Lời Cố Diễm nói khiến Dương Sóc dừng lại, sau đó, ánh mắt hắn nhất thời híp lại.
“Em cảm thấy nơi nào không đúng?”
Cố Diễm nhíu nhíu mày không biết nên nói thế nào, cái loại cảm giác không đúng này càng giống như một loại cảm giác mà thôi.
Nhưng bảo y nói cụ thể là lạ ở chỗ nào y lại nói không nên lời, chẳng qua là một loại bản năng cảm giác được nguy cơ khiến y không rét mà run.
Dương Sóc hơi mím môi muốn nói gì đó, bỗng nhiên, gốc thực vật bên trong không gian thế nhưng lại lên tiếng.
Vẫn là giọng bé trai nhưng hơi mang theo vui mừng không dễ phát giác.
“Bên ngoài có vật hữu ích với không gian!”
“Hử?” Dương Sóc híp híp mắt, vật hữu ích với không gian? “Ở đâu?”
Bởi vì dùng ý thức nói chuyện, Cố Diễm bên ngoài ngược lại không biết Dương Sóc đang câu thông cùng người khác.
“Cách nơi này không đến 200m… Ta muốn mượn dùng ánh mắt của ngươi, ngươi cho dây leo quấn lên tay để ta nhìn xem tình huống bên ngoài.”
Dương Sóc im lặng nghe theo, một lát sau, dây leo chỉ hướng siêu thị cách trạm xăng dầu hơn 200m, “Ở nơi đó, ta cảm giác vật hữu ích đang ở đó.”
Dương Sóc nhíu mày, “Rốt cục là thứ gì mi không cảm giác được sao?”
“Khoảng cách quá xa, phải đến trước mặt ta mới có thể biết.”
“Cố Diễm, bên kia có siêu thị, chúng ta đến xem một chút đi.”Dương Sóc đành phải nói với Cố Diễm.
Cố Diễm nhìn về phía siêu thị cách đó không xa, sau đó, ánh mắt ngưng lại ở phía đó.
Thời điểm ánh mắt dừng lại nơi đó… Cố Diễm biết rõ nơi nào khiến mình cảm thấy không thích hợp rồi.
“Chúng ta bên này cũng xong chuyện rồi, các cậu muốn đi siêu thị thì cùng nhau đi.” Trương Quân nghe thấy lời hai người liền chạy tới nói.
Dương Sóc nhẹ gật đầu, “Tốt, vậy thì cùng đi.”
Sau đó, năm người đi đến siêu thị, Lý Viện bị Dương Sóc hữu ý vô ý an bày ở vị trí chính giữa.
Càng đến gần nơi siêu thị cái loại cảm giác nguy cơ trong lòng Cố Diễm càng cao, vì vậy, y nhịn không được giữ chặt khuỷu tay Dương Sóc.
Dương Sóc hơi nghiêng đầu, dùng ánh mắt hỏi thăm Cố Diễm.
Cố Diễm nhẹ nhàng nói, “Càng đến gần cảm giác càng rõ ràng.”
Dương Sóc hiểu được đối phương nói đến loại cảm giác không đúng kia… Xem ra, thứ hữu ích với không gian mà gốc cây kia muốn cũng không dễ cầm như vậy!
“Bên trong siêu thị có khả năng gặp nguy hiểm, làm sao tìm thứ đó?” Dương Sóc dùng ý thức cùng gốc cây câu thông.
Dây leo quấn trên tay Dương Sóc đi trước dò xét, khoảng cách chừng năm mét phía trước, mà khoảng cách này khiến nó tìm được cửa lớn.
Ánh mắt Dương Sóc lóe lóe, có lẽ “Dị năng hệ thực vật” này của hắn cũng không củi mục như trong tưởng tượng?
“Bên trong có một thể biến dị cao cấp.” Thăm dò được kết quả gốc cây lập tức nói.
Thể biến dị cao cấp? Dương Sóc ngẩn người, hắn cũng không rõ những lời này là có ý gì.
“Cái gì là thể biến dị cao cấp?”
Gốc cây nếu như có mắt nhất định sẽ trợn trắng, cho nên, giọng trẻ con xùy một tiếng bật cười, “Chính là động vật tiến hóa. Cấp bậc cao hơn so với ngươi lúc này.”
Dương Sóc khẽ cười khổ, “Ta biết hiện tại ta rất yếu, mi không cần nhắc nhở ta, nếu mi ngại ta yếu mi có thể khiến bản thân trở nên mạnh một chút để trợ giúp ta… Mi cũng đừng quên, chúng ta bây giờ là châu chấu trên một sợi dây thừng, ta mạnh mi mạnh, đúng rồi, chúng ta giao lưu nhưng lại không có xưng hô rất bất tiện, mi có tên không?”
Gốc cây dường như không vui, dừng một chút, sau đó mới thản nhiên nói: “Chu Châu.”
Chu Châu? Quả nhiên có tên, xem ra cái người thủ hộ không gian Kỳ Lân này, bản thể thực vật kia… có khả năng thật sự sẽ có ngày “biến thành người!”
“Được rồi Chu Châu, động vật thể biến dị kia là loài gì?”
“Căn cứ theo hương vị có thể là mèo.”
“Mèo?” Dương Sóc nhíu mày, sinh vật họ mèo kỳ thực không dễ đối phó, đầu tiên, đối phương so với chó có tiếng là “Nuôi không quen,” hơn nữa, tốc độ đối phương rất nhanh, năng lực công kích lớn, hiện tại con mèo này lại là thể tiến hóa…
“Ừ, ngươi cẩn thận chút, cũng đừng tiêu luôn đó.”
“Năng lực con mèo này so với Cố Diễm thì sao?” Dương Sóc hỏi.
“Cố Diễm…” Chu Châu trầm ngâm một chút, “Sàn sàn nhau, Cố Diễm có lẽ có thể giải quyết, nhưng có thể bị thương tổn lông tóc.”
Dương Sóc thở sâu hít vào một hơi, màu mắt lạnh xuống, sống lại đời này, Cố Diễm đã là vảy ngược của hắn, nhìn đối phương bị thương là tuyệt đối không thể!
“Buông tha thứ kia đi.” Cuối cùng Dương Sóc thản nhiên nói.
Chu Châu không vui, “Ngươi không muốn trở nên mạnh mẽ sao? Huống chi, ngươi nghĩ cái xã hội hiện tại là xã hội gì, còn cho ngươi muốn tránh nguy hiểm liền tránh được sao? Cố Diễm không trải qua bị thương tẩy lễ cũng đừng nghĩ trưởng thành!”
Dương Sóc biết Chu Châu nói đúng, nhưng con người chính là như vậy, có một số việc dù biết rõ nhưng làm không được, mỗi người đối với đối tượng mình quan tâm đều đặc biệt xem trọng, cũng không cho phép tổn thương nửa điểm.
Bởi vì… sẽ đau lòng.
“Em xung phong.” Lúc này Cố Diễm mở miệng.
Dương Sóc kéo tay đối phương, nhẹ nhàng nói bên tai y: “Em phải đặc biệt cẩn thận, thực vật dò xét nói cho anh biết bên trong có động vật thể biến dị lợi hại, động vật kia có thể là mèo, rất lợi hại, em phải cẩn thận.”
Mèo? Ánh mắt Cố Diễm lóe lóe, thứ khiến y cảm giác nguy hiểm tồn tại vậy mà không phải thây ma mà là động vật thể biến dị sao? Mà Dương Sóc… thực vật của hắn lại có thể phát hiện!
Nặng nề nhẹ gật đầu, Cố Diễm tỏ ý bản thân biết rồi.
Mà lúc này Dương Sóc lại đang cùng Chu Châu câu thông, “Đợi chút nữa vào trong ta dùng thực vật thăm dò con mèo kia, mi có thể chuẩn xác tìm được phương vị của nó không?”
“Có thể tìm được, nhưng không thể trói chặt nó.” Chu Châu nói.
Kết quả này Dương Sóc đã dự liệu được, ở kiếp trước dị năng giả hệ thực vật đúng là rất yếu, hắn có thể được như bây giờ đã rất tốt rồi…
“Không thể hoàn toàn trói chặt, như vậy trong chốc lát thì sao?”
“Không nhiều hơn ba giây.” Chu Châu suy nghĩ một chút rồi nói.
Thời gian này chắc đủ rồi! Dương Sóc theo sát sau lưng Cố Diễm, nói nhỏ: “Cố Diễm, đợi lát nữa anh dùng dây leo trói chặt con mèo kia, chú ý nắm chắc thời gian công kích.”
Cố Diễm không đồng ý quyết định này, “Thể biến dị kia rất nguy hiểm, anh không thể mạo hiểm.”
Dương Sóc nhẹ nhàng cười, “Đứa ngốc, anh luôn bên cạnh em mà.”
Thân hình Cố Diễm hơi chấn động, bên tai nhàn nhạt hồng, “… Mặc kệ như thế nào, anh phải cẩn thận.”
“Đương nhiên, sao anh nỡ khiến Diễm thủ tiết vì anh.” (vô sỉ >.
“Em cảm thấy nơi nào không đúng?”
Cố Diễm nhíu nhíu mày không biết nên nói thế nào, cái loại cảm giác không đúng này càng giống như một loại cảm giác mà thôi.
Nhưng bảo y nói cụ thể là lạ ở chỗ nào y lại nói không nên lời, chẳng qua là một loại bản năng cảm giác được nguy cơ khiến y không rét mà run.
Dương Sóc hơi mím môi muốn nói gì đó, bỗng nhiên, gốc thực vật bên trong không gian thế nhưng lại lên tiếng.
Vẫn là giọng bé trai nhưng hơi mang theo vui mừng không dễ phát giác.
“Bên ngoài có vật hữu ích với không gian!”
“Hử?” Dương Sóc híp híp mắt, vật hữu ích với không gian? “Ở đâu?”
Bởi vì dùng ý thức nói chuyện, Cố Diễm bên ngoài ngược lại không biết Dương Sóc đang câu thông cùng người khác.
“Cách nơi này không đến 200m… Ta muốn mượn dùng ánh mắt của ngươi, ngươi cho dây leo quấn lên tay để ta nhìn xem tình huống bên ngoài.”
Dương Sóc im lặng nghe theo, một lát sau, dây leo chỉ hướng siêu thị cách trạm xăng dầu hơn 200m, “Ở nơi đó, ta cảm giác vật hữu ích đang ở đó.”
Dương Sóc nhíu mày, “Rốt cục là thứ gì mi không cảm giác được sao?”
“Khoảng cách quá xa, phải đến trước mặt ta mới có thể biết.”
“Cố Diễm, bên kia có siêu thị, chúng ta đến xem một chút đi.”Dương Sóc đành phải nói với Cố Diễm.
Cố Diễm nhìn về phía siêu thị cách đó không xa, sau đó, ánh mắt ngưng lại ở phía đó.
Thời điểm ánh mắt dừng lại nơi đó… Cố Diễm biết rõ nơi nào khiến mình cảm thấy không thích hợp rồi.
“Chúng ta bên này cũng xong chuyện rồi, các cậu muốn đi siêu thị thì cùng nhau đi.” Trương Quân nghe thấy lời hai người liền chạy tới nói.
Dương Sóc nhẹ gật đầu, “Tốt, vậy thì cùng đi.”
Sau đó, năm người đi đến siêu thị, Lý Viện bị Dương Sóc hữu ý vô ý an bày ở vị trí chính giữa.
Càng đến gần nơi siêu thị cái loại cảm giác nguy cơ trong lòng Cố Diễm càng cao, vì vậy, y nhịn không được giữ chặt khuỷu tay Dương Sóc.
Dương Sóc hơi nghiêng đầu, dùng ánh mắt hỏi thăm Cố Diễm.
Cố Diễm nhẹ nhàng nói, “Càng đến gần cảm giác càng rõ ràng.”
Dương Sóc hiểu được đối phương nói đến loại cảm giác không đúng kia… Xem ra, thứ hữu ích với không gian mà gốc cây kia muốn cũng không dễ cầm như vậy!
“Bên trong siêu thị có khả năng gặp nguy hiểm, làm sao tìm thứ đó?” Dương Sóc dùng ý thức cùng gốc cây câu thông.
Dây leo quấn trên tay Dương Sóc đi trước dò xét, khoảng cách chừng năm mét phía trước, mà khoảng cách này khiến nó tìm được cửa lớn.
Ánh mắt Dương Sóc lóe lóe, có lẽ “Dị năng hệ thực vật” này của hắn cũng không củi mục như trong tưởng tượng?
“Bên trong có một thể biến dị cao cấp.” Thăm dò được kết quả gốc cây lập tức nói.
Thể biến dị cao cấp? Dương Sóc ngẩn người, hắn cũng không rõ những lời này là có ý gì.
“Cái gì là thể biến dị cao cấp?”
Gốc cây nếu như có mắt nhất định sẽ trợn trắng, cho nên, giọng trẻ con xùy một tiếng bật cười, “Chính là động vật tiến hóa. Cấp bậc cao hơn so với ngươi lúc này.”
Dương Sóc khẽ cười khổ, “Ta biết hiện tại ta rất yếu, mi không cần nhắc nhở ta, nếu mi ngại ta yếu mi có thể khiến bản thân trở nên mạnh một chút để trợ giúp ta… Mi cũng đừng quên, chúng ta bây giờ là châu chấu trên một sợi dây thừng, ta mạnh mi mạnh, đúng rồi, chúng ta giao lưu nhưng lại không có xưng hô rất bất tiện, mi có tên không?”
Gốc cây dường như không vui, dừng một chút, sau đó mới thản nhiên nói: “Chu Châu.”
Chu Châu? Quả nhiên có tên, xem ra cái người thủ hộ không gian Kỳ Lân này, bản thể thực vật kia… có khả năng thật sự sẽ có ngày “biến thành người!”
“Được rồi Chu Châu, động vật thể biến dị kia là loài gì?”
“Căn cứ theo hương vị có thể là mèo.”
“Mèo?” Dương Sóc nhíu mày, sinh vật họ mèo kỳ thực không dễ đối phó, đầu tiên, đối phương so với chó có tiếng là “Nuôi không quen,” hơn nữa, tốc độ đối phương rất nhanh, năng lực công kích lớn, hiện tại con mèo này lại là thể tiến hóa…
“Ừ, ngươi cẩn thận chút, cũng đừng tiêu luôn đó.”
“Năng lực con mèo này so với Cố Diễm thì sao?” Dương Sóc hỏi.
“Cố Diễm…” Chu Châu trầm ngâm một chút, “Sàn sàn nhau, Cố Diễm có lẽ có thể giải quyết, nhưng có thể bị thương tổn lông tóc.”
Dương Sóc thở sâu hít vào một hơi, màu mắt lạnh xuống, sống lại đời này, Cố Diễm đã là vảy ngược của hắn, nhìn đối phương bị thương là tuyệt đối không thể!
“Buông tha thứ kia đi.” Cuối cùng Dương Sóc thản nhiên nói.
Chu Châu không vui, “Ngươi không muốn trở nên mạnh mẽ sao? Huống chi, ngươi nghĩ cái xã hội hiện tại là xã hội gì, còn cho ngươi muốn tránh nguy hiểm liền tránh được sao? Cố Diễm không trải qua bị thương tẩy lễ cũng đừng nghĩ trưởng thành!”
Dương Sóc biết Chu Châu nói đúng, nhưng con người chính là như vậy, có một số việc dù biết rõ nhưng làm không được, mỗi người đối với đối tượng mình quan tâm đều đặc biệt xem trọng, cũng không cho phép tổn thương nửa điểm.
Bởi vì… sẽ đau lòng.
“Em xung phong.” Lúc này Cố Diễm mở miệng.
Dương Sóc kéo tay đối phương, nhẹ nhàng nói bên tai y: “Em phải đặc biệt cẩn thận, thực vật dò xét nói cho anh biết bên trong có động vật thể biến dị lợi hại, động vật kia có thể là mèo, rất lợi hại, em phải cẩn thận.”
Mèo? Ánh mắt Cố Diễm lóe lóe, thứ khiến y cảm giác nguy hiểm tồn tại vậy mà không phải thây ma mà là động vật thể biến dị sao? Mà Dương Sóc… thực vật của hắn lại có thể phát hiện!
Nặng nề nhẹ gật đầu, Cố Diễm tỏ ý bản thân biết rồi.
Mà lúc này Dương Sóc lại đang cùng Chu Châu câu thông, “Đợi chút nữa vào trong ta dùng thực vật thăm dò con mèo kia, mi có thể chuẩn xác tìm được phương vị của nó không?”
“Có thể tìm được, nhưng không thể trói chặt nó.” Chu Châu nói.
Kết quả này Dương Sóc đã dự liệu được, ở kiếp trước dị năng giả hệ thực vật đúng là rất yếu, hắn có thể được như bây giờ đã rất tốt rồi…
“Không thể hoàn toàn trói chặt, như vậy trong chốc lát thì sao?”
“Không nhiều hơn ba giây.” Chu Châu suy nghĩ một chút rồi nói.
Thời gian này chắc đủ rồi! Dương Sóc theo sát sau lưng Cố Diễm, nói nhỏ: “Cố Diễm, đợi lát nữa anh dùng dây leo trói chặt con mèo kia, chú ý nắm chắc thời gian công kích.”
Cố Diễm không đồng ý quyết định này, “Thể biến dị kia rất nguy hiểm, anh không thể mạo hiểm.”
Dương Sóc nhẹ nhàng cười, “Đứa ngốc, anh luôn bên cạnh em mà.”
Thân hình Cố Diễm hơi chấn động, bên tai nhàn nhạt hồng, “… Mặc kệ như thế nào, anh phải cẩn thận.”
“Đương nhiên, sao anh nỡ khiến Diễm thủ tiết vì anh.” (vô sỉ >.
/92
|