Khi Cố Diễm cùng Dương Sóc tỉnh lại đã là chín giờ sáng ngày hôm sau. Muộn như vậy mới tỉnh, có thể thấy được hai người đều mệt mỏi. Mà bọn họ có thể ngủ đến lúc này mới tỉnh tự nhiên cũng là do không có ai quấy rầy.
Miễn cưỡng ngáp một cái, Dương Sóc xoa xoa trán mình, qua một đêm nghỉ ngơi, hiện tại hắn cảm thấy tình huống bản thân không tệ lắm, sắc mặt cũng tốt lên rất nhiều rồi đi?
Nghĩ đến đó, một tiếng ưm nhẹ nhàng từ bên cạnh vang lên, sau đó, Cố Diễm cũng mở mắt theo.
Dương Sóc quay đầu, nhìn ánh mắt người bên cạnh từ mông lung chuyển thành thanh tỉnh, thấy trong đáy mắt đối phương rõ ràng ánh lên bộ dáng chính mình, cảm giác thỏa mãn trong lòng lập tức dâng lên. Bởi thỏa mãn, vì vậy nhịn không được nghiêng người hôn một chút lên cánh môi hồng nhạt kia, vốn chỉ là hôn, sau đó nhịn không được duỗi đầu lưỡi ra liếm láp, miêu tả đôi môi hồng nhạt kia, hài lòng nhìn gương mặt trắng nõn của người vừa tỉnh lại nhiễm lên màu hồng phấn say lòng người. Mặc dù rất nhạt, nhưng đẹp đến nói không nên lời. Đẹp khiến người xem mê ly…
Bị mê hoặc, Dương Sóc càng hôn sâu thêm hai phần.
Cố Diễm hé môi cảm thụ được Dương Sóc dịu dàng hôn, đáy mắt vốn đang mơ màng liền tăng thêm vài phần say lòng người.
Như vậy, cũng không biết trôi qua bao lâu, khi hai người dừng lại hô hấp đều có chút ồ ồ.
Dương Sóc lần nữa nhẹ nhàng mổ lên môi Cố Diễm, sau đó kéo người đứng dậy, “Ngủ thế nào?”
Cố Diễm khẽ gật đầu, “Rất ngon.” Thời điểm có người này ở bên cạnh chất lượng giấc ngủ của y luôn luôn rất không tệ…
“Ngủ ngon là tốt rồi, đói bụng không, đi, ra ngoài ăn chút gì đi.” Qua một buổi tối đích xác là đói rồi.
Cố Diễm gật đầu, sau đó hai người đơn giản thu dọn một chút liền đi ra ngoài.
Thời điểm ra ngoài những người khác cơ bản đều chờ ở đó, trong đó mấy người Đổng Dương Hiền bên kia tụ lại một chỗ hình như là đang thương lượng chuyện gì.
Dương Sóc cười, “A, đều ở đây à.”
Trương Quân cười đi tới, “Các cậu dậy rồi, điểm tâm ở phòng bếp đã chuẩn bị xong, đi ăn trước đi.”
“Được.” Dương Sóc cười gật đầu, những người khác cũng cùng hắn chào hỏi, sau đó, hắn cùng Cố Diễm tiến vào phòng bếp, điểm tâm là mì sợi, nước dùng, hai người đều ăn một tô lớn, hương vị coi như không tệ.
“No không?” Dương Sóc hỏi Cố Diễm, Cố Diểm gật đầu, “Có thể, còn anh?”
“Một tô đủ rồi.” Dương Sóc vuốt vuốt bụng, “Ăn quá nhiều như thế sẽ không động đậy được.”
Cố Diễm không cho là đúng, “Không sao cả, chúng ta nhiều người.” Y vốn muốn nói “có em ở đây”, nhưng lại sợ Dương Sóc cảm thấy không thoải mái nên không nói.
Dương Sóc cười, “Được rồi, có điều ăn chùa luôn không tốt.”
Hai người nói đùa hai câu rồi ra khỏi phòng bếp, bọn người Đổng Dương Hiền còn đang nói cái gì, Dương Sóc có chút tò mò, đi tới, đã thấy đối tượng bọn họ thương lượng hình như là…
“Anh Dương.” Đổng Dương Thanh ngẩng đầu, chào hỏi.
Anh Dương? Tiếng xưng hô này…ánh mắt Dương Sóc hơi lóe lóe, sau đó, hắn nhìn về phía Trình Viễn, Trình Viễn chỉ mỉm cười với hắn.
Dương Sóc không phải ngu ngốc, tự nhiên hiểu được chuyện gì, đây là đoàn người Trình Viễn chân chính quy phục tham gia vào!
Dương Sóc lại quay đầu nhìn về phía Cố Diễm, đối phương cũng chẳng có biểu hiện gì, tựa hồ phản ứng của bọn Trình Viễn nằm trong dự liệu, lại giống như… những chuyện này y chẳng hề để tâm.
Bất kể bởi thế nào, Dương Sóc đều chỉ cảm thấy người này… đáng yêu không nói nên lời? Được rồi, tình nhân trong mắt hóa Tây Thi những lời này thật sự không sai.
Xoay đầu một chút, lực chú ý của Dương Sóc đặt trên thứ vừa rồi bọn Đổng Dương Hiền tập trung… “Vật này, làm sao có?” Thứ kia… rõ ràng là tinh hạch thây ma! Có điều so với tinh hạch màu trắng sữa kia nhạt màu hơn chút, hơn nữa đầu cũng nhỏ hơn chút.
“A, chúng ta đang nghiên cứu thứ này đến tột cùng là cái gì, là đêm qua giết thây ma lưu lại đó, không nhiều lắm, không phải bên trong mỗi thây ma đều có, tổng cộng chỉ phát hiện hai cái mà thôi.” Trả lời chính là Đổng Dương Hiền.
“Vật này tìm được từ trong óc thây ma.” Đổng Dương Thanh nói.
Dương Sóc nhẹ gật đầu, “Có tác dụng gì?”
Mấy người đều lắc đầu, “Đang nghiên cứu, cũng không biết có tác dụng gì.”
Phương Quốc cười ha ha một tiếng, “Sao tôi lại cảm giác giống như trong tiểu thuyết viết cái gì mà tinh hạch thây ma vậy! Nói không chừng thứ này về sau có thể trở thành tiền tệ trong tận thế đó! Dị năng giả chúng ta còn có thể dựa vào nó thăng cấp!” Ở trước tận thế Phương Quốc không có sở thích gì khác, buổi tối ngủ không được trừ thời điểm ra ngoài lêu lỏng chính là đọc tiểu thuyết YY, có điều hắn nói vậy cũng chỉ là nói chơi, dù sao tiểu thuyết cùng hiện thực khác biệt khá xa.
Dương Sóc nghe cũng cười gật đầu đồng ý, “Ừ, nói không chừng… cũng không biết hấp thu thế nào đây!”
Mấy người nhìn nhau, cuối cùng Trình Viễn cười nói, “Dương huynh đệ thật sự tin sao?”
Nụ cười Dương Sóc nhạt một chút, “Thà tin rằng còn còn hơn không.”
Cố Diễm nhìn tinh hạch kia một cái, thản nhiên nói: “Đưa tôi một cái tôi thử xem.”
Miễn cưỡng ngáp một cái, Dương Sóc xoa xoa trán mình, qua một đêm nghỉ ngơi, hiện tại hắn cảm thấy tình huống bản thân không tệ lắm, sắc mặt cũng tốt lên rất nhiều rồi đi?
Nghĩ đến đó, một tiếng ưm nhẹ nhàng từ bên cạnh vang lên, sau đó, Cố Diễm cũng mở mắt theo.
Dương Sóc quay đầu, nhìn ánh mắt người bên cạnh từ mông lung chuyển thành thanh tỉnh, thấy trong đáy mắt đối phương rõ ràng ánh lên bộ dáng chính mình, cảm giác thỏa mãn trong lòng lập tức dâng lên. Bởi thỏa mãn, vì vậy nhịn không được nghiêng người hôn một chút lên cánh môi hồng nhạt kia, vốn chỉ là hôn, sau đó nhịn không được duỗi đầu lưỡi ra liếm láp, miêu tả đôi môi hồng nhạt kia, hài lòng nhìn gương mặt trắng nõn của người vừa tỉnh lại nhiễm lên màu hồng phấn say lòng người. Mặc dù rất nhạt, nhưng đẹp đến nói không nên lời. Đẹp khiến người xem mê ly…
Bị mê hoặc, Dương Sóc càng hôn sâu thêm hai phần.
Cố Diễm hé môi cảm thụ được Dương Sóc dịu dàng hôn, đáy mắt vốn đang mơ màng liền tăng thêm vài phần say lòng người.
Như vậy, cũng không biết trôi qua bao lâu, khi hai người dừng lại hô hấp đều có chút ồ ồ.
Dương Sóc lần nữa nhẹ nhàng mổ lên môi Cố Diễm, sau đó kéo người đứng dậy, “Ngủ thế nào?”
Cố Diễm khẽ gật đầu, “Rất ngon.” Thời điểm có người này ở bên cạnh chất lượng giấc ngủ của y luôn luôn rất không tệ…
“Ngủ ngon là tốt rồi, đói bụng không, đi, ra ngoài ăn chút gì đi.” Qua một buổi tối đích xác là đói rồi.
Cố Diễm gật đầu, sau đó hai người đơn giản thu dọn một chút liền đi ra ngoài.
Thời điểm ra ngoài những người khác cơ bản đều chờ ở đó, trong đó mấy người Đổng Dương Hiền bên kia tụ lại một chỗ hình như là đang thương lượng chuyện gì.
Dương Sóc cười, “A, đều ở đây à.”
Trương Quân cười đi tới, “Các cậu dậy rồi, điểm tâm ở phòng bếp đã chuẩn bị xong, đi ăn trước đi.”
“Được.” Dương Sóc cười gật đầu, những người khác cũng cùng hắn chào hỏi, sau đó, hắn cùng Cố Diễm tiến vào phòng bếp, điểm tâm là mì sợi, nước dùng, hai người đều ăn một tô lớn, hương vị coi như không tệ.
“No không?” Dương Sóc hỏi Cố Diễm, Cố Diểm gật đầu, “Có thể, còn anh?”
“Một tô đủ rồi.” Dương Sóc vuốt vuốt bụng, “Ăn quá nhiều như thế sẽ không động đậy được.”
Cố Diễm không cho là đúng, “Không sao cả, chúng ta nhiều người.” Y vốn muốn nói “có em ở đây”, nhưng lại sợ Dương Sóc cảm thấy không thoải mái nên không nói.
Dương Sóc cười, “Được rồi, có điều ăn chùa luôn không tốt.”
Hai người nói đùa hai câu rồi ra khỏi phòng bếp, bọn người Đổng Dương Hiền còn đang nói cái gì, Dương Sóc có chút tò mò, đi tới, đã thấy đối tượng bọn họ thương lượng hình như là…
“Anh Dương.” Đổng Dương Thanh ngẩng đầu, chào hỏi.
Anh Dương? Tiếng xưng hô này…ánh mắt Dương Sóc hơi lóe lóe, sau đó, hắn nhìn về phía Trình Viễn, Trình Viễn chỉ mỉm cười với hắn.
Dương Sóc không phải ngu ngốc, tự nhiên hiểu được chuyện gì, đây là đoàn người Trình Viễn chân chính quy phục tham gia vào!
Dương Sóc lại quay đầu nhìn về phía Cố Diễm, đối phương cũng chẳng có biểu hiện gì, tựa hồ phản ứng của bọn Trình Viễn nằm trong dự liệu, lại giống như… những chuyện này y chẳng hề để tâm.
Bất kể bởi thế nào, Dương Sóc đều chỉ cảm thấy người này… đáng yêu không nói nên lời? Được rồi, tình nhân trong mắt hóa Tây Thi những lời này thật sự không sai.
Xoay đầu một chút, lực chú ý của Dương Sóc đặt trên thứ vừa rồi bọn Đổng Dương Hiền tập trung… “Vật này, làm sao có?” Thứ kia… rõ ràng là tinh hạch thây ma! Có điều so với tinh hạch màu trắng sữa kia nhạt màu hơn chút, hơn nữa đầu cũng nhỏ hơn chút.
“A, chúng ta đang nghiên cứu thứ này đến tột cùng là cái gì, là đêm qua giết thây ma lưu lại đó, không nhiều lắm, không phải bên trong mỗi thây ma đều có, tổng cộng chỉ phát hiện hai cái mà thôi.” Trả lời chính là Đổng Dương Hiền.
“Vật này tìm được từ trong óc thây ma.” Đổng Dương Thanh nói.
Dương Sóc nhẹ gật đầu, “Có tác dụng gì?”
Mấy người đều lắc đầu, “Đang nghiên cứu, cũng không biết có tác dụng gì.”
Phương Quốc cười ha ha một tiếng, “Sao tôi lại cảm giác giống như trong tiểu thuyết viết cái gì mà tinh hạch thây ma vậy! Nói không chừng thứ này về sau có thể trở thành tiền tệ trong tận thế đó! Dị năng giả chúng ta còn có thể dựa vào nó thăng cấp!” Ở trước tận thế Phương Quốc không có sở thích gì khác, buổi tối ngủ không được trừ thời điểm ra ngoài lêu lỏng chính là đọc tiểu thuyết YY, có điều hắn nói vậy cũng chỉ là nói chơi, dù sao tiểu thuyết cùng hiện thực khác biệt khá xa.
Dương Sóc nghe cũng cười gật đầu đồng ý, “Ừ, nói không chừng… cũng không biết hấp thu thế nào đây!”
Mấy người nhìn nhau, cuối cùng Trình Viễn cười nói, “Dương huynh đệ thật sự tin sao?”
Nụ cười Dương Sóc nhạt một chút, “Thà tin rằng còn còn hơn không.”
Cố Diễm nhìn tinh hạch kia một cái, thản nhiên nói: “Đưa tôi một cái tôi thử xem.”
/92
|