm Diệu Thủ. Đằng sau có một cô nương chạy theo, chính là Tuyết Phi Nhi!
Đỗ Văn Hạo mỉm cười nói: "Các ngươi tới rồi!"
Tiền Bất Thu sải bước lên trước, quỳ xuống khấu đầu: "Sư phụ! Người quả thật vẫn còn sống! Tốt quá!"
Diêm Diệu Thủ cũng khấu đầu nói: "Đúng vậy! Đồ tôn khấu kiến sư tổ!"
Đỗ Văn Hạo đỡ lấy cánh tay Tiền Bất Thu rồi nâng lão dậy: "Mau đứng dậy đi! Ngươi là quan, ta là dân, không làm vậy được đâu!"
"Sư phụ, vừa rồi Tuyết cô nương tới Thái y viện gặp ta. Thật sự là dọa cho ta giật nảy mình, còn cho rằng..."
"Còn cho rằng đã gặp quỷ à?" Tuyết Phi Nhi mỉm cười, chen vào nói.
"Đúng vậy. Sau khi Tuyết cô nương kể lại những gì đã trải qua ta mới biết, thì ra sư phụ ngài giả chết, luôn ẩn cư ở kinh thành. Lão phu liền theo cô ta tới đây gặp sư phụ! Thật sự là vạn thiên chi hỷ! Mấy ngày trước ta đã nhắc tới sư phụ với Cửu hoàng tử, Cửu hoàng tử còn than thở rằng lương y khó cầu. Thế này thì tốt rồi, Cửu hoàng tử biết sư phụ còn sống, nhất định sẽ mời ngài vào chủ trì Thái y viện."
"Đừng!" Đỗ Văn Hạo phất tay liên tục: "Ngươi đừng nói cho Cửu hoàng tử biết. Ta không muốn làm thái y, không muốn vào Thái y viện. Cứ để ta tự do tự tại làm một đại phu tọa đường của một tiệm thuốc đi."
Cái đó gọi là làm bạn với vua như làm bạn với hổ, Tiền Bất Thu đương nhiên biết, trải qua những ngày tháng khám bệnh cho hoàng thân quốc thích ở Thái y viện, khiến lão đã thể hội sâu sắc điểm này, nghe sư phụ nói vậy, tự nhiên minh bạch ngọn nguồn bên trong, vội vàng gật đầu đáp ứng.
Bỗng lão nhớ tới một chuyện, hỏi: "Đúng rồi, sư phụ vì sao lại giả chết rồi ẩn cư ở kinh thành? Hại mọi người đều thương tâm muốn chết, đặc biệt là Bàng đại nhân và Tống chưởng quỹ, bọn họ đau lòng đến chết đi sống lại."
"Nguyên nhân vì sao, đợi lát nữa ngươi sẽ biết."
"Đợi lát nữa?" Tiền Bất Thu có chút nghi hoặc nhưng không dám hỏi nhiều, đáp ứng: "Vâng!"
Đổng bộ khoái nghe bọn họ nói chuyện, cuối cùng cũng xác nhận Đỗ Văn Hạo chính là vị dị nhân thần y đã cứu nhi tử của mình, không khỏi kinh hỷ đan xen. Lúc trưa, hắn từ nha môn về nhà, trên đường gặp được Lâm Thanh Đại. Lâm Thanh Đại nói với hắn đã tìm được người dùng vàng khối mưu đồ giết nhi tử của hắn, bảo hắn dắt bộ khoái theo nàng ta đi bắt người. Đổng bộ khoái vội vàng về nha môn, gọi mấy bộ khoái đang trực ca cùng Lâm Thanh Đại tới Phù Vân đường thì gặp được đại phu trẻ tuổi này.
Đỗ Văn Hạo bảo mọi người đổi sang thường phục, cầm lễ vật giả trang thành tân khách tới dự lễ cưới của Sơn Hải dược phô Nghê chưởng quỹ, tiến vào nghê trạch. Sau đó thì theo Lâm Thanh Đại tới trạch viện, chế phục hung thủ đang muốn dùng vàng khối để sát hại tân nương. Không ngờ lão phụ này lại nhận ra đại phu trẻ tuổi này chính là dị nhân thần y đã cứu nhi tử của hắn, tiếp theo Thái y thừa Tiền Bất Thu chạy tới, xác nhận đại phu trẻ tuổi này chính là sư phụ của Tiền Bất Thu, cũng chính là đại phu trẻ tuổi thiện trường thần kỹ mổ bụng liệu thương.
Tới lúc này, Đổng bộ khoái không còn hoài nghi gì nữa, bịch một tiếng quỳ xuống đất, nói: "Ân công tại thượng, xin nhận một lạy của tiểu nhân!" Bịch bịch bịch, liên tục dập đầu ba cái rõ vang.
Đỗ Văn Hạo vội vàng đỡ hắn dậy, nói: "Đừng khách khí, cứu nhi tử của ngươi cũng là tình cờ mà thôi, hôm đó tiểu muội của ta uống nước lạnh nên bị nấc, chúng ta tới Huệ Nhân đường lấy thuốc. Cho nên nếu không gặp được các người thì cũng không trị được bệnh cho hài tử. Hài tử e rằng đã chết trong tay người đàn bà này rồi."
Đổng bộ khoái gật đầu liên tục, sau khi nghe thấy những gì lão phụ này nói, hắn trong lòng cũng cảm thấy thập phần may mắn, nói: "Ân công, người bắt được tặc phu để ả sau này không làm ác được nữa, thực sự là công đức vô lượng, ta nhất định sẽ tấu lên phủ doãn đại nhân, để ban thưởng cho ngài thật hậu."
Đỗ Văn Hạo lắc đầu: "Không cần, ngươi nếu thực sự cảm kích ta, thì đừng nói cho phủ doãn của các người biết, chỉ nói là các ngươi tự mình bắt được là được rồi."
"Vì sao?" Đổng bộ khoái kỳ lạ hỏi.
"Phủ doãn của các ngươi nếu biết ta có thể phá án, sau này nói không chừng có án kiện gì khó lại tìm ta, vậy thì ta sẽ mệt chết mất, ta là đại phu, không phải là bộ khoái, không muốn gặp phiền phức, chỉ muốn yên ổn hành y thôi."
"Vâng, hiểu rồi, xin nghe theo hiệu lệnh của ân công."
Đổng bộ khoái và mấy huynh đệ xuyên xích qua xương tỳ bà của lão phụ rồi lại đeo lên gông xiềng năm mươi cân. Lão phụ đó tuy có võ công, nhưng cổ tay và đầu gối đã bị Lâm Thanh Đại dùng đạn châu để đả thương, lại thêm Lâm Thanh Đại ở bên cạnh cảnh giới, ả biết phản kháng cũng vô dụng, chỉ đành bó tay chịu trói.
Sau khi làm xong xuôi, Đổng bộ khoái nói với Đỗ Văn Hạo: "Ân công, chúng ta đi chứ?"
"Đừng gấp." Đỗ Văn Hạo nhìn tân nương tử đang hôn mê bất tỉnh nằm trên giường, "Các ngươi đi gọi chủ nhân tới đây, bọn họ vẫn chưa biết nàng dâu của bọn họ suýt nữa thì chết. Chuyện này phải nói với người ta. Các ngươi chế trụ các nha hoàn và người hầu ở bên ngoài đi, ở đây trải qua một trận đại loạn, cũng nên nói cho người ta biết, để tránh người ta ngộ nhận chúng ta là cường đạo."
Đổng bộ khoái vội vàng gật đầu vâng lời, phái hai bộ khoái đi gọi Nghê chưởng quỹ, chủ nhân của nhà này tới.
Nghê chưởng quỹ dắt nhi tử và thân thuộc vội vàng chạy tới, bọn Đổng bộ khoái đã giơ ra lệnh bài của nha môn phủ Khai Phong cho họ thấy, nói rằng bọn họ đang bắt hung phạm giết người. Nghê chưởng quỹ biết hung phạm này suýt chút nữ thì giết chết con dâu của mình, hiện tại thấy con dâu đang nằm bất tỉnh nhân sự trên giường thì không khỏi đại kinh thất sắc.
Lão bà của Nghê chưởng quỹ lao tới ôm con dâu rồi ra sức vừa lắc vừa hô hoán. Cuối cùng tân nương cũng dần dần tỉnh lại, mơ mơ hồ hồ nhìn đông nhìn tây: "Ta..., ta sao vậy? Ối chà! Ta đau đầu quá!"
Tân lang vừa thấy tân nương trông rất xinh đẹp, thì vui mừng đến đến nỗi nở gan nở ruột. Nghe thấy câu này, muốn tới giúp nàng xoa bóp đầu, nhưng có nhiều người ở bên cạnh nên cảm thấy có chút xấu hổ.
Một nhà Nghê chưởng quỹ sau khi nghe thấy Đổng bộ khoái kể lại những gì vừa diễn ra, đều sợ đến nỗi toát mồ hôi lạnh, hoặc là trừng mắt nhìn lão phụ, hoặc là lớn tiếng thóa mạ. Lão phụ chỉ nhắm mắt, không nói câu nào.
Tuyết Phi Nhi nói: "Ca ca, chúng ta không về nhà thì còn đợi ai nữa?"
"Đừng hỏi, đợi lát nữa là biết."
"Ừm!" Tuyết Phi Nhi ngẫm nghĩ một chút rồi lại hỏi: "Đúng rồi, huynh bảo ta đi gọi Tiền thần y tới làm gì? Nhất định là có mục đích khác phải không?"
"Đúng, mục đích này đợi lát nữa muội sẽ biết, đừng hỏi trước! Bọn họ sắp đến rồi!"
Chính vào lúc này thì nghe thấy ở bên ngoài có tiếng bước chân dồn dập, rất nhiều người tiến vào, người dẫn đầu chính là Cao Kim Vĩ Cao tướng quân, lương thảo quân nhu đô thống chế của đại quân tây chinh Tây Hạ, ở bên cạnh hắn chính là Cổ Vượng Long được phái tới làm quản gia cho Đỗ Văn Hạo, hai người mặt đều rất âm trầm.
Thủ lĩnh hộ vệ Hô Duyên Trung, Tân Cửu nương cũng đi theo sau, nhưng mặt lại như đưa đám.
Cao tướng quân nhìn Đỗ Văn Hạo, lạnh lùng nói: "Tiên sinh làm gì vậy?"
"Làm gì vậy là sao?"
"Vì sao lại muốn để lộ thân phận! Bản tướng quân không phải là đã cảnh cáo ngài, đừng…" Cao tướng quân lúc này nhìn thấy Tiền Bất Thu ở bên cạnh, hơi ngây người, vẻ mặt có vài phần xấu hổ, chắp tay nói: "Tiền đại nhân cũng ở đây à?"
Tiền Bất Thu cũng nhận ra vị Cao tướng quân này, nhưng không biết nguyên cớ bên trong, cho nên chắp tay khách khí nói: "Cao tướng quân!"
Cao tướng quân thấy Tiền Bất Thu và Đỗ Văn Hạo ở cùng một chỗ, lờ mờ cảm thấy sự tình có chút bất diệu, quả nhiên nghe thấy Đỗ Văn Hạo có chút đắc ý cười nói: "Cao tướng quân, xin ta thứ cho ta đã không làm theo ý ngài, bởi vì ta không muốn làm mồi câu cho các người nữa, vận mệnh của ta, ta muốn tự mình nắm giữ!"
XXXXXXXXXXXXXXXXXXXX
Trở lại hơn hai tháng trước.
Ngày đó sau khi Đỗ Văn Hạo từ chỗ Phùng thị biết được hung thủ rất có khả năng là một lão phụ, trải qua điều tra, rất nhanh liền đem mục tiêu đặt lên người nữ chưởng quỹ của cửa hàng thọ y, nơi Lâm Thanh Đại lấy được khối vàng làm hung khí gây án, an bài theo dõi sát sao. Nhưng lão phụ đó tựa hồ như đã phát giác, liên tục hai tháng không có bất kỳ động tĩnh gì.
Trong hai tháng này, dược phô của Đỗ Văn Hạo sinh ý dần dần thịnh vượng, người mua thuốc khám bệnh càng ngày càng tăng, một mặt chính là nhờ cuộc đấu y ngày đó giữa Đỗ Văn Hạo và Huệ Nhân đường, mặt khác chính là nhờ mẹ con Phùng thị, với những gì mà bản thân mình đã trải qua, tuyên truyền Đỗ Văn Hạo là Bồ Tát thần y, y thuật như thần. Lại thêm y thuật trị bệnh của Đỗ Văn Hạo quả thật cao minh, bệnh nhân cứ miệng truyền miệng, cho nên trong kinh thành danh y như mây, Phù Vân đường của Đỗ Văn Hạo cuối cùng cũng có được một chỗ ổn định.
Công việc cung cấp trang bị cho cấm quân không dừng lại một ngày nào. Mấy tháng nay, Đỗ Văn Hạo đã cung cấp cho cấm quân tổng cộng hơn chục vạn bộ quần áo cách ly và mặt nạ phòng độc, còn có mấy vạn đảm (đơn vị đo lường của Trung Quốc bằng 50kg) dược phẩm tiêu độc, những thứ này đã đủ để đại quân Bắc Tống tác chiến với Tây Hạ và Liêu Kim, cho nên về sau, cấm quân đã giảm bớt đơn đặt hàng.
/549
|