Xung đột bên kia đều dẫn tới ánh mắt đám người Dương Sóc.
Hầu như tất cả mọi người cùng cau mày, nhất là Dương Sóc.
Trong mắt Cố Diễm hiện lên một tia sáng lạnh, thoáng qua tức thì.
Mày nhíu chặt nhất chính là Trình Viễn, gã không quên cô gái kia cùng một nhóm với bọn Cố Diễm, mà hiện tại cô ta nổi lên xung đột với người bên mình…
Trầm mặc, Trình Viễn là người đầu tiên đi tới. Chuyện này có thể lớn có thể nhỏ, gã phải xử lý cẩn thận.
“Phương Quốc, xảy ra chuyện gì?” Âm thanh Trình Viễn rất nặng.
Phương Quốc tức giận dùng ngón tay chỉ vào Lý Viện, “Đại ca, cái ả đàn bà chết tiệt này, em có ý tốt ở thời điểm cô ta đối mặt thây ma kéo một cái, cô ta đảo ngược lại, lấy oán trả ơn, vậy mà thiếu chút nữa đẩy em vào người thây ma! Ả đáng chết!”
Trình Viễn băng lãnh quét ánh mắt về phía Lý Viện, Lý Viện run rẩy, tủi thân đến vành mắt đỏ lên, trong miệng liên tục nói: “Xin lỗi, xin lỗi, em thật sự không phải cố ý. Em chẳng qua không cẩn thận, em…”
“Không cẩn thận! Vậy mà cô kêu là không cẩn thận sao? Cô rõ ràng là muốn mạng người!”
“Đại ca Trình Viễn…” Lý Viện khóc chuyển hướng Trình Viễn, hai mắt đẫm lệ, “Đại ca Trình Viễn, anh tin em đi, vừa rồi rất loạn, em thật sự không cố ý, van anh cho em một cơ hội nữa…”
Môi Trình Viễn mân chặt lại, nhưng không thể không cân nhắc Cố Diễm sau lưng cô ta…
Mà lúc này, Cố Diễm đã đỡ Dương Sóc đi tới bên này. Bọn họ đi phía sau hai người Trương Quân cùng Phi Dương.
Sắc mặt Liễu Phi Dương có chút lạnh, ánh mắt anh ta đã ở trên người Lý Viện. Loại tình huống trước mắt này tựa hồ không phải xảy ra lần đầu rồi…
Sắc mặt Trương Quân cũng rất khó xem, mím chặt môi không nói gì, cậu ta biết Dương Sóc cùng Cố Diễm sẽ giải quyết.
“Cố tổng.” Trình Viễn thở sâu hít vào một hơi, chuyển hướng chào hỏi Cố Diễm.
Cố Diễm khẽ gật đầu, nhưng không đáp lại gì, y chẳng qua là chuyển hướng nhìn về phía Dương Sóc, hiển nhiên đem quyền quyết định chuyện này giao cho Dương Sóc.
Mà Dương Sóc trái lại mỉm cười, chẳng qua là ý cười không tới đáy mắt hắn.
“Lý Viện, dường như tôi đã từng nói với cô, chuyện giống như vậy không thể xảy ra lần thứ hai…”
Sắc mặt Lý Viện nhanh chóng trắng bệch, vẫn là bộ dáng hai mắt đẫm lệ, càng lộ ra vài phần ủy khuất, “Nhưng mà em thật sự không cố ý, vừa rồi quá hỗn loạn, em…”
“Vậy một nhà kẻ muốn dầu kia cô cũng trông thấy phải không? Cô cảm thấy, tôi sẽ nghe cô giải thích sao? Lần thứ nhất, chẳng qua là một cái tát, hy vọng cô có thể nhớ lâu một chút, chỉ tiếc…” Dương Sóc bất đắc dĩ nhún vai, “Lý Viện ơi Lý Viện, cô thật sự làm cho người ta thất vọng! Huống chi, chẳng lẽ cô không nhìn thấy sao? Trình đại ca đúng là vừa gia nhập đội ngũ chúng ta, nhưng thời điểm chiến đấu luôn tận tâm tận lực, chúng ta bên này làm không tốt sẽ khiến người gia nhập lạnh lòng đó có phải không?”
Sắc mặt Lý Viện hơi đổi, trong lòng có dự cảm không ổn, cô cho rằng lúc này có thể lừa dối vượt qua, không nghĩ tới xem bộ dáng này của Dương Sóc giống như thật sự muốn tìm cô tính sổ!
Những tên đàn ông thối đáng chết này, không biết cô là một đại mỹ nữ sao? Không hiểu cái gì gọi là thương hương tiếc ngọc sao? Hơn nữa cô còn là dị năng giả tốc độ!
Cắn cắn môi, Lý Viện biết rõ bản thân sợ là ở lại không được nữa, vì vậy đành cắn răng đáng thương mà nói: “Em biết sai rồi… em sẽ rời đi nơi này.”
“Rời khỏi?” Dương Sóc mỉm cười, “Lý Viện, cô sẽ không cho rằng sau khi bản thân hai lần thiếu chút nữa hại chết đồng đội còn có thể bình yên vô sự rời đi đó chứ?”
Lý Viện nghe vậy sắc mặt lập tức cuồng biến, sau đó cười gượng nói: “Dương đại ca, anh, anh nói cái gì… em, em biết em làm sai nên rời đi còn không được sao? Em thật sự biết sai rồi…”
Dương Sóc vẫn cười, trong đêm đen nụ cười kia khiến người khác sợ nổi da gà, “Phương Quốc, Liễu Phi Dương, cá nhân tôi cho rằng, nếu ả đàn bà này hai lần khiến các người thiếu chút nữa rơi vào miệng thây ma… vậy thì cho gậy ông đập lưng ông đi. Trình đại ca, anh xem được không?” Dương Sóc chuyển hướng Trình Viễn.
Trình Viễn mỉm cười, trong mắt có buông lỏng cùng kiên quyết, đội ngũ này, xem ra là không vào lầm!
“Đương nhiên có thể, tôi tự mình nhìn bọn họ chấp hành, thời gian không còn sớm, Cố tổng, anh Dương, các vị vào nghỉ ngơi đi.”
“Được.” Dương Sóc mỉm cười, không e dè giữ chặt tay Cố Diễm, “Diễm, chúng ta vào thôi…”
Ánh mắt Trình Viễn dừng một chút ở chỗ hai người nắm tay, màu mắt hơi sâu, sau đó thoải mái cười một tiếng, thì ra là vậy…
“Dương Sóc! Anh không có tư cách đó!” Lý Viện giả bộ không được nữa, rống to lên.
“Tư cách?” Trình Viễn cười lạnh, “Cô rất nhanh liền có thể biết Dương tiên sinh có tư cách hay không!” Xưng hô, từ anh em biến thành tôn xưng, tiên sinh.
Dương Sóc không để ý tới Lý Viện giơ chân, trạng thái hiện tại của hắn xác thực không tốt, vì vậy chẳng qua là lôi kéo Cố Diễm đi vào bên trong…
Bước chân không tính là gian nan nhưng cũng không dễ dàng…
Hầu như tất cả mọi người cùng cau mày, nhất là Dương Sóc.
Trong mắt Cố Diễm hiện lên một tia sáng lạnh, thoáng qua tức thì.
Mày nhíu chặt nhất chính là Trình Viễn, gã không quên cô gái kia cùng một nhóm với bọn Cố Diễm, mà hiện tại cô ta nổi lên xung đột với người bên mình…
Trầm mặc, Trình Viễn là người đầu tiên đi tới. Chuyện này có thể lớn có thể nhỏ, gã phải xử lý cẩn thận.
“Phương Quốc, xảy ra chuyện gì?” Âm thanh Trình Viễn rất nặng.
Phương Quốc tức giận dùng ngón tay chỉ vào Lý Viện, “Đại ca, cái ả đàn bà chết tiệt này, em có ý tốt ở thời điểm cô ta đối mặt thây ma kéo một cái, cô ta đảo ngược lại, lấy oán trả ơn, vậy mà thiếu chút nữa đẩy em vào người thây ma! Ả đáng chết!”
Trình Viễn băng lãnh quét ánh mắt về phía Lý Viện, Lý Viện run rẩy, tủi thân đến vành mắt đỏ lên, trong miệng liên tục nói: “Xin lỗi, xin lỗi, em thật sự không phải cố ý. Em chẳng qua không cẩn thận, em…”
“Không cẩn thận! Vậy mà cô kêu là không cẩn thận sao? Cô rõ ràng là muốn mạng người!”
“Đại ca Trình Viễn…” Lý Viện khóc chuyển hướng Trình Viễn, hai mắt đẫm lệ, “Đại ca Trình Viễn, anh tin em đi, vừa rồi rất loạn, em thật sự không cố ý, van anh cho em một cơ hội nữa…”
Môi Trình Viễn mân chặt lại, nhưng không thể không cân nhắc Cố Diễm sau lưng cô ta…
Mà lúc này, Cố Diễm đã đỡ Dương Sóc đi tới bên này. Bọn họ đi phía sau hai người Trương Quân cùng Phi Dương.
Sắc mặt Liễu Phi Dương có chút lạnh, ánh mắt anh ta đã ở trên người Lý Viện. Loại tình huống trước mắt này tựa hồ không phải xảy ra lần đầu rồi…
Sắc mặt Trương Quân cũng rất khó xem, mím chặt môi không nói gì, cậu ta biết Dương Sóc cùng Cố Diễm sẽ giải quyết.
“Cố tổng.” Trình Viễn thở sâu hít vào một hơi, chuyển hướng chào hỏi Cố Diễm.
Cố Diễm khẽ gật đầu, nhưng không đáp lại gì, y chẳng qua là chuyển hướng nhìn về phía Dương Sóc, hiển nhiên đem quyền quyết định chuyện này giao cho Dương Sóc.
Mà Dương Sóc trái lại mỉm cười, chẳng qua là ý cười không tới đáy mắt hắn.
“Lý Viện, dường như tôi đã từng nói với cô, chuyện giống như vậy không thể xảy ra lần thứ hai…”
Sắc mặt Lý Viện nhanh chóng trắng bệch, vẫn là bộ dáng hai mắt đẫm lệ, càng lộ ra vài phần ủy khuất, “Nhưng mà em thật sự không cố ý, vừa rồi quá hỗn loạn, em…”
“Vậy một nhà kẻ muốn dầu kia cô cũng trông thấy phải không? Cô cảm thấy, tôi sẽ nghe cô giải thích sao? Lần thứ nhất, chẳng qua là một cái tát, hy vọng cô có thể nhớ lâu một chút, chỉ tiếc…” Dương Sóc bất đắc dĩ nhún vai, “Lý Viện ơi Lý Viện, cô thật sự làm cho người ta thất vọng! Huống chi, chẳng lẽ cô không nhìn thấy sao? Trình đại ca đúng là vừa gia nhập đội ngũ chúng ta, nhưng thời điểm chiến đấu luôn tận tâm tận lực, chúng ta bên này làm không tốt sẽ khiến người gia nhập lạnh lòng đó có phải không?”
Sắc mặt Lý Viện hơi đổi, trong lòng có dự cảm không ổn, cô cho rằng lúc này có thể lừa dối vượt qua, không nghĩ tới xem bộ dáng này của Dương Sóc giống như thật sự muốn tìm cô tính sổ!
Những tên đàn ông thối đáng chết này, không biết cô là một đại mỹ nữ sao? Không hiểu cái gì gọi là thương hương tiếc ngọc sao? Hơn nữa cô còn là dị năng giả tốc độ!
Cắn cắn môi, Lý Viện biết rõ bản thân sợ là ở lại không được nữa, vì vậy đành cắn răng đáng thương mà nói: “Em biết sai rồi… em sẽ rời đi nơi này.”
“Rời khỏi?” Dương Sóc mỉm cười, “Lý Viện, cô sẽ không cho rằng sau khi bản thân hai lần thiếu chút nữa hại chết đồng đội còn có thể bình yên vô sự rời đi đó chứ?”
Lý Viện nghe vậy sắc mặt lập tức cuồng biến, sau đó cười gượng nói: “Dương đại ca, anh, anh nói cái gì… em, em biết em làm sai nên rời đi còn không được sao? Em thật sự biết sai rồi…”
Dương Sóc vẫn cười, trong đêm đen nụ cười kia khiến người khác sợ nổi da gà, “Phương Quốc, Liễu Phi Dương, cá nhân tôi cho rằng, nếu ả đàn bà này hai lần khiến các người thiếu chút nữa rơi vào miệng thây ma… vậy thì cho gậy ông đập lưng ông đi. Trình đại ca, anh xem được không?” Dương Sóc chuyển hướng Trình Viễn.
Trình Viễn mỉm cười, trong mắt có buông lỏng cùng kiên quyết, đội ngũ này, xem ra là không vào lầm!
“Đương nhiên có thể, tôi tự mình nhìn bọn họ chấp hành, thời gian không còn sớm, Cố tổng, anh Dương, các vị vào nghỉ ngơi đi.”
“Được.” Dương Sóc mỉm cười, không e dè giữ chặt tay Cố Diễm, “Diễm, chúng ta vào thôi…”
Ánh mắt Trình Viễn dừng một chút ở chỗ hai người nắm tay, màu mắt hơi sâu, sau đó thoải mái cười một tiếng, thì ra là vậy…
“Dương Sóc! Anh không có tư cách đó!” Lý Viện giả bộ không được nữa, rống to lên.
“Tư cách?” Trình Viễn cười lạnh, “Cô rất nhanh liền có thể biết Dương tiên sinh có tư cách hay không!” Xưng hô, từ anh em biến thành tôn xưng, tiên sinh.
Dương Sóc không để ý tới Lý Viện giơ chân, trạng thái hiện tại của hắn xác thực không tốt, vì vậy chẳng qua là lôi kéo Cố Diễm đi vào bên trong…
Bước chân không tính là gian nan nhưng cũng không dễ dàng…
/92
|