- Mấy đứa biết chơi 1,2,3 không. - Kiwi hỏi.
- 1,2,3 là sao hả anh Kiwi. - Bé Mía hỏi.
- Mía ngoan, lại đây anh sẽ giải thích cho nghe. Trò này đơn giản lắm ví dụ anh là người bị nhé anh sẽ đuổi theo các em. Nếu anh chạm vào người các em thì các em sẽ thay thế vị trí của anh,các em bị. Để không bị,trước khi anh chạm các em nói đủ ba chữ ví dụ như là...
- Kiwi xấu trai. - Trà Xanh mỉm cười.
- Nếu các em nói Trà Xanh xinh đẹp là các em thua. - Kiwi tường tận giải thích. -Bởi vì có 4 chữ. Các em chỉ được nói đúng ba chữ thôi. Hiểu chưa.
- Dạ rồi. Chơi đi anh Kiwi.
Đám nhỏ nhao nhao.
- Chơi không. - Kiwi quay sang hỏi Trà Xanh.
- Chỉ là trò chơi thôi mà. Sao lại không chơi.
- Tốt mấy đứa chị Trà Xanh đồng ý bị rồi kìa. - Kiwi hét to.
- Mày...
- Ê cô Ngọc Thư bảo trẻ con không được xưng là mày tao. - Táo vỗ vai Trà Xanh
- Xì. - Con bé trề môi.
Ừ thì chơi, con nít mà chạy nhanh quá vấp té. Đấy con bé ham vui chạy cho té để rồi giờ ngồi đây nhìn đám nhóc lăng xăng chạy. Buồn thế không biết mỗi lần nhìn xuống đầu gối bị trầy,lấm tấm máu là nổi buồn lại trào dâng.
- Đau quá.
Mắt nó rưng rưng hồi nãy không sao tự nhiên bây giờ rát quá. Muốn khóc dã man nhưng trước giờ hình tượng của Trà Xanh là manly bây giờ khóc mất mặt lắm.
- Đau thì khóc đi nín nhịn làm gì. - Kiwi mồ hôi nhễ nhại chạy lại phía nó.
- Không đau. - Nó hét lên.
- Trà Xanh ngoan,đau thì khóc sẽ không sao đâu.
- Không đau.
Một giây sau, mắt nó đỏ hoe, một giọt nước rơi xuống rồi hai giọt rồi n giọt. Trà Xanh khóc to.
- Ây ây nói vậy thôi đừng khóc,tôi sợ nhất là nước mắt con gái ý. Đừng khóc. Táo lại đây nhanh lên. - Kiwi gọi,cả đám ngừng chơi chạy lại.
- Sao vậy.
- Chị Trà Xanh làm sao vậy.
- Chị ơi đừng khóc.
Mỗi đứa một câu để an ủi.
- Đau... hức ... quá ...hức. - Trà Xanh nước mắt nước mũi tèm lem nói.
- Anh Kiwi làm chị ấy nín đi. - Mía nói, đám con nít nhao nhao hùa theo.
- Đúng đúng Kiwi làm Trà Xanh nín đi.
- Cái này. - Kiwi bế tắc 11 tuổi đầu đã an ủi con gái bao giờ đâu.- À Trà Xanh này, tớ mua pudding cho cậu nhé. Vẫn khóc. À tớ gọi cậu là tỷ tỷ nhé. Vẫn khóc. À tớ nhường tivi cho cậu nhé. Vẫn khóc. Tớ thua cậu rồi, nín khóc đi mà.
Kiwi ôm Trà Xanh vào lòng. Tự nhiên thấy ấm như trong lòng mẹ Trà Xanh tủi thân khóc to hơn.
- Chị hai ơi. - Trà Xanh nín khóc, đám con.nít quay lưng lại.
Một thằng nhóc tầm 8 tuổi,mặt ngây thơ nhìn Trà Xanh. Đằng sau ấy là hai vị phụ huynh vô cùng quen mắt, mẹ Ngọc Thư,ba Minh Thái.
- Chị hai. - Thằng nhóc đi về phía Trà xanh.
- Bạc Hà.
Đám con nít lao vào ôm thằng nhóc trong khi Kiwi thì chẳng hiểu gì hết.
- Em về rồi. Nhớ em quá. - Táo nhéo nhẹ má Bạc Hà.
- Tụi tớ nhớ cậu quá.
- Bạc Hà về rồi nè mọi người. Sao chị Trà Xanh lại khóc.- Thằng nhóc với đôi mắt tròn xoe nhìn chị.
- Chị đau.
- Đồ mít ướt. -Bạc Hà buông một câu quay sang nhìn Kiwi.- Anh dám bắt nạt chị tôi.
- Tôi? Nhóc à anh không bắt nạt chị em.
- Ai tin được chứ.
- Ai vậy cô Thư. - Kiwi hỏi
- Đây là Bạc Hà,là con trai của cô, em của Trà Xanh. Em ấy qua nhà ngoại chơi một tháng trước nên con không gặp là đúng rồi.
- À chào em, anh là Kiwi.
- Có ai hỏi tên anh đâu. - Bạc Hà vừa nói vừa cúi xuống lau nước mắt cho Trà Xanh.
- Nhóc con, anh thích em rồi nha.
- Xin lỗi, em không phải gay. Em thích con gái không thích con trai.
Mọi người nghe xong liền đứng hình.
- Chồng anh dạy con kiểu đó à. - Ngọc Thư kéo tay áo chồng.
- Vợ không phải là con hay bám em nhất sao.
- Chồng... chúng ta xem ra phải thay đổi cách dạy con rồi.
- Anh sẽ mua sách về tham khảo thêm.
Hai vợ chồng gật gù.
- Bạc Hà chị nhớ em quá.
Trà Xanh chùi nước mắt vào áo Bạc Hà.
- Bẩn quá.
Bạc Hà đẩy Trà Xanh ra.
- Trà Xanh bước về nhà ngay cho mẹ. Chơi nhiêu đó đủ rồi.
- Mẹ con đang tận hưởng tuổi thơ. Con...
- Mẹ có chuyện muốn nói với con. Bước về ngay cho mẹ.
Rồi xong cái câu '' mẹ có chuyện muốn nói với con'' là mây đen giăng kín bầu trời.
Trà Xanh bước đi cà nhắc về nhà. Đám con nít lại tiếp tục chơi nhưng cũng không lâu sau bạn nào về lại chuồng của bạn ấy. Kiwi bước vào căn nhà. Mẹ kế nó ngồi dũa móng trên ghế sofa.
- Giờ này mày mới chịu vác mặt về sao. Lên kia lau dọn phòng mày đi. Cái phòng hay chuồng heo nữa không biết. Ăn suốt ngày lêu lỏng bên ngoài. Mẹ mày chết là cũng do mày đấy. Đồ sao chổi mày không nghe tao nói hả.
- Cô không có tư cách.
- Mày nói gì....
Kiwi quay bước đi đôi chân vô thức bước sang nhà Trà Xanh.
- A mẹ ơi đau quá mẹ đừng đánh nữa.
Trà Xanh vừa khóc vừa hét.
- Mẹ còn chưa đánh nữa.
- Mẹ bạo lực con méc ba.
- Con méc đi xem ba cứu con được không.
- A mẹ đừng đánh.
- Mẹ chưa đánh.
- Đầu gối con cần sát trùng a độc lan lên rồi. Nó lên tim con sẽ chết đấy. Mẹ mang.thuốc giải độc đi. Mẹ ơi mẹ cứu Trà Xanh đi.
- Chồng mang oxy già.
- Ba ba ba cứu Trà Xanh.
- Nằm im đó không nhúc nhích.
Mẹ ra lệnh Trà Xanh nào dám cãi. Ba nhanh chóng sát trùng rồi lui xuống. Ba dù rất thương con gái nhưng chuyện ấy ba cũng bó tay thôi.
- Ngăn độc rồi để mẹ giải độc ra cho nhé.
BỐP
- A mẹ ơi Trà Xanh đau quá mẹ tha cho Trà Xanh.
- Mẹ dặn con phải về sớm sao con không nghe lời.
- Con xin lỗi. Trà Xanh không dám nữa đâu.
BỐP
- A mẹ ơi
- Mẹ đã đánh cậu đâu.
Tay Kiwi chắn giữa tay mẹ và mông Trà Xanh,in hẳn một vệt đỏ.
- Trời ơi Kiwi con làm gì vậy. Lại đây cô xem nào. Cô xin lỗi nhé
- Là lỗi của con,là con thách thức Trà Xanh. Người cô đánh nên là con. - Kiwi nói.
- Mẹ thấy chưa mẹ đánh oan Trà Xanh. Huhu ba ơi cứu mạng.
- Con còn nói nữa.- Mẹ trừng mắt. -Ngồi yên đây để cô xoa thuốc cho con nhé. Xin lỗi con trai.
- Mẹ thiên vị. Ba ơi mẹ thiên vị
- Được rồi Trà Xanh ba đây rồi.
- Sao lại nhìn hai bằng ánh mắt ấy. - Trà xanh hỏi thằng em mình.
- Ba là của em.
- Hồi nãy đứa nào nói chỉ thích con gái không thích con trai.
- Ba là đàn ông.
- Trả ba đây.
- Không trả.- Bạc Hà ôm chặt cứng lấy Minh Thái.
- Vợ cứu anh. - Minh Thái bất lực.
- Cho anh chừa. Nào đưa tay đây Kiwi cô bôi thuốc cho.
- 11 năm trời , đã 11 năm mẹ nuôi nấng con sao mẹ lại nỡ đánh đứa mẹ đứt ruột đẻ đau sinh ra. Tại sao chứ. - Trà xanh hỏi.
- Con hư mẹ phải dạy. Đó là thói hư không giữ lời hứa, thói xấu.
- Con... Ba ơi cứu mạng Trà Xanh.
- Anh cứu xác định tối ra sôfa ngủ. - Ngọc Thư đe doạ.
- Trà Xanh con rất tốt nhưng ba rất tiếc. Bạc Hà,Kiwi theo ba nào.
- 1,2,3 là sao hả anh Kiwi. - Bé Mía hỏi.
- Mía ngoan, lại đây anh sẽ giải thích cho nghe. Trò này đơn giản lắm ví dụ anh là người bị nhé anh sẽ đuổi theo các em. Nếu anh chạm vào người các em thì các em sẽ thay thế vị trí của anh,các em bị. Để không bị,trước khi anh chạm các em nói đủ ba chữ ví dụ như là...
- Kiwi xấu trai. - Trà Xanh mỉm cười.
- Nếu các em nói Trà Xanh xinh đẹp là các em thua. - Kiwi tường tận giải thích. -Bởi vì có 4 chữ. Các em chỉ được nói đúng ba chữ thôi. Hiểu chưa.
- Dạ rồi. Chơi đi anh Kiwi.
Đám nhỏ nhao nhao.
- Chơi không. - Kiwi quay sang hỏi Trà Xanh.
- Chỉ là trò chơi thôi mà. Sao lại không chơi.
- Tốt mấy đứa chị Trà Xanh đồng ý bị rồi kìa. - Kiwi hét to.
- Mày...
- Ê cô Ngọc Thư bảo trẻ con không được xưng là mày tao. - Táo vỗ vai Trà Xanh
- Xì. - Con bé trề môi.
Ừ thì chơi, con nít mà chạy nhanh quá vấp té. Đấy con bé ham vui chạy cho té để rồi giờ ngồi đây nhìn đám nhóc lăng xăng chạy. Buồn thế không biết mỗi lần nhìn xuống đầu gối bị trầy,lấm tấm máu là nổi buồn lại trào dâng.
- Đau quá.
Mắt nó rưng rưng hồi nãy không sao tự nhiên bây giờ rát quá. Muốn khóc dã man nhưng trước giờ hình tượng của Trà Xanh là manly bây giờ khóc mất mặt lắm.
- Đau thì khóc đi nín nhịn làm gì. - Kiwi mồ hôi nhễ nhại chạy lại phía nó.
- Không đau. - Nó hét lên.
- Trà Xanh ngoan,đau thì khóc sẽ không sao đâu.
- Không đau.
Một giây sau, mắt nó đỏ hoe, một giọt nước rơi xuống rồi hai giọt rồi n giọt. Trà Xanh khóc to.
- Ây ây nói vậy thôi đừng khóc,tôi sợ nhất là nước mắt con gái ý. Đừng khóc. Táo lại đây nhanh lên. - Kiwi gọi,cả đám ngừng chơi chạy lại.
- Sao vậy.
- Chị Trà Xanh làm sao vậy.
- Chị ơi đừng khóc.
Mỗi đứa một câu để an ủi.
- Đau... hức ... quá ...hức. - Trà Xanh nước mắt nước mũi tèm lem nói.
- Anh Kiwi làm chị ấy nín đi. - Mía nói, đám con nít nhao nhao hùa theo.
- Đúng đúng Kiwi làm Trà Xanh nín đi.
- Cái này. - Kiwi bế tắc 11 tuổi đầu đã an ủi con gái bao giờ đâu.- À Trà Xanh này, tớ mua pudding cho cậu nhé. Vẫn khóc. À tớ gọi cậu là tỷ tỷ nhé. Vẫn khóc. À tớ nhường tivi cho cậu nhé. Vẫn khóc. Tớ thua cậu rồi, nín khóc đi mà.
Kiwi ôm Trà Xanh vào lòng. Tự nhiên thấy ấm như trong lòng mẹ Trà Xanh tủi thân khóc to hơn.
- Chị hai ơi. - Trà Xanh nín khóc, đám con.nít quay lưng lại.
Một thằng nhóc tầm 8 tuổi,mặt ngây thơ nhìn Trà Xanh. Đằng sau ấy là hai vị phụ huynh vô cùng quen mắt, mẹ Ngọc Thư,ba Minh Thái.
- Chị hai. - Thằng nhóc đi về phía Trà xanh.
- Bạc Hà.
Đám con nít lao vào ôm thằng nhóc trong khi Kiwi thì chẳng hiểu gì hết.
- Em về rồi. Nhớ em quá. - Táo nhéo nhẹ má Bạc Hà.
- Tụi tớ nhớ cậu quá.
- Bạc Hà về rồi nè mọi người. Sao chị Trà Xanh lại khóc.- Thằng nhóc với đôi mắt tròn xoe nhìn chị.
- Chị đau.
- Đồ mít ướt. -Bạc Hà buông một câu quay sang nhìn Kiwi.- Anh dám bắt nạt chị tôi.
- Tôi? Nhóc à anh không bắt nạt chị em.
- Ai tin được chứ.
- Ai vậy cô Thư. - Kiwi hỏi
- Đây là Bạc Hà,là con trai của cô, em của Trà Xanh. Em ấy qua nhà ngoại chơi một tháng trước nên con không gặp là đúng rồi.
- À chào em, anh là Kiwi.
- Có ai hỏi tên anh đâu. - Bạc Hà vừa nói vừa cúi xuống lau nước mắt cho Trà Xanh.
- Nhóc con, anh thích em rồi nha.
- Xin lỗi, em không phải gay. Em thích con gái không thích con trai.
Mọi người nghe xong liền đứng hình.
- Chồng anh dạy con kiểu đó à. - Ngọc Thư kéo tay áo chồng.
- Vợ không phải là con hay bám em nhất sao.
- Chồng... chúng ta xem ra phải thay đổi cách dạy con rồi.
- Anh sẽ mua sách về tham khảo thêm.
Hai vợ chồng gật gù.
- Bạc Hà chị nhớ em quá.
Trà Xanh chùi nước mắt vào áo Bạc Hà.
- Bẩn quá.
Bạc Hà đẩy Trà Xanh ra.
- Trà Xanh bước về nhà ngay cho mẹ. Chơi nhiêu đó đủ rồi.
- Mẹ con đang tận hưởng tuổi thơ. Con...
- Mẹ có chuyện muốn nói với con. Bước về ngay cho mẹ.
Rồi xong cái câu '' mẹ có chuyện muốn nói với con'' là mây đen giăng kín bầu trời.
Trà Xanh bước đi cà nhắc về nhà. Đám con nít lại tiếp tục chơi nhưng cũng không lâu sau bạn nào về lại chuồng của bạn ấy. Kiwi bước vào căn nhà. Mẹ kế nó ngồi dũa móng trên ghế sofa.
- Giờ này mày mới chịu vác mặt về sao. Lên kia lau dọn phòng mày đi. Cái phòng hay chuồng heo nữa không biết. Ăn suốt ngày lêu lỏng bên ngoài. Mẹ mày chết là cũng do mày đấy. Đồ sao chổi mày không nghe tao nói hả.
- Cô không có tư cách.
- Mày nói gì....
Kiwi quay bước đi đôi chân vô thức bước sang nhà Trà Xanh.
- A mẹ ơi đau quá mẹ đừng đánh nữa.
Trà Xanh vừa khóc vừa hét.
- Mẹ còn chưa đánh nữa.
- Mẹ bạo lực con méc ba.
- Con méc đi xem ba cứu con được không.
- A mẹ đừng đánh.
- Mẹ chưa đánh.
- Đầu gối con cần sát trùng a độc lan lên rồi. Nó lên tim con sẽ chết đấy. Mẹ mang.thuốc giải độc đi. Mẹ ơi mẹ cứu Trà Xanh đi.
- Chồng mang oxy già.
- Ba ba ba cứu Trà Xanh.
- Nằm im đó không nhúc nhích.
Mẹ ra lệnh Trà Xanh nào dám cãi. Ba nhanh chóng sát trùng rồi lui xuống. Ba dù rất thương con gái nhưng chuyện ấy ba cũng bó tay thôi.
- Ngăn độc rồi để mẹ giải độc ra cho nhé.
BỐP
- A mẹ ơi Trà Xanh đau quá mẹ tha cho Trà Xanh.
- Mẹ dặn con phải về sớm sao con không nghe lời.
- Con xin lỗi. Trà Xanh không dám nữa đâu.
BỐP
- A mẹ ơi
- Mẹ đã đánh cậu đâu.
Tay Kiwi chắn giữa tay mẹ và mông Trà Xanh,in hẳn một vệt đỏ.
- Trời ơi Kiwi con làm gì vậy. Lại đây cô xem nào. Cô xin lỗi nhé
- Là lỗi của con,là con thách thức Trà Xanh. Người cô đánh nên là con. - Kiwi nói.
- Mẹ thấy chưa mẹ đánh oan Trà Xanh. Huhu ba ơi cứu mạng.
- Con còn nói nữa.- Mẹ trừng mắt. -Ngồi yên đây để cô xoa thuốc cho con nhé. Xin lỗi con trai.
- Mẹ thiên vị. Ba ơi mẹ thiên vị
- Được rồi Trà Xanh ba đây rồi.
- Sao lại nhìn hai bằng ánh mắt ấy. - Trà xanh hỏi thằng em mình.
- Ba là của em.
- Hồi nãy đứa nào nói chỉ thích con gái không thích con trai.
- Ba là đàn ông.
- Trả ba đây.
- Không trả.- Bạc Hà ôm chặt cứng lấy Minh Thái.
- Vợ cứu anh. - Minh Thái bất lực.
- Cho anh chừa. Nào đưa tay đây Kiwi cô bôi thuốc cho.
- 11 năm trời , đã 11 năm mẹ nuôi nấng con sao mẹ lại nỡ đánh đứa mẹ đứt ruột đẻ đau sinh ra. Tại sao chứ. - Trà xanh hỏi.
- Con hư mẹ phải dạy. Đó là thói hư không giữ lời hứa, thói xấu.
- Con... Ba ơi cứu mạng Trà Xanh.
- Anh cứu xác định tối ra sôfa ngủ. - Ngọc Thư đe doạ.
- Trà Xanh con rất tốt nhưng ba rất tiếc. Bạc Hà,Kiwi theo ba nào.
/34
|