“ Nếu gặp Man Cảnh Ân … giết không tha.”
Lời nói không chút cảm tình, ngay cả ánh mắt cũng trở nên sắc bén, Lăng Tịnh Hy ngây người … cô bé thiên thần ngày ấy đã biến mất.
“ Vũ Hàn, con đàn bà của cậu thật thích lo chuyện bao đồng nhưng cô ta cũng thú vị đấy … nhưng tôi lại không thích mấy con đàn bà thông minh, chỉ toàn một lũ gây rắc rối.”
“ Đó là lý do, ông đã đào tạo ra một Hạ Quân Đồng ngu ngốc, dễ bị tôi thâu tóm.”
Vương Vũ Hàn lạnh nhạt nói, nhìn phản ứng của Smith rất bình thản, hắn có chút thương xót cho Hạ Quân Đồng.
“ Thật đáng thương cho cô ta, hy sinh nhiều như thế đổi lại chủ nhân chỉ xem như thứ bỏ đi, liếc mắt thương xót cũng không có.”
Smith vẫn bình thản, đối với hắn việc thấy Video của Hạ Quân Đồng bị mấy tên không ra dạng người kia cường bạo cũng chẳng lấy gì làm ngạc nhiên, ngay cả khi nhận được nội tạng của cô ta, hắn cũng quăng cho chó ăn hết.
Loại phế phẩm vô dụng như thế, thật làm mất mặt hắn, đáng lý hắn không nên cho loại phế vật đó đi câu dẫn Vương Vũ Hàn, lại nhìn Vương Vũ Hàn hừ lạnh.
“ Hừm, không nói vòng vò nữa, cậu kí tên đi … đừng làm mất thời gian của mọi người, nhất là cậu …”
Smith dừng một lát, mỉm cười gian xảo.
“ Cách hai tiếng, thuốc sẽ bọc phát một lần, cậu không có nhiều thời gian đâu.”
Lăng Tịnh Hy tự nhiên nắm chặt tay hắn, lòng bất an, cô thật không muốn thấy bộ dạng hắn như thế vì nó sẽ khiến cô đau lòng.
Vương Vũ Hàn siết chặt tay cô, không tỏ vẻ sợ hãi, nhàn nhạt trả lời.
“ Đem nó lại đây ?”
Smith nhìn hắn, môi cong lên, phất tay một cái đã có vệ sĩ đi tới nhặt bản hợp đồng đưa cho hắn, Vương Vũ Hàn cũng không do dự kí tên cái roẹt, lại nhìn Smith, lạnh giọng.
“ Nếu thất hứa, hậu quả là gì ông sẽ biết ngay.”
Lăng Tịnh Hy kinh ngạc, không hiểu sao hắn lại đồng ý, nếu như vậy không phải toàn bộ tài sản sẽ thuộc về Smith sao ? hắn sẽ trắng tay … nhưng suy đi nghĩ lại, Vương Vũ Hàn lăn lộn trong hắc đạo đã lâu chắc không dễ dàng đáp thuận như thế … hồ lô của hắn rốt cuộc chứa thuốc gì ?
Smith tỏ vẻ hài lòng, vổ nhẹ đầu Kha Nhi, cô nàng đứng dậy, hắn thuận thế ôm eo cô, nhìn Vương Vũ Hàn cười khẽ.
“ Vậy phải xem tình hình ngày mai bên Thụy Sĩ ra sao đã.”
Hắn lại phất tay, một vệ sĩ đem một cái hộp đặt lên ghế, cũng mở nắp ra, bên trong có năm ống tiêm, hắn nhàn nhạt nói.
“ Từ đây cho đến ngày mai, cậu sẽ cần đến nó ...” – Liếc nhẹ Lăng Tịnh Hy cười tà mị. – “ Chơi vui vẻ một chút.”
Sau đó cùng Kha Nhi và Âu Thục Lợi ly khai.
Đợi bọn họ đi hết, Vương Vũ Hàn cầm hộp ống tiêm lên nhìn chăm chú, Lăng Tịnh Hy từ sau giựt lấy, mắt chua xót nhìn hắn.
“ Không được, dùng nhiều sẽ không thể thoát được.”
Hắn cười nhẹ. – “ Từ đây đến ngày mai, nếu không có nó, anh sẽ không cầm cự nỗi, cũng không đối phó lại bọn họ hơn nữa sẽ không bảo vệ được em … anh sẽ không sao ? … Tịnh Hy, hãy tin anh.”
Lăng Tịnh Hy nghe thế, còn biết nói gì, cô giờ đây là gánh nặng của hắn, chỉ biết gật đầu chấp nhận.
Thân thể lại bị hắn ôm chặt, môi hắn hôn nhẹ môi cô.
“ Tịnh Hy, anh … không nhịn được.”
Lăng Tịnh Hy thấy mắt hắn nhuốm màu đỏ quen thuộc, cô biết hắn đã nhịn, nếu khônh phải lúc nãy bị quấy rối thì giờ này … mặt bổng đỏ lên, cô cúi đầu im lặng.
Hơi thở trên đầu trở nên dồn dập, bàn tay to lớn nâng cằm cô lên, môi nhẹ cười, cũng từ từ phủ xuống môi cô. Mà cô không tránh né còn chủ động đáp lại hắn, bây giờ cô không muốn nghĩ gì hết … cứ buông thả một lần sống vì mình một lần thôi.
“ Tịnh Hy, từ nay về sau anh sẽ bảo vệ em, không để ai làm tổn thương đến em, đây là lời thề của Vương Vũ Hàn anh, không phải lời hứa qua loa.”
Hắn nói khẽ vào tay cô, cũng bế bổng cô lên đi đến chỗ có tấm nệm cũ kỹ, đặt cô xuống, người cũng đè lên cô …
Tim cô đập loạn cả lên, nhưng không nghĩ được gì bởi những nụ hôn ướt át của hắn bắt đầu in lên trên trán cô, đi xuống xương quai xanh, di chuyển xuống ngực hắn cũng thuận tiện cởi phắt chiếc áo sơ mi vứt sang một bên để lộ cơ thể trắng nõn của cô cùng mấy dấu vết kia … mắt hắn ngập tràn đau đớn cùng tức giận.
Lại cúi xuống, dùng nụ hôn của mình lắp đi mấy vết hồng nhạt do Vương Thiếu Phong để lại, chỉ muốn có dấu ấn của mình trên đó.
“ Tịnh Hy, em là của anh.” – Hắn dứt khoát nói.
Đôi mắt mê ly nhìn người phía trên, đôi mắt hắn đầy thâm tình, đôi môi mỏng nở nụ cười mê hoặc khiến cô có cảm giác say.
Cô vòng tay qua cổ hắn, kéo hắn xuống gần cô, muốn nhìn rõ hắn … còn nhớ lần đầu tiên bị hắn cưỡng bức, cô đã bị đôi mắt xanh lam này ám ảnh, nó vừa đẹp vừa giống như mắt quỷ trong đêm làm cô không bao giờ yên giấc.
Nhưng khi nhìn lại, lúc đó đôi mắt hắn đầy thù hận còn bây giờ lại dịu dàng ôn nhu khác hẳn … có phải đó là vì yêu …
Bàn tay mà quỷ lần nữa di chuyển xuống dưới đem chân cô tách ra, vì tránh bên chân bị thương nên hắn rất nhẹ nhàng kéo chân cô ra, ngón tay thon dài bắt đầu đi vào bên trong cô.
“ Không được.” – Lăng Tịnh Hy có chút xấu hổ nói, chân cũng khép lại nhưng hạ thân đã bị hắn giữ chặt, nơi tư mật bị trêu đùa khiến cô ngứa ngáy.
“ Em là tiểu yêu tinh, đã mê hoặc anh giờ bảo không được … em nghĩ trong lúc này, anh có thể dừng lại sao ?” – Hắn nhìn sâu vào mắt cô, môi cười tà mị.
“ Em mê hoặc anh khi nào … Á …”
Hắn bổng tăng lực làm cô cất tiếng rên rỉ, gương mặt nhỏ nhắn đỏ ửng thẹn thùng, với bộ dạng yếu ớt bây giờ chẳng khác nào khiến đàn ông muốn phát cuồng mà chiếm lấy cô, đương nhiên Vương Vũ Hàn cũng không ngoại lệ.
“ Em đang khiêu khích anh đó sao ?”
Hắn cười nhẹ, lấy ngón tay ra, đem vật cứng kêu ngạo đặt nơi tư mật của cô, Lăng Tịnh Hy cảm thấy vật nóng hỏi kia đã chạm vào nơi đó, cô hơi run rẩy.
Cảm giác cô đang run rẩy, hắn nâng cằm cô lên, một lần nữa hôn thật sâu.
“ Vũ Hàn …” – Giọng cô yếu ớt kêu tên hắn, đôi mắt cũng phủ một màng sơ dày đầy mê ly.
“ Muốn sao ?” – Hắn vuốt nhẹ môi cô, giọng khàn khàn đầy mị hoặc vang lên.
Nếu đã buông xuôi, thì còn gì phải ngượng ngùng, giọng cô dịu dàng nói với hắn.
“ Muốn … em muốn … Ư ….”
Chỉ một chữ muốn, Vương Vũ Hàn đã đẩy mạnh vật nam tính vào sâu bên trong, Lăng Tịnh Hy không kịp phản ứng, chỉ có thể bật tiếng kêu có chút kinh hãi.
“ Tiểu yêu tinh của anh … em là của anh, chỉ có thể mê hoặc anh, người khác không có quyền chạm vào em … em chỉ thuộc về anh …”
Bàn tay to lớn dời xuống ngực xoa nắn nơi đẩy đà của cô, đôi môi áp xuống gương mặt trắng mịn, hạ thân mạnh mẽ đụng chạm thân thể cô thật nhịp nhàng.
“ Anh yêu em … Tịnh Hy … gọi tên anh.” – Hắn vừa nói, thân dưới càng mạnh mẽ tiến sâu hơn.
Đôi mắt to tròn đã phủ mờ sương, đôi môi đỏ mọng khẽ nhấp nháy. – “ Hàn.”
Hắn nở nụ cười hài lòng, nhẹ đặt lên môi cô một nụ hôn thật sâu, sau đó mạnh mẽ xâm chiếm.
Một lần lại một lần yêu thương cô hết tư thế này đến tư thế nọ, đến khi cô hét lớn và hắn cũng gầm lên thì bổng hắn bứt khỏi người cô, phóng thích chất lỏng ra ngoài.
Lăng Tịnh Hy lúc này đã mệt lã, ngất đi lúc nào không hay, nhưng vẫn biết hành động của hắn, cô cũng không có sức mà quan tâm, từ từ chiềm vào giấc ngủ say.
____________________________
Khi Lăng Tịnh Hy tỉnh lại là vào sáng hôm sau, cô vừa mở mắt đã thấy Vương Vũ Hàn đang ngồi trên chiếc ghế của Smith, dùng ống tiêm tự tiêm cho mình, lòng khó chịu nhắm chặt mắt, cô không muốn nhìn thấy cảnh này, vì tim lại quặn đau.
Không biết qua bao lâu, cô nghe tiếng bước trầm ổn của hắn đi tới, sau đó nệm lún xuống, cả người bị hắn xoay lại đối diện với hắn, mặt hắn tái nhợt, đôi mắt do mới tiêm thuốc có phần mê ly, môi mỏng khẽ cười.
“ Xin lỗi, đã cho em thấy cảnh thối nát này.”
Lăng Tịnh Hy lắc đầu, cô ngồi dậy, hắn cũng ngồi dậy ôm cô vào lòng, cả hai dựa vào vách tường, lúc này khung cảnh thật yên tĩnh.
Thấy bàn tay hắn cứ vuốt ve lưng cô, cảm thấy vật kia như đang thức tỉnh cô bổng lên tiếng, cũng không hiểu sao lại hỏi chuyện xấu hổ như thế ?
“ Vì sao … đêm qua lại ... anh, anh lại đi ra …”
Nói xong, cô cúi thấp đầu, hôm nay đã phóng nhầm lao nên cũng phải bay theo nó luôn.
Vương Vũ Hàn cười tà mị, lời nói có chút mập mờ.
“ Bản thân anh đã trúng thuốc, anh không muốn đem thứ dơ bẩn làm bẩn người em, hơn nữa … anh không muốn đời sau bị ảnh hưởng.”
Lăng Tịnh Hy đỏ mặt, dù có ngốc cũng không thể gạt được hắn bởi mặt đã đỏ như quả cà chua, muốn lấy lại tinh thần đành xé trang này lật sang trang khác.
“Anh nghĩ bọn họ có thả chúng ta ra không ?”
Thấy cô đổi đề tài nhanh chống, hắn cũng không trêu ghẹo làm gì.
“ Em nghĩ thử xem ?” – Hắn hỏi ngược lại, tay vuốt nhẹ tóc cô, thấy người cô hơi run rẩy, lại lên tiếng trấn an.
“ Chúng ta đã một ngày không về Nguyệt Thự, Dương Nghị không tìm thấy chúng ta sẽ cho thuộc hạ đi tìm, em cố chịu thêm một chút.”
“ Rời khỏi nơi này, anh có thể đáp ứng tôi một yêu cầu được không ?”
“ Ngoài việc rời khỏi anh, thì chuyện gì anh cũng có thể đồng ý.”
Hắn biết cô muốn nói gì, đương nhiên hắn phải chặn đầu trước.
Lăng Tịnh Hy thở dài. – “ Vương Thiếu Phong, anh tính sẽ làm gì ?”
“ Nó sẽ đi Mỹ, tiếp tục làm việc bên đó, nó sẽ không trở về đây nữa đâu.”
“ Đó là lựa chọn của anh sao ? tôi nhớ anh từng nói sẽ chọn cả hai, bây giờ lại đẩy Thiếu Phong đi ?”
Tên này thật tráo trở, lúc này lúc khác, cô thật đau đầu vì hắn.
“ Anh từng nói, Thiếu Phong là người thân duy nhất của anh, anh đương nhiên quan tâm chăm sóc nó nhưng Thiếu Phong đã lớn, nó có thể tự chăm sóc bản thân, anh vẫn yêu thương nó như xưa nhưng đó là tình anh em.”
Nhìn sâu vào mắt cô, từng lời tận đáy lòng thốt ra.
“ Còn em, anh chỉ muốn cả đời chăm sóc cho em, muốn em mỗi ngày đều ở bên cạnh anh, muốn mỗi tối được ôm em vào lòng đi vào giấc mộng đẹp, mỗi buổi sáng thức dậy đều có thể thấy em nằm bên cạnh anh… Tịnh Hy, anh yêu em … chúng ta kết hôn đi.”
Lăng Tịnh Hy ngây người, vẫn không tiêp thu lời hắn nói, cái gì mộng đẹp ? cái gì mỗi tối mỗi sáng ? … cái gì kết hôn ? … cô vẫn còn đang mơ phải không ?
Thấy cô vẫn im lặng, hắn thầm mắng mười tám đời tổ tông nhà họ Mạch, tên chết tiệt kia chỉ toàn làm chuyện mất mặt, dạy bảo cũng không nên thân, vì sao hắn lại tin Lăng Tịnh Hy sẽ vì mấy câu này mà động lòng.
Hắn thở dài chưa kịp lên tiếng thì cô đã chen ngang.
“ Anh học ở đâu ra cách nói khiến người khác nổi hết da gà đến thế ?”
“ Lúc tiếp cận Hạ Quân Đồng, bị Mạch Quân Vỹ bức riết phải học nhưng đó là lời thật lòng của anh, anh muốn em làm vợ của anh.”
Hắn ôm chặt cô hơn, bắt đầu ckể lại chuyện xưa.
“ Ngày ấy, khi em rời khỏi anh qua Hy Lạp, anh mới biết mình cần em đến mức nào, nếu không phải vì món ân tình nợ Man Cảnh Ân thì anh đã mặc hắn sống dở chết dở, cũng không muốn đếm xỉa tới … giờ đã trả xong, mọi chuyện tùy hắn vậy, hiện tại anh chỉ muốn hai chúng ta cùng một chỗ, anh sẽ bù đắp những tổn thương đã gây ra cho em, em muốn như thế nào anh cũng không phản kháng.”
“ Nếu … tôi muốn mạng của anh thì sao ?”
Không hiểu sao cô lại thốt ra lời này, ngay cả mình cũng giật mình, không phải biết rõ giữa họ không còn thù oán gì sao ? một mạng đền một mạng, bất quá hắn lời được một mạng của Tiểu Minh nhưng trong lòng vẫn có thứ gì đó thôi thúc khiến cô nhịn không được lại hỏi câu đó.
“ Tim anh đã là của em thì cái mạng này cũng không phải của anh, tất cả toàn quyền em xử lý.”
Lời nói chân thật như dao gâm đâm thẳng vào tim cô, lòng không vui lại cảm thấy tim đang rỉ máu, vì sao cứ thích ngược bản thân thế này.
“ Tịnh Hy, khi anh đã chập nhận yêu một người, cả cuộc đời chỉ sống vì một người, dù người đó không yêu anh, anh cũng không ngại ép người đó ở bên cạnh anh …”
Hắn dùng một chút . “ Anh biết như thế rất ích kỷ nhưng vì yêu, anh chỉ có thể yêu bằng cách đó, anh không biết nói lời dịu dàng hay biết cách làm hài lòng một cô gái như Thiếu Phong, anh chỉ biết khi muốn thì phải có được và nhất quyết không buông tay.”
“ Nếu cả đời này tôi vẫn không yêu anh thì sao ?” – Khó khắn lắm nói được một câu lại cảm thấy khó hiểu vì sao cứ muốn làm hắn đau lòng.
Vương Vũ Hàn cười nhạt, không tỏ ra tức giận, khẽ nói.
“ Vậy cả đời này anh cũng không yêu người khác, anh sẽ nhốt em lại, để cả đời này em chỉ nhìn thấy một mình anh, nếu vẫn không yêu vậy chúng ta sẽ nhìn nhau cho đến khi chết già, anh sẽ mua một cái quan tài, cùng em chôn chung nấm mộ, đến lúc đó dù sống hay chết, em cũng chỉ nhìn thấy anh mà thôi.”
“ Anh.” – Lăng Tịnh Hy tỏ ra bực tức, tên này bị đá rớt trúng đầu sao ? mấy lời xấu hổ như vậy cũng mặt dày nói ra được.
“ Vậy anh muốn dòng họ Vương bị tuyệt tử tuyệt tôn sao ?”
“ Cái đó em càng không nên lo, Vương Thiếu Phong tinh lực dư thừa, bất quá kêu nó cưới thêm mấy cô vợ, sinh thêm khoảng chục đứa con, như vậy không lo nhà họ Vương thiếu người đốt nhan khói.”
Lăng Tịnh Hy nín luôn, tên này không có trách nhiệm gì hết.
“ Vì sao lại yêu tôi, không phải anh luôn xem tôi như món đồ chơi sao ?”
Đây là thắc mắc cô không tháo gỡ được, nhiều người đẹp quyến rũ mê người như thế mà hắn không yêu, lại yêu ngay cô gái có thâm thù đại hận với hắn … à mà cũng là do cô bỏ dược hắn trước, dùng thủ đoạn hèn hạ làm hắn yêu cô nhưng không lẽ chỉ vì tham luyến thân thể thôi sao ?
Nhưng hắn nhiều tiền như thế, muốn bao nhiêu chẳng được ? … nếu bây giờ một cô gái lõa thể chạy đến trước mặt hắn muốn cùng hắn hoan ái, cô cũng không lấy làm lạ.
“ Không biết, có lẽ vì em là tiểu yêu tinh, mỗi lần gặp em anh chỉ muốn quăng em lên giường, cùng em ân ân ái ái, muốn nghe tiếng em rên …”
Mới nói một chút, miệng đã bị cô che lại, mặt cô cũng đỏ đến mang tai, tên này biến thái cũng có hạn thôi chứ, có cần nói oanh liệt ra như thế không ?
Cảm thấy tay ướt ướt, cô rụt tay lại nhưng bị hắn giữ chặt, môi hắn nhẹ hôn lên từng ngón tay của cô, lại ôm cô vào lòng, cười khẽ.
“ Anh không biết tình yêu là gì ? anh chỉ biết, anh yêu mùi hương trên người em, yêu đôi mắt của em, yêu cái miệng nhỏ nhắn hay làm anh tức giận, yêu tiếng cười khúc khích của em … tất cả liên quan đến em, anh đều yêu hết thảy.”
Lăng Tịnh Hy không biết hắn ăn nhầm cái gì hay ống tiêm Smith đưa cho hắn có nhầm thuốc hay không mà từ hôm qua đến hôm nay hắn như thi sĩ nói toàn “ Lời ong tiếng mật.” mà cô lại bị tiếng “ Mật ngọt chết ruồi.” của hắn làm rung động mới chết chứ.
Bổng của phòng mở ra, Vương Vũ Hàn trở lại vẻ mặt lạnh lùng, gài lại cúc áo cho cô, tiện thể lấy áo khoát lên cho cô, che cô kín mít.
Smith cùng Âu Thục Lợi đi vào với mấy vệ sĩ nhưng Kha Nhi không thấy đâu ? Tuy khó hiểu nhưng trong tình trạng này bản thân còn lo chứ xong lại đi lo chuyên bao đồng, thật hết thuốc chữa.
“ Còn 5 phút nữa, ngân hàng bên Thụy Sĩ sẽ mở cửa.”
Smith vừa dứt lời, đám vệ sĩ đã vay quanh hai người, rút sũng chĩa vào họ, Âu Thục Lợi cười ác độc, mắt đắc ý nhìn Lăng Tịnh Hy.
“ Ông không giữ lời hứa ?”
Lăng Tịnh Hy nhịn không được lên tiếng, cô hiểu rõ hắc đạo phức tạp như thế nào, không nghĩ đếN lời nói ra cũng có thể xem như gió thoảng mây bay … Có phải vì sợ Kha Nhi sẽ ngăn cản nên hắn không cho Kha Nhi ra mặt không ? … nếu quả thật thế thì họ chết chắc rồi.
“ Tôi không có thất hứa, nói sẽ thả các người đi, còn chúc các người trăm năm hạnh phúc, con cháu đầy đàn … nhưng là ở dưới Cửu Tuyền.”
Smith cười âm lãnh, nhìn chằm chằm vào đồng hồ, bắt đầu đếm thời gian.
Thời gian tích tắc trôi đi, trong lúc này Lăng Tịnh Hy ôm chặt Vương Vũ Hàn, cô biết cái chết sắp đến, cô không muốn đến Diêm Vương vẫn phải giữ tình cảm trong lòng, thù hận kiếp này coi như kết thúc tại đây, mắt ngước lên nhìn vào đôi mắt xanh lam, khéo mắt rưng rưng.
“ Nếu kiếp sau, em có thể gặp lại anh … em sẽ yêu anh.”
Vương Vũ Hàn cả người cứng đờ, mắt lóe lên tía sáng lấp lánh, môi nở nụ cười nhẹ, vừa muốn nói thì …
“ Đã đến giờ.”
Lời nói vừa dứt, hắn phất tay lên, mấy tên vệ sĩ chuẩn bị nghe khẩu hiệu của Smith. – “ Kết thúc chúng đi.”
“ Rầm.”
Lời nói không chút cảm tình, ngay cả ánh mắt cũng trở nên sắc bén, Lăng Tịnh Hy ngây người … cô bé thiên thần ngày ấy đã biến mất.
“ Vũ Hàn, con đàn bà của cậu thật thích lo chuyện bao đồng nhưng cô ta cũng thú vị đấy … nhưng tôi lại không thích mấy con đàn bà thông minh, chỉ toàn một lũ gây rắc rối.”
“ Đó là lý do, ông đã đào tạo ra một Hạ Quân Đồng ngu ngốc, dễ bị tôi thâu tóm.”
Vương Vũ Hàn lạnh nhạt nói, nhìn phản ứng của Smith rất bình thản, hắn có chút thương xót cho Hạ Quân Đồng.
“ Thật đáng thương cho cô ta, hy sinh nhiều như thế đổi lại chủ nhân chỉ xem như thứ bỏ đi, liếc mắt thương xót cũng không có.”
Smith vẫn bình thản, đối với hắn việc thấy Video của Hạ Quân Đồng bị mấy tên không ra dạng người kia cường bạo cũng chẳng lấy gì làm ngạc nhiên, ngay cả khi nhận được nội tạng của cô ta, hắn cũng quăng cho chó ăn hết.
Loại phế phẩm vô dụng như thế, thật làm mất mặt hắn, đáng lý hắn không nên cho loại phế vật đó đi câu dẫn Vương Vũ Hàn, lại nhìn Vương Vũ Hàn hừ lạnh.
“ Hừm, không nói vòng vò nữa, cậu kí tên đi … đừng làm mất thời gian của mọi người, nhất là cậu …”
Smith dừng một lát, mỉm cười gian xảo.
“ Cách hai tiếng, thuốc sẽ bọc phát một lần, cậu không có nhiều thời gian đâu.”
Lăng Tịnh Hy tự nhiên nắm chặt tay hắn, lòng bất an, cô thật không muốn thấy bộ dạng hắn như thế vì nó sẽ khiến cô đau lòng.
Vương Vũ Hàn siết chặt tay cô, không tỏ vẻ sợ hãi, nhàn nhạt trả lời.
“ Đem nó lại đây ?”
Smith nhìn hắn, môi cong lên, phất tay một cái đã có vệ sĩ đi tới nhặt bản hợp đồng đưa cho hắn, Vương Vũ Hàn cũng không do dự kí tên cái roẹt, lại nhìn Smith, lạnh giọng.
“ Nếu thất hứa, hậu quả là gì ông sẽ biết ngay.”
Lăng Tịnh Hy kinh ngạc, không hiểu sao hắn lại đồng ý, nếu như vậy không phải toàn bộ tài sản sẽ thuộc về Smith sao ? hắn sẽ trắng tay … nhưng suy đi nghĩ lại, Vương Vũ Hàn lăn lộn trong hắc đạo đã lâu chắc không dễ dàng đáp thuận như thế … hồ lô của hắn rốt cuộc chứa thuốc gì ?
Smith tỏ vẻ hài lòng, vổ nhẹ đầu Kha Nhi, cô nàng đứng dậy, hắn thuận thế ôm eo cô, nhìn Vương Vũ Hàn cười khẽ.
“ Vậy phải xem tình hình ngày mai bên Thụy Sĩ ra sao đã.”
Hắn lại phất tay, một vệ sĩ đem một cái hộp đặt lên ghế, cũng mở nắp ra, bên trong có năm ống tiêm, hắn nhàn nhạt nói.
“ Từ đây cho đến ngày mai, cậu sẽ cần đến nó ...” – Liếc nhẹ Lăng Tịnh Hy cười tà mị. – “ Chơi vui vẻ một chút.”
Sau đó cùng Kha Nhi và Âu Thục Lợi ly khai.
Đợi bọn họ đi hết, Vương Vũ Hàn cầm hộp ống tiêm lên nhìn chăm chú, Lăng Tịnh Hy từ sau giựt lấy, mắt chua xót nhìn hắn.
“ Không được, dùng nhiều sẽ không thể thoát được.”
Hắn cười nhẹ. – “ Từ đây đến ngày mai, nếu không có nó, anh sẽ không cầm cự nỗi, cũng không đối phó lại bọn họ hơn nữa sẽ không bảo vệ được em … anh sẽ không sao ? … Tịnh Hy, hãy tin anh.”
Lăng Tịnh Hy nghe thế, còn biết nói gì, cô giờ đây là gánh nặng của hắn, chỉ biết gật đầu chấp nhận.
Thân thể lại bị hắn ôm chặt, môi hắn hôn nhẹ môi cô.
“ Tịnh Hy, anh … không nhịn được.”
Lăng Tịnh Hy thấy mắt hắn nhuốm màu đỏ quen thuộc, cô biết hắn đã nhịn, nếu khônh phải lúc nãy bị quấy rối thì giờ này … mặt bổng đỏ lên, cô cúi đầu im lặng.
Hơi thở trên đầu trở nên dồn dập, bàn tay to lớn nâng cằm cô lên, môi nhẹ cười, cũng từ từ phủ xuống môi cô. Mà cô không tránh né còn chủ động đáp lại hắn, bây giờ cô không muốn nghĩ gì hết … cứ buông thả một lần sống vì mình một lần thôi.
“ Tịnh Hy, từ nay về sau anh sẽ bảo vệ em, không để ai làm tổn thương đến em, đây là lời thề của Vương Vũ Hàn anh, không phải lời hứa qua loa.”
Hắn nói khẽ vào tay cô, cũng bế bổng cô lên đi đến chỗ có tấm nệm cũ kỹ, đặt cô xuống, người cũng đè lên cô …
Tim cô đập loạn cả lên, nhưng không nghĩ được gì bởi những nụ hôn ướt át của hắn bắt đầu in lên trên trán cô, đi xuống xương quai xanh, di chuyển xuống ngực hắn cũng thuận tiện cởi phắt chiếc áo sơ mi vứt sang một bên để lộ cơ thể trắng nõn của cô cùng mấy dấu vết kia … mắt hắn ngập tràn đau đớn cùng tức giận.
Lại cúi xuống, dùng nụ hôn của mình lắp đi mấy vết hồng nhạt do Vương Thiếu Phong để lại, chỉ muốn có dấu ấn của mình trên đó.
“ Tịnh Hy, em là của anh.” – Hắn dứt khoát nói.
Đôi mắt mê ly nhìn người phía trên, đôi mắt hắn đầy thâm tình, đôi môi mỏng nở nụ cười mê hoặc khiến cô có cảm giác say.
Cô vòng tay qua cổ hắn, kéo hắn xuống gần cô, muốn nhìn rõ hắn … còn nhớ lần đầu tiên bị hắn cưỡng bức, cô đã bị đôi mắt xanh lam này ám ảnh, nó vừa đẹp vừa giống như mắt quỷ trong đêm làm cô không bao giờ yên giấc.
Nhưng khi nhìn lại, lúc đó đôi mắt hắn đầy thù hận còn bây giờ lại dịu dàng ôn nhu khác hẳn … có phải đó là vì yêu …
Bàn tay mà quỷ lần nữa di chuyển xuống dưới đem chân cô tách ra, vì tránh bên chân bị thương nên hắn rất nhẹ nhàng kéo chân cô ra, ngón tay thon dài bắt đầu đi vào bên trong cô.
“ Không được.” – Lăng Tịnh Hy có chút xấu hổ nói, chân cũng khép lại nhưng hạ thân đã bị hắn giữ chặt, nơi tư mật bị trêu đùa khiến cô ngứa ngáy.
“ Em là tiểu yêu tinh, đã mê hoặc anh giờ bảo không được … em nghĩ trong lúc này, anh có thể dừng lại sao ?” – Hắn nhìn sâu vào mắt cô, môi cười tà mị.
“ Em mê hoặc anh khi nào … Á …”
Hắn bổng tăng lực làm cô cất tiếng rên rỉ, gương mặt nhỏ nhắn đỏ ửng thẹn thùng, với bộ dạng yếu ớt bây giờ chẳng khác nào khiến đàn ông muốn phát cuồng mà chiếm lấy cô, đương nhiên Vương Vũ Hàn cũng không ngoại lệ.
“ Em đang khiêu khích anh đó sao ?”
Hắn cười nhẹ, lấy ngón tay ra, đem vật cứng kêu ngạo đặt nơi tư mật của cô, Lăng Tịnh Hy cảm thấy vật nóng hỏi kia đã chạm vào nơi đó, cô hơi run rẩy.
Cảm giác cô đang run rẩy, hắn nâng cằm cô lên, một lần nữa hôn thật sâu.
“ Vũ Hàn …” – Giọng cô yếu ớt kêu tên hắn, đôi mắt cũng phủ một màng sơ dày đầy mê ly.
“ Muốn sao ?” – Hắn vuốt nhẹ môi cô, giọng khàn khàn đầy mị hoặc vang lên.
Nếu đã buông xuôi, thì còn gì phải ngượng ngùng, giọng cô dịu dàng nói với hắn.
“ Muốn … em muốn … Ư ….”
Chỉ một chữ muốn, Vương Vũ Hàn đã đẩy mạnh vật nam tính vào sâu bên trong, Lăng Tịnh Hy không kịp phản ứng, chỉ có thể bật tiếng kêu có chút kinh hãi.
“ Tiểu yêu tinh của anh … em là của anh, chỉ có thể mê hoặc anh, người khác không có quyền chạm vào em … em chỉ thuộc về anh …”
Bàn tay to lớn dời xuống ngực xoa nắn nơi đẩy đà của cô, đôi môi áp xuống gương mặt trắng mịn, hạ thân mạnh mẽ đụng chạm thân thể cô thật nhịp nhàng.
“ Anh yêu em … Tịnh Hy … gọi tên anh.” – Hắn vừa nói, thân dưới càng mạnh mẽ tiến sâu hơn.
Đôi mắt to tròn đã phủ mờ sương, đôi môi đỏ mọng khẽ nhấp nháy. – “ Hàn.”
Hắn nở nụ cười hài lòng, nhẹ đặt lên môi cô một nụ hôn thật sâu, sau đó mạnh mẽ xâm chiếm.
Một lần lại một lần yêu thương cô hết tư thế này đến tư thế nọ, đến khi cô hét lớn và hắn cũng gầm lên thì bổng hắn bứt khỏi người cô, phóng thích chất lỏng ra ngoài.
Lăng Tịnh Hy lúc này đã mệt lã, ngất đi lúc nào không hay, nhưng vẫn biết hành động của hắn, cô cũng không có sức mà quan tâm, từ từ chiềm vào giấc ngủ say.
____________________________
Khi Lăng Tịnh Hy tỉnh lại là vào sáng hôm sau, cô vừa mở mắt đã thấy Vương Vũ Hàn đang ngồi trên chiếc ghế của Smith, dùng ống tiêm tự tiêm cho mình, lòng khó chịu nhắm chặt mắt, cô không muốn nhìn thấy cảnh này, vì tim lại quặn đau.
Không biết qua bao lâu, cô nghe tiếng bước trầm ổn của hắn đi tới, sau đó nệm lún xuống, cả người bị hắn xoay lại đối diện với hắn, mặt hắn tái nhợt, đôi mắt do mới tiêm thuốc có phần mê ly, môi mỏng khẽ cười.
“ Xin lỗi, đã cho em thấy cảnh thối nát này.”
Lăng Tịnh Hy lắc đầu, cô ngồi dậy, hắn cũng ngồi dậy ôm cô vào lòng, cả hai dựa vào vách tường, lúc này khung cảnh thật yên tĩnh.
Thấy bàn tay hắn cứ vuốt ve lưng cô, cảm thấy vật kia như đang thức tỉnh cô bổng lên tiếng, cũng không hiểu sao lại hỏi chuyện xấu hổ như thế ?
“ Vì sao … đêm qua lại ... anh, anh lại đi ra …”
Nói xong, cô cúi thấp đầu, hôm nay đã phóng nhầm lao nên cũng phải bay theo nó luôn.
Vương Vũ Hàn cười tà mị, lời nói có chút mập mờ.
“ Bản thân anh đã trúng thuốc, anh không muốn đem thứ dơ bẩn làm bẩn người em, hơn nữa … anh không muốn đời sau bị ảnh hưởng.”
Lăng Tịnh Hy đỏ mặt, dù có ngốc cũng không thể gạt được hắn bởi mặt đã đỏ như quả cà chua, muốn lấy lại tinh thần đành xé trang này lật sang trang khác.
“Anh nghĩ bọn họ có thả chúng ta ra không ?”
Thấy cô đổi đề tài nhanh chống, hắn cũng không trêu ghẹo làm gì.
“ Em nghĩ thử xem ?” – Hắn hỏi ngược lại, tay vuốt nhẹ tóc cô, thấy người cô hơi run rẩy, lại lên tiếng trấn an.
“ Chúng ta đã một ngày không về Nguyệt Thự, Dương Nghị không tìm thấy chúng ta sẽ cho thuộc hạ đi tìm, em cố chịu thêm một chút.”
“ Rời khỏi nơi này, anh có thể đáp ứng tôi một yêu cầu được không ?”
“ Ngoài việc rời khỏi anh, thì chuyện gì anh cũng có thể đồng ý.”
Hắn biết cô muốn nói gì, đương nhiên hắn phải chặn đầu trước.
Lăng Tịnh Hy thở dài. – “ Vương Thiếu Phong, anh tính sẽ làm gì ?”
“ Nó sẽ đi Mỹ, tiếp tục làm việc bên đó, nó sẽ không trở về đây nữa đâu.”
“ Đó là lựa chọn của anh sao ? tôi nhớ anh từng nói sẽ chọn cả hai, bây giờ lại đẩy Thiếu Phong đi ?”
Tên này thật tráo trở, lúc này lúc khác, cô thật đau đầu vì hắn.
“ Anh từng nói, Thiếu Phong là người thân duy nhất của anh, anh đương nhiên quan tâm chăm sóc nó nhưng Thiếu Phong đã lớn, nó có thể tự chăm sóc bản thân, anh vẫn yêu thương nó như xưa nhưng đó là tình anh em.”
Nhìn sâu vào mắt cô, từng lời tận đáy lòng thốt ra.
“ Còn em, anh chỉ muốn cả đời chăm sóc cho em, muốn em mỗi ngày đều ở bên cạnh anh, muốn mỗi tối được ôm em vào lòng đi vào giấc mộng đẹp, mỗi buổi sáng thức dậy đều có thể thấy em nằm bên cạnh anh… Tịnh Hy, anh yêu em … chúng ta kết hôn đi.”
Lăng Tịnh Hy ngây người, vẫn không tiêp thu lời hắn nói, cái gì mộng đẹp ? cái gì mỗi tối mỗi sáng ? … cái gì kết hôn ? … cô vẫn còn đang mơ phải không ?
Thấy cô vẫn im lặng, hắn thầm mắng mười tám đời tổ tông nhà họ Mạch, tên chết tiệt kia chỉ toàn làm chuyện mất mặt, dạy bảo cũng không nên thân, vì sao hắn lại tin Lăng Tịnh Hy sẽ vì mấy câu này mà động lòng.
Hắn thở dài chưa kịp lên tiếng thì cô đã chen ngang.
“ Anh học ở đâu ra cách nói khiến người khác nổi hết da gà đến thế ?”
“ Lúc tiếp cận Hạ Quân Đồng, bị Mạch Quân Vỹ bức riết phải học nhưng đó là lời thật lòng của anh, anh muốn em làm vợ của anh.”
Hắn ôm chặt cô hơn, bắt đầu ckể lại chuyện xưa.
“ Ngày ấy, khi em rời khỏi anh qua Hy Lạp, anh mới biết mình cần em đến mức nào, nếu không phải vì món ân tình nợ Man Cảnh Ân thì anh đã mặc hắn sống dở chết dở, cũng không muốn đếm xỉa tới … giờ đã trả xong, mọi chuyện tùy hắn vậy, hiện tại anh chỉ muốn hai chúng ta cùng một chỗ, anh sẽ bù đắp những tổn thương đã gây ra cho em, em muốn như thế nào anh cũng không phản kháng.”
“ Nếu … tôi muốn mạng của anh thì sao ?”
Không hiểu sao cô lại thốt ra lời này, ngay cả mình cũng giật mình, không phải biết rõ giữa họ không còn thù oán gì sao ? một mạng đền một mạng, bất quá hắn lời được một mạng của Tiểu Minh nhưng trong lòng vẫn có thứ gì đó thôi thúc khiến cô nhịn không được lại hỏi câu đó.
“ Tim anh đã là của em thì cái mạng này cũng không phải của anh, tất cả toàn quyền em xử lý.”
Lời nói chân thật như dao gâm đâm thẳng vào tim cô, lòng không vui lại cảm thấy tim đang rỉ máu, vì sao cứ thích ngược bản thân thế này.
“ Tịnh Hy, khi anh đã chập nhận yêu một người, cả cuộc đời chỉ sống vì một người, dù người đó không yêu anh, anh cũng không ngại ép người đó ở bên cạnh anh …”
Hắn dùng một chút . “ Anh biết như thế rất ích kỷ nhưng vì yêu, anh chỉ có thể yêu bằng cách đó, anh không biết nói lời dịu dàng hay biết cách làm hài lòng một cô gái như Thiếu Phong, anh chỉ biết khi muốn thì phải có được và nhất quyết không buông tay.”
“ Nếu cả đời này tôi vẫn không yêu anh thì sao ?” – Khó khắn lắm nói được một câu lại cảm thấy khó hiểu vì sao cứ muốn làm hắn đau lòng.
Vương Vũ Hàn cười nhạt, không tỏ ra tức giận, khẽ nói.
“ Vậy cả đời này anh cũng không yêu người khác, anh sẽ nhốt em lại, để cả đời này em chỉ nhìn thấy một mình anh, nếu vẫn không yêu vậy chúng ta sẽ nhìn nhau cho đến khi chết già, anh sẽ mua một cái quan tài, cùng em chôn chung nấm mộ, đến lúc đó dù sống hay chết, em cũng chỉ nhìn thấy anh mà thôi.”
“ Anh.” – Lăng Tịnh Hy tỏ ra bực tức, tên này bị đá rớt trúng đầu sao ? mấy lời xấu hổ như vậy cũng mặt dày nói ra được.
“ Vậy anh muốn dòng họ Vương bị tuyệt tử tuyệt tôn sao ?”
“ Cái đó em càng không nên lo, Vương Thiếu Phong tinh lực dư thừa, bất quá kêu nó cưới thêm mấy cô vợ, sinh thêm khoảng chục đứa con, như vậy không lo nhà họ Vương thiếu người đốt nhan khói.”
Lăng Tịnh Hy nín luôn, tên này không có trách nhiệm gì hết.
“ Vì sao lại yêu tôi, không phải anh luôn xem tôi như món đồ chơi sao ?”
Đây là thắc mắc cô không tháo gỡ được, nhiều người đẹp quyến rũ mê người như thế mà hắn không yêu, lại yêu ngay cô gái có thâm thù đại hận với hắn … à mà cũng là do cô bỏ dược hắn trước, dùng thủ đoạn hèn hạ làm hắn yêu cô nhưng không lẽ chỉ vì tham luyến thân thể thôi sao ?
Nhưng hắn nhiều tiền như thế, muốn bao nhiêu chẳng được ? … nếu bây giờ một cô gái lõa thể chạy đến trước mặt hắn muốn cùng hắn hoan ái, cô cũng không lấy làm lạ.
“ Không biết, có lẽ vì em là tiểu yêu tinh, mỗi lần gặp em anh chỉ muốn quăng em lên giường, cùng em ân ân ái ái, muốn nghe tiếng em rên …”
Mới nói một chút, miệng đã bị cô che lại, mặt cô cũng đỏ đến mang tai, tên này biến thái cũng có hạn thôi chứ, có cần nói oanh liệt ra như thế không ?
Cảm thấy tay ướt ướt, cô rụt tay lại nhưng bị hắn giữ chặt, môi hắn nhẹ hôn lên từng ngón tay của cô, lại ôm cô vào lòng, cười khẽ.
“ Anh không biết tình yêu là gì ? anh chỉ biết, anh yêu mùi hương trên người em, yêu đôi mắt của em, yêu cái miệng nhỏ nhắn hay làm anh tức giận, yêu tiếng cười khúc khích của em … tất cả liên quan đến em, anh đều yêu hết thảy.”
Lăng Tịnh Hy không biết hắn ăn nhầm cái gì hay ống tiêm Smith đưa cho hắn có nhầm thuốc hay không mà từ hôm qua đến hôm nay hắn như thi sĩ nói toàn “ Lời ong tiếng mật.” mà cô lại bị tiếng “ Mật ngọt chết ruồi.” của hắn làm rung động mới chết chứ.
Bổng của phòng mở ra, Vương Vũ Hàn trở lại vẻ mặt lạnh lùng, gài lại cúc áo cho cô, tiện thể lấy áo khoát lên cho cô, che cô kín mít.
Smith cùng Âu Thục Lợi đi vào với mấy vệ sĩ nhưng Kha Nhi không thấy đâu ? Tuy khó hiểu nhưng trong tình trạng này bản thân còn lo chứ xong lại đi lo chuyên bao đồng, thật hết thuốc chữa.
“ Còn 5 phút nữa, ngân hàng bên Thụy Sĩ sẽ mở cửa.”
Smith vừa dứt lời, đám vệ sĩ đã vay quanh hai người, rút sũng chĩa vào họ, Âu Thục Lợi cười ác độc, mắt đắc ý nhìn Lăng Tịnh Hy.
“ Ông không giữ lời hứa ?”
Lăng Tịnh Hy nhịn không được lên tiếng, cô hiểu rõ hắc đạo phức tạp như thế nào, không nghĩ đếN lời nói ra cũng có thể xem như gió thoảng mây bay … Có phải vì sợ Kha Nhi sẽ ngăn cản nên hắn không cho Kha Nhi ra mặt không ? … nếu quả thật thế thì họ chết chắc rồi.
“ Tôi không có thất hứa, nói sẽ thả các người đi, còn chúc các người trăm năm hạnh phúc, con cháu đầy đàn … nhưng là ở dưới Cửu Tuyền.”
Smith cười âm lãnh, nhìn chằm chằm vào đồng hồ, bắt đầu đếm thời gian.
Thời gian tích tắc trôi đi, trong lúc này Lăng Tịnh Hy ôm chặt Vương Vũ Hàn, cô biết cái chết sắp đến, cô không muốn đến Diêm Vương vẫn phải giữ tình cảm trong lòng, thù hận kiếp này coi như kết thúc tại đây, mắt ngước lên nhìn vào đôi mắt xanh lam, khéo mắt rưng rưng.
“ Nếu kiếp sau, em có thể gặp lại anh … em sẽ yêu anh.”
Vương Vũ Hàn cả người cứng đờ, mắt lóe lên tía sáng lấp lánh, môi nở nụ cười nhẹ, vừa muốn nói thì …
“ Đã đến giờ.”
Lời nói vừa dứt, hắn phất tay lên, mấy tên vệ sĩ chuẩn bị nghe khẩu hiệu của Smith. – “ Kết thúc chúng đi.”
“ Rầm.”
/92
|