Lý Xuyên thấy Đỗ Văn Hạo tiến đến hắn khom người thi lễ: “Đỗ tiên sinh”.
Đỗ Văn Hạo bảo hắn ngồi xuống. Đối với những người quen trực tiếp tìm hắn như Lý Xuyên, Đỗ Văn Hạo đều trực tiếp chẩn bệnh. Đỗ Văn Hạo chăm chú quan sát Lý Xuyên rồi hỏi: “Ngươi bị làm sao?”
“Tiểu nhân thấy khó chịu” Lý Xuyên buồn rầu lắc đầu chi vào ngực nói: “Ngực tiểu nhân rất khó chịu, trước kia tiểu nhân cứ tưởng là do khí trời của giao mùa xuân hạ. Sau đó cơm cũng ăn ít, không muốn ăn bất cứ cái gì. Trong khi hài tử tiểu nhân bị bệnh nên tiểu nhân cũng không chú ý”.
Đỗ Văn Hạo thấy sắc mặt Lý Xuyên không tốt lắm, mặt tái, phù. Đỗ Văn Hạo ngồi xuống bắt mạch, mạch hoạt*, giống như dây cung kéo căng, nước chảy trôi vuột đi. Hắn vạch mắt Lý Xuyên xem mi mắt, bắt Lý Xuyên há mồm xem đầu lưỡi rồi hỏi: “Còn chỗ nào khó chịu nữa?”
“Dạ, có. Gần đây cứ ăn cơm xong là lại buồn nôn nhưng chỉ là nôn khan, ra máu. Trong thôn có một thần bà (bà đồng) nói nhà tiểu nhân gần đây mọi chuyện xui xẻo. Tiểu nhân không biết có nên dùng tiền mời bà ấy tới nhà xem không”.
Đỗ Văn Hạo không thích những chuyện như vậy, hắn thản nhiên nói: “Ngươi đã tin tưởng thần bà như vậy tới tìm ta làm gì? Tiền dùng vào việc đó chẳng thà ngươi mua cho hài tử, phụ thân một ít quần áo mới cùng thức ăn nữa”.
Lý Xuyên cười đôn hậu nói: “Tiên sinh đã nói vậy thì tiểu nhân nghe lời tiên sinh. Tiên sinh, bệnh của tiểu nhân có nặng không?”
Đỗ Văn Hạo nhìn chằm chằm vào Lý Xuyên không nói câu nào. Lý Xuyên thấy Đỗ Văn Hạo chăm chú nhìn mình không khỏi sợ hãi hắn cố gắng cười gượng hai tiếng.
Đỗ Văn Hạo hỏi: “Gần đây trong nhà ngươi có chuyện phiền lòng, đúng không?”
Lý Xuyên vội vàng lắc đầu nói: “Không có, không có”.
Đỗ Văn Hạo cười nhạt: “Nhìn bộ dạng thấp thỏm của ngươi là biết. Bệnh của ngươi chính là do việc này gây ra. Không giải quyết được việc này, bệnh ngươi không khỏi”.
Lý Xuyên hết sức bội phục, hắn chắp tay nói: “Tiên sinh thực sự là cao nhân, liếc mắt đã xem thấu. Ôi, kỳ thật không có chuyện gì, chỉ là vợ và mẫu thân tiểu nhân có chỗ không hợp nhau”.
Lần đầu tiên Đỗ Văn Hạo tới Lý gia cũng đã nhận ra việc này. Thật không ngờ chuyện này làm cho Lý Xuyên mắc chứng nôn ra máu, xem ra mâu thuẫn không hề nhẹ. Đỗ Văn Hạo nói: “Một người là mẫu thân của ngươi, một người là vợ ngươi. Ngươi không biết cách dung hòa hai người sao?”
Lý Xuyên suy nghĩ một chút rồi nói: “Nói thật tiểu nhân thấy nữ nhân rất phiền toái. Một chuyện bé tí xíu cũng có thể làm cho trời long đất lở. Tiểu nhân bị kẹt ở giữa. Một người bảo tiểu nhân không hiếu thuận, một người bảo tiểu nhân không thương yêu vợ con. Tiên sinh bảo tiểu nhân phải làm gì bây giờ?”
Đỗ Văn Hạo thầm nghĩ thì ra nữ nhân cổ đại cũng không phải đều là những phụ nữ thiện lương hiền đức, cũng có mối bất hòa mẹ chồng nàng dâu. Hắn vỗ vỗ vai Lý Xuyên trêu chọc: “Cũng may muội muội của ngươi đã xuất giá. Nếu không ba người phụ nữ này càng làm mọi chuyện thêm náo loạn. Ngươi muốn hóa giải mâu thuẫn của hai người đương nhiên không thể dùng cứng chọi cứng. Ngươi là nam nhân phải có tính rộng lượng một chút”.
Lý Xuyên cười nói: “Tiên sinh, nương và vợ tiểu nhân sẽ nghe lời tiên sinh. Hay tiên sinh tới khuyên giải hai người giúp tiểu nhân có được không?”
Đỗ Văn Hạo cười gượng nói: “Giải quyết mâu thuẫn của hai người cũng không dễ. Ta cũng không dám đưa ra lời khuyên giúp ngươi, ta cũng không có bản lãnh khuyên người khác hòa giải. Ngươi cứ tự mình nghĩ biện pháp đi. Ta chỉ kê cho ngươi thang thuốc trị bệnh đau ngực của ngươi. Tâm bệnh của ngươi thì chỉ dựa vào giải quyết của chính ngươi. Được rồi lúc ta bắt mạch cho ngươi ta phát hiện mạch tượng của ngươi rất kỳ quái. Có phải ngươi đã tìm tới ai xem bệnh trước ta không? Có kê đơn thuốc cho ngươi uống không?”
Lý Xuyên nghe thế trợn tròn mắt: “Đúng vậy, tiên sinh, tiểu nhân có tìm tới một lão lang trung xem bệnh, nói tiểu nhân bị chứng âm khuy*. Ông ta kê cho tiểu nhân Địa hoàng thang không ngờ uống mấy thang bệnh không giảm mà bụng còn bị chướng. Tối không ngủ được nên tiểu nhân mới tới tìm tiên sinh”.
“Quả thực hồ đồ!” Đỗ Văn Hạo lắc đầu cười buồn: “Bệnh của ngươi đáng ra phải dùng Tô tử hàng khí thang và Liên diêu tán. Ta kê cho ngươi, về nhà trước tiên uống hàng khí thang ngươi sẽ cảm thấy hơi thở khoan khoái, sau đó ngươi dùng tiếp Liên diêu tán chứng nôn ra máu của ngươi sẽ hết. Chỉ cần dùng năm hoàn là khỏi bệnh”.
Lý Xuyên vội vàng nói tạ ơn. Hắn chợt nhớ ra điều gì đó, cẩn trọng hỏi; “À, tiên sinh, lúc tiểu nhân thấy ngài đi vào sắc mặt của ngài không tốt lắm. Có phải tiên sinh đã gặp chuyện gì phiền toái không?’
Đỗ Văn Hạo hiển nhiên không thể nói cho Lý Xuyên nghe chuyện con hổ hắn nuôi ngã bệnh. Hắn lắc đầu không đáp, đứng dậy, quay lưng đi vào nội đường.
Anh Tử đang ngồi xổm bên con hổ nàng vừa vuốt lông nói vừa lắc đầu thương tâm.
Đỗ Văn Hạo hỏi; “Thế nào? Uống thuốc không có hiệu quả à?”
Hai mắt Anh Tử sưng đỏ, nàng quay lại nhìn hắn gật đầu.
Đỗ Văn Hạo suy nghĩ một lát rồi nói: “Không phải Tiểu Khả thích ăn nhất cà rốt sao? Hãy lấy cà rốt cho nó ăn thử”.
“Cho ăn rồi nhưng không chịu ăn” Anh Tử lấy một củ cà rốt từ dưới ổ của con hổ. “Nó không ăn, cứ gục đầu xuống”.
Đỗ Văn Hạo khẽ chấn động trong lòng: “Nó đã không muốn ăn thì cà rốt cũng không ăn. Nó đã không ăn chứng tỏ bệnh của nói có cái gì đó làm cho nó không thoải mái ở miệng nên không ăn. Trong bụng muốn ăn nhưng miệng không ăn được. Đây chính biểu chứng.
Anh Tử cười trong nước mắt: “Con hổ con này cũng có biểu chứng”.
“Đương nhiên, hình như nó bị ngoại cảm phong hàn. Tại sao nó không có biểu chứng của bệnh đó. Ngươi giữ nó để ta cẩn thận kiểm tra một chút”.
Hai tay Anh Tử ôm con hổ: “Ngoan nào, để thiếu gia xem bệnh cho mày”.
Đỗ Văn Hạo nhịn cười nói: “Đối với một con hổ Anh Tử đối xử tốt như vậy, tương lai nhất định sẽ là một hiền thê. Ai cưới được ngươi nhất định hạnh phúc cả đời”.
Mặt Anh Tử đỏ lên, nàng liếc trộm Đỗ Văn Hạo một cái rồi ngượng ngùng nói: “Nô tỳ không lấy chồng. Nô tỳ là nha hoàn thiếp thân của phu nhân, cả đời đi theo phu nhân, phu nhân đi đâu nô tỳ theo đó”.
Đỗ Văn Hạo khẽ chấn động trong lòng. Hắn không rõ Anh Tử nói phu nhân là Lâm Thanh Đại hay Bàng Vũ Cầm. Mặc kệ là ai, Anh Tử đã tự nhận là nha hoàn thiếp thân, muốn theo chủ nhân, ý tứ của nàng đã rõ ràng. Nàng tự nhiên muốn làm thông phòng đại nha hoàn. Nghĩ tới đó Đỗ Văn Hạo không khỏi nhớ tới tấm lưng trần và kiều đồn rắn chắc của nàng. Máu nóng bắt đầu bốc khắp người Đỗ Văn Hạo.
Đỗ Văn Hạo thầm mắng mình là một sắc quỷ. Hắn đã có Bàng Vũ Cầm, lại có ước hẹn một năm cùng Lâm Thanh Đại, đã không đối phó hết lại còn động tâm tư với một nha hoàn. Quả nhiên ăn cơm trong bát vẫn còn nhìn trong nồi. Sao hắn lại như thế chứ?
Thế nhưng ở thời cổ đại, thông phòng đại nha hoàn đương nhiên phải bồi tiếp chủ nhân ngủ đây là chuyện bất di bất dịch, không ai chê cười chuyện đó. Nhưng hết lần này tới lần khác lý do này làm hắn không yên tâm, thoải mái. Hắn đành cúi xuống tập trung kiểm tra thân thể con hổ.
Anh Tử ôm con hổ trước ngực để Đỗ Văn Hạo cúi người kiểm tra. Bây giờ là đầu hè, Anh Tử mặc y phục mỏng manh. Động tác ôm con hổ của nàng làm cổ áo trễ xuống, lộ ra một mảng ngực trắng như tuyết và một nửa nhũ hoa. Đỗ Văn Hạo không ngờ Anh Tử còn nhỏ tuổi mà nhũ hoa của nàng lại đẹp, hấp dẫn đến thế, không nhịn được nuốt nước bọt đánh ực một tiếng.
Âm thanh khẽ phát ra, Anh Tử nghe được nàng tò mò ngẩng đầu liếc nhìn Đỗ Văn Hạo bắt gặp mắt hắn đang đặt trên nhũ hoa của mình, Anh Tử đỏ bừng mặt tới cả cổ. Nàng khẽ nghiêng mặt đi, ôm Tiểu Khả lên cao, cái áo nàng không chịu được càng mở ra, lộ ra quá nửa áo yếm đỏ nhạt và một nửa nhũ hoa tròn căng đập vào mắt Đỗ Văn Hạo.
Đỗ Văn Hạo biết bản thân mình giống như một Trư ca bị Anh Tử bắt được nhìn trộm thế nhưng động tác tiếp theo của Anh Tử có dụng ý rõ ràng, nàng rõ ràng muốn khiêu khích hắn làm cho miệng hắn khô đắng, hắn chỉ muốn nuốt nước miếng lần nữa. Thế nhưng có ai mất thể diện làm điều đó hai lần, quá mất mặt. Đỗ Văn Hạo vội nói: “Ngươi cứ ôm như vậy ta không kiểm tra được hay ngươi cứ buông nó ra ta đi uống nước đã”.
Dứt lời Đỗ Văn Hạo chạy đi uống hai chén trà, chờ cho tâm tình bình ổn lại hắn mới đi tới ngồi xổm trước con cọp.
Nhưng vừa quay lại, Đỗ Văn Hạo đã thiếu chút nữa xịt máu mũi. Anh Tử ngồi xổm bên cạnh con hổ, không sửa sang lại y phục, ngược lại hai nhũ hoa tròn căng của nàng gần như lộ hẳn ra ngoài vì thế hình ảnh của cặp nhũ hoa đập vào mắt Đỗ Văn Hạo càng rõ hơn lúc trước, đẹp hơn, hình như hắn nhìn thấy cả màu da hồng hồng của nhũ hoa.
Đỗ Văn Hạo chỉ muốn đè Anh Tử ra chiếm đoạt nàng, hắn biết Anh Tử sẽ không phản kháng. Thậm chí nàng còn chờ mong hắn làm việc đó.
Trong lúc Đỗ Văn Hạo đang do dự thì hắn nghe tiếng bước chân vang lên, không cần nhìn hắn cũng biết Bàng Vũ Cầm đang tới. Đỗ Văn Hạo vội vàng đứng dậy đi ra cầm chén trà uống mấy chén. Khi hắn quay lại Anh Tử đã chỉnh trang lại y phục của nàng, nàng đang vuốt ve đầu con hổ coi như không có chuyện gì xảy ra. Khi Bàng Vũ Cầm tiến vào, sắc mặt Anh Tử rất tự nhiên, nàng đứng dậy thối lui sang bên. Điều này không khỏi làm Đỗ Văn Hạo thấy cảm khái: Ôi, nữ nhân này đúng là một diễn viên trời sinh!
Bàng Vũ Cầm tiến vào đương nhiên nàng không thể nhận ra có cái gì không ổn, nàng hỏi: “Con hổ thế nào?”
Đỗ Văn Hạo vội nói: “Uống thuốc xong không thấy khá lên. Ta đang muốn kiểm tra lại”.
Nói xong hắn ngồi xổm kiểm tra thân thể con hổ nhưng vẫn không phát hiện ra điều gì bất bình thường.
Bàng Vũ Cầm hỏi: “Anh Tử, ngươi có cho nó ăn thức ăn hỏng không?”
Anh Tử vội nói: “Không có, chỉ có cơm và cà rốt, nó chưa từng ăn thứ khác. Cho ăn cà rốt nó cũng không ăn. Thiếu gia nói là biểu chứng”.
“Biểu chứng?” Bàng Vũ Càn suy nghĩ rồi gật đầu, nàng ngồi xuống kiểm tra bốn chân con hổ. Đột nhiên mắt nàng sáng lên, nàng bảo Anh Tử đi lấy một cái kẹp.
Anh Tử đưa tới Bàng Vũ Cầm nhẹ nhàng kẹp vào vuốt sau của con hổ, nàng nhẹ nhàng rút ra một cây châm nhỏ. Nàng giơ lên cười nói: “Chân sau của Tiểu Khả bị một cây châm đâm vào, lút vào trong, đương nhiên nó không thoải mái nên không muốn ăn gì”.
Tiểu Khả vừa được rút cây châm ra nó quay đầu nhìn Bàng Vũ Cầm, cọ cọ lông vào tay nàng, dáng vẻ thư thái rồi nó lập tức quay sang nhìn chằm chằm vào củ cà rốt kêu oa một tiếng.
Anh Tử vội vàng cầm củ cà rốt đặt bên mép nó.
Tiểu Khả há mồm ngậm của cà rốt, đặt xuống, nó dùng hai chân trước đè của cà rốt rồi bắt đầu gặm. Ba người nhìn nhau cười.
*Hoạt là trơn tru, sức mạch đi trơn tru như chuỗi hạt châu (viên ngọc) lăn (động) dưới ngón tay.
- Sách ‘Trung Y Chẩn Đoán Học Giảng Nghĩa’ ghi: “Người thường mạch Hoạt mà xung hòa là dấu hiệu vinh vệ đầy đủ. Phụ nữ không bệnh mà thấy mạch Hoạt thì nên xét xem có thai hay không
- Thiên ‘Đại Kỳ Luận’ (T. Vấn 48) ghi: “Mạch khí đến tròn như hoàn thuốc, trơn không dính tay”.
- Chương ‘Mạch Hình Trạng Chỉ Hạ Bí Quyết’ (M. Kinh) ghi: “Mạch Hoạt qua lại tới lui lưu lợi, liên tiếp nhau, giống như mạch Sác”.
- Sách ‘Hồi Khê Mạch Học’ ghi: “Mạch Hoạt qua lại lưu lợi, như hạt châu lăn trong mâm, như mưa móc đọng trên lá sen”.
-Sách ‘Chẩn Gia Chính Nhân’ ghi : “ Mạch Hoạt qua lại lưu lợi, hình dáng như hạt châu, như sương đọng trên lá sen”.
- Sách ‘Trung Y Học Khái Luận’ ghi: “Mạch Hoạt đi qua lại lưu lợi, trơn tròn
* Âm khuy dương phù, tâm thận bất giao tim hồi hộp. điều trị bằng cách ích tinh bổ thận, ích khí sinh huyết, dưỡng tâm an thần. Dùng bài: "gia vị bát vị an thần hoàn".
Đỗ Văn Hạo bảo hắn ngồi xuống. Đối với những người quen trực tiếp tìm hắn như Lý Xuyên, Đỗ Văn Hạo đều trực tiếp chẩn bệnh. Đỗ Văn Hạo chăm chú quan sát Lý Xuyên rồi hỏi: “Ngươi bị làm sao?”
“Tiểu nhân thấy khó chịu” Lý Xuyên buồn rầu lắc đầu chi vào ngực nói: “Ngực tiểu nhân rất khó chịu, trước kia tiểu nhân cứ tưởng là do khí trời của giao mùa xuân hạ. Sau đó cơm cũng ăn ít, không muốn ăn bất cứ cái gì. Trong khi hài tử tiểu nhân bị bệnh nên tiểu nhân cũng không chú ý”.
Đỗ Văn Hạo thấy sắc mặt Lý Xuyên không tốt lắm, mặt tái, phù. Đỗ Văn Hạo ngồi xuống bắt mạch, mạch hoạt*, giống như dây cung kéo căng, nước chảy trôi vuột đi. Hắn vạch mắt Lý Xuyên xem mi mắt, bắt Lý Xuyên há mồm xem đầu lưỡi rồi hỏi: “Còn chỗ nào khó chịu nữa?”
“Dạ, có. Gần đây cứ ăn cơm xong là lại buồn nôn nhưng chỉ là nôn khan, ra máu. Trong thôn có một thần bà (bà đồng) nói nhà tiểu nhân gần đây mọi chuyện xui xẻo. Tiểu nhân không biết có nên dùng tiền mời bà ấy tới nhà xem không”.
Đỗ Văn Hạo không thích những chuyện như vậy, hắn thản nhiên nói: “Ngươi đã tin tưởng thần bà như vậy tới tìm ta làm gì? Tiền dùng vào việc đó chẳng thà ngươi mua cho hài tử, phụ thân một ít quần áo mới cùng thức ăn nữa”.
Lý Xuyên cười đôn hậu nói: “Tiên sinh đã nói vậy thì tiểu nhân nghe lời tiên sinh. Tiên sinh, bệnh của tiểu nhân có nặng không?”
Đỗ Văn Hạo nhìn chằm chằm vào Lý Xuyên không nói câu nào. Lý Xuyên thấy Đỗ Văn Hạo chăm chú nhìn mình không khỏi sợ hãi hắn cố gắng cười gượng hai tiếng.
Đỗ Văn Hạo hỏi: “Gần đây trong nhà ngươi có chuyện phiền lòng, đúng không?”
Lý Xuyên vội vàng lắc đầu nói: “Không có, không có”.
Đỗ Văn Hạo cười nhạt: “Nhìn bộ dạng thấp thỏm của ngươi là biết. Bệnh của ngươi chính là do việc này gây ra. Không giải quyết được việc này, bệnh ngươi không khỏi”.
Lý Xuyên hết sức bội phục, hắn chắp tay nói: “Tiên sinh thực sự là cao nhân, liếc mắt đã xem thấu. Ôi, kỳ thật không có chuyện gì, chỉ là vợ và mẫu thân tiểu nhân có chỗ không hợp nhau”.
Lần đầu tiên Đỗ Văn Hạo tới Lý gia cũng đã nhận ra việc này. Thật không ngờ chuyện này làm cho Lý Xuyên mắc chứng nôn ra máu, xem ra mâu thuẫn không hề nhẹ. Đỗ Văn Hạo nói: “Một người là mẫu thân của ngươi, một người là vợ ngươi. Ngươi không biết cách dung hòa hai người sao?”
Lý Xuyên suy nghĩ một chút rồi nói: “Nói thật tiểu nhân thấy nữ nhân rất phiền toái. Một chuyện bé tí xíu cũng có thể làm cho trời long đất lở. Tiểu nhân bị kẹt ở giữa. Một người bảo tiểu nhân không hiếu thuận, một người bảo tiểu nhân không thương yêu vợ con. Tiên sinh bảo tiểu nhân phải làm gì bây giờ?”
Đỗ Văn Hạo thầm nghĩ thì ra nữ nhân cổ đại cũng không phải đều là những phụ nữ thiện lương hiền đức, cũng có mối bất hòa mẹ chồng nàng dâu. Hắn vỗ vỗ vai Lý Xuyên trêu chọc: “Cũng may muội muội của ngươi đã xuất giá. Nếu không ba người phụ nữ này càng làm mọi chuyện thêm náo loạn. Ngươi muốn hóa giải mâu thuẫn của hai người đương nhiên không thể dùng cứng chọi cứng. Ngươi là nam nhân phải có tính rộng lượng một chút”.
Lý Xuyên cười nói: “Tiên sinh, nương và vợ tiểu nhân sẽ nghe lời tiên sinh. Hay tiên sinh tới khuyên giải hai người giúp tiểu nhân có được không?”
Đỗ Văn Hạo cười gượng nói: “Giải quyết mâu thuẫn của hai người cũng không dễ. Ta cũng không dám đưa ra lời khuyên giúp ngươi, ta cũng không có bản lãnh khuyên người khác hòa giải. Ngươi cứ tự mình nghĩ biện pháp đi. Ta chỉ kê cho ngươi thang thuốc trị bệnh đau ngực của ngươi. Tâm bệnh của ngươi thì chỉ dựa vào giải quyết của chính ngươi. Được rồi lúc ta bắt mạch cho ngươi ta phát hiện mạch tượng của ngươi rất kỳ quái. Có phải ngươi đã tìm tới ai xem bệnh trước ta không? Có kê đơn thuốc cho ngươi uống không?”
Lý Xuyên nghe thế trợn tròn mắt: “Đúng vậy, tiên sinh, tiểu nhân có tìm tới một lão lang trung xem bệnh, nói tiểu nhân bị chứng âm khuy*. Ông ta kê cho tiểu nhân Địa hoàng thang không ngờ uống mấy thang bệnh không giảm mà bụng còn bị chướng. Tối không ngủ được nên tiểu nhân mới tới tìm tiên sinh”.
“Quả thực hồ đồ!” Đỗ Văn Hạo lắc đầu cười buồn: “Bệnh của ngươi đáng ra phải dùng Tô tử hàng khí thang và Liên diêu tán. Ta kê cho ngươi, về nhà trước tiên uống hàng khí thang ngươi sẽ cảm thấy hơi thở khoan khoái, sau đó ngươi dùng tiếp Liên diêu tán chứng nôn ra máu của ngươi sẽ hết. Chỉ cần dùng năm hoàn là khỏi bệnh”.
Lý Xuyên vội vàng nói tạ ơn. Hắn chợt nhớ ra điều gì đó, cẩn trọng hỏi; “À, tiên sinh, lúc tiểu nhân thấy ngài đi vào sắc mặt của ngài không tốt lắm. Có phải tiên sinh đã gặp chuyện gì phiền toái không?’
Đỗ Văn Hạo hiển nhiên không thể nói cho Lý Xuyên nghe chuyện con hổ hắn nuôi ngã bệnh. Hắn lắc đầu không đáp, đứng dậy, quay lưng đi vào nội đường.
Anh Tử đang ngồi xổm bên con hổ nàng vừa vuốt lông nói vừa lắc đầu thương tâm.
Đỗ Văn Hạo hỏi; “Thế nào? Uống thuốc không có hiệu quả à?”
Hai mắt Anh Tử sưng đỏ, nàng quay lại nhìn hắn gật đầu.
Đỗ Văn Hạo suy nghĩ một lát rồi nói: “Không phải Tiểu Khả thích ăn nhất cà rốt sao? Hãy lấy cà rốt cho nó ăn thử”.
“Cho ăn rồi nhưng không chịu ăn” Anh Tử lấy một củ cà rốt từ dưới ổ của con hổ. “Nó không ăn, cứ gục đầu xuống”.
Đỗ Văn Hạo khẽ chấn động trong lòng: “Nó đã không muốn ăn thì cà rốt cũng không ăn. Nó đã không ăn chứng tỏ bệnh của nói có cái gì đó làm cho nó không thoải mái ở miệng nên không ăn. Trong bụng muốn ăn nhưng miệng không ăn được. Đây chính biểu chứng.
Anh Tử cười trong nước mắt: “Con hổ con này cũng có biểu chứng”.
“Đương nhiên, hình như nó bị ngoại cảm phong hàn. Tại sao nó không có biểu chứng của bệnh đó. Ngươi giữ nó để ta cẩn thận kiểm tra một chút”.
Hai tay Anh Tử ôm con hổ: “Ngoan nào, để thiếu gia xem bệnh cho mày”.
Đỗ Văn Hạo nhịn cười nói: “Đối với một con hổ Anh Tử đối xử tốt như vậy, tương lai nhất định sẽ là một hiền thê. Ai cưới được ngươi nhất định hạnh phúc cả đời”.
Mặt Anh Tử đỏ lên, nàng liếc trộm Đỗ Văn Hạo một cái rồi ngượng ngùng nói: “Nô tỳ không lấy chồng. Nô tỳ là nha hoàn thiếp thân của phu nhân, cả đời đi theo phu nhân, phu nhân đi đâu nô tỳ theo đó”.
Đỗ Văn Hạo khẽ chấn động trong lòng. Hắn không rõ Anh Tử nói phu nhân là Lâm Thanh Đại hay Bàng Vũ Cầm. Mặc kệ là ai, Anh Tử đã tự nhận là nha hoàn thiếp thân, muốn theo chủ nhân, ý tứ của nàng đã rõ ràng. Nàng tự nhiên muốn làm thông phòng đại nha hoàn. Nghĩ tới đó Đỗ Văn Hạo không khỏi nhớ tới tấm lưng trần và kiều đồn rắn chắc của nàng. Máu nóng bắt đầu bốc khắp người Đỗ Văn Hạo.
Đỗ Văn Hạo thầm mắng mình là một sắc quỷ. Hắn đã có Bàng Vũ Cầm, lại có ước hẹn một năm cùng Lâm Thanh Đại, đã không đối phó hết lại còn động tâm tư với một nha hoàn. Quả nhiên ăn cơm trong bát vẫn còn nhìn trong nồi. Sao hắn lại như thế chứ?
Thế nhưng ở thời cổ đại, thông phòng đại nha hoàn đương nhiên phải bồi tiếp chủ nhân ngủ đây là chuyện bất di bất dịch, không ai chê cười chuyện đó. Nhưng hết lần này tới lần khác lý do này làm hắn không yên tâm, thoải mái. Hắn đành cúi xuống tập trung kiểm tra thân thể con hổ.
Anh Tử ôm con hổ trước ngực để Đỗ Văn Hạo cúi người kiểm tra. Bây giờ là đầu hè, Anh Tử mặc y phục mỏng manh. Động tác ôm con hổ của nàng làm cổ áo trễ xuống, lộ ra một mảng ngực trắng như tuyết và một nửa nhũ hoa. Đỗ Văn Hạo không ngờ Anh Tử còn nhỏ tuổi mà nhũ hoa của nàng lại đẹp, hấp dẫn đến thế, không nhịn được nuốt nước bọt đánh ực một tiếng.
Âm thanh khẽ phát ra, Anh Tử nghe được nàng tò mò ngẩng đầu liếc nhìn Đỗ Văn Hạo bắt gặp mắt hắn đang đặt trên nhũ hoa của mình, Anh Tử đỏ bừng mặt tới cả cổ. Nàng khẽ nghiêng mặt đi, ôm Tiểu Khả lên cao, cái áo nàng không chịu được càng mở ra, lộ ra quá nửa áo yếm đỏ nhạt và một nửa nhũ hoa tròn căng đập vào mắt Đỗ Văn Hạo.
Đỗ Văn Hạo biết bản thân mình giống như một Trư ca bị Anh Tử bắt được nhìn trộm thế nhưng động tác tiếp theo của Anh Tử có dụng ý rõ ràng, nàng rõ ràng muốn khiêu khích hắn làm cho miệng hắn khô đắng, hắn chỉ muốn nuốt nước miếng lần nữa. Thế nhưng có ai mất thể diện làm điều đó hai lần, quá mất mặt. Đỗ Văn Hạo vội nói: “Ngươi cứ ôm như vậy ta không kiểm tra được hay ngươi cứ buông nó ra ta đi uống nước đã”.
Dứt lời Đỗ Văn Hạo chạy đi uống hai chén trà, chờ cho tâm tình bình ổn lại hắn mới đi tới ngồi xổm trước con cọp.
Nhưng vừa quay lại, Đỗ Văn Hạo đã thiếu chút nữa xịt máu mũi. Anh Tử ngồi xổm bên cạnh con hổ, không sửa sang lại y phục, ngược lại hai nhũ hoa tròn căng của nàng gần như lộ hẳn ra ngoài vì thế hình ảnh của cặp nhũ hoa đập vào mắt Đỗ Văn Hạo càng rõ hơn lúc trước, đẹp hơn, hình như hắn nhìn thấy cả màu da hồng hồng của nhũ hoa.
Đỗ Văn Hạo chỉ muốn đè Anh Tử ra chiếm đoạt nàng, hắn biết Anh Tử sẽ không phản kháng. Thậm chí nàng còn chờ mong hắn làm việc đó.
Trong lúc Đỗ Văn Hạo đang do dự thì hắn nghe tiếng bước chân vang lên, không cần nhìn hắn cũng biết Bàng Vũ Cầm đang tới. Đỗ Văn Hạo vội vàng đứng dậy đi ra cầm chén trà uống mấy chén. Khi hắn quay lại Anh Tử đã chỉnh trang lại y phục của nàng, nàng đang vuốt ve đầu con hổ coi như không có chuyện gì xảy ra. Khi Bàng Vũ Cầm tiến vào, sắc mặt Anh Tử rất tự nhiên, nàng đứng dậy thối lui sang bên. Điều này không khỏi làm Đỗ Văn Hạo thấy cảm khái: Ôi, nữ nhân này đúng là một diễn viên trời sinh!
Bàng Vũ Cầm tiến vào đương nhiên nàng không thể nhận ra có cái gì không ổn, nàng hỏi: “Con hổ thế nào?”
Đỗ Văn Hạo vội nói: “Uống thuốc xong không thấy khá lên. Ta đang muốn kiểm tra lại”.
Nói xong hắn ngồi xổm kiểm tra thân thể con hổ nhưng vẫn không phát hiện ra điều gì bất bình thường.
Bàng Vũ Cầm hỏi: “Anh Tử, ngươi có cho nó ăn thức ăn hỏng không?”
Anh Tử vội nói: “Không có, chỉ có cơm và cà rốt, nó chưa từng ăn thứ khác. Cho ăn cà rốt nó cũng không ăn. Thiếu gia nói là biểu chứng”.
“Biểu chứng?” Bàng Vũ Càn suy nghĩ rồi gật đầu, nàng ngồi xuống kiểm tra bốn chân con hổ. Đột nhiên mắt nàng sáng lên, nàng bảo Anh Tử đi lấy một cái kẹp.
Anh Tử đưa tới Bàng Vũ Cầm nhẹ nhàng kẹp vào vuốt sau của con hổ, nàng nhẹ nhàng rút ra một cây châm nhỏ. Nàng giơ lên cười nói: “Chân sau của Tiểu Khả bị một cây châm đâm vào, lút vào trong, đương nhiên nó không thoải mái nên không muốn ăn gì”.
Tiểu Khả vừa được rút cây châm ra nó quay đầu nhìn Bàng Vũ Cầm, cọ cọ lông vào tay nàng, dáng vẻ thư thái rồi nó lập tức quay sang nhìn chằm chằm vào củ cà rốt kêu oa một tiếng.
Anh Tử vội vàng cầm củ cà rốt đặt bên mép nó.
Tiểu Khả há mồm ngậm của cà rốt, đặt xuống, nó dùng hai chân trước đè của cà rốt rồi bắt đầu gặm. Ba người nhìn nhau cười.
*Hoạt là trơn tru, sức mạch đi trơn tru như chuỗi hạt châu (viên ngọc) lăn (động) dưới ngón tay.
- Sách ‘Trung Y Chẩn Đoán Học Giảng Nghĩa’ ghi: “Người thường mạch Hoạt mà xung hòa là dấu hiệu vinh vệ đầy đủ. Phụ nữ không bệnh mà thấy mạch Hoạt thì nên xét xem có thai hay không
- Thiên ‘Đại Kỳ Luận’ (T. Vấn 48) ghi: “Mạch khí đến tròn như hoàn thuốc, trơn không dính tay”.
- Chương ‘Mạch Hình Trạng Chỉ Hạ Bí Quyết’ (M. Kinh) ghi: “Mạch Hoạt qua lại tới lui lưu lợi, liên tiếp nhau, giống như mạch Sác”.
- Sách ‘Hồi Khê Mạch Học’ ghi: “Mạch Hoạt qua lại lưu lợi, như hạt châu lăn trong mâm, như mưa móc đọng trên lá sen”.
-Sách ‘Chẩn Gia Chính Nhân’ ghi : “ Mạch Hoạt qua lại lưu lợi, hình dáng như hạt châu, như sương đọng trên lá sen”.
- Sách ‘Trung Y Học Khái Luận’ ghi: “Mạch Hoạt đi qua lại lưu lợi, trơn tròn
* Âm khuy dương phù, tâm thận bất giao tim hồi hộp. điều trị bằng cách ích tinh bổ thận, ích khí sinh huyết, dưỡng tâm an thần. Dùng bài: "gia vị bát vị an thần hoàn".
/549
|