Lâm Thanh Đại cũng nói: "Nhị phu nhân cũng không ngủ được mà còn làm ra vẻ".
"Hì hì, phu quân hôn mê bất tỉnh. Có ai ngủ được không? Cám ơn trời đất phu quân đã bình an vô sự" Vương Nhuận Tuyết cười nói.
Đỗ Văn Hạo nhỏ nhẹ nói: "Không cần cám ơn ông trời. Tặc thiên đánh lén chúng ta, suýt chút nữa giết chết chúng ta. Ta cần phải cám ơn hai nàng. Nếu như không có hai nàng, ta đã chết".
Vương Nhuận Tuyết cười nói: "Bọn thiếp là thê thiếp của chàng. Chăm sóc chàng là bổn phận của bọn thiếp. Chàng muốn tạ ơn thì hãy tạ ơn trưởng công chúa Ngọc Lan. Nếu công chúa không kịp chỉ ra vị trí chàng bị vùi lấp. Bọn thiếp cứ tìm lung tung, tới khi tìm thấy chàng, chỉ e đã…".
Nói tới đây Vương Nhuận Tuyết lại cảm kích nhìn ra bê ngoài trướng giống như nàng có thể nhìn thấy tình cảnh của những ngày sắp tới nhưng rồi nàng lại lập tức nhớ tới chuyện phu quân của mình suýt chút nữa bị chôn sống dưới đống gạch ngói vụn, nhớ tình cảnh cảnh của Đỗ Văn Hạo khi moi được hắn lên, trong lòng nàng không khỏi sợ hãi. Vương Nhuận Tuyết cầm tay Đỗ Văn Hạo áp vào gương mặt mềm mại xinh đẹp của mình, khẽ hôn lên tay hắn: "Phu quân, hãy hứa với thiếp. Vĩnh viễn không được rời xa thiếp" Nói tới đây Vương Nhuận Tuyết lại thương tâm, đôi mắt phượng lại tràn ngập nước mắt.
Đỗ Văn Hạo gật đầu, bàn tay kia của hắn cầm tay Lâm Thanh Đại. Hai bàn tay nắm chặt nhau: "Ừ. chúng ta bên cạnh nhau cho tới khi sông cạn đá mòn cũng không chia lìa".
Hơn một tháng sau đó Đỗ Văn Hạo nằm trên giường tĩnh dưỡng. Tiểu Hoàng đế Tây Hạ, Sùng Tông mấy lần cùng trưởng công chúa Ngọc Lan tới thăm hắn, ân cần hỏi thăm, tặng rất nhiều lễ vật.
Đội đặc chiến của Đỗ Văn Hạo vẫn khống chế Hoàng cung, kiềm chế Sùng Tông đế làm con tin. Thế nhưng Hoàng cung Tây Hạ đã bị đại quân Tây Hạ bao vây vòng trong vòng ngoài. Việc quân sự và chính trị của Tây Hạ nằm trong tay sáu vị phụ chính đại thần. Đỗ Văn Hạo hoàn toàn không biết tin tức bên ngoài nhưng quân Tây Hạ không tỏ ý thù địch, không quấy nhiễu. Hiển nhiên đây là ý tứ của Ngôi Mã.
Trong khoảng thời gian này Tây Hạ bận bịu nhiều việc. Sau thảm hoạ là trùng tu. Trùng tu Hoàng cung. Lương Thái hậu còn chưa đưa tang trong khi đó cìng phải lo tang lễ của Hạ Huệ Tông, Lương Hoàng hậu cùng Lương tướng quốc. Dù sao tiểu Hoàng đế vẫn còn chưa tự mình chấp chính, tất cả những việc quân sự và chính trị đều do sáu vị phụ chính đại thần xử lý. Việc tiểu Hoàng đế được thả ra hay không cũng chẳng quan hệ gì nên phía Tây Hạ cũng không cần vội vàng yêu cầu thả người.
Sáng sớm hôm nay. Đỗ Văn Hạo đang nằm nghiêng dựa vào đầu giường. Lâm Thanh Đại đang gọt hoa quả cho hắn ăn và cùng Vương Nhuận Tuyết nói chuyện với hắn để hắn giải khuây.
Một tên hộ vệ ở bên ngoài bước vào bẩm báo: "Quốc công gia, tiểu Hoàng đế Tây Hạ cùng phụ chính đại thần Ngôi Mã cùng tới thăm ngài".
Đỗ Văn Hạo vội vàng mời vào.
Sùng Tông đế bước vào lều trước. Bởi vì Sùng Tông đế mới kế vị, trong Hoàng cung lại xảy ra thảm hoạ nên không kịp may Hoàng bào cho hắn vì vậy Sùng Tông đế vẫn mặc cẩm bào của vương tử như trước. Ngôi Mã đi sau Sùng Tông đế cùng với nhũ mẫu và một lão già lưng gù. Lão già này mắt mờ, lưng còng xuống, bước đi run rẩy. Nhìn bước chân của ông ta gây cho người ta cảm giác đó là một cây gậy trúc bất kỳ lúc nào cũng gẫy gụp xuống.
Đỗ Văn Hạo cúi người, chắp tay nói: "Điện hạ, mọi người đã tới. Xin thứ cho bản sứ mang thương tích ở chân không thể đứng dậy hành lễ".
Giọng nói bập bẽ trẻ thơ nhưng làm ra vẻ của Sùng Tông đế vang lên: "Đỗ đại nhân không cần đa lễ. Hãy cứ nằm nghỉ, không nên cử động. Coi chừng chấn động vết thương. Trẫm chỉ tới xem thương thế của ngài và tiện thể nói chuyện một lát" Nói xong Sùng Tông đế chỉ vào lão già lưng gù nói: "Đây là Thượng thư bộ Hộ của ta".
Đỗ Văn Hạo gật đầu nói với Lâm Thanh Đại: "Thanh Đại, hãy mau lấy ghế để mấy người Điện hạ ngồi".
Ghế được mang ra, bốn người liền ngồi xuống.
Sùng Tông đế kéo ghế ngồi bên cạnh giường của Đỗ Văn Hạo. Hắn học dáng vẻ cao quý của kẻ bề trên nói: "Đỗ đại nhân, thương thế ở chân như thế nào?"
"Tốt hơn nhiều. Đa tạ Bệ hạ quan tâm, lại còn phái Ngự ý chữa trị vết thương cho bản sứ".
'Đương nhiên cần phải như vậy" Sùng Tông đế nói: "Ta thật sự xin lỗi. Lần này tệ quốc gặp đại nạn, chưa kịp tu sửa Hoàng cung, chỉ có thể để Đỗ đại nhân ở trong lều vải trên bãi cỏ. Thật sự rất thất lễ".
"Đâu có! Ở như này rất mát, lại không cần lo dư chấn" Đỗ Văn Hạo cười nói nhưng khi nói tới đó Đỗ Văn Hạo mới nhớ ra. Hắn thấy trận động đất này rất kỳ quái. Chỉ xảy ra động đất một lần rồi thôi, ngay cả một dư chấn nhỏ sau này, thật sự rất hiếm thấy. Hắn lại hỏi: "Lần tai hoạ này dân chúng có thiệt hại nghiêm trọng không?"
'Ừ. Vùng kinh thành hết sức nghiêm trọng. Rất nhiều nhà cửa ở kinh thành bị sụp đổ, dân chúng chết một vạn người. Đường giao thông chủ yếu ở kinh thành gần như sụp hết. Có thể nói bây giờ kinh thành trở thành một toà tử thành. Cũng may ngoài kinh thành những địa phương khác không gặp tai nạn động đất, dân chúng an cư lạc nghiệp. Cũng coi là vạn hạnh trọng bất hạnh".
"Đúng vậy" Đỗ Văn Hạo gật đầu. Hắn chắp tay trước ngực, chân thành nói: "Đỗ mỗ đại diện Đại Tống gửi tới những người dân của quý quốc lời thăm hỏi chân thành, ân cần thăm hỏi những người chết trong tai nạn".
Tiểu Hoàng đế cùng Ngôi Mã chắp tay tạ ơn.
Sùng Tông đế suy nghĩ một lát rồi như đã hạ quyết tâm liền nói: "Đỗ đại nhân, hôm nay Trẫm tới đây là muốn thương lượng với đại nhân một việc".
"Bệ hạ có chuyện gì xin mời nói".
"Đỗ đại nhân, các người ở lâu trong Hoàng cung, lại ngăn cách với bên ngoài nhất định là không biết trong khoảng thời gian qua đã xảy ra chuyện gì".
Đỗ Văn Hạo cười nói: "Đúng vậy. Trọng binh của Hoàng thượng bao vây xung quanh. Ngay cả con ruồi cũng không thể bay qua. Bọn ta sao có thể biết được tin tức bên ngoài. Ha ha ha".
"Xin đại nhân thứ lỗi vì chuyện này. Tất cả cũng do đã xảy ra một chuyện trọng đại".
Đỗ Văn Hạo thầm nghĩ. Một đứa trẻ con thì biết chuyện gì là trọng đại? Hắn cười hỏi: "Thật vậy sao? Đã xảy ra chuyện gì vậy?"
Sùng Tông đế liếc nhìn Đỗ Văn Hạo rồi chậm rãi nói: "Bộ lạc Nữ Chân khởi binh tiến đánh nước Liêu, thế như chẻ tre, đã đánh chiếm nhiều toà thành. Bây giờ đã tiến gần tới thành Thượng Kinh, kinh thành nước Liêu rồi".
Thân thể Đỗ Văn Hạo hơi nghiêng, suýt chút nữa hắn ngã xuống đất, động vào vết thương ở chân, đau điếng người. Đỗ Văn Hạo hít một hơi thật sâu hỏi: "Điện hạ nói cái gì? Người Nữ Chân khởi binh sao? Thủ lĩnh của chúng tên là gì?"
"Hoàn Nhan A Cốt Đả".
Đầu Đỗ Văn Hạo giống như bị trúng một côn. Hoàn Nhan A Cốt Đả sao? Vậy không phải là Kim Thái Tổ sao? Đây không phải là chuyện của bốn mươi năm sau sao? Tại sao bây giờ đã xảy ra? Đỗ Văn Hạo vội vàng hỏi: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?"
Sùng Tông đế quay đầu nhìn Ngôi Mã nói: "Khanh nói đi".
"Dạ" Ngôi Mã khom người đáp: "Ngay khi phủ Hưng Khánh của Tây Hạ chúng ta xảy ra động đất thì ngay trong ngày đó Thương Kinh của Đại Liêu cũng đồng thời xảy ra động đất. Hoàng đế Đại Liêu cùng rất nhiều đại thần, đại tướng bị nhà cửa đổ đè chết. Quân dân Đại Liêu cũng chết rất nhiều. Người Nữ Chân bộ Hoàn Nhan thừa dịp Đại Liêu lâm vào cảnh đại loạn đã khởi binh như gió cuốn, nhanh chóng quét sạch Đại Liêu tới mức quân đội bỏ trốn, dân chúng nổi lên hưởng ứng, khí thế mạnh như trở bàn tay. Quân Nữ Chân đã chiếm Trầm Châu, trọng trấn Đông Kinh. Quân tiên phong của Nữ Chân đang uy hiếp kinh thành Thượng Kinh".
Đỗ Văn Hạo trợn mắt há hốc mồm. Tình hình này thì Hoàn Nhan A Cốt Đả sẽ tiêu diệt Đại Liêu sau đó hắn sẽ xua quân xuôi nam đánh chiếm Đại Tống. Theo lý mà nói Hoàn Nhan A Cốt Đả sinh cùng thời với Tống Huy Tông. Lúc này Tống Huy Tông mới là một đứa trẻ thì đương nhiên hắn phải còn bé.
Đỗ Văn Hạo không hiểu điều gì đã khiến bánh xe lịch sử không quay như bình thường? Hắn lẩm bẩm: "Đã xảy ra chuyện gì? Tại sao lại như vậy?"
"Đúng vậy" Sùng Tông cất giọng trẻ thơ của mình, thở dài nói: "Thật sự là trời có gió thổi mây tan, người có hoạ phúc khôn lường".
Ngôi Mã cũng gật đầu nói: "Đúng vậy. Tây Hạ chúng ta cùng Đại Liêu có quan hệ sinh tử với nhau. Đại quân của bộ lạc Nữ Chân tới gần kinh thành Đại Liêu. Đại Liêu đã cầu viện Tây Hạ chúng ta nhưng Tây Hạ đang trong cơn đại nạn, ốc còn chưa mang nổi mình ốc nhưng vì môi hở răng lạnh, Tây Hạ chúng ta vẫn quyết định xuất binh. Vấn đề là chúng ta không thể xuất binh vì quân Nữ Chân đã đồng thời tấn công biên giới Tây Hạ".
"Thế lực của quân Đại Kim mạnh như vậy sao?" Đỗ Văn Hạo sợ hãi như nhìn thấy quỷ vậy. Hắn sợ không phải vì bản thân nước Đại Kim mà là vì lúc này không phải là lúc xuất hiện của nước Đại Kim. Thời gian xuất hiện của Đại Kim phải là ba, bốn mươi năm sau mới đúng. Bây giờ xuất hiện chính là lực lượng đến từ tương lai. Bản thân lực lượng này ẩn chứa sự khủng bố khủng khiếp.
"Đúng vậy" Ngôi Mã cùng Sùng Tông đế thấy vẻ sợ hãi trên gương mặt Đỗ Văn Hạo cùng thầm nghĩ: Nước Đại Kim dù lợi hại thì cũng không đáng phải sợ tới mức như vậy.
Ngôi Mã ho nhẹ một tiếng nói: "Đỗ đại nhân? Đỗ đại nhân?"
Khi Ngôi Mã gọi hai lần liền Đỗ Văn Hạo mới chợt bừng tỉnh, hắn "ừ" khẽ một tiếng.Ngôi Mã nhìn Sùng Tông đế nói: "Hoàng thượng của chúng ta có một đề nghị, không biết Đỗ đại nhân có hứng thú không?"
'Có chuyện gì xin mời nói" Đỗ Văn Hạo có phần sợ hãi. Trong đầu hắn vẫn phảng phất ý nghĩ Hoàn Nhan A Cốt Đả cũng là người xuyên việt tới.
Ngôi Mã nói: "Hoàng thượng chúng ta muốn mời Đại Tống phái binh tương trợ, tập kích người Nữ Chân từ phía bắc. Hai nhà chúng ta liên hợp với Đại Liêu cùng đối phó với quân Nữ Chân, vinh nhục cùng hưởng, không biết ý đại nhân thế nào? Còn nữa tiên đế cùng đại nhân đã thoả thuận cho thuê Cam Châu và Lương Châu cùng nhượng lại trường nuôi ngựa Sơn Mã. Mấy ngày trước đây do bận việc trùng tu nên không quan tâm tới việc đó. Thật sự rất xin lỗi. Việc tiên đế đã định sẽ không thay đổi".
Vừa nghe Đỗ Văn Hạo bắt đầu tỉnh táo lại, lập tức hắn hiểu ra mọi chuyện. Lúc trước chính hắn và Huệ Tông đế ký kết hiệp ước cắt nhường trường nuôi ngựa Sơn Mã nhưng đối phương cứ trì hoãn không chịu thi hành nhưng bây giờ lại rất sảng khoái đồng ý. Mục đích của Tây Hạ rất rõ ràng. Trước tiên giải quyết vấn đề ngưng chiến với Đại Tống để tránh lưỡng bề thọ địch. Với lực lượng của Tây Hạ, chỉ đánh với một đối thủ đã cố hết sức chứ đừng nói tới chuyện đánh thắng cả hai cuộc chiến này. Hơn nữa Đại Tống còn khá yên tĩnh. Một khi liên kết đồng minh, Đại Tống có nghĩa vụ xuất binh trợ giúp Tây Hạ giáp công Nữ Chân.
Nếu nước Đại Kim xuất hiện sớm ba mươi năm, làm thay đổi bánh xe lịch sử. Lực lượng của chúng không kém Đại Tống, tuyệt đối không thể khinh thường. Có thể liên kết với Tây Hạ cũng phù hợp với lợi ích của Đại Tống. Đỗ Văn Hạo gật đầu nói: "Điều này nkhông thành vấn đề. Ta tin tưởng Thái Hoàng Thái Hậu và Hoàng thượng nhất định sẽ đồng ý. Ta có thể thay mặt họ đồng ý vấn đề này".
"Vậy tốt quá" Tiểu Hoàng đế vui mừng vỗ vỗ tay nói: "Hai nhà chúng ta liên minh cùng với tàn quân của Đại Liêu, muốn đánh thắng quân Nữ Chân dễ như trở bàn tay".
"Đúng vậy" Đỗ Văn Hạo cười nói. Hắn lại nhớ tới chính mình đã giết chết mẫu hậu và cữu cữu của tiểu Hoàng đế. Chuyện kết đồng minh nhất định sẽ giải khai việc này. Mấy lần trước tiểu Hoàng đế tới thăm dù không nói tới chuyện này, sắc mặt vẫn tự nhiên nhưng Đỗ Văn Hạo vẫn cảm thấy bất an. Mấy lần đã định nói nhưng không sao nói được. Bây giờ hai bên kết đồng minh. Hắn muốn nhân cơ hội này xoá bỏ việc đó sau này hai bên gặp mặt
"Hì hì, phu quân hôn mê bất tỉnh. Có ai ngủ được không? Cám ơn trời đất phu quân đã bình an vô sự" Vương Nhuận Tuyết cười nói.
Đỗ Văn Hạo nhỏ nhẹ nói: "Không cần cám ơn ông trời. Tặc thiên đánh lén chúng ta, suýt chút nữa giết chết chúng ta. Ta cần phải cám ơn hai nàng. Nếu như không có hai nàng, ta đã chết".
Vương Nhuận Tuyết cười nói: "Bọn thiếp là thê thiếp của chàng. Chăm sóc chàng là bổn phận của bọn thiếp. Chàng muốn tạ ơn thì hãy tạ ơn trưởng công chúa Ngọc Lan. Nếu công chúa không kịp chỉ ra vị trí chàng bị vùi lấp. Bọn thiếp cứ tìm lung tung, tới khi tìm thấy chàng, chỉ e đã…".
Nói tới đây Vương Nhuận Tuyết lại cảm kích nhìn ra bê ngoài trướng giống như nàng có thể nhìn thấy tình cảnh của những ngày sắp tới nhưng rồi nàng lại lập tức nhớ tới chuyện phu quân của mình suýt chút nữa bị chôn sống dưới đống gạch ngói vụn, nhớ tình cảnh cảnh của Đỗ Văn Hạo khi moi được hắn lên, trong lòng nàng không khỏi sợ hãi. Vương Nhuận Tuyết cầm tay Đỗ Văn Hạo áp vào gương mặt mềm mại xinh đẹp của mình, khẽ hôn lên tay hắn: "Phu quân, hãy hứa với thiếp. Vĩnh viễn không được rời xa thiếp" Nói tới đây Vương Nhuận Tuyết lại thương tâm, đôi mắt phượng lại tràn ngập nước mắt.
Đỗ Văn Hạo gật đầu, bàn tay kia của hắn cầm tay Lâm Thanh Đại. Hai bàn tay nắm chặt nhau: "Ừ. chúng ta bên cạnh nhau cho tới khi sông cạn đá mòn cũng không chia lìa".
Hơn một tháng sau đó Đỗ Văn Hạo nằm trên giường tĩnh dưỡng. Tiểu Hoàng đế Tây Hạ, Sùng Tông mấy lần cùng trưởng công chúa Ngọc Lan tới thăm hắn, ân cần hỏi thăm, tặng rất nhiều lễ vật.
Đội đặc chiến của Đỗ Văn Hạo vẫn khống chế Hoàng cung, kiềm chế Sùng Tông đế làm con tin. Thế nhưng Hoàng cung Tây Hạ đã bị đại quân Tây Hạ bao vây vòng trong vòng ngoài. Việc quân sự và chính trị của Tây Hạ nằm trong tay sáu vị phụ chính đại thần. Đỗ Văn Hạo hoàn toàn không biết tin tức bên ngoài nhưng quân Tây Hạ không tỏ ý thù địch, không quấy nhiễu. Hiển nhiên đây là ý tứ của Ngôi Mã.
Trong khoảng thời gian này Tây Hạ bận bịu nhiều việc. Sau thảm hoạ là trùng tu. Trùng tu Hoàng cung. Lương Thái hậu còn chưa đưa tang trong khi đó cìng phải lo tang lễ của Hạ Huệ Tông, Lương Hoàng hậu cùng Lương tướng quốc. Dù sao tiểu Hoàng đế vẫn còn chưa tự mình chấp chính, tất cả những việc quân sự và chính trị đều do sáu vị phụ chính đại thần xử lý. Việc tiểu Hoàng đế được thả ra hay không cũng chẳng quan hệ gì nên phía Tây Hạ cũng không cần vội vàng yêu cầu thả người.
Sáng sớm hôm nay. Đỗ Văn Hạo đang nằm nghiêng dựa vào đầu giường. Lâm Thanh Đại đang gọt hoa quả cho hắn ăn và cùng Vương Nhuận Tuyết nói chuyện với hắn để hắn giải khuây.
Một tên hộ vệ ở bên ngoài bước vào bẩm báo: "Quốc công gia, tiểu Hoàng đế Tây Hạ cùng phụ chính đại thần Ngôi Mã cùng tới thăm ngài".
Đỗ Văn Hạo vội vàng mời vào.
Sùng Tông đế bước vào lều trước. Bởi vì Sùng Tông đế mới kế vị, trong Hoàng cung lại xảy ra thảm hoạ nên không kịp may Hoàng bào cho hắn vì vậy Sùng Tông đế vẫn mặc cẩm bào của vương tử như trước. Ngôi Mã đi sau Sùng Tông đế cùng với nhũ mẫu và một lão già lưng gù. Lão già này mắt mờ, lưng còng xuống, bước đi run rẩy. Nhìn bước chân của ông ta gây cho người ta cảm giác đó là một cây gậy trúc bất kỳ lúc nào cũng gẫy gụp xuống.
Đỗ Văn Hạo cúi người, chắp tay nói: "Điện hạ, mọi người đã tới. Xin thứ cho bản sứ mang thương tích ở chân không thể đứng dậy hành lễ".
Giọng nói bập bẽ trẻ thơ nhưng làm ra vẻ của Sùng Tông đế vang lên: "Đỗ đại nhân không cần đa lễ. Hãy cứ nằm nghỉ, không nên cử động. Coi chừng chấn động vết thương. Trẫm chỉ tới xem thương thế của ngài và tiện thể nói chuyện một lát" Nói xong Sùng Tông đế chỉ vào lão già lưng gù nói: "Đây là Thượng thư bộ Hộ của ta".
Đỗ Văn Hạo gật đầu nói với Lâm Thanh Đại: "Thanh Đại, hãy mau lấy ghế để mấy người Điện hạ ngồi".
Ghế được mang ra, bốn người liền ngồi xuống.
Sùng Tông đế kéo ghế ngồi bên cạnh giường của Đỗ Văn Hạo. Hắn học dáng vẻ cao quý của kẻ bề trên nói: "Đỗ đại nhân, thương thế ở chân như thế nào?"
"Tốt hơn nhiều. Đa tạ Bệ hạ quan tâm, lại còn phái Ngự ý chữa trị vết thương cho bản sứ".
'Đương nhiên cần phải như vậy" Sùng Tông đế nói: "Ta thật sự xin lỗi. Lần này tệ quốc gặp đại nạn, chưa kịp tu sửa Hoàng cung, chỉ có thể để Đỗ đại nhân ở trong lều vải trên bãi cỏ. Thật sự rất thất lễ".
"Đâu có! Ở như này rất mát, lại không cần lo dư chấn" Đỗ Văn Hạo cười nói nhưng khi nói tới đó Đỗ Văn Hạo mới nhớ ra. Hắn thấy trận động đất này rất kỳ quái. Chỉ xảy ra động đất một lần rồi thôi, ngay cả một dư chấn nhỏ sau này, thật sự rất hiếm thấy. Hắn lại hỏi: "Lần tai hoạ này dân chúng có thiệt hại nghiêm trọng không?"
'Ừ. Vùng kinh thành hết sức nghiêm trọng. Rất nhiều nhà cửa ở kinh thành bị sụp đổ, dân chúng chết một vạn người. Đường giao thông chủ yếu ở kinh thành gần như sụp hết. Có thể nói bây giờ kinh thành trở thành một toà tử thành. Cũng may ngoài kinh thành những địa phương khác không gặp tai nạn động đất, dân chúng an cư lạc nghiệp. Cũng coi là vạn hạnh trọng bất hạnh".
"Đúng vậy" Đỗ Văn Hạo gật đầu. Hắn chắp tay trước ngực, chân thành nói: "Đỗ mỗ đại diện Đại Tống gửi tới những người dân của quý quốc lời thăm hỏi chân thành, ân cần thăm hỏi những người chết trong tai nạn".
Tiểu Hoàng đế cùng Ngôi Mã chắp tay tạ ơn.
Sùng Tông đế suy nghĩ một lát rồi như đã hạ quyết tâm liền nói: "Đỗ đại nhân, hôm nay Trẫm tới đây là muốn thương lượng với đại nhân một việc".
"Bệ hạ có chuyện gì xin mời nói".
"Đỗ đại nhân, các người ở lâu trong Hoàng cung, lại ngăn cách với bên ngoài nhất định là không biết trong khoảng thời gian qua đã xảy ra chuyện gì".
Đỗ Văn Hạo cười nói: "Đúng vậy. Trọng binh của Hoàng thượng bao vây xung quanh. Ngay cả con ruồi cũng không thể bay qua. Bọn ta sao có thể biết được tin tức bên ngoài. Ha ha ha".
"Xin đại nhân thứ lỗi vì chuyện này. Tất cả cũng do đã xảy ra một chuyện trọng đại".
Đỗ Văn Hạo thầm nghĩ. Một đứa trẻ con thì biết chuyện gì là trọng đại? Hắn cười hỏi: "Thật vậy sao? Đã xảy ra chuyện gì vậy?"
Sùng Tông đế liếc nhìn Đỗ Văn Hạo rồi chậm rãi nói: "Bộ lạc Nữ Chân khởi binh tiến đánh nước Liêu, thế như chẻ tre, đã đánh chiếm nhiều toà thành. Bây giờ đã tiến gần tới thành Thượng Kinh, kinh thành nước Liêu rồi".
Thân thể Đỗ Văn Hạo hơi nghiêng, suýt chút nữa hắn ngã xuống đất, động vào vết thương ở chân, đau điếng người. Đỗ Văn Hạo hít một hơi thật sâu hỏi: "Điện hạ nói cái gì? Người Nữ Chân khởi binh sao? Thủ lĩnh của chúng tên là gì?"
"Hoàn Nhan A Cốt Đả".
Đầu Đỗ Văn Hạo giống như bị trúng một côn. Hoàn Nhan A Cốt Đả sao? Vậy không phải là Kim Thái Tổ sao? Đây không phải là chuyện của bốn mươi năm sau sao? Tại sao bây giờ đã xảy ra? Đỗ Văn Hạo vội vàng hỏi: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?"
Sùng Tông đế quay đầu nhìn Ngôi Mã nói: "Khanh nói đi".
"Dạ" Ngôi Mã khom người đáp: "Ngay khi phủ Hưng Khánh của Tây Hạ chúng ta xảy ra động đất thì ngay trong ngày đó Thương Kinh của Đại Liêu cũng đồng thời xảy ra động đất. Hoàng đế Đại Liêu cùng rất nhiều đại thần, đại tướng bị nhà cửa đổ đè chết. Quân dân Đại Liêu cũng chết rất nhiều. Người Nữ Chân bộ Hoàn Nhan thừa dịp Đại Liêu lâm vào cảnh đại loạn đã khởi binh như gió cuốn, nhanh chóng quét sạch Đại Liêu tới mức quân đội bỏ trốn, dân chúng nổi lên hưởng ứng, khí thế mạnh như trở bàn tay. Quân Nữ Chân đã chiếm Trầm Châu, trọng trấn Đông Kinh. Quân tiên phong của Nữ Chân đang uy hiếp kinh thành Thượng Kinh".
Đỗ Văn Hạo trợn mắt há hốc mồm. Tình hình này thì Hoàn Nhan A Cốt Đả sẽ tiêu diệt Đại Liêu sau đó hắn sẽ xua quân xuôi nam đánh chiếm Đại Tống. Theo lý mà nói Hoàn Nhan A Cốt Đả sinh cùng thời với Tống Huy Tông. Lúc này Tống Huy Tông mới là một đứa trẻ thì đương nhiên hắn phải còn bé.
Đỗ Văn Hạo không hiểu điều gì đã khiến bánh xe lịch sử không quay như bình thường? Hắn lẩm bẩm: "Đã xảy ra chuyện gì? Tại sao lại như vậy?"
"Đúng vậy" Sùng Tông cất giọng trẻ thơ của mình, thở dài nói: "Thật sự là trời có gió thổi mây tan, người có hoạ phúc khôn lường".
Ngôi Mã cũng gật đầu nói: "Đúng vậy. Tây Hạ chúng ta cùng Đại Liêu có quan hệ sinh tử với nhau. Đại quân của bộ lạc Nữ Chân tới gần kinh thành Đại Liêu. Đại Liêu đã cầu viện Tây Hạ chúng ta nhưng Tây Hạ đang trong cơn đại nạn, ốc còn chưa mang nổi mình ốc nhưng vì môi hở răng lạnh, Tây Hạ chúng ta vẫn quyết định xuất binh. Vấn đề là chúng ta không thể xuất binh vì quân Nữ Chân đã đồng thời tấn công biên giới Tây Hạ".
"Thế lực của quân Đại Kim mạnh như vậy sao?" Đỗ Văn Hạo sợ hãi như nhìn thấy quỷ vậy. Hắn sợ không phải vì bản thân nước Đại Kim mà là vì lúc này không phải là lúc xuất hiện của nước Đại Kim. Thời gian xuất hiện của Đại Kim phải là ba, bốn mươi năm sau mới đúng. Bây giờ xuất hiện chính là lực lượng đến từ tương lai. Bản thân lực lượng này ẩn chứa sự khủng bố khủng khiếp.
"Đúng vậy" Ngôi Mã cùng Sùng Tông đế thấy vẻ sợ hãi trên gương mặt Đỗ Văn Hạo cùng thầm nghĩ: Nước Đại Kim dù lợi hại thì cũng không đáng phải sợ tới mức như vậy.
Ngôi Mã ho nhẹ một tiếng nói: "Đỗ đại nhân? Đỗ đại nhân?"
Khi Ngôi Mã gọi hai lần liền Đỗ Văn Hạo mới chợt bừng tỉnh, hắn "ừ" khẽ một tiếng.Ngôi Mã nhìn Sùng Tông đế nói: "Hoàng thượng của chúng ta có một đề nghị, không biết Đỗ đại nhân có hứng thú không?"
'Có chuyện gì xin mời nói" Đỗ Văn Hạo có phần sợ hãi. Trong đầu hắn vẫn phảng phất ý nghĩ Hoàn Nhan A Cốt Đả cũng là người xuyên việt tới.
Ngôi Mã nói: "Hoàng thượng chúng ta muốn mời Đại Tống phái binh tương trợ, tập kích người Nữ Chân từ phía bắc. Hai nhà chúng ta liên hợp với Đại Liêu cùng đối phó với quân Nữ Chân, vinh nhục cùng hưởng, không biết ý đại nhân thế nào? Còn nữa tiên đế cùng đại nhân đã thoả thuận cho thuê Cam Châu và Lương Châu cùng nhượng lại trường nuôi ngựa Sơn Mã. Mấy ngày trước đây do bận việc trùng tu nên không quan tâm tới việc đó. Thật sự rất xin lỗi. Việc tiên đế đã định sẽ không thay đổi".
Vừa nghe Đỗ Văn Hạo bắt đầu tỉnh táo lại, lập tức hắn hiểu ra mọi chuyện. Lúc trước chính hắn và Huệ Tông đế ký kết hiệp ước cắt nhường trường nuôi ngựa Sơn Mã nhưng đối phương cứ trì hoãn không chịu thi hành nhưng bây giờ lại rất sảng khoái đồng ý. Mục đích của Tây Hạ rất rõ ràng. Trước tiên giải quyết vấn đề ngưng chiến với Đại Tống để tránh lưỡng bề thọ địch. Với lực lượng của Tây Hạ, chỉ đánh với một đối thủ đã cố hết sức chứ đừng nói tới chuyện đánh thắng cả hai cuộc chiến này. Hơn nữa Đại Tống còn khá yên tĩnh. Một khi liên kết đồng minh, Đại Tống có nghĩa vụ xuất binh trợ giúp Tây Hạ giáp công Nữ Chân.
Nếu nước Đại Kim xuất hiện sớm ba mươi năm, làm thay đổi bánh xe lịch sử. Lực lượng của chúng không kém Đại Tống, tuyệt đối không thể khinh thường. Có thể liên kết với Tây Hạ cũng phù hợp với lợi ích của Đại Tống. Đỗ Văn Hạo gật đầu nói: "Điều này nkhông thành vấn đề. Ta tin tưởng Thái Hoàng Thái Hậu và Hoàng thượng nhất định sẽ đồng ý. Ta có thể thay mặt họ đồng ý vấn đề này".
"Vậy tốt quá" Tiểu Hoàng đế vui mừng vỗ vỗ tay nói: "Hai nhà chúng ta liên minh cùng với tàn quân của Đại Liêu, muốn đánh thắng quân Nữ Chân dễ như trở bàn tay".
"Đúng vậy" Đỗ Văn Hạo cười nói. Hắn lại nhớ tới chính mình đã giết chết mẫu hậu và cữu cữu của tiểu Hoàng đế. Chuyện kết đồng minh nhất định sẽ giải khai việc này. Mấy lần trước tiểu Hoàng đế tới thăm dù không nói tới chuyện này, sắc mặt vẫn tự nhiên nhưng Đỗ Văn Hạo vẫn cảm thấy bất an. Mấy lần đã định nói nhưng không sao nói được. Bây giờ hai bên kết đồng minh. Hắn muốn nhân cơ hội này xoá bỏ việc đó sau này hai bên gặp mặt
/549
|