Tiền Bất Thu nghiêm mặt, ông ta gằn từng tiếng: ”Sư tổ của ngươi hảo tâm truyền cho ngươi tuyệt kỹ, ngươi lại không biết mang ơn lại còn cười đùa châm chọc, nếu ngươi còn hành động như thế, ta sẽ trục xuất ngươi ra khỏi sư môn”.
“Dạ! Đồ nhi không dám tái phạm nữa!” Diêm diệu thủ đỏ mặt, lí nhí nói.
Tiền Bất Thu quét mắt nhìn hai đồ đệ nói:”Lúc trước sư tổ dùng thuốc, đã dùng một phương pháp khác lạ mặc dù cái này vẫn cần phỉa thảo luận nhưng lần này sư tổ mổ bụng chữa thương, ngay cả ta cũng không có bản lĩnh này. Tình trạng vết thương của Lưu bộ khoái hôm qua các ngươi cũng đã thấy, trọng thương không thể chữa được. Nhưng sau khi giải phẫu chữa thương, hôm nay lưu bọ khoái đã cải tử hoàn sinh. Bản lĩnh như vậy thực làm cho người ta phải kính phục”.
Diêm diệu thủ khẽ nói: ”Sư phụ, tối qua người cũng cùng cứu chữa với hắn, đó không phải nguyên công lao của mình hắn”.
“Ngươi chỉ biết kể công! Nếu không phải sư tổ ngươi phẫu thuật chữa thương thì ngay cả có sự trợ giúp sau này của ta cũng không có ích gì! Phẫu thuật chữa thương mới là mấu chốt! Huống chi việc dùng thuốc là do hai người chúng ta thảo luận, cùng nhau quyết định. Sau đó yếu tố quan trong nhất là ông ấy điều chỉnh thang. Ta chỉ như người dây máu năm phần thôi”.
Diêm diệu thủ lại nói: ”Sư phụ, hắn là linh y giang hồ vốn có một ít phương thuốc bàng môn tà đạo. Con xem bản lãnh của hắn kém xa sư phụ, có lẽ còn không bằng con. Hắn ngoài thủ thuật phẫu thuật chữa thương ra, con thấy không còn bản lãnh nào khác”.
“Như thế còn không gọi là bản lãnh thật sự sao? Ngươi! Cái tật cuồng vọng, tự cao tự đại nếu không sửa được thì sẽ hỏng! Sau này ngươi phải thỉnh giáo sư tổ ngươi nhiều hơn về kỹ thuật giải phẫu này!”
“Dạ, sư phụ. Con cũng nghĩ như vậy. Bây giờ chúng ta tâng bốc hắn, lấy lòng hắn, chờ khi chúng ta học được y thuật của hắn, khi đó……”.
“Ngươi! Ngươi đúng là đồ gỗ mục!” Tiền Bất Thu trừng mắt nhìn gã đại đồ đệ ngu lâu không có thuốc chữa. Ông ta thấy rất phiền lòng chỉ muốn đá hắn ra khỏi sư môn, nhưng gã đại đồ đề này theo ông ta cũng đã nhiều năm, luôn trung thành, tận tụy. Ông ta miệng nói muốn khai trừ khỏi sư môn, thật sự muốn làm thế nhưng không xuống tay được.
Lúc ấy chợt ngoài cửa có người rên rỉ kêu lên: ”Ôi chao, má ơi. Diêm đại phu, mau giúp ta xem vết thương một chút, vết thương đau nhức quá…” Từ ngoài cửa đi vào một trung niên nhân, tay chống gậy, mặc y phục bộ khoái, đúng là người hôm qua Diêm diệu thủ đã điều trị bắp chân bị đánh một lang nha bổng, Chu bộ khoái.
Diêm diệu thủ hỏi: ”Làm sao vậy? Chu bộ khoái”.
“Ôi chao……., vết thương của lão tử đau nhức quá, hơn nữa còn nóng như có lửa đốt vậy. Đau đến chết đi được…..”.
“Để ta xem nào!” Diêm diệu thủ dìu Chu bộ khoái ngồi xuống, kéo quần của hắn lên, cởi miếng băng vết thương ra. Chu bộ khoái bị một lang nha bổng đánh trúng bắp đùi, xé tướp một vùng bắp đùi, bây giờ vùng da quanh vết thương đã chuyển màu đỏ sậm, nhiều chỗ rộp lên, đâm thủng liền có nước màu nâu nhạt chảy ra, bốc mùi rất khó chịu. Diêm diệu thủ nói: “Không việc gì, ta mới học được phương pháp mới về trị thương, có thể xử lý được miệng vết thương đã làm mủ của ngươi”.
“Vậy tốt quá. Vết thương này đau kinh khủng. Mau chữa trị cho ta đi”.
Diêm diệu thủ nghiêm khắc làm theo chỉ dẫn của Đỗ Văn Hạo. Hắn không nóng vội thay thuốc. Hắn rửa tay trước, dùng nước tẩy trùng để rửa dụng cụ để rạch vết thương. Sau đó hắn cởi hết băng vải quấn vết thương của Chu bộ khoái, dùng nước thuốc rửa vết thương, rồi hắn dùng dao nhỏ cắt bỏ phần da thịt đã hư thối cùng máu mủ. Cuối cùng hắn dán cao kim sang trị thương lên vết thương, dùng nước thuốc tẩy trùng băng vải rồi mới băng bó lại.
Chu bộ khoái tò mò hỏi: ”Diêm đại phu, lần này ngài xử lý miệng vết thương không giống với trước kia. Kỹ thuật mới à?”
Diêm diệu thủ cười gật đầu: ”Đúng vậy, Đỗ Văn Hạo đại phu của Ngũ Vị đường đã chỉ giáo”.
“Ồ, đúng rồi, nghe nói sư phụ của ngài thua cuộc, phải bái ông ta làm thầy, có chuyện đó không?”
“Cái này……, có”.
“Vậy ông ta là sư tổ của ngài, phải không?” Chu bộ khoái vô tâm không nghĩ đến cảm nghĩ của người khác, hắn nghĩ thế nào thì nói vậy.
“Cái này…..” Diêm diệu thủ cảm thấy xấu hổ, hắn ngượng ngùng không biết trả lời như thế nào.
Chu bộ khoái cười ha hả. Hắn không hỏi thêm gì nữa, chống gậy khập khiễng ra về.
Lúc này một đôi vợ chồng cõng trên lưng một đứa bé mười ba, mười bốn tuổi vội vã chạy từ bên ngoài vào: ”Thần y! Thần y đâu?”
Tiền Bất Thu nhìn xem thì ra là cặp vợ chồng hôm qua tìm đến Ngũ Vị đường nhờ ông ta xem bệnh cuồng cho đứa nhỏ, trên lưng nam nhân chính là đứa bé bị bệnh động kinh.
Đứa nhỏ lại phát bệnh. Trên đầu đứa nhỏ máu tươi đầm đìa, cánh tay cong lại rất kỳ dị, nó đang rên la đau đớn.
Tiền Bất Thu vội hỏi: ”Làm sao vậy? Bệnh của nó lại phát tác à?”
“Dạ, thần y” Nam nhân nọ đặt con của hắn xuống giường, hơi thở hổn hển, hắn lo lắng nói: ”Mới rồi, ở nhà có một lỗ thủng trên mái nhà. Ta bắc thang trèo lên mái ngói để lợp lại ngói. Nó phải giúp ta đưa ngói. Mẹ nó không cho. Nó cứ làm, trèo lên được nửa thang thì nó phát bệnh té ngã từ trên thang xuống đất, thành ra như vậy. Đầu thì vỡ, tay cũng gẫy xương. Nó lại bị co giật dữ dội, mẹ nó sợ nó cắn phải lưỡi, không tìm được cái gì vội đút tay vào mồm nó. Ngài xem, thần y, nó cắn tay mẹ nó thành ra như này”.
Nam nhân đau lòng cầm bàn tay của phụ nhân đưa lên, chỉ thấy trong lòng bàn tay, mu bàn tay có vết răng cắn hình lưỡi liềm, máu tươi đầm đìa, sâu tới tận xương.
Tiền Bất Thu để cho Diêm diệu thủ xử lý cái tay gãy và vết thương trên đầu của đứa bé, Hàm Đầu xử lý vết thương trên tay của phụ nhân nọ
Thấy Diêm diệu thủ định dùng dao để loại bỏ đá vụn và bùn đất ở vết thương trên đầu của đứa bé, Hàm Đầu nói: ”Sư huynh, huynh mới dùng dao để cắt vết thương của Lưu bộ khoái. Sư tổ nói: Dao sau khi dùng phải qua tẩy trùng kỹ lưỡng mới được dùng lại, bằng không sẽ bị nhiễm …..”.
Cái tên đó cứ quanh quẩn trong miệng hắn. Hàm đầu chưa từng nghe nói qua trước đó nên hắn ấp úng mãi mới nói ra được.
Diêm diệu thủ do dự chốc lát rồi nói: ”Ngươi còn không sớm nhắc nhở! Ta đã cắt rồi, quên đi, chắc là không có vấn đề gì lớn! Lần sau ta sẽ chú ý”.
Nhìn thấy hai người xử lý vết thương rất bài bản, hai vợ chồng nhà nọ mới thở phào nhẹ nhõm.
Tiền Bất Thu trầm giọng hỏi: ”Hôm qua có uống thuốc không?”
“Có, tối qua lúc ăn cơm xong có uống một lần. Sáng nay ăn xong cũng uống. Hay là dược lực không đủ, hả thần y, liệu có phải uống thêm vài lần không?”
Tiền Bất Thu lắc dầu trầm ngâm chốc lát rồi ông ta thở dài, miệng lầu bầu: “Dược lực không đủ mạnh. Không phải là dược lực không đủ mà do phương thuốc của mình có vấn đề”.
Điều chỉnh phương thuốc như thế nào đây? Các biện pháp ông ta có thể nghĩ ra đều đã dùng hết rồi nhưng tất cả đều không có hiệu quả. Đứa bé vẫn thường phát bệnh. Lần này lại phát bệnh ngã từ trên thang xuống. Nếu lần tới phát bệnh ngã xuống sông hoặc rơi vào lửa thì sẽ nguy hiểm hơn rất nhiều. Ông ta muốn lần này phải chữa dứt điểm bệnh của đứa nhỏ.
Làm sao bây giờ? Lời nói hôm qua của Đỗ Văn Hạo lại hiện lên trong đầu Tiền Bất Thu, cảm giác hy vọng xuất hiện. Hôm qua Đỗ Văn Hạo đã nhắc nhở ông ta dùng thuốc quá nhu hòa, không thể chữa trị được chứng bệnh động kinh của đứa bé. Ông ta lúc đó rất tự ái đã cắt ngang lời hắn, giờ nghĩ lại ông ta lại thấy hối tiếc. Đáng lẽ ông ta phải chú ý nghe hắn nói, điều hắn nói có thể cũng có hiệu quả. Nhưng lúc ấy ông ta không chú ý nghe Đỗ Văn Hạo nói. Sau một ngày ông ta chỉ nhớ Đỗ Văn Hạo đã nói gì đó về dùng thuốc, hình như lúc đó còn tranh cãi về hoàng cầm, đại hoàng và mông thạch khi dùng làm thuốc còn các laọi dược khác ông ta nghĩ mãi không ra. Một dược liệu có hiệu quả ở chứng bệnh này nhưng lại có ít hiệu quả ở chứng bệnh khác nhất là khi dùng làm chủ phương thì lại càng ít hiệu quả. Hôm qua rốt cuộc Đỗ Văn Hạo đã nói gì về việc dùng thuốc?
Tiền Bất Thu đang suy tư nhớ lại thì Hàm Đầu tién lại nói: “Sư phụ, con đã xử lý xong vết thương ở bàn tay của vị đại tẩu này rồi”.
Tiền Bất Thu gật đầu: “Vậy ngươi đi giúp sư huynh xử lý chỗ gãy xương của đứa bé. Không, chờ một chút”.
Hàm Đầu đi theo Tiền Bất Thu vào trong phòng, hắn hỏi: ”Sư phụ, có chuyện gì vậy?”
“Ngươi có nhớ….., cái……, cái….., hôm qua sư tổ nói về việc trị bệnh động kinh không? Phương thuốc đó dùng như thế nào?”
“Nhớ cách dùng á? Sư phụ muốn dùng đơn thuốc đó chữa bệnh cho đứa bé à? Được con muốn nói phương thuốc này hôm qua sư tổ dùng đúng chứng bệnh. Chúng ta dùng thử cũng không sao mà, sư phụ. Để con viết ra cho người xem”.
“Không, không! Không dùng để chữa bệnh cho nó” Tiền Bất Thu lúng túng đáp: “Là…, là ta cần tham khảo một chút, xem sư tổ có cái gì……,cái….”.
Hàm Đầu thấy sư phụ ấp a ấp úng, hắn vội nói: “Sư phụ, có phải đơn thuốc đó có vấn đề không? Chúng ta nên đi báo cho sư tổ biết. Người đã dạy chúng ta cách xử lý vết thương, chúng ta cũng phải báo đáp người”.
“Không, không, đơn thuốc không có vấn đề gì lớn. Ta chỉ cảm giác……., cái này…..” Tiền Bất Thu cảm thấy trán mình đổ mồ hôi. Hàm Đầu đang ngây ngốc nhìn ông ta, chờ ông ta nói ra. Hắn muốn biết sư phun cần đơn thuốc đó để làm gì. Gương mặt già nua của Tiền Bất Thu càng lúc càng đỏ, ông ta vuốt chòm râu bạc, cuối cùng cũng nảy ra được một ý tưởng, ông ta khẽ ho nhẹ rồi nói: “Là ta muốn kiểm tra trí nhớ của ngươi, người nói cho ta biết, ngươi có nhớ kỹ những lời sư tổ nói hôm qua không?”.
“Dạ! Đồ nhi không dám tái phạm nữa!” Diêm diệu thủ đỏ mặt, lí nhí nói.
Tiền Bất Thu quét mắt nhìn hai đồ đệ nói:”Lúc trước sư tổ dùng thuốc, đã dùng một phương pháp khác lạ mặc dù cái này vẫn cần phỉa thảo luận nhưng lần này sư tổ mổ bụng chữa thương, ngay cả ta cũng không có bản lĩnh này. Tình trạng vết thương của Lưu bộ khoái hôm qua các ngươi cũng đã thấy, trọng thương không thể chữa được. Nhưng sau khi giải phẫu chữa thương, hôm nay lưu bọ khoái đã cải tử hoàn sinh. Bản lĩnh như vậy thực làm cho người ta phải kính phục”.
Diêm diệu thủ khẽ nói: ”Sư phụ, tối qua người cũng cùng cứu chữa với hắn, đó không phải nguyên công lao của mình hắn”.
“Ngươi chỉ biết kể công! Nếu không phải sư tổ ngươi phẫu thuật chữa thương thì ngay cả có sự trợ giúp sau này của ta cũng không có ích gì! Phẫu thuật chữa thương mới là mấu chốt! Huống chi việc dùng thuốc là do hai người chúng ta thảo luận, cùng nhau quyết định. Sau đó yếu tố quan trong nhất là ông ấy điều chỉnh thang. Ta chỉ như người dây máu năm phần thôi”.
Diêm diệu thủ lại nói: ”Sư phụ, hắn là linh y giang hồ vốn có một ít phương thuốc bàng môn tà đạo. Con xem bản lãnh của hắn kém xa sư phụ, có lẽ còn không bằng con. Hắn ngoài thủ thuật phẫu thuật chữa thương ra, con thấy không còn bản lãnh nào khác”.
“Như thế còn không gọi là bản lãnh thật sự sao? Ngươi! Cái tật cuồng vọng, tự cao tự đại nếu không sửa được thì sẽ hỏng! Sau này ngươi phải thỉnh giáo sư tổ ngươi nhiều hơn về kỹ thuật giải phẫu này!”
“Dạ, sư phụ. Con cũng nghĩ như vậy. Bây giờ chúng ta tâng bốc hắn, lấy lòng hắn, chờ khi chúng ta học được y thuật của hắn, khi đó……”.
“Ngươi! Ngươi đúng là đồ gỗ mục!” Tiền Bất Thu trừng mắt nhìn gã đại đồ đệ ngu lâu không có thuốc chữa. Ông ta thấy rất phiền lòng chỉ muốn đá hắn ra khỏi sư môn, nhưng gã đại đồ đề này theo ông ta cũng đã nhiều năm, luôn trung thành, tận tụy. Ông ta miệng nói muốn khai trừ khỏi sư môn, thật sự muốn làm thế nhưng không xuống tay được.
Lúc ấy chợt ngoài cửa có người rên rỉ kêu lên: ”Ôi chao, má ơi. Diêm đại phu, mau giúp ta xem vết thương một chút, vết thương đau nhức quá…” Từ ngoài cửa đi vào một trung niên nhân, tay chống gậy, mặc y phục bộ khoái, đúng là người hôm qua Diêm diệu thủ đã điều trị bắp chân bị đánh một lang nha bổng, Chu bộ khoái.
Diêm diệu thủ hỏi: ”Làm sao vậy? Chu bộ khoái”.
“Ôi chao……., vết thương của lão tử đau nhức quá, hơn nữa còn nóng như có lửa đốt vậy. Đau đến chết đi được…..”.
“Để ta xem nào!” Diêm diệu thủ dìu Chu bộ khoái ngồi xuống, kéo quần của hắn lên, cởi miếng băng vết thương ra. Chu bộ khoái bị một lang nha bổng đánh trúng bắp đùi, xé tướp một vùng bắp đùi, bây giờ vùng da quanh vết thương đã chuyển màu đỏ sậm, nhiều chỗ rộp lên, đâm thủng liền có nước màu nâu nhạt chảy ra, bốc mùi rất khó chịu. Diêm diệu thủ nói: “Không việc gì, ta mới học được phương pháp mới về trị thương, có thể xử lý được miệng vết thương đã làm mủ của ngươi”.
“Vậy tốt quá. Vết thương này đau kinh khủng. Mau chữa trị cho ta đi”.
Diêm diệu thủ nghiêm khắc làm theo chỉ dẫn của Đỗ Văn Hạo. Hắn không nóng vội thay thuốc. Hắn rửa tay trước, dùng nước tẩy trùng để rửa dụng cụ để rạch vết thương. Sau đó hắn cởi hết băng vải quấn vết thương của Chu bộ khoái, dùng nước thuốc rửa vết thương, rồi hắn dùng dao nhỏ cắt bỏ phần da thịt đã hư thối cùng máu mủ. Cuối cùng hắn dán cao kim sang trị thương lên vết thương, dùng nước thuốc tẩy trùng băng vải rồi mới băng bó lại.
Chu bộ khoái tò mò hỏi: ”Diêm đại phu, lần này ngài xử lý miệng vết thương không giống với trước kia. Kỹ thuật mới à?”
Diêm diệu thủ cười gật đầu: ”Đúng vậy, Đỗ Văn Hạo đại phu của Ngũ Vị đường đã chỉ giáo”.
“Ồ, đúng rồi, nghe nói sư phụ của ngài thua cuộc, phải bái ông ta làm thầy, có chuyện đó không?”
“Cái này……, có”.
“Vậy ông ta là sư tổ của ngài, phải không?” Chu bộ khoái vô tâm không nghĩ đến cảm nghĩ của người khác, hắn nghĩ thế nào thì nói vậy.
“Cái này…..” Diêm diệu thủ cảm thấy xấu hổ, hắn ngượng ngùng không biết trả lời như thế nào.
Chu bộ khoái cười ha hả. Hắn không hỏi thêm gì nữa, chống gậy khập khiễng ra về.
Lúc này một đôi vợ chồng cõng trên lưng một đứa bé mười ba, mười bốn tuổi vội vã chạy từ bên ngoài vào: ”Thần y! Thần y đâu?”
Tiền Bất Thu nhìn xem thì ra là cặp vợ chồng hôm qua tìm đến Ngũ Vị đường nhờ ông ta xem bệnh cuồng cho đứa nhỏ, trên lưng nam nhân chính là đứa bé bị bệnh động kinh.
Đứa nhỏ lại phát bệnh. Trên đầu đứa nhỏ máu tươi đầm đìa, cánh tay cong lại rất kỳ dị, nó đang rên la đau đớn.
Tiền Bất Thu vội hỏi: ”Làm sao vậy? Bệnh của nó lại phát tác à?”
“Dạ, thần y” Nam nhân nọ đặt con của hắn xuống giường, hơi thở hổn hển, hắn lo lắng nói: ”Mới rồi, ở nhà có một lỗ thủng trên mái nhà. Ta bắc thang trèo lên mái ngói để lợp lại ngói. Nó phải giúp ta đưa ngói. Mẹ nó không cho. Nó cứ làm, trèo lên được nửa thang thì nó phát bệnh té ngã từ trên thang xuống đất, thành ra như vậy. Đầu thì vỡ, tay cũng gẫy xương. Nó lại bị co giật dữ dội, mẹ nó sợ nó cắn phải lưỡi, không tìm được cái gì vội đút tay vào mồm nó. Ngài xem, thần y, nó cắn tay mẹ nó thành ra như này”.
Nam nhân đau lòng cầm bàn tay của phụ nhân đưa lên, chỉ thấy trong lòng bàn tay, mu bàn tay có vết răng cắn hình lưỡi liềm, máu tươi đầm đìa, sâu tới tận xương.
Tiền Bất Thu để cho Diêm diệu thủ xử lý cái tay gãy và vết thương trên đầu của đứa bé, Hàm Đầu xử lý vết thương trên tay của phụ nhân nọ
Thấy Diêm diệu thủ định dùng dao để loại bỏ đá vụn và bùn đất ở vết thương trên đầu của đứa bé, Hàm Đầu nói: ”Sư huynh, huynh mới dùng dao để cắt vết thương của Lưu bộ khoái. Sư tổ nói: Dao sau khi dùng phải qua tẩy trùng kỹ lưỡng mới được dùng lại, bằng không sẽ bị nhiễm …..”.
Cái tên đó cứ quanh quẩn trong miệng hắn. Hàm đầu chưa từng nghe nói qua trước đó nên hắn ấp úng mãi mới nói ra được.
Diêm diệu thủ do dự chốc lát rồi nói: ”Ngươi còn không sớm nhắc nhở! Ta đã cắt rồi, quên đi, chắc là không có vấn đề gì lớn! Lần sau ta sẽ chú ý”.
Nhìn thấy hai người xử lý vết thương rất bài bản, hai vợ chồng nhà nọ mới thở phào nhẹ nhõm.
Tiền Bất Thu trầm giọng hỏi: ”Hôm qua có uống thuốc không?”
“Có, tối qua lúc ăn cơm xong có uống một lần. Sáng nay ăn xong cũng uống. Hay là dược lực không đủ, hả thần y, liệu có phải uống thêm vài lần không?”
Tiền Bất Thu lắc dầu trầm ngâm chốc lát rồi ông ta thở dài, miệng lầu bầu: “Dược lực không đủ mạnh. Không phải là dược lực không đủ mà do phương thuốc của mình có vấn đề”.
Điều chỉnh phương thuốc như thế nào đây? Các biện pháp ông ta có thể nghĩ ra đều đã dùng hết rồi nhưng tất cả đều không có hiệu quả. Đứa bé vẫn thường phát bệnh. Lần này lại phát bệnh ngã từ trên thang xuống. Nếu lần tới phát bệnh ngã xuống sông hoặc rơi vào lửa thì sẽ nguy hiểm hơn rất nhiều. Ông ta muốn lần này phải chữa dứt điểm bệnh của đứa nhỏ.
Làm sao bây giờ? Lời nói hôm qua của Đỗ Văn Hạo lại hiện lên trong đầu Tiền Bất Thu, cảm giác hy vọng xuất hiện. Hôm qua Đỗ Văn Hạo đã nhắc nhở ông ta dùng thuốc quá nhu hòa, không thể chữa trị được chứng bệnh động kinh của đứa bé. Ông ta lúc đó rất tự ái đã cắt ngang lời hắn, giờ nghĩ lại ông ta lại thấy hối tiếc. Đáng lẽ ông ta phải chú ý nghe hắn nói, điều hắn nói có thể cũng có hiệu quả. Nhưng lúc ấy ông ta không chú ý nghe Đỗ Văn Hạo nói. Sau một ngày ông ta chỉ nhớ Đỗ Văn Hạo đã nói gì đó về dùng thuốc, hình như lúc đó còn tranh cãi về hoàng cầm, đại hoàng và mông thạch khi dùng làm thuốc còn các laọi dược khác ông ta nghĩ mãi không ra. Một dược liệu có hiệu quả ở chứng bệnh này nhưng lại có ít hiệu quả ở chứng bệnh khác nhất là khi dùng làm chủ phương thì lại càng ít hiệu quả. Hôm qua rốt cuộc Đỗ Văn Hạo đã nói gì về việc dùng thuốc?
Tiền Bất Thu đang suy tư nhớ lại thì Hàm Đầu tién lại nói: “Sư phụ, con đã xử lý xong vết thương ở bàn tay của vị đại tẩu này rồi”.
Tiền Bất Thu gật đầu: “Vậy ngươi đi giúp sư huynh xử lý chỗ gãy xương của đứa bé. Không, chờ một chút”.
Hàm Đầu đi theo Tiền Bất Thu vào trong phòng, hắn hỏi: ”Sư phụ, có chuyện gì vậy?”
“Ngươi có nhớ….., cái……, cái….., hôm qua sư tổ nói về việc trị bệnh động kinh không? Phương thuốc đó dùng như thế nào?”
“Nhớ cách dùng á? Sư phụ muốn dùng đơn thuốc đó chữa bệnh cho đứa bé à? Được con muốn nói phương thuốc này hôm qua sư tổ dùng đúng chứng bệnh. Chúng ta dùng thử cũng không sao mà, sư phụ. Để con viết ra cho người xem”.
“Không, không! Không dùng để chữa bệnh cho nó” Tiền Bất Thu lúng túng đáp: “Là…, là ta cần tham khảo một chút, xem sư tổ có cái gì……,cái….”.
Hàm Đầu thấy sư phụ ấp a ấp úng, hắn vội nói: “Sư phụ, có phải đơn thuốc đó có vấn đề không? Chúng ta nên đi báo cho sư tổ biết. Người đã dạy chúng ta cách xử lý vết thương, chúng ta cũng phải báo đáp người”.
“Không, không, đơn thuốc không có vấn đề gì lớn. Ta chỉ cảm giác……., cái này…..” Tiền Bất Thu cảm thấy trán mình đổ mồ hôi. Hàm Đầu đang ngây ngốc nhìn ông ta, chờ ông ta nói ra. Hắn muốn biết sư phun cần đơn thuốc đó để làm gì. Gương mặt già nua của Tiền Bất Thu càng lúc càng đỏ, ông ta vuốt chòm râu bạc, cuối cùng cũng nảy ra được một ý tưởng, ông ta khẽ ho nhẹ rồi nói: “Là ta muốn kiểm tra trí nhớ của ngươi, người nói cho ta biết, ngươi có nhớ kỹ những lời sư tổ nói hôm qua không?”.
/549
|