Sau khi hai người thân mật một lúc thì song song xuống lầu, dưới lầu, tất cả mọi người đều có mặt, nhìn thấy hai người đi xuống trừ một mình Lý Viện còn lại đều lộ ra nụ cười.
Trương Quân là người đầu tiên chạy tới, “Cố Diễm tỉnh rồi à, vậy thì thật quá tốt rồi! Không sao chứ?”
Cố Diễm nhàn nhạt cười, “Ừ, không có chuyện gì.”
Dương Sóc vỗ vỗ lên bả vai Trương Quân, “Chúng tôi không sao cả, cũng nên chuẩn bị xuất phát rồi.”
Trương Quân hoàn toàn không dị nghị, gật đầu, “Được, vậy thì tốt rồi.”
Trình Viễn đi tới, “Cố tổng.”
Cố Diễm khẽ gật đầu với đối phương, “Không xảy ra vấn đề gì chứ?”
Trình Viễn cười ha ha hai tiếng, “Không có gì, mấy anh em đều biết tự chăm sóc bản thân.”
Mấy người lại hàn huyên vài câu, Cố Diễm nói ý định kế tiếp, trong lúc đó, ánh mắt khẽ quét qua người ba anh em Đổng Dương Thanh, Dương Sóc chẳng qua lẳng lặng mà nghe, nghe Cố Diễm đâu vào đấy an bài hành động về sau… cảm giác này, thật tốt!
Ừ, có lẽ, đó chính là cảm giác tự hào trong truyền thuyết đi?
An bài hoàn tất, một đoàn người liền ra khỏi tòa nhà, vẫn là hai chiếc xe, bọn người Cố Diễm một chiếc, lái xe vẫn là Trương Quân. Đằng sau đi theo là bọn Trình Viễn, lái xe là Phương Quốc.
Phải nói, vận may của bọn người Trình Viễn quả thật không tệ, vốn năm người còn có người không phải dị năng giả, nhưng bất quá chỉ thời gian một buổi sáng, trong chiến đấu, người không có dị năng cư nhiên cũng kích phát dị năng!
Mà so ra thì bọn Cố Diễm bên này chậm một chút, ít nhất Liễu Phi Dương hiện tại vẫn là người bình thường.
Trương Quân đang lái xe, cho nên không cần cậu ta chiến đấu, bình thường đều là Dương Sóc dùng dị năng hệ thực vật buộc chặt thây ma, sau đó Cố Diễm ném một dị năng qua, có khi là lôi điện, có khi là hỏa.
Trên đường, hai người phối hợp càng ngày càng ăn ý.
Đến trưa mọi người đều đói, Dương Sóc lấy thức ăn ra phân phát cho mọi người. Có Điều xe cũng không ngừng lại, lúc này nếu muốn đỗ xe còn phải tìm địa điểm tốt, xe cũng không phải nói ngừng là có thể tùy tiện ngừng.
“Ra khỏi thị trấn nhỏ rồi.” Liễu Phi Dương nói.
Dương Sóc liếc mắt ra ngoài, nhàn nhạt ừ một tiếng, đời này, có lẽ đã thay đổi! Hắn cùng Cố Diễm… rốt cục ra khỏi thị trấn này, lại nhanh như vậy.
Cả đời trước, bọn họ đúng là không thể rời khỏi nơi này…
Nghĩ đến đó, Dương Sóc hơi nắm chặt tay Cố Diễm bên cạnh.
Tay Dương Sóc có chút ướt mồ hôi, Cố Diễm không khỏi quan tâm hỏi: “Mệt mỏi sao?”
Dương Sóc lắc đầu, mà lúc này Trương Quân lại hỏi: “Chúng ta có lên đường cao tốc không?”
Dương Sóc không trả lời mà quay đầu hỏi Cố Diễm: “Em thấy sao?”
Cố Diễm nghĩ nghĩ, “Lên đi, thời điểm này mặc dù người chạy nạn rất nhiều, nhưng người trốn trong nhà cũng nhiều, đường cao tốc… hẳn không đông đúc lắm.”
Dương Sóc ngẫm lại cũng đồng ý, “Ừ, vậy chúng ta lên đường cao tốc đi.”
Bọn Trình Viễn cũng theo phía sau xe Cố Diễm lên xa lộ, trên xa lộ, xe càng nhiều hơn, cái loại cảm giác khẩn trương khi chạy trốn khỏi cái chết cũng càng mãnh liệt hơn chút ít.
Trên đường cao tốc thây ma cũng không ít, nhưng phần nhiều là dùng xe tông qua, thật sự tông không được mới xuống giải quyết. Mà giải quyết…. liền khó tránh khỏi bị thương, dù sao dị năng giả cũng không phải khắp nơi đều có.
Có chiếc xe bị đụng lật ở ven đường, may mà lộ đủ rộng, bằng không e rằng thật sự chắn ngay lối đi.
Bỗng nhiên, “C-K-Í-T..T..T..” tiếng thắng xe đột nhiên vang lên, mày Dương Sóc nhanh chóng nhíu lại, ở thời khắc mấu chốt ôm lấy Cố Diễm khiến đối phương nghiêng về phía trước thân thể đụng vào bờ vai mình.
“Aizz…” Dương Sóc nhếch miệng.
“Dương Sóc!” Cố Diễm nóng nảy, “Anh không sao chứ?”
Dương Sóc nhếch miệng cười, “Không sao, còn em? Đụng có đau không?”
Cố Diễm lắc đầu, sau đó hung hăng trừng mắt nhìn Trương Quân ngồi phía trước, “Cậu láy xe thế nào vậy!”
Trương Quân cười khổ, “Cũng không phải tôi cố ý, nếu là thây ma cản đường tôi có thể không chút do dự trực tiếp tông vào, nhưng cản đường là con người!” Chẳng lẽ cũng trực tiếp đụng bay sao? Mặc dù hiện tại có vẻ pháp luật đã không có tác dụng gì, nhưng mà… được rồi, tha thứ cậu ta, bây giờ còn không làm được chuyện tàn nhẫn như vậy.
Cố Diễm nhìn về phái ngoài cửa sổ, phát hiện kẻ cản đường, mày càng nhăn chặt, trong mắt càng hiện lên hàn quang.
Dương Sóc tự nhiên cũng trong thấy kẻ cản đường kia, trong mắt cũng hiện lên ánh sáng lạnh. Cái thế giới này thật đúng là khéo, lại là một “Người quen” đây mà!
Trương Quân là người đầu tiên chạy tới, “Cố Diễm tỉnh rồi à, vậy thì thật quá tốt rồi! Không sao chứ?”
Cố Diễm nhàn nhạt cười, “Ừ, không có chuyện gì.”
Dương Sóc vỗ vỗ lên bả vai Trương Quân, “Chúng tôi không sao cả, cũng nên chuẩn bị xuất phát rồi.”
Trương Quân hoàn toàn không dị nghị, gật đầu, “Được, vậy thì tốt rồi.”
Trình Viễn đi tới, “Cố tổng.”
Cố Diễm khẽ gật đầu với đối phương, “Không xảy ra vấn đề gì chứ?”
Trình Viễn cười ha ha hai tiếng, “Không có gì, mấy anh em đều biết tự chăm sóc bản thân.”
Mấy người lại hàn huyên vài câu, Cố Diễm nói ý định kế tiếp, trong lúc đó, ánh mắt khẽ quét qua người ba anh em Đổng Dương Thanh, Dương Sóc chẳng qua lẳng lặng mà nghe, nghe Cố Diễm đâu vào đấy an bài hành động về sau… cảm giác này, thật tốt!
Ừ, có lẽ, đó chính là cảm giác tự hào trong truyền thuyết đi?
An bài hoàn tất, một đoàn người liền ra khỏi tòa nhà, vẫn là hai chiếc xe, bọn người Cố Diễm một chiếc, lái xe vẫn là Trương Quân. Đằng sau đi theo là bọn Trình Viễn, lái xe là Phương Quốc.
Phải nói, vận may của bọn người Trình Viễn quả thật không tệ, vốn năm người còn có người không phải dị năng giả, nhưng bất quá chỉ thời gian một buổi sáng, trong chiến đấu, người không có dị năng cư nhiên cũng kích phát dị năng!
Mà so ra thì bọn Cố Diễm bên này chậm một chút, ít nhất Liễu Phi Dương hiện tại vẫn là người bình thường.
Trương Quân đang lái xe, cho nên không cần cậu ta chiến đấu, bình thường đều là Dương Sóc dùng dị năng hệ thực vật buộc chặt thây ma, sau đó Cố Diễm ném một dị năng qua, có khi là lôi điện, có khi là hỏa.
Trên đường, hai người phối hợp càng ngày càng ăn ý.
Đến trưa mọi người đều đói, Dương Sóc lấy thức ăn ra phân phát cho mọi người. Có Điều xe cũng không ngừng lại, lúc này nếu muốn đỗ xe còn phải tìm địa điểm tốt, xe cũng không phải nói ngừng là có thể tùy tiện ngừng.
“Ra khỏi thị trấn nhỏ rồi.” Liễu Phi Dương nói.
Dương Sóc liếc mắt ra ngoài, nhàn nhạt ừ một tiếng, đời này, có lẽ đã thay đổi! Hắn cùng Cố Diễm… rốt cục ra khỏi thị trấn này, lại nhanh như vậy.
Cả đời trước, bọn họ đúng là không thể rời khỏi nơi này…
Nghĩ đến đó, Dương Sóc hơi nắm chặt tay Cố Diễm bên cạnh.
Tay Dương Sóc có chút ướt mồ hôi, Cố Diễm không khỏi quan tâm hỏi: “Mệt mỏi sao?”
Dương Sóc lắc đầu, mà lúc này Trương Quân lại hỏi: “Chúng ta có lên đường cao tốc không?”
Dương Sóc không trả lời mà quay đầu hỏi Cố Diễm: “Em thấy sao?”
Cố Diễm nghĩ nghĩ, “Lên đi, thời điểm này mặc dù người chạy nạn rất nhiều, nhưng người trốn trong nhà cũng nhiều, đường cao tốc… hẳn không đông đúc lắm.”
Dương Sóc ngẫm lại cũng đồng ý, “Ừ, vậy chúng ta lên đường cao tốc đi.”
Bọn Trình Viễn cũng theo phía sau xe Cố Diễm lên xa lộ, trên xa lộ, xe càng nhiều hơn, cái loại cảm giác khẩn trương khi chạy trốn khỏi cái chết cũng càng mãnh liệt hơn chút ít.
Trên đường cao tốc thây ma cũng không ít, nhưng phần nhiều là dùng xe tông qua, thật sự tông không được mới xuống giải quyết. Mà giải quyết…. liền khó tránh khỏi bị thương, dù sao dị năng giả cũng không phải khắp nơi đều có.
Có chiếc xe bị đụng lật ở ven đường, may mà lộ đủ rộng, bằng không e rằng thật sự chắn ngay lối đi.
Bỗng nhiên, “C-K-Í-T..T..T..” tiếng thắng xe đột nhiên vang lên, mày Dương Sóc nhanh chóng nhíu lại, ở thời khắc mấu chốt ôm lấy Cố Diễm khiến đối phương nghiêng về phía trước thân thể đụng vào bờ vai mình.
“Aizz…” Dương Sóc nhếch miệng.
“Dương Sóc!” Cố Diễm nóng nảy, “Anh không sao chứ?”
Dương Sóc nhếch miệng cười, “Không sao, còn em? Đụng có đau không?”
Cố Diễm lắc đầu, sau đó hung hăng trừng mắt nhìn Trương Quân ngồi phía trước, “Cậu láy xe thế nào vậy!”
Trương Quân cười khổ, “Cũng không phải tôi cố ý, nếu là thây ma cản đường tôi có thể không chút do dự trực tiếp tông vào, nhưng cản đường là con người!” Chẳng lẽ cũng trực tiếp đụng bay sao? Mặc dù hiện tại có vẻ pháp luật đã không có tác dụng gì, nhưng mà… được rồi, tha thứ cậu ta, bây giờ còn không làm được chuyện tàn nhẫn như vậy.
Cố Diễm nhìn về phái ngoài cửa sổ, phát hiện kẻ cản đường, mày càng nhăn chặt, trong mắt càng hiện lên hàn quang.
Dương Sóc tự nhiên cũng trong thấy kẻ cản đường kia, trong mắt cũng hiện lên ánh sáng lạnh. Cái thế giới này thật đúng là khéo, lại là một “Người quen” đây mà!
/92
|