Lý Huyền Lương nghe xong thì sửng sốt, “Chờ một chút, ý của cậu là… chúng ta sống cùng nhau? Cậu sẽ không làm chuyện biến thái với tôi?”
Mã Thần Nhất khẽ nhướng mày, hít sâu vào một hơi, lặp lại: “Sẽ không ép buộc cậu làm, nhưng nếu cậu tự nguyện thì lại là chuyện khác.”
Loại sự tình này ai lại tự nguyện chứ? Lý Huyền Lương khinh bỉ liếc hắn một cái, nghĩ thầm, nếu chỉ cần đổi chỗ ở là có thể giải quyết chuyện hợp đồng của Lý Lâm, vậy đúng là không còn gì tốt hơn. Huống hồ, thời gian một năm cũng không phải dài lắm.
Bất quá, y vẫn cẩn thận hỏi: “Đây chỉ là ước định bằng miệng thôi, sao tôi tin tưởng cậu được chứ?”
Mã Thần Nhất có chút tức giận: “Thế nào? Cậu đang nghi ngờ tôi ư?”
Lý Huyền Lương hơi hé miệng, suy nghĩ một chút, bất đắc dĩ gật đầu, hy vọng hắn có thể giữ chữ tín.
“Còn yêu cầu gì nữa không?” Y lo lắng hỏi, ngàn vạn lần hi vọng hắn chỉ yêu cầu có vậy.
Mã Thần Nhất nhìn nhìn gương mặt đầy vẻ đề phòng của y, gật đầu nói: “Không, chỉ vậy thôi.”
Lý Huyền Lương suy nghĩ một chút, nửa ngày sau mới cắn răng nói: “Được, tôi đồng ý.”
Lúc này, gương mặt Mã Thần Nhất mới lộ ra nụ cười, đưa tay ôm lấy Lý Huyền Lương, sắc mặt thoạt nhìn có chút uể oải.
Lý Huyền Lương xoay người lại, do dự chỉ vào bàn tay trên lưng, nói: “Nè, mạnh ai nấy ngủ được không?”
Mã Thần Nhất nhắm mắt lại, “Hừ!” nhẹ một tiếng.
“Đừng bao giờ nói ‘NO’ với tôi, cậu chỉ cần ngoan ngoãn nghe theo.”
Lý Huyền Lương cắn răng hỏi: “Đây… cũng coi như một nhiệm vụ của thế thân sao?”
Mã Thần Nhất gật đầu.
Lý Huyền Lương: ORZ…
***
Không biết là do tối qua đi ngủ quá muộn, hay là ngủ quá ngon giấc, sáng nay cư nhiên lại ngủ quên. Lý Huyền Lương vốn dự định sáng nay sẽ trở về căn hộ của mình thay quần áo, thế nhưng hiện tại…
Mã Thần Nhất mặc áo vest, cài xong khuy tay áo thì cầm lấy di động, liếc mắt nhìn về phía người nào đó đang ngồi ảo não trên giường. Sau đó, hắn xoay người lấy ra một chiếc áo khoác màu trắng từ trong tủ áo ném cho y.
“Thay đồ đi, tôi chở cậu đi làm, chắc vẫn còn kịp thời gian.”
“Gạt người sao? Chỉ còn 60 phút.” Lý Huyền Lương ngẩng đầu trừng hắn.
Mã Thần Nhất mỉm cười đầy tự tin, nói: “Nếu tôi chạy với tốc độ tối đa thì chừng 30 phút là tới thôi.”
Thấy Mã Thần Nhất kiêu ngạo như thế, Lý Huyền Lương cũng không nhiều lời thêm nữa, cứ xem như hắn đang nói chuyện cười. Y bắt đầu dùng tốc độ nhanh nhất mà thay áo. Chiếc áo khoác thể thao này từ trong ra ngoài đều toát ra vẻ sang trọng cao quý, bên ngoài tựa như màu vỏ sò hơi sáng, sờ vào không hề thô ráp mà rất mềm mại, bên trong lại lót thêm một lớp lông tơ màu trắng, cảm giác hết sức mịn màng , đoán không ra là lông của loại động vật nào. Phần lông đính trên mũ trùm phía sau lại càng bắt mắt hơn, thậm chí khóa kéo trước ngực cũng rất đặc biệt, nó có đính một viên kim cương rất to. Tuy Lý Huyền Lương nghĩ nó chắc hẳn chắc là đồ giả, nhưng thật sự là nó rất chói mắt, chẳng lẽ là kim cương thật sao? Con mẹ nó, ai lại đem kim cương đính lên quần áo chứ, bộ điên à?
Sau khi mặc vào người, Lý Huyền Lương liền cảm thấy rất ấm áp. Nhưng càng khiến y kinh ngạc hơn chính là, chiếc áo này hết sức vừa người, quả thực… giống như nó được may riêng cho y vậy. Y nhìn qua thân hình của Mã Thần Nhất, thầm nghi ngờ… đây là trang phục của Cao Lộ?
Mã Thần Nhất thấy Lý Huyền Lương đã mặc xong, liếc mắt nhìn một cái, áo sơ-mi trắng cổ cao đính lông thú phối hợp cùng áo khoác thể thao, khi y mặc vào trông đẹp đến lạ kỳ. Hắn vuốt vuốt cằm, có chút ngây ngẩn cả người.
Lý Huyền Lương bước nhanh tới mức Mã Thần Nhất không kịp mang cả giày. Y không chút khách khí nắm lấy tay hắn, nói: “Đi mau, đừng lề mề nữa.”
Hai người dùng tốc độ nhanh nhất phóng lên xe. Tuy rằng khi còn học trung học, Lý Huyền Lương ít nhiều cũng có nghe người ta nói rằng Mã Thần Nhất thích chơi xe đua, thế nhưng đến khi chính bản thân trải nghiệm, y mới có thể hiểu được cái gì gọi là ngàn cân treo sợi tóc.
Từ khi ngồi xuống ghế lái, trong miệng Mã Thần Nhất không lúc nào dứt ra khỏi điếu thuốc, bộ dáng tựa như đang dạo chơi mà khởi động xe. Lúc đầu thì tốc độ còn tương đối chậm, sau đó thì tăng tốc, lạng lách, lại tăng tốc, tiếp tục lạng lách. Khi ôm một khúc cua gấp, chiếc xe suýt nữa thì tông phải người qua đường, làm trái tim Lý Huyền Lương gần như vọt ra ngoài.
Tên Mã Thần Nhất kia vẫn tiếp tục duy trì tốc độ khủng khiếp đó, khiến cho mấy chiếc xe ôtô con đều bị hắn vượt qua dễ dàng. Lúc này, hắn đột nhiên lại ôm một khúc cua gấp, tay lái mạnh mẽ xoay vài vòng, chiếc xe như nghiêng hẳn về bên phải, lốp bánh xe phía sau ma sát kịch liệt với mặt đường tạo nên thanh âm kích thích màng nhĩ đến điên cuồng. Lúc này, tốc độ đã nhanh tới cực hạn, cảnh vật hai bên đường trôi qua vùn vụt, mờ mờ ảo ảo.
Tiếng ma sát của lốp xe dường như dội thẳng vào tai Lý Huyền Lương, lại còn kéo dài hết mấy giây, cho đến lúc tất cả mọi thứ đều trở nên ù ù cạc cạc, thậm chí y cũng vô thức lấy tay ôm đầu. Chừng ba giây sau, Mã Thần Nhất mới quay đầu lại, khóe miệng khẽ nhếch lên. Hắn “Khụ!” một tiếng, nói: “Tới rồi.”
Lý Huyền Lương toàn thân run rẩy, không nói tiếng nào kinh hoảng bước xuống xe. Khi đôi chân đã đặt trên mặt đất, bỗng nhiên có chút mềm nhũn đi. Phải biết rằng đêm qua tuyết rơi rất nhiều, tuy rằng tuyết trên đường đã được lau dọn đi, nhưng sát vỉa hè vẫn còn những vũng nước lớn do băng tan tạo thành, hắn lại dám chạy nhanh như thế trên mặt đường kiểu này…
Một trận gió lạnh thổi qua, thổi tung những chiếc lá khô còn vương trên mặt đất ẩm ướt. Lý Huyền Lương rùng mình một cái, tạm dừng bước, nghĩ thầm: Cậu là cái tên điên không muốn sống, nhưng bản thiếu gia không muốn chết chung với cậu.
Cắn răng quay đầu lại nhìn trừng trừng Mã Thần Nhất, y lầm bầm mắng: “Khốn kiếp, cậu có bản lĩnh như thế sao không đi lái máy bay a?” Nói xong, y đưa chân đạp một cước vào xe Mã Thần Nhất, kế đó mới xoay người, oán hận chạy vào công ty.
Mã Thần Nhất ngồi trong xe không nghe được Lý Huyền Lương nói cái gì, nhưng nhìn vẻ mặt tức giận đạp xe của y thì cũng có thể đoán ra được đại khái. Hắn từ từ nhắm mắt lại, phun ra một làn khói mỏng, nhớ tới đôi chân thon dài mảnh khảnh kia hoàn toàn không bị chiếc quần trắng che khuất, đôi mắt đen hơi nheo lại, hít thêm một hơi thuốc. Ho nhẹ mấy cái, hắn lập tức ném điếu thuốc trên tay xuống đất, ôm lấy thắt lưng chậm rãi ngã về phía sau. Lúc nãy lái xe động tác quá mạnh bạo đã chạm vào miệng vết thương. Đột nhiên, như nghĩ đến chuyện gì đó, khóe miệng hắn cong lên, tạo thành một nụ cười vừa tàn bạo vừa nguy hiểm.
Hứa Dương! Mày cư nhiên lại dám tìm người đâm tao, đã dám làm thì hậu quả chắc mày phải biết chứ!
Hắn ngồi thẳng dậy, khởi động xe. Mày đã chuẩn bị hậu sự xong hết rồi, đúng không?
Động cơ dường như cũng có tâm tình giống như chủ nhân của nó, phẫn nộ rít gào vài tiếng, rất nhanh đã tiến vào đường cao tốc. Tốc độ so với khi nãy tăng lên gấp đối, trực tiếp đem những mảnh băng còn sót lại trên mặt đất nghiền nát thành từng mảnh vụn.
***
Nguy hiểm thật! Vừa kịp đến công ty sớm hơn mười giây.
Mấy đồng nghiệp nhìn thấy Lý Huyền Lương đều có điểm kinh ngạc:
“Tiểu Lý à, cậu ăn mặc như vậy làm tôi suýt nữa nhận không ra luôn, rất có phong thái ngôi sao!” Một đồng nghiệp nói.
Lý Huyền Lương xấu hổ cười cười.
“Đúng đó, bộ cậu mới phát tài sao?” Một đồng nghiệp lớn tuổi hơn hỏi.
“A?” Nghe xong lời này, Lý Huyền Lương có chút mơ hồ không rõ.
Một đồng nghiệp khác lại gần, quan sát Lý Huyền Lương từ trên xuống dưới: “Oa, trời ạ, thật là xa xỉ, đây chính là hàng thủ công của Pháp, số lượng có hạn đó. Mỗi bộ đều phải được tính bằng tiền triệu.”
“Cậu nói bộ quần áo này sao?” Lý Huyền Lương sửng sốt, chỉ là một bộ quần áo thôi mà, có cần khoa trương vậy không?
“Khoa trương? Trên tạp chí có đăng đấy. Cậu xem chữ cái trên khóa kéo kìa, chính là biểu tượng của một nhãn hiệu cực kỳ danh tiếng. Ôi trời, mặt trên đính kim cương thật. Hơn nữa còn lớn như vậy.” Đồng nghiệp nam nữ hai bên nhìn chằm chằm vào nó, kinh ngạc xì xào bàn tán.
“Này, chắc là đồ giả thôi phải không?” Lý Huyền Lương phản bác.
“Là thật là thật, tuyệt đối là kim cương thật đó. Nhìn độ tinh khiết và đường cắt của nó xem. Viên này… chắc phải đến 2 ca-ra? Trời ạ!” Nữ đồng nghiệp nhỏ giọng kêu lên.
“Hử, kim cương thật sao?” Lý Huyền Lương để bọn họ nhìn cho đã mắt.
“Tiểu Lý, cậu đừng nói với chúng tôi rằng cậu đang quen với một quý bà giàu có nha?”
Lý Huyền Lương sợ họ hiểu lầm, liền vội vàng giải thích: “Đây là quần áo một người bạn của tôi. Đêm qua tôi ngủ lại ở nhà hắn, thay đồ xong thì hắn cho tôi mượn mặc tạm một ngày.”
“Ồ…” Các đồng nghiệp tính hỏi thêm vài câu nữa, nhưng đúng lúc có sếp đi ngang qua “Khụ!” một tiếng, mọi người đều lập tức tản ra.
Lý Huyền Lương thở mạnh một hơi, thầm suy nghĩ, đây bất quá chỉ là một bộ quần áo thôi mà? Cái gì số lượng có hạn, cái gì đính kim cương thật? Chẳng phải đang dụ dỗ kẻ khác phạm tội hay sao?
Trương Hoằng Văn cuời hì hì tiến lại gần, đặt một tay lên vai Lý Huyền Lương, hỏi: “Người bạn nào lại đem trang phục quý giá như thế cho cậu mượn? Giới thiệu cho tôi quen với được không?”
Lý Huyền Lương tiếp nhận xấp tài liệu trong tay hắn, nói: “Là một tên biến thái. Cậu đối với biến thái có hứng thú hả?”
Trương Hoằng Văn nghe xong thì tràn đầy tinh thần, “Biến thái cũng tốt mà, hiện nay những kẻ biến thái không còn giống như lúc xưa nữa, đây chính là xu thế vượt thời đại. Cậu xem những người có địa vị cao trong giới quý tộc, mấy ai không biến thái? Bộ cậu chưa nghe nói qua ‘càng có tiền càng biến thái, càng biến thái càng có tiền’ ư? Thử nghĩ xem, những người nghèo khổ cơm còn không có mà ăn, làm sao có thời gian biến thái? Cho nên tôi mới nói, gặp gỡ một vài người biến thái cũng tốt, chính bởi vì nó đang là xu thế thịnh hành nhất. Sau này sáu vị đại gia trên QQ lúc kí tên, đều có thể viết thế này: hôm nay bạn đã biến thái chưa? Sau đó thì triệu cáo thiên hạ, chỉ có biến thái mới là chân lý!”
‘Phựt phựt!’ Mấy sợi dây thần kinh trong đầu Lý Huyền Lương đồng loạt đứt hết. Y không thể nhịn được nữa, đem xấp tài liệu trên bàn ném vào mặt Trương Hoằng Văn, “Câm miệng!”
Trương Hoằng Văn nghiêng người né bàn tay của Lý Huyền Lương cùng xấp tài liệu, cười hì hì nói: “Tôi chỉ nói đùa thôi mà, cậu không cần phản ứng dữ dội đến thế chứ? Lúc nãy quản lý kêu hai chúng ta ra cửa hàng trưng bày sản phẩm để kiểm tra hàng mẫu đấy, đi thôi.”
Khi Lý Huyền Lương đứng dậy, suýt chút nữa thì làm dây mực lên áo. Y nhanh nhẹn né tránh, nhất thời đầy bụng hỏa khí, suy đoán rằng tên Mã Thần Nhất kia cho y mượn bộ quần áo này, có đúng hay không có âm mưu bên trong? Nếu như hắn nói y làm dơ rồi bắt y bồi thường, y nhất định bóp chết hắn!
Trương Hoằng Văn mặc một chiếc áo khoác da màu đen, quần cũng màu đen, dưới chân lại là một đôi giày màu đen nốt, trông rất tuấn tú. Khi hắn đi cùng Lý Huyền Lương toàn thân đều mặc quần áo màu trắng, tạo thành một cảm giác quái dị nói không nên lời.
Ở cửa hàng, người ra kẻ vào tấp nập, khi hai người bọn họ vừa xuất hiện, những nữ nhân viên mới đến làm không nhận ra bọn họ là ai, liền tụm năm tụm ba bắt chuyện: “Nè nè, các cô mau nhìn xem, là trang phục tình nhân trắng – đen phối hợp. Bọn họ là GAY đúng không? Đúng không a?”
Lý Huyền Lương đi phía sau nghe thấy, nhất thời lảo đảo vài bước, Trương Hoằng Văn ở phía trước vội vàng đỡ lấy y. Y ho khan nhẹ vài tiếng, mặt đỏ lên, quay đầu lại nhìn chằm chằm nữ nhân viên nhỏ tuổi kia, chỉ thấy cô ấy đang cùng vài nữ nhân viên khác vừa nhìn về phía bọn họ vừa bình luận. Y vội vàng quay đầu lại, đẩy mạnh Trương Hoằng Văn ra, tức giận nói: “Cậu tránh xa tôi ra một chút!” Nói xong, y đơn giản gạt hắn ra, vội vã đi thẳng về phía trước, duy trì một khoảng cách nhất định, khiến cho hắn chẳng hiểu ra làm sao.
Lý Huyền Lương bước đi mạnh bạo như muốn trút giận vào đôi giày dưới chân, căm tức nghĩ thầm, GAY cái gì mà GAY? Y có chỗ nào giống những kẻ đồng tính luyến ái chứ? Làm ơn đừng tự tiện gán cho y như vậy! Các cô gái thời nay trong đầu chứa cái gì a?
Càng nghĩ càng giận sôi lên, nói tới nói lui đều do tên Mã Thần Nhất chết tiệt. Nếu hắn không làm chuyện đó với y, hiện tại y thế nào lại để ý đến mấy câu nói kia? Khốn kiếp, tất cả đều là lỗi của hắn. Lý Huyền Lương nghiến răng nghĩ, nếu như tên họ Mã ấy còn dám động tay động chân với y lần nữa, y sẽ trực tiếp đạp chết hắn. Hợp đồng thế thân hay gì gì đó đều dẹp hết!
Lý Huyền Lương tràn đầy lửa hận, khi đi đến phòng chứa hàng mẫu, liền xem cánh cửa như là Mã Thần Nhất, nhấc chân đạp một cước. May mà Trương Hoằng Văn kịp thời kéo cánh cửa về phía sau, tránh xảy ra bi kịch cánh cửa vỡ nát. Hắn lau mồ hôi, cảm thấy may mắn, tuy rằng cánh cửa này không đáng bao nhiêu tiền, nhưng muốn tìm lý do chính đáng để giải thích cho cấp trên thì hơi phiền toái đây.
Hai người ở đó làm việc, một người kiểm tra số liệu, một người đối chiếu hàng mẫu. Lý Huyền Lương nghiêm mặt không nói gì, khiến cho Trương Hoằng Văn không hiểu rõ sự tình vò vò đầu, buồn bực suy nghĩ…
Một người đang yên đang lành, làm sao trong chớp mắt lại trở nên hung dữ thế kia?
Mã Thần Nhất khẽ nhướng mày, hít sâu vào một hơi, lặp lại: “Sẽ không ép buộc cậu làm, nhưng nếu cậu tự nguyện thì lại là chuyện khác.”
Loại sự tình này ai lại tự nguyện chứ? Lý Huyền Lương khinh bỉ liếc hắn một cái, nghĩ thầm, nếu chỉ cần đổi chỗ ở là có thể giải quyết chuyện hợp đồng của Lý Lâm, vậy đúng là không còn gì tốt hơn. Huống hồ, thời gian một năm cũng không phải dài lắm.
Bất quá, y vẫn cẩn thận hỏi: “Đây chỉ là ước định bằng miệng thôi, sao tôi tin tưởng cậu được chứ?”
Mã Thần Nhất có chút tức giận: “Thế nào? Cậu đang nghi ngờ tôi ư?”
Lý Huyền Lương hơi hé miệng, suy nghĩ một chút, bất đắc dĩ gật đầu, hy vọng hắn có thể giữ chữ tín.
“Còn yêu cầu gì nữa không?” Y lo lắng hỏi, ngàn vạn lần hi vọng hắn chỉ yêu cầu có vậy.
Mã Thần Nhất nhìn nhìn gương mặt đầy vẻ đề phòng của y, gật đầu nói: “Không, chỉ vậy thôi.”
Lý Huyền Lương suy nghĩ một chút, nửa ngày sau mới cắn răng nói: “Được, tôi đồng ý.”
Lúc này, gương mặt Mã Thần Nhất mới lộ ra nụ cười, đưa tay ôm lấy Lý Huyền Lương, sắc mặt thoạt nhìn có chút uể oải.
Lý Huyền Lương xoay người lại, do dự chỉ vào bàn tay trên lưng, nói: “Nè, mạnh ai nấy ngủ được không?”
Mã Thần Nhất nhắm mắt lại, “Hừ!” nhẹ một tiếng.
“Đừng bao giờ nói ‘NO’ với tôi, cậu chỉ cần ngoan ngoãn nghe theo.”
Lý Huyền Lương cắn răng hỏi: “Đây… cũng coi như một nhiệm vụ của thế thân sao?”
Mã Thần Nhất gật đầu.
Lý Huyền Lương: ORZ…
***
Không biết là do tối qua đi ngủ quá muộn, hay là ngủ quá ngon giấc, sáng nay cư nhiên lại ngủ quên. Lý Huyền Lương vốn dự định sáng nay sẽ trở về căn hộ của mình thay quần áo, thế nhưng hiện tại…
Mã Thần Nhất mặc áo vest, cài xong khuy tay áo thì cầm lấy di động, liếc mắt nhìn về phía người nào đó đang ngồi ảo não trên giường. Sau đó, hắn xoay người lấy ra một chiếc áo khoác màu trắng từ trong tủ áo ném cho y.
“Thay đồ đi, tôi chở cậu đi làm, chắc vẫn còn kịp thời gian.”
“Gạt người sao? Chỉ còn 60 phút.” Lý Huyền Lương ngẩng đầu trừng hắn.
Mã Thần Nhất mỉm cười đầy tự tin, nói: “Nếu tôi chạy với tốc độ tối đa thì chừng 30 phút là tới thôi.”
Thấy Mã Thần Nhất kiêu ngạo như thế, Lý Huyền Lương cũng không nhiều lời thêm nữa, cứ xem như hắn đang nói chuyện cười. Y bắt đầu dùng tốc độ nhanh nhất mà thay áo. Chiếc áo khoác thể thao này từ trong ra ngoài đều toát ra vẻ sang trọng cao quý, bên ngoài tựa như màu vỏ sò hơi sáng, sờ vào không hề thô ráp mà rất mềm mại, bên trong lại lót thêm một lớp lông tơ màu trắng, cảm giác hết sức mịn màng , đoán không ra là lông của loại động vật nào. Phần lông đính trên mũ trùm phía sau lại càng bắt mắt hơn, thậm chí khóa kéo trước ngực cũng rất đặc biệt, nó có đính một viên kim cương rất to. Tuy Lý Huyền Lương nghĩ nó chắc hẳn chắc là đồ giả, nhưng thật sự là nó rất chói mắt, chẳng lẽ là kim cương thật sao? Con mẹ nó, ai lại đem kim cương đính lên quần áo chứ, bộ điên à?
Sau khi mặc vào người, Lý Huyền Lương liền cảm thấy rất ấm áp. Nhưng càng khiến y kinh ngạc hơn chính là, chiếc áo này hết sức vừa người, quả thực… giống như nó được may riêng cho y vậy. Y nhìn qua thân hình của Mã Thần Nhất, thầm nghi ngờ… đây là trang phục của Cao Lộ?
Mã Thần Nhất thấy Lý Huyền Lương đã mặc xong, liếc mắt nhìn một cái, áo sơ-mi trắng cổ cao đính lông thú phối hợp cùng áo khoác thể thao, khi y mặc vào trông đẹp đến lạ kỳ. Hắn vuốt vuốt cằm, có chút ngây ngẩn cả người.
Lý Huyền Lương bước nhanh tới mức Mã Thần Nhất không kịp mang cả giày. Y không chút khách khí nắm lấy tay hắn, nói: “Đi mau, đừng lề mề nữa.”
Hai người dùng tốc độ nhanh nhất phóng lên xe. Tuy rằng khi còn học trung học, Lý Huyền Lương ít nhiều cũng có nghe người ta nói rằng Mã Thần Nhất thích chơi xe đua, thế nhưng đến khi chính bản thân trải nghiệm, y mới có thể hiểu được cái gì gọi là ngàn cân treo sợi tóc.
Từ khi ngồi xuống ghế lái, trong miệng Mã Thần Nhất không lúc nào dứt ra khỏi điếu thuốc, bộ dáng tựa như đang dạo chơi mà khởi động xe. Lúc đầu thì tốc độ còn tương đối chậm, sau đó thì tăng tốc, lạng lách, lại tăng tốc, tiếp tục lạng lách. Khi ôm một khúc cua gấp, chiếc xe suýt nữa thì tông phải người qua đường, làm trái tim Lý Huyền Lương gần như vọt ra ngoài.
Tên Mã Thần Nhất kia vẫn tiếp tục duy trì tốc độ khủng khiếp đó, khiến cho mấy chiếc xe ôtô con đều bị hắn vượt qua dễ dàng. Lúc này, hắn đột nhiên lại ôm một khúc cua gấp, tay lái mạnh mẽ xoay vài vòng, chiếc xe như nghiêng hẳn về bên phải, lốp bánh xe phía sau ma sát kịch liệt với mặt đường tạo nên thanh âm kích thích màng nhĩ đến điên cuồng. Lúc này, tốc độ đã nhanh tới cực hạn, cảnh vật hai bên đường trôi qua vùn vụt, mờ mờ ảo ảo.
Tiếng ma sát của lốp xe dường như dội thẳng vào tai Lý Huyền Lương, lại còn kéo dài hết mấy giây, cho đến lúc tất cả mọi thứ đều trở nên ù ù cạc cạc, thậm chí y cũng vô thức lấy tay ôm đầu. Chừng ba giây sau, Mã Thần Nhất mới quay đầu lại, khóe miệng khẽ nhếch lên. Hắn “Khụ!” một tiếng, nói: “Tới rồi.”
Lý Huyền Lương toàn thân run rẩy, không nói tiếng nào kinh hoảng bước xuống xe. Khi đôi chân đã đặt trên mặt đất, bỗng nhiên có chút mềm nhũn đi. Phải biết rằng đêm qua tuyết rơi rất nhiều, tuy rằng tuyết trên đường đã được lau dọn đi, nhưng sát vỉa hè vẫn còn những vũng nước lớn do băng tan tạo thành, hắn lại dám chạy nhanh như thế trên mặt đường kiểu này…
Một trận gió lạnh thổi qua, thổi tung những chiếc lá khô còn vương trên mặt đất ẩm ướt. Lý Huyền Lương rùng mình một cái, tạm dừng bước, nghĩ thầm: Cậu là cái tên điên không muốn sống, nhưng bản thiếu gia không muốn chết chung với cậu.
Cắn răng quay đầu lại nhìn trừng trừng Mã Thần Nhất, y lầm bầm mắng: “Khốn kiếp, cậu có bản lĩnh như thế sao không đi lái máy bay a?” Nói xong, y đưa chân đạp một cước vào xe Mã Thần Nhất, kế đó mới xoay người, oán hận chạy vào công ty.
Mã Thần Nhất ngồi trong xe không nghe được Lý Huyền Lương nói cái gì, nhưng nhìn vẻ mặt tức giận đạp xe của y thì cũng có thể đoán ra được đại khái. Hắn từ từ nhắm mắt lại, phun ra một làn khói mỏng, nhớ tới đôi chân thon dài mảnh khảnh kia hoàn toàn không bị chiếc quần trắng che khuất, đôi mắt đen hơi nheo lại, hít thêm một hơi thuốc. Ho nhẹ mấy cái, hắn lập tức ném điếu thuốc trên tay xuống đất, ôm lấy thắt lưng chậm rãi ngã về phía sau. Lúc nãy lái xe động tác quá mạnh bạo đã chạm vào miệng vết thương. Đột nhiên, như nghĩ đến chuyện gì đó, khóe miệng hắn cong lên, tạo thành một nụ cười vừa tàn bạo vừa nguy hiểm.
Hứa Dương! Mày cư nhiên lại dám tìm người đâm tao, đã dám làm thì hậu quả chắc mày phải biết chứ!
Hắn ngồi thẳng dậy, khởi động xe. Mày đã chuẩn bị hậu sự xong hết rồi, đúng không?
Động cơ dường như cũng có tâm tình giống như chủ nhân của nó, phẫn nộ rít gào vài tiếng, rất nhanh đã tiến vào đường cao tốc. Tốc độ so với khi nãy tăng lên gấp đối, trực tiếp đem những mảnh băng còn sót lại trên mặt đất nghiền nát thành từng mảnh vụn.
***
Nguy hiểm thật! Vừa kịp đến công ty sớm hơn mười giây.
Mấy đồng nghiệp nhìn thấy Lý Huyền Lương đều có điểm kinh ngạc:
“Tiểu Lý à, cậu ăn mặc như vậy làm tôi suýt nữa nhận không ra luôn, rất có phong thái ngôi sao!” Một đồng nghiệp nói.
Lý Huyền Lương xấu hổ cười cười.
“Đúng đó, bộ cậu mới phát tài sao?” Một đồng nghiệp lớn tuổi hơn hỏi.
“A?” Nghe xong lời này, Lý Huyền Lương có chút mơ hồ không rõ.
Một đồng nghiệp khác lại gần, quan sát Lý Huyền Lương từ trên xuống dưới: “Oa, trời ạ, thật là xa xỉ, đây chính là hàng thủ công của Pháp, số lượng có hạn đó. Mỗi bộ đều phải được tính bằng tiền triệu.”
“Cậu nói bộ quần áo này sao?” Lý Huyền Lương sửng sốt, chỉ là một bộ quần áo thôi mà, có cần khoa trương vậy không?
“Khoa trương? Trên tạp chí có đăng đấy. Cậu xem chữ cái trên khóa kéo kìa, chính là biểu tượng của một nhãn hiệu cực kỳ danh tiếng. Ôi trời, mặt trên đính kim cương thật. Hơn nữa còn lớn như vậy.” Đồng nghiệp nam nữ hai bên nhìn chằm chằm vào nó, kinh ngạc xì xào bàn tán.
“Này, chắc là đồ giả thôi phải không?” Lý Huyền Lương phản bác.
“Là thật là thật, tuyệt đối là kim cương thật đó. Nhìn độ tinh khiết và đường cắt của nó xem. Viên này… chắc phải đến 2 ca-ra? Trời ạ!” Nữ đồng nghiệp nhỏ giọng kêu lên.
“Hử, kim cương thật sao?” Lý Huyền Lương để bọn họ nhìn cho đã mắt.
“Tiểu Lý, cậu đừng nói với chúng tôi rằng cậu đang quen với một quý bà giàu có nha?”
Lý Huyền Lương sợ họ hiểu lầm, liền vội vàng giải thích: “Đây là quần áo một người bạn của tôi. Đêm qua tôi ngủ lại ở nhà hắn, thay đồ xong thì hắn cho tôi mượn mặc tạm một ngày.”
“Ồ…” Các đồng nghiệp tính hỏi thêm vài câu nữa, nhưng đúng lúc có sếp đi ngang qua “Khụ!” một tiếng, mọi người đều lập tức tản ra.
Lý Huyền Lương thở mạnh một hơi, thầm suy nghĩ, đây bất quá chỉ là một bộ quần áo thôi mà? Cái gì số lượng có hạn, cái gì đính kim cương thật? Chẳng phải đang dụ dỗ kẻ khác phạm tội hay sao?
Trương Hoằng Văn cuời hì hì tiến lại gần, đặt một tay lên vai Lý Huyền Lương, hỏi: “Người bạn nào lại đem trang phục quý giá như thế cho cậu mượn? Giới thiệu cho tôi quen với được không?”
Lý Huyền Lương tiếp nhận xấp tài liệu trong tay hắn, nói: “Là một tên biến thái. Cậu đối với biến thái có hứng thú hả?”
Trương Hoằng Văn nghe xong thì tràn đầy tinh thần, “Biến thái cũng tốt mà, hiện nay những kẻ biến thái không còn giống như lúc xưa nữa, đây chính là xu thế vượt thời đại. Cậu xem những người có địa vị cao trong giới quý tộc, mấy ai không biến thái? Bộ cậu chưa nghe nói qua ‘càng có tiền càng biến thái, càng biến thái càng có tiền’ ư? Thử nghĩ xem, những người nghèo khổ cơm còn không có mà ăn, làm sao có thời gian biến thái? Cho nên tôi mới nói, gặp gỡ một vài người biến thái cũng tốt, chính bởi vì nó đang là xu thế thịnh hành nhất. Sau này sáu vị đại gia trên QQ lúc kí tên, đều có thể viết thế này: hôm nay bạn đã biến thái chưa? Sau đó thì triệu cáo thiên hạ, chỉ có biến thái mới là chân lý!”
‘Phựt phựt!’ Mấy sợi dây thần kinh trong đầu Lý Huyền Lương đồng loạt đứt hết. Y không thể nhịn được nữa, đem xấp tài liệu trên bàn ném vào mặt Trương Hoằng Văn, “Câm miệng!”
Trương Hoằng Văn nghiêng người né bàn tay của Lý Huyền Lương cùng xấp tài liệu, cười hì hì nói: “Tôi chỉ nói đùa thôi mà, cậu không cần phản ứng dữ dội đến thế chứ? Lúc nãy quản lý kêu hai chúng ta ra cửa hàng trưng bày sản phẩm để kiểm tra hàng mẫu đấy, đi thôi.”
Khi Lý Huyền Lương đứng dậy, suýt chút nữa thì làm dây mực lên áo. Y nhanh nhẹn né tránh, nhất thời đầy bụng hỏa khí, suy đoán rằng tên Mã Thần Nhất kia cho y mượn bộ quần áo này, có đúng hay không có âm mưu bên trong? Nếu như hắn nói y làm dơ rồi bắt y bồi thường, y nhất định bóp chết hắn!
Trương Hoằng Văn mặc một chiếc áo khoác da màu đen, quần cũng màu đen, dưới chân lại là một đôi giày màu đen nốt, trông rất tuấn tú. Khi hắn đi cùng Lý Huyền Lương toàn thân đều mặc quần áo màu trắng, tạo thành một cảm giác quái dị nói không nên lời.
Ở cửa hàng, người ra kẻ vào tấp nập, khi hai người bọn họ vừa xuất hiện, những nữ nhân viên mới đến làm không nhận ra bọn họ là ai, liền tụm năm tụm ba bắt chuyện: “Nè nè, các cô mau nhìn xem, là trang phục tình nhân trắng – đen phối hợp. Bọn họ là GAY đúng không? Đúng không a?”
Lý Huyền Lương đi phía sau nghe thấy, nhất thời lảo đảo vài bước, Trương Hoằng Văn ở phía trước vội vàng đỡ lấy y. Y ho khan nhẹ vài tiếng, mặt đỏ lên, quay đầu lại nhìn chằm chằm nữ nhân viên nhỏ tuổi kia, chỉ thấy cô ấy đang cùng vài nữ nhân viên khác vừa nhìn về phía bọn họ vừa bình luận. Y vội vàng quay đầu lại, đẩy mạnh Trương Hoằng Văn ra, tức giận nói: “Cậu tránh xa tôi ra một chút!” Nói xong, y đơn giản gạt hắn ra, vội vã đi thẳng về phía trước, duy trì một khoảng cách nhất định, khiến cho hắn chẳng hiểu ra làm sao.
Lý Huyền Lương bước đi mạnh bạo như muốn trút giận vào đôi giày dưới chân, căm tức nghĩ thầm, GAY cái gì mà GAY? Y có chỗ nào giống những kẻ đồng tính luyến ái chứ? Làm ơn đừng tự tiện gán cho y như vậy! Các cô gái thời nay trong đầu chứa cái gì a?
Càng nghĩ càng giận sôi lên, nói tới nói lui đều do tên Mã Thần Nhất chết tiệt. Nếu hắn không làm chuyện đó với y, hiện tại y thế nào lại để ý đến mấy câu nói kia? Khốn kiếp, tất cả đều là lỗi của hắn. Lý Huyền Lương nghiến răng nghĩ, nếu như tên họ Mã ấy còn dám động tay động chân với y lần nữa, y sẽ trực tiếp đạp chết hắn. Hợp đồng thế thân hay gì gì đó đều dẹp hết!
Lý Huyền Lương tràn đầy lửa hận, khi đi đến phòng chứa hàng mẫu, liền xem cánh cửa như là Mã Thần Nhất, nhấc chân đạp một cước. May mà Trương Hoằng Văn kịp thời kéo cánh cửa về phía sau, tránh xảy ra bi kịch cánh cửa vỡ nát. Hắn lau mồ hôi, cảm thấy may mắn, tuy rằng cánh cửa này không đáng bao nhiêu tiền, nhưng muốn tìm lý do chính đáng để giải thích cho cấp trên thì hơi phiền toái đây.
Hai người ở đó làm việc, một người kiểm tra số liệu, một người đối chiếu hàng mẫu. Lý Huyền Lương nghiêm mặt không nói gì, khiến cho Trương Hoằng Văn không hiểu rõ sự tình vò vò đầu, buồn bực suy nghĩ…
Một người đang yên đang lành, làm sao trong chớp mắt lại trở nên hung dữ thế kia?
/53
|