Lão Cưu nghĩ vậy bèn nói: “Lý tướng quân! Tướng quân đừng…đừng giận dữ như vậy! xin hai vị đại nhân nghe thảo dân giải thích, ngày trước Lạc Diêu Viện đúng là có hoa khôi, nhưng sau đó hoa khôi đã bị quân Tây Sơn cướp đi rồi! Ài! Thảo dân cũng không làm gìđược cả, nếu như thảo dân không dâng hoa khôi cho chúng thì chúng sẽ đập phá, thiêu đốt Lạc Diêu Viện này mất, thảo dân nói thật! Thúy Nhi không dám lừa dối hai vị đại nhân đâu ạ!”
Lý Phố nghe xong bèn đưa mắt lên nhìn Đỗ Văn Hạo một cái, thì thấy thần sắc của hắn vẫn lạnh lùng như không, chỉ ngồi đó im lặng không nói, Lý Phố liền biết Đỗ Văn Hạo muốn tìm thiếu nữ tên Kha Nghiêu ra nói chuyện, nhưng ông biết Đỗ Văn Hạo không tiện mở mồm nói, sau một hồi suy nghĩ, Lý Phố bèn nở một nụ cười gian xảo nói: “Hôm nay chúng ta đến đây để uống rượu, nghe cô nương ca hát, ngươi chỗ này có vị cô nương nào phong trần thoát tục hơn một chút không? Đỗ đại nhân không thích mấy cái loại vừa vào đã liếc mắt phong tình như vậy!”
Lão Cưu nghe xong liền gật đầu lia lịa, sau đó bèn đi ra ngoài cửa, gọi một đứa nha hoàn đến rồi nói: “Ngươi đi xem Lãnh Nguyệt đã tan học chưa? Mau đưa nóđến phòng “tổ ấm” để tiếp khách nhanh lên!”
Không lâu sau, một thiếu nữ đã bước đến đi vào trong phòng, nàng mặc một chiếc áo màu xanh nhạt, cổ tay áo màu xanh lục, chiếc vào màu lam nhạt, bên trên chiếc váy được phủ bởi một lớp vải sa màu xanh biếc, chiếc cổ áo của nàng dựng theo hình lá sen, nét mặt trang điểm thanh nhã, nhẹ nhàng, lông mày thẳng, cong như vẽ, ánh mắt trong sáng, mái tóc nàng buông xõa, cũng không hề có vật gì trang sức trên đó cả, trông dáng vẻ của nàng vô cùng nhanh nhẹn, gọn gang.
Đỗ Văn Hạo vừa trông thấy thiếu nữ này thì lông mày của hắn hơi nhướng lên, hai mắt sáng hẳn ra, Lão Cưu suy cho cùng cũng là người tinh đời, ở cái nơi này bà ta cũng đã nhìn quá quen với những cảnh tượng như vậy, chỉ cần nhất cử nhất động thôi, cho dù đó chỉ là một cái nhướng mắt, một cái nhếch môi là Lão Cưu đã biết được người ta muốn gì, Đỗ Văn Hạo cũng không ngoại lệ.
“Lãnh Nguyệt! Nhanh! Mau, mau lại đây, vào trong này mau lên, mau mau bái kiến Câu Quản đại nhân đi!” Lão Cưu vội vã tiến tới bên Lãnh Nguyệt kéo nàng đến trước mặt của Đỗ Văn Hạo, rồi ra ý cho nàng bái kiến hắn.
Đỗ Văn Hạo bất giác có cảm thấy vô cùng mơ hồ, hắn không nhìn rõ người thiếu nữ đứng trước mặt mình, không biết là do hắn say hay là trong tâm của hắn bị tà nhập, hắn cũng không biết nữa, hắn chỉ cảm thấy trên người của người thiếu nữ trẻ tuổi này toát ra một mùi thơm dịu nhẹ của mùi thuốc. Tại sao không phải mùi thơm của phấn son nhỉ? Hắn khó hiểu vô cùng, nhưng Đỗ Văn Hạo lúc này liền nhoẻn miệng cười, một nụ cười vô cùng miễn cưỡng.
“Kha Nghiêu tham kiến Câu Quản đại nhân!” Một giọng nói lạnh lẽo như ở một nơi hoang vu gió lạnh vọng đến, Đỗ Văn Hạo rõ ràng nghe nàng ta nói là tham kiến cẩu quan chứ không phải Câu Quản, cái tên của chức quan này đúng là không hay chút nào! Đỗ Văn Hạo cảm thấy có rất nhiều người có thể lợi dụng đọc lái tên quan của hắn là có thể chửi hắn là cẩu quan rồi, tuy hắn từ trước đến giờ chưa từng tự nhận hắn là một tên cẩu quan, nhưng chắc chắn vẫn có người lợi dụng cái chỗ hổng này mà chửi hắn. Nhưng Đỗ Văn Hạo chỉ nghĩ vậy thôi, chứ không nói ra một câu nào cả.
“Thôi đứng dậy đi! Ngươi tên là gì?” Đỗ Văn Hạo lên tiếng hỏi.
Lãnh Nguyệt lúc này mới ngẩng đầu lên, môi hơi nhếch lên như vầng trăng khuyết, đôi mắt to tròn lấp lánh, hàm răng nàng trắng đều, Đỗ Văn Hạo bỗng nhiên cảm thấy kích thích lạ thường, máu huyết trong người hắn bỗng sôi lên sùng sục chảy ngược lên, tim hắn đập loạn xạ, hồi hộp. Đỗ Văn Hạo biết ngay là Lão Cưu đã bỏ thuốc kích thích vào trong tách trà vừa rồi rồi, nếu không thì tại sao hắn lại cảm thấy trong người rạo rực như vậy! Con mụ tú bà này đúng là có ý muốn hại ta đây mà, mẹ kiếp! Chờ sau này ta sẽ xử lý ngươi, thôi cố gắng chịu đựng, đai quần lúc này ta phải siết cho thật chặt, ở nhà ta vẫn còn bốn vị phu nhân đang đợi ta kia kìa.
Đỗ Văn Hạo nghĩ vậy bèn ngồi thẳng người dậy, giờ đây hắn mới trấn tĩnh hơn một chút, nhưng phải công nhận người con gái trước mặt hắn lúc này đúng là một tuyệt sắc giai nhân, nhưng tuổi tác còn quá nhỏ, trông vô cùng tội nghiệp, hắn liền không dám có thêm những ý tưởng bậy bạ ở trong đầu nữa.
“Kha Nghiêu tham kiến Đỗ đại nhân!” Tiếng nói của thiếu nữ này lại vang lên văng vẳng, như tiếng vọng trên núi vọng lại vậy, Đỗ Văn Hạo quay sang nhìn Lý Phố, thì thấy ông ta không có phảm ứng gì lạ cả, hắn thầm cảm thấy khó hiểu, tại sao ông ta lại không bị sao vậy? Đều cùng uống một tách trà cả, thật là kỳ lạ!
Đỗ Văn Hạo liền để Kha Nghiêu đứng dậy, Lão Cưu lúc này đi đến bên Đỗ Văn Hạo cười bí hiểm nói: “Lãnh Nguyệt trước đây là con của một nhà đại địa chủ! Từ nhỏ đã học cầm kỳ thi họa, chính vì vậy mà bây giờ đã vô cùng tinh thông rồi ạ! Đại nhân, ngài có muốn Lãnh Nguyệt…?”
Đỗ Văn Hạo đưa mắt lên liếc nhìn Lãnh Nguyệt một cái, thì chỉ thấy nàng chỉ lạnh lùng đứng ở cạnh đó, không có vẻ gì từ chối, nhưng cũng không có vẻ vồn vã, cái thái độ dùng dằng chẳng dứt của nàng làm cho người khác khó có thể từ chối nàng được,
Đỗ Văn Hạo nói: “Vậy ngươi hát cho ta nghe một bài xem! Ngươi muốn hát gì cũng được, Lão Cưu! Ngươi đem cho ta ít rượu và đồ nhắm lên đây, uống trà thì có vị gì!”
Lão Cưu nghe xong vội vã cho người chạy đi chuẩn bị, Kha Nghiêu đứng bên cạnh đó bất giác quay sang Đỗ Văn Hạo mỉm cười một cái, nhưng chỉ là thoáng qua, ngay cả Đỗ Văn Hạo cũng nghĩ đó là ảo giác! Kha Nghiêu sau khi nhận lấy cây đàn, liền đưa tay lên gẩy, cất tiếng hát: “Thân hình nhỏ nhẹ, yểu điệu! Gió thổi lay lắt bóng kiều xinh, toàn thân như ngọc như man mác, thử hỏi ai đó có muốn không…?”
Đỗ Văn Hạo nghe xong, thầm nghĩ những bài hát dâm đãng như thế này không nên phát ra từ cửa miệng của một thiếu nữ tuổi trăng tròn như thế này, Đỗ Văn Hạo càng nghe càng thầm tiếc thương cho cô gái tuổi còn nhỏ, mà thân hình đã nhuốm bóng lầu xanh.
Sau khi bài hát kết thúc, Kha Nghiêu hai tay ôm cầm, đầu cúi xuống như đang suy nghĩ điều gìđó, nàng không ngẩng mặt lên nói chuyện, không khí bỗng chốc trở nên nặng chĩu.
Đỗ Văn Hạo trông thấy Lão Cưu ngồi gần đó có vẻ không vui, e rằng sẽ làm khó dễ Kha Nghiêu, nên bèn mỉm cười nói: “Bài hát hay lắm! Đàn đánh cũng rất tuyệt! Nhưng màdường như Lãnh Nguyệt cô nương đang có tâm sự gì đó thì phải, nếu không có nhã hững nữa thì thôi không cần phải hát nữa, chúng ta cùng ngồi nói chuyện được rồi!”
“Dạ được ạ! Lãnh Nguyệt mau mau ra kính rượu cho Đỗ đại nhân nhanh lên!” Lão Cưu ngay lập tức đưa mắt lên nhìn Lãnh Nguyệt ra ý, Lãnh Nguyệt hội ý xong bèn đứng dậy đi đến bên Đỗ Văn Hạo quỳ xuống cầm lấy bình rượu lên, Đỗ Văn Hạo phát hiện ra đôi tay của nàng run lên cầm cập, trong lúc sơ ý Lãnh Nguyệt bất cẩn để rượu rơi vào cả người của Đỗ Văn Hạo.
Lãnh Nguyệt thấy vậy thì sợ đến xanh cả mặt, nhất thời không biết làm thế nào cho phải, chỉ biết vội vã rút khăn lau trong người ra lau cho Đỗ Văn Hạo. Đỗ Văn Hạo thấy vậy bèn nói: “Thôi! Không sao đâu, ngươi cũng luyện đàn cả ngày hôm nay, vì thế mà tay bị mất sức âu nên mới lỡ tay như vậy, đây cũng là chuyện thường tình thôi, không sao đâu!”
Lão Cưu thấy vậy bèn bước đến trừng mắt lên nhìn Lãnh Nguyệ một cái, rồi kéo nàng ta lại ra phía sau. Còn bà ta thìđích thân rút khăn tay của mình ra lau sạch rượu trên người Đỗ Văn Hạo nói: “Đỗ đại nhân! Hay là thảo dân thay cho người và Lý tướng quân hai đứa khác lên hầu vậy! Xin đại nhân đừng giận!”
Đỗ Văn Hạo mỉm cười đáp: “Không sao! Nghe Lãnh Nguyệt cô nương đánh đàn, chắc là đến chỗ này của ngươi rồi mới học đúng không?”
Lãnh Nguyệt vội vã cúi đầu đáp: “Tiểu nữ từ nhỏ đã theo cha mẹ đi học đàn, tiểu nữ đã học được hơn mười năm rồi ạ!”
Đỗ Văn Hạo thấy vậy bèn quay sang nói với Lão Cưu: “Thôi được rồi! Chỗ này không cần ngươi nữa đâu, ngươi bận gì thì cứ đi làm đi! Ta muốn ngồi đây nói chuyện với Lãnh Nguyệt cô nương một chút!”
Lão Cưu nghe vậy thì mừng húm, đây làđiều mà bà ta mong đợi đã lâu, hơn nữa Lạc Diêu Viện cũng đang rất bận, việc gì cũng phải để mắt tới, thế nên mới nghe Đỗ Văn Hạo nói vậy, bèn lựa lời cáo lui luôn, trước khi đi bà ta còn đến bên Lãnh Nguyệt dặn dò thêm vài câu, Lãnh Nguyệt nghe xong bèn gật đầu đáp lại, nhưng vẫn không hé môi nói lên câu nào cả. Mãi cho đến khi Lão Cưu đi ra khỏi cửa, Lãnh Nguyệt mới âm thầm thở phào ra nhẹ nhõm.
Tuy nàng thầm thở hắt ra như vậy, nhưng Đỗ Văn Hạo cũng đã để ý thấy hành động khác thường này cảu nàng, bèn hỏi: “Kha Nghiêu! Nghe nói ngươi xuất thân từ một gia đình giàu có phải không? Vậy tại sao ngươi lại ra nông nỗi như bây giờ vậy?”
Lãnh Nguyệt nghe xong thì sững người, đưa mắt lên nhìn Đỗ Văn Hạo nói: “Bẩm đại nhân! Có phải là Lão Cưu nói vậy với đại nhân không? Xin đại nhân đừng tin lời bà ta, tiểu nữ không phải là người xuất thân từ gia đình giàu có!”
Đỗ Văn Hạo thấy vậy bèn cười nói: “Ngươi đã không phải xuất thân trong một gia đình giàu có như vậy, thì tại sao lại biết đánh đàn?”
Lãnh Nguyệt lúc này nghẹn lời, ấp úng nói: “Cái này thì…thì có liên quan gì đến con nhà giàu có ạ?”
Đỗ Văn Hạo cũng không muốn giải thích gì thêm nữa, mà chuyển luôn sang đề tài khác nói: “Đúng rồi! Lúc nãy ta thấy lời bài hát của ngươi lúc nãy vừa hát cũng được lắm, ngươi có thể giúp ta…”
“Đại nhân muốn thử xem xem tiểu nữ có biết viết chữ đúng không ạ?” Kha Nghiêu tỏ ra vô cùng thông minh dò đoán được ngay ý đồ của Đỗ Văn Hạo.
Đỗ Văn Hạo nghe vậy bèn cười nói: “Ngươi dĩ nhiên là biết viết chữ rồi, là Lão Cưu của các ngươi nói cho ta biết vậy, nếu ngươi không muốn viết thì thôi, ta cũng không muốn ép ngươi làm gì, ngươi chỉ cần nói cho ta biết ai viết lời bài hát đó, rồi để ta còn cho người đi tìm!”
Lãnh Nguyệt suy nghĩ một lúc rồi nói: “Hay là cứ để dân nữ viết cho đại nhân vậy! Nếu như để cho Lão Cưu biết thì tiểu nữ chắc sẽ bị một trận đòn no nê mất!”
Đỗ Văn Hạo ngạc nhiên hỏi lại: “Sao lại như vậy được? Ngươi chắc chắn sau này sẽ là hoa khôin tương lai của Lạc Diêu Viện! Sao bà ta lại có thể nhẫn tâm mà đánh ngươi được cơ chứ?”
Lãnh Nguyệt cười lạnh lên một tiếng nói: “Đại nhân chắc là không biết, hoa khôi là trưởng thành từ những trận mưa roi của Lão Cưu đó!”
Đỗ Văn Hạo bất giác trông thấy đôi mắt của Lãnh Nguyệt lúc này bỗng nhiên ngấn lệ, trông đáng thương vô cùng: “Thôi được rồi! Ta không nói cho Lão Cưu thì bà ta làm sao mà biết để trách phạt ngươi!”
Lãnh Nguyệt nghe xong bèn quay đầu ra cửa nhìn, Lý Phố lúc này thấy vậy cũng chạy ra cửa xem xét, sau đó ngoái đầu lại nói: “Có người đứng canh đây rồi! Ngươi cứ viết đi, đừng sợ!”
Lãnh Nguyệt thấy vậy bèn bước đến bên bàn, sau đó trải giấy, mài mực rồi ngay lập tức cúi đầu, cặm cụi viết, rất nhanh nàng đã viết xong, Lãnh Nguyệt cẩn thận bưng tờ giấy đó lên rồi dâng đến cho Đỗ Văn Hạo xem, Đỗ Văn Hạo mở ra xem thì thấy nét bút của nàng ta thanh thoát nhẹ nhàng, tuyệt đối không phải của người mới học viết chữ.
“Được rồi! Cái này ta thu nhận lấy rồi, đa tạ Kha Nghiêu cô nương nhiều lắm!” Đỗ Văn Hạo mỉm cười nói.
“Đại nhân! Về sau đại nhân cứ gọi tiểu nữ là Lãnh Nguyệt được rồi! Còn về cái tên Kha Nghiêu thì từ khi tiểu nữ vào trong cái Lạc Diêu Viện này thì không còn tồn tại nữa rồi!” Lãnh Nguyệt lạnh lùng nói.
“Được thôi! Vậy chúng ta đi đây” Đỗ Văn Hạo nói bèn luôn đứng dậy.
Lãnh Nguyệt thấy vậy thì kinh ngạc vô cùng, nàng thấy Đỗ Văn Hạo mới đến đây chưa làm gì mà đã đòi về như vậy cũng có phân bất ngờ, bèn lên tiếng hỏi: “Đại nhân! Có phải Lãnh Nguyệt đã hầu hạ hai người không tốt không?”
Đỗ Văn Hạo cười nói: “Ồ! Không phải! Bởi vì ta còn quá nhiều công việc phải làm, hôm nay được trông thấy Lãnh Nguyệt, và nghe thấy tiếng đàn tuyệt diệu, cùng với giọng ca tuyệt vời của nàng, đã là quá đủ rồi, ta không thể ở đây lâu thêm được nữa!”
Lãnh Nguyệt lúc này liền đi tới bên Đỗ Văn Hạo định nói cái gìđó, nhưng cuối cùng nàng vẫn không nói ra được, chỉ biết cúi người đưa mắt tiễn đưa hai người Lý Phố và Đỗ Văn Hạo hai người đang đi xuống dưới lầu, sau đó quay người đi vào trong phòng rồi khép cửa lại.
Lãnh Nguyệt lúc này đi tới bàn trang điểm mở chiếc ngăn kéo ra, rồi lấy trong đó ra một chiếc cẩm hộp, nàng nhìn vào chiếc cầm đó một cách ngây dại đờ đẫn, luôn miệng lẩm bẩm nói: “Cha, mẹ! Hài nhi thật là bất hiếu, hài nhi không thể đi cùng hai người được, hài nhi vẫn muốn ở lại nơi đây, ở lại nơi đây mãi mãi!”
Đỗ Văn Hạo và Lý Phố ra về mà không muốn làm kinh động tới Lão Cưu, hai người âm thầm lặng lẽ đi ra từ cổng sau, cũng không ngồi kiệu, chỉ lẳng lặng đi ra ngoài bằng đôi chân của mình mà thôi.
“Đại nhân! Đại nhân nói xem Lãnh Nguyệt cô nương có phải là người của Kha gia trạch viện không vậy?” Lý Phố đột nhiên lên tiếng hỏi.
Đỗ Văn Hạo đáp: “Ta nghĩ chúng ta phải mau rời khỏi đây thôi!”
“Vậy thì mạt tướng không thể nào hiểu nổi, một cô gái cành vàng lá ngọc, đại gia khuê nữ như vậy sao lại rơi vào chốn lầu xanh như thế này?” Lý Phố vẫn cố dò hỏi.
“Ta làm sao biết được! Mọi việc rồi cũng sẽ đến ngày sáng tỏ hết thôi!” Đỗ Văn Hạo trả lời một cách qua loa tùy tiện.
Việc cần làm của Đỗ Văn Hạo bây giờ quá nhiều, hắn thậm chí chẳng còn thời gian đâu mà lo chuyện của Kha gia nữa, bây giờ trong đầu của hắn trừ mấy chuyện trùng tu lại kiến trúc ở Nhã Châu, cứu tế cho dân chúng, thành lập nông nghiệp theo mô hình lập thể, và còn rất nhiều việc vụn vặt lung tung khác nữa, và thu thuế chính là một trong số đó.
Mấy vị quan lại phụ trách về thu thuế đã mấy lần đến tìm hắn rồi, tất cả đều nói rằng hiện nay dân chúng sau cuộc chiến tranh tàn khốc, không còn một ai có đủ tiền để nộp thuế nữa rồi, hắn đến lúc này vẫn chưa nghĩ ra cách giải quyết thế nào cho hợp lý cả.
Suy đi tính lại cũng chẳng còn cách nào khác ngoài việc giảm, và miễn thuế rồi.
Điều này cũng nhắc nhở Đỗ Văn Hạo một điều, là hắn bắt buộc phải tiến hành cải cách chế độ thu thuế, Than Đinh Nhập Mẫu là môộ t chế độ không tồi chút nào. ( Than Đinh Nhập Mẫu là một chế đố thu thuế mang tính đột phá, xuất hiện ở thời nhà Thanh Trung Quốc, tức là hơn sáu trăm năm sau, luật thuế này đã loại bỏ chế độ thuế thu theo đầu người của thời nhà Tống, thay vào đó là tính theo số mẫu ruộng mà đánh ra thuế thu nhập, chính vì vậy mà nó đã rũ bỏ được các khoản thu thuế đè nặng lên đầu người dân một cách hợp lý, và gia tăng gánh nặng cho các địa chủ có nhiều đồn điền.)
Nhưng mà, cái cách chế độ thu thuế tuyệt đối không phải là một chuyện dễ dàng, Đỗ Văn Hạo đối với chế độ thu thuế Than Đinh Nhập Mẫu cũng không nắm chắc lắm, bởi vậy nên hắn quyết định đem việc này ra bàn bạc với Hàn Tu và Tô Thức, vì dù sao hai người này đều đã từng tham gia vào công việc biến pháp trước kia của Vương An Thạch, và cả hai đều có kinh nghiệm làm việc trong các vấn đề hạ tầng như vậy.
Hàn Tu và Tô Thức sau khi nghe Đỗ Văn Hạo nói về chuyện cải cách này, thì cả hai cùng đưa mắt nhìn nhau, rồi cùng gật gật đầu. Hàn Tu nói: “Đợt biến pháp lần trước thu thuế theo kiểu bình quân ruộng đất, cùng với cách thức của Vân Phàm huynh là rất giống nhau, đều đem thuế và ruộng rất liên kết lại với nhau. Nhưng chỉ khác nhau ở một chỗ là Vân Phàm huynh đã hủy bỏ thuế thu theo đầu người, nếu như đem đầu người tính vào thuế ruộng đất, thì thu thuế sẽ dễ dàng, hơn nữa dân chúng sẽ không còn lo lắng về vấn đề tăng thuế sinh trưởng nữa, đây đúng là một biện pháp giúp ích cho tăng trưởng dân số! Lão cho rằng biện pháp này rất hay, chúng ta đều có thể thử nghiệm một phen!”
Tô Thức thấy vậy cũng nói: “Đúng vậy! Nhưng mà, chuyện này có quan hệ vô cùng trọng đại, e rằng chúng ta phải thận trọng hơn bao giờ hết khi thực thi nó, lão phu nghĩ rằng chúng ta nên phân thành từng bước mà thực hiện, như vậy sẽ an toàn hơn!”
Đỗ Văn Hạo đáp: “Tại hạ cũng nghĩ như vậy, trước tiên chúng ta sẽ bắt đầu tiến hành điều tra dân số, sau đó đem kết quả điều tra làm căn cứ để tiến hành Than Đinh Nhập Mẫu, các nhân khẩu về sau chúng ta sẽ không cho thêm họ vào mà đánh thuế nữa!”
Hà Tu và Tô Thức đều cùng gật đầu hiểu ý, Tô Thức nói: “Như vậy thì tốt! Chuyện điều tra dân số thì cứ để cho lão phu đi làm được rồi!”
Đỗ Văn Hạo nghe vậy bèn chắp tay nói: “Được vậy thì tốt quá! Phiền Tử Chiêm giúp tại hạ một phen!”
Ba người lúc này đang bàn tán thêm, thì có một đứa nhan dịch hốt hoảng chạy từ ngoài cổng vào bẩm báo nói: “Đỗ Ngự Y! Đại Lão Gia! Nhanh lên! Thánh Chỉ tới!”
“Thánh Chỉ?”
Cả ba người đều kinh ngạc sửng sốt, Tô Thức nói: “Có phải là chuyện Hoàng Thượng bổ nhiệm Đỗ đại nhân làm Tây Sơn Vương đó không?”
Đỗ Văn Hạo thầm nghĩ rằng, có lẽ Hoàng Thượng muốn ban thưởng cho hắn trong việc dẹp tan giạc Tây Sơn hồi trước, nên trong lòng cũng khấp khởi mừng thầm nói: “Ở đâu vậy? Sao không có ai thông báo trước vậy?”
“Tiểu nhân cũng vừa mới biết mà thôi, tuyên chỉ công công vừa mới đem theo thị vệ từ kinh thành đến, đang trên đường tiến đến nơi đây đó ạ!” Viên nha dịch nhanh miệng đáp.
Để dễ bề mọi thứ, Đỗ Văn Hạo mấy hôm nay đều không mặc quan phục, mà toàn mặc bồ đồ thông thường. Chính vì vậy, nên mới nghe tên nha dịch này nói vậy, thì hắn đã vội vội vàng vàng chạy ra bên ngoài nói: “Vậy thì nhanh tay nhanh chân chuẩn bị hương án nhanh lên! Ta đi thay đồ đã!”
Khi Đỗ Văn Hạo vừa thay áo quần xong, thìở đại đường cũng đã bày xong hương án, tuyên chỉ thái giám cũng vừa vặn đem theo thị vệ đến nơi.
Đỗ Văn Hạo từ xa đã nhận ra vị tuyên chỉ công công kia không phải ai khác, mà chính là vị công công thân cận bên mình Hoàng Thượng Ninh công công, Đỗ Văn Hạo thấy vậy bèn vội vã bước đến cúi người thi lế nói: “Ti chức Đỗ Văn Hạo, tham kiến Ninh công công!”
Ninh công công mặt lạnh như tiền, đến cả một nụ cười cũng không buồn nhếch lên, chỉ gật đầu bước đến trước bàn hương án, rồi dõng dạc đọc luôn Thánh Chỉ: “Đỗ Văn Hạo nghe chỉ!”
Đỗ Văn Hạo lập tức vén áo quỳ xuống tiếp chỉ.
Ninh công công lúc này mới mở chiếc cuộn vải màu vàng, rồi hắng giọng nói: “Hoàng Đế chiếu viết: “Các Đông Phủ, Đồng Đạt huyện Đỗ Văn Hạo, tự Văn Phàm, tự động lạm dụng binh quyền, cách chức Cấm Quân Điện Tiền Ti Võ Đức Kỵ Úy, Thành Đô Phủ Lộ Nhã Châu Thường Bình Thương Câu Quản, đi đầy ba năm, nộp phạt một ngàn lạng bạc để chuộc tội, khâm thử!”
Cách Chức? Đi đầy ba năm?
Đầu óc của Đỗ Văn Hạo ong hết cả lên, hắn không hiểu nổi rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì nữa! Ngoại trừ chức Ngự Y vẫn còn được giữ lại, thì hai cái chức vụ kai đều đã bị cách hết cả rồi, còn chức Tây Sơn Vương ư? Đừng có nằm mơ giữa ban ngày nữa! Không những bị cách chức còn bị đi đầy ba năm nữa! Cũng may là vẫn còn có nộp tiền chuộc tội!
Thời nhà Tống có thể dung tiền để chuộc tội, cũng có nghĩa là dùng tiền để thoát tội, bỏ ra một ngàn lạng bạc để thoát tội đi đầy ba năm, thực ra một ngàn lạng bạc này cũng chỉ là con số nhỏ, đối với Đỗ Văn Hạo thì nó chẳng đáng là bao cả.
Nhưng, Đỗ Văn Hạo không hề cảm thấy vui mừng vì chuyện hắn nộp phạt để đỡ phải bị đi đầy ba năm. Đầu óc của hắn giờ đây quay cuồng, không hiểu chuyện gìđang xảy ra nữa. Đỗ Văn Hạo theo phản xạ tự nhiên đưa mắt lên nhìn Ninh công công, thì chỉ thấy ông ta sắc mặt đanh lại, sau khi cuộn Thánh Chỉ lại, hai tay buông thong, trầm giọng nói: “Đỗ Vân Phàm tiếp chỉ thôi!”
Đỗ Văn Hạo vẫn chưa hồi tỉnh lại sau cú sốc trời giáng vửa rồi, còn Tô Thức và Hàn Tu hai người thì như ngây như dại, cũng may là hai người cũng đã từng nếm trải vị đắng của việc giàng chức này, nên vẫn giữ được bình tĩnh, hơn nữa bọn họ cũng không bị ảnh hưởng gì cả, mà chỉ có một mình Đỗ Văn Hạo là thê thảm nhất mà thôi.
Tô Thức lúc này mới thấp giọng nói nhắc nhở Đỗ Văn Hạo: “Vân Phàm huynh!”
Đỗ Văn Hạo lúc này mới sực tỉnh, hai tay đưa lên tiếp chỉ, sau đó nói lên một câu đa tạ long ân, rồi mới uể oải đứng dậy.
Đến lúc này, Ninh công công mới nở ra một nụ cười với hắn nói: “Vân Phàm huynh! Lão nô tuyên chỉ từ nơi xa xôi đến đây như vậy, mà huynh không mời nổi lão nô uống một tách trà hay sao?”
Đỗ Văn Hạo lúc này mới ngớ người, mỉm cười nói: “Đúng rồi! Mời Ninh công công ra hậu đường uống trà!”
Hai người sau khi ra hậu đường, liền mỗi người một chỗ ngồi xuống, chờ cho đám người hầu lui ra hết, khép cửa lại xong rồi…
Đỗ Văn Hạo liền nhẹ nhàng rút trong người ra một tập ngân phiếu, cũng không biết là bao nhiêu, liền đưa cho Ninh công công.
Ninh công công miệng cười ha hả, sau đó liền đưa tay đỡ lấy, mặt mày của ông ta lúc này vô cùng vui vẻ nói: “Chuyến đi này đáng giá hai ngàn lạng cơ đây! Ha ha! Vân Phàm huynh, Thánh Chỉ nói rằng chỉ cần một ngàn lạng để chuộc tội thôi, cái này có…vẻ…hơi…bị….nhiều…”
“Công công đi đường vất vả rồi, nên tại hạ mới đưa thêm cho công công một chút, gọi là một ít lòng thành, mong công công vui lòng nhận lấy” Đỗ Văn Hạo mỉm cười nói.
“Ha ha! Đỗ Ngự Y ra tay lúc nào cũng vẫn hào phóng như xưa vậy, lão nô cảm thấy hổ thẹn vô cùng!” Tuy ngoài miệng nói như vậy, nhưng Ninh công công đã cuộn đống ngân phiếu đó cho vào tay áo của mình rồi.
Đỗ Văn Hạo lần này tiêu tiền là muốn mua lấy tin tức, hắn muốn biết rốt cuộc là có chuyện gì xẩy ra với hắn, nên sau khi thấy Ninh công công nhận tiền rồi, bèn chắp tay nói: “Ninh công công! Trong Thánh Chỉ có nói là tại hạ lạm dụng binh quyền, rồi cách chức của tại hạ, tại hạ đến lúc này vẫn không tài nào hiểu nổi, mong Ninh công công chỉ dạy đôi điều!”
Ninh công công lúc liền nhấp một ngụm trà lên, rồi thấp giọng nói: “Đỗ lão đệ à! Không phải lão nô dọa lão đệ đâu! Lão đệ vừa từ quỷ môn quan quay về đó, lão đệ có biết không hả?”
Đỗ Văn Hạo nghe xong thì kinh hãi vô cùng: “Hả? Rốt cuộc là có chuyện gì vậy?”
“Vậy lão nô hỏi lão đệ một câu nhé! Lần này ai là người cầm quân tiêu diệt bộ lạc Tây Sơn?”
“Là tại hạ!”
“Thế lão đế có được phép sử dụng binh quyền không?”
“Ồ!” Đỗ Văn Hạo cố gắng nhớ lại rồi đáp: “Không có, lẽ nào là vì lý do này sao?”
“Ha ha, Tây Chinh đại tướng quân Hà Tu mới là người cầm quân đánh giặc, tại sao lại thành lão đệ cầm quân đánh giặc được? Về phần thắng bại chúng ta không cần bàn đến vội, chỉ riêng cái việc lão đệ tự ý lạm dụng binh quyền này thôi, lão đệ cũng đã bị chặt đầu rồi!”
“Nhưng việc này là do Hàn tướng quân ủy quyền cho tại hạ! Ông ấy đem năm ngàn Cám Vệ Quân giao cho tại hạ, để cho tại hạ chỉ huy, hơn nữa, tịa hạ cũng là Cấm Quân Điện Tiền Ti Võ Đức Kỵ Úy mà!” Đỗ Văn Hạo càng nói càng thấy khó hiểu.
“Vân Phàm lão đệ! Tại sao lão đệ lại khôn ba năm mà dại một giờ như vậy cơ chứ? Cái chức đó của của lão đệ chẳng qua là một cái chức không, chỉ có hưởng bổng lộc, mà không được phép cầm binh, lão đệ đã hiểu chưa! Hàn tướng quân đem hậu quân cho lão đị thống lãnh, tuy là cũng là vi phạm vào việc lạm dụng binh quyền, nhưng cái này không nghiêm trọng lắm, nếu chỉ là việc cỏn con như vậy thì cũng không thể trị tội lão đệ được! Nếu như lão đệ ngoan ngoãn dẫn quân đến Thành Đô Phủ Lộ giao cho Hàn tướng quân thì cùng lắm là chỉ bị phạt một ít bổng lộc vậy thôi! Nhưng mà, lão đệ lại làm một việc vô cùng ngu ngốc, không thể nào cứu chữa nổi!”
“Chuyện gì vậy?”
“Chiêu binh mãi mã!”
“À! Cái này…Công công có lẽ không biết, lúc đó việc quân khản cấp, quân Tây Sơn đã vây quanh kinh thành rồi, mà các lộ quân Thành Đô lúc đó cũng đã đại bại, trước sau đều không có quân đội, nếu như tại hạ không lập tức chiêu binh mãi mã đến giải vây, e rằng Thành Đô thất thủ thì vô vàn bách tính trăm họ sẽ chết một cách vô cùng thê thảm!”
“Đỗ lão đệ! Sao lão đệ không biết suy nghĩ nó chu đáo hơn một chút?” Ninh công công thấp giọng nói: “Thành Đô thất thủ thì thôi chứ làm sao! Khi đó Hoàng Thượng lại phái binh đến đoạt lại, lão đệ sao phải lo cái chuyện này thay cho Hoàng Thượng làm gì? Lại còn chiêu binh mãi mã, thành lập một đại quân đến mấy vạn người, đây có phải là việc lão đệ phải làm không? Còn nữa, mấy ngày trước, lão đệ lại lấy lý do các bộ lạc Thổ Phồn muốn cướp lại Tây Son lại tiếp túc khuếch trương binh lực, việc này có nghĩa là gì? Nói nghiêm trọng thì là mưu phản! Nếu lúc đó lão đệ ngoan ngoãn ngồi chờ viện binh đến đoạt lại Nhã Châu, rồi tiến hành biến pháp như vậy có tốt hơn không? Nhưng lão đệ lại cứ thích nhảy lên làm tướng quân, động đến binh quyền làm gì có chuyện đơn giản như vậy! Đỗ lão đệ à! Lão đệ có thể làm mọi thứ, nhưng binh quyền tuyệt đối đừng có dây dưa vào, đây là câu nói tâm huyết nhất của lão nô dành cho lão đệ đó!”
Đỗ Văn Hạo lúc này mới hiểu ra vấn đề, bây giờ hắn mới hiểu đúng là hắn đã làm một việc vô cùng dại dột!
Thời nhà Tống binh quyền là một việc vô cùng kiêng kỵ, từ Tống Thái Tổ bãi quyền các tướng bắt đầu, qua đến mấy đời Hoàng Đế, ai cũng nghĩ ra đủ mọi cách để khống chế binh quyền, phân tán binh lực trong tay của các tướng quân, thời Tống là trọng văn khinh võ, quan văn cầm binh rất nhiều, để có thể khống chế binh quyền, Hoàng Đế đã dùng hết mọi cách, mục đích chỉ có một đó là Hoàng Thượng nắm hết binh quyền trong tay, nghiêm cấm bất kỳ ai cầm binh, rồi cắt đất xưng vương.
Đỗ Văn Hạo chiêu binh mãi mã, đã phạm đúng vào điều đại kỵ này của Hoàng Thượng, cho dù Tống Thần Tông đã cho phép hắn được thành lập một đội quân ở Tây Sơn, nhưng ý của Hoàng Thượng là xây dựng quân đội ở biên giới bộ lạc Tây Sơn, mục đích là lấy quân đội của Thổ Phồn chống lại Thổ Phồn, chứ không phải là cho phép hắn chiêu binh mãi mã trong khu vực Nhã Châu, hay bất kỳ nơi khác của Đại Tống, đã thế hắn còn hai lần gia tăng binh lực, chính vì thế nên mới có hậu quả như ngày hôm nay.
Ninh công công nói: “Những hành động của lão đệ các Ngự Sử Đài đều biết hết cả, nên đều tấu trình lên Hoàng Thượng, tất cả bọn họ đều nói y luật trị lão đệ, sau khi cách chức lão đệ xong sẽ áp giải lão đệ đến Đại Lý Tự chặt đầu trị tội!”
Đỗ Văn Hạo nghe xong thì giật thót tim, hắn cảm thấy mồm miệng của hắn đắng ngắt cả lại, cổ của hắn cảm thấy ngưa ngứa, cứ như đang có một lưỡi dao sắc lạnh đang kề lên trên đó vậy.
Ninh công công lại nhấp thêm một ngụm trà nữa nói: “Hoàng Thượng sau khi nhận tấu trình xong vô cùng tức giận, vốn định phái Tiền Điện Thị Vệ đến đây để bắt lão đệ, nhưng Thái Hoàng Thái Hậu biết được bèn đem theo Hoàng Thái Hậu, Hoàng Hậu đến căn ngăn Hoàng Thượng, hề hề! Lão đệ công nhận có một hậu phương vững chắc thật đấy, đến cả Lâm Tiệp Trữ, Chu Đức Phi nương nương cũng đến cầu cứu Hoàng Thượng tha cho lão đệ! Tất cả bọn họ đều nói hành động của lão đệ là vì an nguy của sơn hà xã tắc, nên mới làm như vậy, sau khi tiêu diệt xong quân Tây Sơn lão đệ đã giao lại binh quyền cho Hàn tướng quân rồi, nếu như nói lão đệ lam dụng binh quyền thì cũng đều có thể hiểu được! Tất cả mọi người đều bảo Hoàng Thượng giảm nhẹ tội trạng của lão đệ. Hoàng Thượng lúc sau mới hết giận, sau đó viết sớ giao cho Đại Lý Tử xem xét, rồi bảo bọn họ cho ý kiến!”
Đại Lý Tự lúc đó tương đương với tòa án tối cao thời hiện đại, Đỗ Văn Hạo không ngờ là mình đã phạm vào một trọng tội như vậy, giờ đây hắn còn làm kinh động đến cả tòa án tối cao nữa.
Đỗ Văn Hạo bất giác cười cổ, không biết ai đã giúp hắn qua khỏi cơn nguy cấp này nữa.
Ninh công công tiếp tục nói: “Mấy tên khốn của Đại lý Tự đó không những không giúp lão đệ, mà còn chơi trò đổ thêm dầu vào lửa, ai cũng muốn lão đệ phải chịu tội chết mới cam lòng, như vậy càng tôn lên vẻ quyền uy của chúng! Sauk hi thương lượng, tất cả bọn chúng đều thống nhất tội trạng của lão đệ, đáng bị bị treo cổ! Gia sản của lão đệ sung công hết! May mà Thái Hoàng Thái Hậu có người ở Đại Lý Tự nên sau khi biết chuyện, lão tổ tong gọi Đại Lý Tự Khanh và Ngự Sự Thái Trung Thừa đến chửi cho một trận, sau đó bọn họ quay về sửa lại tội trạng thành cách chức, đi đầy ba năm!”
Đỗ Văn Hạo nghe xong thì không biết nói thế nào cho phải, những người này sao mà lại ác độc đến như vậy, hắn một lòng tận trung với triều đình mà không ngờ lại bị đối xử như vậy, trong lòng hắn bỗng nhiên trở nên băng giá vô cùng.
Ninh công công thấy vẻ mặt rũ rượi của Đỗ Văn Hạo, bèn đưa tay lên vỗ vỗ vào vai hắn nói: “Đỗ lão đệ! Cũng may mà ngày trước lão đệ cứu được thập tứ Hoàng Tử, Lâm Tiệp Trữ liều mình cầu xin cho lão đệ, Thái Hoàng Thái Hậu, Hoàng Thái Hậu và Hoàng Hậu cũng năm lần bảy lượt đến cầu cạnh Hoàng Thượng! Lão đệ y thuật như thần, là một nhân tài hiếm có, nhưng màđi đầy ba năm thì nặng quá, do vậy Hoàng Thượng sau khi suy ngẫm bèn cho lão đệ cái quyền chuộc tội!”
Lý Phố nghe xong bèn đưa mắt lên nhìn Đỗ Văn Hạo một cái, thì thấy thần sắc của hắn vẫn lạnh lùng như không, chỉ ngồi đó im lặng không nói, Lý Phố liền biết Đỗ Văn Hạo muốn tìm thiếu nữ tên Kha Nghiêu ra nói chuyện, nhưng ông biết Đỗ Văn Hạo không tiện mở mồm nói, sau một hồi suy nghĩ, Lý Phố bèn nở một nụ cười gian xảo nói: “Hôm nay chúng ta đến đây để uống rượu, nghe cô nương ca hát, ngươi chỗ này có vị cô nương nào phong trần thoát tục hơn một chút không? Đỗ đại nhân không thích mấy cái loại vừa vào đã liếc mắt phong tình như vậy!”
Lão Cưu nghe xong liền gật đầu lia lịa, sau đó bèn đi ra ngoài cửa, gọi một đứa nha hoàn đến rồi nói: “Ngươi đi xem Lãnh Nguyệt đã tan học chưa? Mau đưa nóđến phòng “tổ ấm” để tiếp khách nhanh lên!”
Không lâu sau, một thiếu nữ đã bước đến đi vào trong phòng, nàng mặc một chiếc áo màu xanh nhạt, cổ tay áo màu xanh lục, chiếc vào màu lam nhạt, bên trên chiếc váy được phủ bởi một lớp vải sa màu xanh biếc, chiếc cổ áo của nàng dựng theo hình lá sen, nét mặt trang điểm thanh nhã, nhẹ nhàng, lông mày thẳng, cong như vẽ, ánh mắt trong sáng, mái tóc nàng buông xõa, cũng không hề có vật gì trang sức trên đó cả, trông dáng vẻ của nàng vô cùng nhanh nhẹn, gọn gang.
Đỗ Văn Hạo vừa trông thấy thiếu nữ này thì lông mày của hắn hơi nhướng lên, hai mắt sáng hẳn ra, Lão Cưu suy cho cùng cũng là người tinh đời, ở cái nơi này bà ta cũng đã nhìn quá quen với những cảnh tượng như vậy, chỉ cần nhất cử nhất động thôi, cho dù đó chỉ là một cái nhướng mắt, một cái nhếch môi là Lão Cưu đã biết được người ta muốn gì, Đỗ Văn Hạo cũng không ngoại lệ.
“Lãnh Nguyệt! Nhanh! Mau, mau lại đây, vào trong này mau lên, mau mau bái kiến Câu Quản đại nhân đi!” Lão Cưu vội vã tiến tới bên Lãnh Nguyệt kéo nàng đến trước mặt của Đỗ Văn Hạo, rồi ra ý cho nàng bái kiến hắn.
Đỗ Văn Hạo bất giác có cảm thấy vô cùng mơ hồ, hắn không nhìn rõ người thiếu nữ đứng trước mặt mình, không biết là do hắn say hay là trong tâm của hắn bị tà nhập, hắn cũng không biết nữa, hắn chỉ cảm thấy trên người của người thiếu nữ trẻ tuổi này toát ra một mùi thơm dịu nhẹ của mùi thuốc. Tại sao không phải mùi thơm của phấn son nhỉ? Hắn khó hiểu vô cùng, nhưng Đỗ Văn Hạo lúc này liền nhoẻn miệng cười, một nụ cười vô cùng miễn cưỡng.
“Kha Nghiêu tham kiến Câu Quản đại nhân!” Một giọng nói lạnh lẽo như ở một nơi hoang vu gió lạnh vọng đến, Đỗ Văn Hạo rõ ràng nghe nàng ta nói là tham kiến cẩu quan chứ không phải Câu Quản, cái tên của chức quan này đúng là không hay chút nào! Đỗ Văn Hạo cảm thấy có rất nhiều người có thể lợi dụng đọc lái tên quan của hắn là có thể chửi hắn là cẩu quan rồi, tuy hắn từ trước đến giờ chưa từng tự nhận hắn là một tên cẩu quan, nhưng chắc chắn vẫn có người lợi dụng cái chỗ hổng này mà chửi hắn. Nhưng Đỗ Văn Hạo chỉ nghĩ vậy thôi, chứ không nói ra một câu nào cả.
“Thôi đứng dậy đi! Ngươi tên là gì?” Đỗ Văn Hạo lên tiếng hỏi.
Lãnh Nguyệt lúc này mới ngẩng đầu lên, môi hơi nhếch lên như vầng trăng khuyết, đôi mắt to tròn lấp lánh, hàm răng nàng trắng đều, Đỗ Văn Hạo bỗng nhiên cảm thấy kích thích lạ thường, máu huyết trong người hắn bỗng sôi lên sùng sục chảy ngược lên, tim hắn đập loạn xạ, hồi hộp. Đỗ Văn Hạo biết ngay là Lão Cưu đã bỏ thuốc kích thích vào trong tách trà vừa rồi rồi, nếu không thì tại sao hắn lại cảm thấy trong người rạo rực như vậy! Con mụ tú bà này đúng là có ý muốn hại ta đây mà, mẹ kiếp! Chờ sau này ta sẽ xử lý ngươi, thôi cố gắng chịu đựng, đai quần lúc này ta phải siết cho thật chặt, ở nhà ta vẫn còn bốn vị phu nhân đang đợi ta kia kìa.
Đỗ Văn Hạo nghĩ vậy bèn ngồi thẳng người dậy, giờ đây hắn mới trấn tĩnh hơn một chút, nhưng phải công nhận người con gái trước mặt hắn lúc này đúng là một tuyệt sắc giai nhân, nhưng tuổi tác còn quá nhỏ, trông vô cùng tội nghiệp, hắn liền không dám có thêm những ý tưởng bậy bạ ở trong đầu nữa.
“Kha Nghiêu tham kiến Đỗ đại nhân!” Tiếng nói của thiếu nữ này lại vang lên văng vẳng, như tiếng vọng trên núi vọng lại vậy, Đỗ Văn Hạo quay sang nhìn Lý Phố, thì thấy ông ta không có phảm ứng gì lạ cả, hắn thầm cảm thấy khó hiểu, tại sao ông ta lại không bị sao vậy? Đều cùng uống một tách trà cả, thật là kỳ lạ!
Đỗ Văn Hạo liền để Kha Nghiêu đứng dậy, Lão Cưu lúc này đi đến bên Đỗ Văn Hạo cười bí hiểm nói: “Lãnh Nguyệt trước đây là con của một nhà đại địa chủ! Từ nhỏ đã học cầm kỳ thi họa, chính vì vậy mà bây giờ đã vô cùng tinh thông rồi ạ! Đại nhân, ngài có muốn Lãnh Nguyệt…?”
Đỗ Văn Hạo đưa mắt lên liếc nhìn Lãnh Nguyệt một cái, thì chỉ thấy nàng chỉ lạnh lùng đứng ở cạnh đó, không có vẻ gì từ chối, nhưng cũng không có vẻ vồn vã, cái thái độ dùng dằng chẳng dứt của nàng làm cho người khác khó có thể từ chối nàng được,
Đỗ Văn Hạo nói: “Vậy ngươi hát cho ta nghe một bài xem! Ngươi muốn hát gì cũng được, Lão Cưu! Ngươi đem cho ta ít rượu và đồ nhắm lên đây, uống trà thì có vị gì!”
Lão Cưu nghe xong vội vã cho người chạy đi chuẩn bị, Kha Nghiêu đứng bên cạnh đó bất giác quay sang Đỗ Văn Hạo mỉm cười một cái, nhưng chỉ là thoáng qua, ngay cả Đỗ Văn Hạo cũng nghĩ đó là ảo giác! Kha Nghiêu sau khi nhận lấy cây đàn, liền đưa tay lên gẩy, cất tiếng hát: “Thân hình nhỏ nhẹ, yểu điệu! Gió thổi lay lắt bóng kiều xinh, toàn thân như ngọc như man mác, thử hỏi ai đó có muốn không…?”
Đỗ Văn Hạo nghe xong, thầm nghĩ những bài hát dâm đãng như thế này không nên phát ra từ cửa miệng của một thiếu nữ tuổi trăng tròn như thế này, Đỗ Văn Hạo càng nghe càng thầm tiếc thương cho cô gái tuổi còn nhỏ, mà thân hình đã nhuốm bóng lầu xanh.
Sau khi bài hát kết thúc, Kha Nghiêu hai tay ôm cầm, đầu cúi xuống như đang suy nghĩ điều gìđó, nàng không ngẩng mặt lên nói chuyện, không khí bỗng chốc trở nên nặng chĩu.
Đỗ Văn Hạo trông thấy Lão Cưu ngồi gần đó có vẻ không vui, e rằng sẽ làm khó dễ Kha Nghiêu, nên bèn mỉm cười nói: “Bài hát hay lắm! Đàn đánh cũng rất tuyệt! Nhưng màdường như Lãnh Nguyệt cô nương đang có tâm sự gì đó thì phải, nếu không có nhã hững nữa thì thôi không cần phải hát nữa, chúng ta cùng ngồi nói chuyện được rồi!”
“Dạ được ạ! Lãnh Nguyệt mau mau ra kính rượu cho Đỗ đại nhân nhanh lên!” Lão Cưu ngay lập tức đưa mắt lên nhìn Lãnh Nguyệt ra ý, Lãnh Nguyệt hội ý xong bèn đứng dậy đi đến bên Đỗ Văn Hạo quỳ xuống cầm lấy bình rượu lên, Đỗ Văn Hạo phát hiện ra đôi tay của nàng run lên cầm cập, trong lúc sơ ý Lãnh Nguyệt bất cẩn để rượu rơi vào cả người của Đỗ Văn Hạo.
Lãnh Nguyệt thấy vậy thì sợ đến xanh cả mặt, nhất thời không biết làm thế nào cho phải, chỉ biết vội vã rút khăn lau trong người ra lau cho Đỗ Văn Hạo. Đỗ Văn Hạo thấy vậy bèn nói: “Thôi! Không sao đâu, ngươi cũng luyện đàn cả ngày hôm nay, vì thế mà tay bị mất sức âu nên mới lỡ tay như vậy, đây cũng là chuyện thường tình thôi, không sao đâu!”
Lão Cưu thấy vậy bèn bước đến trừng mắt lên nhìn Lãnh Nguyệ một cái, rồi kéo nàng ta lại ra phía sau. Còn bà ta thìđích thân rút khăn tay của mình ra lau sạch rượu trên người Đỗ Văn Hạo nói: “Đỗ đại nhân! Hay là thảo dân thay cho người và Lý tướng quân hai đứa khác lên hầu vậy! Xin đại nhân đừng giận!”
Đỗ Văn Hạo mỉm cười đáp: “Không sao! Nghe Lãnh Nguyệt cô nương đánh đàn, chắc là đến chỗ này của ngươi rồi mới học đúng không?”
Lãnh Nguyệt vội vã cúi đầu đáp: “Tiểu nữ từ nhỏ đã theo cha mẹ đi học đàn, tiểu nữ đã học được hơn mười năm rồi ạ!”
Đỗ Văn Hạo thấy vậy bèn quay sang nói với Lão Cưu: “Thôi được rồi! Chỗ này không cần ngươi nữa đâu, ngươi bận gì thì cứ đi làm đi! Ta muốn ngồi đây nói chuyện với Lãnh Nguyệt cô nương một chút!”
Lão Cưu nghe vậy thì mừng húm, đây làđiều mà bà ta mong đợi đã lâu, hơn nữa Lạc Diêu Viện cũng đang rất bận, việc gì cũng phải để mắt tới, thế nên mới nghe Đỗ Văn Hạo nói vậy, bèn lựa lời cáo lui luôn, trước khi đi bà ta còn đến bên Lãnh Nguyệt dặn dò thêm vài câu, Lãnh Nguyệt nghe xong bèn gật đầu đáp lại, nhưng vẫn không hé môi nói lên câu nào cả. Mãi cho đến khi Lão Cưu đi ra khỏi cửa, Lãnh Nguyệt mới âm thầm thở phào ra nhẹ nhõm.
Tuy nàng thầm thở hắt ra như vậy, nhưng Đỗ Văn Hạo cũng đã để ý thấy hành động khác thường này cảu nàng, bèn hỏi: “Kha Nghiêu! Nghe nói ngươi xuất thân từ một gia đình giàu có phải không? Vậy tại sao ngươi lại ra nông nỗi như bây giờ vậy?”
Lãnh Nguyệt nghe xong thì sững người, đưa mắt lên nhìn Đỗ Văn Hạo nói: “Bẩm đại nhân! Có phải là Lão Cưu nói vậy với đại nhân không? Xin đại nhân đừng tin lời bà ta, tiểu nữ không phải là người xuất thân từ gia đình giàu có!”
Đỗ Văn Hạo thấy vậy bèn cười nói: “Ngươi đã không phải xuất thân trong một gia đình giàu có như vậy, thì tại sao lại biết đánh đàn?”
Lãnh Nguyệt lúc này nghẹn lời, ấp úng nói: “Cái này thì…thì có liên quan gì đến con nhà giàu có ạ?”
Đỗ Văn Hạo cũng không muốn giải thích gì thêm nữa, mà chuyển luôn sang đề tài khác nói: “Đúng rồi! Lúc nãy ta thấy lời bài hát của ngươi lúc nãy vừa hát cũng được lắm, ngươi có thể giúp ta…”
“Đại nhân muốn thử xem xem tiểu nữ có biết viết chữ đúng không ạ?” Kha Nghiêu tỏ ra vô cùng thông minh dò đoán được ngay ý đồ của Đỗ Văn Hạo.
Đỗ Văn Hạo nghe vậy bèn cười nói: “Ngươi dĩ nhiên là biết viết chữ rồi, là Lão Cưu của các ngươi nói cho ta biết vậy, nếu ngươi không muốn viết thì thôi, ta cũng không muốn ép ngươi làm gì, ngươi chỉ cần nói cho ta biết ai viết lời bài hát đó, rồi để ta còn cho người đi tìm!”
Lãnh Nguyệt suy nghĩ một lúc rồi nói: “Hay là cứ để dân nữ viết cho đại nhân vậy! Nếu như để cho Lão Cưu biết thì tiểu nữ chắc sẽ bị một trận đòn no nê mất!”
Đỗ Văn Hạo ngạc nhiên hỏi lại: “Sao lại như vậy được? Ngươi chắc chắn sau này sẽ là hoa khôin tương lai của Lạc Diêu Viện! Sao bà ta lại có thể nhẫn tâm mà đánh ngươi được cơ chứ?”
Lãnh Nguyệt cười lạnh lên một tiếng nói: “Đại nhân chắc là không biết, hoa khôi là trưởng thành từ những trận mưa roi của Lão Cưu đó!”
Đỗ Văn Hạo bất giác trông thấy đôi mắt của Lãnh Nguyệt lúc này bỗng nhiên ngấn lệ, trông đáng thương vô cùng: “Thôi được rồi! Ta không nói cho Lão Cưu thì bà ta làm sao mà biết để trách phạt ngươi!”
Lãnh Nguyệt nghe xong bèn quay đầu ra cửa nhìn, Lý Phố lúc này thấy vậy cũng chạy ra cửa xem xét, sau đó ngoái đầu lại nói: “Có người đứng canh đây rồi! Ngươi cứ viết đi, đừng sợ!”
Lãnh Nguyệt thấy vậy bèn bước đến bên bàn, sau đó trải giấy, mài mực rồi ngay lập tức cúi đầu, cặm cụi viết, rất nhanh nàng đã viết xong, Lãnh Nguyệt cẩn thận bưng tờ giấy đó lên rồi dâng đến cho Đỗ Văn Hạo xem, Đỗ Văn Hạo mở ra xem thì thấy nét bút của nàng ta thanh thoát nhẹ nhàng, tuyệt đối không phải của người mới học viết chữ.
“Được rồi! Cái này ta thu nhận lấy rồi, đa tạ Kha Nghiêu cô nương nhiều lắm!” Đỗ Văn Hạo mỉm cười nói.
“Đại nhân! Về sau đại nhân cứ gọi tiểu nữ là Lãnh Nguyệt được rồi! Còn về cái tên Kha Nghiêu thì từ khi tiểu nữ vào trong cái Lạc Diêu Viện này thì không còn tồn tại nữa rồi!” Lãnh Nguyệt lạnh lùng nói.
“Được thôi! Vậy chúng ta đi đây” Đỗ Văn Hạo nói bèn luôn đứng dậy.
Lãnh Nguyệt thấy vậy thì kinh ngạc vô cùng, nàng thấy Đỗ Văn Hạo mới đến đây chưa làm gì mà đã đòi về như vậy cũng có phân bất ngờ, bèn lên tiếng hỏi: “Đại nhân! Có phải Lãnh Nguyệt đã hầu hạ hai người không tốt không?”
Đỗ Văn Hạo cười nói: “Ồ! Không phải! Bởi vì ta còn quá nhiều công việc phải làm, hôm nay được trông thấy Lãnh Nguyệt, và nghe thấy tiếng đàn tuyệt diệu, cùng với giọng ca tuyệt vời của nàng, đã là quá đủ rồi, ta không thể ở đây lâu thêm được nữa!”
Lãnh Nguyệt lúc này liền đi tới bên Đỗ Văn Hạo định nói cái gìđó, nhưng cuối cùng nàng vẫn không nói ra được, chỉ biết cúi người đưa mắt tiễn đưa hai người Lý Phố và Đỗ Văn Hạo hai người đang đi xuống dưới lầu, sau đó quay người đi vào trong phòng rồi khép cửa lại.
Lãnh Nguyệt lúc này đi tới bàn trang điểm mở chiếc ngăn kéo ra, rồi lấy trong đó ra một chiếc cẩm hộp, nàng nhìn vào chiếc cầm đó một cách ngây dại đờ đẫn, luôn miệng lẩm bẩm nói: “Cha, mẹ! Hài nhi thật là bất hiếu, hài nhi không thể đi cùng hai người được, hài nhi vẫn muốn ở lại nơi đây, ở lại nơi đây mãi mãi!”
Đỗ Văn Hạo và Lý Phố ra về mà không muốn làm kinh động tới Lão Cưu, hai người âm thầm lặng lẽ đi ra từ cổng sau, cũng không ngồi kiệu, chỉ lẳng lặng đi ra ngoài bằng đôi chân của mình mà thôi.
“Đại nhân! Đại nhân nói xem Lãnh Nguyệt cô nương có phải là người của Kha gia trạch viện không vậy?” Lý Phố đột nhiên lên tiếng hỏi.
Đỗ Văn Hạo đáp: “Ta nghĩ chúng ta phải mau rời khỏi đây thôi!”
“Vậy thì mạt tướng không thể nào hiểu nổi, một cô gái cành vàng lá ngọc, đại gia khuê nữ như vậy sao lại rơi vào chốn lầu xanh như thế này?” Lý Phố vẫn cố dò hỏi.
“Ta làm sao biết được! Mọi việc rồi cũng sẽ đến ngày sáng tỏ hết thôi!” Đỗ Văn Hạo trả lời một cách qua loa tùy tiện.
Việc cần làm của Đỗ Văn Hạo bây giờ quá nhiều, hắn thậm chí chẳng còn thời gian đâu mà lo chuyện của Kha gia nữa, bây giờ trong đầu của hắn trừ mấy chuyện trùng tu lại kiến trúc ở Nhã Châu, cứu tế cho dân chúng, thành lập nông nghiệp theo mô hình lập thể, và còn rất nhiều việc vụn vặt lung tung khác nữa, và thu thuế chính là một trong số đó.
Mấy vị quan lại phụ trách về thu thuế đã mấy lần đến tìm hắn rồi, tất cả đều nói rằng hiện nay dân chúng sau cuộc chiến tranh tàn khốc, không còn một ai có đủ tiền để nộp thuế nữa rồi, hắn đến lúc này vẫn chưa nghĩ ra cách giải quyết thế nào cho hợp lý cả.
Suy đi tính lại cũng chẳng còn cách nào khác ngoài việc giảm, và miễn thuế rồi.
Điều này cũng nhắc nhở Đỗ Văn Hạo một điều, là hắn bắt buộc phải tiến hành cải cách chế độ thu thuế, Than Đinh Nhập Mẫu là môộ t chế độ không tồi chút nào. ( Than Đinh Nhập Mẫu là một chế đố thu thuế mang tính đột phá, xuất hiện ở thời nhà Thanh Trung Quốc, tức là hơn sáu trăm năm sau, luật thuế này đã loại bỏ chế độ thuế thu theo đầu người của thời nhà Tống, thay vào đó là tính theo số mẫu ruộng mà đánh ra thuế thu nhập, chính vì vậy mà nó đã rũ bỏ được các khoản thu thuế đè nặng lên đầu người dân một cách hợp lý, và gia tăng gánh nặng cho các địa chủ có nhiều đồn điền.)
Nhưng mà, cái cách chế độ thu thuế tuyệt đối không phải là một chuyện dễ dàng, Đỗ Văn Hạo đối với chế độ thu thuế Than Đinh Nhập Mẫu cũng không nắm chắc lắm, bởi vậy nên hắn quyết định đem việc này ra bàn bạc với Hàn Tu và Tô Thức, vì dù sao hai người này đều đã từng tham gia vào công việc biến pháp trước kia của Vương An Thạch, và cả hai đều có kinh nghiệm làm việc trong các vấn đề hạ tầng như vậy.
Hàn Tu và Tô Thức sau khi nghe Đỗ Văn Hạo nói về chuyện cải cách này, thì cả hai cùng đưa mắt nhìn nhau, rồi cùng gật gật đầu. Hàn Tu nói: “Đợt biến pháp lần trước thu thuế theo kiểu bình quân ruộng đất, cùng với cách thức của Vân Phàm huynh là rất giống nhau, đều đem thuế và ruộng rất liên kết lại với nhau. Nhưng chỉ khác nhau ở một chỗ là Vân Phàm huynh đã hủy bỏ thuế thu theo đầu người, nếu như đem đầu người tính vào thuế ruộng đất, thì thu thuế sẽ dễ dàng, hơn nữa dân chúng sẽ không còn lo lắng về vấn đề tăng thuế sinh trưởng nữa, đây đúng là một biện pháp giúp ích cho tăng trưởng dân số! Lão cho rằng biện pháp này rất hay, chúng ta đều có thể thử nghiệm một phen!”
Tô Thức thấy vậy cũng nói: “Đúng vậy! Nhưng mà, chuyện này có quan hệ vô cùng trọng đại, e rằng chúng ta phải thận trọng hơn bao giờ hết khi thực thi nó, lão phu nghĩ rằng chúng ta nên phân thành từng bước mà thực hiện, như vậy sẽ an toàn hơn!”
Đỗ Văn Hạo đáp: “Tại hạ cũng nghĩ như vậy, trước tiên chúng ta sẽ bắt đầu tiến hành điều tra dân số, sau đó đem kết quả điều tra làm căn cứ để tiến hành Than Đinh Nhập Mẫu, các nhân khẩu về sau chúng ta sẽ không cho thêm họ vào mà đánh thuế nữa!”
Hà Tu và Tô Thức đều cùng gật đầu hiểu ý, Tô Thức nói: “Như vậy thì tốt! Chuyện điều tra dân số thì cứ để cho lão phu đi làm được rồi!”
Đỗ Văn Hạo nghe vậy bèn chắp tay nói: “Được vậy thì tốt quá! Phiền Tử Chiêm giúp tại hạ một phen!”
Ba người lúc này đang bàn tán thêm, thì có một đứa nhan dịch hốt hoảng chạy từ ngoài cổng vào bẩm báo nói: “Đỗ Ngự Y! Đại Lão Gia! Nhanh lên! Thánh Chỉ tới!”
“Thánh Chỉ?”
Cả ba người đều kinh ngạc sửng sốt, Tô Thức nói: “Có phải là chuyện Hoàng Thượng bổ nhiệm Đỗ đại nhân làm Tây Sơn Vương đó không?”
Đỗ Văn Hạo thầm nghĩ rằng, có lẽ Hoàng Thượng muốn ban thưởng cho hắn trong việc dẹp tan giạc Tây Sơn hồi trước, nên trong lòng cũng khấp khởi mừng thầm nói: “Ở đâu vậy? Sao không có ai thông báo trước vậy?”
“Tiểu nhân cũng vừa mới biết mà thôi, tuyên chỉ công công vừa mới đem theo thị vệ từ kinh thành đến, đang trên đường tiến đến nơi đây đó ạ!” Viên nha dịch nhanh miệng đáp.
Để dễ bề mọi thứ, Đỗ Văn Hạo mấy hôm nay đều không mặc quan phục, mà toàn mặc bồ đồ thông thường. Chính vì vậy, nên mới nghe tên nha dịch này nói vậy, thì hắn đã vội vội vàng vàng chạy ra bên ngoài nói: “Vậy thì nhanh tay nhanh chân chuẩn bị hương án nhanh lên! Ta đi thay đồ đã!”
Khi Đỗ Văn Hạo vừa thay áo quần xong, thìở đại đường cũng đã bày xong hương án, tuyên chỉ thái giám cũng vừa vặn đem theo thị vệ đến nơi.
Đỗ Văn Hạo từ xa đã nhận ra vị tuyên chỉ công công kia không phải ai khác, mà chính là vị công công thân cận bên mình Hoàng Thượng Ninh công công, Đỗ Văn Hạo thấy vậy bèn vội vã bước đến cúi người thi lế nói: “Ti chức Đỗ Văn Hạo, tham kiến Ninh công công!”
Ninh công công mặt lạnh như tiền, đến cả một nụ cười cũng không buồn nhếch lên, chỉ gật đầu bước đến trước bàn hương án, rồi dõng dạc đọc luôn Thánh Chỉ: “Đỗ Văn Hạo nghe chỉ!”
Đỗ Văn Hạo lập tức vén áo quỳ xuống tiếp chỉ.
Ninh công công lúc này mới mở chiếc cuộn vải màu vàng, rồi hắng giọng nói: “Hoàng Đế chiếu viết: “Các Đông Phủ, Đồng Đạt huyện Đỗ Văn Hạo, tự Văn Phàm, tự động lạm dụng binh quyền, cách chức Cấm Quân Điện Tiền Ti Võ Đức Kỵ Úy, Thành Đô Phủ Lộ Nhã Châu Thường Bình Thương Câu Quản, đi đầy ba năm, nộp phạt một ngàn lạng bạc để chuộc tội, khâm thử!”
Cách Chức? Đi đầy ba năm?
Đầu óc của Đỗ Văn Hạo ong hết cả lên, hắn không hiểu nổi rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì nữa! Ngoại trừ chức Ngự Y vẫn còn được giữ lại, thì hai cái chức vụ kai đều đã bị cách hết cả rồi, còn chức Tây Sơn Vương ư? Đừng có nằm mơ giữa ban ngày nữa! Không những bị cách chức còn bị đi đầy ba năm nữa! Cũng may là vẫn còn có nộp tiền chuộc tội!
Thời nhà Tống có thể dung tiền để chuộc tội, cũng có nghĩa là dùng tiền để thoát tội, bỏ ra một ngàn lạng bạc để thoát tội đi đầy ba năm, thực ra một ngàn lạng bạc này cũng chỉ là con số nhỏ, đối với Đỗ Văn Hạo thì nó chẳng đáng là bao cả.
Nhưng, Đỗ Văn Hạo không hề cảm thấy vui mừng vì chuyện hắn nộp phạt để đỡ phải bị đi đầy ba năm. Đầu óc của hắn giờ đây quay cuồng, không hiểu chuyện gìđang xảy ra nữa. Đỗ Văn Hạo theo phản xạ tự nhiên đưa mắt lên nhìn Ninh công công, thì chỉ thấy ông ta sắc mặt đanh lại, sau khi cuộn Thánh Chỉ lại, hai tay buông thong, trầm giọng nói: “Đỗ Vân Phàm tiếp chỉ thôi!”
Đỗ Văn Hạo vẫn chưa hồi tỉnh lại sau cú sốc trời giáng vửa rồi, còn Tô Thức và Hàn Tu hai người thì như ngây như dại, cũng may là hai người cũng đã từng nếm trải vị đắng của việc giàng chức này, nên vẫn giữ được bình tĩnh, hơn nữa bọn họ cũng không bị ảnh hưởng gì cả, mà chỉ có một mình Đỗ Văn Hạo là thê thảm nhất mà thôi.
Tô Thức lúc này mới thấp giọng nói nhắc nhở Đỗ Văn Hạo: “Vân Phàm huynh!”
Đỗ Văn Hạo lúc này mới sực tỉnh, hai tay đưa lên tiếp chỉ, sau đó nói lên một câu đa tạ long ân, rồi mới uể oải đứng dậy.
Đến lúc này, Ninh công công mới nở ra một nụ cười với hắn nói: “Vân Phàm huynh! Lão nô tuyên chỉ từ nơi xa xôi đến đây như vậy, mà huynh không mời nổi lão nô uống một tách trà hay sao?”
Đỗ Văn Hạo lúc này mới ngớ người, mỉm cười nói: “Đúng rồi! Mời Ninh công công ra hậu đường uống trà!”
Hai người sau khi ra hậu đường, liền mỗi người một chỗ ngồi xuống, chờ cho đám người hầu lui ra hết, khép cửa lại xong rồi…
Đỗ Văn Hạo liền nhẹ nhàng rút trong người ra một tập ngân phiếu, cũng không biết là bao nhiêu, liền đưa cho Ninh công công.
Ninh công công miệng cười ha hả, sau đó liền đưa tay đỡ lấy, mặt mày của ông ta lúc này vô cùng vui vẻ nói: “Chuyến đi này đáng giá hai ngàn lạng cơ đây! Ha ha! Vân Phàm huynh, Thánh Chỉ nói rằng chỉ cần một ngàn lạng để chuộc tội thôi, cái này có…vẻ…hơi…bị….nhiều…”
“Công công đi đường vất vả rồi, nên tại hạ mới đưa thêm cho công công một chút, gọi là một ít lòng thành, mong công công vui lòng nhận lấy” Đỗ Văn Hạo mỉm cười nói.
“Ha ha! Đỗ Ngự Y ra tay lúc nào cũng vẫn hào phóng như xưa vậy, lão nô cảm thấy hổ thẹn vô cùng!” Tuy ngoài miệng nói như vậy, nhưng Ninh công công đã cuộn đống ngân phiếu đó cho vào tay áo của mình rồi.
Đỗ Văn Hạo lần này tiêu tiền là muốn mua lấy tin tức, hắn muốn biết rốt cuộc là có chuyện gì xẩy ra với hắn, nên sau khi thấy Ninh công công nhận tiền rồi, bèn chắp tay nói: “Ninh công công! Trong Thánh Chỉ có nói là tại hạ lạm dụng binh quyền, rồi cách chức của tại hạ, tại hạ đến lúc này vẫn không tài nào hiểu nổi, mong Ninh công công chỉ dạy đôi điều!”
Ninh công công lúc liền nhấp một ngụm trà lên, rồi thấp giọng nói: “Đỗ lão đệ à! Không phải lão nô dọa lão đệ đâu! Lão đệ vừa từ quỷ môn quan quay về đó, lão đệ có biết không hả?”
Đỗ Văn Hạo nghe xong thì kinh hãi vô cùng: “Hả? Rốt cuộc là có chuyện gì vậy?”
“Vậy lão nô hỏi lão đệ một câu nhé! Lần này ai là người cầm quân tiêu diệt bộ lạc Tây Sơn?”
“Là tại hạ!”
“Thế lão đế có được phép sử dụng binh quyền không?”
“Ồ!” Đỗ Văn Hạo cố gắng nhớ lại rồi đáp: “Không có, lẽ nào là vì lý do này sao?”
“Ha ha, Tây Chinh đại tướng quân Hà Tu mới là người cầm quân đánh giặc, tại sao lại thành lão đệ cầm quân đánh giặc được? Về phần thắng bại chúng ta không cần bàn đến vội, chỉ riêng cái việc lão đệ tự ý lạm dụng binh quyền này thôi, lão đệ cũng đã bị chặt đầu rồi!”
“Nhưng việc này là do Hàn tướng quân ủy quyền cho tại hạ! Ông ấy đem năm ngàn Cám Vệ Quân giao cho tại hạ, để cho tại hạ chỉ huy, hơn nữa, tịa hạ cũng là Cấm Quân Điện Tiền Ti Võ Đức Kỵ Úy mà!” Đỗ Văn Hạo càng nói càng thấy khó hiểu.
“Vân Phàm lão đệ! Tại sao lão đệ lại khôn ba năm mà dại một giờ như vậy cơ chứ? Cái chức đó của của lão đệ chẳng qua là một cái chức không, chỉ có hưởng bổng lộc, mà không được phép cầm binh, lão đệ đã hiểu chưa! Hàn tướng quân đem hậu quân cho lão đị thống lãnh, tuy là cũng là vi phạm vào việc lạm dụng binh quyền, nhưng cái này không nghiêm trọng lắm, nếu chỉ là việc cỏn con như vậy thì cũng không thể trị tội lão đệ được! Nếu như lão đệ ngoan ngoãn dẫn quân đến Thành Đô Phủ Lộ giao cho Hàn tướng quân thì cùng lắm là chỉ bị phạt một ít bổng lộc vậy thôi! Nhưng mà, lão đệ lại làm một việc vô cùng ngu ngốc, không thể nào cứu chữa nổi!”
“Chuyện gì vậy?”
“Chiêu binh mãi mã!”
“À! Cái này…Công công có lẽ không biết, lúc đó việc quân khản cấp, quân Tây Sơn đã vây quanh kinh thành rồi, mà các lộ quân Thành Đô lúc đó cũng đã đại bại, trước sau đều không có quân đội, nếu như tại hạ không lập tức chiêu binh mãi mã đến giải vây, e rằng Thành Đô thất thủ thì vô vàn bách tính trăm họ sẽ chết một cách vô cùng thê thảm!”
“Đỗ lão đệ! Sao lão đệ không biết suy nghĩ nó chu đáo hơn một chút?” Ninh công công thấp giọng nói: “Thành Đô thất thủ thì thôi chứ làm sao! Khi đó Hoàng Thượng lại phái binh đến đoạt lại, lão đệ sao phải lo cái chuyện này thay cho Hoàng Thượng làm gì? Lại còn chiêu binh mãi mã, thành lập một đại quân đến mấy vạn người, đây có phải là việc lão đệ phải làm không? Còn nữa, mấy ngày trước, lão đệ lại lấy lý do các bộ lạc Thổ Phồn muốn cướp lại Tây Son lại tiếp túc khuếch trương binh lực, việc này có nghĩa là gì? Nói nghiêm trọng thì là mưu phản! Nếu lúc đó lão đệ ngoan ngoãn ngồi chờ viện binh đến đoạt lại Nhã Châu, rồi tiến hành biến pháp như vậy có tốt hơn không? Nhưng lão đệ lại cứ thích nhảy lên làm tướng quân, động đến binh quyền làm gì có chuyện đơn giản như vậy! Đỗ lão đệ à! Lão đệ có thể làm mọi thứ, nhưng binh quyền tuyệt đối đừng có dây dưa vào, đây là câu nói tâm huyết nhất của lão nô dành cho lão đệ đó!”
Đỗ Văn Hạo lúc này mới hiểu ra vấn đề, bây giờ hắn mới hiểu đúng là hắn đã làm một việc vô cùng dại dột!
Thời nhà Tống binh quyền là một việc vô cùng kiêng kỵ, từ Tống Thái Tổ bãi quyền các tướng bắt đầu, qua đến mấy đời Hoàng Đế, ai cũng nghĩ ra đủ mọi cách để khống chế binh quyền, phân tán binh lực trong tay của các tướng quân, thời Tống là trọng văn khinh võ, quan văn cầm binh rất nhiều, để có thể khống chế binh quyền, Hoàng Đế đã dùng hết mọi cách, mục đích chỉ có một đó là Hoàng Thượng nắm hết binh quyền trong tay, nghiêm cấm bất kỳ ai cầm binh, rồi cắt đất xưng vương.
Đỗ Văn Hạo chiêu binh mãi mã, đã phạm đúng vào điều đại kỵ này của Hoàng Thượng, cho dù Tống Thần Tông đã cho phép hắn được thành lập một đội quân ở Tây Sơn, nhưng ý của Hoàng Thượng là xây dựng quân đội ở biên giới bộ lạc Tây Sơn, mục đích là lấy quân đội của Thổ Phồn chống lại Thổ Phồn, chứ không phải là cho phép hắn chiêu binh mãi mã trong khu vực Nhã Châu, hay bất kỳ nơi khác của Đại Tống, đã thế hắn còn hai lần gia tăng binh lực, chính vì thế nên mới có hậu quả như ngày hôm nay.
Ninh công công nói: “Những hành động của lão đệ các Ngự Sử Đài đều biết hết cả, nên đều tấu trình lên Hoàng Thượng, tất cả bọn họ đều nói y luật trị lão đệ, sau khi cách chức lão đệ xong sẽ áp giải lão đệ đến Đại Lý Tự chặt đầu trị tội!”
Đỗ Văn Hạo nghe xong thì giật thót tim, hắn cảm thấy mồm miệng của hắn đắng ngắt cả lại, cổ của hắn cảm thấy ngưa ngứa, cứ như đang có một lưỡi dao sắc lạnh đang kề lên trên đó vậy.
Ninh công công lại nhấp thêm một ngụm trà nữa nói: “Hoàng Thượng sau khi nhận tấu trình xong vô cùng tức giận, vốn định phái Tiền Điện Thị Vệ đến đây để bắt lão đệ, nhưng Thái Hoàng Thái Hậu biết được bèn đem theo Hoàng Thái Hậu, Hoàng Hậu đến căn ngăn Hoàng Thượng, hề hề! Lão đệ công nhận có một hậu phương vững chắc thật đấy, đến cả Lâm Tiệp Trữ, Chu Đức Phi nương nương cũng đến cầu cứu Hoàng Thượng tha cho lão đệ! Tất cả bọn họ đều nói hành động của lão đệ là vì an nguy của sơn hà xã tắc, nên mới làm như vậy, sau khi tiêu diệt xong quân Tây Sơn lão đệ đã giao lại binh quyền cho Hàn tướng quân rồi, nếu như nói lão đệ lam dụng binh quyền thì cũng đều có thể hiểu được! Tất cả mọi người đều bảo Hoàng Thượng giảm nhẹ tội trạng của lão đệ. Hoàng Thượng lúc sau mới hết giận, sau đó viết sớ giao cho Đại Lý Tử xem xét, rồi bảo bọn họ cho ý kiến!”
Đại Lý Tự lúc đó tương đương với tòa án tối cao thời hiện đại, Đỗ Văn Hạo không ngờ là mình đã phạm vào một trọng tội như vậy, giờ đây hắn còn làm kinh động đến cả tòa án tối cao nữa.
Đỗ Văn Hạo bất giác cười cổ, không biết ai đã giúp hắn qua khỏi cơn nguy cấp này nữa.
Ninh công công tiếp tục nói: “Mấy tên khốn của Đại lý Tự đó không những không giúp lão đệ, mà còn chơi trò đổ thêm dầu vào lửa, ai cũng muốn lão đệ phải chịu tội chết mới cam lòng, như vậy càng tôn lên vẻ quyền uy của chúng! Sauk hi thương lượng, tất cả bọn chúng đều thống nhất tội trạng của lão đệ, đáng bị bị treo cổ! Gia sản của lão đệ sung công hết! May mà Thái Hoàng Thái Hậu có người ở Đại Lý Tự nên sau khi biết chuyện, lão tổ tong gọi Đại Lý Tự Khanh và Ngự Sự Thái Trung Thừa đến chửi cho một trận, sau đó bọn họ quay về sửa lại tội trạng thành cách chức, đi đầy ba năm!”
Đỗ Văn Hạo nghe xong thì không biết nói thế nào cho phải, những người này sao mà lại ác độc đến như vậy, hắn một lòng tận trung với triều đình mà không ngờ lại bị đối xử như vậy, trong lòng hắn bỗng nhiên trở nên băng giá vô cùng.
Ninh công công thấy vẻ mặt rũ rượi của Đỗ Văn Hạo, bèn đưa tay lên vỗ vỗ vào vai hắn nói: “Đỗ lão đệ! Cũng may mà ngày trước lão đệ cứu được thập tứ Hoàng Tử, Lâm Tiệp Trữ liều mình cầu xin cho lão đệ, Thái Hoàng Thái Hậu, Hoàng Thái Hậu và Hoàng Hậu cũng năm lần bảy lượt đến cầu cạnh Hoàng Thượng! Lão đệ y thuật như thần, là một nhân tài hiếm có, nhưng màđi đầy ba năm thì nặng quá, do vậy Hoàng Thượng sau khi suy ngẫm bèn cho lão đệ cái quyền chuộc tội!”
/549
|