Đỗ Văn hạo cầm hòm thuốc của mình, lấy ra một chiếc găng tay da dê dài đến tận khuỷu tay đeo vào, rồi cẩn thận chạm nhẹ vào vết thương. Qua găng tay da dê cũng có thể cảm thấy nóng rực, vết thương đầy những bọng nước. Có bọng nước đã vỡ, chảy ra nước dịch màu nâu nhạt, tanh hôi nhức mũi, tổ chức cơ thịt trên vết thương, đại bộ phận đã thối rữa thành màu đen. Những bộ vị ở giữa thì nổi màu vàng nhạt, ép nhẹ vào vết thương, có thể nghe thấy tiếng lép nhép, sau khi thêm lực, liền có bọt khí bẩn tràn ra.
Đỗ Văn Hạo tóm lấy hai tay đang khua khoắng lung tung trên không của chu bộ khoái, ngưng thần chẩn mạch, phát hiện mạch động rất mạnh, bóp miệng hắn để xem bựa lưỡi thì thấy có màu vàng và khô đét, đầu lưỡi thì đỏ sẫm, trong lòng liền nặng trĩu.
Đỗ Văn Hạo đứng dậy , quét mặt nhìn các bộ khoái có mặt ở đây, trầm giọng nói: "Trong các ngươi trên người ai có vết thương".
Thê tử Tô thị của Chu bộ khoái và Chu lão hán và các bộ khoái giúp khiêng Chu bộ khoái tới đây nhìn nhau, tất cả đều lắc đầu.
"Vậy có ai chạm vào vết thương, hoặc là quần áo bẩn đã bị tiêm nhiễm không?"
Mọi người lại đều lắc đầu.
Đỗ Văn hạo lúc này mới thở phào một hơi nhẹ nhõm, dặn dò tất cả không ai được hạm vào vết thương của chu bộ khoái.
Diêm Diệu Thủ lúc này mới cười cười: "Ta buổi sáng liệu thương cho Chu bộ khoái, đã chạm vào vết thương của hắn, có vấn đề gì à?"
Đỗ Văn Hạo nhìn chằm chằm vào hắn lạnh lùng nói: "Còn dụng cụ xử lý vết thương của ngươi thì sao, sau khi dùng xong có khử trùng đúng cách không?"
"Khử rồi, đương nhiên là khử rồi, án chiếu đúng cách yêu cầu khử trùng của sư tổ ngài: "Diêm Diệu Thủ dùng từ "ngài" rất là khoa trương. Trong lời nói đầy vẻ châm chọc: "Chính là vì chiếu theo phương pháp khử trùng của sư tổ ngài cho nên Chu bộ khoái mới thành thế này".
Đỗ Văn Hạo trong mắt lóe lên lửa giận. Cuối cùng vẫn áp chế được, hiện tại cứu người là cấp bách, không có thời gian cùng loại người này lý luận".
Đỗ Văn Hạo hỏi thê tử Tô thị của chu bộ khoái: "Tẩu tử! Chu đại ca buổi sáng trước khi tới Tế thế đường khám có gì không ổn không?"
Tô thị vừa khóc vừa nói: "Tối qua hắn có nói vết thương phình ra nên đau, giống như bị lửa đốt, ban đêm thì đau đến nỗi rên hừ hừ, sáng sớm liền đi khám".
Diêm Diệu Thử hừ một tiếng, thấp giọng nói với Hàm Đầu: "Người bị thương nào chả đau đến mức rên hừ hừ, chuyện này rất bình thường. Hắn hỏi vậy, không phải là mượn cớ để tìm đường cho qua sao?"
Hàm Đầu vội vàng tỏ ý bảo hắn đừng nói nữa.
Vẻ tức giận trong mắt Đỗ Văn Hạo càng thịnh hơn, cố gắng nhẫn nhịn không để ý đến hắn, hỏi Hàm Đầu: "Buổi sáng khi trị liệu vết thương cho Chu bộ khoái, vết thương thế nào, có xuất hiện loại tình huống như có bọng nước không?"
Diêm Diệu Thủ lại hừ một tiếng, chõ miệng vào nói: "Đương nhiên là không, lúc đó rất ổn, chẳng có chuyện gì cả, chính là dùng phương pháp của ngươi...".
"Câm mồm!" Đỗ Văn Hạo cuối cùng cũng phát tác, quay đầu lại lườm Diêm Diệu Thủ, nghiêm giọng hét lên: "Ta là tổ sư gia của ngươi, không hỏi thì ngươi đừng có nói leo, có tin ta lấy dưa chuột nhét vào miệng ngươi không?"
Diêm Diệu Thủ hậm hực lui một bước lại lẩm bẩm một câu: "Hung hăng cái gì cơ chứ..."
Hàm Đầu vội vàng cúi người nói: "Sư tổ! Buổi sáng khi Chu bộ khoái tới đây, vết thương không nặng như thế này, có điều xung quanh vết thương đỏ sẫm, hơn nữa có bọng nước nhỏ, sau khi chọc vỡ thì chảy ra nước dịch màu nâu nhạt, rất hôi. Chu bộ khoái nói vết thương đau như bị lửa đốt".
"Có chẩn mạch xem lưỡi cho hắn không?"
"Sư huynh khám, hình như không chẩn mạch và xem lưỡi".
Diêm Diệu Thủ ở đằng sau giật mình cười lạnh: "Trị liệu ngoại thương còn phải xem mạch xem lưỡi à, thật không biết là hắn học y như thế nào, không phải là mượn cớ để..."
Bốp! Bốp!
Đỗ Văn Hạo vung tay tát hai cái rõ vang lên mặt Diêm Diệu Thủ.
A! Diêm Diệu Thủ che mặt lùi lại mấy bước, chỉ vào Đỗ Văn Hạo hét lên đầy kinh ngạc: "Ngươi... ngươi đánh người".
Đỗ Văn Hạo không nói thêm câu gì, cúi lưng , cầm quải trượng đặt cạnh Chu bộ khoái đang nằm trên ván cửa lên, đập tới tấp, đánh cho Diêm Diệu Thủ ôm đầu lăn lộn trên đất kêu thảm liên miên.
Lôi bộ đầu đứng khoanh tay, mặt đầy chế giễu nhìn thảm trạng của Diêm Diệu Thủ. Hắn không nói gì nên các bộ khoái tất nhiên cũng sẽ không ngăn cản, hơn nữa còn cười khinh thường nhìn Diêm Diệu Thủ bị đánh.
Hàm Đầu vội vàng quỳ xuống trước mặt Đỗ Văn hạo , giơ tay chặn quải trượng của hắn, cầu tình cho sư huynh. Đỗ Văn Hạo thấy Diêm Diệu Thủ bị đánh đến nỗi vỡ đầu chảy máu, máu men theo mặt chảy xuống, mới thở hổn hển ném quái trượng đi, chỉ vào Diêm Diệu Thủ đang nằm dưới đất kêu gào thảm thiết, quát: "Ta đã nhịn ngươi lâu rồi , hổ không ra uy thì ngươi coi là mèo bệnh à , hôm nay cho ngươi biết Mã vương gia có ba con mắt".
Lôi bộ đầu vỗ tay nói: "Đánh hay lắm, sớm đã nên đánh rồi. Chúng ta lén lút nói Đỗ đại phu ngài tính tình lành quá, đối với dạng đồ tôn vô lễ này, sớm đã phải giáo huấn một trận rồi".
Long bộ đầu cũng nói: "Đúng đó, thân là đồ tôn, bất kính với tôn trưởng, chính là ngỗ nghịch, sớm đã nên giáo huấn rồi".
Những bộ khoái khác cũng gật đầu tới tấp.
Người xưa đặc biệt coi trọng cương thường luân lý "chiếu theo ngũ phụ để trị tội" là một chế độ pháp luật cơ bản trong xã hội phong kiến. Nói đơn giản là , trưởng bối có thể tùy ý xử phạt vãn bối, thậm chí sát tử hay sát thương vãn bối cùng không cần phải đền mạng, hình phạt phải chịu cũng rất nhẹ. Còn có quy định dùng tiền chuộc để miễn chịu tội. Mà vãn bối nhục mạ trưởng bối, thuộc về bất hiếu, nếu sát tử hay sát thương trưởng bối, thuộc về ác nghịch, hai loại này đều thuốc trọng tội "thập ác bất xá", nặng nhất có thể lăng trì xử tử.
Hôm nay trên đại sảnh Tiền Bất Thu đã trọng tân bái sư. Diêm Diệu Thủ chính là đồ tôn của Đỗ Văn hạo, cho nên đương nhiên phải chịu sự ước thúc của chế độ này, DIêm Diệu Thủ thái độ xấc láo, những bộ khoái này vốn nhìn rất khó chịu, lại thêm lần này chính là hắn làm sai, các bộ khoái đương nhiên vỗ tay khen hay.
Tiền BẤt Thu nặng nề hừ một tiếng, chỉ vào Diêm Diệu Thủ, nói: "Vi sư đã nhiều lần nhắc nhở ngươi phải tôn trọng sư tổ rồi mà ngươi vẫn năm lần bảy lượt để ngoài tai. Hôm nay lại nói lời bất kính, chọc sư tổ ngươi tức giận như vậy, vi sư không thể giữ ngươi lại được nữa, khai trừ ngươi khỏi sư môn".
Diêm Diệu Thủ kinh hãi thất sắc. Hắn lúc nhỏ bị bệnh nặng sắp chết , là Tiền Bất Thu chữa khỏi bệnh cho hắn. Từ đó theo Tiền Bất Thu học y, Tiền Bất Thu đối với hắn có thể nói là vừa là thầy vừa là cha. Hắn lúc trước ba lần bảy lượt xung đột khiêu khích Đỗ Văn Hẹo,, phần lớn tình huống đều là để bảo vệ uy nghiêm cho sư phụ Tiền Bất Thu thần y. Lại thêm tính hắn luôn nói toạc móng heo, cho nên mới nhiều lần phạm sai lầm, không ngờ lần này sư phụ lại thực sự khai trừ mình ra khỏi sư môn. Diêm Diệu Thử sợ đến nỗi hồn phi phách tán, rầm một tiếng quỳ xuống đất, khôgn để ý đến máu đang đầm đìa trên đầu, quỳ xuống trước mặt Tiền Bất Thu, đập đầu thình thịch như giã tỏi: "Sư phụ, đồ nhi biết sai , không dám nữa đâu, xin sư phụ thu hồi quyết định đi... huhuhu..."
"Lão hủ không thể dung thứ loại đồ đệ ngỗ nghịch như ngươi. Ngươi đi đi". Tiền Bất Thu phất tay áo, lạnh lùng nói.
Diêm Diệu Thủ khóc gào thảm thiết: "Sư phụ. Đồ nhị biết sai rồi... không dám nữa đâu... xin lão nhân gia người thu hồi quyết định đi, huhuhu...".
Tiền Bất Thu mặt vẫn lạnh như cũ, không nói câu gì, trong mắt đã thấp thoáng có lệ quang.
Diêm Diệu Thủ khấu đầu cầu xin, thấy sư phụ vẫn một mực kiên trì, đột nhiên nghĩ ra muốn gỡ chuông phải tìm người buộc chuông. Nếu muốn Tiền Bất Thu thu hồi quyết định, trước tiên phải cầu xin Đỗ Văn hạo.
Diêm DIệu Thủ vội vàng quỳ xuông trước mặt Đỗ Văn Hạo, dập đàu bình bịch: "Tổ sư gia , đồ tôn biết sai rồi, sau này không dám nữa, nếu sau này còn tái phạm, đồ tôn... đồ tôn sẽ tự móc hai mắt, hoàng thiên trên cao, đồ tôn xin thề, sau này nếu còn bất kính sẽ bị sét đánh, không được chết yên lành. Cầu xin người, tổ sư gia, hãy bảo sư phụ lão nhân gia thu hồi quyết định đi. Ta ... ta chết cũng không rời bỏ sư phụ đâu..."
Đỗ Văn Hạo cúi đầu nhì, thấy trán hắn đã đầm đìa máu, lại thêm vừa rồi bị gậy đánh, quả thật là đầu vỡ máu chảy, thảm không nỡ nhìn, không ngờ mình vì quá tức giận, xuất thủ lại nặng như vậy, lạnh lùng nói: "Ngươi có biết Chu bộ khoái bị bệnh gì không?"
Diêm Diệu Thủ vừa khóc vừa lắc đầu liên tục: "Đồ nhi thật sự không biết, mắt thấy thương thế của Chu bộ khoái nguy kịch, lại muốn giá họa cho người khác, thực sự là lòng lang dạ sói mà, đồ tôn muốn hãm hại sư tổ, đồ tôn đã sai rồi, cầu xin sư tổ trách phạt khai ân".
"Ta nói cho ngươi biết, vết thương của Chu bộ khoái gọi là "khí tinh hoại tử" cũng gọi là "thối rữa ung nhọt" là vì vết thương không được xử lý sạch sẽ. Cảm nhiễm độc khí, thấp nhiệt và hỏa độc ẩn bên trong, độc tụ vào da thịt, khí huyết ngưng trệ, nhiệt thịnh thịt rữa mà thành. Chính không thể thắng tà, độc tà tẩu tản, không tiết được ra ngoài, ở bên trong tấn công vào nội tạng, thế độc dày đặc, độc tản ra tạo thành nguy chứng, loại bệnh này thế tới rất hung mãnh, thông thường thì nội trong ba ngày sau khi vết thương bị nhiễm trùng sẽ phát bệnh. Căn cứ theo những gì Hàm Đầu nói, buổi sáng lúc Chu bộ khoái tìm người khám bệnh. Trước đó bệnh đã tái phát rồi, chứng tỏ vết thương bị nhiễm trùng sẽ phát bệnh. Căn cứ theo những gì Hàm Đầu nói, buổi sáng lúc Chu bộ khoái tìm người khámb ệnh. Trước đó bệnh đã tái phát rồi, chứng tỏ vết thương đã nhiễm trùng từ trước khi ngươi dùng phương pháp của ta. Ngươi lại còn oán ta, ngươi tự xưng là "diệu thủ". Không ngờ ngay cả bị thối rữa cung không nhìn ra, chữa trị linh tinh, còn đổ thừa ta dạy không đúng. Đây là nguyên nhân chính mà bản sư tổ giáo huấn ngươi , để ngươi ghi nhớ lần giáo huấn này. Còn có bị khai trừ ra khỏi sư môn hay không, đối với loại đồ đệ ngỗ nghịch dạy mãi vẫn không sửa như ngươi, ta tuyệt đối không dung thứ".
Nụ Hồng Trắng Ngẩn Ngơ Xuân Mười Chín
http://truongton/forum/attachment.php?attachmentid=56772&stc=1&thumb=1&d=1300126068
Nhớ én CHợt Về Mang Đến Tuổi Đôi Mươi
Ôi!!!Thói Đời Nghĩ Mà Đau Lòng
Ta Cười Cuộc Đời Lắm Nỗi Đau Thương
Đỗ Văn Hạo tóm lấy hai tay đang khua khoắng lung tung trên không của chu bộ khoái, ngưng thần chẩn mạch, phát hiện mạch động rất mạnh, bóp miệng hắn để xem bựa lưỡi thì thấy có màu vàng và khô đét, đầu lưỡi thì đỏ sẫm, trong lòng liền nặng trĩu.
Đỗ Văn Hạo đứng dậy , quét mặt nhìn các bộ khoái có mặt ở đây, trầm giọng nói: "Trong các ngươi trên người ai có vết thương".
Thê tử Tô thị của Chu bộ khoái và Chu lão hán và các bộ khoái giúp khiêng Chu bộ khoái tới đây nhìn nhau, tất cả đều lắc đầu.
"Vậy có ai chạm vào vết thương, hoặc là quần áo bẩn đã bị tiêm nhiễm không?"
Mọi người lại đều lắc đầu.
Đỗ Văn hạo lúc này mới thở phào một hơi nhẹ nhõm, dặn dò tất cả không ai được hạm vào vết thương của chu bộ khoái.
Diêm Diệu Thủ lúc này mới cười cười: "Ta buổi sáng liệu thương cho Chu bộ khoái, đã chạm vào vết thương của hắn, có vấn đề gì à?"
Đỗ Văn Hạo nhìn chằm chằm vào hắn lạnh lùng nói: "Còn dụng cụ xử lý vết thương của ngươi thì sao, sau khi dùng xong có khử trùng đúng cách không?"
"Khử rồi, đương nhiên là khử rồi, án chiếu đúng cách yêu cầu khử trùng của sư tổ ngài: "Diêm Diệu Thủ dùng từ "ngài" rất là khoa trương. Trong lời nói đầy vẻ châm chọc: "Chính là vì chiếu theo phương pháp khử trùng của sư tổ ngài cho nên Chu bộ khoái mới thành thế này".
Đỗ Văn Hạo trong mắt lóe lên lửa giận. Cuối cùng vẫn áp chế được, hiện tại cứu người là cấp bách, không có thời gian cùng loại người này lý luận".
Đỗ Văn Hạo hỏi thê tử Tô thị của chu bộ khoái: "Tẩu tử! Chu đại ca buổi sáng trước khi tới Tế thế đường khám có gì không ổn không?"
Tô thị vừa khóc vừa nói: "Tối qua hắn có nói vết thương phình ra nên đau, giống như bị lửa đốt, ban đêm thì đau đến nỗi rên hừ hừ, sáng sớm liền đi khám".
Diêm Diệu Thử hừ một tiếng, thấp giọng nói với Hàm Đầu: "Người bị thương nào chả đau đến mức rên hừ hừ, chuyện này rất bình thường. Hắn hỏi vậy, không phải là mượn cớ để tìm đường cho qua sao?"
Hàm Đầu vội vàng tỏ ý bảo hắn đừng nói nữa.
Vẻ tức giận trong mắt Đỗ Văn Hạo càng thịnh hơn, cố gắng nhẫn nhịn không để ý đến hắn, hỏi Hàm Đầu: "Buổi sáng khi trị liệu vết thương cho Chu bộ khoái, vết thương thế nào, có xuất hiện loại tình huống như có bọng nước không?"
Diêm Diệu Thủ lại hừ một tiếng, chõ miệng vào nói: "Đương nhiên là không, lúc đó rất ổn, chẳng có chuyện gì cả, chính là dùng phương pháp của ngươi...".
"Câm mồm!" Đỗ Văn Hạo cuối cùng cũng phát tác, quay đầu lại lườm Diêm Diệu Thủ, nghiêm giọng hét lên: "Ta là tổ sư gia của ngươi, không hỏi thì ngươi đừng có nói leo, có tin ta lấy dưa chuột nhét vào miệng ngươi không?"
Diêm Diệu Thủ hậm hực lui một bước lại lẩm bẩm một câu: "Hung hăng cái gì cơ chứ..."
Hàm Đầu vội vàng cúi người nói: "Sư tổ! Buổi sáng khi Chu bộ khoái tới đây, vết thương không nặng như thế này, có điều xung quanh vết thương đỏ sẫm, hơn nữa có bọng nước nhỏ, sau khi chọc vỡ thì chảy ra nước dịch màu nâu nhạt, rất hôi. Chu bộ khoái nói vết thương đau như bị lửa đốt".
"Có chẩn mạch xem lưỡi cho hắn không?"
"Sư huynh khám, hình như không chẩn mạch và xem lưỡi".
Diêm Diệu Thủ ở đằng sau giật mình cười lạnh: "Trị liệu ngoại thương còn phải xem mạch xem lưỡi à, thật không biết là hắn học y như thế nào, không phải là mượn cớ để..."
Bốp! Bốp!
Đỗ Văn Hạo vung tay tát hai cái rõ vang lên mặt Diêm Diệu Thủ.
A! Diêm Diệu Thủ che mặt lùi lại mấy bước, chỉ vào Đỗ Văn Hạo hét lên đầy kinh ngạc: "Ngươi... ngươi đánh người".
Đỗ Văn Hạo không nói thêm câu gì, cúi lưng , cầm quải trượng đặt cạnh Chu bộ khoái đang nằm trên ván cửa lên, đập tới tấp, đánh cho Diêm Diệu Thủ ôm đầu lăn lộn trên đất kêu thảm liên miên.
Lôi bộ đầu đứng khoanh tay, mặt đầy chế giễu nhìn thảm trạng của Diêm Diệu Thủ. Hắn không nói gì nên các bộ khoái tất nhiên cũng sẽ không ngăn cản, hơn nữa còn cười khinh thường nhìn Diêm Diệu Thủ bị đánh.
Hàm Đầu vội vàng quỳ xuống trước mặt Đỗ Văn hạo , giơ tay chặn quải trượng của hắn, cầu tình cho sư huynh. Đỗ Văn Hạo thấy Diêm Diệu Thủ bị đánh đến nỗi vỡ đầu chảy máu, máu men theo mặt chảy xuống, mới thở hổn hển ném quái trượng đi, chỉ vào Diêm Diệu Thủ đang nằm dưới đất kêu gào thảm thiết, quát: "Ta đã nhịn ngươi lâu rồi , hổ không ra uy thì ngươi coi là mèo bệnh à , hôm nay cho ngươi biết Mã vương gia có ba con mắt".
Lôi bộ đầu vỗ tay nói: "Đánh hay lắm, sớm đã nên đánh rồi. Chúng ta lén lút nói Đỗ đại phu ngài tính tình lành quá, đối với dạng đồ tôn vô lễ này, sớm đã phải giáo huấn một trận rồi".
Long bộ đầu cũng nói: "Đúng đó, thân là đồ tôn, bất kính với tôn trưởng, chính là ngỗ nghịch, sớm đã nên giáo huấn rồi".
Những bộ khoái khác cũng gật đầu tới tấp.
Người xưa đặc biệt coi trọng cương thường luân lý "chiếu theo ngũ phụ để trị tội" là một chế độ pháp luật cơ bản trong xã hội phong kiến. Nói đơn giản là , trưởng bối có thể tùy ý xử phạt vãn bối, thậm chí sát tử hay sát thương vãn bối cùng không cần phải đền mạng, hình phạt phải chịu cũng rất nhẹ. Còn có quy định dùng tiền chuộc để miễn chịu tội. Mà vãn bối nhục mạ trưởng bối, thuộc về bất hiếu, nếu sát tử hay sát thương trưởng bối, thuộc về ác nghịch, hai loại này đều thuốc trọng tội "thập ác bất xá", nặng nhất có thể lăng trì xử tử.
Hôm nay trên đại sảnh Tiền Bất Thu đã trọng tân bái sư. Diêm Diệu Thủ chính là đồ tôn của Đỗ Văn hạo, cho nên đương nhiên phải chịu sự ước thúc của chế độ này, DIêm Diệu Thủ thái độ xấc láo, những bộ khoái này vốn nhìn rất khó chịu, lại thêm lần này chính là hắn làm sai, các bộ khoái đương nhiên vỗ tay khen hay.
Tiền BẤt Thu nặng nề hừ một tiếng, chỉ vào Diêm Diệu Thủ, nói: "Vi sư đã nhiều lần nhắc nhở ngươi phải tôn trọng sư tổ rồi mà ngươi vẫn năm lần bảy lượt để ngoài tai. Hôm nay lại nói lời bất kính, chọc sư tổ ngươi tức giận như vậy, vi sư không thể giữ ngươi lại được nữa, khai trừ ngươi khỏi sư môn".
Diêm Diệu Thủ kinh hãi thất sắc. Hắn lúc nhỏ bị bệnh nặng sắp chết , là Tiền Bất Thu chữa khỏi bệnh cho hắn. Từ đó theo Tiền Bất Thu học y, Tiền Bất Thu đối với hắn có thể nói là vừa là thầy vừa là cha. Hắn lúc trước ba lần bảy lượt xung đột khiêu khích Đỗ Văn Hẹo,, phần lớn tình huống đều là để bảo vệ uy nghiêm cho sư phụ Tiền Bất Thu thần y. Lại thêm tính hắn luôn nói toạc móng heo, cho nên mới nhiều lần phạm sai lầm, không ngờ lần này sư phụ lại thực sự khai trừ mình ra khỏi sư môn. Diêm Diệu Thử sợ đến nỗi hồn phi phách tán, rầm một tiếng quỳ xuống đất, khôgn để ý đến máu đang đầm đìa trên đầu, quỳ xuống trước mặt Tiền Bất Thu, đập đầu thình thịch như giã tỏi: "Sư phụ, đồ nhi biết sai , không dám nữa đâu, xin sư phụ thu hồi quyết định đi... huhuhu..."
"Lão hủ không thể dung thứ loại đồ đệ ngỗ nghịch như ngươi. Ngươi đi đi". Tiền Bất Thu phất tay áo, lạnh lùng nói.
Diêm Diệu Thủ khóc gào thảm thiết: "Sư phụ. Đồ nhị biết sai rồi... không dám nữa đâu... xin lão nhân gia người thu hồi quyết định đi, huhuhu...".
Tiền Bất Thu mặt vẫn lạnh như cũ, không nói câu gì, trong mắt đã thấp thoáng có lệ quang.
Diêm Diệu Thủ khấu đầu cầu xin, thấy sư phụ vẫn một mực kiên trì, đột nhiên nghĩ ra muốn gỡ chuông phải tìm người buộc chuông. Nếu muốn Tiền Bất Thu thu hồi quyết định, trước tiên phải cầu xin Đỗ Văn hạo.
Diêm DIệu Thủ vội vàng quỳ xuông trước mặt Đỗ Văn Hạo, dập đàu bình bịch: "Tổ sư gia , đồ tôn biết sai rồi, sau này không dám nữa, nếu sau này còn tái phạm, đồ tôn... đồ tôn sẽ tự móc hai mắt, hoàng thiên trên cao, đồ tôn xin thề, sau này nếu còn bất kính sẽ bị sét đánh, không được chết yên lành. Cầu xin người, tổ sư gia, hãy bảo sư phụ lão nhân gia thu hồi quyết định đi. Ta ... ta chết cũng không rời bỏ sư phụ đâu..."
Đỗ Văn Hạo cúi đầu nhì, thấy trán hắn đã đầm đìa máu, lại thêm vừa rồi bị gậy đánh, quả thật là đầu vỡ máu chảy, thảm không nỡ nhìn, không ngờ mình vì quá tức giận, xuất thủ lại nặng như vậy, lạnh lùng nói: "Ngươi có biết Chu bộ khoái bị bệnh gì không?"
Diêm Diệu Thủ vừa khóc vừa lắc đầu liên tục: "Đồ nhi thật sự không biết, mắt thấy thương thế của Chu bộ khoái nguy kịch, lại muốn giá họa cho người khác, thực sự là lòng lang dạ sói mà, đồ tôn muốn hãm hại sư tổ, đồ tôn đã sai rồi, cầu xin sư tổ trách phạt khai ân".
"Ta nói cho ngươi biết, vết thương của Chu bộ khoái gọi là "khí tinh hoại tử" cũng gọi là "thối rữa ung nhọt" là vì vết thương không được xử lý sạch sẽ. Cảm nhiễm độc khí, thấp nhiệt và hỏa độc ẩn bên trong, độc tụ vào da thịt, khí huyết ngưng trệ, nhiệt thịnh thịt rữa mà thành. Chính không thể thắng tà, độc tà tẩu tản, không tiết được ra ngoài, ở bên trong tấn công vào nội tạng, thế độc dày đặc, độc tản ra tạo thành nguy chứng, loại bệnh này thế tới rất hung mãnh, thông thường thì nội trong ba ngày sau khi vết thương bị nhiễm trùng sẽ phát bệnh. Căn cứ theo những gì Hàm Đầu nói, buổi sáng lúc Chu bộ khoái tìm người khám bệnh. Trước đó bệnh đã tái phát rồi, chứng tỏ vết thương bị nhiễm trùng sẽ phát bệnh. Căn cứ theo những gì Hàm Đầu nói, buổi sáng lúc Chu bộ khoái tìm người khámb ệnh. Trước đó bệnh đã tái phát rồi, chứng tỏ vết thương đã nhiễm trùng từ trước khi ngươi dùng phương pháp của ta. Ngươi lại còn oán ta, ngươi tự xưng là "diệu thủ". Không ngờ ngay cả bị thối rữa cung không nhìn ra, chữa trị linh tinh, còn đổ thừa ta dạy không đúng. Đây là nguyên nhân chính mà bản sư tổ giáo huấn ngươi , để ngươi ghi nhớ lần giáo huấn này. Còn có bị khai trừ ra khỏi sư môn hay không, đối với loại đồ đệ ngỗ nghịch dạy mãi vẫn không sửa như ngươi, ta tuyệt đối không dung thứ".
Nụ Hồng Trắng Ngẩn Ngơ Xuân Mười Chín
http://truongton/forum/attachment.php?attachmentid=56772&stc=1&thumb=1&d=1300126068
Nhớ én CHợt Về Mang Đến Tuổi Đôi Mươi
Ôi!!!Thói Đời Nghĩ Mà Đau Lòng
Ta Cười Cuộc Đời Lắm Nỗi Đau Thương
/549
|