Trạch Nữ Yêu Kiều : Chồng Là Tổng Giám Đốc Sói - Phần I : Chạm...
Chương 1 : Trạch Nữ muôn đời vẫn là Trạch Nữ
Author : Lạc Y Thần
Trạch Nữ...
Nói về khái niệm này có thể hiểu là một cô gái thích ở nhà. Khái niệm này áp đặt trên người Tương Thần liền có thể vô thanh vô thức nhiều hơn một vài đặc tính. Dĩ nhiên, Ăn - Ngủ - Lười đều không thể thiếu.
Bởi vậy, Tương Thần đã qua sinh nhật hai mươi sáu tuổi tròn ba ngày nhưng cô vẫn là gái ế. Quan trọng hơn, cô còn là gái ế thất nghiệp.
Phải, chính là thành phần thanh niên vô cùng rỗi nghề trong truyền thuyết!
*~*~*~*~*
" Tương Thần! Dậy! Mau tỉnh dậy! Ngay lập tức tỉnh dậy! Có nghe hay không?"
Sáng sớm tám giờ, mẹ Tương Thần rốt cuộc không thể chịu nổi tiếp tục nhìn con gái ngủ nướng. Bà không nói hai lời liền đem chăn bông dày một tấc từ trên người của người nào đó kéo ra. Nâng chân liền đạp một cước vào mông nhỏ vểnh cao của tiểu trư còn đang say sưa đánh ngáp một cái thật to trên giường lớn không một chút lưu tình.
" Ngao ~"
Tương Thần bị tập kích gào to một tiếng. Cả người theo bản năng đứng bật dậy. Hai mắt nhập nhèm, nhưng tư thế phòng thủ lại vô cùng chuẩn mực lớn tiếng hô.
" Đĩa bay, người ngoài hành tinh, sao Hoả, động đất, ... Anh em đâu, chuẩn bị chiến đấu... Ngao ~"
Mẹ Tương rõ ràng là bị Tương Thần doạ đứng hình. Đợi đến lúc bà hồi thần liền đem một cái gối lông ngỗng quăng vào mặt cô, giọng điệu lạnh lùng tựa như chiêu hồn.
" Ngươi là xem tiểu thuyết gì đó đến điên rồi sao? Mau ôm mông dậy. Cho ngươi năm phút chuẩn bị, xuống phòng khách trình diện..."
Mẹ Tương hừ hừ hai tiếng, lúc này mới thoả mãn xoay người ra khỏi phòng. Tương Thần không bị quấy rầy ngáp thêm một cái, tiếp tục đổ vật vã xuống giường êm. Tiện tay kéo cái gối lông ngỗng mẹ Tương vừa ném tới kê xuống đầu, lâng lâng chuẩn bị chìm vào giấc mộng.
Khoan đã~
Vừa rồi ai đó có nói... Xuống phòng khách trình diện?
--- Là mẹ a!
Não Tương Thần xoay xoay hai vòng, rất nhanh cho ra kết quả cuối cùng. Đôi mắt mơ hồ vốn còn nhập nhèm liền mở thật to, không kịp suy nghĩ liền bật dậy, chui tọt vào nhà vệ sinh.
Năm phút sau...
Tương Thần kéo kéo góc áo ngủ xộc xệch vì vội vàng mà chưa kịp thay đổi. Đôi mắt to tròn vô tội nhìn chằm chằm phần bữa sáng thơm lừng đang không ngừng tản ra mùi thơm nức mũi đầy dụ hoặc.
Tương Thần âm thầm liếm liếm môi, mắt chuyển qua nhìn muôi canh trên tay của mẹ Tương. Bắt đầu ước lượng tốc độ cùng lực va chạm đến tay nhỏ bé của mình, cuối cùng vẫn là nuốt nước mắt nắm chặt móng vuốt, an an phận phận chờ đợi nghe mẹ Tương thuyết giảng.
Mẹ Tương nhìn Tương Thần oán khí nồng đậm nhìn phần đồ ăn. Khoé môi không tự chủ được liền nhếch lên một độ cong.
Người ta vẫn nói hiểu con cái không ai bằng mẹ. Lời này dĩ nhiên không thể nào sai! Mẹ Tương chính là biết Tương Thần ngoại trừ ngủ ra thì không tài nào chống cự được sức quyến rũ của mĩ thực nên mới tân tân khổ khổ nấu một bàn đồ ăn để đặt bẫy cô.
Có cái này làm mồi nhử, lẽ nào còn sợ heo con không biết nghe lời?
Tương Thần một mực ngoan ngoãn quy củ ngồi yên một chỗ. Cô hoàn toàn không biết bản thân mình trong nhận thức của mẹ đã xuống tới loại hình dung một con tiểu trư nho nhỏ. Nếu như cô biết, thể nào cũng ôm đầu gào khóc thật to.
Mẹ ~ Heo thật bẩn a! Con gái mặc dù lười nhưng điểm tốt nhất vẫn là sạch sẽ đi!
Nhưng là, điều này mẹ Tương sẽ quan tâm sao? Sẽ quan tâm sao? Dĩ nhiên không! Đáp án quả thật khiến người ta ôm hận trong lòng...
" Mẹ ~"
Tương Thần thấy mẹ Tương hồi lâu không hề lên tiếng. Trong lòng đột nhiên có loại cảm giác nghiêm trọng. Cô e sợ thu người vào một góc, cực lực giảm thiểu cảm giác tồn tại của bản thân. Nãi thanh nãi khí kêu lên một tiếng.
Mẹ Tương vắt chéo chân, tay nâng lên liền quăng lên bàn một túi giấy. Mắt híp thành một đường cong, khoé môi cũng mấp máy. Thái độ hiếm khi dịu dàng văn tĩnh của bà ngược lại khiếm Tương Thần run rẩy, không nói hai lời liền nâng lên móng vuốt kéo bì giấy về phía mình, cẩn cẩn dực dực mở ra.
Hồ Sơ Xin Việc... Ách?
Tương Thần cẩn thận nghiên cứu từng chữ in chuẩn mực trên tờ giấy mỏng dính. Khoé môi không tự chủ được méo xệch. So với vẻ đắc ý của mẹ Tương vẫn là một trời một vực.
" Thế nào?" Mẹ Tương dò ý.
" Mẹ, con gái còn muốn hiếu thảo với mẹ..."
Tương Thần vểnh môi mè nheo. Ngay lập tức nhận được ánh mắt sắc lẻm lia tới, vội vàng thức thời ngậm miệng lại, một chữ cũng không dám nói.
Hừ~
" Ngươi nói ra cũng không thấy thẹn. Ngươi tốt nghiệp bốn năm nay được bao nhiêu ngày thức dậy sớm? Nhiều lắm là ba ngày sáng mùng một dậy đòi tiền lì xì. Ngoài ra làm được cái gì? Suốt ngày ăn rồi ngủ, ngủ rồi ăn, không ăn không ngủ liền ôm máy tính viết mấy thứ linh tinh gì đó trên mạng. Hiếu thảo cái gì? Ngươi biết dọn dẹp cái ổ của ngươi đã là mẹ thấy may mắn lắm rồi!"
Mẹ Tương nói được một câu, Tương Thần càng muốn thu mình lại một chút. Khoé môi mấp máy hai ba lượt nhưng vẫn không dám mở miệng nói gì. Đơn giản, mẹ Tương nói một chữ cũng không có sai a ~
Không nói thì thôi, nói rồi mới có thể vỡ lẽ. Hoá ra, cô còn có thể vô dụng như vậy...
Trạch Nữ muôn đời vẫn là Trạch Nữ thôi!
/8
|