Cố lão gia tử rất kinh ngạc, nhìn thẳng vào ánh mắt kinh ngạc của ông nội mình, nét mặt Cố Diễm có vẻ lạnh nhạt hơn nhiều.
Hai người đối mặt một hồi, sau đó song song đi đến thư phòng.
Đến thư phòng, hai người ai cũng không mở miệng trước. Cố lão gia tử cảm thấy biểu tình cháu trai nhà mình có chút trầm trọng, mà có thể khiến y lộ ra biểu tình như vậy, người trên thế giới này cũng không nhiều.
Bản thân có lẽ được xem là một người, nhưng ông tin tưởng nếu như là chính mình, tâm tình cháu trai mình cũng sẽ không lộ ra ngoài như thế.
Mà trừ mình ra thì chỉ còn một người có khả năng!
Đối với tình huống Dương Sóc Cố lão gia tử biết chút ít, nhưng cũng không rõ ràng, lúc này xem ra là không tốt lắm, nếu không, cháu mình cũng sẽ không trở về ở thời điểm này.
Những ngày qua, cháu trai biến hóa ông thấy ở trong mắt, đối với thủ đoạn tìm kiếm Dương Sóc, đối với thủ đoạn trả thù Lý gia, bao gồm cả người bên này của mình, đủ loại thủ đoạn ông đều nhìn thấy. Ông sống cả đời, đối với cháu trai mình không thể nói là hiểu rất rõ, nhưng cũng có chút lý giải, lúc này xuất hiện, sợ là…
Quả nhiên, im lặng chốc lát, Cố Diễm trực tiếp lạnh nhạt mở miệng, chỉ có một câu.
“Thành phố J, chỉ cần một nhà có thể lên tiếng.”
Nhẹ vô cùng, một câu cực nhạt, khi nói có thể gọi là vân đạm phong khinh(mây trôi nước chảy). Nhưng nội dung bao hàm bên trong lại tràn ngập bão táp mưa sa!
Cố lão gia tử đã dự liệu được, cho nên thần sắc không chút thay đổi, ông chỉ thật sâu liếc nhìn cháu trai mình, sau đó chậm rãi, sâu kín thở dài, “Con thật sự quyết định rồi?”
“Sớm muộn gì cũng cần làm không phải sao?” Thần sắc Cố Diễm càng nhạt.
Cố lão gia tử lắc đầu, “Không, con biết rõ, bây giờ không phải thời cơ tốt nhất. Mà con vẫn lựa chọn như cũ… con phải rời đi?” Cho nên, bây giờ đang chuẩn bị cho sau khi rời đi?
Không thể không thừa nhận, gừng càng già càng cay, chỉ dựa vào một câu Cố lão gia tử liền đoán được kế tiếp Cố Diễm sẽ có động tác!
Cố Diễm trầm mặc một chút, đối với ánh mắt thẳng tắp của Cố lão gia tử y chưa từng né tránh, y khẽ gật đầu, nếu như nhìn kỹ sẽ phát hiện trong mắt y có một tia xin lỗi, nhưng cũng không dày đặc, trái lại, vô cùng kiên quyết.
“Con sẽ khiến nơi này không có nỗi lo về sau.” Đây là thứ vẻn vẹn y có thể làm, vì ông nội mình mà làm.
Cố lão gia tử nghe vậy cũng trầm mặc, trong thời gian ngắn bầu không khí trong thư phòng có chút nặng nề.
Thật lâu sau, Cố lão gia tử lần nữa sâu kín thở dài, “Ta chỉ có một đứa cháu như con, hy vọng của Cố gia đều đặt trên người con, những thứ này, con đều không muốn, phải không? Lần này rời đi, ngay cả con cũng không nắm chắc có thể trở về, như vậy, vẫn muốn rời khỏi?”
Nếu nắm chắc trở về, như vậy, cháu trai ông, Cố Diễm, tuyệt đối sẽ không an bài tốt tất cả mọi chuyện bên này!
Dương Sóc kia, thật sự tốt như vậy? Thật sự quan trọng như vậy?
Cháu trai ông, vậy mà lại quá trọng tình… thật sự không biết đáy lòng ông nên nghĩ như thế nào, có lẽ, ông hẳn là nên bi ai.
Cố Diễm nghe vậy nhìn chằm chằm ông nội mình, lại thật lâu sau, y chỉ đáp lại một chữ, vô cùng kiên định, “Đúng.”
Cố lão gia tử mệt mỏi nhắm mắt lại, sau đó khoát tay, “Ta biết rồi, muốn làm gì, con cứ làm đi.”
Nếu như đây là trước tận thế, có lẽ ông còn có thể can thiệp một chút, nhưng hiện tại là tận thế, ai cũng không biết tương lai ra sao, ai cũng không biết bản thân còn có thể sống bao lâu, gia tộc, đã không đáng để coi vào đâu, tất cả tài nguyên bất quá là vì sinh tồn. Đã như thế, vậy cũng đừng lưu lại tiếc nuối. Cháu trai ông biết rõ bản thân đang làm gì, cho tới bây giờ đều biết…
Hai người đối mặt một hồi, sau đó song song đi đến thư phòng.
Đến thư phòng, hai người ai cũng không mở miệng trước. Cố lão gia tử cảm thấy biểu tình cháu trai nhà mình có chút trầm trọng, mà có thể khiến y lộ ra biểu tình như vậy, người trên thế giới này cũng không nhiều.
Bản thân có lẽ được xem là một người, nhưng ông tin tưởng nếu như là chính mình, tâm tình cháu trai mình cũng sẽ không lộ ra ngoài như thế.
Mà trừ mình ra thì chỉ còn một người có khả năng!
Đối với tình huống Dương Sóc Cố lão gia tử biết chút ít, nhưng cũng không rõ ràng, lúc này xem ra là không tốt lắm, nếu không, cháu mình cũng sẽ không trở về ở thời điểm này.
Những ngày qua, cháu trai biến hóa ông thấy ở trong mắt, đối với thủ đoạn tìm kiếm Dương Sóc, đối với thủ đoạn trả thù Lý gia, bao gồm cả người bên này của mình, đủ loại thủ đoạn ông đều nhìn thấy. Ông sống cả đời, đối với cháu trai mình không thể nói là hiểu rất rõ, nhưng cũng có chút lý giải, lúc này xuất hiện, sợ là…
Quả nhiên, im lặng chốc lát, Cố Diễm trực tiếp lạnh nhạt mở miệng, chỉ có một câu.
“Thành phố J, chỉ cần một nhà có thể lên tiếng.”
Nhẹ vô cùng, một câu cực nhạt, khi nói có thể gọi là vân đạm phong khinh(mây trôi nước chảy). Nhưng nội dung bao hàm bên trong lại tràn ngập bão táp mưa sa!
Cố lão gia tử đã dự liệu được, cho nên thần sắc không chút thay đổi, ông chỉ thật sâu liếc nhìn cháu trai mình, sau đó chậm rãi, sâu kín thở dài, “Con thật sự quyết định rồi?”
“Sớm muộn gì cũng cần làm không phải sao?” Thần sắc Cố Diễm càng nhạt.
Cố lão gia tử lắc đầu, “Không, con biết rõ, bây giờ không phải thời cơ tốt nhất. Mà con vẫn lựa chọn như cũ… con phải rời đi?” Cho nên, bây giờ đang chuẩn bị cho sau khi rời đi?
Không thể không thừa nhận, gừng càng già càng cay, chỉ dựa vào một câu Cố lão gia tử liền đoán được kế tiếp Cố Diễm sẽ có động tác!
Cố Diễm trầm mặc một chút, đối với ánh mắt thẳng tắp của Cố lão gia tử y chưa từng né tránh, y khẽ gật đầu, nếu như nhìn kỹ sẽ phát hiện trong mắt y có một tia xin lỗi, nhưng cũng không dày đặc, trái lại, vô cùng kiên quyết.
“Con sẽ khiến nơi này không có nỗi lo về sau.” Đây là thứ vẻn vẹn y có thể làm, vì ông nội mình mà làm.
Cố lão gia tử nghe vậy cũng trầm mặc, trong thời gian ngắn bầu không khí trong thư phòng có chút nặng nề.
Thật lâu sau, Cố lão gia tử lần nữa sâu kín thở dài, “Ta chỉ có một đứa cháu như con, hy vọng của Cố gia đều đặt trên người con, những thứ này, con đều không muốn, phải không? Lần này rời đi, ngay cả con cũng không nắm chắc có thể trở về, như vậy, vẫn muốn rời khỏi?”
Nếu nắm chắc trở về, như vậy, cháu trai ông, Cố Diễm, tuyệt đối sẽ không an bài tốt tất cả mọi chuyện bên này!
Dương Sóc kia, thật sự tốt như vậy? Thật sự quan trọng như vậy?
Cháu trai ông, vậy mà lại quá trọng tình… thật sự không biết đáy lòng ông nên nghĩ như thế nào, có lẽ, ông hẳn là nên bi ai.
Cố Diễm nghe vậy nhìn chằm chằm ông nội mình, lại thật lâu sau, y chỉ đáp lại một chữ, vô cùng kiên định, “Đúng.”
Cố lão gia tử mệt mỏi nhắm mắt lại, sau đó khoát tay, “Ta biết rồi, muốn làm gì, con cứ làm đi.”
Nếu như đây là trước tận thế, có lẽ ông còn có thể can thiệp một chút, nhưng hiện tại là tận thế, ai cũng không biết tương lai ra sao, ai cũng không biết bản thân còn có thể sống bao lâu, gia tộc, đã không đáng để coi vào đâu, tất cả tài nguyên bất quá là vì sinh tồn. Đã như thế, vậy cũng đừng lưu lại tiếc nuối. Cháu trai ông biết rõ bản thân đang làm gì, cho tới bây giờ đều biết…
/92
|