Đầu óc Đỗ Văn Hạo suy nghĩ rất nhanh, hắn cân nhắc xem đối với từng lựa chọn thì có ưu điểm, nhược điểm gì. Rồi hắn quyết định rằng việc lựa chọn tốt nhất không nên đến từ phía hắn, cho dù hắn là người rõ hơn ai hết những hậu quả hệ lụy của từng lựa chọn. Tốt nhất hắn sẽ phân tích kỹ càng cho người nhà Tư Mã Quang rồi để họ tự mình quyết định.
Làm nghề y, vấn đề rủi ro luôn luôn song hành. Ngươi có thể là một thầy thuốc giỏi, cứu được nhiều bệnh nhân, nhưng chắc chắn có những người ngươi không chữa được. Thực tế đã có rất nhiều trường hợp, thầy thuốc chữa khỏi bệnh thì được bệnh nhân cảm ơn, khen ngợi không ngớt lời, nhưng khi không chữa được, hoặc sai lầm khiến bệnh nhân bị nặng thêm hay bỏ mạng, thì dù chỉ là một lần duy nhất trong đời, cũng đủ khiến ngươi thân bại danh liệt. Vậy nên trong quy định của thời hiện đại, các thầy thuốc khi chữa bệnh đều phải nói rõ cho bệnh nhân hậu quả nếu có thể của việc chữa trị, với những trường hợp không chắc chắn thì bệnh nhân hoặc người nhà luôn được yêu cầu phải ký cam kết chấp nhận rủi ro.
Đỗ Văn Hạo đi tới bên cửa sổ, phía bên ngoài cửa sổ là khoảng sân hậu viện nơi Tư Mã Dong với Tuệ Nhi đang đứng. Gọi hai người bọn họ lại, hắn nói: “Bệnh của lệnh tôn quả thật còn nặng hơn những gì ta đã dự tính trước. Trong cơ thể người, tà độc đã bắt đầu di chuyển ra rất nhiều các bộ phận khác. Bây giờ có hai lựa chọn: một là ta sẽ dừng việc phẫu thuật lại, khi đó lệnh tôn sẽ sống nhưng nhiều nhất chỉ có thể là hai ba tháng. Cách thứ hai là tiếp tục giải phẫu, khi đó sẽ có hai khả năng: thứ nhất là trong khi giải phẫu hoặc trong vòng vài ngày sau khi giải phẫu, cơ thể không còn đề kháng đủ để chống lại những mầm bệnh ung thư, cái chết sẽ khó tránh khỏi, nhưng khả năng thứ hai là giải phẫu mà thành công tốt đẹp thì lệnh tôn sẽ còn có thể sống ít nhất là năm năm nữa”.
Một đằng là chết trong lúc đang phẫu thuật, chết sau khi phẫu thuật vài ngày hoặc ba tháng, với một đằng là sống được thêm năm năm, thoạt đầu ai nghe cũng muốn chọn ngay phương án sau. Tuy nhiên, xác suất cho khả năng đó lại rất thấp so với việc chết khi phẫu thuật.
Huynh muội Tư Mã Dong nhìn nhau buồn bã, ánh mắt đầy vẻ lưỡng lự. Tư Mã Dong nhất thời không biết quyết định sao, cất giọng hỏi muội muội: “Làm sao bây giờ?”
Tuệ Nhi cất tiếng bi ai: “Nếu như bây giờ đình chỉ việc giải phẫu, phụ thân nhiều nhất chỉ có thể sống được ba tháng, còn nếu tiếp tục giải phẫu, khả năng phụ thân sống thêm được tận năm năm. Cá nhân ta muốn chọn cách thứ hai. Chúng ta đã cố gắng như vậy, cho dù phẫu thuật có bị thất bại thì ở nơi cửu tuyền, phụ thân cũng sẽ có thể mỉm cười. Chúng ta liều lần này vậy, mọi người nghĩ sao?”.
Tư Mã Dong rơi lệ gật đầu: “Ta cũng cùng quan điểm như vậy. Đỗ ngự y, xin mời ngài tiếp tục giải phẫu cho cha ta”.
Đỗ Văn Hạo hiểu cảm giác của những người ở đây, họ thực ra đang đánh cuộc mạng sống của chính cha mình, nhưng lại đánh cuộc bằng khả năng của người khác – tức là Đỗ Văn Hạo chứ không phải là một cái gì thuộc sở hữu của mình. Do đó, bản thân họ cảm thấy có sự bất lực, và chỉ biết đặt niềm tin vào sự may rủi của số mệnh mà thôi.
Biết rằng lúc này có nói gì cũng không ý nghĩa, Đỗ Văn Hạo chỉ gật đầu rồi quay trở lại bàn giải phẫu.
Theo những quan sát về tình trạng của nham biến, hắn nhanh chóng quyết định các thủ thuật giải phẫu. Đầu tiên sẽ phải tách riêng phần dạ dày, các mạch máu phía bên trái sẽ phải phân riêng ra, khâu kết lại với nhau. Bởi vì các tế bào ung thư đã xuyên thấu tương mô, sẽ dùng băng gạc khâu trùm lại để tránh không cho tế bào ung thư ở khoang bụng di chuyển sang các bộ phận khác.
Tại phía trong khoang ổ bụng, cũng cần phải có giải pháp tẩy rửa kỹ càng, ngăn cách đại tràng, ruột với khu vực nham biến. Đỗ Văn Hạo trước khi tiến hành cắt bỏ khối u, cần phải xếp các bộ phận như ruột, tràng sang một bên, tạm thời dừng hoạt động của dạ dày và các bộ phận tiêu hóa để đảm bảo vệ sinh cũng như thuận tiện cho việc cắt bỏ khối u.
Các động mạch là khó khăn nhất, kỹ thuật thô sơ ở thời cổ đại này không cho phép Đỗ Văn Hạo sai sót, dù chỉ là một ly. Sau khi đã quan sát, nghiên cứu kỹ lưỡng, Đỗ Văn Hạo dùng dao mổ cẩn thận lách vào đầu của khối u, lúc này dính liền với thành dạ dày, được bao quanh bởi một lớp màng mỏng. Chỗ này cũng khá gần động mạch chính đi tới gan.
Tiếp đó, Đỗ Văn Hạo nhẹ nhàng cắt đứt toàn bộ những mạch máu nhỏ li ti nối liền khối u này với các phần dạ dày xung quanh, dùng cả dao và kéo mổ, cẩn thận tách rời khối u ra. Sau khi thấy phần khối u đã lộ hẳn ra ngoài, hắn mới dám bắt đầu xử lý đến phần chân khối u, nơi bám vào thành dạ dày.
Đây thực sự là đoạn khó giải quyết nhất. Ngoài phần thịt dính liền, khối u cũng được kết nối bởi không ít các mạch máu, bao gồm cả động mạch và tĩnh mạch. Do đó, chỉ một sơ suất nhỏ cũng có thể gây tổn thương lớn cho dạ dày.
Đỗ Văn Hạo nói Bàng Vũ Cầm dùng kìm mổ cẩn thận giữ chặt lấy khối thịt nhô ra, còn hắn thì hết sức thận trọng cắt từng chút từng chút một. Khối u này có màu trắng đục, khác với bề mặt dạ dày nên cũng không khó để phân biệt, khả năng cắt vào thành dạ dày là không cao. Tuy nhiên, vẫn là điều kiện dụng cụ thời đại này thực sự quá thiếu thốn, Đỗ Văn Hạo chỉ biết cẩn cẩn chú ý từng li từng tí một. Và rồi thì hắn cũng lôi được khối u đó ra.
Phần màng dạ dày bị thương tổn do khối u để lại được tẩy trùng cẩn thận.
Tiếp đó các bộ phận tiêu hóa và dạ dày được đưa trở về vị trí. Những cái kìm lúc trước dùng để chặn sự lưu thông trong ruột được bỏ ra, đảm bảo hệ tiêu hóa và dạ dày hoạt động trở lại bình thường.
Mặc dù không dám chần chừ mất thời gian, nhưng trước khi khâu ổ bụng lại, Đỗ Văn Hạo vẫn rất cẩn thận kiểm tra mọi thứ trong bụng của Tư Mã Quang, đảm bảo đều về đúng vị trí.
Bởi vì Tư Mã Quang đã già nên cơ thể không thể chịu được thời gian giải phẫu dài, Đỗ Văn Hạo đã rất chú ý việc này, luôn tiến hành các công việc theo kiểu đồng thời. Lúc trước, khi phải xử lý chuyện Lưu Quý phi trong cung mang thai giả, cũng nhân chuyện này, hắn đã có nghiên cứu kỹ đối với chuyện giải phẫu dạ dày. Hắn đã cẩn thận đem các bước thực hiện viết ra cụ thể, lại so sánh những gì mình học được với tưởng tượng của chính bản thân. Từ đó liên tục diễn luyện nhiều lần, các bước cũng xem xét để lược bớt, đảm bảo người bệnh có thể sống sót trong điều kiện kỹ thuật thấp kém ở thời cổ đại này.
Bản thân hắn đã đề ra mấy phương án giải phẫu khác nhau. Điều cơ bản là phải triệt để trừ bỏ khối u, tránh có những biến chứng về sau. Khi đảm bảo được điều đó, vấn đề đặt ra chính là tiến độ. Phải làm thế nào rút ngắn thời gian giải phẫu càng nhiều càng tốt. Chính vì vậy hắn đã có những sắp xếp trong đầu, với mỗi trường hợp thì sẽ làm như thế nào để việc rút bớt các công đoạn không ảnh hưởng nhiều đến sức khỏe người bệnh.
Có thể nói công sức bỏ ra chuẩn bị mấy ngày nay không có uổng phí. Sau khi mở ổ bụng ra, những gì chứng kiến đều không nằm ngoài các tình huống hắn đã dự tính trước. Chính vì vậy, động tác của hắn vô cùng thuần thục, nhanh chóng, không một chút do dự. Người ngoài nhìn vào thì phảng phất cảm giác như hắn đã làm công việc này cả ngàn lần rồi.
Thế nhưng vẻ mặt của Tuyết Phi Nhi và Bàng Vũ Cầm thì vô cùng căng thẳng.
Lúc này, các giai đoạn chính đều đã cơ bản hoàn thành, việc của hắn giờ chỉ là chuẩn bị các công việc trước khi khâu ổ bụng.
Trước hết, hắn cần tới các dụng cụ hỗ trợ tiêu hóa, đặt ống thực quản. Đồng thời Đỗ Văn Hạo cũng cẩn thận đặt thêm các ống nhỏ vào khoang đại tràng, đề phòng trường hợp bị tràn dịch.
Cuối cùng, hắn thận trọng thực hiện súc rửa khoang bụng thật sạch sẽ rồi mới khâu đóng ổ bụng lại.
Giải phẫu hoàn thành, lúc này Đỗ Văn Hạo mới cảm thấy toàn thân mệt mỏi rã rời, giống như từng mảnh, từng mảnh thân thể một bực như nhau run lên cầm cập, chỉ muốn nằm lăn xuống đất. Nhưng hiểu rõ vai trò của mình lúc này, hắn mạnh mẽ chống chọi lại, nhìn sang phía Tuyết Phi Nhi đang làm nhiệm vụ giám sát bệnh nhân sau phẫu thuật, hỏi: “Thế nào?”
“Mạch bác, hô hấp ôn hòa, dường như bình thường! Không có vấn đề gì!”
“Tốt lắm! Quán thuốc vào cho bệnh nhân tỉnh dậy, sau đó đưa vào phòng bệnh đặc biệt, cắt cử người thay phiên trông coi, ngày đêm quan sát, tuyệt đối không được lơ là, chủ quan. Đợi sau khi người bệnh tỉnh dậy, lưu ý đặt nằm với gối kê cao, dốc xuống để các dịch vị trong khoang bụng chảy ra. Mặc khác, cũng trợ giúp cho hô hấp nhiều hơn, giảm các tác động tới vết khâu, vừa giúp vết thương mau lành, cũng tránh cho bệnh nhân đau đớn.”
“Ừ, thiếp rõ rồi.” Tuyết Phi Nhi gật đầu nói.
“Còn nữa, mọi người cũng nên giúp đỡ, khuyên bảo bệnh nhân hít sâu, càng nhiều càng tốt. Mỗi khi hô hấp đều nên hít thật sâu. Cũng không được nằm im suốt ngày, cần phải cử động, khi nào có thể thì mau xuống giường, vận động thân thể một chút. Quan sát cẩn thận lượng nước tiểu và các dịch vị khoang bụng chảy ra.”
“Vâng”
Bàng Vũ Cầm mặc dù cũng mệt mỏi, nhưng nàng mệt vì căng thẳng nhiều hơn là mệt mỏi về thân xác, giờ nhìn thấy Đỗ Văn Hạo mồ hôi nhễ nhại thì vô cùng thương xót, lấy khăn yêu thương lau mồ hôi, cười nhẹ: “Phu quân, những cái đó chàng đều đã dạy cho chúng thiếp rồi mà! Chàng yên tâm đi, mọi người cũng đã có nhiều kinh nghiệm chăm sóc bệnh nhân sau phẫu thuật rồi.”
Đỗ Văn Hạo cười nói: “Ta đương nhiên biết vậy, chỉ là Tư Mã đại nhân đây có chút bất đồng, không chỉ về thân phận mà cả về chứng bệnh nữa, do đó mới muốn có chút quan tâm đặc biệt hơn.”
Tuyết Phi Nhi nghe vậy gật đầu nhẹ nhàng: “Thiếp hiểu! Để thiếp tự thân phụ trách hộ lý đi.”
Khi đưa Tư Mã Quang ra khỏi phòng giải phẫu, con trai Tư Mã Dong và nữ nhi của Tư Mã Quang cùng mấy người khác nhẹ nhàng chạy vội tới cửa đón. Mấy người nhìn phụ thân mình bất tỉnh thì đưa ánh mắt lo lắng có ý dò hỏi Đỗ Văn Hạo.
Đỗ Văn Hạo nói: “Đến thời điểm này có thể nói là giải phẫu đã thành công tốt đẹp, tuy nhiên, mấu chốt vẫn là phải xem mấy ngày nữa tình hình Tư Mã đại nhân thế nào. Mấy ngày tới phải để ý thật kỹ lưỡng.”
Mấy người nghe vậy thì cũng cảm thấy mơ hồ, chưa biết cụ thể thế nào. Tư Mã Dong rốt cục sốt ruột hỏi thêm: “Đỗ đại nhân, vậy rốt cuộc gia phụ liệu có sống được thêm năm năm nữa không vậy?”
“Rất xin lỗi, ta thực sự chưa thể nói được vào lúc này. Chúng ta không có cách nào khác ngoài việc đợi thêm mấy ngày nữa. Tuy nhiên, chúng ta nhất định sẽ tận tâm tận lực chăm sóc cho lão gia.” Đỗ Văn Hạo cũng chỉ biết cười khổ mà giải thích.
Mấy người đi tới phòng nghỉ của Tư Mã Quang thì phu nhân Ngô thị cũng đã ở đó, ngoài ra còn có rất nhiều họ hàng, thân bằng hảo hữu nhận được tin báo cũng đang lo lắng ngồi chờ tin. Nhìn thấy Tư Mã Quang được đẩy đến, ít nhất là vẫn còn thở, còn sống, tâm lý vốn đang nặng nề như hòn đá tảng cũng được nhẹ nhõm đi phần nào. Họ líu ríu bước đến hỏi han không ngừng.
Đỗ Văn Hạo không muốn giải thích nhiều liền yêu cầu bọn họ toàn bộ rời khỏi phòng bệnh, mỗi lần chỉ hai người một có thể lưu lại thăm nom, rồi lại thay phiên nhau kẻ vào người ra. Thân bằng bạn hữu của Tư Mã Quang bắt đầu thảo luận xem làm cách nào để cắt cử người trông nom chăm sóc ông. Lão bà của Tư Mã Quang Ngô Thị thì mong muốn chính mình sẽ phụ trách việc này nên Đỗ Văn Hạo nói Bàng Vũ Cầm chuẩn bị thêm một cái giường trong phòng bệnh để Ngô Thị có thể thuận tiện lưu lại đó nghỉ ngơi chăm sóc chồng. Phiên đầu tiên đã được kết luận sẽ do Ngô Thị với nữ nhi Tuệ Nhi lo liệu, sau đó thì sẽ đổi cho những người khác để có thể nghỉ ngơi. Thảo luận xong, những người khác liền lui hết ra ngoài.
Đỗ Văn Hạo cùng Bàng Vũ Cầm lúc này bắt đầu cảm thấy mệt mỏi! Sau khi trở lại phòng mình, Đỗ Văn Hạo mới lấy bút kê một đơn thuốc đưa cho Bàng Vũ Cầm: “Nàng theo phương bắt dược, ban đầu thì cho thuốc qua đường ống xông, từ từ từng chút một. Đợi đến khi thông khí thì mới rút ống xông, uống thuốc như bình thường nhưng chú ý là uống ít một, chia làm nhiều lần.”
Bàng Vũ Cầm cầm đơn thuốc nhìn một chút: “đây là đơn thuốc giúp kháng khuẩn giảm sốt, nhưng những vị thuốc này còn tác động đến máu, rõ ràng giúp hoạt huyết hóa đờm tiểu thanh nhiệt giải độc, vì sao lại phải dùng trong trường hợp này vậy?”
Đỗ Văn Hạo nói: “Tư Mã đại nhân bị bệnh ở dạ dày, nói chính xác thì là “khiếu vị nham” (ung thư dạ dày), đối với loại bệnh này nguy hiểm nhất là những nham tế bào di căn sang các bộ phận khác. Điều này ta một lần đã nói với nàng rồi, nàng còn nhớ không?”
Đỗ Văn Hạo đã mang rất nhiều những kiến thức y học hiện đại ra dạy cho Bàng Vũ Cầm, kể cả những kiến thức về tế bào. Tất nhiên, Bàng Vũ Cầm là một người thông minh nên chưa quên ngay những kiến thức đó được, nàng gật đầu: “đúng là chàng đã nói, thân thể con người ta thực ra là do rất nhiều các tế bào nhỏ tạo thành”.
“Đúng vậy, cách giải thích đó là đơn giản nhất. Việc nham biến di căn là nguyên nhân chính khiến người mắc bệnh ung thư ngày càng nặng hơn, gây nên tử vong. Thường thì việc phẫu thuật chỉ có tác dụng trong khoảng ba năm, sau đó nham biến dạ dày sẽ có nguy cơ di căn tiếp, cho nên ngay sau khi giải phẫu phải áp dụng lập tức phương pháp trị liệu. Thêm nữa, việc phẫu thuật thường khiến cho các tế bào khác trong cơ thể yếu đi, dễ mắc bệnh hơn, khi đó, các tế bào ung thư thừa dịp mà vào, gây bệnh cho các tế bào khác, đó chính là di căn. Do đó, trong năm tiếp theo sau khi phẫu thuật, phải thật chú trọng vào các hiện tượng như đàm, lao, tụ độc. Đó là lý do tại sao ta phải kê thêm những thứ thuốc giúp hòa đàm, giải độc, hoạt huyết hóa tật. Nếu có thể tăng cường sức đề kháng chống bệnh cho cơ thể thì sẽ giảm được nguy cơ di căn của nham tế bào. Đó, tất cả là vậy đó!”
“Thiếp hiểu rồi. Vậy thì lý do chính của đơn thuốc mà phu quân kê này chính là để bồi bổ, hóa đàm, giải độc, hoạt huyết hóa cứu, nhằm mục đích ngăn ngừa sự di căn của nham tế bào.”
Đỗ Văn Hạo gật đầu nói: “không sai, toàn bộ dạ dày của Tư Mã đại nhân đã bị cắt đi rồi, ta phải dùng một phần ruột giúp ông ta làm thành dạ dày nhân tạo, đương nhiên sẽ không thể so với dạ dày nguyên lai được, việc ăn uống cũng sẽ bị ảnh hưởng nhiều. Hơn nữa việc phẫu thuật cũng đã gây tổn hại đến sức khỏe, sức đề kháng của cơ thể chắc chắn đã giảm đi rất nhiều. Do vậy , trong vòng một năm sau khi phẫu thuật phải thật chú trọng việc bồi bổ cơ thể, nâng cao sức khỏe. Những thứ thuốc này có mục đích vậy đó, mà tiếc rằng có vài loại thuốc vô cùng hữu hiệu khác nhưng ngoài kia không thấy có bán”
Bàng Vũ Cầm ngạc nhiên nói: “là thuốc gì ạ?”
“Đông trùng hạ thảo”. Đây là một loại dược liệu rất tốt, giúp bồi bổ cơ thể nhanh, đặc biệt hữu hiệu cho những người mà tuổi đã cao, thể chất yếu. Đông trùng hạ thảo có khả năng cải thiện hệ thống miễn dịch cho cơ thể người, tăng cường năng lực đối kháng với những nham biến. Nếu như có thể mua được loại dược liệu này thì sẽ là tốt nhất.
Bàng Vũ Cầm suy nghĩ một chút rồi nói: “sao từ trước tới giờ thiếp chưa bao giờ từng nghe đến loại dược liệu này nhỉ. Quả thật rất lạ tai?”
Thật ra, đông trùng hạ thảo cổ xưa đã có nhiều người biết đến. Sử sách Tấn triều có ghi lại là đông trùng hạ thảo được sử dụng làm dược liệu. Sau đó ở Minh triều, loại dược liệu này cũng được ghi lại là thứ thuốc truyền thống đông y hữu dụng. Sang đến Thanh triều, quyển “Thanh Triêu Đích” (một quyển sách trung dược) cũng có ghi lại. Nhưng những người ở Tống triều thì không mấy ai biết đến loại thuốc này.
Đỗ Văn Hạo cười nói: “thuốc này ở Trung Nguyên không có, chủ yếu chỉ có ở những vùng núi cao lạnh lẽo tuyết phủ quanh năm. Cho nên Trung nguyên y giả có rất ít người biết đến nó”.
“Vậy sao phu quân biết về nó?”
“Ta ý hả? Nàng không nhớ trước kia ta từng làm linh y bôn tẩu giang hồ sao? Một lần trùng hợp ta có gặp qua một người, nói đúng hơn là một tăng lữ, hắn ta có loại dược liệu này. Hắn có nói loại dược liệu này sẽ giúp tăng cường sức khỏe nên ta có mua thử một ít. Kiểm nghiệm thử thì thấy đúng là cái thứ đông trùng hạ thảo này tốt thật”.
Bàng Vũ Cầm gật đầu nói: “thuốc này tốt như vậy thật sao? Tiếc là Thổ Phiền cách Trung nguyên chúng ta đến hàng ngàn dặm, làm sao mà có thể đến đó mua được cơ chứ”.
“Đúng vậy”, Đỗ Văn Hạo gật đầu xác nhận. “thật ra, chúng ta cũng không nhất thiết phải đến tận Thổ Phiền để tìm mua đông trùng hạ thảo. Ngay ở phía tây của Thục Địa cũng có thể tìm thấy loại lược liệu này, có điều chất lượng không thể tốt như ở Thổ Phiền được”.
Hai người đang nói chuyện, đột nhiên tiểu nhị ở tiền đường vội vã chạy tới thông báo: “Tiên sinh, Ninh công công tới, nói có chuyện rất gấp, truyền cho ngài phải cùng ông ta vào cung ngay lập tức”.
Đỗ Văn Hạo nghe xong lấy làm kinh hãi. Ninh công công là thái giám lúc nào cũng thường trực ở bên cạnh Hoàng Thượng. Giờ hắn đột nhiên đích thân đến đây thế này chẳng lẽ trong cung có chuyện gì cấp bách lắm sao? Hắn vội vàng chạy ra ngoài tiền đường, chắp tay nói: “Ninh công công, có chuyện gì vậy?’
Ninh công công sắc mặt âm trầm, thấp giọng nói: “Ta sẽ nói cho ngài nghe trên đường đi. Còn giờ thì chúng ta lên đường nhanh cho kịp”.
Thậm chí không để cho Đỗ Văn Hạo kịp chuẩn bị xe hay gọi người khiêng kiệu, Ninh công công kêu hắn ngồi luôn lên xe ngựa của ông ta cùng tiến cung. Đỗ Văn Hạo chỉ kịp gọi Bàng Vũ Cầm, Tuyết Phi Nhi cùng Diêm Thiệu Thủ, Hàm Đầu, dặn dò bọn họ vài câu về việc chăm sóc cho bệnh tình của Tư Mã Quang rồi lập tức lên xe theo Ninh công công lên đường.
Đi được một đoạn, Ninh công công lúc này mới cất tiếng nói: “Hoàng Thượng ngã bệnh”.
“Hả? Chuyện khi nào?” Đỗ Văn Hạo giật mình hỏi.
“Mới đây thôi”
“Có triệu chứng gì không?”
“Bất tỉnh không biết gì nữa cả. Cụ thể bệnh trạng thế nào thì chúng ta cũng không rõ ràng lắm. Chắc ngài phải đến xem thì mới biết được”.
“Nhưng nguyên nhân là vì sao?”
“Còn chuyện gì ngoài biến pháp cơ chứ!” Ninh công công trầm giọng nói. “Hoàng Thượng từ sau khi đi vi hành trở về thì không còn tin vào vị quan lại nào nữa. Người tự mình phái ra mật thám, cử đến các nơi ngầm hỏi dân chúng thái độ và suy nghĩ của họ về biến pháp. Mấy ngày hôm nay, những tin tức mật báo không ngừng đổ về. Hoàng Thượng xem ra tâm trạng không được tốt, người suy nghĩ rất nhiều. Lúc giữa trưa, Thái hoàng Thái hậu cùng Hoàng Thái hậu cầm một đống tấu chương đến tìm Hoàng Thượng, cũng lại là những tấu chương phản đối biến pháp, hơn nữa đều do Tri phủ tri châu từ khắp nơi gửi về và đều nói dân chúng địa phương đang tạo biến phản đối biến pháp rất dữ. Hoàng Thượng xem hết, nói đã biết rồi nhưng Thái hoàng Thái hậu và Hoàng Thái hậu vẫn chưa thôi. Họ thậm chí còn khóc lóc nhằm khuyên giải Hoàng Thượng phế bỏ tân pháp. Nhưng không biết làm sao mà Hoàng Thượng đột nhiên cảm thấy trời đất quay chuyển, đầu óc choáng váng rồi lập tức té xỉu”.
Đỗ Văn Hạo trầm giọng hỏi: “Hoàng Thượng trong khoảng thời gian này có uống thuốc thang điều độ và đầy đủ không?”
Ninh công công thở dài nói: “Hoàng Thượng lúc nào cũng nói mình không có bệnh gì cho nên thuốc thang người lúc uống lúc không, ta có nói mãi mà cũng không được.”
Đỗ Văn Hạo lấy làm kinh hãi: “tại sao lại thế, không phải ta đã nói lúc trước rồi sao, bệnh tình của Hoàng Thượng dường như càng ngày càng trở nên nghiêm trọng hơn nên phải kiên trì chịu khó uống thuốc, chữa trị trong thời gian dài"
“Lần trước Hoàng Thượng cũng đã hứa sẽ làm như vậy rồi”.
“Nhưng giờ thì Hoàng Thượng không muốn uống. Ai có thể khuyên bảo ép buộc được ngài cơ chứ? Hoàng Thượng nói ngoại trừ việc ăn uống không thấy ngon miệng thì ngài chẳng thấy mình có bệnh gì cả. Cho nên ngài nói chúng ta không cần phải cuống lên làm gì”.
Đỗ Văn Hạo vội la lên: “Hoàng Thượng đang mắc phải bệnh viêm cầu thận mãn tính. Loại bệnh này thường chỉ ẩn bên trong nhưng đó không hề là một bệnh nhẹ đâu. Nhiều người chỉ đến khi bị bệnh phát tác, xuất hiện những di chứng vô cùng nghiêm trọng mới biết bệnh của mình nặng nhẹ như thế nào. Thêm nữa, bệnh này bình thường cũng không phát tác ngay, mà cũng rất dễ bị nhầm lẫn với những chứng bệnh khác, chẳng hạn như suy kiệt cơ thể, tiêu hóa kém hay các bệnh tương tự thế. Lần trước khi ta khám cho Hoàng Thượng đã phát hiện ra những triệu chứng ban đầu của chứng bệnh viêm cầu thận này ở người, cũng đã giải thích cho người nghe tình trạng và hậu quả của căn bệnh này rồi mà. Nếu người không kiên trì điều trị thì bệnh chắc chắn sẽ nặng hơn đó”.
Ninh công công cười cười mà nói: “Không nghiêm trọng đến mức đó chứ? Chúng ta ngày ngày vẫn hầu hạ bên cạnh Hoàng Thượng thấy người vẫn khỏe mạnh lắm mà. Còn vụ lần trước Hoàng Thượng té xỉu ngài cũng biết rồi, đó là do người cố tính làm vậy để tránh khỏi những khó xử khi các vị đại thần quỳ cả ngày đêm can gián chuyện biến pháp mà người thì vẫn chưa có biện pháp gì. Lần này ta nghĩ cũng vậy thôi, lý do phân nửa chắc cũng tại vì Thái hoàng Thái hậu cùng Hoàng Thái hậu đang cật lực than khóc phải đối nên người lại giả vờ lần nữa ý mà”.
Đỗ Văn Hạo vẻ mặt đau khổ nói: “Nhưng Hoàng Thượng cũng thật sự đang mắc bệnh đó. Ngài có nhớ câu chuyện của Thái Hoàng Công xưa kia không? Lúc bệnh còn nhẹ thì cứ chủ quan, không chịu chạy chữa ngay, để đến lúc bệnh phác tác nặng lên thì cứu chữa không kịp nữa rồi”.
Ninh công công sắc mặt trầm xuống, hỏi: “Đỗ đại nhân nghĩ thế nào mà lại đem tên hôn quân Thái Hoàn Công ra so sánh với Hoàng Thượng anh minh của chúng ta?”
“Ta không phải có ý so sánh như thế. Ta là đại phu, chỉ nghĩ về khía cạnh bệnh tật mà thôi. Suy cầu thận là một loại bệnh rất nghiêm trọng. Mắc phải bệnh này một khi đã đến giai đoạn phát tác thì rất khó chữa trị. Gặp tình huống đó chắc ta cũng phải bó tay thôi”
Ninh công công liếc mắt nhìn sang Đỗ Văn Hạo, nói: “Đại nhân không phải đang nghiêm trọng hóa vấn đề lên đó chứ?”
Đỗ Văn Hạo trả lời: “Thôi, quên đi. Chờ một lát ta trực tiếp thăm bệnh cho Hoàng Thượng xem sao đã. Nếu đúng là vẫn do bệnh đó khiến Hoàng Thượng ngất đi thì quả thật không thể chủ quan thêm được”.
Xe ngựa rất nhanh đã đi tới hoàng cung, dừng lại trước tẩm cung của Hoàng Thượng. Tống Thần Tông lúc này đang nằm trên long sàng, hai mắt nhắm nghiền. Thái hoàng Thái hậu, Hoàng Thái hậu cùng Hoàng Hậu đứng một bên, lo lắng nhìn chăm chăm vào Hoàng Thượng.
Trước giường của Hoàng Thượng có kê một cái ghế dài, trên đó ngồi một người… Đó không phải ai khác mà chính là Chánh thị của Thái y viện Thừa Ngụy Triển. Lần này ông ta lại bị triệu tới, đang ngồi bắt mạch cho Hoàng Thượng mà vẻ mặt đầy đau khổ. Hiển nhiên là ông ta vẫn không thể phát hiện ra nguyên nhân tại sao mà Hoàng Thượng lại hôn mê như vậy. Chỉ bất quá, do đã có kinh nghiệm từ lần trước nên lần này ông ta không dám nói lung tung, chỉ cố gắng trì hoãn kéo dài thời gian chờ Đỗ Văn Hạo tới.
Nhìn thấy Đỗ Văn Hạo, Ngụy Triển thở phào nhẹ nhõm, vội vàng bước lên phía trước chắp tay cung kính: “Đỗ đại nhân, ngài đã tới rồi. Hoàng Thượng lại vừa té xỉu lần nữa. Ty chức y đạo nông cạn, hay là xin mời Đỗ đại nhân chẩn trị cho Hoàng Thượng xem sao”.
Đỗ Văn Hạo là ngự y của Hoàng Thượng nên không thể chối từ việc đó. Hắn ngồi xuống chiếc ghế dài, đưa tay ra bách mạch cho Hoàng Thượng. Quả nhiên, hắn cũng không phát hiện ra mạch đập có gì bất thường, hiển nhiên là Hoàng Thượng đang giả vờ bị ngất.
Lúc này, Đỗ Văn Hạo dự định sẽ lợi dụng cơ hội để nói về căn bệnh suy cầu thận mãn tính của Hoàng Thượng, từ triệu chứng, nguyên căn đến những hậu quả của nó. Hắn cũng dự định sẽ kêu Hoàng Thượng cùng Thái hoàng Thái hậu các nàng phải coi trọng chuyện đó, trị liệu sớm, đều, nghiêm túc theo những gì mà hắn kê ra, bằng không thì sau này sẽ có thể gây ra hậu quả nghiêm trọng.
Nhưng trước hết phải làm cho Hoàng Thượng tỉnh lại đã.
Đỗ Văn Hạo từ trong túi cấp cứu lấy ra chiếc kim châm rồi bắt đầu châm vào mấy huyệt của Tống Thần Tông. Hoàng Thượng cũng biết ý nên cùng hắn phối hợp, chỉ chốc lát đã lo lắng tỉnh dậy. Nhưng rồi người lại tiếp tục nhắm mắt không nói gì, ánh mắt trông có vẻ rất đờ đẫn.
Nhưng chỉ cần Hoàng Thượng tỉnh lại là Thái hoàng Thái hậu mọi người đều đã có thể cảm thấy nhẹ nhõm. Thái hoàng Thái hậu thấp giọng hỏi Đỗ Văn Hạo: “Hoàng Thượng bị làm sao vậy?”
Đỗ Văn Hạo quay sang Thái hoàng Thái hậu cung kính nói: “Lão tổ tông, Hoàng Thượng té xỉu chính là vì đã mắc phải chứng Thận lao sở.
“Thận lao sở?” Thái hoàng Thái hậu ngạc nhiên hỏi.
“Dạ đúng vậy”, Đỗ Văn Hạo thần sắc trịnh trọng, đứng dậy nói: “Hoàng Thượng ngày đêm quan tâm, lo lắng triều chính, đặc biệt là với biến pháp. Thường xuyên ăn uống thất thường, tinh thần không tốt, lao luyện quá độ khiến cho cơ thể rơi vào suy nhược. Bên ngoài thì phong nhiệt, gặp cơ thể yếu thì nhanh chóng ngấm vào. Lâu dài lan đến các tạng phủ, gây nên chứng viêm cầu thận, chánh hư từ thật, cơ thể nóng lạnh thất thường”.
Thái hoàng Thái hậu cau mày nói: “ngươi nói thế Ai gia thấy khó hiểu lắm. Thôi cứ nói thẳng xem bệnh tình của Hoàng Thượng có nặng lắm không?”
“Bắt đầu vào thời kỳ nghiêm trọng rồi đấy ạ”, Đỗ Văn Hạo cố gắng tỏ vẻ nghiêm túc để Thái hoàng Thái hậu có thể thấy được sự nghiêm trọng của vấn đề, nói: “Chứng viêm thận này có thể nói là một thứ bệnh mãn tính, đôi khi gây nên nhiều tác động nghiêm trọng, khiến tỳ thận suy bại, trọc âm không tiết, tính khí thất thường, ảnh hưởng đến tim mạch, bài tiết…”
Thái hoàng Thái hậu cùng Hoàng Thái hậu, Hoàng hậu không khỏi lo lắng nhìn nhau rồi quay qua hỏi Đỗ Văn Hạo: “nghiêm trọng vậy sao? Hoàng Thượng bình thường vẫn khỏe mạnh, không có gì đáng lo ngại mà. Hôm nay bất quá tức giận chút mà ngất đi, sao đến nỗi vậy?’
Đỗ Văn Hạo nói: “vi thần tuyệt đối không dám phóng đại sự thật đâu ạ. Lần trước khi chẩn bệnh cho Hoàng thượng, vi thần đã nhìn ra Hoàng thượng có mầm mống của bệnh này nên cũng đã khai phương kê dược cho Hoàng thượng dùng, nhưng người không chịu kiên trì uống thuốc gì cả. Vi thần cũng đã nói khi mắc phải bệnh này, Hoàng thượng nhất định không được để cơ thể mệt nhọc cũng không được tức giận. Tĩnh dưỡng là vô cùng cần thiết. Vi thần vừa phục chẩn thấy bệnh tình của Hoàng thượng so với lần trước có vẻ đang nặng lên, nếu không nghiêm khắc trị liệu thì sẽ gặp nguy hiểm đó”.
Thái hoàng Thái hậu nói: “không phải Ai gia đã giao cho ngươi nhiệm vụ chăm sóc cho sức khỏe của Hoàng thượng sao?”
“Nhưng là Hoàng thượng không chịu nghe theo lời của vi thần mà kiên trì uống thuốc, cũng không chịu tĩnh tâm điều dưỡng gì hết”.
Thái hoàng Thái hậu nói: “Hoàng thượng làm sao mà không muốn tĩnh tâm điều dưỡng cơ chứ. Nhưng cai quản đất nước, bình an thiên hạ là một trọng trách lớn, đòi hỏi hắn phải lao tâm khổ tứ, tậm tâm tận lực, muốn tĩnh tâm nghỉ ngơi cũng không phải là một điều muốn là được”.
Hoàng thái hậu đứng bên cạnh cũng hòa nhã nói chen vào: “Đỗ đại nhân, mong ngài có thể giúp cho Hoàng thượng cách thức nào đó tốt nhất để có thể hiệu quả trị bệnh”.
Thái hoàng Thái hậu cũng nói: “Đúng thế. Mấy ngày tới thôi ngươi chịu khó lưu lại trong hậu cung, đỡ phải đi đi về về, chiếu cố chăm lo cho sức khỏe của Hoàng thượng một chút. Tiểu Ninh Tử, ngươi hỗ trợ an trí cho Đỗ đại nhân một chỗ ở, cứ tìm một phòng trống ngay trong tẩm cung của Hoàng thượng là được, nhỡ có việc gì thì còn có thể giải quyết được ngay”.
Đỗ Văn Hạo cùng Ninh công công hai người khom người vâng lệnh.
Đỗ Văn Hạo đề bút viết đơn thuốc, giao cho Thái y viện ngự dược đích thân theo phương bắt dược. Tuy Hoàng thượng đã hồi tỉnh trở lại nhưng Thái hoàng Thái hậu, Hoàng thái hậu cũng như Hoàng Hậu không ai dám nhắc câu nào đến chuyện phế trừ biến pháp nữa, đành cáo từ rời đi.
Sau khi chờ các nàng lần lượt rời đi hết, Tống Thần Tông mới trở mình ngồi dậy, quay sang Đỗ Văn Hạo mà cười nói: “Khanh lại lần nữa giúp trẫm thoát khỏi chuyện khó xử rồi. Khanh làm rất tốt!”
Đỗ Văn Hạo thi lễ rồi nói: “Hoàng thượng, bệnh suy thận của ngài thật sự đã nghiêm trọng hơn rồi đó. Phải nghiêm trọng trị liệu thôi”.
Tống Thần Tông cười nói: “Lúc nãy trẫm đã nghe khanh nói hết rồi. Khanh nói như vậy cũng đúng, sao cũng được miễn là Thái hoàng Thái hậu với Hoàng thái hậu không khóc lóc đòi trẫm phế trừ biến pháp nữa”.
“Hoàng thượng, vi thần thật sự không nói quá lời đâu! Nếu như Hoàng thượng không kịp thời và nghiêm túc chữa trị căn bệnh này thì khéo còn nguy hiểm đến tính mạng đó”.
Tống Thần Tông nhíu nhíu mày: “chuyện này lần trước khanh cũng đã nói qua với trẫm rồi. Nhưng trẫm vẫn thấy cơ thể mình chẳng có chỗ nào không ổn cả, trừ việc tâm lý nhiều khi không thoải mái lắm. Thỉnh thoảng cũng bị mất ngủ, nhưng cái đó thì có nghiêm trọng gì đâu đúng không? Thôi khanh cứ kê một đơn thuốc cho trẫm uống điều trị bệnh là được chứ gì?
“Nhưng thưa Hoàng thượng, bệnh này không phải cứ điều trị là có kết quả tốt một cách dễ dàng. Phải đối chứng hạ dược, và nghiêm khắc uống thuốc theo kế hoạch điều trị. Nếu người cứ lúc uống lúc không thì việc điều trị sẽ không có hiệu quả gì đâu”.
“Thôi được, Thái hoàng Thái hậu cũng vừa mới nói rồi, cho khanh ở lại bên cạnh trẫm vài ngày tập trung chữa bệnh. Khanh cứ nhắc nhở đốc thúc trẫm, trẫm cũng sẽ không làm khó khanh đâu, sẽ theo yêu cầu của khanh mà uống thuốc đầy đủ. Thế là được rồi chứ hả?”
Tống Thần Tông lại một lần nữa thành công trong việc giả ngất để trốn tránh Thái hoàng Thái hậu và các nàng đến khóc than can gián. Hơn nữa, Đỗ Văn Hạo có thể nói là biết cách cường điệu sự việc nên áng chừng trong vài bữa nữa Thái hoàng Thái hậu các nàng chắc sẽ không dở chiêu khóc than để ép mình phế trừ biến pháp nữa. Nghĩ vậy nên tâm tình Tống Thần Tông vô cùng cao hứng, cười ha ha rồi đứng lên đi tới bên thư án tiền ngồi xuống.
Vốn dĩ tâm tình đang rất tốt nhưng khi nhìn thấy đống tấu chương trên bàn, Hoàng thượng không tránh được việc cảm thấy buồn bực. Nụ cười lại tan biến, Hoàng thượng bỗng chốc trở nên ngẩn ngơ, người thừ ra một lúc. Rồi người thở dài và chậm rãi cầm tấu chương lên bắt đầu phê duyệt.
Đỗ Văn Hạo không thấy Hoàng thượng nói cho phép hắn rời đi. Mà thuốc còn chưa được mang tới nên hắn lẳng lặng đứng ở góc tường phía sau. Dù gì thì Thái hoàng Thái hậu cũng đã lệnh cho hắn phải luôn túc trực chăm sóc cho sức khỏe của Hoàng thượng rồi còn gì.
Một lát sau, Tống Thần Tông đột nhiên giơ tay, đạp một phát thật mạnh xuống trác án. Nghe bịch một cái, Đỗ Văn Hạo hoảng sợ liếc mắt nhìn, chỉ thấy Tống Thần Tông sắc mặt xanh mét, tay cầm một bản tấu chương ném xuống đất. Rồi Hoàng thượng đứng dậy, tay bắt chéo sau lưng không ngừng đi đi lại lại trong phòng.
Đỗ Văn Hạo vội vàng quay đi chỗ khác, khoanh tay mà đứng im. Tốt nhất hắn không nên quan tâm đến những chuyện không thuộc phận sự của mình.
Cứ đi tới đi lui hết vòng này đến vòng khác một hồi, bỗng Tống Thần Tông đột nhiên đứng lại, tay chỉ Đỗ Văn Hạo lớn tiếng nói: “khanh thử nói cho trẫm biết xem nào, biến pháp rốt cuộc thì là tốt hay không tốt?”
Nụ Hồng Trắng Ngẩn Ngơ Xuân Mười Chín
http://truongton/forum/attachment.php?attachmentid=56772&stc=1&thumb=1&d=1300126068
Nhớ én CHợt Về Mang Đến Tuổi Đôi Mươi
Ôi!!!Thói Đời Nghĩ Mà Đau Lòng
Ta Cười Cuộc Đời Lắm Nỗi Đau Thương
Làm nghề y, vấn đề rủi ro luôn luôn song hành. Ngươi có thể là một thầy thuốc giỏi, cứu được nhiều bệnh nhân, nhưng chắc chắn có những người ngươi không chữa được. Thực tế đã có rất nhiều trường hợp, thầy thuốc chữa khỏi bệnh thì được bệnh nhân cảm ơn, khen ngợi không ngớt lời, nhưng khi không chữa được, hoặc sai lầm khiến bệnh nhân bị nặng thêm hay bỏ mạng, thì dù chỉ là một lần duy nhất trong đời, cũng đủ khiến ngươi thân bại danh liệt. Vậy nên trong quy định của thời hiện đại, các thầy thuốc khi chữa bệnh đều phải nói rõ cho bệnh nhân hậu quả nếu có thể của việc chữa trị, với những trường hợp không chắc chắn thì bệnh nhân hoặc người nhà luôn được yêu cầu phải ký cam kết chấp nhận rủi ro.
Đỗ Văn Hạo đi tới bên cửa sổ, phía bên ngoài cửa sổ là khoảng sân hậu viện nơi Tư Mã Dong với Tuệ Nhi đang đứng. Gọi hai người bọn họ lại, hắn nói: “Bệnh của lệnh tôn quả thật còn nặng hơn những gì ta đã dự tính trước. Trong cơ thể người, tà độc đã bắt đầu di chuyển ra rất nhiều các bộ phận khác. Bây giờ có hai lựa chọn: một là ta sẽ dừng việc phẫu thuật lại, khi đó lệnh tôn sẽ sống nhưng nhiều nhất chỉ có thể là hai ba tháng. Cách thứ hai là tiếp tục giải phẫu, khi đó sẽ có hai khả năng: thứ nhất là trong khi giải phẫu hoặc trong vòng vài ngày sau khi giải phẫu, cơ thể không còn đề kháng đủ để chống lại những mầm bệnh ung thư, cái chết sẽ khó tránh khỏi, nhưng khả năng thứ hai là giải phẫu mà thành công tốt đẹp thì lệnh tôn sẽ còn có thể sống ít nhất là năm năm nữa”.
Một đằng là chết trong lúc đang phẫu thuật, chết sau khi phẫu thuật vài ngày hoặc ba tháng, với một đằng là sống được thêm năm năm, thoạt đầu ai nghe cũng muốn chọn ngay phương án sau. Tuy nhiên, xác suất cho khả năng đó lại rất thấp so với việc chết khi phẫu thuật.
Huynh muội Tư Mã Dong nhìn nhau buồn bã, ánh mắt đầy vẻ lưỡng lự. Tư Mã Dong nhất thời không biết quyết định sao, cất giọng hỏi muội muội: “Làm sao bây giờ?”
Tuệ Nhi cất tiếng bi ai: “Nếu như bây giờ đình chỉ việc giải phẫu, phụ thân nhiều nhất chỉ có thể sống được ba tháng, còn nếu tiếp tục giải phẫu, khả năng phụ thân sống thêm được tận năm năm. Cá nhân ta muốn chọn cách thứ hai. Chúng ta đã cố gắng như vậy, cho dù phẫu thuật có bị thất bại thì ở nơi cửu tuyền, phụ thân cũng sẽ có thể mỉm cười. Chúng ta liều lần này vậy, mọi người nghĩ sao?”.
Tư Mã Dong rơi lệ gật đầu: “Ta cũng cùng quan điểm như vậy. Đỗ ngự y, xin mời ngài tiếp tục giải phẫu cho cha ta”.
Đỗ Văn Hạo hiểu cảm giác của những người ở đây, họ thực ra đang đánh cuộc mạng sống của chính cha mình, nhưng lại đánh cuộc bằng khả năng của người khác – tức là Đỗ Văn Hạo chứ không phải là một cái gì thuộc sở hữu của mình. Do đó, bản thân họ cảm thấy có sự bất lực, và chỉ biết đặt niềm tin vào sự may rủi của số mệnh mà thôi.
Biết rằng lúc này có nói gì cũng không ý nghĩa, Đỗ Văn Hạo chỉ gật đầu rồi quay trở lại bàn giải phẫu.
Theo những quan sát về tình trạng của nham biến, hắn nhanh chóng quyết định các thủ thuật giải phẫu. Đầu tiên sẽ phải tách riêng phần dạ dày, các mạch máu phía bên trái sẽ phải phân riêng ra, khâu kết lại với nhau. Bởi vì các tế bào ung thư đã xuyên thấu tương mô, sẽ dùng băng gạc khâu trùm lại để tránh không cho tế bào ung thư ở khoang bụng di chuyển sang các bộ phận khác.
Tại phía trong khoang ổ bụng, cũng cần phải có giải pháp tẩy rửa kỹ càng, ngăn cách đại tràng, ruột với khu vực nham biến. Đỗ Văn Hạo trước khi tiến hành cắt bỏ khối u, cần phải xếp các bộ phận như ruột, tràng sang một bên, tạm thời dừng hoạt động của dạ dày và các bộ phận tiêu hóa để đảm bảo vệ sinh cũng như thuận tiện cho việc cắt bỏ khối u.
Các động mạch là khó khăn nhất, kỹ thuật thô sơ ở thời cổ đại này không cho phép Đỗ Văn Hạo sai sót, dù chỉ là một ly. Sau khi đã quan sát, nghiên cứu kỹ lưỡng, Đỗ Văn Hạo dùng dao mổ cẩn thận lách vào đầu của khối u, lúc này dính liền với thành dạ dày, được bao quanh bởi một lớp màng mỏng. Chỗ này cũng khá gần động mạch chính đi tới gan.
Tiếp đó, Đỗ Văn Hạo nhẹ nhàng cắt đứt toàn bộ những mạch máu nhỏ li ti nối liền khối u này với các phần dạ dày xung quanh, dùng cả dao và kéo mổ, cẩn thận tách rời khối u ra. Sau khi thấy phần khối u đã lộ hẳn ra ngoài, hắn mới dám bắt đầu xử lý đến phần chân khối u, nơi bám vào thành dạ dày.
Đây thực sự là đoạn khó giải quyết nhất. Ngoài phần thịt dính liền, khối u cũng được kết nối bởi không ít các mạch máu, bao gồm cả động mạch và tĩnh mạch. Do đó, chỉ một sơ suất nhỏ cũng có thể gây tổn thương lớn cho dạ dày.
Đỗ Văn Hạo nói Bàng Vũ Cầm dùng kìm mổ cẩn thận giữ chặt lấy khối thịt nhô ra, còn hắn thì hết sức thận trọng cắt từng chút từng chút một. Khối u này có màu trắng đục, khác với bề mặt dạ dày nên cũng không khó để phân biệt, khả năng cắt vào thành dạ dày là không cao. Tuy nhiên, vẫn là điều kiện dụng cụ thời đại này thực sự quá thiếu thốn, Đỗ Văn Hạo chỉ biết cẩn cẩn chú ý từng li từng tí một. Và rồi thì hắn cũng lôi được khối u đó ra.
Phần màng dạ dày bị thương tổn do khối u để lại được tẩy trùng cẩn thận.
Tiếp đó các bộ phận tiêu hóa và dạ dày được đưa trở về vị trí. Những cái kìm lúc trước dùng để chặn sự lưu thông trong ruột được bỏ ra, đảm bảo hệ tiêu hóa và dạ dày hoạt động trở lại bình thường.
Mặc dù không dám chần chừ mất thời gian, nhưng trước khi khâu ổ bụng lại, Đỗ Văn Hạo vẫn rất cẩn thận kiểm tra mọi thứ trong bụng của Tư Mã Quang, đảm bảo đều về đúng vị trí.
Bởi vì Tư Mã Quang đã già nên cơ thể không thể chịu được thời gian giải phẫu dài, Đỗ Văn Hạo đã rất chú ý việc này, luôn tiến hành các công việc theo kiểu đồng thời. Lúc trước, khi phải xử lý chuyện Lưu Quý phi trong cung mang thai giả, cũng nhân chuyện này, hắn đã có nghiên cứu kỹ đối với chuyện giải phẫu dạ dày. Hắn đã cẩn thận đem các bước thực hiện viết ra cụ thể, lại so sánh những gì mình học được với tưởng tượng của chính bản thân. Từ đó liên tục diễn luyện nhiều lần, các bước cũng xem xét để lược bớt, đảm bảo người bệnh có thể sống sót trong điều kiện kỹ thuật thấp kém ở thời cổ đại này.
Bản thân hắn đã đề ra mấy phương án giải phẫu khác nhau. Điều cơ bản là phải triệt để trừ bỏ khối u, tránh có những biến chứng về sau. Khi đảm bảo được điều đó, vấn đề đặt ra chính là tiến độ. Phải làm thế nào rút ngắn thời gian giải phẫu càng nhiều càng tốt. Chính vì vậy hắn đã có những sắp xếp trong đầu, với mỗi trường hợp thì sẽ làm như thế nào để việc rút bớt các công đoạn không ảnh hưởng nhiều đến sức khỏe người bệnh.
Có thể nói công sức bỏ ra chuẩn bị mấy ngày nay không có uổng phí. Sau khi mở ổ bụng ra, những gì chứng kiến đều không nằm ngoài các tình huống hắn đã dự tính trước. Chính vì vậy, động tác của hắn vô cùng thuần thục, nhanh chóng, không một chút do dự. Người ngoài nhìn vào thì phảng phất cảm giác như hắn đã làm công việc này cả ngàn lần rồi.
Thế nhưng vẻ mặt của Tuyết Phi Nhi và Bàng Vũ Cầm thì vô cùng căng thẳng.
Lúc này, các giai đoạn chính đều đã cơ bản hoàn thành, việc của hắn giờ chỉ là chuẩn bị các công việc trước khi khâu ổ bụng.
Trước hết, hắn cần tới các dụng cụ hỗ trợ tiêu hóa, đặt ống thực quản. Đồng thời Đỗ Văn Hạo cũng cẩn thận đặt thêm các ống nhỏ vào khoang đại tràng, đề phòng trường hợp bị tràn dịch.
Cuối cùng, hắn thận trọng thực hiện súc rửa khoang bụng thật sạch sẽ rồi mới khâu đóng ổ bụng lại.
Giải phẫu hoàn thành, lúc này Đỗ Văn Hạo mới cảm thấy toàn thân mệt mỏi rã rời, giống như từng mảnh, từng mảnh thân thể một bực như nhau run lên cầm cập, chỉ muốn nằm lăn xuống đất. Nhưng hiểu rõ vai trò của mình lúc này, hắn mạnh mẽ chống chọi lại, nhìn sang phía Tuyết Phi Nhi đang làm nhiệm vụ giám sát bệnh nhân sau phẫu thuật, hỏi: “Thế nào?”
“Mạch bác, hô hấp ôn hòa, dường như bình thường! Không có vấn đề gì!”
“Tốt lắm! Quán thuốc vào cho bệnh nhân tỉnh dậy, sau đó đưa vào phòng bệnh đặc biệt, cắt cử người thay phiên trông coi, ngày đêm quan sát, tuyệt đối không được lơ là, chủ quan. Đợi sau khi người bệnh tỉnh dậy, lưu ý đặt nằm với gối kê cao, dốc xuống để các dịch vị trong khoang bụng chảy ra. Mặc khác, cũng trợ giúp cho hô hấp nhiều hơn, giảm các tác động tới vết khâu, vừa giúp vết thương mau lành, cũng tránh cho bệnh nhân đau đớn.”
“Ừ, thiếp rõ rồi.” Tuyết Phi Nhi gật đầu nói.
“Còn nữa, mọi người cũng nên giúp đỡ, khuyên bảo bệnh nhân hít sâu, càng nhiều càng tốt. Mỗi khi hô hấp đều nên hít thật sâu. Cũng không được nằm im suốt ngày, cần phải cử động, khi nào có thể thì mau xuống giường, vận động thân thể một chút. Quan sát cẩn thận lượng nước tiểu và các dịch vị khoang bụng chảy ra.”
“Vâng”
Bàng Vũ Cầm mặc dù cũng mệt mỏi, nhưng nàng mệt vì căng thẳng nhiều hơn là mệt mỏi về thân xác, giờ nhìn thấy Đỗ Văn Hạo mồ hôi nhễ nhại thì vô cùng thương xót, lấy khăn yêu thương lau mồ hôi, cười nhẹ: “Phu quân, những cái đó chàng đều đã dạy cho chúng thiếp rồi mà! Chàng yên tâm đi, mọi người cũng đã có nhiều kinh nghiệm chăm sóc bệnh nhân sau phẫu thuật rồi.”
Đỗ Văn Hạo cười nói: “Ta đương nhiên biết vậy, chỉ là Tư Mã đại nhân đây có chút bất đồng, không chỉ về thân phận mà cả về chứng bệnh nữa, do đó mới muốn có chút quan tâm đặc biệt hơn.”
Tuyết Phi Nhi nghe vậy gật đầu nhẹ nhàng: “Thiếp hiểu! Để thiếp tự thân phụ trách hộ lý đi.”
Khi đưa Tư Mã Quang ra khỏi phòng giải phẫu, con trai Tư Mã Dong và nữ nhi của Tư Mã Quang cùng mấy người khác nhẹ nhàng chạy vội tới cửa đón. Mấy người nhìn phụ thân mình bất tỉnh thì đưa ánh mắt lo lắng có ý dò hỏi Đỗ Văn Hạo.
Đỗ Văn Hạo nói: “Đến thời điểm này có thể nói là giải phẫu đã thành công tốt đẹp, tuy nhiên, mấu chốt vẫn là phải xem mấy ngày nữa tình hình Tư Mã đại nhân thế nào. Mấy ngày tới phải để ý thật kỹ lưỡng.”
Mấy người nghe vậy thì cũng cảm thấy mơ hồ, chưa biết cụ thể thế nào. Tư Mã Dong rốt cục sốt ruột hỏi thêm: “Đỗ đại nhân, vậy rốt cuộc gia phụ liệu có sống được thêm năm năm nữa không vậy?”
“Rất xin lỗi, ta thực sự chưa thể nói được vào lúc này. Chúng ta không có cách nào khác ngoài việc đợi thêm mấy ngày nữa. Tuy nhiên, chúng ta nhất định sẽ tận tâm tận lực chăm sóc cho lão gia.” Đỗ Văn Hạo cũng chỉ biết cười khổ mà giải thích.
Mấy người đi tới phòng nghỉ của Tư Mã Quang thì phu nhân Ngô thị cũng đã ở đó, ngoài ra còn có rất nhiều họ hàng, thân bằng hảo hữu nhận được tin báo cũng đang lo lắng ngồi chờ tin. Nhìn thấy Tư Mã Quang được đẩy đến, ít nhất là vẫn còn thở, còn sống, tâm lý vốn đang nặng nề như hòn đá tảng cũng được nhẹ nhõm đi phần nào. Họ líu ríu bước đến hỏi han không ngừng.
Đỗ Văn Hạo không muốn giải thích nhiều liền yêu cầu bọn họ toàn bộ rời khỏi phòng bệnh, mỗi lần chỉ hai người một có thể lưu lại thăm nom, rồi lại thay phiên nhau kẻ vào người ra. Thân bằng bạn hữu của Tư Mã Quang bắt đầu thảo luận xem làm cách nào để cắt cử người trông nom chăm sóc ông. Lão bà của Tư Mã Quang Ngô Thị thì mong muốn chính mình sẽ phụ trách việc này nên Đỗ Văn Hạo nói Bàng Vũ Cầm chuẩn bị thêm một cái giường trong phòng bệnh để Ngô Thị có thể thuận tiện lưu lại đó nghỉ ngơi chăm sóc chồng. Phiên đầu tiên đã được kết luận sẽ do Ngô Thị với nữ nhi Tuệ Nhi lo liệu, sau đó thì sẽ đổi cho những người khác để có thể nghỉ ngơi. Thảo luận xong, những người khác liền lui hết ra ngoài.
Đỗ Văn Hạo cùng Bàng Vũ Cầm lúc này bắt đầu cảm thấy mệt mỏi! Sau khi trở lại phòng mình, Đỗ Văn Hạo mới lấy bút kê một đơn thuốc đưa cho Bàng Vũ Cầm: “Nàng theo phương bắt dược, ban đầu thì cho thuốc qua đường ống xông, từ từ từng chút một. Đợi đến khi thông khí thì mới rút ống xông, uống thuốc như bình thường nhưng chú ý là uống ít một, chia làm nhiều lần.”
Bàng Vũ Cầm cầm đơn thuốc nhìn một chút: “đây là đơn thuốc giúp kháng khuẩn giảm sốt, nhưng những vị thuốc này còn tác động đến máu, rõ ràng giúp hoạt huyết hóa đờm tiểu thanh nhiệt giải độc, vì sao lại phải dùng trong trường hợp này vậy?”
Đỗ Văn Hạo nói: “Tư Mã đại nhân bị bệnh ở dạ dày, nói chính xác thì là “khiếu vị nham” (ung thư dạ dày), đối với loại bệnh này nguy hiểm nhất là những nham tế bào di căn sang các bộ phận khác. Điều này ta một lần đã nói với nàng rồi, nàng còn nhớ không?”
Đỗ Văn Hạo đã mang rất nhiều những kiến thức y học hiện đại ra dạy cho Bàng Vũ Cầm, kể cả những kiến thức về tế bào. Tất nhiên, Bàng Vũ Cầm là một người thông minh nên chưa quên ngay những kiến thức đó được, nàng gật đầu: “đúng là chàng đã nói, thân thể con người ta thực ra là do rất nhiều các tế bào nhỏ tạo thành”.
“Đúng vậy, cách giải thích đó là đơn giản nhất. Việc nham biến di căn là nguyên nhân chính khiến người mắc bệnh ung thư ngày càng nặng hơn, gây nên tử vong. Thường thì việc phẫu thuật chỉ có tác dụng trong khoảng ba năm, sau đó nham biến dạ dày sẽ có nguy cơ di căn tiếp, cho nên ngay sau khi giải phẫu phải áp dụng lập tức phương pháp trị liệu. Thêm nữa, việc phẫu thuật thường khiến cho các tế bào khác trong cơ thể yếu đi, dễ mắc bệnh hơn, khi đó, các tế bào ung thư thừa dịp mà vào, gây bệnh cho các tế bào khác, đó chính là di căn. Do đó, trong năm tiếp theo sau khi phẫu thuật, phải thật chú trọng vào các hiện tượng như đàm, lao, tụ độc. Đó là lý do tại sao ta phải kê thêm những thứ thuốc giúp hòa đàm, giải độc, hoạt huyết hóa tật. Nếu có thể tăng cường sức đề kháng chống bệnh cho cơ thể thì sẽ giảm được nguy cơ di căn của nham tế bào. Đó, tất cả là vậy đó!”
“Thiếp hiểu rồi. Vậy thì lý do chính của đơn thuốc mà phu quân kê này chính là để bồi bổ, hóa đàm, giải độc, hoạt huyết hóa cứu, nhằm mục đích ngăn ngừa sự di căn của nham tế bào.”
Đỗ Văn Hạo gật đầu nói: “không sai, toàn bộ dạ dày của Tư Mã đại nhân đã bị cắt đi rồi, ta phải dùng một phần ruột giúp ông ta làm thành dạ dày nhân tạo, đương nhiên sẽ không thể so với dạ dày nguyên lai được, việc ăn uống cũng sẽ bị ảnh hưởng nhiều. Hơn nữa việc phẫu thuật cũng đã gây tổn hại đến sức khỏe, sức đề kháng của cơ thể chắc chắn đã giảm đi rất nhiều. Do vậy , trong vòng một năm sau khi phẫu thuật phải thật chú trọng việc bồi bổ cơ thể, nâng cao sức khỏe. Những thứ thuốc này có mục đích vậy đó, mà tiếc rằng có vài loại thuốc vô cùng hữu hiệu khác nhưng ngoài kia không thấy có bán”
Bàng Vũ Cầm ngạc nhiên nói: “là thuốc gì ạ?”
“Đông trùng hạ thảo”. Đây là một loại dược liệu rất tốt, giúp bồi bổ cơ thể nhanh, đặc biệt hữu hiệu cho những người mà tuổi đã cao, thể chất yếu. Đông trùng hạ thảo có khả năng cải thiện hệ thống miễn dịch cho cơ thể người, tăng cường năng lực đối kháng với những nham biến. Nếu như có thể mua được loại dược liệu này thì sẽ là tốt nhất.
Bàng Vũ Cầm suy nghĩ một chút rồi nói: “sao từ trước tới giờ thiếp chưa bao giờ từng nghe đến loại dược liệu này nhỉ. Quả thật rất lạ tai?”
Thật ra, đông trùng hạ thảo cổ xưa đã có nhiều người biết đến. Sử sách Tấn triều có ghi lại là đông trùng hạ thảo được sử dụng làm dược liệu. Sau đó ở Minh triều, loại dược liệu này cũng được ghi lại là thứ thuốc truyền thống đông y hữu dụng. Sang đến Thanh triều, quyển “Thanh Triêu Đích” (một quyển sách trung dược) cũng có ghi lại. Nhưng những người ở Tống triều thì không mấy ai biết đến loại thuốc này.
Đỗ Văn Hạo cười nói: “thuốc này ở Trung Nguyên không có, chủ yếu chỉ có ở những vùng núi cao lạnh lẽo tuyết phủ quanh năm. Cho nên Trung nguyên y giả có rất ít người biết đến nó”.
“Vậy sao phu quân biết về nó?”
“Ta ý hả? Nàng không nhớ trước kia ta từng làm linh y bôn tẩu giang hồ sao? Một lần trùng hợp ta có gặp qua một người, nói đúng hơn là một tăng lữ, hắn ta có loại dược liệu này. Hắn có nói loại dược liệu này sẽ giúp tăng cường sức khỏe nên ta có mua thử một ít. Kiểm nghiệm thử thì thấy đúng là cái thứ đông trùng hạ thảo này tốt thật”.
Bàng Vũ Cầm gật đầu nói: “thuốc này tốt như vậy thật sao? Tiếc là Thổ Phiền cách Trung nguyên chúng ta đến hàng ngàn dặm, làm sao mà có thể đến đó mua được cơ chứ”.
“Đúng vậy”, Đỗ Văn Hạo gật đầu xác nhận. “thật ra, chúng ta cũng không nhất thiết phải đến tận Thổ Phiền để tìm mua đông trùng hạ thảo. Ngay ở phía tây của Thục Địa cũng có thể tìm thấy loại lược liệu này, có điều chất lượng không thể tốt như ở Thổ Phiền được”.
Hai người đang nói chuyện, đột nhiên tiểu nhị ở tiền đường vội vã chạy tới thông báo: “Tiên sinh, Ninh công công tới, nói có chuyện rất gấp, truyền cho ngài phải cùng ông ta vào cung ngay lập tức”.
Đỗ Văn Hạo nghe xong lấy làm kinh hãi. Ninh công công là thái giám lúc nào cũng thường trực ở bên cạnh Hoàng Thượng. Giờ hắn đột nhiên đích thân đến đây thế này chẳng lẽ trong cung có chuyện gì cấp bách lắm sao? Hắn vội vàng chạy ra ngoài tiền đường, chắp tay nói: “Ninh công công, có chuyện gì vậy?’
Ninh công công sắc mặt âm trầm, thấp giọng nói: “Ta sẽ nói cho ngài nghe trên đường đi. Còn giờ thì chúng ta lên đường nhanh cho kịp”.
Thậm chí không để cho Đỗ Văn Hạo kịp chuẩn bị xe hay gọi người khiêng kiệu, Ninh công công kêu hắn ngồi luôn lên xe ngựa của ông ta cùng tiến cung. Đỗ Văn Hạo chỉ kịp gọi Bàng Vũ Cầm, Tuyết Phi Nhi cùng Diêm Thiệu Thủ, Hàm Đầu, dặn dò bọn họ vài câu về việc chăm sóc cho bệnh tình của Tư Mã Quang rồi lập tức lên xe theo Ninh công công lên đường.
Đi được một đoạn, Ninh công công lúc này mới cất tiếng nói: “Hoàng Thượng ngã bệnh”.
“Hả? Chuyện khi nào?” Đỗ Văn Hạo giật mình hỏi.
“Mới đây thôi”
“Có triệu chứng gì không?”
“Bất tỉnh không biết gì nữa cả. Cụ thể bệnh trạng thế nào thì chúng ta cũng không rõ ràng lắm. Chắc ngài phải đến xem thì mới biết được”.
“Nhưng nguyên nhân là vì sao?”
“Còn chuyện gì ngoài biến pháp cơ chứ!” Ninh công công trầm giọng nói. “Hoàng Thượng từ sau khi đi vi hành trở về thì không còn tin vào vị quan lại nào nữa. Người tự mình phái ra mật thám, cử đến các nơi ngầm hỏi dân chúng thái độ và suy nghĩ của họ về biến pháp. Mấy ngày hôm nay, những tin tức mật báo không ngừng đổ về. Hoàng Thượng xem ra tâm trạng không được tốt, người suy nghĩ rất nhiều. Lúc giữa trưa, Thái hoàng Thái hậu cùng Hoàng Thái hậu cầm một đống tấu chương đến tìm Hoàng Thượng, cũng lại là những tấu chương phản đối biến pháp, hơn nữa đều do Tri phủ tri châu từ khắp nơi gửi về và đều nói dân chúng địa phương đang tạo biến phản đối biến pháp rất dữ. Hoàng Thượng xem hết, nói đã biết rồi nhưng Thái hoàng Thái hậu và Hoàng Thái hậu vẫn chưa thôi. Họ thậm chí còn khóc lóc nhằm khuyên giải Hoàng Thượng phế bỏ tân pháp. Nhưng không biết làm sao mà Hoàng Thượng đột nhiên cảm thấy trời đất quay chuyển, đầu óc choáng váng rồi lập tức té xỉu”.
Đỗ Văn Hạo trầm giọng hỏi: “Hoàng Thượng trong khoảng thời gian này có uống thuốc thang điều độ và đầy đủ không?”
Ninh công công thở dài nói: “Hoàng Thượng lúc nào cũng nói mình không có bệnh gì cho nên thuốc thang người lúc uống lúc không, ta có nói mãi mà cũng không được.”
Đỗ Văn Hạo lấy làm kinh hãi: “tại sao lại thế, không phải ta đã nói lúc trước rồi sao, bệnh tình của Hoàng Thượng dường như càng ngày càng trở nên nghiêm trọng hơn nên phải kiên trì chịu khó uống thuốc, chữa trị trong thời gian dài"
“Lần trước Hoàng Thượng cũng đã hứa sẽ làm như vậy rồi”.
“Nhưng giờ thì Hoàng Thượng không muốn uống. Ai có thể khuyên bảo ép buộc được ngài cơ chứ? Hoàng Thượng nói ngoại trừ việc ăn uống không thấy ngon miệng thì ngài chẳng thấy mình có bệnh gì cả. Cho nên ngài nói chúng ta không cần phải cuống lên làm gì”.
Đỗ Văn Hạo vội la lên: “Hoàng Thượng đang mắc phải bệnh viêm cầu thận mãn tính. Loại bệnh này thường chỉ ẩn bên trong nhưng đó không hề là một bệnh nhẹ đâu. Nhiều người chỉ đến khi bị bệnh phát tác, xuất hiện những di chứng vô cùng nghiêm trọng mới biết bệnh của mình nặng nhẹ như thế nào. Thêm nữa, bệnh này bình thường cũng không phát tác ngay, mà cũng rất dễ bị nhầm lẫn với những chứng bệnh khác, chẳng hạn như suy kiệt cơ thể, tiêu hóa kém hay các bệnh tương tự thế. Lần trước khi ta khám cho Hoàng Thượng đã phát hiện ra những triệu chứng ban đầu của chứng bệnh viêm cầu thận này ở người, cũng đã giải thích cho người nghe tình trạng và hậu quả của căn bệnh này rồi mà. Nếu người không kiên trì điều trị thì bệnh chắc chắn sẽ nặng hơn đó”.
Ninh công công cười cười mà nói: “Không nghiêm trọng đến mức đó chứ? Chúng ta ngày ngày vẫn hầu hạ bên cạnh Hoàng Thượng thấy người vẫn khỏe mạnh lắm mà. Còn vụ lần trước Hoàng Thượng té xỉu ngài cũng biết rồi, đó là do người cố tính làm vậy để tránh khỏi những khó xử khi các vị đại thần quỳ cả ngày đêm can gián chuyện biến pháp mà người thì vẫn chưa có biện pháp gì. Lần này ta nghĩ cũng vậy thôi, lý do phân nửa chắc cũng tại vì Thái hoàng Thái hậu cùng Hoàng Thái hậu đang cật lực than khóc phải đối nên người lại giả vờ lần nữa ý mà”.
Đỗ Văn Hạo vẻ mặt đau khổ nói: “Nhưng Hoàng Thượng cũng thật sự đang mắc bệnh đó. Ngài có nhớ câu chuyện của Thái Hoàng Công xưa kia không? Lúc bệnh còn nhẹ thì cứ chủ quan, không chịu chạy chữa ngay, để đến lúc bệnh phác tác nặng lên thì cứu chữa không kịp nữa rồi”.
Ninh công công sắc mặt trầm xuống, hỏi: “Đỗ đại nhân nghĩ thế nào mà lại đem tên hôn quân Thái Hoàn Công ra so sánh với Hoàng Thượng anh minh của chúng ta?”
“Ta không phải có ý so sánh như thế. Ta là đại phu, chỉ nghĩ về khía cạnh bệnh tật mà thôi. Suy cầu thận là một loại bệnh rất nghiêm trọng. Mắc phải bệnh này một khi đã đến giai đoạn phát tác thì rất khó chữa trị. Gặp tình huống đó chắc ta cũng phải bó tay thôi”
Ninh công công liếc mắt nhìn sang Đỗ Văn Hạo, nói: “Đại nhân không phải đang nghiêm trọng hóa vấn đề lên đó chứ?”
Đỗ Văn Hạo trả lời: “Thôi, quên đi. Chờ một lát ta trực tiếp thăm bệnh cho Hoàng Thượng xem sao đã. Nếu đúng là vẫn do bệnh đó khiến Hoàng Thượng ngất đi thì quả thật không thể chủ quan thêm được”.
Xe ngựa rất nhanh đã đi tới hoàng cung, dừng lại trước tẩm cung của Hoàng Thượng. Tống Thần Tông lúc này đang nằm trên long sàng, hai mắt nhắm nghiền. Thái hoàng Thái hậu, Hoàng Thái hậu cùng Hoàng Hậu đứng một bên, lo lắng nhìn chăm chăm vào Hoàng Thượng.
Trước giường của Hoàng Thượng có kê một cái ghế dài, trên đó ngồi một người… Đó không phải ai khác mà chính là Chánh thị của Thái y viện Thừa Ngụy Triển. Lần này ông ta lại bị triệu tới, đang ngồi bắt mạch cho Hoàng Thượng mà vẻ mặt đầy đau khổ. Hiển nhiên là ông ta vẫn không thể phát hiện ra nguyên nhân tại sao mà Hoàng Thượng lại hôn mê như vậy. Chỉ bất quá, do đã có kinh nghiệm từ lần trước nên lần này ông ta không dám nói lung tung, chỉ cố gắng trì hoãn kéo dài thời gian chờ Đỗ Văn Hạo tới.
Nhìn thấy Đỗ Văn Hạo, Ngụy Triển thở phào nhẹ nhõm, vội vàng bước lên phía trước chắp tay cung kính: “Đỗ đại nhân, ngài đã tới rồi. Hoàng Thượng lại vừa té xỉu lần nữa. Ty chức y đạo nông cạn, hay là xin mời Đỗ đại nhân chẩn trị cho Hoàng Thượng xem sao”.
Đỗ Văn Hạo là ngự y của Hoàng Thượng nên không thể chối từ việc đó. Hắn ngồi xuống chiếc ghế dài, đưa tay ra bách mạch cho Hoàng Thượng. Quả nhiên, hắn cũng không phát hiện ra mạch đập có gì bất thường, hiển nhiên là Hoàng Thượng đang giả vờ bị ngất.
Lúc này, Đỗ Văn Hạo dự định sẽ lợi dụng cơ hội để nói về căn bệnh suy cầu thận mãn tính của Hoàng Thượng, từ triệu chứng, nguyên căn đến những hậu quả của nó. Hắn cũng dự định sẽ kêu Hoàng Thượng cùng Thái hoàng Thái hậu các nàng phải coi trọng chuyện đó, trị liệu sớm, đều, nghiêm túc theo những gì mà hắn kê ra, bằng không thì sau này sẽ có thể gây ra hậu quả nghiêm trọng.
Nhưng trước hết phải làm cho Hoàng Thượng tỉnh lại đã.
Đỗ Văn Hạo từ trong túi cấp cứu lấy ra chiếc kim châm rồi bắt đầu châm vào mấy huyệt của Tống Thần Tông. Hoàng Thượng cũng biết ý nên cùng hắn phối hợp, chỉ chốc lát đã lo lắng tỉnh dậy. Nhưng rồi người lại tiếp tục nhắm mắt không nói gì, ánh mắt trông có vẻ rất đờ đẫn.
Nhưng chỉ cần Hoàng Thượng tỉnh lại là Thái hoàng Thái hậu mọi người đều đã có thể cảm thấy nhẹ nhõm. Thái hoàng Thái hậu thấp giọng hỏi Đỗ Văn Hạo: “Hoàng Thượng bị làm sao vậy?”
Đỗ Văn Hạo quay sang Thái hoàng Thái hậu cung kính nói: “Lão tổ tông, Hoàng Thượng té xỉu chính là vì đã mắc phải chứng Thận lao sở.
“Thận lao sở?” Thái hoàng Thái hậu ngạc nhiên hỏi.
“Dạ đúng vậy”, Đỗ Văn Hạo thần sắc trịnh trọng, đứng dậy nói: “Hoàng Thượng ngày đêm quan tâm, lo lắng triều chính, đặc biệt là với biến pháp. Thường xuyên ăn uống thất thường, tinh thần không tốt, lao luyện quá độ khiến cho cơ thể rơi vào suy nhược. Bên ngoài thì phong nhiệt, gặp cơ thể yếu thì nhanh chóng ngấm vào. Lâu dài lan đến các tạng phủ, gây nên chứng viêm cầu thận, chánh hư từ thật, cơ thể nóng lạnh thất thường”.
Thái hoàng Thái hậu cau mày nói: “ngươi nói thế Ai gia thấy khó hiểu lắm. Thôi cứ nói thẳng xem bệnh tình của Hoàng Thượng có nặng lắm không?”
“Bắt đầu vào thời kỳ nghiêm trọng rồi đấy ạ”, Đỗ Văn Hạo cố gắng tỏ vẻ nghiêm túc để Thái hoàng Thái hậu có thể thấy được sự nghiêm trọng của vấn đề, nói: “Chứng viêm thận này có thể nói là một thứ bệnh mãn tính, đôi khi gây nên nhiều tác động nghiêm trọng, khiến tỳ thận suy bại, trọc âm không tiết, tính khí thất thường, ảnh hưởng đến tim mạch, bài tiết…”
Thái hoàng Thái hậu cùng Hoàng Thái hậu, Hoàng hậu không khỏi lo lắng nhìn nhau rồi quay qua hỏi Đỗ Văn Hạo: “nghiêm trọng vậy sao? Hoàng Thượng bình thường vẫn khỏe mạnh, không có gì đáng lo ngại mà. Hôm nay bất quá tức giận chút mà ngất đi, sao đến nỗi vậy?’
Đỗ Văn Hạo nói: “vi thần tuyệt đối không dám phóng đại sự thật đâu ạ. Lần trước khi chẩn bệnh cho Hoàng thượng, vi thần đã nhìn ra Hoàng thượng có mầm mống của bệnh này nên cũng đã khai phương kê dược cho Hoàng thượng dùng, nhưng người không chịu kiên trì uống thuốc gì cả. Vi thần cũng đã nói khi mắc phải bệnh này, Hoàng thượng nhất định không được để cơ thể mệt nhọc cũng không được tức giận. Tĩnh dưỡng là vô cùng cần thiết. Vi thần vừa phục chẩn thấy bệnh tình của Hoàng thượng so với lần trước có vẻ đang nặng lên, nếu không nghiêm khắc trị liệu thì sẽ gặp nguy hiểm đó”.
Thái hoàng Thái hậu nói: “không phải Ai gia đã giao cho ngươi nhiệm vụ chăm sóc cho sức khỏe của Hoàng thượng sao?”
“Nhưng là Hoàng thượng không chịu nghe theo lời của vi thần mà kiên trì uống thuốc, cũng không chịu tĩnh tâm điều dưỡng gì hết”.
Thái hoàng Thái hậu nói: “Hoàng thượng làm sao mà không muốn tĩnh tâm điều dưỡng cơ chứ. Nhưng cai quản đất nước, bình an thiên hạ là một trọng trách lớn, đòi hỏi hắn phải lao tâm khổ tứ, tậm tâm tận lực, muốn tĩnh tâm nghỉ ngơi cũng không phải là một điều muốn là được”.
Hoàng thái hậu đứng bên cạnh cũng hòa nhã nói chen vào: “Đỗ đại nhân, mong ngài có thể giúp cho Hoàng thượng cách thức nào đó tốt nhất để có thể hiệu quả trị bệnh”.
Thái hoàng Thái hậu cũng nói: “Đúng thế. Mấy ngày tới thôi ngươi chịu khó lưu lại trong hậu cung, đỡ phải đi đi về về, chiếu cố chăm lo cho sức khỏe của Hoàng thượng một chút. Tiểu Ninh Tử, ngươi hỗ trợ an trí cho Đỗ đại nhân một chỗ ở, cứ tìm một phòng trống ngay trong tẩm cung của Hoàng thượng là được, nhỡ có việc gì thì còn có thể giải quyết được ngay”.
Đỗ Văn Hạo cùng Ninh công công hai người khom người vâng lệnh.
Đỗ Văn Hạo đề bút viết đơn thuốc, giao cho Thái y viện ngự dược đích thân theo phương bắt dược. Tuy Hoàng thượng đã hồi tỉnh trở lại nhưng Thái hoàng Thái hậu, Hoàng thái hậu cũng như Hoàng Hậu không ai dám nhắc câu nào đến chuyện phế trừ biến pháp nữa, đành cáo từ rời đi.
Sau khi chờ các nàng lần lượt rời đi hết, Tống Thần Tông mới trở mình ngồi dậy, quay sang Đỗ Văn Hạo mà cười nói: “Khanh lại lần nữa giúp trẫm thoát khỏi chuyện khó xử rồi. Khanh làm rất tốt!”
Đỗ Văn Hạo thi lễ rồi nói: “Hoàng thượng, bệnh suy thận của ngài thật sự đã nghiêm trọng hơn rồi đó. Phải nghiêm trọng trị liệu thôi”.
Tống Thần Tông cười nói: “Lúc nãy trẫm đã nghe khanh nói hết rồi. Khanh nói như vậy cũng đúng, sao cũng được miễn là Thái hoàng Thái hậu với Hoàng thái hậu không khóc lóc đòi trẫm phế trừ biến pháp nữa”.
“Hoàng thượng, vi thần thật sự không nói quá lời đâu! Nếu như Hoàng thượng không kịp thời và nghiêm túc chữa trị căn bệnh này thì khéo còn nguy hiểm đến tính mạng đó”.
Tống Thần Tông nhíu nhíu mày: “chuyện này lần trước khanh cũng đã nói qua với trẫm rồi. Nhưng trẫm vẫn thấy cơ thể mình chẳng có chỗ nào không ổn cả, trừ việc tâm lý nhiều khi không thoải mái lắm. Thỉnh thoảng cũng bị mất ngủ, nhưng cái đó thì có nghiêm trọng gì đâu đúng không? Thôi khanh cứ kê một đơn thuốc cho trẫm uống điều trị bệnh là được chứ gì?
“Nhưng thưa Hoàng thượng, bệnh này không phải cứ điều trị là có kết quả tốt một cách dễ dàng. Phải đối chứng hạ dược, và nghiêm khắc uống thuốc theo kế hoạch điều trị. Nếu người cứ lúc uống lúc không thì việc điều trị sẽ không có hiệu quả gì đâu”.
“Thôi được, Thái hoàng Thái hậu cũng vừa mới nói rồi, cho khanh ở lại bên cạnh trẫm vài ngày tập trung chữa bệnh. Khanh cứ nhắc nhở đốc thúc trẫm, trẫm cũng sẽ không làm khó khanh đâu, sẽ theo yêu cầu của khanh mà uống thuốc đầy đủ. Thế là được rồi chứ hả?”
Tống Thần Tông lại một lần nữa thành công trong việc giả ngất để trốn tránh Thái hoàng Thái hậu và các nàng đến khóc than can gián. Hơn nữa, Đỗ Văn Hạo có thể nói là biết cách cường điệu sự việc nên áng chừng trong vài bữa nữa Thái hoàng Thái hậu các nàng chắc sẽ không dở chiêu khóc than để ép mình phế trừ biến pháp nữa. Nghĩ vậy nên tâm tình Tống Thần Tông vô cùng cao hứng, cười ha ha rồi đứng lên đi tới bên thư án tiền ngồi xuống.
Vốn dĩ tâm tình đang rất tốt nhưng khi nhìn thấy đống tấu chương trên bàn, Hoàng thượng không tránh được việc cảm thấy buồn bực. Nụ cười lại tan biến, Hoàng thượng bỗng chốc trở nên ngẩn ngơ, người thừ ra một lúc. Rồi người thở dài và chậm rãi cầm tấu chương lên bắt đầu phê duyệt.
Đỗ Văn Hạo không thấy Hoàng thượng nói cho phép hắn rời đi. Mà thuốc còn chưa được mang tới nên hắn lẳng lặng đứng ở góc tường phía sau. Dù gì thì Thái hoàng Thái hậu cũng đã lệnh cho hắn phải luôn túc trực chăm sóc cho sức khỏe của Hoàng thượng rồi còn gì.
Một lát sau, Tống Thần Tông đột nhiên giơ tay, đạp một phát thật mạnh xuống trác án. Nghe bịch một cái, Đỗ Văn Hạo hoảng sợ liếc mắt nhìn, chỉ thấy Tống Thần Tông sắc mặt xanh mét, tay cầm một bản tấu chương ném xuống đất. Rồi Hoàng thượng đứng dậy, tay bắt chéo sau lưng không ngừng đi đi lại lại trong phòng.
Đỗ Văn Hạo vội vàng quay đi chỗ khác, khoanh tay mà đứng im. Tốt nhất hắn không nên quan tâm đến những chuyện không thuộc phận sự của mình.
Cứ đi tới đi lui hết vòng này đến vòng khác một hồi, bỗng Tống Thần Tông đột nhiên đứng lại, tay chỉ Đỗ Văn Hạo lớn tiếng nói: “khanh thử nói cho trẫm biết xem nào, biến pháp rốt cuộc thì là tốt hay không tốt?”
Nụ Hồng Trắng Ngẩn Ngơ Xuân Mười Chín
http://truongton/forum/attachment.php?attachmentid=56772&stc=1&thumb=1&d=1300126068
Nhớ én CHợt Về Mang Đến Tuổi Đôi Mươi
Ôi!!!Thói Đời Nghĩ Mà Đau Lòng
Ta Cười Cuộc Đời Lắm Nỗi Đau Thương
/549
|