Lý Phố cũng chạy tới hỏi Đỗ Văn Hạo đang tìm kiếm cái gì. Đỗ Văn Hạo khoát tay không nói.
Chỉ một lát sau, mắt Đỗ Văn Hạo sáng lên. Hắn dùng cái quạt nâng một vật gì đó ở gớc tường lên rồi hắn quay trở lại đặt lên bàn. Đỗ Văn Hạo ngoắc tay ra hiệu cho chưởng quầy đi tới.
Chưởng quầy đi tới nhìn thì thấy đó là một con nhện đen rất to đang bò lổm ngổm ở trên bàn. Chưởng quầy lập tức sợ tới tái mét mặt, ông ta lắp bắp: "Đại… đại nhân, không phải ngài sẽ bắt tiểu nhân ăn cái vật này chứ?"
"Không phải ăn. Người hãy đặt tay của ngươi lên bàn. Con nhện này đương nhiên sẽ bò lên bàn tay ngươi. Ngươi hãy nhớ không nên cử động lung tung, con nhện này có độc đó".
Chương quầy nghe vậy liền khóc nói: "Đại nhân, ngài thật ra muốn tiểu nhân làm cái gì vậy hả?"
Đỗ Văn Hạo cười nói: "Không cần vội. Nếu con nhện này chạy mất thì sẽ phải tìm một con nhện khác lớn hơn nhưng như vậy thì khó tìm hơn".
Chưởng quầy không còn cách nào khác là đành run run đặt tay của mình lên trên bàn, ông ta không dám nhìn, hai mắt nhắm nghiền, miệng run rẩy dữ dội.
Đỗ Văn Hạo ra hiệu bảo mọi người hãy yên lặng, chú ý nhìn. Quả nhiên con nhện đó có bò lên trên bàn tay của chưởng quầy, hơn nữa nó còn nhanh chóng tìm thấy vết thương. Sau khi tìm được miệng vết thương con nhện không di chuyển nữa, miệng của nó bập vào vết thương hút nộc độc của con bọ cạp. Vết sưng trên tay chưởng quầy nhanh chóng biến mất.
Đỗ Văn Hạo thấy vết thương trên tay chưởng quầy đã hết sưng, trong khi đó con nhện đang bò ra ngoài, nó bò rất chậm chạp, khó nhọc. Đỗ Văn Hạo bảo Lý Phố đi lấy một ít nước giếng, hắn lại dùng cái quạt nâng con nhện lên đặt vào trong nước lạnh ngâm trong vài phút. Sau khi được rửa qua nước lạnh, có vẻ con nhện đã khôi phục lại sức lực, cử động cũng nhanh nhẹn hơn. Nó bài tiết ba lần liền rồi bò đi.
Đỗ Văn Hạo nói: "Được rồi. Ngươi hãy mở mắt ra nhìn miệng vết thương của ngươi".
Chưởng quầy mở to mắt nhìn, ông ta không khỏi kinh ngạc nói: "Ông trời ơi. Tại sao lại như vậy?"
Đỗ Văn Hạo cười nói: "Phần lớn nọc độc trong người của ngươi đã bị con nhện đen đó hút ra. Ta kê cho người một thang thuốc để tiêu độc còn lại là sẽ không sao hết".
Chưởng quầy nghe Đỗ Văn Hạo nói vậy, ông ta liền đứng dậy thi lễ, nói cám ơn.
Lý Phổ hỏi: "Đại nhân, tại sao ngài lại bỏ con nhện vào trong nước lạnh?"
Đỗ Văn Hạo nói: "Trong cơ thể con nhện có hai loại độc dược lẫn lộn. Sau khi con nhện hút nọc độc xong, bản thân nó cũng muốn bò đi ngâm mình trong nước lạnh một lúc. Nếu con nhện không làm vậy nó sẽ chết. Ta làm vậy là chỉ muốn giúp nó mà thôi".
Lý phổ nói: "Ngự y đại nhân quả thật là người có trái tim nhân hậu. Ngay cả một con nhện cũng không nỡ hại chết".
Đỗ Văn Hạo cười nói: "Ha, ha. Nó cũng là một công thần, dù sao nó cũng cứu tính mạng một chưởng quầy. Tóm lại là không thể làm chuyện hết thỏ giết chó".
Chưởng quầy khom người nói: "Ngự y đại nhân đã cứu tính mạng tiểu nhân. Tất cả tiền trọ và tiền ăn của mấy người trong đoàn của Ngự y đại nhân đều được miễn hết để đền đáp ơn cứu mạng của Ngự y đại nhân".
Đỗ Văn Hạo cười nói: "Không nên, ngươi mở cửa hàng buôn bán, không thể để cho ngươi thiệt thòi. Nếu ngươi vẫn cảm thấy áy này thì hai ngày nữa chúng ta sẽ lên núi Nga Mi du ngoạn. Ngươi hãy chuẩn bị cho chúng ta một ít thịt bò đã nấu chín và hoa quả là được".
Chưởng quầy cười nói: "Cái này thì không cần phải phiền phức như vậy. Ở trên núi Nga Mi tiểu nhân có mở một tửu quán. Tiểu nhân sẽ cho người lên đó sắc xếp, toàn bộ chi phí chuyến đi này của đại nhân tiểu nhân sẽ chịu hết".
Đỗ Văn Hạo hứng thú hỏi: "Ồ? Ngươi có mở tửu điếm trên đỉnh Nga Mi sao? Chắc làm ăn cũng không tệ lắm".
"Đúng vậy, vào mua hè có rất nhiều du khách lên núi bái phật, du ngoạn. Vào mùa đông thì làm ăn không tốt lắm bởi vì thời tiết lạnh, gió to, rất ít du khách nhưng do tửu điếm của nhà tiểu nhân trên đỉnh Nga Mi có chỗ đặc biệt nên lợi nhuận cũng không đến nỗi tệ'.
"Ta nghe nói trong thành cũng có không ít người lên núi du ngoạn, kể cả đại công tử Tô Thành của Tô gia trước khi bị thương cũng đã từng qua đây, không biết chưởng quầy có biết không?"
Chưởng quầy lập tức căng thẳng khi nghe Đỗ Văn Hạo hỏi vậy, ông ta chần chừ một lát rồi nói: "Đại nhân, Tô thiếu gia trước khi bị thương có tới tửu quán của tiểu nhân trên đỉnh Nga Mi nhưng Tô thiếu gia chỉ mua ít thức ăn nấu sẵn rồi đi, không ở lại. Việc Tô thiếu gia bị thương không liên quan gì tới tửu quán của tiểu nhân".
Đỗ Văn Hạo giật mình hỏi: "Ồ, ngày đó trước khi Tô thiếu gia bị thương đã từng tới tửu quán trên đỉnh Nga Mi sao?"
"Đúng'.
"Vậy tại sao mấy ngày nay nha môn lên núi truy hỏi xem Tô thiếu gia đã từng tới khách điếm nào các ngươi lại không dám nhận?"
Chưởng quầy lại càng sợ hãi, ông ta quỳ gối dập đầu sát đất nói: "Đại nhân, tiểu nhân đáng chết. Ngày hôm đó Tô thiếu gia có gọi tiểu nhân lại dặn là tiểu nhân không được nói chuyện này với ai. Tiểu nhân cũng sợ làm liên luỵ tới khách điếm vì vậy mới dấu diếm không nói ra. Hôm nay đại nhân cứu tính mạng tiểu nhân, tiểu nhân không thể lừa gạt Đại lão gia, ảnh hưởng tới việc xử án của lão gia vì thế mới nói thật".
Đỗ Văn Hạo thầm nghĩ khó trách mấy người Ngô Tri châu không tim được khách điếm Tô Thành ở trên đường lên núi, thì ra hắn ở tại chi nhánh của chưởng quầy khách điếm Nga Mi trên đỉnh núi mà chưởng quầy khách điếm Nga Mi lại không nói Tô Thành đã ở trong khách điếm của mình, âm thầm căn dặn không cho ông ta nói. Bản thân hắn dù thần cơ diệu toán cũng không nghĩ tới điều này, chỉ do cơ duyên xảo hợp mới biết được.
Đỗ Văn Hạo nói: "Tốt lắm, ngươi phải giữ bí mật việc này. không được nói cho Tô thiếu gia biết, hiểu chưa?"
"Dạ, đại nhân".
Đỗ Văn Hạo cùng đám người Lý Phổ nhanh chóng quay về phòng khách điếm. Do dự một hồi lâu rồi hắn cho người đi tìm Ngô Tri châu cùng Lưu huyện uý tới, nói toàn bộ sự việc cho hai người nghe. Hắn bảo hai người hãy lập tức lên đỉnh Kim Đính lục tìm. Hai người Ngô Tri châu cùng Lưu huyện lệnh lĩnh mệnh ra về.
Sau khi Đỗ Văn Hạo có quyết định này, hắn luôn cảm thấy cũng có gì đó không đúng nên thấp thỏm cả đêm ngủ không ngon giấc.
Mấy ngày sau đó, Đỗ Văn Hạo vẫn tiếp tục giảng bài ở Gia châu. Các lang trung ở khắp các châu huyện xung quanh đều tới theo học vô cùng tấp nập. Ngân phiếu bay như tuyết rơi vào tay hắn. Lúc này Đỗ Văn Hạo mới phát hiện ra vào thời triều Tống dù người nghèo chiếm đã số nhưng vẫn có không ít người giàu. Sự phân hoá giữa hai thái cực này xem ra nghiêm trọng hơn rất nhiều so với thời hiện đại.
Cuối buổi chiều nay sau khi chấm dứt bài giảng Đỗ Văn Hạo liền quay về phòng khách sạn, người hầu liền báo có Ngô Tri châu tới chơi.
Đỗ Văn Hạo đã mấy ngày không gặp người này, bây giờ ông ta tới đây nhất định là có thu hoạch gì đó. Đỗ Văn Hạo không biết nên vui hay buồn. Khi đi vào phòng khách nhìn dáng vẻ vui mừng hớn hở của Ngô Tri châu hắn biết đã có kết quả. Bất chợt trong lúc đó hắn thấy tâm trạng của mình lo lắng không yên.
Quả nhiên Ngô Tri châu khom người thi lễ nói: "Chúc mừng đại nhân. Chúc mừng đại nhân!".
Đỗ Văn Hạo sửng sốt hỏi: "Bản quan có tin mừng gì?"
"Đã bắt Thang Trung Hoài về quy án. Đây toàn bộ đều do đại nhân công điều hành của đại nhân nên mới bắt được nhân vật trọng yếu của Bạch Y Xã".
Thoáng chốc sự hồi hộp trong lòng Đỗ Văn Hạo tan biến, hắn hoàn toàn không mong muốn có một kết cục như này. Trước khi sự việc này xảy ra, hắn hy vọng bản thân mình có một thái độ để chứng tỏ cho triều đình thấy hắn và Bạch Y Xã có sự phân cách rõ ràng, đồng thời hắn cũng không muốn là thương tổn Bạch Y Xã.
Không ngờ hôm nay gặp phải kết quả mà hắn không mong muốn.
Ngô Tri châu không biết tới suy nghĩ trong lòng Đỗ Văn Hạo nên ông ta nói tiếp: "Ty chức dẫn quân lên đỉnh Nga Mi. Sau khi phong toả toàn bộ con đường lên núi rồi giăng lưới sục tìm. Cuối cùng tìm được hắn trong một sơn động rất bí mật. Sau khi tìm được hắn đã thu thập được rất nhiều điều. Thật không ngờ Thang Trung Hoài lại là người hèn nhát như vậy, mới chỉ doạ có hai câu, chưa dụng hình hắn đã khai báo tất cả. Lần này chạy trốn tới Gia châu còn có mấy người nữa. Hắn đã khi ra cả nơi bọn họ ẩn trốn. Tất cả đều muốn chạy trốn tới chỗ người Thổ Phiên.
Ty chức sợ những người này trốn thoát nên đã lập tức tiến hành truy bắt toàn bộ. Đại bộ phận đã bị bắt về quy án, duy chỉ có hai người là không bắt được".
Đỗ Văn Hạo không ngờ lần này lại bắt được nhiều thủ lĩnh của Bạch Y Xã như vậy. Trong lòng hắn càng cảm thấy không an lòng, hắn lặng lẽ không nói câu nào.
Ngô Tri châu vẫn không nhận ra, ông ta vẫn hưng phấn nói: "Theo như Thang Trung Hoài khai ra vì mấy ngày trước đó Đại Tống chúng ta cùng với người Thổ Phiên ở Tây Sơn nổ ra chiến tranh, biên giới bị phong toả. Sau khi bọn chúng chạy tới Gia châu không thể nào vượt qua biên giới nên vẫn ẩn náu ở Gia châu. Trong đó có một bộ phận giấu ở quân doanh của giáp binh cùng Sương quân của Đoàn Luyện sứ Diệp Chiêu".
"Đã tìm được người đá Tô Thành chưa?"
"Tìm được rồi. Đại nhân hãy đoán xem đó là ai?" Ngô Tri châu có phần đắc ý hắn cũng muốn để Đỗ Văn Hạo suy đoán nhưng bất chợt chuyện thừa nước đục thả câu lần trước đã làm Đỗ Văn Hạo mất hứng nên hắn hoảng sợ, vội nói tiếp: "Đó chính là Đoàn Luyện sứ Diệp Chiêu".
Đỗ Văn Hạo kinh hãi hỏi: "Là hắn ta sao?"
"Đúng vậy. Đó là do Thang Trung Hoài khai ra. Trong số phản tặc của Bạch Y Xã trốn tới Gia châu này, Thang Trung Hoài có địa vị cao nhất. Vì để đảm bảo an toàn cho hắn, Tô Thành đem giấu một mình hắn trên đỉnh Nga Mi, đợi tới khi biên giới tây nam yên tĩnh thì tiếp tục trốn qua biên giới. Đoàn Luỵên sứ Diệp Chiêu đương nhiên cũng là thủ lĩnh của Bạch Y Xã. Lúc ấy hắn cũng ở trên núi. hắn cho rằng ẩn trốn ở trên đó không an toàn, hắn muốn mang Thang Trung Hoài xuống núi nên hai người xảy ra xung đột. Tô Thành là người cao ngạo, nói chuyện rất khó nghe. Diệp Chiêu tình tình nóng nảy. Trong cơn tức giận, hắn đá cho Tô Thành một cước, khi Tô Thành ngã xuống là đổ cả thức ăn. Khi ấy Tô Thành bị truúng một cước vô cùng đau đớn, Thang Trung Hoài lại muốn ở lại trên núi nên Diệp Chiêu đành bất đắc dĩ hộ tống Tô Thành xuống núi. Khi xuống tới chân núi thì chia tay nhau. Hắn vốn nghĩ Tô Thành bị thương cũng nhẹ nhưng không ngờ suýt chút nữa Tô Thành mất mạng.
Đỗ Văn Hạo cười gượng gạo nói: "Thì ra là như vậy. Bọn chúng che giấu rất kín đáo, một mực che giấu sắc mặt của mình. Vậy còn vết máu là do chuyện gì xảy ra?"
"Đó là máu gà. Bọn chúng uống máu ăn thề, thề đồng cam cộng khổ trên đỉnh núi. Ha, ha, thật sự không ngờ ngay khi Thang Trung Hoài vừa bị bắt hắn đã một mực khai hết".
Đỗ Văn Hạo cười gượng nói: "Thì ra là máu gà, báo hại làm ta lầm tưởng chúng đánh nhau lưu lại vết máu. Xem ra sau này không thể chủ quan suy đoán được".
"Ha, ha. Cái này không tính là gì. Ngự y đại nhân là cao nhân nhìn xa trông rộng, một lần ra tay đã phá được vụ án này, bắt được phản tặc Bạch Y Xã. Đại nhân, còn có hai nhân vật đầu não khác giấu ở trong nhà Tô chưởng quỹ và Đoàn Luyện sứ. Lần trước Ngự y đại nhân có dặn dò nên giám sát hai người này vì vậy bọn ty chức không tiến hành bắt giữ, chỉ để Lưu huyện uý giám sát. Hai người này chắc hẳn còn đang trong nhà Tô chưởng quỹ cùng Đoàn Luyện sứ. Việc nên xử lý thế nào, xin mời đại nhân quyết định".
Đỗ Văn Hạo cố gượng cười nói: "Vậy thì cũng bắt đi thôi".
"Dạ, Ngự y đại nhân, ty chức cũng nên đi làm ngay".
Đỗ Văn Hạo quay lại phòng trọ của mình. Một lát sau bên ngoài vang lên tiếng gào thét hỗn loạn. Tiếng quát mắng của bộ khoáivà giáp binh, sau đó là tiếng kêu la hoảng sợ của nữ nhi Tô đại công tử Tô Thành: "Các ngươi muốn làm gì hả? Buông phụ thân ta ra. Buông tay ra. Không được bắt ta. A. Ngự y đại nhân cứu mạng".
Tiếp theo đó là tiếng quát mắng, thỉnh thoảng còn tiếng ẩu đả, tiếng khóc. Hắn chỉ nghe thấy tiếng khóc của người Tô gia, không nghe thấy tiếng Tô Thành, chắc hẳn Tô Thành đã đoán trước kết cục này.
Đỗ Văn Hạo không có hứng thú nghe những thứ đó, hắn kéo chăn trùm đầu. Cả người hắn giấu kín trong chăn, cho tới khi âm thanh bên ngoài hoàn toàn biến mất hắn mới vén chăn ra thì thấy mấy người Bàng Vũ Cầm đã vào phòng từ lúc nào đang ngồi lặng lẽ nhìn hắn.
Đỗ Văn Hạo vung tay cười gượng nói: "Tốt nhất là một lần bắt hết, không để lọt một ai. Lần này chúng ta lập công lớn. Chúng ta không cần phải lo lắng triều đình nghi kỵ chúng ta có quan hệ với Bạch Y Xã mà bắt trị tội".
Chúng nữ biết tâm trạng của hắn không tốt nên tất cả cúi đầu không nói gì.
Sáng sớm hôm sau Ngô Tri châu tới chơi, ông ta cười vui hớn hở, khom ngươi thi lễ nói: "Ngự y đại nhân, theo ý của ngài, hạ quan đã cho bắt toàn gia Tô gia cùng Đoàn Luyện sư Diệp Chiêu, hai nòng cốt Bạch Y Xã về quy án. Bây giờ chúng đang được tạm giam tại phòng giam của nha môn chờ ngài quyết định".
Đỗ Văn Hạo nói: "được, sáng nay ta không có bài giảng, bản quan muốn tự mình đi thẩm vấn'.
"Dạ" Ngô Tri châu khom lưng trả lời.
Đỗ Văn Hạo mang theo Lâm Thanh Đại và Lý Phổ theo Ngô Tri châu đi tới nhà lao của nha môn. Khi mớin cổng nhà lao đã nghe thấy từ bên trong vọng ra tiếng khóc, tiếng chửi mắng, quát tháo.
Ngay khi rẽ vào một góc quặt liền trong thấy trong sân của đại lao có hơn mười người già trẻ lớn bé đang ngồi. Lưu huyện uý đang cầm roi da trong tay, vẻ mặt dương dương đắc ý chỉ roi vào những người trong sân quát mắng, nhìn thấy mấy người Đỗ Văn Hạo đi vào, hắn vội vàng giắt roi da vào lưng và tiến tới đón: "Ngự y đại nhân!".
Hắn không ngờ đi theo Đỗ Văn Hạo điều tra phá án chỉ trong chớp mắt đã phá được vụ án cố tình đả thương mà còn phá được trọng án mưu phản, bắt được rất nhiều phản tặc Bạch Y Xã. Lần này nhất định hắn sẽ được thăng quan nên hắn vô cùng cảm kích Đỗ Văn Hạo.
Đỗ Văn Hạo gật đầu. Hắn nhìn lướt qua đám người trong sân nhưng không nhìn thấy người nhà của Tô lão gia cùng Đoàn Luyện sứ Diệp Chiêu, hắn đang thầm thấp thỏm nghi ngờ thì bất chợt vang lên giọng nói của một đứa trẻ: "Ngự y thúc thúc".
Đỗ Văn Hạo nghe vậy liền quay đầu nhìn thì thấy đó là Lân nhi con trai nhỏ của Diệp Chiêu. Nó đang nằm trong lòng mẫu thân, dáng vẻ rất tội nghiệp nhìn hắn.
Đỗ Văn Hạo nhìn nó mỉm cười rồi hắn quay người trừng mắt nhìn và hỏi Lưu huyện uý: "Tô chưởng quỹ cùng với Diệp Chiêu đâu?"
Lưu huyện uý khom người nói: "Hồi bẩm đại nhân, tất cả trọng phạm đều bị giam trong phòng giam, chân tay bị xiềng xích, không chạy thoát được".
"Những người trong sân này là ai?"
"Bọn chúng đều là người nhà cùng tôi tớ của hai nhà. Việc xử lý thế nào xin đại nhân định đoạt".
"Bọn họ cũng biết rõ chuyện che giấu khâm phạm của triều đình sao?"
"Đêm qua hạ quan đã cùng tri huyện đại nhân thẩm vấn tất cả tội phạm. Bất kỳ ai có chứng cớ là biết rõ tin tức đều nhốt trong phòng giam còn những người này quả thật không biết".
Đỗ Văn Hạo quay người hỏi Ngô tri huyện: "Trong công văn của triều đình nói thế nào? Đối với những tội che giấu tội phạm có liên luỵ tới người thân cùng gia nô không?"
Ngô Tri châu khom người nói: "Hồi bẩm đại nhân. Công văn của triều đình đã nói rõ: Đối với giáo chúng Bạch Y Xã phải bắt bằng hết, đối với thủ lĩnh nòng cốt thì liên luỵ tới ba đời, tài sản sung công, đối với tội chứa chấp, chỉ cần biết rõ tin tức không báo quan cũng bắt, không biết điều gì thì không truy cứu trách nhiệm".
"Một khi đã như thế thì cứ theo công văn của triều đình, những người này không biết rõ sự tình, không phạm tội vậy hãy thả bọn họ ra".
Ngô Tri châu cùng Lưu huyện uý suốt đêm thẩm vấn cũng là dựa theo công văn của triều đình tiến hành phân loại phạm nhân. Cả hai cũng biết những người này không phạm tội nhưng vụ án này rất quan trọng. Hai người không dám tự ý ra quyết định, không dám thả người, cả hai chờ làm theo ý của Đỗ Văn Hạo. Bây giờ cả hai nghe Đỗ Văn Hạo bảo thả người mới dám thả hết những người này ra.
Lập tức Ngô Tri châu đi tới chiếc bục, ông ta nói với những người đang ngồi trong sân: "Các ngươi hãy nghe đây. Ngự y đại nhân nói các ngươi không tham dự vào che giấu khâm phạm của triều đình, các ngươi không có tội. Bây giờ các ngươi có thể ra khỏi đây"
Ngô Tri châu vừa nói xong, trong sân vang lên tiếng khóc, tiếng dập đầu. Bọn họ đương nhiên không biết có quy định cụ thể trong công văn, bọn họ chỉ nghe nói Đỗ Văn Hạo ra lệnh thả người nên mang ân đức của hắn. Tất cả đều khóc quỳ xuống cảm tạ hắn sau đó già trẻ dắt díu nhau chậm rãi đi ra khỏi nhà lao.
Lân nhi kéo tay mẫu thân đi tới bên cạnh Đỗ Văn Hạo. Nó bỏ tay mẫu thân ra rồi nó kính cẩn quỳ xuống dập đầu mấy cái với Đỗ Văn Hạo và nói: "Ngự y thúc thúc. Cháu xin thúc hãy cứu lấy phụ thân cháu. Phụ nhân cháu bị giam bên trong".
Đỗ Văn Hạo vội vàng đỡ nó dậy rồi hắn nói lảng sang chuyện khác: "Vết thương có mưng mủ không?"
Lân nhi lắc đầu.
"Phải nhớ uống thuốc, nghe lời mẫu thân".
"Dạ, ngự y thúc thúc, thúc cứu phụ thân cháu có được không?"
Đỗ Văn Hạo ngẩng đầu nhìn tam thiếp của Diệp Chiêu, tam thiếp Lương thị hiểu ý, nàng vội vàng vái chào thi lễ rồi bế con, cúi đầu theo mọi người đi ra ngoài.
Tâm trạng Đỗ Văn Hạo vô cùng khó chịu khi hắn nhìn thấy ánh mắt chờ mong của Lân nhi.
Chờ tất cả mọi người trong sân đi ra ngoài hết, Đỗ Văn Hạo mới đi vào phòng giam. Hắn đi tới nơi giam giữ hai mẹ con Trầm thị.
Toàn thân Trầm thị bị thương sắc mặt nàng đờ đẫn. Ngay khi nhìn thấy Đỗ Văn Hạo, nàng linh hoạt hẳn lên. Nàng cũng không biết Đỗ Văn Hạo đã chỉ huy Ngô Tri châu cùng Lưu huyện uý bắt giam mẹ con nàng vì vậy nàng lê gối tiến tới mấy bước rồi dập đầu nói: "Ngự y đại nhân, cầu xin ngài hãy cứu lấy con tiện thiếp. Hãy cứu lấy con tiện thiếp. Ô ô ô".
Đỗ Văn Hạo nhìn đứa bé thì thấy nó đang nằm trên trên đống rơm rạ, mùi hôi thối không ngừng bốc lên. Hai mắt nó đờ đẫn là người khác phải kinh hãi, cánh mũi phập phồng, hít vào nhiều thở ra không bao nhiêu. Hơi thở rất mong manh.
Đỗ Văn Hạo quay đầu nói với Ngô Tri châu: "Tại sao không gọi lang trung tới trị bệnh cho đứa bé?"
Lúc đầu Đỗ Văn Hạo không dám trị bệnh cho đứa bé này vì sợ liên luỵ, nhưng hiện tại đứa bé này đã bị bắt vào nhà lao. Đối với việc trị bệnh cho phạm nhân, thời cổ đại cũng có lòng nhân. Cho dù đối với tội mưu phản, các loại tội trong mười loại trọng tội làm liên luỵ tới người nhà thì đối với những đứa bé dưới mười một tuổi hay nữ nhân cũng không xử tử, sẽ thưởng cho công thần làm gia nô hay phát tới biên cương xung quân. Một khi những người này mắc bệnh vẫn cho phép trị bệnh.
Ngô Tri châu vội vàng gọi cai ngục tới hỏi. Cai ngục sợ hãi nói: "Đã tìm, tìm hai lang trung tới xem bệnh và kê thuốc nhưng vẫn không khỏi bệnh".
Đỗ Văn Hạo nhíu mày hắn khẽ nói với Ngô tri huyện: "Đây là con của Phó Trường Hữu, thuộc nhóm khâm phạm phải hộ tống về kinh thành. Bây giừo vẫn chưa biết triều đình sẽ xử trí thế nào. Cho dù có bất kỳ điều gì xảy ra những người này không thể chết trong tay chúng ta được. Hay chúng ta hãy tìm một đại phu giỏi xem bệnh cho nó".
Ngô Tri châu cười nói: "Nói tới đại phu giỏi thì còn có ai có thể hơn được Ngự y đại nhân ngài nữa. Thế nhưng ngài là tấm thân quý ngàn vàng, ngài không thể chuẩn bệnh cho lũ tội nhân dơ bẩn này được. Ty chức sẽ nhanh chóng đi tìm danh y tới xem bệnh cho hắn, cần phải cứu sống hắn để chuyển tới kinh thành'.
Đỗ Văn Hạo suy nghĩ một lát rồi nói: "Thôi thế này đi hãy để bản quan trị bệnh cho nó, nhìn bệnh tình của nó thế này chỉ sợ đại phu ở Gia châu không thể chữa khỏi được". Nếu để chậm trễ thì lại không cứu được".
"Đúng đúng. Vậy Ngự y đại nhân vất vả rồi!".
Đỗ Văn Hạo ngồi xổm, sau khi hỏi tình trạng bệnh hắn biết đứa bé này đã mắc bệnh nhiều ngày, đại tiện khó, tiểu tiện ít, đỏ, kiểm tra mũi thì thấy mũi hơi đen, khô ráo, tưa lưỡi trơn nhẵn, vàng, khô, bìa lưỡi tím, trong miệng có mùi hôi tanh, thân nhiên cao, không có mồ hôi. Đỗ Văn Hạo cầm bàn tay xem xét thì thấy vân tay tím xanh, lấy tay để lên ngực thì thấy nóng, sờ xuống chân thì thấy lạnh giá.
Đỗ Văn Hạo trầm ngâm trong chốc lát rồi hắn lật môi đứa bé xem xét. Đỗ Văn Hạo hơi sửng sốt rồi hắn gật đầu nói: "Hãy lập tức mang đứa bé này tới hậu viện, mau đi".
Ngô Tri châu vội vàng sai ngục tốt đem đứa bé đi. Trầm thị hoảng hốt vội ôm lấy con nói: "Các ngươi muốn làm gì vậy? Không được động vào con của ta".
Đỗ Văn Hạo trầm giọng nói: "Nếu ngươi muốn con mình chết thì không cho chúng ta đụng vào cũng được".
Trầm thị ngẩn ngơ hỏi: "Ngự y đại nhân, ngài, ngài nói gì?'
"Con của ngươi mắc bệnh sởi, phát hiện quá muộn đã rơi vào tình trạng hôn mê. Nếu không cứu chữa chắc chắn nó sẽ chết".
"Hả?" Trầm thị sợ đến ngây người, theo bản năng ả liền buông đứa bé ra.
Đỗ Văn Hạo nói: "Bản quan sẽ hết sức cứu nó thế nhưng bệnh của nó quá nặng, bản quan cũng không thể nói trước điều gì.Tất cả còn phải xem ý trời thế nào'.
Trầm thị ngây người như phỗng, đứng ngẩn ngơ tại chỗ.
Mấy ngục tốt liền mang đứa bé đi rồi đặt nó trên cái bàn ở mái hiên. Đỗ Văn Hạo cũng đi ra ngoài, hắn hỏi cai ngục: "Trong khu vực nhà giam có vườn rau không?'
Cai ngục không biết Ngự y đại nhân hỏi điều đó để làm gì, hắn vội cười nói: "Có, ở vườn sau".
"Hãy lập tức bế đứa bé này mang ra đặt ở vườn rau, không cần phải lo lắng cho nó. Một canh giờ sau hãy mang nó lại đây".
Sau khi ngục tốt mang đứa bé đi, Đỗ Văn Hạo liền đi vào phòng trực của cai ngục, hắn lấy bút viết một đơn thuốc rồi đưa cho Ngô Tri châu: "Hãy cho người đi mua thuốc sau đó sắc mang tới đây'.
Ngô Tri châu vội cầm lấy rồi ông ta sai người đi mua thuốc.
Đỗ Văn Hạo quay trở lại phòng giam. Hắn lần lượt đi kiểm tra từng phòng giam một, khi hắn đi tới một phòng giam thì bất chợt vang lên giọng nói khàn khàn của một nữ nhân: "Ngự y đại nhân, ngài đã đồng ý với lão thân là bỏ qua cho lão gia cùng lão thân'.
Đỗ Văn Hạo đưa mắt nhìn, hắn phát hiện bên trong là nguyên phối phu nhân của Diệp Chiêu cùng với mấy nữ tử, phu nhân và mẹ của Tô Thành.
Đỗ Văn Hạo đứng lại, hắn lạnh lùng nói: "Lần trước ngươi đã giấu không nói cho bản quan biết chuyện lão gia của ngươi che giấu thủ lĩnh nòng cốt của Bạch Y Xã. Đây là trọng tội, bản quan không có quyền xử lý, bản quan chỉ có thể chuyển các ngươi lên kinh thành để Hoàng thượng định đoạt".
Phu nhân của Diệp Chiêu oà khóc nói: "Việc này lão thân cũng không biết. Tất cả là do lão gia cùng với nhị gia hai người bọn họ lén lút làm".
Trong mắt Đỗ Văn Hạo thoáng xuất hiện sự khinh thường. Hắn thầm nghĩ nữ nhân này vì để thoát tội đã đẩy hết tội trạng lên người Diệp Chiêu, thật sự khiến cho người khác nguội lạnh trong lòng. Đỗ Văn Hạo không muốn tiếp tục nói chuyện vô ích với bà ta nên hắn tiếp tục đi kiểm tra.
Khi đi tới phòng giam Diệp Chiêu, Đỗ Văn Hạo thấy cổ Diệp Chiêu đeo gông xiềng, tay, chân hắn đều bị xích, hắn dựa vào tường không nói một lời. Trong mắt Diệp Chiêu hiện lên sự nghi hoặc khi hắn nhìn thấy Đỗ Văn Hạo đi tới. Hiển nhiên hắn không biết Đỗ Văn Hạo có toàn quyền chỉ huy trong hành động lần này thế , hắn chỉ nghĩ tới việc Đỗ Văn Hạo là quan ở kinh thành, vừa vặn hắn tuần y qua nơi này, Tri châu vì muốn tranh công nên mới mời Đỗ Văn Hạo tới thị sát rồi quay về bẩm báo với Hoàng thượng.
Diệp Chiêu cười ngượng ngùng, đôi môi mấp máy nhưng cuối cùng hắn không nói câu nào chỉ nhắm mắt lại.
Đỗ Văn Hạo im lặng một lát rồi nói: "Có chuyện người đã không biết là thiếp cùng hài tử của ngươi đã được thả".
Bên trong phòng giam này không nghe thấy âm thanh bên ngoài nên Diệp Chiêu không biết chuyện đó. Diệp Chiêu mở to mắt, hàm râu quai nón liên tục rung rung khi hắn nghe Đỗ Văn Hạo nói vậy..
Chỉ một lát sau, mắt Đỗ Văn Hạo sáng lên. Hắn dùng cái quạt nâng một vật gì đó ở gớc tường lên rồi hắn quay trở lại đặt lên bàn. Đỗ Văn Hạo ngoắc tay ra hiệu cho chưởng quầy đi tới.
Chưởng quầy đi tới nhìn thì thấy đó là một con nhện đen rất to đang bò lổm ngổm ở trên bàn. Chưởng quầy lập tức sợ tới tái mét mặt, ông ta lắp bắp: "Đại… đại nhân, không phải ngài sẽ bắt tiểu nhân ăn cái vật này chứ?"
"Không phải ăn. Người hãy đặt tay của ngươi lên bàn. Con nhện này đương nhiên sẽ bò lên bàn tay ngươi. Ngươi hãy nhớ không nên cử động lung tung, con nhện này có độc đó".
Chương quầy nghe vậy liền khóc nói: "Đại nhân, ngài thật ra muốn tiểu nhân làm cái gì vậy hả?"
Đỗ Văn Hạo cười nói: "Không cần vội. Nếu con nhện này chạy mất thì sẽ phải tìm một con nhện khác lớn hơn nhưng như vậy thì khó tìm hơn".
Chưởng quầy không còn cách nào khác là đành run run đặt tay của mình lên trên bàn, ông ta không dám nhìn, hai mắt nhắm nghiền, miệng run rẩy dữ dội.
Đỗ Văn Hạo ra hiệu bảo mọi người hãy yên lặng, chú ý nhìn. Quả nhiên con nhện đó có bò lên trên bàn tay của chưởng quầy, hơn nữa nó còn nhanh chóng tìm thấy vết thương. Sau khi tìm được miệng vết thương con nhện không di chuyển nữa, miệng của nó bập vào vết thương hút nộc độc của con bọ cạp. Vết sưng trên tay chưởng quầy nhanh chóng biến mất.
Đỗ Văn Hạo thấy vết thương trên tay chưởng quầy đã hết sưng, trong khi đó con nhện đang bò ra ngoài, nó bò rất chậm chạp, khó nhọc. Đỗ Văn Hạo bảo Lý Phố đi lấy một ít nước giếng, hắn lại dùng cái quạt nâng con nhện lên đặt vào trong nước lạnh ngâm trong vài phút. Sau khi được rửa qua nước lạnh, có vẻ con nhện đã khôi phục lại sức lực, cử động cũng nhanh nhẹn hơn. Nó bài tiết ba lần liền rồi bò đi.
Đỗ Văn Hạo nói: "Được rồi. Ngươi hãy mở mắt ra nhìn miệng vết thương của ngươi".
Chưởng quầy mở to mắt nhìn, ông ta không khỏi kinh ngạc nói: "Ông trời ơi. Tại sao lại như vậy?"
Đỗ Văn Hạo cười nói: "Phần lớn nọc độc trong người của ngươi đã bị con nhện đen đó hút ra. Ta kê cho người một thang thuốc để tiêu độc còn lại là sẽ không sao hết".
Chưởng quầy nghe Đỗ Văn Hạo nói vậy, ông ta liền đứng dậy thi lễ, nói cám ơn.
Lý Phổ hỏi: "Đại nhân, tại sao ngài lại bỏ con nhện vào trong nước lạnh?"
Đỗ Văn Hạo nói: "Trong cơ thể con nhện có hai loại độc dược lẫn lộn. Sau khi con nhện hút nọc độc xong, bản thân nó cũng muốn bò đi ngâm mình trong nước lạnh một lúc. Nếu con nhện không làm vậy nó sẽ chết. Ta làm vậy là chỉ muốn giúp nó mà thôi".
Lý phổ nói: "Ngự y đại nhân quả thật là người có trái tim nhân hậu. Ngay cả một con nhện cũng không nỡ hại chết".
Đỗ Văn Hạo cười nói: "Ha, ha. Nó cũng là một công thần, dù sao nó cũng cứu tính mạng một chưởng quầy. Tóm lại là không thể làm chuyện hết thỏ giết chó".
Chưởng quầy khom người nói: "Ngự y đại nhân đã cứu tính mạng tiểu nhân. Tất cả tiền trọ và tiền ăn của mấy người trong đoàn của Ngự y đại nhân đều được miễn hết để đền đáp ơn cứu mạng của Ngự y đại nhân".
Đỗ Văn Hạo cười nói: "Không nên, ngươi mở cửa hàng buôn bán, không thể để cho ngươi thiệt thòi. Nếu ngươi vẫn cảm thấy áy này thì hai ngày nữa chúng ta sẽ lên núi Nga Mi du ngoạn. Ngươi hãy chuẩn bị cho chúng ta một ít thịt bò đã nấu chín và hoa quả là được".
Chưởng quầy cười nói: "Cái này thì không cần phải phiền phức như vậy. Ở trên núi Nga Mi tiểu nhân có mở một tửu quán. Tiểu nhân sẽ cho người lên đó sắc xếp, toàn bộ chi phí chuyến đi này của đại nhân tiểu nhân sẽ chịu hết".
Đỗ Văn Hạo hứng thú hỏi: "Ồ? Ngươi có mở tửu điếm trên đỉnh Nga Mi sao? Chắc làm ăn cũng không tệ lắm".
"Đúng vậy, vào mua hè có rất nhiều du khách lên núi bái phật, du ngoạn. Vào mùa đông thì làm ăn không tốt lắm bởi vì thời tiết lạnh, gió to, rất ít du khách nhưng do tửu điếm của nhà tiểu nhân trên đỉnh Nga Mi có chỗ đặc biệt nên lợi nhuận cũng không đến nỗi tệ'.
"Ta nghe nói trong thành cũng có không ít người lên núi du ngoạn, kể cả đại công tử Tô Thành của Tô gia trước khi bị thương cũng đã từng qua đây, không biết chưởng quầy có biết không?"
Chưởng quầy lập tức căng thẳng khi nghe Đỗ Văn Hạo hỏi vậy, ông ta chần chừ một lát rồi nói: "Đại nhân, Tô thiếu gia trước khi bị thương có tới tửu quán của tiểu nhân trên đỉnh Nga Mi nhưng Tô thiếu gia chỉ mua ít thức ăn nấu sẵn rồi đi, không ở lại. Việc Tô thiếu gia bị thương không liên quan gì tới tửu quán của tiểu nhân".
Đỗ Văn Hạo giật mình hỏi: "Ồ, ngày đó trước khi Tô thiếu gia bị thương đã từng tới tửu quán trên đỉnh Nga Mi sao?"
"Đúng'.
"Vậy tại sao mấy ngày nay nha môn lên núi truy hỏi xem Tô thiếu gia đã từng tới khách điếm nào các ngươi lại không dám nhận?"
Chưởng quầy lại càng sợ hãi, ông ta quỳ gối dập đầu sát đất nói: "Đại nhân, tiểu nhân đáng chết. Ngày hôm đó Tô thiếu gia có gọi tiểu nhân lại dặn là tiểu nhân không được nói chuyện này với ai. Tiểu nhân cũng sợ làm liên luỵ tới khách điếm vì vậy mới dấu diếm không nói ra. Hôm nay đại nhân cứu tính mạng tiểu nhân, tiểu nhân không thể lừa gạt Đại lão gia, ảnh hưởng tới việc xử án của lão gia vì thế mới nói thật".
Đỗ Văn Hạo thầm nghĩ khó trách mấy người Ngô Tri châu không tim được khách điếm Tô Thành ở trên đường lên núi, thì ra hắn ở tại chi nhánh của chưởng quầy khách điếm Nga Mi trên đỉnh núi mà chưởng quầy khách điếm Nga Mi lại không nói Tô Thành đã ở trong khách điếm của mình, âm thầm căn dặn không cho ông ta nói. Bản thân hắn dù thần cơ diệu toán cũng không nghĩ tới điều này, chỉ do cơ duyên xảo hợp mới biết được.
Đỗ Văn Hạo nói: "Tốt lắm, ngươi phải giữ bí mật việc này. không được nói cho Tô thiếu gia biết, hiểu chưa?"
"Dạ, đại nhân".
Đỗ Văn Hạo cùng đám người Lý Phổ nhanh chóng quay về phòng khách điếm. Do dự một hồi lâu rồi hắn cho người đi tìm Ngô Tri châu cùng Lưu huyện uý tới, nói toàn bộ sự việc cho hai người nghe. Hắn bảo hai người hãy lập tức lên đỉnh Kim Đính lục tìm. Hai người Ngô Tri châu cùng Lưu huyện lệnh lĩnh mệnh ra về.
Sau khi Đỗ Văn Hạo có quyết định này, hắn luôn cảm thấy cũng có gì đó không đúng nên thấp thỏm cả đêm ngủ không ngon giấc.
Mấy ngày sau đó, Đỗ Văn Hạo vẫn tiếp tục giảng bài ở Gia châu. Các lang trung ở khắp các châu huyện xung quanh đều tới theo học vô cùng tấp nập. Ngân phiếu bay như tuyết rơi vào tay hắn. Lúc này Đỗ Văn Hạo mới phát hiện ra vào thời triều Tống dù người nghèo chiếm đã số nhưng vẫn có không ít người giàu. Sự phân hoá giữa hai thái cực này xem ra nghiêm trọng hơn rất nhiều so với thời hiện đại.
Cuối buổi chiều nay sau khi chấm dứt bài giảng Đỗ Văn Hạo liền quay về phòng khách sạn, người hầu liền báo có Ngô Tri châu tới chơi.
Đỗ Văn Hạo đã mấy ngày không gặp người này, bây giờ ông ta tới đây nhất định là có thu hoạch gì đó. Đỗ Văn Hạo không biết nên vui hay buồn. Khi đi vào phòng khách nhìn dáng vẻ vui mừng hớn hở của Ngô Tri châu hắn biết đã có kết quả. Bất chợt trong lúc đó hắn thấy tâm trạng của mình lo lắng không yên.
Quả nhiên Ngô Tri châu khom người thi lễ nói: "Chúc mừng đại nhân. Chúc mừng đại nhân!".
Đỗ Văn Hạo sửng sốt hỏi: "Bản quan có tin mừng gì?"
"Đã bắt Thang Trung Hoài về quy án. Đây toàn bộ đều do đại nhân công điều hành của đại nhân nên mới bắt được nhân vật trọng yếu của Bạch Y Xã".
Thoáng chốc sự hồi hộp trong lòng Đỗ Văn Hạo tan biến, hắn hoàn toàn không mong muốn có một kết cục như này. Trước khi sự việc này xảy ra, hắn hy vọng bản thân mình có một thái độ để chứng tỏ cho triều đình thấy hắn và Bạch Y Xã có sự phân cách rõ ràng, đồng thời hắn cũng không muốn là thương tổn Bạch Y Xã.
Không ngờ hôm nay gặp phải kết quả mà hắn không mong muốn.
Ngô Tri châu không biết tới suy nghĩ trong lòng Đỗ Văn Hạo nên ông ta nói tiếp: "Ty chức dẫn quân lên đỉnh Nga Mi. Sau khi phong toả toàn bộ con đường lên núi rồi giăng lưới sục tìm. Cuối cùng tìm được hắn trong một sơn động rất bí mật. Sau khi tìm được hắn đã thu thập được rất nhiều điều. Thật không ngờ Thang Trung Hoài lại là người hèn nhát như vậy, mới chỉ doạ có hai câu, chưa dụng hình hắn đã khai báo tất cả. Lần này chạy trốn tới Gia châu còn có mấy người nữa. Hắn đã khi ra cả nơi bọn họ ẩn trốn. Tất cả đều muốn chạy trốn tới chỗ người Thổ Phiên.
Ty chức sợ những người này trốn thoát nên đã lập tức tiến hành truy bắt toàn bộ. Đại bộ phận đã bị bắt về quy án, duy chỉ có hai người là không bắt được".
Đỗ Văn Hạo không ngờ lần này lại bắt được nhiều thủ lĩnh của Bạch Y Xã như vậy. Trong lòng hắn càng cảm thấy không an lòng, hắn lặng lẽ không nói câu nào.
Ngô Tri châu vẫn không nhận ra, ông ta vẫn hưng phấn nói: "Theo như Thang Trung Hoài khai ra vì mấy ngày trước đó Đại Tống chúng ta cùng với người Thổ Phiên ở Tây Sơn nổ ra chiến tranh, biên giới bị phong toả. Sau khi bọn chúng chạy tới Gia châu không thể nào vượt qua biên giới nên vẫn ẩn náu ở Gia châu. Trong đó có một bộ phận giấu ở quân doanh của giáp binh cùng Sương quân của Đoàn Luyện sứ Diệp Chiêu".
"Đã tìm được người đá Tô Thành chưa?"
"Tìm được rồi. Đại nhân hãy đoán xem đó là ai?" Ngô Tri châu có phần đắc ý hắn cũng muốn để Đỗ Văn Hạo suy đoán nhưng bất chợt chuyện thừa nước đục thả câu lần trước đã làm Đỗ Văn Hạo mất hứng nên hắn hoảng sợ, vội nói tiếp: "Đó chính là Đoàn Luyện sứ Diệp Chiêu".
Đỗ Văn Hạo kinh hãi hỏi: "Là hắn ta sao?"
"Đúng vậy. Đó là do Thang Trung Hoài khai ra. Trong số phản tặc của Bạch Y Xã trốn tới Gia châu này, Thang Trung Hoài có địa vị cao nhất. Vì để đảm bảo an toàn cho hắn, Tô Thành đem giấu một mình hắn trên đỉnh Nga Mi, đợi tới khi biên giới tây nam yên tĩnh thì tiếp tục trốn qua biên giới. Đoàn Luỵên sứ Diệp Chiêu đương nhiên cũng là thủ lĩnh của Bạch Y Xã. Lúc ấy hắn cũng ở trên núi. hắn cho rằng ẩn trốn ở trên đó không an toàn, hắn muốn mang Thang Trung Hoài xuống núi nên hai người xảy ra xung đột. Tô Thành là người cao ngạo, nói chuyện rất khó nghe. Diệp Chiêu tình tình nóng nảy. Trong cơn tức giận, hắn đá cho Tô Thành một cước, khi Tô Thành ngã xuống là đổ cả thức ăn. Khi ấy Tô Thành bị truúng một cước vô cùng đau đớn, Thang Trung Hoài lại muốn ở lại trên núi nên Diệp Chiêu đành bất đắc dĩ hộ tống Tô Thành xuống núi. Khi xuống tới chân núi thì chia tay nhau. Hắn vốn nghĩ Tô Thành bị thương cũng nhẹ nhưng không ngờ suýt chút nữa Tô Thành mất mạng.
Đỗ Văn Hạo cười gượng gạo nói: "Thì ra là như vậy. Bọn chúng che giấu rất kín đáo, một mực che giấu sắc mặt của mình. Vậy còn vết máu là do chuyện gì xảy ra?"
"Đó là máu gà. Bọn chúng uống máu ăn thề, thề đồng cam cộng khổ trên đỉnh núi. Ha, ha, thật sự không ngờ ngay khi Thang Trung Hoài vừa bị bắt hắn đã một mực khai hết".
Đỗ Văn Hạo cười gượng nói: "Thì ra là máu gà, báo hại làm ta lầm tưởng chúng đánh nhau lưu lại vết máu. Xem ra sau này không thể chủ quan suy đoán được".
"Ha, ha. Cái này không tính là gì. Ngự y đại nhân là cao nhân nhìn xa trông rộng, một lần ra tay đã phá được vụ án này, bắt được phản tặc Bạch Y Xã. Đại nhân, còn có hai nhân vật đầu não khác giấu ở trong nhà Tô chưởng quỹ và Đoàn Luyện sứ. Lần trước Ngự y đại nhân có dặn dò nên giám sát hai người này vì vậy bọn ty chức không tiến hành bắt giữ, chỉ để Lưu huyện uý giám sát. Hai người này chắc hẳn còn đang trong nhà Tô chưởng quỹ cùng Đoàn Luyện sứ. Việc nên xử lý thế nào, xin mời đại nhân quyết định".
Đỗ Văn Hạo cố gượng cười nói: "Vậy thì cũng bắt đi thôi".
"Dạ, Ngự y đại nhân, ty chức cũng nên đi làm ngay".
Đỗ Văn Hạo quay lại phòng trọ của mình. Một lát sau bên ngoài vang lên tiếng gào thét hỗn loạn. Tiếng quát mắng của bộ khoáivà giáp binh, sau đó là tiếng kêu la hoảng sợ của nữ nhi Tô đại công tử Tô Thành: "Các ngươi muốn làm gì hả? Buông phụ thân ta ra. Buông tay ra. Không được bắt ta. A. Ngự y đại nhân cứu mạng".
Tiếp theo đó là tiếng quát mắng, thỉnh thoảng còn tiếng ẩu đả, tiếng khóc. Hắn chỉ nghe thấy tiếng khóc của người Tô gia, không nghe thấy tiếng Tô Thành, chắc hẳn Tô Thành đã đoán trước kết cục này.
Đỗ Văn Hạo không có hứng thú nghe những thứ đó, hắn kéo chăn trùm đầu. Cả người hắn giấu kín trong chăn, cho tới khi âm thanh bên ngoài hoàn toàn biến mất hắn mới vén chăn ra thì thấy mấy người Bàng Vũ Cầm đã vào phòng từ lúc nào đang ngồi lặng lẽ nhìn hắn.
Đỗ Văn Hạo vung tay cười gượng nói: "Tốt nhất là một lần bắt hết, không để lọt một ai. Lần này chúng ta lập công lớn. Chúng ta không cần phải lo lắng triều đình nghi kỵ chúng ta có quan hệ với Bạch Y Xã mà bắt trị tội".
Chúng nữ biết tâm trạng của hắn không tốt nên tất cả cúi đầu không nói gì.
Sáng sớm hôm sau Ngô Tri châu tới chơi, ông ta cười vui hớn hở, khom ngươi thi lễ nói: "Ngự y đại nhân, theo ý của ngài, hạ quan đã cho bắt toàn gia Tô gia cùng Đoàn Luyện sư Diệp Chiêu, hai nòng cốt Bạch Y Xã về quy án. Bây giờ chúng đang được tạm giam tại phòng giam của nha môn chờ ngài quyết định".
Đỗ Văn Hạo nói: "được, sáng nay ta không có bài giảng, bản quan muốn tự mình đi thẩm vấn'.
"Dạ" Ngô Tri châu khom lưng trả lời.
Đỗ Văn Hạo mang theo Lâm Thanh Đại và Lý Phổ theo Ngô Tri châu đi tới nhà lao của nha môn. Khi mớin cổng nhà lao đã nghe thấy từ bên trong vọng ra tiếng khóc, tiếng chửi mắng, quát tháo.
Ngay khi rẽ vào một góc quặt liền trong thấy trong sân của đại lao có hơn mười người già trẻ lớn bé đang ngồi. Lưu huyện uý đang cầm roi da trong tay, vẻ mặt dương dương đắc ý chỉ roi vào những người trong sân quát mắng, nhìn thấy mấy người Đỗ Văn Hạo đi vào, hắn vội vàng giắt roi da vào lưng và tiến tới đón: "Ngự y đại nhân!".
Hắn không ngờ đi theo Đỗ Văn Hạo điều tra phá án chỉ trong chớp mắt đã phá được vụ án cố tình đả thương mà còn phá được trọng án mưu phản, bắt được rất nhiều phản tặc Bạch Y Xã. Lần này nhất định hắn sẽ được thăng quan nên hắn vô cùng cảm kích Đỗ Văn Hạo.
Đỗ Văn Hạo gật đầu. Hắn nhìn lướt qua đám người trong sân nhưng không nhìn thấy người nhà của Tô lão gia cùng Đoàn Luyện sứ Diệp Chiêu, hắn đang thầm thấp thỏm nghi ngờ thì bất chợt vang lên giọng nói của một đứa trẻ: "Ngự y thúc thúc".
Đỗ Văn Hạo nghe vậy liền quay đầu nhìn thì thấy đó là Lân nhi con trai nhỏ của Diệp Chiêu. Nó đang nằm trong lòng mẫu thân, dáng vẻ rất tội nghiệp nhìn hắn.
Đỗ Văn Hạo nhìn nó mỉm cười rồi hắn quay người trừng mắt nhìn và hỏi Lưu huyện uý: "Tô chưởng quỹ cùng với Diệp Chiêu đâu?"
Lưu huyện uý khom người nói: "Hồi bẩm đại nhân, tất cả trọng phạm đều bị giam trong phòng giam, chân tay bị xiềng xích, không chạy thoát được".
"Những người trong sân này là ai?"
"Bọn chúng đều là người nhà cùng tôi tớ của hai nhà. Việc xử lý thế nào xin đại nhân định đoạt".
"Bọn họ cũng biết rõ chuyện che giấu khâm phạm của triều đình sao?"
"Đêm qua hạ quan đã cùng tri huyện đại nhân thẩm vấn tất cả tội phạm. Bất kỳ ai có chứng cớ là biết rõ tin tức đều nhốt trong phòng giam còn những người này quả thật không biết".
Đỗ Văn Hạo quay người hỏi Ngô tri huyện: "Trong công văn của triều đình nói thế nào? Đối với những tội che giấu tội phạm có liên luỵ tới người thân cùng gia nô không?"
Ngô Tri châu khom người nói: "Hồi bẩm đại nhân. Công văn của triều đình đã nói rõ: Đối với giáo chúng Bạch Y Xã phải bắt bằng hết, đối với thủ lĩnh nòng cốt thì liên luỵ tới ba đời, tài sản sung công, đối với tội chứa chấp, chỉ cần biết rõ tin tức không báo quan cũng bắt, không biết điều gì thì không truy cứu trách nhiệm".
"Một khi đã như thế thì cứ theo công văn của triều đình, những người này không biết rõ sự tình, không phạm tội vậy hãy thả bọn họ ra".
Ngô Tri châu cùng Lưu huyện uý suốt đêm thẩm vấn cũng là dựa theo công văn của triều đình tiến hành phân loại phạm nhân. Cả hai cũng biết những người này không phạm tội nhưng vụ án này rất quan trọng. Hai người không dám tự ý ra quyết định, không dám thả người, cả hai chờ làm theo ý của Đỗ Văn Hạo. Bây giờ cả hai nghe Đỗ Văn Hạo bảo thả người mới dám thả hết những người này ra.
Lập tức Ngô Tri châu đi tới chiếc bục, ông ta nói với những người đang ngồi trong sân: "Các ngươi hãy nghe đây. Ngự y đại nhân nói các ngươi không tham dự vào che giấu khâm phạm của triều đình, các ngươi không có tội. Bây giờ các ngươi có thể ra khỏi đây"
Ngô Tri châu vừa nói xong, trong sân vang lên tiếng khóc, tiếng dập đầu. Bọn họ đương nhiên không biết có quy định cụ thể trong công văn, bọn họ chỉ nghe nói Đỗ Văn Hạo ra lệnh thả người nên mang ân đức của hắn. Tất cả đều khóc quỳ xuống cảm tạ hắn sau đó già trẻ dắt díu nhau chậm rãi đi ra khỏi nhà lao.
Lân nhi kéo tay mẫu thân đi tới bên cạnh Đỗ Văn Hạo. Nó bỏ tay mẫu thân ra rồi nó kính cẩn quỳ xuống dập đầu mấy cái với Đỗ Văn Hạo và nói: "Ngự y thúc thúc. Cháu xin thúc hãy cứu lấy phụ thân cháu. Phụ nhân cháu bị giam bên trong".
Đỗ Văn Hạo vội vàng đỡ nó dậy rồi hắn nói lảng sang chuyện khác: "Vết thương có mưng mủ không?"
Lân nhi lắc đầu.
"Phải nhớ uống thuốc, nghe lời mẫu thân".
"Dạ, ngự y thúc thúc, thúc cứu phụ thân cháu có được không?"
Đỗ Văn Hạo ngẩng đầu nhìn tam thiếp của Diệp Chiêu, tam thiếp Lương thị hiểu ý, nàng vội vàng vái chào thi lễ rồi bế con, cúi đầu theo mọi người đi ra ngoài.
Tâm trạng Đỗ Văn Hạo vô cùng khó chịu khi hắn nhìn thấy ánh mắt chờ mong của Lân nhi.
Chờ tất cả mọi người trong sân đi ra ngoài hết, Đỗ Văn Hạo mới đi vào phòng giam. Hắn đi tới nơi giam giữ hai mẹ con Trầm thị.
Toàn thân Trầm thị bị thương sắc mặt nàng đờ đẫn. Ngay khi nhìn thấy Đỗ Văn Hạo, nàng linh hoạt hẳn lên. Nàng cũng không biết Đỗ Văn Hạo đã chỉ huy Ngô Tri châu cùng Lưu huyện uý bắt giam mẹ con nàng vì vậy nàng lê gối tiến tới mấy bước rồi dập đầu nói: "Ngự y đại nhân, cầu xin ngài hãy cứu lấy con tiện thiếp. Hãy cứu lấy con tiện thiếp. Ô ô ô".
Đỗ Văn Hạo nhìn đứa bé thì thấy nó đang nằm trên trên đống rơm rạ, mùi hôi thối không ngừng bốc lên. Hai mắt nó đờ đẫn là người khác phải kinh hãi, cánh mũi phập phồng, hít vào nhiều thở ra không bao nhiêu. Hơi thở rất mong manh.
Đỗ Văn Hạo quay đầu nói với Ngô Tri châu: "Tại sao không gọi lang trung tới trị bệnh cho đứa bé?"
Lúc đầu Đỗ Văn Hạo không dám trị bệnh cho đứa bé này vì sợ liên luỵ, nhưng hiện tại đứa bé này đã bị bắt vào nhà lao. Đối với việc trị bệnh cho phạm nhân, thời cổ đại cũng có lòng nhân. Cho dù đối với tội mưu phản, các loại tội trong mười loại trọng tội làm liên luỵ tới người nhà thì đối với những đứa bé dưới mười một tuổi hay nữ nhân cũng không xử tử, sẽ thưởng cho công thần làm gia nô hay phát tới biên cương xung quân. Một khi những người này mắc bệnh vẫn cho phép trị bệnh.
Ngô Tri châu vội vàng gọi cai ngục tới hỏi. Cai ngục sợ hãi nói: "Đã tìm, tìm hai lang trung tới xem bệnh và kê thuốc nhưng vẫn không khỏi bệnh".
Đỗ Văn Hạo nhíu mày hắn khẽ nói với Ngô tri huyện: "Đây là con của Phó Trường Hữu, thuộc nhóm khâm phạm phải hộ tống về kinh thành. Bây giừo vẫn chưa biết triều đình sẽ xử trí thế nào. Cho dù có bất kỳ điều gì xảy ra những người này không thể chết trong tay chúng ta được. Hay chúng ta hãy tìm một đại phu giỏi xem bệnh cho nó".
Ngô Tri châu cười nói: "Nói tới đại phu giỏi thì còn có ai có thể hơn được Ngự y đại nhân ngài nữa. Thế nhưng ngài là tấm thân quý ngàn vàng, ngài không thể chuẩn bệnh cho lũ tội nhân dơ bẩn này được. Ty chức sẽ nhanh chóng đi tìm danh y tới xem bệnh cho hắn, cần phải cứu sống hắn để chuyển tới kinh thành'.
Đỗ Văn Hạo suy nghĩ một lát rồi nói: "Thôi thế này đi hãy để bản quan trị bệnh cho nó, nhìn bệnh tình của nó thế này chỉ sợ đại phu ở Gia châu không thể chữa khỏi được". Nếu để chậm trễ thì lại không cứu được".
"Đúng đúng. Vậy Ngự y đại nhân vất vả rồi!".
Đỗ Văn Hạo ngồi xổm, sau khi hỏi tình trạng bệnh hắn biết đứa bé này đã mắc bệnh nhiều ngày, đại tiện khó, tiểu tiện ít, đỏ, kiểm tra mũi thì thấy mũi hơi đen, khô ráo, tưa lưỡi trơn nhẵn, vàng, khô, bìa lưỡi tím, trong miệng có mùi hôi tanh, thân nhiên cao, không có mồ hôi. Đỗ Văn Hạo cầm bàn tay xem xét thì thấy vân tay tím xanh, lấy tay để lên ngực thì thấy nóng, sờ xuống chân thì thấy lạnh giá.
Đỗ Văn Hạo trầm ngâm trong chốc lát rồi hắn lật môi đứa bé xem xét. Đỗ Văn Hạo hơi sửng sốt rồi hắn gật đầu nói: "Hãy lập tức mang đứa bé này tới hậu viện, mau đi".
Ngô Tri châu vội vàng sai ngục tốt đem đứa bé đi. Trầm thị hoảng hốt vội ôm lấy con nói: "Các ngươi muốn làm gì vậy? Không được động vào con của ta".
Đỗ Văn Hạo trầm giọng nói: "Nếu ngươi muốn con mình chết thì không cho chúng ta đụng vào cũng được".
Trầm thị ngẩn ngơ hỏi: "Ngự y đại nhân, ngài, ngài nói gì?'
"Con của ngươi mắc bệnh sởi, phát hiện quá muộn đã rơi vào tình trạng hôn mê. Nếu không cứu chữa chắc chắn nó sẽ chết".
"Hả?" Trầm thị sợ đến ngây người, theo bản năng ả liền buông đứa bé ra.
Đỗ Văn Hạo nói: "Bản quan sẽ hết sức cứu nó thế nhưng bệnh của nó quá nặng, bản quan cũng không thể nói trước điều gì.Tất cả còn phải xem ý trời thế nào'.
Trầm thị ngây người như phỗng, đứng ngẩn ngơ tại chỗ.
Mấy ngục tốt liền mang đứa bé đi rồi đặt nó trên cái bàn ở mái hiên. Đỗ Văn Hạo cũng đi ra ngoài, hắn hỏi cai ngục: "Trong khu vực nhà giam có vườn rau không?'
Cai ngục không biết Ngự y đại nhân hỏi điều đó để làm gì, hắn vội cười nói: "Có, ở vườn sau".
"Hãy lập tức bế đứa bé này mang ra đặt ở vườn rau, không cần phải lo lắng cho nó. Một canh giờ sau hãy mang nó lại đây".
Sau khi ngục tốt mang đứa bé đi, Đỗ Văn Hạo liền đi vào phòng trực của cai ngục, hắn lấy bút viết một đơn thuốc rồi đưa cho Ngô Tri châu: "Hãy cho người đi mua thuốc sau đó sắc mang tới đây'.
Ngô Tri châu vội cầm lấy rồi ông ta sai người đi mua thuốc.
Đỗ Văn Hạo quay trở lại phòng giam. Hắn lần lượt đi kiểm tra từng phòng giam một, khi hắn đi tới một phòng giam thì bất chợt vang lên giọng nói khàn khàn của một nữ nhân: "Ngự y đại nhân, ngài đã đồng ý với lão thân là bỏ qua cho lão gia cùng lão thân'.
Đỗ Văn Hạo đưa mắt nhìn, hắn phát hiện bên trong là nguyên phối phu nhân của Diệp Chiêu cùng với mấy nữ tử, phu nhân và mẹ của Tô Thành.
Đỗ Văn Hạo đứng lại, hắn lạnh lùng nói: "Lần trước ngươi đã giấu không nói cho bản quan biết chuyện lão gia của ngươi che giấu thủ lĩnh nòng cốt của Bạch Y Xã. Đây là trọng tội, bản quan không có quyền xử lý, bản quan chỉ có thể chuyển các ngươi lên kinh thành để Hoàng thượng định đoạt".
Phu nhân của Diệp Chiêu oà khóc nói: "Việc này lão thân cũng không biết. Tất cả là do lão gia cùng với nhị gia hai người bọn họ lén lút làm".
Trong mắt Đỗ Văn Hạo thoáng xuất hiện sự khinh thường. Hắn thầm nghĩ nữ nhân này vì để thoát tội đã đẩy hết tội trạng lên người Diệp Chiêu, thật sự khiến cho người khác nguội lạnh trong lòng. Đỗ Văn Hạo không muốn tiếp tục nói chuyện vô ích với bà ta nên hắn tiếp tục đi kiểm tra.
Khi đi tới phòng giam Diệp Chiêu, Đỗ Văn Hạo thấy cổ Diệp Chiêu đeo gông xiềng, tay, chân hắn đều bị xích, hắn dựa vào tường không nói một lời. Trong mắt Diệp Chiêu hiện lên sự nghi hoặc khi hắn nhìn thấy Đỗ Văn Hạo đi tới. Hiển nhiên hắn không biết Đỗ Văn Hạo có toàn quyền chỉ huy trong hành động lần này thế , hắn chỉ nghĩ tới việc Đỗ Văn Hạo là quan ở kinh thành, vừa vặn hắn tuần y qua nơi này, Tri châu vì muốn tranh công nên mới mời Đỗ Văn Hạo tới thị sát rồi quay về bẩm báo với Hoàng thượng.
Diệp Chiêu cười ngượng ngùng, đôi môi mấp máy nhưng cuối cùng hắn không nói câu nào chỉ nhắm mắt lại.
Đỗ Văn Hạo im lặng một lát rồi nói: "Có chuyện người đã không biết là thiếp cùng hài tử của ngươi đã được thả".
Bên trong phòng giam này không nghe thấy âm thanh bên ngoài nên Diệp Chiêu không biết chuyện đó. Diệp Chiêu mở to mắt, hàm râu quai nón liên tục rung rung khi hắn nghe Đỗ Văn Hạo nói vậy..
/549
|