Tình huống Dương Sóc đích xác không tốt, nhưng may mà Liễu Phi Tuyết xem như kịp thời, cho nên Dương Sóc không xảy ra chuyện gì. Chẳng qua sắc mặt vô cùng khó coi.
Liễu Phi Tuyết thử cho thân thể đối phương vận chuyển một chút năng lượng, nhưng Dương Sóc lại xuất hiện phản ứng bài xích, đều này khiến tâm tình Liễu Phi Tuyết vốn đã có chút phiền não càng thêm chìm xuống mức thấp nhất.
Hiện tại Chu Châu cùng Dương Sóc xem như châu chấu trên một sợi dây thừng rồi. Hơn nữa còn là loại quan hệ phụ thuộc, nếu như Dương Sóc xảy ra chuyện, Chu Châu tuyệt đối không tốt được!
Lần hôn mê này, Dương Sóc dùng thời gian suốt hai ngày hai đêm.
Nhưng khiến Dương Sóc mất mát chính là khi hắn mở mắt ra Cố Diễm vẫn như trước không ở bên cạnh hắn.
Hơn nữa, hắn từ thần thái do do dự dự của Trương Quân biết được, mặc dù bản thân mê man hai ngày nhưng Cố Diễm vẫn không xuất hiện!
Dương Sóc nói không nên lời đáy lòng mình cảm thấy như thế nào, nhưng duy nhất có thể khẳng định chính là… rất không thoải mái! Cho nên, sau khi tỉnh lại tâm tình Dương Sóc không được tốt lắm.
Buổi tối hôm đó, nằm suốt một ngày Dương Sóc quyết định không tiếp tục nằm nữa.
Vì vậy, khi mọi người đều đang ngủ hắn đi xuống dưới lầu.
Thời gian lúc này đã hơn mười một giờ, bọn người Trương Quân ban ngày đều phải làm nhiệm vụ, cho nên buổi tối khoảng tám giờ đều ngủ, lúc này biệt thự đã không còn tiếng người.
Đến bên ngoài biệt thự, trong khoảng thời gian ngắn Dương Sóc có chút mờ mịt.
Thây ma trên đường ngược lại không có, dù sao trong thành phố này mỗi ngày đều có vô số người càn quét. Cố gia muốn biến nơi này thành đại bản doanh, tâm huyết bỏ ra dĩ nhiên không ít.
Nghe nói, chiến tranh với bên chính phủ cũng đến thời điểm kết thúc rồi…
Trong thời gian này, hắn không biết Cố Diễm trong phương diện đó đến cùng đảm nhiệm bao nhiêu, duy nhất biết chính là, đối phương… dường như tính toán gì đó. Nhưng “gì đó” này bản thân lại không đoán được…
Mờ mịt đứng trong chốc lát, Dương Sóc đang nghĩ nên tản bộ xung quanh hay dứt khoát trở về. Dù sao bên ngoài nguy hiểm vẫn tồn tại, lúc này hắn không muốn cũng không thể khiến người khác có thêm phiền toái…
Đúng lúc này, một bóng người chợt xuất hiện trước mặt Dương Sóc.
“Dương tiên sinh muộn như vậy còn muốn đi đâu sao?”
Đứng trước mặt Dương Sóc là một thanh niên khoảng 25~26 tuổi, nhưng ý tứ xơ xác tiêu điều trên mặt tương đối dày đặc, vừa nhìn nhất định đã trải qua không ít mưa máu.
Dương Sóc híp híp mắt nhìn đối phương, dừng một chút mới thản nhiên nói: “Cậu là ai?”
Người kia cười ha ha, “Thiếu chủ bảo tôi canh giữ ở một nơi bí mật gần đó tùy thời chú ý Dương tiên sinh có cần gì hay không.”
Thiếu chủ… ánh mắt Dương Sóc có chút lóe lóe, hiểu được đối phương nói đến Cố Diễm. Nhưng mà…
“Thiếu chủ các người… mang tôi đi gặp cậu ấy đi.” Âm thanh Dương Sóc rất nhạt, dường như đối phương có đáp ứng không cũng không quan trọng, hắn cũng chỉ thuận miệng nói vậy mà thôi.
Mà yêu cầu của Dương Sóc khiến người kia hơi sửng sốt, sau đó có chút do dự nói: “Bây giờ sao? Không biết trước đó Dương tiên sinh cùng thiếu chủ có liên hệ qua hay không?” Bên này hắn không thu được chỉ thị gì. Có điều những ngày này thiếu chủ khác thường bọn họ cũng biết rõ, nhất là thiếu chủ có rất nhiều ngày không xuất hiện ở biệt thự này. Chỉ chuyện này đã là một việc rất không bình thường rồi!
“Không có.” Giọng điệu Dương Sóc càng nhạt hơn.
Người thanh niên nhịn xuống xúc động muốn thở dài, muốn nói là không được, huống chi lúc này đã quá muộn, nhưng không biết vì sao lại cảm thấy chuyện này nếu như bản thân đơn giản “làm chủ” thì có thể sẽ xảy ra chuyện gì đó, do dự một chút, thanh niên nói: “Dương tiên sinh, không bằng như vầy, tôi đi xin phép thiếu chủ một chút, sau đó lại đến đón ngài qua.”
Câu trả lời của thanh niên khiến Dương Sóc nhàn nhạt cười cười, bộ dáng không sao cả, gật đầu, “Có thể.”
Thanh niên nghe vậy nhẹ nhàng thở ra, thật sự sợ người này làm khó dễ hắn! Cũng cười cười, sau đó rời đi. Hắn không lo lắng Dương Sóc sẽ ra ngoài, trong bóng tối cũng không phải chỉ có mình hắn ở đây. Nếu như Dương Sóc muốn ra ngoài, sẽ có người khác tiến ra ngăn cản…
Liễu Phi Tuyết thử cho thân thể đối phương vận chuyển một chút năng lượng, nhưng Dương Sóc lại xuất hiện phản ứng bài xích, đều này khiến tâm tình Liễu Phi Tuyết vốn đã có chút phiền não càng thêm chìm xuống mức thấp nhất.
Hiện tại Chu Châu cùng Dương Sóc xem như châu chấu trên một sợi dây thừng rồi. Hơn nữa còn là loại quan hệ phụ thuộc, nếu như Dương Sóc xảy ra chuyện, Chu Châu tuyệt đối không tốt được!
Lần hôn mê này, Dương Sóc dùng thời gian suốt hai ngày hai đêm.
Nhưng khiến Dương Sóc mất mát chính là khi hắn mở mắt ra Cố Diễm vẫn như trước không ở bên cạnh hắn.
Hơn nữa, hắn từ thần thái do do dự dự của Trương Quân biết được, mặc dù bản thân mê man hai ngày nhưng Cố Diễm vẫn không xuất hiện!
Dương Sóc nói không nên lời đáy lòng mình cảm thấy như thế nào, nhưng duy nhất có thể khẳng định chính là… rất không thoải mái! Cho nên, sau khi tỉnh lại tâm tình Dương Sóc không được tốt lắm.
Buổi tối hôm đó, nằm suốt một ngày Dương Sóc quyết định không tiếp tục nằm nữa.
Vì vậy, khi mọi người đều đang ngủ hắn đi xuống dưới lầu.
Thời gian lúc này đã hơn mười một giờ, bọn người Trương Quân ban ngày đều phải làm nhiệm vụ, cho nên buổi tối khoảng tám giờ đều ngủ, lúc này biệt thự đã không còn tiếng người.
Đến bên ngoài biệt thự, trong khoảng thời gian ngắn Dương Sóc có chút mờ mịt.
Thây ma trên đường ngược lại không có, dù sao trong thành phố này mỗi ngày đều có vô số người càn quét. Cố gia muốn biến nơi này thành đại bản doanh, tâm huyết bỏ ra dĩ nhiên không ít.
Nghe nói, chiến tranh với bên chính phủ cũng đến thời điểm kết thúc rồi…
Trong thời gian này, hắn không biết Cố Diễm trong phương diện đó đến cùng đảm nhiệm bao nhiêu, duy nhất biết chính là, đối phương… dường như tính toán gì đó. Nhưng “gì đó” này bản thân lại không đoán được…
Mờ mịt đứng trong chốc lát, Dương Sóc đang nghĩ nên tản bộ xung quanh hay dứt khoát trở về. Dù sao bên ngoài nguy hiểm vẫn tồn tại, lúc này hắn không muốn cũng không thể khiến người khác có thêm phiền toái…
Đúng lúc này, một bóng người chợt xuất hiện trước mặt Dương Sóc.
“Dương tiên sinh muộn như vậy còn muốn đi đâu sao?”
Đứng trước mặt Dương Sóc là một thanh niên khoảng 25~26 tuổi, nhưng ý tứ xơ xác tiêu điều trên mặt tương đối dày đặc, vừa nhìn nhất định đã trải qua không ít mưa máu.
Dương Sóc híp híp mắt nhìn đối phương, dừng một chút mới thản nhiên nói: “Cậu là ai?”
Người kia cười ha ha, “Thiếu chủ bảo tôi canh giữ ở một nơi bí mật gần đó tùy thời chú ý Dương tiên sinh có cần gì hay không.”
Thiếu chủ… ánh mắt Dương Sóc có chút lóe lóe, hiểu được đối phương nói đến Cố Diễm. Nhưng mà…
“Thiếu chủ các người… mang tôi đi gặp cậu ấy đi.” Âm thanh Dương Sóc rất nhạt, dường như đối phương có đáp ứng không cũng không quan trọng, hắn cũng chỉ thuận miệng nói vậy mà thôi.
Mà yêu cầu của Dương Sóc khiến người kia hơi sửng sốt, sau đó có chút do dự nói: “Bây giờ sao? Không biết trước đó Dương tiên sinh cùng thiếu chủ có liên hệ qua hay không?” Bên này hắn không thu được chỉ thị gì. Có điều những ngày này thiếu chủ khác thường bọn họ cũng biết rõ, nhất là thiếu chủ có rất nhiều ngày không xuất hiện ở biệt thự này. Chỉ chuyện này đã là một việc rất không bình thường rồi!
“Không có.” Giọng điệu Dương Sóc càng nhạt hơn.
Người thanh niên nhịn xuống xúc động muốn thở dài, muốn nói là không được, huống chi lúc này đã quá muộn, nhưng không biết vì sao lại cảm thấy chuyện này nếu như bản thân đơn giản “làm chủ” thì có thể sẽ xảy ra chuyện gì đó, do dự một chút, thanh niên nói: “Dương tiên sinh, không bằng như vầy, tôi đi xin phép thiếu chủ một chút, sau đó lại đến đón ngài qua.”
Câu trả lời của thanh niên khiến Dương Sóc nhàn nhạt cười cười, bộ dáng không sao cả, gật đầu, “Có thể.”
Thanh niên nghe vậy nhẹ nhàng thở ra, thật sự sợ người này làm khó dễ hắn! Cũng cười cười, sau đó rời đi. Hắn không lo lắng Dương Sóc sẽ ra ngoài, trong bóng tối cũng không phải chỉ có mình hắn ở đây. Nếu như Dương Sóc muốn ra ngoài, sẽ có người khác tiến ra ngăn cản…
/92
|