Đỗ Văn Hạo nhìn thấy Lâm Thanh Đại đối phó với mấy đại nội thị vệ, chưa giải quyết xong. Những đội viên đội đặc chiến vẫn đang chém giết ở bên ngoài đại điện, chưa thấy tiến vào trong, hiển nhiên là đã bị đại nội thị vệ chặn lại. Lúc này Đỗ Văn Hạo vừa làm ra vẻ đang cứu tỉnh Lương Ất Thông vừa quan sát tình huống xung quanh.
Nhị nữ vừa ra tay, hắn cũng ra tay.
Đỗ Văn Hạo quỳ một chân xuống đất. Tay trái hắn vòng qua cổ Lương Ất Thông, ghìm chặt lấy, tay phải hắn nhanh chóng lấy ra một thanh tiểu đao để trong hòm thuốc, chặn ngang cổ họng Lương Ất Thông quát to: "Tất cả lui lại!".
Hai gã Ngự y bên cạnh sợ hãi tức mức co rúm người, cả hai luốn cuống quay lại phía sau.Mấy tên thị vệ thấy vậy cùng gào lên: "Mau thả Tướng quốc ra" Nói xong chúng định xông tới. Đỗ Văn Hạo tức giận đưa lưỡi đao tiến lên, chích sâu vào cổ họng Lương Ất Thông một chút. Lập tức máu tươi chảy ra ròng ròng.
Một đao đó hiệu quả hơn nhiều so với việc bấm vào Nhân trung huyệt. Ngay lập tức Lương Ất Thông tỉnh lại, hắn muốn lên tiếng nhưng cổ họng hắn đã bị Đỗ Văn Hạo ghìm chặt, ngay cả thở còn khó khăn chứ chưa nói tới việc quát mắng.
Mấy tên hộ vệ lập tức ngừng lại, đứng yên.
Đột nhiên Vương Nhuận Tuyết đứng cách hắn không xa hoảng sợ kêu lên: "Phu quân cẩn thận!".
Đỗ Văn Hạo kinh hãi, lập tức hắn cảm thấy kình phong đang đổ xuống đầu mình. Trong lòng Đỗ Văn Hạo thầm kêu "không hay". Một tiếng "xoạt" vang lên, một thanh đao bổ xuống bả vai hắn.
Đỗ Văn Hạo vội quay đầu lại hắn nhìn thấy Lương Hoàng hậu đang nhìn hắn với ánh mắt kihn ngạc.
Đỗ Văn Hạo mặt nhuyễn giáp nên không thể đâm thủng nhưng điều này lại làm bùng lên sự phẫn nộ của Đỗ Văn Hạo. Hắn lập tức muốn ra tay lập uy, chấn nhiếp. Hắn không nghĩ ngợi nhiều, tay phải hắn cầm tiễn đao vung lên đâm vào huyệt Thái Dương của Lương Hoàng hậu.
Đỗ Văn Hạo nhanh chóng rút tiễn đao ra kề vào cổ họng Lương Ất Thông.
Máu tươi từ huyệt Thái Dương của lương Hoàng hậu chảy ra như suối. Lương Hoàng hậu không kịp kêu lên một tiếng, cả người mềm nhũng, ngã xuống đất chết.
Ngay lúc đó bất chợt tiếng sấm trên bầu trời vang lên đinh tai nhức óc nhưng muốn đục thủng màng nhĩ của mọi người.
Đại điện cũng không ngừng rung chuyển, giống như có thể đổ sụp xuống bất kỳ lúc nào.
Động đất!
Đỗ Văn Hạo cực kỳ vui mừng. Ông trời đã trợ giúp rất đúng lúc. Lúc này xảy ra động đất, tất cả náo loạn mới có thể giành thắng lợi nhưng nếu đại điện sụp xuống thì chỉ e cái mạng nhỏ của hắn cũng không giữ nổi.
Giây phút này trên đại điện vô cùng náo loạn. Tất cả chen nhau bỏ chạy ra ngoài đại điện. Lâm Thanh Đại và mấy tên thị vệ vẫn đang ác đấu. Nàng vừa lại đánh ngã được mấy người nhưng vẫn không sao thoát thân được. Vương Nhuận Tuyết cũng đang ác đấu với mấy võ tướng.
Đại điện rung động càng dữ dội. Ngói trên mái nhà đã bắt đầu rơi xuống. Thỉnh thoảng có người gào lên thảm thiết vì bị ngói rơi trúng đầu.
Đỗ Văn Hạo biết khi động đất bắt đầu, nhà sẽ sụp đổ. bình thường thì khoảng mười giây gì đó. Hắn đã lãng phí mất mấy giây trong khi đó bản thân hắn đang ở chính giữa đại điện, trong tay hắn vẫn đang khống chế một Lương Ất Thông béo như lợn, không ngừng giãy giụa nhưng hắn không dám buông ra. Nếu bây giờ mà bỏ chạy thì đúng là kiếm củi ba năm thiêu một giờ. Trong khoảng thời gian ngắn như vậy Đỗ Văn Hạo không thể quyết định có đâm chết Lương Ất Thông hay không.
Lúc này Lâm Thanh Đại cũng đang đánh nhau với thị vệ từ ngoài cửa xông vào. Nàng cách cánh cửa không xa lắm, muốn chạy trốn cũng rất dễ dàng. Vương Nhuận Tuyết cũng ở rất gần cửa sổ, chỉ cần phá cửa sổ là có thể thoát ra ngoài. Đỗ Văn Hạo bất chấp tất cả, hắn gào lên: "Phòng sắp sụp rồi. Thanh Đại, Tuyết nhị, chạy mau!".
Lâm Thanh Đại đánh một chưởng, đánh bay một gã thị vệ ra ngoài. Nàng quay đầu gào lên: "Không! Chàng mau chạy đi!" Nói xong nàng quay người muốn chạy tới cứu Đỗ Văn Hạo nhưng lại bị ba tên thị vệ khác ngăn cản.
Vương Nhuận Tuyết cũng gào lên: "Phu quân chạy mau đi!" Nàng vừa phân thân, bả vai đã trúng ngay một chưởng làm nàng lảo đảo té ngã trên mặt đất.
Ngay trong lúc đó, một tiếng nổ "ầm ầm" vang lên. Một góc nóc phòng đã sụp xuống, đổ xuống đúng ngay vị trí của Vương Nhuận Tuyết. Xà ngang vắt ngang, bụi đất, ngói bay toán loạn, không thể nào nhìn thấy bóng dáng xinh đẹp của Vương Nhuận Tuyết nữa.
"Tuyết nhi!".
Đỗ Văn Hạo điên cuồng gào lên.
Ngay lúc đó mái ngói đỉnh đầu hắn cũng sụp xuống. Một chiếc xà ngang nhắm đỉnh đầu hắn rơi xuống.
Theo phản ứng tự nhiên Đỗ Văn Hạo ôm Lương Ất Thông ra, nhào người về phía trước. Chiếc xà ngang nện vào chân trái của hắn.
"A" Đỗ Văn Hạo gào lên đau đớn.
Lương Ất Thông đang bị khống chế đột nhiên giãy giụa mạnh mẽ. Bên dưới Đỗ Văn Hạo vô cùng đau đớn, nhất thời hắn không khống chế được bản thân, tay phải hắn ấn mạnh tiểu đao vào cổ Lương Ất Thông rồi thuật thế xoáy mạnh một cái. Mấy tiếng "ọc ọc" vang lên. Đỗ Văn Hạo rút tiểu đao ra khỏi cái cổ đẫm máu của Lương Ất Thông. Máu tươi bắn ra như suối, bắn cả vào người Đỗ Văn Hạo.
"Tuyết nhi!".
Đỗ Văn Hạo điên cuồng gào lên trong lòng.
Tuyết nhi của ta! Nàng không thể chết được.
Đỗ Văn Hạo dồn sức hất thân thể nặng nề của Lương Ất Thông ra ngoài, quay người đẩy chiếc xà đang đè lên chân hắn, gắng sức rút chân ra để đứng dậy đi tìm Vương Nhuận Tuyết nhưng chiếc xà nhà to bằng một người ôm nên Đỗ Văn Hạo không thể đẩy nó nhúc nhích.
Ngay lúc đó trên bầu trời vang lên mấy tiếng sấm. Bầu trời như nứt ra.
Động đất cũng mạnh lên mấy lần. Đất trời quay cuồng, Đỗ Văn Hạo cũng quay cuồng giống như hạt thóc nằm trên sàng.
Cuối cùng cả đại điện đổ sụp xuống.
Đỗ Văn Hạo tuyệt vọng ngẩng đầu nhìn. Hắn nhìn thấy vô số những viên ngói màu cùng cả một chiếc xà ngang đổ sụo xuống người hắn. Bên tai Đỗ Văn Hạo còn nghe thấy tiếng kêu đau đớn của Lâm Thanh Đại: "Văn Hạo, không!".
Hai mắt Đỗ Văn Hạo tối sầm, hắn không biết gì nữa.
Không biết trải qua bao lâu.
Đỗ Văn Hạo lo lắng tỉnh dậy. Trước mắt hắn cảnh vật mơ hồ, ánh sáng chói mắt. Đỗ Văn Hạo vội vàng nhắm mắt lại nhưng trong lòng thầm vui mừng. Mình chưa chết sao?
Bên tai hắn văng vẳng tiếng nói vừa vui mừng vừa sợ hãi của mấy người: "Văn Hạo! Phu quân tỉnh rồi sao? Văn Hạo!".
Đó là giọng nói của Vương Nhuận Tuyết.
Trong lòng Đỗ Văn Hạo vui sướng như điên. Tuyết nhi không chết!
Đỗ Văn Hạo muốn kêu lên nhưng cả người hắn giống như bị rút hết xương cốt, không thể cử động được. Môi hắn cũng chỉ giật giật, không thốt lên nửa lời.
"Thanh Đại tỷ! Phu quân sống lại rồi! Cám ơn ông trời!" giọng nói kích động nghẹn ngào của Vương Nhuận Tuyết lại vang lên.
"Ừ. Cám ơn trời đất. Văn Hạo không việc gì".
Đó là giọng nói của Lâm Thanh Đại.
Trong lòng Đỗ Văn Hạo lại mừng như điên. Hai người hắn yêu thương nhất nhất bình an vô sự. Bản thân hắn vẫn còn sống. Còn gì làm hắn hạnh phúc hơn điều này đây?
Trong lòng thoáng kích động, Đỗ Văn Hạo lại thấy trời đất quay cuồng, suýt chút nữa hắn lại ngất đi.
Tiếp theo đó Đỗ Văn Hạo lại nghe thấy tiếng gọi của mấy nam nhân gọi hắn là Quốc công gia. Đó là giọng nói của Đại tướng Lý Phố, Đội trưởng đội hộ vệ Hứa Văn Cường. Trưởng ban tình báo Thái Đầu và cả mấy hộ vệ thân tín. Mấy người đó cũng không việc gì làm tâm trạng Đỗ Văn Hạo càng vui mừng hơn.
Lúc đó Đỗ Văn Hạo cảm thấy có người nhẹ nhàng ôm lấy hắn, động tác êm ái giống như gió xuân thổi nhẹ. Hơi thở thơm tho cùng mùi hương của cơ thể lập tức cho Đỗ Văn Hạo biết người đó là Vương Nhuận Tuyết.
Tiếp theo Đỗ Văn Hạo nghe thấy tiếng thìa va chạm vào bát, phát ra âm thanh rất vui tai. Một lát sau Đỗ Văn Hạo cảm thấy có vật gì nhẹ nhàng chạm vào môi mình. Bên tai hắn vang lên giọng nói êm ái của Vương Nhuận Tuyết" "Phu quân, nào, uống thuốc đi! Đây là Độc tham thang".
Đỗ Văn Hạo cố gắng há miệng. Một dòng nước ấm áp chảy vào miệng hắn, theo thực quả chảy xuống dưới. Dù nước thuốc hơi đắng nhưng Đỗ Văn Hạo lại có cảm giác ngọt như nước cam lộ, toàn thân thư thái.
Sau khi uống từng thìa thuốc một, Đỗ Văn Hạo cảm thấy sức lực dần trở lại với mình nhưng toàn thân hắn vẫn không thể nhúch nhích, đặc biệt là hai chân hắn giống như là không phải của hắn vậy.
Sau khi uống xong một bát thuốc, Đỗ Văn Hạo nằm trong ngực mềm mại, ngọt ngào như đường, mềm mại như bông gòn của Vương Nhuận Tuyết. Hai người thân thích của hắn bình an vô sự. Lý Phố, Hứa Văn Cường cũng bình an, trong lòng Đỗ Văn Hạo không khỏi cảm thấy thư thái, nhất thời hắn lại chìm vào cơn mê.
Cảm giác ngủ lúc này thật thư thái. Tới khi Đỗ Văn Hạo mở mắt ra, hắn cảm thấy trong phòng tối đen thế nhưng trước mắt hắn cảnh vật không còn mơ hồ như ban đầu nữa.
Đỗ Văn Hạo chậm rãi chăm chú nhìn. Hắn nhận thấy chính mình đang nằm trên giường, trong một đại trướng. Ở giữa đại trướng có đặt một chiếc bàn tròn bằng gỗ lim. Đây là nơi nào vậy?
Cổ Đỗ Văn Hạo có thể cử động. Hắn quay đầu lại. Lúc này Vương Nhuận Tuyết ngồi bên giường đã ngủ thiếp đi. Lâm Thanh Đại ngồi trên ghế, gục xuống chiếc bàn tròn, cũng đã ngủ thiếp đi. Trên bàn là một chiếc đèn cung đình hình bát giác. Nến đỏ đã cháy hết, chỉ còn ngọn đèn nhỏ chập chờn.
Đỗ Văn Hạo cảm thấy rất kỳ quái. Hắn nhớ rõ trước lúc ngất đi, mấy người bọn hắn vẫn đang kịch chiến với đại nội thị vệ Tây Hạ. Bản thân hắn đã đâm chết Lương Ất Thông cùng Lương Hoàng hậu sau đó xảy ra một trận động đất kinh thiên động địa. Ngôi đại điện đổ sụp xuống.
Bây giờ hắn được đưa tới chỗ nào vậy? Trong lều vải. Động đất không làm sụp lều vải sao?
Môi Đỗ Văn Hạo giật giật, hắn gọi nhỏ: "Tuyết nhi!".
Âm thanh của hắn vo ve như tiếng muỗi, ngay cả chính hắn cũng không nghe thấy. Thân thể mềm mại gục trên bàn của Lâm Thanh Đại thoáng nhúch nhích rồi nàng tỉnh lại. Lâm Thanh Đại đi tới bên giường, khom người ôm lấy vai Đỗ Văn Hạo hỏi: "Văn Hạo, chàng tỉnh rồi sao? Cảm giác thế nào?"
Đỗ Văn Hạo gượng cười, hai mắt chớp chớp, gắng nói hai từ: "Tốt rồi".
Hai người vừa nói chuyện. Vương Nhuận Tuyết đang gục bên giường cũng thức dậy. Khi tỉnh lại, trong lúc nửa tỉnh nửa mê, nàng thấy Đỗ Văn Hạo đã tỉnh lại, đang nói chuyện thì không kìm được cảm xúc bản thân. Nàng đưa tay đỡ Đỗ Văn Hạo nhưng khi nàng vừa cử động thì bật lên một tiếng 'ôi chao".
Đỗ Văn Hạo nghe thấy tiếng kêu đau đớn của anngf thì kinh ngạc quay đầu nhìn nàng hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
"Không có chuyện gì. Khi đại điện sụp xuống, đập trúng bả vai thiếp làm trật khớp nhưng Thanh Đại tỷ đã giúp thiếp".
"Ồ, sao ta lại ở đây? Đây là nơi nào?"
"Đây là Hoàng cung Tây Hạ. Chúng ta vẫn còn đang trong Hoàng cung. Có rất nhiều phòng đã sụp đổ. Một số phòng chưa sụp cũng không dám ở trong vì vậy tất cả mọi người dựng lều ở bãi cỏ để ở" Câu nói của nàng chứng tỏ bên hắn đã khống chế được cục diện nên Đỗ Văn Hạo cảm thấy an tâm, hắn liền hỏi: "Mọi người có việc gì không?"
Lâm Thanh Đại mỉm cười nói: "Không việc gì. Chỉ có chàng làm bọn thiếp rất sợ hãi. Thiếp thấy chiếc xà ngang chặn ngang chân chàng, không nhúc nhích được. Khi ấy thiếp vừa thoát khỏi mấy tên thị vệ đó, phòng lại sụp xuống, không kịp cứu hai người. Thiếp không thể làm gì hơn là đành tạm thời lui ra ngoài nên không bị thương. Lúc đó người của chúng ta đánh tới. Đám thị vệ không địch lại chúng ta, bị đánh phải rút lui. Bọn thiếp dỡ đám gỗ, đá cứu được nhị phu nhân ra. Tình trạng của nhị phu nhân khá tốt, khi ấy nhị phu nhân đang ờ cạnh cửa sổ nên xà nhà rơi xuống không đập vào người, chỉ bị gạch rơi vào thắt lưng, đùi và bả vai bị thương ngoài ra cũng không nhẹ. Cũng may khi ấy nhị phu nhân nằm sấp nên gương mặt như hoa như ngọc không bị tổn thương. Nếu không bây giờ không biết Văn Hạo chàng đau lòng như thế nào nhỉ? Hì hì".
Nhị nữ vừa ra tay, hắn cũng ra tay.
Đỗ Văn Hạo quỳ một chân xuống đất. Tay trái hắn vòng qua cổ Lương Ất Thông, ghìm chặt lấy, tay phải hắn nhanh chóng lấy ra một thanh tiểu đao để trong hòm thuốc, chặn ngang cổ họng Lương Ất Thông quát to: "Tất cả lui lại!".
Hai gã Ngự y bên cạnh sợ hãi tức mức co rúm người, cả hai luốn cuống quay lại phía sau.Mấy tên thị vệ thấy vậy cùng gào lên: "Mau thả Tướng quốc ra" Nói xong chúng định xông tới. Đỗ Văn Hạo tức giận đưa lưỡi đao tiến lên, chích sâu vào cổ họng Lương Ất Thông một chút. Lập tức máu tươi chảy ra ròng ròng.
Một đao đó hiệu quả hơn nhiều so với việc bấm vào Nhân trung huyệt. Ngay lập tức Lương Ất Thông tỉnh lại, hắn muốn lên tiếng nhưng cổ họng hắn đã bị Đỗ Văn Hạo ghìm chặt, ngay cả thở còn khó khăn chứ chưa nói tới việc quát mắng.
Mấy tên hộ vệ lập tức ngừng lại, đứng yên.
Đột nhiên Vương Nhuận Tuyết đứng cách hắn không xa hoảng sợ kêu lên: "Phu quân cẩn thận!".
Đỗ Văn Hạo kinh hãi, lập tức hắn cảm thấy kình phong đang đổ xuống đầu mình. Trong lòng Đỗ Văn Hạo thầm kêu "không hay". Một tiếng "xoạt" vang lên, một thanh đao bổ xuống bả vai hắn.
Đỗ Văn Hạo vội quay đầu lại hắn nhìn thấy Lương Hoàng hậu đang nhìn hắn với ánh mắt kihn ngạc.
Đỗ Văn Hạo mặt nhuyễn giáp nên không thể đâm thủng nhưng điều này lại làm bùng lên sự phẫn nộ của Đỗ Văn Hạo. Hắn lập tức muốn ra tay lập uy, chấn nhiếp. Hắn không nghĩ ngợi nhiều, tay phải hắn cầm tiễn đao vung lên đâm vào huyệt Thái Dương của Lương Hoàng hậu.
Đỗ Văn Hạo nhanh chóng rút tiễn đao ra kề vào cổ họng Lương Ất Thông.
Máu tươi từ huyệt Thái Dương của lương Hoàng hậu chảy ra như suối. Lương Hoàng hậu không kịp kêu lên một tiếng, cả người mềm nhũng, ngã xuống đất chết.
Ngay lúc đó bất chợt tiếng sấm trên bầu trời vang lên đinh tai nhức óc nhưng muốn đục thủng màng nhĩ của mọi người.
Đại điện cũng không ngừng rung chuyển, giống như có thể đổ sụp xuống bất kỳ lúc nào.
Động đất!
Đỗ Văn Hạo cực kỳ vui mừng. Ông trời đã trợ giúp rất đúng lúc. Lúc này xảy ra động đất, tất cả náo loạn mới có thể giành thắng lợi nhưng nếu đại điện sụp xuống thì chỉ e cái mạng nhỏ của hắn cũng không giữ nổi.
Giây phút này trên đại điện vô cùng náo loạn. Tất cả chen nhau bỏ chạy ra ngoài đại điện. Lâm Thanh Đại và mấy tên thị vệ vẫn đang ác đấu. Nàng vừa lại đánh ngã được mấy người nhưng vẫn không sao thoát thân được. Vương Nhuận Tuyết cũng đang ác đấu với mấy võ tướng.
Đại điện rung động càng dữ dội. Ngói trên mái nhà đã bắt đầu rơi xuống. Thỉnh thoảng có người gào lên thảm thiết vì bị ngói rơi trúng đầu.
Đỗ Văn Hạo biết khi động đất bắt đầu, nhà sẽ sụp đổ. bình thường thì khoảng mười giây gì đó. Hắn đã lãng phí mất mấy giây trong khi đó bản thân hắn đang ở chính giữa đại điện, trong tay hắn vẫn đang khống chế một Lương Ất Thông béo như lợn, không ngừng giãy giụa nhưng hắn không dám buông ra. Nếu bây giờ mà bỏ chạy thì đúng là kiếm củi ba năm thiêu một giờ. Trong khoảng thời gian ngắn như vậy Đỗ Văn Hạo không thể quyết định có đâm chết Lương Ất Thông hay không.
Lúc này Lâm Thanh Đại cũng đang đánh nhau với thị vệ từ ngoài cửa xông vào. Nàng cách cánh cửa không xa lắm, muốn chạy trốn cũng rất dễ dàng. Vương Nhuận Tuyết cũng ở rất gần cửa sổ, chỉ cần phá cửa sổ là có thể thoát ra ngoài. Đỗ Văn Hạo bất chấp tất cả, hắn gào lên: "Phòng sắp sụp rồi. Thanh Đại, Tuyết nhị, chạy mau!".
Lâm Thanh Đại đánh một chưởng, đánh bay một gã thị vệ ra ngoài. Nàng quay đầu gào lên: "Không! Chàng mau chạy đi!" Nói xong nàng quay người muốn chạy tới cứu Đỗ Văn Hạo nhưng lại bị ba tên thị vệ khác ngăn cản.
Vương Nhuận Tuyết cũng gào lên: "Phu quân chạy mau đi!" Nàng vừa phân thân, bả vai đã trúng ngay một chưởng làm nàng lảo đảo té ngã trên mặt đất.
Ngay trong lúc đó, một tiếng nổ "ầm ầm" vang lên. Một góc nóc phòng đã sụp xuống, đổ xuống đúng ngay vị trí của Vương Nhuận Tuyết. Xà ngang vắt ngang, bụi đất, ngói bay toán loạn, không thể nào nhìn thấy bóng dáng xinh đẹp của Vương Nhuận Tuyết nữa.
"Tuyết nhi!".
Đỗ Văn Hạo điên cuồng gào lên.
Ngay lúc đó mái ngói đỉnh đầu hắn cũng sụp xuống. Một chiếc xà ngang nhắm đỉnh đầu hắn rơi xuống.
Theo phản ứng tự nhiên Đỗ Văn Hạo ôm Lương Ất Thông ra, nhào người về phía trước. Chiếc xà ngang nện vào chân trái của hắn.
"A" Đỗ Văn Hạo gào lên đau đớn.
Lương Ất Thông đang bị khống chế đột nhiên giãy giụa mạnh mẽ. Bên dưới Đỗ Văn Hạo vô cùng đau đớn, nhất thời hắn không khống chế được bản thân, tay phải hắn ấn mạnh tiểu đao vào cổ Lương Ất Thông rồi thuật thế xoáy mạnh một cái. Mấy tiếng "ọc ọc" vang lên. Đỗ Văn Hạo rút tiểu đao ra khỏi cái cổ đẫm máu của Lương Ất Thông. Máu tươi bắn ra như suối, bắn cả vào người Đỗ Văn Hạo.
"Tuyết nhi!".
Đỗ Văn Hạo điên cuồng gào lên trong lòng.
Tuyết nhi của ta! Nàng không thể chết được.
Đỗ Văn Hạo dồn sức hất thân thể nặng nề của Lương Ất Thông ra ngoài, quay người đẩy chiếc xà đang đè lên chân hắn, gắng sức rút chân ra để đứng dậy đi tìm Vương Nhuận Tuyết nhưng chiếc xà nhà to bằng một người ôm nên Đỗ Văn Hạo không thể đẩy nó nhúc nhích.
Ngay lúc đó trên bầu trời vang lên mấy tiếng sấm. Bầu trời như nứt ra.
Động đất cũng mạnh lên mấy lần. Đất trời quay cuồng, Đỗ Văn Hạo cũng quay cuồng giống như hạt thóc nằm trên sàng.
Cuối cùng cả đại điện đổ sụp xuống.
Đỗ Văn Hạo tuyệt vọng ngẩng đầu nhìn. Hắn nhìn thấy vô số những viên ngói màu cùng cả một chiếc xà ngang đổ sụo xuống người hắn. Bên tai Đỗ Văn Hạo còn nghe thấy tiếng kêu đau đớn của Lâm Thanh Đại: "Văn Hạo, không!".
Hai mắt Đỗ Văn Hạo tối sầm, hắn không biết gì nữa.
Không biết trải qua bao lâu.
Đỗ Văn Hạo lo lắng tỉnh dậy. Trước mắt hắn cảnh vật mơ hồ, ánh sáng chói mắt. Đỗ Văn Hạo vội vàng nhắm mắt lại nhưng trong lòng thầm vui mừng. Mình chưa chết sao?
Bên tai hắn văng vẳng tiếng nói vừa vui mừng vừa sợ hãi của mấy người: "Văn Hạo! Phu quân tỉnh rồi sao? Văn Hạo!".
Đó là giọng nói của Vương Nhuận Tuyết.
Trong lòng Đỗ Văn Hạo vui sướng như điên. Tuyết nhi không chết!
Đỗ Văn Hạo muốn kêu lên nhưng cả người hắn giống như bị rút hết xương cốt, không thể cử động được. Môi hắn cũng chỉ giật giật, không thốt lên nửa lời.
"Thanh Đại tỷ! Phu quân sống lại rồi! Cám ơn ông trời!" giọng nói kích động nghẹn ngào của Vương Nhuận Tuyết lại vang lên.
"Ừ. Cám ơn trời đất. Văn Hạo không việc gì".
Đó là giọng nói của Lâm Thanh Đại.
Trong lòng Đỗ Văn Hạo lại mừng như điên. Hai người hắn yêu thương nhất nhất bình an vô sự. Bản thân hắn vẫn còn sống. Còn gì làm hắn hạnh phúc hơn điều này đây?
Trong lòng thoáng kích động, Đỗ Văn Hạo lại thấy trời đất quay cuồng, suýt chút nữa hắn lại ngất đi.
Tiếp theo đó Đỗ Văn Hạo lại nghe thấy tiếng gọi của mấy nam nhân gọi hắn là Quốc công gia. Đó là giọng nói của Đại tướng Lý Phố, Đội trưởng đội hộ vệ Hứa Văn Cường. Trưởng ban tình báo Thái Đầu và cả mấy hộ vệ thân tín. Mấy người đó cũng không việc gì làm tâm trạng Đỗ Văn Hạo càng vui mừng hơn.
Lúc đó Đỗ Văn Hạo cảm thấy có người nhẹ nhàng ôm lấy hắn, động tác êm ái giống như gió xuân thổi nhẹ. Hơi thở thơm tho cùng mùi hương của cơ thể lập tức cho Đỗ Văn Hạo biết người đó là Vương Nhuận Tuyết.
Tiếp theo Đỗ Văn Hạo nghe thấy tiếng thìa va chạm vào bát, phát ra âm thanh rất vui tai. Một lát sau Đỗ Văn Hạo cảm thấy có vật gì nhẹ nhàng chạm vào môi mình. Bên tai hắn vang lên giọng nói êm ái của Vương Nhuận Tuyết" "Phu quân, nào, uống thuốc đi! Đây là Độc tham thang".
Đỗ Văn Hạo cố gắng há miệng. Một dòng nước ấm áp chảy vào miệng hắn, theo thực quả chảy xuống dưới. Dù nước thuốc hơi đắng nhưng Đỗ Văn Hạo lại có cảm giác ngọt như nước cam lộ, toàn thân thư thái.
Sau khi uống từng thìa thuốc một, Đỗ Văn Hạo cảm thấy sức lực dần trở lại với mình nhưng toàn thân hắn vẫn không thể nhúch nhích, đặc biệt là hai chân hắn giống như là không phải của hắn vậy.
Sau khi uống xong một bát thuốc, Đỗ Văn Hạo nằm trong ngực mềm mại, ngọt ngào như đường, mềm mại như bông gòn của Vương Nhuận Tuyết. Hai người thân thích của hắn bình an vô sự. Lý Phố, Hứa Văn Cường cũng bình an, trong lòng Đỗ Văn Hạo không khỏi cảm thấy thư thái, nhất thời hắn lại chìm vào cơn mê.
Cảm giác ngủ lúc này thật thư thái. Tới khi Đỗ Văn Hạo mở mắt ra, hắn cảm thấy trong phòng tối đen thế nhưng trước mắt hắn cảnh vật không còn mơ hồ như ban đầu nữa.
Đỗ Văn Hạo chậm rãi chăm chú nhìn. Hắn nhận thấy chính mình đang nằm trên giường, trong một đại trướng. Ở giữa đại trướng có đặt một chiếc bàn tròn bằng gỗ lim. Đây là nơi nào vậy?
Cổ Đỗ Văn Hạo có thể cử động. Hắn quay đầu lại. Lúc này Vương Nhuận Tuyết ngồi bên giường đã ngủ thiếp đi. Lâm Thanh Đại ngồi trên ghế, gục xuống chiếc bàn tròn, cũng đã ngủ thiếp đi. Trên bàn là một chiếc đèn cung đình hình bát giác. Nến đỏ đã cháy hết, chỉ còn ngọn đèn nhỏ chập chờn.
Đỗ Văn Hạo cảm thấy rất kỳ quái. Hắn nhớ rõ trước lúc ngất đi, mấy người bọn hắn vẫn đang kịch chiến với đại nội thị vệ Tây Hạ. Bản thân hắn đã đâm chết Lương Ất Thông cùng Lương Hoàng hậu sau đó xảy ra một trận động đất kinh thiên động địa. Ngôi đại điện đổ sụp xuống.
Bây giờ hắn được đưa tới chỗ nào vậy? Trong lều vải. Động đất không làm sụp lều vải sao?
Môi Đỗ Văn Hạo giật giật, hắn gọi nhỏ: "Tuyết nhi!".
Âm thanh của hắn vo ve như tiếng muỗi, ngay cả chính hắn cũng không nghe thấy. Thân thể mềm mại gục trên bàn của Lâm Thanh Đại thoáng nhúch nhích rồi nàng tỉnh lại. Lâm Thanh Đại đi tới bên giường, khom người ôm lấy vai Đỗ Văn Hạo hỏi: "Văn Hạo, chàng tỉnh rồi sao? Cảm giác thế nào?"
Đỗ Văn Hạo gượng cười, hai mắt chớp chớp, gắng nói hai từ: "Tốt rồi".
Hai người vừa nói chuyện. Vương Nhuận Tuyết đang gục bên giường cũng thức dậy. Khi tỉnh lại, trong lúc nửa tỉnh nửa mê, nàng thấy Đỗ Văn Hạo đã tỉnh lại, đang nói chuyện thì không kìm được cảm xúc bản thân. Nàng đưa tay đỡ Đỗ Văn Hạo nhưng khi nàng vừa cử động thì bật lên một tiếng 'ôi chao".
Đỗ Văn Hạo nghe thấy tiếng kêu đau đớn của anngf thì kinh ngạc quay đầu nhìn nàng hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
"Không có chuyện gì. Khi đại điện sụp xuống, đập trúng bả vai thiếp làm trật khớp nhưng Thanh Đại tỷ đã giúp thiếp".
"Ồ, sao ta lại ở đây? Đây là nơi nào?"
"Đây là Hoàng cung Tây Hạ. Chúng ta vẫn còn đang trong Hoàng cung. Có rất nhiều phòng đã sụp đổ. Một số phòng chưa sụp cũng không dám ở trong vì vậy tất cả mọi người dựng lều ở bãi cỏ để ở" Câu nói của nàng chứng tỏ bên hắn đã khống chế được cục diện nên Đỗ Văn Hạo cảm thấy an tâm, hắn liền hỏi: "Mọi người có việc gì không?"
Lâm Thanh Đại mỉm cười nói: "Không việc gì. Chỉ có chàng làm bọn thiếp rất sợ hãi. Thiếp thấy chiếc xà ngang chặn ngang chân chàng, không nhúc nhích được. Khi ấy thiếp vừa thoát khỏi mấy tên thị vệ đó, phòng lại sụp xuống, không kịp cứu hai người. Thiếp không thể làm gì hơn là đành tạm thời lui ra ngoài nên không bị thương. Lúc đó người của chúng ta đánh tới. Đám thị vệ không địch lại chúng ta, bị đánh phải rút lui. Bọn thiếp dỡ đám gỗ, đá cứu được nhị phu nhân ra. Tình trạng của nhị phu nhân khá tốt, khi ấy nhị phu nhân đang ờ cạnh cửa sổ nên xà nhà rơi xuống không đập vào người, chỉ bị gạch rơi vào thắt lưng, đùi và bả vai bị thương ngoài ra cũng không nhẹ. Cũng may khi ấy nhị phu nhân nằm sấp nên gương mặt như hoa như ngọc không bị tổn thương. Nếu không bây giờ không biết Văn Hạo chàng đau lòng như thế nào nhỉ? Hì hì".
/549
|