Bất kể phong ba hiểm ác đến cỡ nào, Trần Trường Sinh thủy chung cũng chẳng quan tâm, chuyên tâm luyện kiếm ở Ly cung, cũng không biết Từ Hữu Dung làm gì ở thần tướng phủ.
Khi nghìn thanh kiếm cuối cùng trở lại trong vỏ Tàng Phong, đám người Lăng Hải chi vương cũng không nhịn được nữa, đi vào trong thạch thất.
Hộ Tam Thập Nhị vẻ mặt đau khổ nói: Bệ Hạ, ngài cùng Thánh Nữ đều là người trí tuệ tính toán mọi chuyện rõ ràng, nhưng vấn đề là chúng ta không biết gì cả, làm sao có thể phối hợp được chứ?
Trần Trường Sinh nhìn bọn hắn chân thành nói: Ta thật sự không biết nàng muốn làm gì.
Nghe được câu này, Hộ Tam Thập Nhị choáng váng cả người, Lăng Hải chi vương cùng Ti Nguyên đạo nhân sắc mặt trở nên rất khó coi.
Đáp án này thật sự nằm ngoài dự liệu của mọi người, bọn họ nhất thời cảm thấy áp lực trên vai trở nên càng lớn.
Nhìn cảnh này, Trần Trường Sinh biết cuối cùng cần có một lời giải thích, có chút bất đắc dĩ thở dài, nói: Ta đi hỏi một chút xem sao.
...
...
Đầu xuân, khí trời đã trở nên ấm áp, món xương đầu bò ở Phước Tuy đường trở nên mất đi hấp dẫn, mấy nhà gần đầu hẻm đã bắt đầu sửa sang, chuẩn bị chuyển sang bán tôm hấp, còn có mấy nhà còn bán cũng rất vắng lạnh, nhưng có lẽ vì có Hoàng Chỉ tán, không ai chú ý tới đôi nam nữ trẻ tuổi đang ngồi bên bàn.
Nắp nồi dầy cộm đặt trên nồi sắt đang run động, thỉnh thoảng có hơi nước màu trắng từ kẽ hở phun ra, có thể tưởng tượng áp lực bên trong lớn đến cỡ nào.
Tầm mắt của Trần Trường Sinh xuyên thấu qua hơi nước, rơi vào gương mặt xinh đẹp của Từ Hữu Dung, muốn nói gì đó lại thôi.
Từ Hữu Dung nói: Muốn hỏi gì thì hỏi, ta đáng sợ đến vậy ư?
Trần Trường Sinh nói: Nghe nói Mộc Chá gia lão thái quân cùng Ngô gia gia chủ đều rất sợ ngươi.
Từ Hữu Dung không để ý tới hắn, xoay người hô lên với lão bản: Mời mang lên một bầu Lê Hoa Bạch.
Trần Trường Sinh nhìn một bên mặt của nnagf nói: Cẩu Hàn Thực nói trước lúc ngươi rời Nam Khê trai, đã mời Mộc Chá gia lão thái quân cùng Ngô gia gia chủ đi dưới trấn đánh một ván bài?
Từ Hữu Dung đưa tay cầm lấy trà nóng, súc bát đũa cho hắn, nói: Thiên nam đã quen trước khi ăn cơm đều làm như vậy, mặc dù ta chẳng thấy làm vậy có ích lợi gì.
Trần Trường Sinh hỏi: Ở trên bàn bài rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Từ Hữu Dung thấy không có cách nào chuyển được đề tài, cảm thấy không thoải mái nhìn hắn một cái, nói: Ngồi chỉ nửa canh giờ, có thể có chuyện gì?
Khi đó nàng vội vã muốn đi Bạch Đế thành, quả thật không có quá nhiều thời gian, nhưng đã đủ để nàng thắng được tất cả trù mã (thẻ đánh bạc) mà chính mình cần đến.
Trần Trường Sinh nhớ tới ván bài ở nhà cũ trong Vấn Thủy Đường gia cùng với những lời Đường lão thái gia đã nói, càng thêm tò mò.
Từ Hữu Dung nói: Hôm nay Sương nhi sẽ nấu khai hà ngư, ta phải trở về.
Những lời này là thúc giục đồng thời cũng là nhắc nhở —— nếu đã muốn tới hỏi ta, như vậy xin hãy hỏi chuyện trọng yếu nhất đi.
Trần Trường Sinh nói: Ta vốn không muốn hỏi, bởi vì ta sợ nghe thấy đáp án không tốt.
Những ngày gần nhất hắn vẫn luyện kiếm ở Ly cung, không gặp mặt bất cứ ai, đây cũng là một trong những nguyên nhân trọng yếu nhất trong đó.
Lão bản đem bầu Lê Hoa Bạch tới, đồng thời cầm lấy nắp nồi, ném hơn mười cái bánh bột mì như tuyết trắng vào nồi, nói: Có thể ăn được rồi.
Từ Hữu Dung cầm lấy muôi gỗ đưa vào trong nồi xương đầu bò hồng nhu mê người, dùng sức quấy lên mấy lần, sau đó hướng Trần Trường Sinh làm ra hiệu xin mời.
Trần Trường Sinh nhìn xương đầu bò tràn đầy váng dầu cùng bánh bột mì ngâm đầy nước, không biết nên ăn từ chỗ nào đây.
Năm đó lần đầu tiên ăn xương đầu bò ở nơi này, bởi vì tâm tình vô cùng kích động, nên hắn ăn rất chuyên tâm.
Lúc này, hắn mới phát hiện mặc dù vị rất ngon, nhưng thật sự không lành mạnh.
Có đôi khi chúng ta không cần nghĩ mọi chuyện quá phức tạp làm gì.
Từ Hữu Dung dùng đũa lựa ra một khối mỹ vật năm phần xương, ba phần thịt, hai phần gân thả vào trong chén của hắn.
Những lời này tự nhiên có hai tầng ý nghĩa.
Trần Trường Sinh nhìn nàng thật tình hỏi: Chẳng lẽ chỉ đơn giản như vậy ư?
Từ Hữu Dung dùng động tác rất tư văn để ăn thịt trên xương, tốc độ cũng rất nhanh.
Một khối xương cực kỳ đầy đủ, bề ngoài vô cùng sạch sẽ, rơi vào trên bàn, phát ra ba một tiếng vang nhỏ.
Giống như quan viên xử án, cũng như tiên sinh bắt đầu kể chuyện.
Từ Hữu Dung tiếp tục khởi xướng tiến công với thức ăn trong nồi, rất tùy ý nói: Đúng vậy, đúng là ta muốn ép Thương Hành Chu tới kinh đô.
Trần Trường Sinh có chút dừng lại, hỏi: Tại sao lại thế?
Từ Hữu Dung ngẩng đầu lên, nhìn ánh mắt của hắn nghiêm túc nói: Bởi vì hắn không chịu gặp ngươi.
Phía ngoài xuân ý dần nồng đậm, lửa trong lò cháy vô cùng lớn, cửa hàng có chút nóng bức, Trần Trường Sinh lại cảm thấy thân thể ấm áp rất thoải mái.
Không cần tức giận vì những chuyện như vậy.
Hắn nói với Từ Hữu Dung: Hắn không chịu gặp ta, có lẽ vì hắn không dám gặp ta thôi.
Ban đầu gặp Lâm lão công công ở Quốc Giáo học viện, ngươi cũng nói như vậy, sau đó ngay trước mặt Thương Hành Chu, ngươi cũng từng nói như vậy.
Từ Hữu Dung nói: Cho dù thật sự như vậy, ta vẫn mất hứng.
Trần Trường Sinh giật mình hỏi: Tại sao?
Từ Hữu Dung nói: Hắn không dám gặp ngươi, là cảm thấy áy náy đối với ngươi, áy náy là vì hắn đối xử không tốt với ngươi, mà đến hiện tại hắn cũng không nghĩ tới chuyện giải quyết vấn đề này.
Đúng vậy, Thương Hành Chu không có ý nguyện giải quyết vấn đề này, trong suy nghĩ của nàng đây chính là vấn đề phiền toái nhất.
Sau hành trình Bạch Đế thành, Trần Trường Sinh cùng Thương Hành Chu mặc dù vẫn như người lạ, trên thực tế quan hệ song phương đã có chút hòa hoãn rồi.
Thương Hành Chu ngầm đồng ý để hắn trở lại kinh đô, không có động tác gì, nhưng vẫn còn xa xa không đủ.
Hắn giống như là một thanh kiếm lớn vô hình, treo lơ lửng trên đỉnh đầu Trần Trường Sinh, có thể rơi xuống bất cứ lúc nào, hoàn toàn dựa theo tâm ý của hắn lúc đó.
Hắn muốn giết ngươi thì giết ngươi, muốn đối tốt với ngươi thì đối tốt với ngươi ư?
Từ Hữu Dung nâng chén rượu tới miệng uống một hơi cạn sạch, vẻ mặt không thay đổi nói: Làm sao có thể như thế được?
Trần Trường Sinh nhìn chén rượu, có chút do dự.
Lê Hoa Bạch mặc dù có vẻ như mát lạnh, trên thực tế vô cùng cay độc, hơn nữa nồng độ cực cao.
Cuối cùng hắn vẫn uống một ngụm nhỏ, mắt trở nên ửng đỏ, nói: Hắn dù sao cũng là sư phụ của ta.
Nhìn hình dạng của hắn, Từ Hữu Dung cảm thấy có chút tức giận, nói: Nhưng ta mới là hôn thê của ngươi.
Trần Trường Sinh kinh ngạc nhìn nàng, không rõ sự liên quan giữa hai câu nói này.
Từ Hữu Dung nhận lấy chén rượu trong tay của hắn, đem rượu còn lại trong chén uống cạn.
Có thể đối xử với ngươi tùy hứng như vậy, chỉ có thể là ta, người khác đều không thể được, Thương Hành Chu không được, sư huynh của ngươi cũng không được.
Trần Trường Sinh cảm thấy rượu này thật sự rất cay, nếu không vì sao mình chỉ uống một hớp nhỏ, đã cảm thấy thân thể nóng rực như vậy?
Hắn lại càng thêm lo lắng Từ Hữu Dung uống nhanh như vậy có thể say hay không, vội vàng gắp một cái bánh bột mì không ngâm nước thịt vào trong chén của nàng, ý bảo nàng mau ăn đi.
Từ Hữu Dung cảm thấy không thú vị, nhưng vẫn cúi đầu ăn bánh bột mì.
Trong nồi hơi nước dần dần nhỏ lại, cảnh vật trong cửa hàng càng ngày càng rõ ràng, Trần Trường Sinh nhìn mặt của nàng, cảm thấy rất bình tĩnh, không muốn hỏi gì nữa.
Tỷ như nếu nàng thật bức sư phụ tới kinh đô, sau đó sẽ có chuyện gì phát sinh, vừa tỷ như vì sao nàng tin chắc sư phụ sẽ hành động dựa theo ý tưởng của nàng.
Nhưng trong ánh mắt mỗi người đều biểu lộ ý nghĩ của mình ngay lúc đó, ánh mắt càng sạch sẽ càng như thế.
Từ Hữu Dung ngẩng đầu lên, nhìn ánh mắt của hắn, đã biết hắn suy nghĩ điều gì, lo lắng những gì.
Khi nghìn thanh kiếm cuối cùng trở lại trong vỏ Tàng Phong, đám người Lăng Hải chi vương cũng không nhịn được nữa, đi vào trong thạch thất.
Hộ Tam Thập Nhị vẻ mặt đau khổ nói: Bệ Hạ, ngài cùng Thánh Nữ đều là người trí tuệ tính toán mọi chuyện rõ ràng, nhưng vấn đề là chúng ta không biết gì cả, làm sao có thể phối hợp được chứ?
Trần Trường Sinh nhìn bọn hắn chân thành nói: Ta thật sự không biết nàng muốn làm gì.
Nghe được câu này, Hộ Tam Thập Nhị choáng váng cả người, Lăng Hải chi vương cùng Ti Nguyên đạo nhân sắc mặt trở nên rất khó coi.
Đáp án này thật sự nằm ngoài dự liệu của mọi người, bọn họ nhất thời cảm thấy áp lực trên vai trở nên càng lớn.
Nhìn cảnh này, Trần Trường Sinh biết cuối cùng cần có một lời giải thích, có chút bất đắc dĩ thở dài, nói: Ta đi hỏi một chút xem sao.
...
...
Đầu xuân, khí trời đã trở nên ấm áp, món xương đầu bò ở Phước Tuy đường trở nên mất đi hấp dẫn, mấy nhà gần đầu hẻm đã bắt đầu sửa sang, chuẩn bị chuyển sang bán tôm hấp, còn có mấy nhà còn bán cũng rất vắng lạnh, nhưng có lẽ vì có Hoàng Chỉ tán, không ai chú ý tới đôi nam nữ trẻ tuổi đang ngồi bên bàn.
Nắp nồi dầy cộm đặt trên nồi sắt đang run động, thỉnh thoảng có hơi nước màu trắng từ kẽ hở phun ra, có thể tưởng tượng áp lực bên trong lớn đến cỡ nào.
Tầm mắt của Trần Trường Sinh xuyên thấu qua hơi nước, rơi vào gương mặt xinh đẹp của Từ Hữu Dung, muốn nói gì đó lại thôi.
Từ Hữu Dung nói: Muốn hỏi gì thì hỏi, ta đáng sợ đến vậy ư?
Trần Trường Sinh nói: Nghe nói Mộc Chá gia lão thái quân cùng Ngô gia gia chủ đều rất sợ ngươi.
Từ Hữu Dung không để ý tới hắn, xoay người hô lên với lão bản: Mời mang lên một bầu Lê Hoa Bạch.
Trần Trường Sinh nhìn một bên mặt của nnagf nói: Cẩu Hàn Thực nói trước lúc ngươi rời Nam Khê trai, đã mời Mộc Chá gia lão thái quân cùng Ngô gia gia chủ đi dưới trấn đánh một ván bài?
Từ Hữu Dung đưa tay cầm lấy trà nóng, súc bát đũa cho hắn, nói: Thiên nam đã quen trước khi ăn cơm đều làm như vậy, mặc dù ta chẳng thấy làm vậy có ích lợi gì.
Trần Trường Sinh hỏi: Ở trên bàn bài rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Từ Hữu Dung thấy không có cách nào chuyển được đề tài, cảm thấy không thoải mái nhìn hắn một cái, nói: Ngồi chỉ nửa canh giờ, có thể có chuyện gì?
Khi đó nàng vội vã muốn đi Bạch Đế thành, quả thật không có quá nhiều thời gian, nhưng đã đủ để nàng thắng được tất cả trù mã (thẻ đánh bạc) mà chính mình cần đến.
Trần Trường Sinh nhớ tới ván bài ở nhà cũ trong Vấn Thủy Đường gia cùng với những lời Đường lão thái gia đã nói, càng thêm tò mò.
Từ Hữu Dung nói: Hôm nay Sương nhi sẽ nấu khai hà ngư, ta phải trở về.
Những lời này là thúc giục đồng thời cũng là nhắc nhở —— nếu đã muốn tới hỏi ta, như vậy xin hãy hỏi chuyện trọng yếu nhất đi.
Trần Trường Sinh nói: Ta vốn không muốn hỏi, bởi vì ta sợ nghe thấy đáp án không tốt.
Những ngày gần nhất hắn vẫn luyện kiếm ở Ly cung, không gặp mặt bất cứ ai, đây cũng là một trong những nguyên nhân trọng yếu nhất trong đó.
Lão bản đem bầu Lê Hoa Bạch tới, đồng thời cầm lấy nắp nồi, ném hơn mười cái bánh bột mì như tuyết trắng vào nồi, nói: Có thể ăn được rồi.
Từ Hữu Dung cầm lấy muôi gỗ đưa vào trong nồi xương đầu bò hồng nhu mê người, dùng sức quấy lên mấy lần, sau đó hướng Trần Trường Sinh làm ra hiệu xin mời.
Trần Trường Sinh nhìn xương đầu bò tràn đầy váng dầu cùng bánh bột mì ngâm đầy nước, không biết nên ăn từ chỗ nào đây.
Năm đó lần đầu tiên ăn xương đầu bò ở nơi này, bởi vì tâm tình vô cùng kích động, nên hắn ăn rất chuyên tâm.
Lúc này, hắn mới phát hiện mặc dù vị rất ngon, nhưng thật sự không lành mạnh.
Có đôi khi chúng ta không cần nghĩ mọi chuyện quá phức tạp làm gì.
Từ Hữu Dung dùng đũa lựa ra một khối mỹ vật năm phần xương, ba phần thịt, hai phần gân thả vào trong chén của hắn.
Những lời này tự nhiên có hai tầng ý nghĩa.
Trần Trường Sinh nhìn nàng thật tình hỏi: Chẳng lẽ chỉ đơn giản như vậy ư?
Từ Hữu Dung dùng động tác rất tư văn để ăn thịt trên xương, tốc độ cũng rất nhanh.
Một khối xương cực kỳ đầy đủ, bề ngoài vô cùng sạch sẽ, rơi vào trên bàn, phát ra ba một tiếng vang nhỏ.
Giống như quan viên xử án, cũng như tiên sinh bắt đầu kể chuyện.
Từ Hữu Dung tiếp tục khởi xướng tiến công với thức ăn trong nồi, rất tùy ý nói: Đúng vậy, đúng là ta muốn ép Thương Hành Chu tới kinh đô.
Trần Trường Sinh có chút dừng lại, hỏi: Tại sao lại thế?
Từ Hữu Dung ngẩng đầu lên, nhìn ánh mắt của hắn nghiêm túc nói: Bởi vì hắn không chịu gặp ngươi.
Phía ngoài xuân ý dần nồng đậm, lửa trong lò cháy vô cùng lớn, cửa hàng có chút nóng bức, Trần Trường Sinh lại cảm thấy thân thể ấm áp rất thoải mái.
Không cần tức giận vì những chuyện như vậy.
Hắn nói với Từ Hữu Dung: Hắn không chịu gặp ta, có lẽ vì hắn không dám gặp ta thôi.
Ban đầu gặp Lâm lão công công ở Quốc Giáo học viện, ngươi cũng nói như vậy, sau đó ngay trước mặt Thương Hành Chu, ngươi cũng từng nói như vậy.
Từ Hữu Dung nói: Cho dù thật sự như vậy, ta vẫn mất hứng.
Trần Trường Sinh giật mình hỏi: Tại sao?
Từ Hữu Dung nói: Hắn không dám gặp ngươi, là cảm thấy áy náy đối với ngươi, áy náy là vì hắn đối xử không tốt với ngươi, mà đến hiện tại hắn cũng không nghĩ tới chuyện giải quyết vấn đề này.
Đúng vậy, Thương Hành Chu không có ý nguyện giải quyết vấn đề này, trong suy nghĩ của nàng đây chính là vấn đề phiền toái nhất.
Sau hành trình Bạch Đế thành, Trần Trường Sinh cùng Thương Hành Chu mặc dù vẫn như người lạ, trên thực tế quan hệ song phương đã có chút hòa hoãn rồi.
Thương Hành Chu ngầm đồng ý để hắn trở lại kinh đô, không có động tác gì, nhưng vẫn còn xa xa không đủ.
Hắn giống như là một thanh kiếm lớn vô hình, treo lơ lửng trên đỉnh đầu Trần Trường Sinh, có thể rơi xuống bất cứ lúc nào, hoàn toàn dựa theo tâm ý của hắn lúc đó.
Hắn muốn giết ngươi thì giết ngươi, muốn đối tốt với ngươi thì đối tốt với ngươi ư?
Từ Hữu Dung nâng chén rượu tới miệng uống một hơi cạn sạch, vẻ mặt không thay đổi nói: Làm sao có thể như thế được?
Trần Trường Sinh nhìn chén rượu, có chút do dự.
Lê Hoa Bạch mặc dù có vẻ như mát lạnh, trên thực tế vô cùng cay độc, hơn nữa nồng độ cực cao.
Cuối cùng hắn vẫn uống một ngụm nhỏ, mắt trở nên ửng đỏ, nói: Hắn dù sao cũng là sư phụ của ta.
Nhìn hình dạng của hắn, Từ Hữu Dung cảm thấy có chút tức giận, nói: Nhưng ta mới là hôn thê của ngươi.
Trần Trường Sinh kinh ngạc nhìn nàng, không rõ sự liên quan giữa hai câu nói này.
Từ Hữu Dung nhận lấy chén rượu trong tay của hắn, đem rượu còn lại trong chén uống cạn.
Có thể đối xử với ngươi tùy hứng như vậy, chỉ có thể là ta, người khác đều không thể được, Thương Hành Chu không được, sư huynh của ngươi cũng không được.
Trần Trường Sinh cảm thấy rượu này thật sự rất cay, nếu không vì sao mình chỉ uống một hớp nhỏ, đã cảm thấy thân thể nóng rực như vậy?
Hắn lại càng thêm lo lắng Từ Hữu Dung uống nhanh như vậy có thể say hay không, vội vàng gắp một cái bánh bột mì không ngâm nước thịt vào trong chén của nàng, ý bảo nàng mau ăn đi.
Từ Hữu Dung cảm thấy không thú vị, nhưng vẫn cúi đầu ăn bánh bột mì.
Trong nồi hơi nước dần dần nhỏ lại, cảnh vật trong cửa hàng càng ngày càng rõ ràng, Trần Trường Sinh nhìn mặt của nàng, cảm thấy rất bình tĩnh, không muốn hỏi gì nữa.
Tỷ như nếu nàng thật bức sư phụ tới kinh đô, sau đó sẽ có chuyện gì phát sinh, vừa tỷ như vì sao nàng tin chắc sư phụ sẽ hành động dựa theo ý tưởng của nàng.
Nhưng trong ánh mắt mỗi người đều biểu lộ ý nghĩ của mình ngay lúc đó, ánh mắt càng sạch sẽ càng như thế.
Từ Hữu Dung ngẩng đầu lên, nhìn ánh mắt của hắn, đã biết hắn suy nghĩ điều gì, lo lắng những gì.
/1191
|