Sau khi bàn bạc kĩ càng, nhị vị phụ huynh quyết định cho con em học trường THCS X. Trà Xanh nghe mẹ nói sướng tít cả mắt, ôm Phúc bồn tử múa hát cả ngày.
- Chị điên rồi, trả Phúc bồn tử lại cho em.
- Ôi, Minh Dương em trai chị. Dạo này em dễ thương quá.
- Mẹ ơi, có một con khỉ trốn viện đang quấy rối trong nhà mình. Con khỉ ấy còn ôm Phúc bồn tử của con nữa.
Bạc Hà nổi da gà, vừa hét vừa chạy về phía mẹ.
- Hừ mất hết giây phút tình cảm chị em.
- Ba ơi, chị Mộc Khuê điên rồi, chị ấy còn ôm Phúc bồn tử của con nữa.
- Để yên ba làm việc nào Bạc hà, khi nào xong thì ba chơi với con nhé.
- Nhưng...
- Ngoan nào, Trà Xanh đưa con chó cho em chơi nữa.
- Không chịu, ba yêu em hơn con. Con là con nuôi chứ gì. Ngay cả tên con cũng khác nữa ba là Minh Thái, em là Minh Dương nghe là biết quan hệ ruột thịt. Còn con là Mộc Khuê. Không hề giống. Huhu
- Vợ, giải quyết hộ anh đi, chiều anh có cuộc họp nữa phải làm việc bây giờ.
- Được rồi Trà Xanh, Bạc Hà qua đây chơi với mẹ.
- Huhu con nuôi cũng được chơi ư. Ôi con yêu mẹ.
- Trà Xanh, cái tên thì nói lên được gì con xem con có đôi mắt giống mẹ, môi giống ba.
- Con có giống không mẹ.
- Tất nhiên rồi, hai đứa là do mẹ sinh ra có ông bà, cô chú, cậu mợ làm chứng. Thế nên Trà Xanh không được có suy nghĩ như thế biết chưa.
- Hừ chỉ giỏi làm người khác mệt mỏi.
- Cái thằng này, học tên Kiwi càng ngày càng giống ông cụ non.
- Em có sao nói vậy. Mà sao hôm nay không thấy anh Kiwi qua chơi nhỉ.
- Chắc tên đó có việc bận mà sao chị gái xinh đẹp ngồi trước mặt thì không chơi cứ suốt ngày ngóng tên Kiwi.
- Hừ chơi với chị, thà chơi với phúc bồn tử còn vui hơn.
- Hừ chơi với em, thà chơi với phúc bồn tử còn vui hơn.
Nhà có hai đứa còn rần rần như thế, nhiều đứa nữa chắc hai người lớn chịu không nổi. Ta nói nhà nước quả thực rất đúng đắn khi áp dụng kế hoạch hoá gia đình mà.
- Mẹ ra tiệm cà phê có đứa nào đi chung không.
- Con. Cả hai đứa trẻ cùng đồng thanh. Ôi đi đâu chớ ra khỏi nhà là sướng rồi. Lon ton theo mẹ ra tiệm cà phê. Trong mắt hai đứa trẻ được đi chơi là sướng hết cả người bọn chúng chẳng thích ở nhà một tẹo nào cả.
Quán cafe của mẹ rất lớn, trang trí lại vô cùng đẹp, mang đậm nét cổ điển của Châu Âu nhưng cũng phảng phất nét hiện đại. Còn menu nhìn là thích mê, toàn những món ngon.
- Em chào chị Thư, chào hai đứa.
- Chúng con chào cô.
- Ôi, Trà Xanh càng lớn càng đẹp gái nha.
- Hihi, ngại quá. Con cảm ơn.
Trà Xanh cười tít cả mắt, quay sang khoe với Bạc Hà vậy mà thằng nhóc ôm bụng, giả vờ oẹ lên oẹ xuống.
- Mắc ói, bày đặt hihi ngại quá. Em thấy xấu hổ thay cho chị.
- Bạc Hà.
- Có em.
- Em chết với chị.
Hai đứa trẻ đuổi nhau, chạy rần rần
- Hai đứa đừng chạy lung tung.
Mặc cho mẹ nói, hai đứa vẫn tập trung vào mục tiêu chính. Mẹ bất lực, ra uống cà phê với các cô. Trà Xanh mãi chạy theo Bạc Hà, vấp phải cái ghế, đầu gối ma sát mạnh mẽ với nền xi măng, trầy một đường nhỏ ấy vậy mà máu vẫn không ngừng chảy. Con bé đau, mắt rưng rưng chỉ cần ai nói một từ thôi, nước mắt sẽ thi nhau chảy xuống mất.
- Ê, Trà Xanh.
Kiwi đi ngang qua vô tình thấy con bé ngồi im một cục trước quán, tò mò liền tiến đến.
- Kiwi.
- Mỗi lần tao gặp mày y như rằng sắp khóc. Sao lại để chảy máu vậy.
- Do cái ghế, tất cả là tại cái ghế.
Trà Xanh vừa khóc, nước mắt vừa chảy. Trông phát tội.
- Con ngu này, cô Thư ơi, Trà Xanh bị chảy máu rồi.
Ngọc Thư nghe tiếng, bước ra bắt gặp Trà Xanh ngồi ôm chân khóc thút thít, đứng bên cạnh là Kiwi, bạc hà ngồi dỗ chị.
- Con sao vậy.
- Cái ghế, nó tự nhiên đứng đó chi làm con té.
- Ghế này hư thật, mẹ đánh cái ghế nha.
- Thôi không phải lỗi của nó đâu, là do con không cẩn thận.
- Thương quá thương quá, ôi con gái tôi.
Ngọc Thư ôm Trà Xanh vào lòng, vuốt tóc con bé.
- Hay cuối tuần này bảo ba Minh Thái cho đi du lịch trước khi nào năm học nhé.
Như một động lực mạnh mẽ, Trà Xanh toe toét cười, tạm thời quên đi vết thương vẫn đang chảy máu hí hửng ngồi chơi với Bạc hà.
- Kiwi con cũng đi luôn nhé.
- Ai cho đi mà đi.
- Trà Xanh.
Ngọc Thư nhắc nhở cô con gái nhỏ. Con bé phụng phịu, khoanh tay, liếc kiwi.
- Con không biết nữa để con về xin dì và ba.
- Ừ con nên hỏi ý kiến họ xem. Chúng ta đi về thôi.
Vết thương ở ngay đầu gối, co lại thì không sao nhưng một khi duỗi ra thì cảm giác nó rất là xót. Trà Xanh nhất quyết không chịu đứng thẳng lên mà đi thế là kiwi đồng ý cõng Trà Xanh về. Vì quán cafe của mẹ không xa nhà nên hai đứa có thể tự đi bộ về được, còn mẹ và bạc hà đi mua ít đồ để chuẩn bị cho chuyến du lịch cuối tuần.
- Trà Xanh bao nhiêu kg vậy.
- Nhiêu đâu có 35 kg à.
- Trà Xanh ăn khoẻ thật đấy, gần bằng cái lu luôn rồi, sau này sẽ lăn luôn chớ đi không nổi.
- Nói cái gì đó, muốn chết hả.
Trà Xanh ôm chặt lấy cổ Kiwi, lắc lư không ngừng khiến kiwi rất khó khăn trong việc đi lại.
- Được rồi, Trà Xanh nhẹ nhất. Giày mẹ mới mua cho hả. Nhìn đẹp thế.
- Mẹ mua lựa, ba thanh toán. Đẹp đúng không.
Trà Xanh vui vẻ khoe giày, đá chân thẳng ra phía trước để kiwi thấy mà quên mất rằng mình đang có một vết thương bé bé xinh xinh ở đầu gối.
- Đau không.
- Đau.
- Xuống đi tao thổi cho bớt đau.
Kiwi để Trà Xanh ngồi xuống, cậu ngồi bên cạnh thổi nhè nhẹ vào chỗ bị thương của cô bé.
- Nhột quá, nhưng bớt đau thật này.
- Tất nhiên rồi, mẹ tao bày...
- Mẹ mày giỏi thật đấy. Thiệt ngưỡng mộ quá.
Kiwi im lặng, cậu nâng Trà Xanh đứng lên, dìu cô bé đi về.
~~~ tui là dải phân cách ~~~
Tin tức cả nhà Trà Xanh đi du lịch lan nhanh trong cộng đồng con nít xóm Trái cây. Trà Xanh không chịu bỏ rơi đồng bọn liền kêu gọi cả đám đứng lên phản đối đòi được đi chung. Sau hai ngày phản đối quá dội của đám trẻ, nhị vị phụ huynh quyết định góp tiền lại tổ chức một buổi đi chơi nho nhỏ về vùng quê. Cả đám vui như tết hát líu lo cả ngày.
- Chị điên rồi, trả Phúc bồn tử lại cho em.
- Ôi, Minh Dương em trai chị. Dạo này em dễ thương quá.
- Mẹ ơi, có một con khỉ trốn viện đang quấy rối trong nhà mình. Con khỉ ấy còn ôm Phúc bồn tử của con nữa.
Bạc Hà nổi da gà, vừa hét vừa chạy về phía mẹ.
- Hừ mất hết giây phút tình cảm chị em.
- Ba ơi, chị Mộc Khuê điên rồi, chị ấy còn ôm Phúc bồn tử của con nữa.
- Để yên ba làm việc nào Bạc hà, khi nào xong thì ba chơi với con nhé.
- Nhưng...
- Ngoan nào, Trà Xanh đưa con chó cho em chơi nữa.
- Không chịu, ba yêu em hơn con. Con là con nuôi chứ gì. Ngay cả tên con cũng khác nữa ba là Minh Thái, em là Minh Dương nghe là biết quan hệ ruột thịt. Còn con là Mộc Khuê. Không hề giống. Huhu
- Vợ, giải quyết hộ anh đi, chiều anh có cuộc họp nữa phải làm việc bây giờ.
- Được rồi Trà Xanh, Bạc Hà qua đây chơi với mẹ.
- Huhu con nuôi cũng được chơi ư. Ôi con yêu mẹ.
- Trà Xanh, cái tên thì nói lên được gì con xem con có đôi mắt giống mẹ, môi giống ba.
- Con có giống không mẹ.
- Tất nhiên rồi, hai đứa là do mẹ sinh ra có ông bà, cô chú, cậu mợ làm chứng. Thế nên Trà Xanh không được có suy nghĩ như thế biết chưa.
- Hừ chỉ giỏi làm người khác mệt mỏi.
- Cái thằng này, học tên Kiwi càng ngày càng giống ông cụ non.
- Em có sao nói vậy. Mà sao hôm nay không thấy anh Kiwi qua chơi nhỉ.
- Chắc tên đó có việc bận mà sao chị gái xinh đẹp ngồi trước mặt thì không chơi cứ suốt ngày ngóng tên Kiwi.
- Hừ chơi với chị, thà chơi với phúc bồn tử còn vui hơn.
- Hừ chơi với em, thà chơi với phúc bồn tử còn vui hơn.
Nhà có hai đứa còn rần rần như thế, nhiều đứa nữa chắc hai người lớn chịu không nổi. Ta nói nhà nước quả thực rất đúng đắn khi áp dụng kế hoạch hoá gia đình mà.
- Mẹ ra tiệm cà phê có đứa nào đi chung không.
- Con. Cả hai đứa trẻ cùng đồng thanh. Ôi đi đâu chớ ra khỏi nhà là sướng rồi. Lon ton theo mẹ ra tiệm cà phê. Trong mắt hai đứa trẻ được đi chơi là sướng hết cả người bọn chúng chẳng thích ở nhà một tẹo nào cả.
Quán cafe của mẹ rất lớn, trang trí lại vô cùng đẹp, mang đậm nét cổ điển của Châu Âu nhưng cũng phảng phất nét hiện đại. Còn menu nhìn là thích mê, toàn những món ngon.
- Em chào chị Thư, chào hai đứa.
- Chúng con chào cô.
- Ôi, Trà Xanh càng lớn càng đẹp gái nha.
- Hihi, ngại quá. Con cảm ơn.
Trà Xanh cười tít cả mắt, quay sang khoe với Bạc Hà vậy mà thằng nhóc ôm bụng, giả vờ oẹ lên oẹ xuống.
- Mắc ói, bày đặt hihi ngại quá. Em thấy xấu hổ thay cho chị.
- Bạc Hà.
- Có em.
- Em chết với chị.
Hai đứa trẻ đuổi nhau, chạy rần rần
- Hai đứa đừng chạy lung tung.
Mặc cho mẹ nói, hai đứa vẫn tập trung vào mục tiêu chính. Mẹ bất lực, ra uống cà phê với các cô. Trà Xanh mãi chạy theo Bạc Hà, vấp phải cái ghế, đầu gối ma sát mạnh mẽ với nền xi măng, trầy một đường nhỏ ấy vậy mà máu vẫn không ngừng chảy. Con bé đau, mắt rưng rưng chỉ cần ai nói một từ thôi, nước mắt sẽ thi nhau chảy xuống mất.
- Ê, Trà Xanh.
Kiwi đi ngang qua vô tình thấy con bé ngồi im một cục trước quán, tò mò liền tiến đến.
- Kiwi.
- Mỗi lần tao gặp mày y như rằng sắp khóc. Sao lại để chảy máu vậy.
- Do cái ghế, tất cả là tại cái ghế.
Trà Xanh vừa khóc, nước mắt vừa chảy. Trông phát tội.
- Con ngu này, cô Thư ơi, Trà Xanh bị chảy máu rồi.
Ngọc Thư nghe tiếng, bước ra bắt gặp Trà Xanh ngồi ôm chân khóc thút thít, đứng bên cạnh là Kiwi, bạc hà ngồi dỗ chị.
- Con sao vậy.
- Cái ghế, nó tự nhiên đứng đó chi làm con té.
- Ghế này hư thật, mẹ đánh cái ghế nha.
- Thôi không phải lỗi của nó đâu, là do con không cẩn thận.
- Thương quá thương quá, ôi con gái tôi.
Ngọc Thư ôm Trà Xanh vào lòng, vuốt tóc con bé.
- Hay cuối tuần này bảo ba Minh Thái cho đi du lịch trước khi nào năm học nhé.
Như một động lực mạnh mẽ, Trà Xanh toe toét cười, tạm thời quên đi vết thương vẫn đang chảy máu hí hửng ngồi chơi với Bạc hà.
- Kiwi con cũng đi luôn nhé.
- Ai cho đi mà đi.
- Trà Xanh.
Ngọc Thư nhắc nhở cô con gái nhỏ. Con bé phụng phịu, khoanh tay, liếc kiwi.
- Con không biết nữa để con về xin dì và ba.
- Ừ con nên hỏi ý kiến họ xem. Chúng ta đi về thôi.
Vết thương ở ngay đầu gối, co lại thì không sao nhưng một khi duỗi ra thì cảm giác nó rất là xót. Trà Xanh nhất quyết không chịu đứng thẳng lên mà đi thế là kiwi đồng ý cõng Trà Xanh về. Vì quán cafe của mẹ không xa nhà nên hai đứa có thể tự đi bộ về được, còn mẹ và bạc hà đi mua ít đồ để chuẩn bị cho chuyến du lịch cuối tuần.
- Trà Xanh bao nhiêu kg vậy.
- Nhiêu đâu có 35 kg à.
- Trà Xanh ăn khoẻ thật đấy, gần bằng cái lu luôn rồi, sau này sẽ lăn luôn chớ đi không nổi.
- Nói cái gì đó, muốn chết hả.
Trà Xanh ôm chặt lấy cổ Kiwi, lắc lư không ngừng khiến kiwi rất khó khăn trong việc đi lại.
- Được rồi, Trà Xanh nhẹ nhất. Giày mẹ mới mua cho hả. Nhìn đẹp thế.
- Mẹ mua lựa, ba thanh toán. Đẹp đúng không.
Trà Xanh vui vẻ khoe giày, đá chân thẳng ra phía trước để kiwi thấy mà quên mất rằng mình đang có một vết thương bé bé xinh xinh ở đầu gối.
- Đau không.
- Đau.
- Xuống đi tao thổi cho bớt đau.
Kiwi để Trà Xanh ngồi xuống, cậu ngồi bên cạnh thổi nhè nhẹ vào chỗ bị thương của cô bé.
- Nhột quá, nhưng bớt đau thật này.
- Tất nhiên rồi, mẹ tao bày...
- Mẹ mày giỏi thật đấy. Thiệt ngưỡng mộ quá.
Kiwi im lặng, cậu nâng Trà Xanh đứng lên, dìu cô bé đi về.
~~~ tui là dải phân cách ~~~
Tin tức cả nhà Trà Xanh đi du lịch lan nhanh trong cộng đồng con nít xóm Trái cây. Trà Xanh không chịu bỏ rơi đồng bọn liền kêu gọi cả đám đứng lên phản đối đòi được đi chung. Sau hai ngày phản đối quá dội của đám trẻ, nhị vị phụ huynh quyết định góp tiền lại tổ chức một buổi đi chơi nho nhỏ về vùng quê. Cả đám vui như tết hát líu lo cả ngày.
/34
|