Thấy biểu đệ bệnh nguy, Đại hồ tử cuối cùng cũng quyết định đi mời Đỗ Văn Hạo.
Người mắc bệnh nhẹ tới Ngũ Vị đường trước tiên đều do Diêm Diệu Thủ và Hàm Đầu sơ chẩn, vừa hay hôm đó Đỗ Văn Hạo đi xuất chẩn, cho nên Diêm Diệu Thủ xách hòm thuốc tới Hằng Tường khách **** để chẩn bệnh cho Doãn chưởng quỹ.
Sau khi Diêm Diệu Thủ chẩn sát xong, lắc đầu nói bệnh nhân âm dương hư thoát, bệnh đã không thể trị, chỉ kê đơn có tính tượng trưng, cũng không thu tiền khám, xách hòm thuốc trở về.
Đại hồ tử biết danh tiếng của Diêm Diệu Thủ này, hắn chính là đại đồ đệ của Thái y viện thần y Tiền Bất Thu, đồ tôn của Đỗ đại phu thiện trường Hoa Đà thần kỹ, hắn đã nói vậy, tựa nhiên là không thể cứu, do đó vô cùng đau lòng.
Tống trưởng quỹ sau khi biết tin liền tới phòng thăm viếng. Thấy Doãn chưởng quỹ bụng trương như cái trống, thở thoi thóp, mắt mở mà không nhận ra ai, do dự một lát liền gọi đại hồ tử sang phòng bên cạnh, cười bồi nói: "Có việc thực sự là rất khó mở miệng, nhưng không nói không được."
Đại hồ tử nhíu mày nói: "Sao? Muốn đòi tiền phòng hả? Yên tâm, ta có đây."
"Không không, không phải là ý đó mà là..."
"Có gì thì ngươi nói thẳng ra đi, ấp a ấp úng làm gì!"
"Vậy được!" Tống chưởng quỹ xoa xoa cái tay béo múp, nhìn trộm sắc mặt của Đại hồ tử rồi lại nhìn về phía cửa phòng đang đóng kín, cười bồi một tiếng rồi thấp giọng nói: "Là thế này, lệnh đệ đã được mấy vị danh y chữa trị, nhưng thuốc thang cũng vô hiệu, nhìn bộ dạng thì e rằng không xong rồi, tiểu **** vốn là khách ****, rất nhiều người tới trọ. Cái này... vạn nhất lệnh đệ có ba dài hai ngắn gì thì...."
Đại hồ tử nhướn mày: "Ngươi có phải muốn nói nếu biểu đệ của ta có ba dài hai ngắn gì, khách nhân trong khách **** của ngươi sẽ cảm thấy xúi quẩy phải không?"
Tống chưởng quỹ gật đầu, cười bồi rồi luôn miệng nói xin lỗi: "Cũng là bất đắc dĩ cả thôi, xin huynh đệ hiểu cho." Vừa nói vừa chắp tay thi lễ.
Đại hồ tử tức giận nói: "Ngươi có tình có nghĩa quá nhỉ, ngươi kiếm được không ít tiền từ chỗ biểu đệ của ta? Hiện tại hắn bệnh nặng sắp chết, ngươi lại muốn đuổi hắn ra khỏi cửa, tim của ngươi rốt cuộc là làm bằng đá hay là bằng sắt vậy?"
Tống chưởng quỹ lại chắp tay nói: "Thực sự... thực sự là bất đắc dĩ mà thôi, nếu như tin tức có người chết trong khách **** truyền ra ngoài, sau này còn có ai muốn tới đây ngủ trọ đặt tiệc nữa? Tiểu điểm lúc đó chắc chỉ đành đóng cửa mà thôi, đây là thông lệ của khách **** rồi, thực sự là rất xin lỗi, tiền phòng của lệnh đệ ta không lấy một văn, coi như là bồi tội đi."
Đại hồ tử biết, khách **** có khách nhân bệnh nguy sắp chết bình thường đều yêu cầu rời đi, để tránh chết trong khách **** khiến cho các khách nhân khác cảm thấy xui xẻo, loại chuyện này nếu phát sinh trên người kẻ khác, hắn cũng cảm thấy đó là hợp lý, nhưng phát sinh trên người thân của mình thì thật khó có thể tiếp nhận được.
Tiểu sấu tử cũng ồm ồm nói: "Vậy các ngươi chuẩn bị dưa Doãn đại ca tới nơi nào?"
Tống chưởng quỹ vội vàng nói: "Cách đây mấy con đường là chùa đại Tướng Quốc, có thể mượn một gian thiện phòng để lệnh đệ sống tạm. Nơi đó cũng khá tốt."
Đại hồ tử và Tiểu sấu tử tuy tức giận, nhưng cũng chẳng có biện pháp nào khác, chỉ đành gật đầu đồng ý.
Tống chưởng quỹ vội vàng gọi mấy tiểu nhị đến, dùng một cái giường mềm có màn che cẩn thận đặt Doãn chưởng quỹ lên trên rồi khênh xuống lầu, thẳng đường tới chùa Tướng Quốc. Tống chưởng quỹ đi trước một bước tới chùa, thuê một căn thiện phòng, an trí cho Doãn chưởng quỹ ở tại đây.
Lại qua mấy ngày, Doãn chưởng quỹ đã chỉ còn thở thoi thóp, hít vào thì ít mà thở ra thì nhiều. Thang đại phu và Trang đại phu đều lắc đầu nói bệnh đã không thể trị được nữa rồi, có thể chuẩn bị hậu sự, họ không xuất chẩn nữa.
Đại hồ tử nói với Tiểu sấu tử: "Ta muốn đưa biểu đệ của ta về quê, không thể để hắn chết ở nơi đất khách quê người như thế này được.”
Tiểu sấu tử gật đầu, do dự một lát, thấp giọng nói: "Có thể đưa về đương nhiên là tốt nhất, chỉ sợ đi đường gập ghềnh, được nửa đường thì chết thôi. Không bằng cứ ở lại thiện viện đi, đợi thân thuộc của hắn tới xong thì tới đưa hắn về quê vẫn tốt hơn.”
"Ngươi như con quạ đen! Nói ra toàn lời xui xẻo!!" Đại hồ tử mắng, có điều tuy nói vậy, nhưng nghĩ lại thì thấy cũng có lý, liền bảo: "Không bằng ta đi mời đại phu tới khám, xem xem biểu đệ có thể kiên trì được mười ngày nửa tháng không, nếu như có thể kéo dài chút hơi tàn này, vậy thì sẽ đưa về quê, nếu không thể đi đường, vậy thì ở lại trong chùa, tương lai đặt quan tài luôn ở đây, ta sẽ gửi thư thông tri cho người nhà của hắn."
Sau khi thương nghị xong, Đại hồ tử trước tiên tới Huệ Nhân đường tìm Trang đại phu.
Trang đại phu vừa nghe xong, liên tục lắc đầu nói: "Tính mạng của lệnh đệ mười thành đã mất đi chín rồi, nếu muốn đưa về quê sợ rằng chưa ra khỏi thành đã toi mạng. Tốt nhất là để lại trong chùa, tương lai để quan tài luôn ở đó!”
Đại hồ tử nghe vậy thì thập phần buồn bã, thở dài ai oán rồi về trông coi Doãn chưởng quỹ, Tiểu sấu tử cũng đã thu xếp đi mua quan tài.
Sau khi đưa được Doãn chưởng quỹ đi, Tống chưởng quỹ mới thở phào một hơi. Không ngờ mấy ngày sau, bản thân hắn cũng thượng thổ hạ tả một ngày mấy chục lần. Tống chưởng quỹ rất sợ hãi, sợ rằng cũng mắc chứng bất trị giống như Doãn chưởng quỹ, vội vàng gọi tiểu nhị đi nói với nữ nhi Tuyết Phi Nhi, mời Đỗ Văn Hạo tới chữa bệnh.
Tuyết Phi Nhi nghe nói phụ thân bị bệnh thì rất lo lắng, nói cho Đỗ Văn Hạo biết, Đỗ Văn Hạo đương nhiên tự mình cầm hòm thuốc đến khách ****. Sau khi chuẩn sát thì kê đơn, hai ngày sau là khỏi.
Tống chưởng quỹ rất cao hứng, cầm lễ vật tới đăng môn bái tạ: "Đỗ đại phu, may mà gặp đươc ngài. Nếu không lại giống như cái tên bướng bỉnh lúc trước trong khách **** của ta, mời mấy tên lang băm đến, e rằng cũng phải vào chùa nằm chờ chết như hắn rồi."
Đỗ Văn Hạo lấy làm lạ, hỏi: "Bệnh nhân trong khách **** của ngươi cũng mắc bệnh này à?"
"Đúng vậy!" Tống chưởng quỹ kể lại chuyện đã xảy ra cho Đỗ Văn Hạo nghe, sau đó nói: "Ta đã bảo hắn đi mời ngài tới khám bệnh, nhưng biểu huynh của hắn không chịu, còn nói chỉ là bệnh vặt vãnh, kết quả khi bệnh nặng rồi muốn tìm ngài thì ngài lại không có nhà, mời Diêm Diệu Thủ tới khám, nói là bệnh đã bất trị, lúc này đang ở trong chùa Tướng Quốc!"
Đỗ Văn Hạo quay đầu nhìn về phía Diêm Diệu Thủ, nói: "Ngươi đã từng khám cho bệnh nhân này hả?"
"Vâng, chính xác là bất trị rồi!" Diêm Diệu Thủ kể lại qua trình chẩn sát cho Đỗ Văn Hạo.
Đỗ Văn Hạo hỏi Tống chưởng quỹ và Diêm Diệu Thủ tường tận quá trình phát bệnh của chứng tượng của Doãn chưởng quỹ, trầm ngâm một lát rồi nói: "Ta đi coi sao!"
Đỗ Văn Hạo đưa Diêm Diệu Thủ và Tuyết Phi Nhi theo, dưới sự dẫn đường của Tống chưởng quỹ tới thiện phòng của Doãn chưởng quỹ tại chùa đại Tướng Quốc.
Đại hồ tử nghe Tống chưởng quỹ giới thiệu người tới chính là Đỗ đại phu của Ngũ Vị đường, tuy biểu đệ đã không còn hi vọng, nhưng vẫn rất tha thiết mời hắn vào phòng.
Trong phòng toàn là mùi hôi thối khiến cho người ta chực nôn ọe, đưa mắt nhìn, chỉ thấy Doãn chưởng quỹ đang nằm trên giường mềm, đã bị nước bẩn thấm khắp người, góc tường xếp một đống chăn và y phục bẩn được thay ra. Nhưng giờ thì đã không thay nữa vì đoán định bệnh không chữa khỏi, chỉ đợi sau khi tắt thở thì thay lần cuối cùng.
Đỗ Văn Hạo học pháp y, mùi có hôi thối thế nào cũng đã ngửi qua, tất nhiên không sợ, cầm một cái ghế tới ngồi cạnh giường,
Chỉ thấy Doãn chưởng quỹ bụng căng như cái trống, nhãn thần mê mang. Gọi hai tiếng cũng không trả lời, cầm lấy cổ tay hắn để chẩn mạch, một lát sau, trầm giọng nói: "Mạch tượng của hắn tuy yếu ớt, trầm tế, nhưng vẫn đập đều, quan mạch ở tay phải to như ngón tay, là do đầy bụng gây ra kiết lỵ. Những đại phu trước loại trừ hỏa trong người hắn là đúng, nhưng lại không loại trừ đi thức ăn trong bụng hắn, khiến cho bụng căng như trống, lúc này bệnh tuy nguy kịch, nhưng vẫn chữa được."
Đại hồ tử nghe xong không nén được vui mừng, hỏi: "Đỗ đại phu, biểu đệ của ta thực sự có thể chữa được ư?"
"Chắc là có thể! Sau khi dùng Bình vị tán, thêm Thần khúc và mạch nha, tới buổi tối sẽ xả ra một lượng lớn uế vật..."
Tuyết Phi Nhi đứng ở bên cạnh dùng ngón tay bịt mũi, ồm ồm nói: "Ca ca, hắn đã đại tiện đến nỗi gầy rộc thế này rồi, huynh còn muốn hắn xả tiếp, chẳng phải là đã rét vì tuyết lại giá vì sương sao?"
"Hai loại tiêu chảy khác hẳn nhau, ngươi bệnh hiện tại tì thổ không vận hành, thấp trọc (ẩm ướt và nhơ bẩn) khốn ở bên trong, bụng trương như trống, đại tiện ồ ạt, hành khí làm khô tì, đem tất cả vật ô uế trong cơ thể hắn xả ra. Bệnh của hắn trước tiên phải rửa sạch tràng vị, tiếp theo ngăn kiết lị, sau đó thì bổ hư. Rửa sạch tràng vị là cơ sở, là mấu chốt để chữa bệnh."
Diêm Diệu Thủ và Tuyết Phi Nhi nghe xong đều gật đầu. Nhưng, trong lòng hai người vẫn không tin rằng phương pháp dĩ độc công độc này có thể cứu được tính mạng của người sắp chết này.
Đỗ Văn Hạo dặn dò Đại hồ tử và Tiểu sấu tử: "Phải nhớ, buổi chiều sau khi hắn xả ô vật ra, không được cho hắn ăn cái gì, đợi ngày mai ta tới chẩn sát rồi tính tiếp."
Hai người đáp ứng, cảm ơn Đỗ Văn Hạo, nhưng cũng không quá tin Đỗ Văn Hạo có thể cứu được người đã sắp chết.
Bọn Đỗ Văn Hạo trở về trong đường, kê thuốc, sắc tại Ngũ Vị đường rồi đưa tới chùa đại Tướng Quốc cho Doãn chưởng quỹ phục dụng.
Tới buổi chiều, Doãn chưởng quỹ quả nhiên xả ra một đống vật ô uế hôi thối không tả nổi, bụng đang trương phềnh như cái trống cũng xẹp dần xuống xuống, người cũng dần dần trở nên tỉnh táo hơn.
Đại hổ tử và tiểu sẩu tử rất vui mừng, ngay đêm vội vàng rửa sạch những vật ô uế trên giường, lại gõ cửa phòng của hòa thượng trong chùa mượn một cái chăn mới. Đổi toàn bộ chăn nệm dơ bẩn cho Doãn chưởng quỹ xong, liền đem tất cả quần áo bẩn đi giặt, lại lấy nước giếng sạch để cọ rửa sàn nhà, dọn dẹp căn phòng thật gọn gàn sạch sẽ.
Doãn chưởng quỹ mê man kêu đói, hai người vốn muốn đun cháo cho hắn ăn, nhưng nhớ tới lời dặn của Đỗ Văn Hạo, thủy chung không dám cho hắn ăn bất cứ thứ gì, thậm chí không dám cho hắn uống một ngụm nước, chỉ dùng lời nói để an ủi hắn.
Sáng sớm ngày hôm sau, Đỗ Văn Hạo dẫn Tuyết Phi Nhi, Diêm Diệu Thủ tới thiện phòng.
Tuyết Phi Nhi và Diêm Diệu Thủ thấy bệnh nhân đã tỉnh táo, đang ngồi dựa vào đầu giường nhìn họ, thấp giọng cảm tạ ơn cứu mạng, bất giác vừa kinh ngạc lại vừa vui mừng, Tuyết Phi Nhi thấp giọng nói với Đỗ Văn Hạo: "Biện pháp dĩ lạp trị lạp (lấy đại tiện trị đại tiện) của ca ca thật là hữu hiệu!"
Diêu Diệm Thủ thì mặt tỏ ra xấu hổ: "Sư tổ, y thuật của con quá kém, suýt chút nữa thì hại chết người."
Đỗ Văn Hạo nói: "Cái này không trách ngươi được, Trang đại phu của Huệ Nhân đường cũng không thể tìm được biện pháp để chữa trị, sau này biện chứng phải chú ý là được."
Diêm Diệu Thủ cúi người đáp ứng.
Đại hồ tử và Tiểu sấu tử cực kỳ cao hứng, chắp tay nói với Đỗ Văn Hạo: "Đỗ thần y, đa tạ ngài đã cứu tính mạng của biểu đệ ta, ta họ Ngưu, tên là Cảnh Ba, buôn bán đồ da ở kinh thành. Từ lâu đã ngưỡng mộ y thuật của tiên sinh, có lòng muốn kết nghĩa kim lang với tiên sinh, không biết tiên sinh có thể nể mặt không?"
Đỗ Văn Hạo cười nói: "Tứ hải giai huynh đệ, hà tất phải kết nghĩa kim lang."
Tuyết Phi Nhi chen vào nói: "Đúng vậy, ca ca của ta chữa bệnh cứu sống vô số người, người được chữa khỏi đều muốn kết nghĩa thì hắn bận chết mất."
Ngưu Cảnh Ba ha ha cười ngây ngô, Đỗ Văn Hạo đã uyển chuyển từ chối, hắn cũng không tiện nhắc tới nữa.
Đỗ Văn Hạo ngồi xuống phục chẩn, thấy Doãn chưởng quỹ mạch tiểu mà khí hư, kê đơn dùng Chân nhân dưỡng tạng thang để ngăn kiết lỵ.
Sau khi kê đơn, lấy thuốc xong, uống được ba thang, bệnh kiết lị của Doãn chưởng quỹ đã hết hẳn, có thể ăn uống. Đỗ Văn Hạo lại đổi sang dùng Nhân tham dưỡng vinh thang để bồi bổ cơ thể. Sau nửa tháng, Doãn chưởng quỹ có thể xuống giường và hoàn toàn bình phục.
Doãn chưởng quỹ thập phần cảm kích biểu ca đại hồ tử Ngưu Cảnh Ba và hảo hữu Tiểu sấu tử, trong lúc mình bệnh nặng hai người này luôn hết lòng chiếu cố, ba người từ đó trở thành mạch nghịch chi giao.
Sau khi khỏi bệnh, Ngưu Cảnh Ba và Tiểu sấu tử cùng Doãn chưởng quỹ mang lễ vật tới Ngũ Vị đường, bái tạ ơn cứu mạng của Đỗ Văn Hạo.
Ngưu Cảnh Ba phi thường bội phục y thuật của Đỗ Văn Hạo, khăng khăng muốn bái Đỗ Văn Hạo làm huynh, Đỗ Văn Hạo cũng rất thích tính tình trượng nghĩa của hắn, tuy không dập đầu kết nghĩa kim lang, nhưng cũng nhận tên đại hồ tử này là huynh đệ.
[/SPOILER]
Người mắc bệnh nhẹ tới Ngũ Vị đường trước tiên đều do Diêm Diệu Thủ và Hàm Đầu sơ chẩn, vừa hay hôm đó Đỗ Văn Hạo đi xuất chẩn, cho nên Diêm Diệu Thủ xách hòm thuốc tới Hằng Tường khách **** để chẩn bệnh cho Doãn chưởng quỹ.
Sau khi Diêm Diệu Thủ chẩn sát xong, lắc đầu nói bệnh nhân âm dương hư thoát, bệnh đã không thể trị, chỉ kê đơn có tính tượng trưng, cũng không thu tiền khám, xách hòm thuốc trở về.
Đại hồ tử biết danh tiếng của Diêm Diệu Thủ này, hắn chính là đại đồ đệ của Thái y viện thần y Tiền Bất Thu, đồ tôn của Đỗ đại phu thiện trường Hoa Đà thần kỹ, hắn đã nói vậy, tựa nhiên là không thể cứu, do đó vô cùng đau lòng.
Tống trưởng quỹ sau khi biết tin liền tới phòng thăm viếng. Thấy Doãn chưởng quỹ bụng trương như cái trống, thở thoi thóp, mắt mở mà không nhận ra ai, do dự một lát liền gọi đại hồ tử sang phòng bên cạnh, cười bồi nói: "Có việc thực sự là rất khó mở miệng, nhưng không nói không được."
Đại hồ tử nhíu mày nói: "Sao? Muốn đòi tiền phòng hả? Yên tâm, ta có đây."
"Không không, không phải là ý đó mà là..."
"Có gì thì ngươi nói thẳng ra đi, ấp a ấp úng làm gì!"
"Vậy được!" Tống chưởng quỹ xoa xoa cái tay béo múp, nhìn trộm sắc mặt của Đại hồ tử rồi lại nhìn về phía cửa phòng đang đóng kín, cười bồi một tiếng rồi thấp giọng nói: "Là thế này, lệnh đệ đã được mấy vị danh y chữa trị, nhưng thuốc thang cũng vô hiệu, nhìn bộ dạng thì e rằng không xong rồi, tiểu **** vốn là khách ****, rất nhiều người tới trọ. Cái này... vạn nhất lệnh đệ có ba dài hai ngắn gì thì...."
Đại hồ tử nhướn mày: "Ngươi có phải muốn nói nếu biểu đệ của ta có ba dài hai ngắn gì, khách nhân trong khách **** của ngươi sẽ cảm thấy xúi quẩy phải không?"
Tống chưởng quỹ gật đầu, cười bồi rồi luôn miệng nói xin lỗi: "Cũng là bất đắc dĩ cả thôi, xin huynh đệ hiểu cho." Vừa nói vừa chắp tay thi lễ.
Đại hồ tử tức giận nói: "Ngươi có tình có nghĩa quá nhỉ, ngươi kiếm được không ít tiền từ chỗ biểu đệ của ta? Hiện tại hắn bệnh nặng sắp chết, ngươi lại muốn đuổi hắn ra khỏi cửa, tim của ngươi rốt cuộc là làm bằng đá hay là bằng sắt vậy?"
Tống chưởng quỹ lại chắp tay nói: "Thực sự... thực sự là bất đắc dĩ mà thôi, nếu như tin tức có người chết trong khách **** truyền ra ngoài, sau này còn có ai muốn tới đây ngủ trọ đặt tiệc nữa? Tiểu điểm lúc đó chắc chỉ đành đóng cửa mà thôi, đây là thông lệ của khách **** rồi, thực sự là rất xin lỗi, tiền phòng của lệnh đệ ta không lấy một văn, coi như là bồi tội đi."
Đại hồ tử biết, khách **** có khách nhân bệnh nguy sắp chết bình thường đều yêu cầu rời đi, để tránh chết trong khách **** khiến cho các khách nhân khác cảm thấy xui xẻo, loại chuyện này nếu phát sinh trên người kẻ khác, hắn cũng cảm thấy đó là hợp lý, nhưng phát sinh trên người thân của mình thì thật khó có thể tiếp nhận được.
Tiểu sấu tử cũng ồm ồm nói: "Vậy các ngươi chuẩn bị dưa Doãn đại ca tới nơi nào?"
Tống chưởng quỹ vội vàng nói: "Cách đây mấy con đường là chùa đại Tướng Quốc, có thể mượn một gian thiện phòng để lệnh đệ sống tạm. Nơi đó cũng khá tốt."
Đại hồ tử và Tiểu sấu tử tuy tức giận, nhưng cũng chẳng có biện pháp nào khác, chỉ đành gật đầu đồng ý.
Tống chưởng quỹ vội vàng gọi mấy tiểu nhị đến, dùng một cái giường mềm có màn che cẩn thận đặt Doãn chưởng quỹ lên trên rồi khênh xuống lầu, thẳng đường tới chùa Tướng Quốc. Tống chưởng quỹ đi trước một bước tới chùa, thuê một căn thiện phòng, an trí cho Doãn chưởng quỹ ở tại đây.
Lại qua mấy ngày, Doãn chưởng quỹ đã chỉ còn thở thoi thóp, hít vào thì ít mà thở ra thì nhiều. Thang đại phu và Trang đại phu đều lắc đầu nói bệnh đã không thể trị được nữa rồi, có thể chuẩn bị hậu sự, họ không xuất chẩn nữa.
Đại hồ tử nói với Tiểu sấu tử: "Ta muốn đưa biểu đệ của ta về quê, không thể để hắn chết ở nơi đất khách quê người như thế này được.”
Tiểu sấu tử gật đầu, do dự một lát, thấp giọng nói: "Có thể đưa về đương nhiên là tốt nhất, chỉ sợ đi đường gập ghềnh, được nửa đường thì chết thôi. Không bằng cứ ở lại thiện viện đi, đợi thân thuộc của hắn tới xong thì tới đưa hắn về quê vẫn tốt hơn.”
"Ngươi như con quạ đen! Nói ra toàn lời xui xẻo!!" Đại hồ tử mắng, có điều tuy nói vậy, nhưng nghĩ lại thì thấy cũng có lý, liền bảo: "Không bằng ta đi mời đại phu tới khám, xem xem biểu đệ có thể kiên trì được mười ngày nửa tháng không, nếu như có thể kéo dài chút hơi tàn này, vậy thì sẽ đưa về quê, nếu không thể đi đường, vậy thì ở lại trong chùa, tương lai đặt quan tài luôn ở đây, ta sẽ gửi thư thông tri cho người nhà của hắn."
Sau khi thương nghị xong, Đại hồ tử trước tiên tới Huệ Nhân đường tìm Trang đại phu.
Trang đại phu vừa nghe xong, liên tục lắc đầu nói: "Tính mạng của lệnh đệ mười thành đã mất đi chín rồi, nếu muốn đưa về quê sợ rằng chưa ra khỏi thành đã toi mạng. Tốt nhất là để lại trong chùa, tương lai để quan tài luôn ở đó!”
Đại hồ tử nghe vậy thì thập phần buồn bã, thở dài ai oán rồi về trông coi Doãn chưởng quỹ, Tiểu sấu tử cũng đã thu xếp đi mua quan tài.
Sau khi đưa được Doãn chưởng quỹ đi, Tống chưởng quỹ mới thở phào một hơi. Không ngờ mấy ngày sau, bản thân hắn cũng thượng thổ hạ tả một ngày mấy chục lần. Tống chưởng quỹ rất sợ hãi, sợ rằng cũng mắc chứng bất trị giống như Doãn chưởng quỹ, vội vàng gọi tiểu nhị đi nói với nữ nhi Tuyết Phi Nhi, mời Đỗ Văn Hạo tới chữa bệnh.
Tuyết Phi Nhi nghe nói phụ thân bị bệnh thì rất lo lắng, nói cho Đỗ Văn Hạo biết, Đỗ Văn Hạo đương nhiên tự mình cầm hòm thuốc đến khách ****. Sau khi chuẩn sát thì kê đơn, hai ngày sau là khỏi.
Tống chưởng quỹ rất cao hứng, cầm lễ vật tới đăng môn bái tạ: "Đỗ đại phu, may mà gặp đươc ngài. Nếu không lại giống như cái tên bướng bỉnh lúc trước trong khách **** của ta, mời mấy tên lang băm đến, e rằng cũng phải vào chùa nằm chờ chết như hắn rồi."
Đỗ Văn Hạo lấy làm lạ, hỏi: "Bệnh nhân trong khách **** của ngươi cũng mắc bệnh này à?"
"Đúng vậy!" Tống chưởng quỹ kể lại chuyện đã xảy ra cho Đỗ Văn Hạo nghe, sau đó nói: "Ta đã bảo hắn đi mời ngài tới khám bệnh, nhưng biểu huynh của hắn không chịu, còn nói chỉ là bệnh vặt vãnh, kết quả khi bệnh nặng rồi muốn tìm ngài thì ngài lại không có nhà, mời Diêm Diệu Thủ tới khám, nói là bệnh đã bất trị, lúc này đang ở trong chùa Tướng Quốc!"
Đỗ Văn Hạo quay đầu nhìn về phía Diêm Diệu Thủ, nói: "Ngươi đã từng khám cho bệnh nhân này hả?"
"Vâng, chính xác là bất trị rồi!" Diêm Diệu Thủ kể lại qua trình chẩn sát cho Đỗ Văn Hạo.
Đỗ Văn Hạo hỏi Tống chưởng quỹ và Diêm Diệu Thủ tường tận quá trình phát bệnh của chứng tượng của Doãn chưởng quỹ, trầm ngâm một lát rồi nói: "Ta đi coi sao!"
Đỗ Văn Hạo đưa Diêm Diệu Thủ và Tuyết Phi Nhi theo, dưới sự dẫn đường của Tống chưởng quỹ tới thiện phòng của Doãn chưởng quỹ tại chùa đại Tướng Quốc.
Đại hồ tử nghe Tống chưởng quỹ giới thiệu người tới chính là Đỗ đại phu của Ngũ Vị đường, tuy biểu đệ đã không còn hi vọng, nhưng vẫn rất tha thiết mời hắn vào phòng.
Trong phòng toàn là mùi hôi thối khiến cho người ta chực nôn ọe, đưa mắt nhìn, chỉ thấy Doãn chưởng quỹ đang nằm trên giường mềm, đã bị nước bẩn thấm khắp người, góc tường xếp một đống chăn và y phục bẩn được thay ra. Nhưng giờ thì đã không thay nữa vì đoán định bệnh không chữa khỏi, chỉ đợi sau khi tắt thở thì thay lần cuối cùng.
Đỗ Văn Hạo học pháp y, mùi có hôi thối thế nào cũng đã ngửi qua, tất nhiên không sợ, cầm một cái ghế tới ngồi cạnh giường,
Chỉ thấy Doãn chưởng quỹ bụng căng như cái trống, nhãn thần mê mang. Gọi hai tiếng cũng không trả lời, cầm lấy cổ tay hắn để chẩn mạch, một lát sau, trầm giọng nói: "Mạch tượng của hắn tuy yếu ớt, trầm tế, nhưng vẫn đập đều, quan mạch ở tay phải to như ngón tay, là do đầy bụng gây ra kiết lỵ. Những đại phu trước loại trừ hỏa trong người hắn là đúng, nhưng lại không loại trừ đi thức ăn trong bụng hắn, khiến cho bụng căng như trống, lúc này bệnh tuy nguy kịch, nhưng vẫn chữa được."
Đại hồ tử nghe xong không nén được vui mừng, hỏi: "Đỗ đại phu, biểu đệ của ta thực sự có thể chữa được ư?"
"Chắc là có thể! Sau khi dùng Bình vị tán, thêm Thần khúc và mạch nha, tới buổi tối sẽ xả ra một lượng lớn uế vật..."
Tuyết Phi Nhi đứng ở bên cạnh dùng ngón tay bịt mũi, ồm ồm nói: "Ca ca, hắn đã đại tiện đến nỗi gầy rộc thế này rồi, huynh còn muốn hắn xả tiếp, chẳng phải là đã rét vì tuyết lại giá vì sương sao?"
"Hai loại tiêu chảy khác hẳn nhau, ngươi bệnh hiện tại tì thổ không vận hành, thấp trọc (ẩm ướt và nhơ bẩn) khốn ở bên trong, bụng trương như trống, đại tiện ồ ạt, hành khí làm khô tì, đem tất cả vật ô uế trong cơ thể hắn xả ra. Bệnh của hắn trước tiên phải rửa sạch tràng vị, tiếp theo ngăn kiết lị, sau đó thì bổ hư. Rửa sạch tràng vị là cơ sở, là mấu chốt để chữa bệnh."
Diêm Diệu Thủ và Tuyết Phi Nhi nghe xong đều gật đầu. Nhưng, trong lòng hai người vẫn không tin rằng phương pháp dĩ độc công độc này có thể cứu được tính mạng của người sắp chết này.
Đỗ Văn Hạo dặn dò Đại hồ tử và Tiểu sấu tử: "Phải nhớ, buổi chiều sau khi hắn xả ô vật ra, không được cho hắn ăn cái gì, đợi ngày mai ta tới chẩn sát rồi tính tiếp."
Hai người đáp ứng, cảm ơn Đỗ Văn Hạo, nhưng cũng không quá tin Đỗ Văn Hạo có thể cứu được người đã sắp chết.
Bọn Đỗ Văn Hạo trở về trong đường, kê thuốc, sắc tại Ngũ Vị đường rồi đưa tới chùa đại Tướng Quốc cho Doãn chưởng quỹ phục dụng.
Tới buổi chiều, Doãn chưởng quỹ quả nhiên xả ra một đống vật ô uế hôi thối không tả nổi, bụng đang trương phềnh như cái trống cũng xẹp dần xuống xuống, người cũng dần dần trở nên tỉnh táo hơn.
Đại hổ tử và tiểu sẩu tử rất vui mừng, ngay đêm vội vàng rửa sạch những vật ô uế trên giường, lại gõ cửa phòng của hòa thượng trong chùa mượn một cái chăn mới. Đổi toàn bộ chăn nệm dơ bẩn cho Doãn chưởng quỹ xong, liền đem tất cả quần áo bẩn đi giặt, lại lấy nước giếng sạch để cọ rửa sàn nhà, dọn dẹp căn phòng thật gọn gàn sạch sẽ.
Doãn chưởng quỹ mê man kêu đói, hai người vốn muốn đun cháo cho hắn ăn, nhưng nhớ tới lời dặn của Đỗ Văn Hạo, thủy chung không dám cho hắn ăn bất cứ thứ gì, thậm chí không dám cho hắn uống một ngụm nước, chỉ dùng lời nói để an ủi hắn.
Sáng sớm ngày hôm sau, Đỗ Văn Hạo dẫn Tuyết Phi Nhi, Diêm Diệu Thủ tới thiện phòng.
Tuyết Phi Nhi và Diêm Diệu Thủ thấy bệnh nhân đã tỉnh táo, đang ngồi dựa vào đầu giường nhìn họ, thấp giọng cảm tạ ơn cứu mạng, bất giác vừa kinh ngạc lại vừa vui mừng, Tuyết Phi Nhi thấp giọng nói với Đỗ Văn Hạo: "Biện pháp dĩ lạp trị lạp (lấy đại tiện trị đại tiện) của ca ca thật là hữu hiệu!"
Diêu Diệm Thủ thì mặt tỏ ra xấu hổ: "Sư tổ, y thuật của con quá kém, suýt chút nữa thì hại chết người."
Đỗ Văn Hạo nói: "Cái này không trách ngươi được, Trang đại phu của Huệ Nhân đường cũng không thể tìm được biện pháp để chữa trị, sau này biện chứng phải chú ý là được."
Diêm Diệu Thủ cúi người đáp ứng.
Đại hồ tử và Tiểu sấu tử cực kỳ cao hứng, chắp tay nói với Đỗ Văn Hạo: "Đỗ thần y, đa tạ ngài đã cứu tính mạng của biểu đệ ta, ta họ Ngưu, tên là Cảnh Ba, buôn bán đồ da ở kinh thành. Từ lâu đã ngưỡng mộ y thuật của tiên sinh, có lòng muốn kết nghĩa kim lang với tiên sinh, không biết tiên sinh có thể nể mặt không?"
Đỗ Văn Hạo cười nói: "Tứ hải giai huynh đệ, hà tất phải kết nghĩa kim lang."
Tuyết Phi Nhi chen vào nói: "Đúng vậy, ca ca của ta chữa bệnh cứu sống vô số người, người được chữa khỏi đều muốn kết nghĩa thì hắn bận chết mất."
Ngưu Cảnh Ba ha ha cười ngây ngô, Đỗ Văn Hạo đã uyển chuyển từ chối, hắn cũng không tiện nhắc tới nữa.
Đỗ Văn Hạo ngồi xuống phục chẩn, thấy Doãn chưởng quỹ mạch tiểu mà khí hư, kê đơn dùng Chân nhân dưỡng tạng thang để ngăn kiết lỵ.
Sau khi kê đơn, lấy thuốc xong, uống được ba thang, bệnh kiết lị của Doãn chưởng quỹ đã hết hẳn, có thể ăn uống. Đỗ Văn Hạo lại đổi sang dùng Nhân tham dưỡng vinh thang để bồi bổ cơ thể. Sau nửa tháng, Doãn chưởng quỹ có thể xuống giường và hoàn toàn bình phục.
Doãn chưởng quỹ thập phần cảm kích biểu ca đại hồ tử Ngưu Cảnh Ba và hảo hữu Tiểu sấu tử, trong lúc mình bệnh nặng hai người này luôn hết lòng chiếu cố, ba người từ đó trở thành mạch nghịch chi giao.
Sau khi khỏi bệnh, Ngưu Cảnh Ba và Tiểu sấu tử cùng Doãn chưởng quỹ mang lễ vật tới Ngũ Vị đường, bái tạ ơn cứu mạng của Đỗ Văn Hạo.
Ngưu Cảnh Ba phi thường bội phục y thuật của Đỗ Văn Hạo, khăng khăng muốn bái Đỗ Văn Hạo làm huynh, Đỗ Văn Hạo cũng rất thích tính tình trượng nghĩa của hắn, tuy không dập đầu kết nghĩa kim lang, nhưng cũng nhận tên đại hồ tử này là huynh đệ.
[/SPOILER]
/549
|