Hoàng hậu, tiểu thư.
Thế lực của Mộ gia từ lâu đã không còn được như trước.
Hoàng hậu thất sủng đã lâu, muốn lật đổ nàng ta hoàn toàn không phải chuyện khó. Điểm khó chính là, làm thế nào để loại bỏ những day dứt cuối cùng.
Loại bỏ tiểu thư, đồng nghĩa với tự tay cắt đứt mọi ân tình năm xưa, thậm chí là Mộ phủ và cả thiếu gia. Ta tưởng rằng mình vẫn có thể thẳng thừng xuống tay, song lại có chút do dự.
Nhưng điều đáng sợ nhất là rõ ràng ta biết mình do dự, vậy mà ta không hề bị nó thao túng, chỉ muốn tự tay khoét bỏ sự do dự này, giống như kẻ tự ngược thích chịu đau đớn vậy.
Ta chọn ra tay vào một ngày gió nhẹ mây trôi, một ngày xuân tươi đẹp. Dung nhan kiều diễm của tiểu thư và trăm hoa mùa xuân cùng nhau khoe sắc rực rỡ, nhưng cuối cùng vẫn chẳng chịu đựng nổi tiết trời giá lạnh.
Hoàng hậu, danh hiệu tôn quý cao vời này phải dùng cách gì mới có thể phế bỏ đây?
Bắt gian tại giường đã đủ chưa nhỉ?
Và đối tượng dĩ nhiên là Trình tướng quân vừa mới từ biên cương trở về.
Mấy năm sau khi tiểu thư được gả cho Hoàng thượng, Trình tướng quân chỉ lấy một phu nhân theo sự ép buộc của phụ thân hắn, nhưng đến nay vẫn chưa có con. Hơn nữa, hắn còn chủ động xin đi đánh giặc, ngày ngày ở nơi biên ải xa xôi, chinh chiến sát phạt kẻ địch, rong ruổi trên yên ngựa, làm hao mòn gần hết tuổi thanh xuân.
Tình cảm sâu đậm đến mức cố chấp như vậy e là đối phương sắt đá đến mấy cũng phải động lòng thôi, huống hồ là tiểu thư xưa nay tính tình lương thiện.
Mấy hôm nay, hàng loạt triều thần vào cung xin được gặp Hoàng thượng, nguyên nhân là do Hoàng thượng đã mấy hôm không lên triều.
Trình tướng quân đương nhiên cũng ở trong số đó.
Đây hẳn là thời cơ tốt nhất.
Còn ta nếu muốn bắt gian tại giường, tất nhiên phải tìm được nhân chứng hay ho một chút.
“Trương thái sư.”
Trương thái sư tuổi gần sáu mươi quay đầu lại, thấy ta liền sững người, tiến lên trước: “Bạch quý phi nương nương.”
Ta vội vàng đỡ ông ta: “Thái sư không cần đa lễ, tổn thọ bản cung rồi.”
Ta biết Trương thái sư là thầy của Hoàng thượng, cũng là người mà Hoàng thượng kính trọng nhất, địa vị trong triều của ông ta khó có ai bì kịp.
“Trương thái sư định đến Tuyên Điện bái kiến Hoàng thượng ư?”
“Đúng vậy ạ.”
Ta thở dài: “Hoàng thượng đã đóng cửa không tiếp ai rất lâu rồi.”
Trương thái sư ngày ngày tiến cung cũng không thể gặp Hoàng thượng lấy một lần, đương nhiên ông ta biết rõ điều này, liền hỏi: “Ô, ngay cả nương nương cũng không gặp được Hoàng thượng sao?”
Ta lo lắng “ừm” một tiếng.
“Nương nương có biết là vì chuyện gì không?”
Ta lắc đầu: “Việc này bản cung cũng không rõ lắm, mấy hôm nay đều là Hoàng hậu hầu hạ bên cạnh Hoàng thượng, nếu Trương thái sư muốn biết thì phải đến bái kiến Hoàng hậu rồi.”
“Hoàng hậu?”
“Ừm, bản cung cũng đang định tới Phụng Nhiên Cung bái kiến Hoàng hậu đây.”
Đi cùng ông ta một đoạn, ta dừng bước.
“Đó không phải là Trình tướng quân sao?”
Trong ngự hoa viên cách đó không xa, cung nữ Thái Thanh hầu cận của Hoàng hậu đang đi đến trước mặt Trình tướng quận đợi ở đình viện, lén đưa cho hắn một mảnh giấy nhưng không nói gì.
Ta cười nói: “Sao Trình tướng quân lại ở trong cung của Hoàng hậu?”
“Ô, cung nữ kia là người bên cạnh Hoàng hậu ư?”
“Đúng vậy, là cung nữ hầu cận của Hoàng hậu.”
Trương thái sư liếc nhìn ta, chống gậy tiến lên trước, chặn ngay Thái Thanh vừa từ đình viện quay ra.
Ta vẫn đứng nguyên chỗ cũ, cũng chẳng buồn quan tâm xem thái sư và Thái Thanh nói gì, chỉ mải quan sát sắc mặt thiếu tự nhiên của Trình công tử, dường như đang do dự gì đó, cuối cùng vẫn bỏ mảnh giấy vào trong tay áo, quay người rời đi.
Hắn trúng kế rồi.
Ta sai người giả làm bút tích của tiểu thư hẹn hắn đêm nay đến Chỉ Đình bên cạnh Cảnh Phúc Cung gặp mặt, nơi đó là lãnh cung, bình thường không có người nào lai vãng.
Tiểu Ngư từng hỏi ta: “Nương nương, người chắc chắn Trình tướng quân nhất định sẽ đi sao?”
Ta biết, hắn sẽ, hắn nhất định sẽ đi.
Vì tiểu thư, dù phải lao vào núi đao bể lửa hắn cũng chấp nhận. Mỗi lần khi hắn tiến cung, sắc mặt đều mất tự nhiên, đặc biệt là lúc gặp tiểu thư, hắn còn chẳng dám ngẩng đầu lên. Nhưng sau khi tiểu thư đi khỏi, hắn lại thường dõi theo bóng nàng ấy.
Trên thế gian này, thứ mà con người khó tiêu trừ nhất không phải lòng tham vật chất, mà là “tình dục”.
Đó là thứ đã cắm rễ sâu thẳm tâm hồn con người, khác với “nhục dục”, nó sẽ rút cạn máu thịt, linh hồn của con người, thậm chí là cả tư tưởng. Đối diện trước người mình yêu thương, gần mà không thể thân thiết, muốn mà không thể có được, ai chưa từng trải qua sẽ chẳng hiểu nổi những đau đớn và tê dại như bị trăm loài côn trùng gặm nhấm con tim ấy. Trình tướng quân khao khát tiểu thư quá lâu rồi, một cơ hội như vậy trong mắt hắn không phải núi đao bể lửa, mà chỉ là một tia sáng hé mở nơi cánh cửa đóng chặt, cũng là một lần trêu đùa với trái tim hắn.
Hắn không hẳn đã muốn làm gì đó, nhưng gặp mặt riêng nàng, hắn có thể ngắm nàng lâu hơn, chỉ điều đó thôi đã khiến hắn bất chấp tất cả.
Trên đời có rất nhiều người cũng được coi là thông minh, quyết đoán, kiên cường, chỉ là thường xuyên có rất nhiều thứ ràng buộc họ, ví dụ như danh tiếng, trách nhiệm, tình thân, và tình dục.
Mười năm cách biệt muôn trùng, dù không cố nhớ nhưng lòng chẳng quên.
Ta mặc niệm trong đầu.
Trình tướng quân đang nôn nóng đợi ở đó, ngay lập tức Đông Mai dẫn Hoàng hậu đến.
Thực ra trong tình huống này, ta không nên xuất hiện chút nào, chỉ tiếc dạo này cuộc sống của ta quá nhàm chán, ta rất muốn xem thử người khác chia cắt uyên ương, sinh ly tử biệt, bắt gian tại giường là như thế nào? Cũng muốn xem thử tiểu thư sẽ đối xử với Trình tướng quân ra sao.
Tiểu thư và Trình tướng quân không gặp nhau mười một năm rồi. Cô đơn là bản tính của nữ nhân, tiểu thư lại một mình ở khuê phòng trống vắng, ngày ngày đối diện với chiếc giường lạnh lẽo, có khi nào từng nhớ đến Trình tướng quân luôn ngốc nghếch dõi theo nàng, bị nàng chê là phiền phức hay chăng?
Trình tướng quân đang đứng cạnh vườn hoa sốt ruột đi tới đi lui, nghe thấy tiếng động liền quay lại.
Hai người nhìn thấy nhau.
Trời đêm tách khỏi tầng mây, ánh trăng nồng đượm soi rọi nhân gian.
Đông Mai vội vã rời đi, trong mắt tiểu thư có phần do dự, nàng đứng một lúc mới tiến tới, nói: “Là huynh tìm ta?”
Trình tướng quân sững người, nhìn thấy nàng lại không thốt ra nổi một câu.
Ánh trăng nhuốm vào bầu không khí trầm mặc, vắt ngang giữa hai người họ. Cảnh đêm xung quanh dường như được bao phủ bởi một lớp sương mịt mù, có tiếng dế kêu huyên náo, có mùi ẩm ướt trong không khí đêm xuân.
Là cảnh sắc đẹp tuyệt vời.
Dưới trăng dưới hoa như thế này, cảnh sắc dễ chịu như thế này, quả là thích hợp để thưởng thức vở kịch hay của đôi nam nữ si tình.
Tiểu thư không ngẩng đầu, Trình tướng quân lại chỉ im lặng ngắm nàng, ánh mắt đăm chiêu nồng nàn, mãi sau mới lên tiếng: “Ta… ta…”
Giọng hắn vì căng thẳng mà trở nên khàn đặc.
Mười mấy năm chinh chiến nơi sa trường chẳng hề giúp Trình tướng quân có thêm chút khí thế nam nhân, nhìn thấy tiểu thư, hắn vẫn cứ căng thẳng, vẫn cứ lúng túng, chỉ biết ngốc nghếch đứng nhìn.
“Tình” là vậy đó.
Tiểu thư ngẩng đầu nhìn hắn. Thời gian khiến nàng không còn phóng khoáng như thời niên thiếu, nàng cũng trưởng thành hơn nhiều rồi.
“Huynh có chuyện gì không? Huynh hẹn ta ra đây sẽ làm kẻ khác nắm được điểm yếu của ta.” Giọng nói nàng bình thản đến mức lạnh lùng.
“Chỉ là vì ta muốn nhìn thấy nàng.”
Dứt lời, hắn lại bổ sung thêm vào câu nói kia, giải thích: “Không phải ta hẹn nàng!”
Tiểu thư giật mình, như chợt hiểu ra điều gì đó, quay người rời đi.
Trình tướng quân đi theo mấy bước, ngập ngừng nói: “Nàng, nàng cứ vậy mà đi sao?”
Tiểu thư dừng bước, khẽ siết chặt nắm đấm.
Nàng đang do dự.
Ta cảm thấy rất thú vị.
Cô đơn quá lâu rồi, cuộc sống trở nên khô cằn, tiểu thư cũng là con người, bỗng nhiên gặp phải tình cảm mãnh liệt như vậy sẽ khiến con người ta không nỡ buông tay. Tiểu thư từng có biết bao thứ khiến nàng tự hào, có bao nhiêu người nghĩ đủ mọi cách chỉ vì muốn nàng nở nụ cười nghiêng nước nghiêng thành. Mà giờ…
Trình tướng quân tiến lên vài bước, hình như đã ở ngay sau lưng nàng ấy.
Bờ vai tiểu thư chỉ cao đến ngang vòm ngực rộng của hắn, nhìn thế này mới biết Trình tướng quân không còn gầy gò và ngây ngô như ngày trước nữa, ở hắn toát lên sự an toàn và đáng tin cậy lớn dần theo năm tháng.
“Ta… Ta rất nhớ nàng, A Âm.” Giọng nói run run, bàn tay hắn phủ lên đôi vai của tiểu thư. Tiểu thư nhắm chặt mắt không cử động. Trình tướng quân đột nhiên ôm chặt lấy nàng, dường như bộc phát nỗi nhớ nhung và khao khát suốt mười mấy năm trời, hắn nhắm mắt kề sát mái tóc của tiểu thư.
Ta khẽ thở phào nhẹ nhõm, khóe miệng bất giác cong lên.
Ta quả thực rất thích cảnh tượng này, một tình yêu khiến người ta cảm động rơi nước mắt. Có điều, trước đó ta đã sai người bỏ xuân dược vào đồ ăn thức uống của tiểu thư và Trình tướng quân, vậy mà họ cứ ôm nhau như vậy, chậm chạp mãi chẳng thấy động tĩnh. Xem ra tác dụng của xuân dược phát huy chậm ghê.
Tiểu thư đột nhiên mở mắt: “Bạch Ngân, ngươi đang ở đâu?”
Ta hơi ngạc nhiên, nàng lại biết là do ta ư? Có điều cũng không hề khó đoán, tiểu thư đâu phải kẻ ngốc?
Ta không lên tiếng.
Còn lúc này Trình tướng quân đã có phần nôn nóng, xoay người tiểu thư lại, định hôn nàng ấy.
Tiểu thư cự tuyệt: “Không được.”
Nhờ ánh trăng soi rọi, ta nhìn thấy gương mặt nàng đã hơi hồng lên, thuốc bắt đầu phát huy tác dụng, nhưng nàng ta vẫn bình tĩnh nhìn thẳng hắn: “Đa tạ huynh đã đối tốt với ta suốt bao nhiêu năm, nhưng người ta yêu chỉ có Hoàng thượng… Ta sẽ không làm chuyện gì có lỗi với người. Có lẽ đây là lần cuối cùng ta nói chuyện này với huynh, ta…”
Nàng ta còn chưa dứt lời, Trương thái sư và rất nhiều quan viên đã dẫn một thái giám đột ngột xuất hiện.
Nhìn thấy cảnh họ ôm ấp lẫn nhau, ông ta tức giận tới nỗi chỉ biết giậm mạnh cây gậy trong tay, “Hoàng hậu, Trình tướng quân, hai người dám làm chuyện đại nghịch bất đạo như thế này sao?”
Trình tướng quân lập tức nói: “Không, không liên quan đến A Âm…”
“Là lỗi của bản cung.” Nàng ấy vẫn có sự uy nghi của Hoàng hậu, quay người lại liếc nhìn một lượt, dường như vẫn đang ra lệnh: “Đêm nay là bản cung lấy danh nghĩa thương thảo bệnh tình của Hoàng thượng hẹn Trình tướng quân ra đây, Trình tướng quân không biết gì cả.”
Ta hỏi tiểu thư: “Có đáng không?”
Ta không ngờ cuối cùng nàng ấy lại nhận tội thay Trình tướng quân.
Tiểu thư lúc này bị giam cầm trong Phụng Nhiên Cung, tính đến giờ đã là đêm thứ ba rồi. Việc như vậy đương nhiên không thể truyền ra ngoài, còn tiểu thư có Mộ gia và Thái hậu che chở, cũng chỉ bị giam lỏng mà thôi.
Nhưng vị trí Hoàng hậu chắc chắn không thể bảo toàn.
“Chẳng phải ngươi muốn có địa vị này đó sao?” Tiểu thư rất bình tĩnh.
Ta vuốt tà áo ngồi xuống: “Lúc đó ngươi cũng có cơ hội rời khỏi nơi ấy.”
Nàng ta lắc đầu: “Không cần, nếu ngươi muốn hãm hại ta, có lần thứ nhất rồi sẽ có lần thứ hai, chẳng việc gì phải hại đến tính mạng người khác.”
Ta mỉm cười: “Tiểu thư, người trở nên thấu đáo như vậy từ bao giờ thế?”
Nàng ấy quỳ trước sảnh đường, nhắm mắt hướng về phía tượng Phật, ánh trăng hắt lên gương mặt nàng ấy tỏa ra thứ ánh sáng nhè nhẹ, từ nàng toát ra khí chất phổ độ chúng sinh: “Ngươi hỏi ta có đáng hay không, còn ngươi làm vậy có đáng hay không?”
“Đương nhiên là đáng.”
“Vậy sao?” Nàng mỉm cười: “Nhưng ít nhất ta cũng có một người thật lòng yêu thương mình, còn ngươi có gì đây?”
Nụ cười của ta dần vụt tắt, nhìn chằm chằm vào gương mặt nghiêng nghiêng của nàng ta: “Ta có Hoàng thượng, nhanh thôi, sẽ có cả đứa con trai của ngươi, và sắp có cả thiên hạ này.”
Khóe miệng nàng ta càng cong hơn: “Ngươi có Hoàng thượng nhưng ngươi luôn phụ bạc người, thậm chí còn chẳng sống cùng người bằng bản chất thật sự của ngươi. Ngươi sẽ có được đứa con của ta, nhưng trong lòng nó chưa từng coi ngươi là mẫu thân ruột thịt của nó. Ngươi sẽ có được thiên hạ này, nhưng thiên hạ rồi sẽ đổi chủ. Họ chỉ còn nhớ những tội lỗi của ngươi, họ sẽ không bao giờ hiểu ngươi thật sự muốn gì.”
“Ngươi muốn giáo hóa ta chắc?” Ta lạnh lùng buông lời.
Ta không cần bất cứ kẻ nào tự cho mình là đúng rồi đi giáo hóa ta.
Nàng ta lắc đầu: “Ta chỉ thấy ngươi làm vậy thực không đáng.”
Ta cười khẩy nói: “Chắc ngươi không biết chuyện Trình tướng quân đâu nhỉ? Hắn cứ mặc ngươi một mình nhận tội, còn bản thân đã quay về biên cương rồi.”
“Ngươi không cần bôi nhọ hắn, ta tin hắn có nỗi khổ tâm của mình.”
Ta liếc nhìn nàng ta, không nói thêm nữa. Ta vỗ tay, liền có thái giám bưng bình rượu tiến vào: “Chắc ngươi hiểu ta định làm gì? Niệm tình nghĩa chủ tớ bao năm, chỉ cần đứa con của ngươi ngoan ngoãn nghe theo mệnh lệnh của ta, ta sẽ không động đến nó.”
“Ngươi không cần uy hiếp ta, con cháu tự có phúc của nó.”
Đúng là nước đổ lá khoai.
Ta chợt nhận ra tiểu thư trước mặt đây đã không còn là tiểu thư trong ký ức của mình.
Bao nhiêu năm nay ta bận rộn đối phó với những nữ nhân khác trong cung mà quên mất rằng tiểu thư cũng đang dần thay đổi.
Nhưng nàng vẫn đứng dậy, dáng vẻ tôn quý như đang tham gia vào một yến tiệc trọng thể. Nàng từ từ đi đến bên tiểu thái giám, không nói một lời, khí chất cao quý trời sinh đã vậy. Tiểu thái giám cúi đầu thật thấp, nâng khay lên cao.
Nàng rót một chén, rượu chảy ra từ trong bình tạo thành một đường vòng cung.
Chén rượu vơi đầy.
Nàng nâng lên, chậm rãi uống một ngụm.
“Tâm nguyện lớn nhất trong kiếp này của ta đã được thực hiện rồi.” Giọng nói của nàng mang theo cả tiếng thở than. Nàng đặt chiếc cốc trở lại khay, rồi đi đến quỳ trước tượng Phật: “Ngươi đi đi, trước khi chết ta không muốn nhìn thấy ngươi.”
Ta không biết tại sao mình bỗng dưng nổi giận? Có lẽ là vì ta chẳng hề nhìn thấy nàng ta khóc lóc van xin hay chửi rủa oán hận, dường như, ta phát hiện ra mình không thể thay đổi hay khống chế bất cứ ai.
Nàng ta chết một cách ung dung như vậy, ung dung đến mức như đang cười nhạo cho sự đáng thương của ta.
Lúc đi đến cửa, ta nghe thấy có tiếng đồ vật rơi xuống đất, còn cả tiếng hét thất thanh của cung nữ.
Ta siết chặt nắm tay, trong lòng ngùn ngụt lửa giận, ngươi có kẻ yêu mình thật lòng thì làm sao chứ? Đều phải chết cả thôi! Chết rồi thì còn có tư cách gì để mà nói yêu? Ta nhìn mảnh trăng gầy phía xa bị mây đen che lấp, phất áo bỏ đi.
Ngươi nói ta chưa từng sống với Hoàng thượng bằng bản chất thật sự của mình, vậy thì hôm nay, Hoàng thượng sẽ nhìn thấy bộ mặt thật của ta.
Ta cầm thánh chỉ, quỳ trước mặt Hoàng thượng: “Hoàng hậu nương nương sợ tội tự sát, xin Hoàng thượng hạ chỉ phong thần thiếp làm Hoàng hậu, cai quản ấn tín lục cung, chịu trách nhiệm chăm sóc Thái tử. Nay Hoàng thượng thể trạng suy nhược không thể điều hành chính sự, mong Hoàng thượng lấy xã tắc làm trọng, truyền ngôi cho Thái tử, lệnh cho lưỡng cung Thái hậu buông rèm nhiếp chính.”
Lúc này Hoàng thượng ôm ngực ho sặc sụa, sức khỏe hắn yếu hơn rất nhiều so với tự tưởng tượng, sắc mặt tái nhợt, chỗ thuốc kia đã khiến hắn ngay đến sức xuống khỏi giường cũng chẳng còn.
Ta thấy hắn không trả lời, liền đứng dậy.
Ta biết hắn không đồng ý, bèn đi thẳng đến bên thư án, tự ý cầm ngọc ấn đóng dấu.
Đóng dấu xong xuôi, ta nhìn nét chữ viết bằng mực đen trên thánh chỉ, nó là thật, là bất biến, là bất diệt, là văn tự có thể đổi dời thiên hạ. Việc này sẽ quyết định tương lai của ta, quyết định tương lai của cả Đại Hòa.
Trong lòng ta trào dâng cảm xúc khó tả. Đó là sự xúc động, xúc động bởi giờ đây mình có thể nắm giữ thiên hạ.
Ta cũng có được ngày hôm nay ư, khi nó thật sự đến với ta, ngay chính ta cũng đột nhiên run rẩy.
“Nàng biết tội nàng phạm phải sẽ bị xử trí ra sao không?” Hoàng thượng đột nhiên lên tiếng, giọng nói thều thào.
“Tịch thu tài sản, tru di cửu tộc.” Ta đáp lời hắn, mặt không biết sắc.
Hắn ho khù khụ, dường như không thể chịu nổi cơn đau ốm, “Tại trẫm quá dung túng nàng rồi.”
Ta tiến lại gần hắn.
Hoàng thượng ho đến nỗi cơ thể khó chịu vô cùng, ta chợt thấy xót xa. Thái giám đã mang thuốc đến từ nãy, ta đỡ Hoàng thượng dậy, cầm bát thuốc lên: “Nào, Hoàng thượng, thần thiếp bón cho người.”
“Nàng lại hạ độc trẫm sao?”
Ta nhìn hắn chằm chằm, im lặng.
“Hoàng thượng hãy tin thần thiếp, tuy thần thiếp hám lợi đen lòng, nhưng sẽ không hãm hại Hoàng thượng.”
“Ờ, nàng cảm thấy trẫm còn có thể tin nàng ư?” Lúc nói câu này, hắn thậm chí còn không thèm nhìn ta, chỉ hít thở hổn hển, ta vỗ lưng giúp hắn dễ thở hơn.
“Cho dù ngày trước thần thiếp từng nói dối Hoàng thượng bao nhiêu đi chăng nữa thì vẫn có lời thật lòng. Hoàng thượng là phu quân của thần thiếp, là nam nhân đầu tiên của thần thiếp, là bầu trời của thần thiếp suốt cuộc đời này, thần thiếp sẽ không bao giờ quên Hoàng thượng luôn đối tốt với mình.”
Hắn cười khẩy một tiếng, giống như đang chế nhạo bản thân, lại như đang cảm thấy ta thật nực cười, rồi hắn nhắm mắt chìm vào giấc ngủ.
Ta ở bên nhìn hắn hồi lâu, đặt bát thuốc trở lại bàn. Ta biết hắn hận ta, dù là nam nhân nào cũng sẽ hận ta. Nhưng ta không lo lắng, cũng chẳng sợ hãi. Ta biết hắn mãi mãi không thể cho ta thứ gọi là “bình đẳng”, ai cũng nghĩ rằng, phải là hắn nằm trên còn ta nằm dưới, ta phải phục tùng hắn, chờ được hắn sủng hạnh.
Nhưng ngay từ đêm tân hôn đầu tiên, mọi thứ đã được quyết định, ta sẽ đè đầu cưỡi cổ hắn.
Song, hắn vẫn là phu quân của ta, chỉ là những con người mang tư tưởng nam trên nữ dưới kia không thể nào tiếp nhận chuyện này mà thôi. Nhân gian thế tục luôn như vậy, xưa nay ta chẳng hề để tâm.
Ta đắp chăn cho hắn, dịu dàng nói: “Hoàng thượng, người nghỉ ngơi cho khỏe, ngày mai thần thiếp lại đến thăm người.”
Hắn chẳng đời nào trả lời ta.
Ta đi ra khỏi cung điện, dặn dò Bùi công công: “Nhất định phải chăm sóc sức khỏe cho Hoàng thượng thật cẩn thận.”
“Vâng.”
Ta nhìn xung quanh, người trong Tuyên Điện đều là tay chân của ta, nhưng ta vẫn không yên tâm.
“Còn nữa, tăng thêm thị vệ canh cổng, chưa có lệnh của bản cung, bất cứ ai cũng không được vào.”
“Vâng.”
Sau khi thánh chỉ được ban xuống, trong triều xôn xao bàn tán.
Họ không phản đối Thái tử kế vị, nhưng lưỡng cung Thái hậu buông rèm nhiếp chính có phần trái với thông lệ. Bởi vì trong sử sách chưa hề có tiền lệ hậu cung xử lý việc công. Huống hồ tuy Hoàng thượng bệnh nặng, hoàng đế tuổi còn nhỏ, nhưng còn có rất nhiều lão thần trong triều có thể giúp Hoàng thượng xử lý chính sự.
Vậy mà chuyện lần này quan điểm của Mộ Thái hậu và ta hoàn toàn thống nhất, thế lực khi hai người chúng ta hợp lại lớn hơn hẳn so với những tiếng nói phản đối kia. Bởi vậy, cho dù trong triều có đại thần dùng cái chết để ngăn cản, ta vẫn thuận lợi trở thành Hoàng Thái hậu.
Ngày Hoàng thượng đăng cơ, ta mặc bộ phượng y Bách Phụng Tề Minh màu đỏ lộng lẫy xa hoa, đầu đội mũ phượng vàng kim, được bốn thái giám dìu đỡ, mười sáu thái giám nối gót theo chân, ta bước vào trong màn trướng bên trái ghế rồng.
Phía dưới là xa giá nguy nga lộng lẫy, bầu không khí vàng son rực rỡ ngập tràn.
Trái tim ta cũng không kìm nén được sự xúc động, ngón tay đặt trên đầu gối khẽ run rẩy.
Thái giám mở thánh chỉ: “Phụng thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu viết…”
Những người kia đều quỳ rạp xuống, những con người ta từng kính sợ, bây giờ nhìn từ xa chỉ như những chấm nhấp nhô trên thảm đỏ, giữ nguyên tư thế cẩn trọng cung kính, không dám làm càn bừa bãi.
Thái giám đọc xong.
“… Khâm thử.”
Đại thần thần phục phía dưới kia quỳ nói: “Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế, Thái Hoàng Thái hậu thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế, Hoàng Thái Hậu thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế.”
Ta khẽ cấu vào lòng bàn tay.
Đau.
Để ta cảm thấy tất cả những gì trước mắt mình đây đều là sự thật, thật tới mức đáng sợ.
Ta chợt cảm thấy cổ họng mình nghẹn cứng, đôi môi run rẩy, một dòng nhiệt huyết trào dâng, xông lên qua cổ họng, ngấm vào trong mắt ta.
Trong tiếng đồng thanh hô vang, ta ngước tầm mắt vượt qua Loan Điện, vượt qua cổng cung điện và hương khói trên lư đỉnh phía xa, nhìn ra bầu trời bao la rộng lớn, tươi đẹp như thể xưa nay vẫn vậy.
Cuối cùng, Bạch Ngân ta đã làm được chuyện mà vô số người trên đời thèm muốn nhưng đều không dám làm: Thống – Trị – Thiên – Hạ.
Thế lực của Mộ gia từ lâu đã không còn được như trước.
Hoàng hậu thất sủng đã lâu, muốn lật đổ nàng ta hoàn toàn không phải chuyện khó. Điểm khó chính là, làm thế nào để loại bỏ những day dứt cuối cùng.
Loại bỏ tiểu thư, đồng nghĩa với tự tay cắt đứt mọi ân tình năm xưa, thậm chí là Mộ phủ và cả thiếu gia. Ta tưởng rằng mình vẫn có thể thẳng thừng xuống tay, song lại có chút do dự.
Nhưng điều đáng sợ nhất là rõ ràng ta biết mình do dự, vậy mà ta không hề bị nó thao túng, chỉ muốn tự tay khoét bỏ sự do dự này, giống như kẻ tự ngược thích chịu đau đớn vậy.
Ta chọn ra tay vào một ngày gió nhẹ mây trôi, một ngày xuân tươi đẹp. Dung nhan kiều diễm của tiểu thư và trăm hoa mùa xuân cùng nhau khoe sắc rực rỡ, nhưng cuối cùng vẫn chẳng chịu đựng nổi tiết trời giá lạnh.
Hoàng hậu, danh hiệu tôn quý cao vời này phải dùng cách gì mới có thể phế bỏ đây?
Bắt gian tại giường đã đủ chưa nhỉ?
Và đối tượng dĩ nhiên là Trình tướng quân vừa mới từ biên cương trở về.
Mấy năm sau khi tiểu thư được gả cho Hoàng thượng, Trình tướng quân chỉ lấy một phu nhân theo sự ép buộc của phụ thân hắn, nhưng đến nay vẫn chưa có con. Hơn nữa, hắn còn chủ động xin đi đánh giặc, ngày ngày ở nơi biên ải xa xôi, chinh chiến sát phạt kẻ địch, rong ruổi trên yên ngựa, làm hao mòn gần hết tuổi thanh xuân.
Tình cảm sâu đậm đến mức cố chấp như vậy e là đối phương sắt đá đến mấy cũng phải động lòng thôi, huống hồ là tiểu thư xưa nay tính tình lương thiện.
Mấy hôm nay, hàng loạt triều thần vào cung xin được gặp Hoàng thượng, nguyên nhân là do Hoàng thượng đã mấy hôm không lên triều.
Trình tướng quân đương nhiên cũng ở trong số đó.
Đây hẳn là thời cơ tốt nhất.
Còn ta nếu muốn bắt gian tại giường, tất nhiên phải tìm được nhân chứng hay ho một chút.
“Trương thái sư.”
Trương thái sư tuổi gần sáu mươi quay đầu lại, thấy ta liền sững người, tiến lên trước: “Bạch quý phi nương nương.”
Ta vội vàng đỡ ông ta: “Thái sư không cần đa lễ, tổn thọ bản cung rồi.”
Ta biết Trương thái sư là thầy của Hoàng thượng, cũng là người mà Hoàng thượng kính trọng nhất, địa vị trong triều của ông ta khó có ai bì kịp.
“Trương thái sư định đến Tuyên Điện bái kiến Hoàng thượng ư?”
“Đúng vậy ạ.”
Ta thở dài: “Hoàng thượng đã đóng cửa không tiếp ai rất lâu rồi.”
Trương thái sư ngày ngày tiến cung cũng không thể gặp Hoàng thượng lấy một lần, đương nhiên ông ta biết rõ điều này, liền hỏi: “Ô, ngay cả nương nương cũng không gặp được Hoàng thượng sao?”
Ta lo lắng “ừm” một tiếng.
“Nương nương có biết là vì chuyện gì không?”
Ta lắc đầu: “Việc này bản cung cũng không rõ lắm, mấy hôm nay đều là Hoàng hậu hầu hạ bên cạnh Hoàng thượng, nếu Trương thái sư muốn biết thì phải đến bái kiến Hoàng hậu rồi.”
“Hoàng hậu?”
“Ừm, bản cung cũng đang định tới Phụng Nhiên Cung bái kiến Hoàng hậu đây.”
Đi cùng ông ta một đoạn, ta dừng bước.
“Đó không phải là Trình tướng quân sao?”
Trong ngự hoa viên cách đó không xa, cung nữ Thái Thanh hầu cận của Hoàng hậu đang đi đến trước mặt Trình tướng quận đợi ở đình viện, lén đưa cho hắn một mảnh giấy nhưng không nói gì.
Ta cười nói: “Sao Trình tướng quân lại ở trong cung của Hoàng hậu?”
“Ô, cung nữ kia là người bên cạnh Hoàng hậu ư?”
“Đúng vậy, là cung nữ hầu cận của Hoàng hậu.”
Trương thái sư liếc nhìn ta, chống gậy tiến lên trước, chặn ngay Thái Thanh vừa từ đình viện quay ra.
Ta vẫn đứng nguyên chỗ cũ, cũng chẳng buồn quan tâm xem thái sư và Thái Thanh nói gì, chỉ mải quan sát sắc mặt thiếu tự nhiên của Trình công tử, dường như đang do dự gì đó, cuối cùng vẫn bỏ mảnh giấy vào trong tay áo, quay người rời đi.
Hắn trúng kế rồi.
Ta sai người giả làm bút tích của tiểu thư hẹn hắn đêm nay đến Chỉ Đình bên cạnh Cảnh Phúc Cung gặp mặt, nơi đó là lãnh cung, bình thường không có người nào lai vãng.
Tiểu Ngư từng hỏi ta: “Nương nương, người chắc chắn Trình tướng quân nhất định sẽ đi sao?”
Ta biết, hắn sẽ, hắn nhất định sẽ đi.
Vì tiểu thư, dù phải lao vào núi đao bể lửa hắn cũng chấp nhận. Mỗi lần khi hắn tiến cung, sắc mặt đều mất tự nhiên, đặc biệt là lúc gặp tiểu thư, hắn còn chẳng dám ngẩng đầu lên. Nhưng sau khi tiểu thư đi khỏi, hắn lại thường dõi theo bóng nàng ấy.
Trên thế gian này, thứ mà con người khó tiêu trừ nhất không phải lòng tham vật chất, mà là “tình dục”.
Đó là thứ đã cắm rễ sâu thẳm tâm hồn con người, khác với “nhục dục”, nó sẽ rút cạn máu thịt, linh hồn của con người, thậm chí là cả tư tưởng. Đối diện trước người mình yêu thương, gần mà không thể thân thiết, muốn mà không thể có được, ai chưa từng trải qua sẽ chẳng hiểu nổi những đau đớn và tê dại như bị trăm loài côn trùng gặm nhấm con tim ấy. Trình tướng quân khao khát tiểu thư quá lâu rồi, một cơ hội như vậy trong mắt hắn không phải núi đao bể lửa, mà chỉ là một tia sáng hé mở nơi cánh cửa đóng chặt, cũng là một lần trêu đùa với trái tim hắn.
Hắn không hẳn đã muốn làm gì đó, nhưng gặp mặt riêng nàng, hắn có thể ngắm nàng lâu hơn, chỉ điều đó thôi đã khiến hắn bất chấp tất cả.
Trên đời có rất nhiều người cũng được coi là thông minh, quyết đoán, kiên cường, chỉ là thường xuyên có rất nhiều thứ ràng buộc họ, ví dụ như danh tiếng, trách nhiệm, tình thân, và tình dục.
Mười năm cách biệt muôn trùng, dù không cố nhớ nhưng lòng chẳng quên.
Ta mặc niệm trong đầu.
Trình tướng quân đang nôn nóng đợi ở đó, ngay lập tức Đông Mai dẫn Hoàng hậu đến.
Thực ra trong tình huống này, ta không nên xuất hiện chút nào, chỉ tiếc dạo này cuộc sống của ta quá nhàm chán, ta rất muốn xem thử người khác chia cắt uyên ương, sinh ly tử biệt, bắt gian tại giường là như thế nào? Cũng muốn xem thử tiểu thư sẽ đối xử với Trình tướng quân ra sao.
Tiểu thư và Trình tướng quân không gặp nhau mười một năm rồi. Cô đơn là bản tính của nữ nhân, tiểu thư lại một mình ở khuê phòng trống vắng, ngày ngày đối diện với chiếc giường lạnh lẽo, có khi nào từng nhớ đến Trình tướng quân luôn ngốc nghếch dõi theo nàng, bị nàng chê là phiền phức hay chăng?
Trình tướng quân đang đứng cạnh vườn hoa sốt ruột đi tới đi lui, nghe thấy tiếng động liền quay lại.
Hai người nhìn thấy nhau.
Trời đêm tách khỏi tầng mây, ánh trăng nồng đượm soi rọi nhân gian.
Đông Mai vội vã rời đi, trong mắt tiểu thư có phần do dự, nàng đứng một lúc mới tiến tới, nói: “Là huynh tìm ta?”
Trình tướng quân sững người, nhìn thấy nàng lại không thốt ra nổi một câu.
Ánh trăng nhuốm vào bầu không khí trầm mặc, vắt ngang giữa hai người họ. Cảnh đêm xung quanh dường như được bao phủ bởi một lớp sương mịt mù, có tiếng dế kêu huyên náo, có mùi ẩm ướt trong không khí đêm xuân.
Là cảnh sắc đẹp tuyệt vời.
Dưới trăng dưới hoa như thế này, cảnh sắc dễ chịu như thế này, quả là thích hợp để thưởng thức vở kịch hay của đôi nam nữ si tình.
Tiểu thư không ngẩng đầu, Trình tướng quân lại chỉ im lặng ngắm nàng, ánh mắt đăm chiêu nồng nàn, mãi sau mới lên tiếng: “Ta… ta…”
Giọng hắn vì căng thẳng mà trở nên khàn đặc.
Mười mấy năm chinh chiến nơi sa trường chẳng hề giúp Trình tướng quân có thêm chút khí thế nam nhân, nhìn thấy tiểu thư, hắn vẫn cứ căng thẳng, vẫn cứ lúng túng, chỉ biết ngốc nghếch đứng nhìn.
“Tình” là vậy đó.
Tiểu thư ngẩng đầu nhìn hắn. Thời gian khiến nàng không còn phóng khoáng như thời niên thiếu, nàng cũng trưởng thành hơn nhiều rồi.
“Huynh có chuyện gì không? Huynh hẹn ta ra đây sẽ làm kẻ khác nắm được điểm yếu của ta.” Giọng nói nàng bình thản đến mức lạnh lùng.
“Chỉ là vì ta muốn nhìn thấy nàng.”
Dứt lời, hắn lại bổ sung thêm vào câu nói kia, giải thích: “Không phải ta hẹn nàng!”
Tiểu thư giật mình, như chợt hiểu ra điều gì đó, quay người rời đi.
Trình tướng quân đi theo mấy bước, ngập ngừng nói: “Nàng, nàng cứ vậy mà đi sao?”
Tiểu thư dừng bước, khẽ siết chặt nắm đấm.
Nàng đang do dự.
Ta cảm thấy rất thú vị.
Cô đơn quá lâu rồi, cuộc sống trở nên khô cằn, tiểu thư cũng là con người, bỗng nhiên gặp phải tình cảm mãnh liệt như vậy sẽ khiến con người ta không nỡ buông tay. Tiểu thư từng có biết bao thứ khiến nàng tự hào, có bao nhiêu người nghĩ đủ mọi cách chỉ vì muốn nàng nở nụ cười nghiêng nước nghiêng thành. Mà giờ…
Trình tướng quân tiến lên vài bước, hình như đã ở ngay sau lưng nàng ấy.
Bờ vai tiểu thư chỉ cao đến ngang vòm ngực rộng của hắn, nhìn thế này mới biết Trình tướng quân không còn gầy gò và ngây ngô như ngày trước nữa, ở hắn toát lên sự an toàn và đáng tin cậy lớn dần theo năm tháng.
“Ta… Ta rất nhớ nàng, A Âm.” Giọng nói run run, bàn tay hắn phủ lên đôi vai của tiểu thư. Tiểu thư nhắm chặt mắt không cử động. Trình tướng quân đột nhiên ôm chặt lấy nàng, dường như bộc phát nỗi nhớ nhung và khao khát suốt mười mấy năm trời, hắn nhắm mắt kề sát mái tóc của tiểu thư.
Ta khẽ thở phào nhẹ nhõm, khóe miệng bất giác cong lên.
Ta quả thực rất thích cảnh tượng này, một tình yêu khiến người ta cảm động rơi nước mắt. Có điều, trước đó ta đã sai người bỏ xuân dược vào đồ ăn thức uống của tiểu thư và Trình tướng quân, vậy mà họ cứ ôm nhau như vậy, chậm chạp mãi chẳng thấy động tĩnh. Xem ra tác dụng của xuân dược phát huy chậm ghê.
Tiểu thư đột nhiên mở mắt: “Bạch Ngân, ngươi đang ở đâu?”
Ta hơi ngạc nhiên, nàng lại biết là do ta ư? Có điều cũng không hề khó đoán, tiểu thư đâu phải kẻ ngốc?
Ta không lên tiếng.
Còn lúc này Trình tướng quân đã có phần nôn nóng, xoay người tiểu thư lại, định hôn nàng ấy.
Tiểu thư cự tuyệt: “Không được.”
Nhờ ánh trăng soi rọi, ta nhìn thấy gương mặt nàng đã hơi hồng lên, thuốc bắt đầu phát huy tác dụng, nhưng nàng ta vẫn bình tĩnh nhìn thẳng hắn: “Đa tạ huynh đã đối tốt với ta suốt bao nhiêu năm, nhưng người ta yêu chỉ có Hoàng thượng… Ta sẽ không làm chuyện gì có lỗi với người. Có lẽ đây là lần cuối cùng ta nói chuyện này với huynh, ta…”
Nàng ta còn chưa dứt lời, Trương thái sư và rất nhiều quan viên đã dẫn một thái giám đột ngột xuất hiện.
Nhìn thấy cảnh họ ôm ấp lẫn nhau, ông ta tức giận tới nỗi chỉ biết giậm mạnh cây gậy trong tay, “Hoàng hậu, Trình tướng quân, hai người dám làm chuyện đại nghịch bất đạo như thế này sao?”
Trình tướng quân lập tức nói: “Không, không liên quan đến A Âm…”
“Là lỗi của bản cung.” Nàng ấy vẫn có sự uy nghi của Hoàng hậu, quay người lại liếc nhìn một lượt, dường như vẫn đang ra lệnh: “Đêm nay là bản cung lấy danh nghĩa thương thảo bệnh tình của Hoàng thượng hẹn Trình tướng quân ra đây, Trình tướng quân không biết gì cả.”
Ta hỏi tiểu thư: “Có đáng không?”
Ta không ngờ cuối cùng nàng ấy lại nhận tội thay Trình tướng quân.
Tiểu thư lúc này bị giam cầm trong Phụng Nhiên Cung, tính đến giờ đã là đêm thứ ba rồi. Việc như vậy đương nhiên không thể truyền ra ngoài, còn tiểu thư có Mộ gia và Thái hậu che chở, cũng chỉ bị giam lỏng mà thôi.
Nhưng vị trí Hoàng hậu chắc chắn không thể bảo toàn.
“Chẳng phải ngươi muốn có địa vị này đó sao?” Tiểu thư rất bình tĩnh.
Ta vuốt tà áo ngồi xuống: “Lúc đó ngươi cũng có cơ hội rời khỏi nơi ấy.”
Nàng ta lắc đầu: “Không cần, nếu ngươi muốn hãm hại ta, có lần thứ nhất rồi sẽ có lần thứ hai, chẳng việc gì phải hại đến tính mạng người khác.”
Ta mỉm cười: “Tiểu thư, người trở nên thấu đáo như vậy từ bao giờ thế?”
Nàng ấy quỳ trước sảnh đường, nhắm mắt hướng về phía tượng Phật, ánh trăng hắt lên gương mặt nàng ấy tỏa ra thứ ánh sáng nhè nhẹ, từ nàng toát ra khí chất phổ độ chúng sinh: “Ngươi hỏi ta có đáng hay không, còn ngươi làm vậy có đáng hay không?”
“Đương nhiên là đáng.”
“Vậy sao?” Nàng mỉm cười: “Nhưng ít nhất ta cũng có một người thật lòng yêu thương mình, còn ngươi có gì đây?”
Nụ cười của ta dần vụt tắt, nhìn chằm chằm vào gương mặt nghiêng nghiêng của nàng ta: “Ta có Hoàng thượng, nhanh thôi, sẽ có cả đứa con trai của ngươi, và sắp có cả thiên hạ này.”
Khóe miệng nàng ta càng cong hơn: “Ngươi có Hoàng thượng nhưng ngươi luôn phụ bạc người, thậm chí còn chẳng sống cùng người bằng bản chất thật sự của ngươi. Ngươi sẽ có được đứa con của ta, nhưng trong lòng nó chưa từng coi ngươi là mẫu thân ruột thịt của nó. Ngươi sẽ có được thiên hạ này, nhưng thiên hạ rồi sẽ đổi chủ. Họ chỉ còn nhớ những tội lỗi của ngươi, họ sẽ không bao giờ hiểu ngươi thật sự muốn gì.”
“Ngươi muốn giáo hóa ta chắc?” Ta lạnh lùng buông lời.
Ta không cần bất cứ kẻ nào tự cho mình là đúng rồi đi giáo hóa ta.
Nàng ta lắc đầu: “Ta chỉ thấy ngươi làm vậy thực không đáng.”
Ta cười khẩy nói: “Chắc ngươi không biết chuyện Trình tướng quân đâu nhỉ? Hắn cứ mặc ngươi một mình nhận tội, còn bản thân đã quay về biên cương rồi.”
“Ngươi không cần bôi nhọ hắn, ta tin hắn có nỗi khổ tâm của mình.”
Ta liếc nhìn nàng ta, không nói thêm nữa. Ta vỗ tay, liền có thái giám bưng bình rượu tiến vào: “Chắc ngươi hiểu ta định làm gì? Niệm tình nghĩa chủ tớ bao năm, chỉ cần đứa con của ngươi ngoan ngoãn nghe theo mệnh lệnh của ta, ta sẽ không động đến nó.”
“Ngươi không cần uy hiếp ta, con cháu tự có phúc của nó.”
Đúng là nước đổ lá khoai.
Ta chợt nhận ra tiểu thư trước mặt đây đã không còn là tiểu thư trong ký ức của mình.
Bao nhiêu năm nay ta bận rộn đối phó với những nữ nhân khác trong cung mà quên mất rằng tiểu thư cũng đang dần thay đổi.
Nhưng nàng vẫn đứng dậy, dáng vẻ tôn quý như đang tham gia vào một yến tiệc trọng thể. Nàng từ từ đi đến bên tiểu thái giám, không nói một lời, khí chất cao quý trời sinh đã vậy. Tiểu thái giám cúi đầu thật thấp, nâng khay lên cao.
Nàng rót một chén, rượu chảy ra từ trong bình tạo thành một đường vòng cung.
Chén rượu vơi đầy.
Nàng nâng lên, chậm rãi uống một ngụm.
“Tâm nguyện lớn nhất trong kiếp này của ta đã được thực hiện rồi.” Giọng nói của nàng mang theo cả tiếng thở than. Nàng đặt chiếc cốc trở lại khay, rồi đi đến quỳ trước tượng Phật: “Ngươi đi đi, trước khi chết ta không muốn nhìn thấy ngươi.”
Ta không biết tại sao mình bỗng dưng nổi giận? Có lẽ là vì ta chẳng hề nhìn thấy nàng ta khóc lóc van xin hay chửi rủa oán hận, dường như, ta phát hiện ra mình không thể thay đổi hay khống chế bất cứ ai.
Nàng ta chết một cách ung dung như vậy, ung dung đến mức như đang cười nhạo cho sự đáng thương của ta.
Lúc đi đến cửa, ta nghe thấy có tiếng đồ vật rơi xuống đất, còn cả tiếng hét thất thanh của cung nữ.
Ta siết chặt nắm tay, trong lòng ngùn ngụt lửa giận, ngươi có kẻ yêu mình thật lòng thì làm sao chứ? Đều phải chết cả thôi! Chết rồi thì còn có tư cách gì để mà nói yêu? Ta nhìn mảnh trăng gầy phía xa bị mây đen che lấp, phất áo bỏ đi.
Ngươi nói ta chưa từng sống với Hoàng thượng bằng bản chất thật sự của mình, vậy thì hôm nay, Hoàng thượng sẽ nhìn thấy bộ mặt thật của ta.
Ta cầm thánh chỉ, quỳ trước mặt Hoàng thượng: “Hoàng hậu nương nương sợ tội tự sát, xin Hoàng thượng hạ chỉ phong thần thiếp làm Hoàng hậu, cai quản ấn tín lục cung, chịu trách nhiệm chăm sóc Thái tử. Nay Hoàng thượng thể trạng suy nhược không thể điều hành chính sự, mong Hoàng thượng lấy xã tắc làm trọng, truyền ngôi cho Thái tử, lệnh cho lưỡng cung Thái hậu buông rèm nhiếp chính.”
Lúc này Hoàng thượng ôm ngực ho sặc sụa, sức khỏe hắn yếu hơn rất nhiều so với tự tưởng tượng, sắc mặt tái nhợt, chỗ thuốc kia đã khiến hắn ngay đến sức xuống khỏi giường cũng chẳng còn.
Ta thấy hắn không trả lời, liền đứng dậy.
Ta biết hắn không đồng ý, bèn đi thẳng đến bên thư án, tự ý cầm ngọc ấn đóng dấu.
Đóng dấu xong xuôi, ta nhìn nét chữ viết bằng mực đen trên thánh chỉ, nó là thật, là bất biến, là bất diệt, là văn tự có thể đổi dời thiên hạ. Việc này sẽ quyết định tương lai của ta, quyết định tương lai của cả Đại Hòa.
Trong lòng ta trào dâng cảm xúc khó tả. Đó là sự xúc động, xúc động bởi giờ đây mình có thể nắm giữ thiên hạ.
Ta cũng có được ngày hôm nay ư, khi nó thật sự đến với ta, ngay chính ta cũng đột nhiên run rẩy.
“Nàng biết tội nàng phạm phải sẽ bị xử trí ra sao không?” Hoàng thượng đột nhiên lên tiếng, giọng nói thều thào.
“Tịch thu tài sản, tru di cửu tộc.” Ta đáp lời hắn, mặt không biết sắc.
Hắn ho khù khụ, dường như không thể chịu nổi cơn đau ốm, “Tại trẫm quá dung túng nàng rồi.”
Ta tiến lại gần hắn.
Hoàng thượng ho đến nỗi cơ thể khó chịu vô cùng, ta chợt thấy xót xa. Thái giám đã mang thuốc đến từ nãy, ta đỡ Hoàng thượng dậy, cầm bát thuốc lên: “Nào, Hoàng thượng, thần thiếp bón cho người.”
“Nàng lại hạ độc trẫm sao?”
Ta nhìn hắn chằm chằm, im lặng.
“Hoàng thượng hãy tin thần thiếp, tuy thần thiếp hám lợi đen lòng, nhưng sẽ không hãm hại Hoàng thượng.”
“Ờ, nàng cảm thấy trẫm còn có thể tin nàng ư?” Lúc nói câu này, hắn thậm chí còn không thèm nhìn ta, chỉ hít thở hổn hển, ta vỗ lưng giúp hắn dễ thở hơn.
“Cho dù ngày trước thần thiếp từng nói dối Hoàng thượng bao nhiêu đi chăng nữa thì vẫn có lời thật lòng. Hoàng thượng là phu quân của thần thiếp, là nam nhân đầu tiên của thần thiếp, là bầu trời của thần thiếp suốt cuộc đời này, thần thiếp sẽ không bao giờ quên Hoàng thượng luôn đối tốt với mình.”
Hắn cười khẩy một tiếng, giống như đang chế nhạo bản thân, lại như đang cảm thấy ta thật nực cười, rồi hắn nhắm mắt chìm vào giấc ngủ.
Ta ở bên nhìn hắn hồi lâu, đặt bát thuốc trở lại bàn. Ta biết hắn hận ta, dù là nam nhân nào cũng sẽ hận ta. Nhưng ta không lo lắng, cũng chẳng sợ hãi. Ta biết hắn mãi mãi không thể cho ta thứ gọi là “bình đẳng”, ai cũng nghĩ rằng, phải là hắn nằm trên còn ta nằm dưới, ta phải phục tùng hắn, chờ được hắn sủng hạnh.
Nhưng ngay từ đêm tân hôn đầu tiên, mọi thứ đã được quyết định, ta sẽ đè đầu cưỡi cổ hắn.
Song, hắn vẫn là phu quân của ta, chỉ là những con người mang tư tưởng nam trên nữ dưới kia không thể nào tiếp nhận chuyện này mà thôi. Nhân gian thế tục luôn như vậy, xưa nay ta chẳng hề để tâm.
Ta đắp chăn cho hắn, dịu dàng nói: “Hoàng thượng, người nghỉ ngơi cho khỏe, ngày mai thần thiếp lại đến thăm người.”
Hắn chẳng đời nào trả lời ta.
Ta đi ra khỏi cung điện, dặn dò Bùi công công: “Nhất định phải chăm sóc sức khỏe cho Hoàng thượng thật cẩn thận.”
“Vâng.”
Ta nhìn xung quanh, người trong Tuyên Điện đều là tay chân của ta, nhưng ta vẫn không yên tâm.
“Còn nữa, tăng thêm thị vệ canh cổng, chưa có lệnh của bản cung, bất cứ ai cũng không được vào.”
“Vâng.”
Sau khi thánh chỉ được ban xuống, trong triều xôn xao bàn tán.
Họ không phản đối Thái tử kế vị, nhưng lưỡng cung Thái hậu buông rèm nhiếp chính có phần trái với thông lệ. Bởi vì trong sử sách chưa hề có tiền lệ hậu cung xử lý việc công. Huống hồ tuy Hoàng thượng bệnh nặng, hoàng đế tuổi còn nhỏ, nhưng còn có rất nhiều lão thần trong triều có thể giúp Hoàng thượng xử lý chính sự.
Vậy mà chuyện lần này quan điểm của Mộ Thái hậu và ta hoàn toàn thống nhất, thế lực khi hai người chúng ta hợp lại lớn hơn hẳn so với những tiếng nói phản đối kia. Bởi vậy, cho dù trong triều có đại thần dùng cái chết để ngăn cản, ta vẫn thuận lợi trở thành Hoàng Thái hậu.
Ngày Hoàng thượng đăng cơ, ta mặc bộ phượng y Bách Phụng Tề Minh màu đỏ lộng lẫy xa hoa, đầu đội mũ phượng vàng kim, được bốn thái giám dìu đỡ, mười sáu thái giám nối gót theo chân, ta bước vào trong màn trướng bên trái ghế rồng.
Phía dưới là xa giá nguy nga lộng lẫy, bầu không khí vàng son rực rỡ ngập tràn.
Trái tim ta cũng không kìm nén được sự xúc động, ngón tay đặt trên đầu gối khẽ run rẩy.
Thái giám mở thánh chỉ: “Phụng thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu viết…”
Những người kia đều quỳ rạp xuống, những con người ta từng kính sợ, bây giờ nhìn từ xa chỉ như những chấm nhấp nhô trên thảm đỏ, giữ nguyên tư thế cẩn trọng cung kính, không dám làm càn bừa bãi.
Thái giám đọc xong.
“… Khâm thử.”
Đại thần thần phục phía dưới kia quỳ nói: “Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế, Thái Hoàng Thái hậu thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế, Hoàng Thái Hậu thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế.”
Ta khẽ cấu vào lòng bàn tay.
Đau.
Để ta cảm thấy tất cả những gì trước mắt mình đây đều là sự thật, thật tới mức đáng sợ.
Ta chợt cảm thấy cổ họng mình nghẹn cứng, đôi môi run rẩy, một dòng nhiệt huyết trào dâng, xông lên qua cổ họng, ngấm vào trong mắt ta.
Trong tiếng đồng thanh hô vang, ta ngước tầm mắt vượt qua Loan Điện, vượt qua cổng cung điện và hương khói trên lư đỉnh phía xa, nhìn ra bầu trời bao la rộng lớn, tươi đẹp như thể xưa nay vẫn vậy.
Cuối cùng, Bạch Ngân ta đã làm được chuyện mà vô số người trên đời thèm muốn nhưng đều không dám làm: Thống – Trị – Thiên – Hạ.
/44
|