Tuyết bay khắp bầu trời ở kinh đô, Bình An đạo cũng không ngoại lệ.
Không có bao nhiêu người biết được, tuyết này đều đến từ một trận băng tuyết dữ dội ở Thiên Đạo viện.
Tất cả vương phủ đều đóng chặt cửa lớn, không có một tia thanh âm, phủ Tương Vương càng yên tĩnh tựa như một phần mộ.
Tuyết bay qua tường cao của vương phủ, rơi vào nơi mà tầm mắt giáo sĩ Ly cung không cách nào chạm đến, nhưng lại không thể chạm vào mặt đất.
Sau tường có vô số làn gió, không ngừng thổi bay bông tuyết mềm mại.
Mấy trăm tên cao thủ tu đạo cùng quân sĩ cầm thần nỏ trong tay đứng ở vườn hoa và trong viện ở phủ Tương Vương, cùng đại dương màu đen giáo sĩ tạo thành chỉ cách nhau một bức tường.
Bọn họ không phát ra bất kỳ thanh âm gì, vẫn duy trì tuyệt đối an tĩnh, cho nên tiếng hít thở trở nên càng thêm rõ ràng .
Càng rõ ràng sẽ càng trầm trọng, càng gấp rút sẽ càng khẩn trương.
Tuyết nhẹ đầu xuân đến từ thiên không không thể nào chạm đất, là bởi vì những thứ hô hấp trầm mặc như mê, lại trầm trọng như núi này sao?
Trần Lưu Vương đứng bên cửa sổ, nhìn đám thuộc hạ trong vườn, trầm mặc nghĩ tới những chuyện này.
Tuyết ngoài cửa sổ không ngừng bay múa, mặt của hắn có chút tái nhợt.
Bởi vì mỏi mệt, không hề liên quan đến bất an.
Đến thời khắc này rồi, bất kỳ hối hận đều là không cần thiết.
Hắn xoay người nhìn về mấy vị đạo nhân áo xanh.
Ba tên đạo nhân áo xanh nhìn sang lão đạo tóc trắng xoá kia.
Lão đạo là cường giả thật sự của Đạo môn, nhiều năm trước đã là nửa bước thần thánh.
Trừ Ngụy Thượng thư, nhạc công mù của Đường gia và mấy nhân vật bí ẩn của thế gia, tông phái phía nam, không ai có thể được đem ra đánh đồng cùng hắn.
Nhưng cho dù là hắn, cũng không tự tin mình có thể bảo vệ được phủ Tương Vương.
Một chút cũng không có.
Hắn rất rõ ràng, nếu như Ly cung quyết định ra tay toàn lực, trừ phi quân đội Đại Chu triều đình đều xuất chiến, không có ai có thể ngăn trở làn sóng lớn này.
Lão đạo nói với Trần Lưu Vương: Đi thôi.
Trần Lưu Vương sắc mặt càng thêm tái nhợt, nhưng vẻ mặt còn giữ vững bình tĩnh, nói: Ta không thể từ bỏ những thuộc hạ trung với ta cùng với phụ vương được.
Lão đạo mặt không chút thay đổi nói: Ta lưu lại cản đường, ngươi cùng ba vị sư điệt đi trước đi.
Trần Lưu Vương không ngờ đối phương lại nguyện ý mạo hiểm, khẽ giật mình.
Lão đạo đi tới phía trước cửa sổ, không để ý tới hắn, chậm rãi nhắm hai mắt lại.
Gió nhẹ cuốn bông tuyết bay đi, rơi vào trên gương mặt tràn đầy nếp nhăn, tóc trắng khẽ phiêu, nhìn có chút cảm động.
Nhìn hình ảnh này, Trần Lưu Vương mắt ướt ướt, muốn khuyên bảo gì đó, cuối cùng lại không nói ra khỏi miệng.
Trong thời gian ngắn nhất, hắn đã khôi phục bình tĩnh, hành lễ với lão đạo, sau đó không chút do dự xoay người.
Mặt đất từ cửa sổ đến giữa phòng khách từ từ lún xuống, tạo thành một cái cầu thang dẫn sâu xuống dưới đất .
Trần Lưu Vương cùng ba đạo nhân áo xanh theo thềm đá mà đi xuống.
Phía trước một mảnh u ám, không biết thông tới nơi nào.
Bỗng nhiên, đèn dầu trên thạch bích tự động bốc cháy lên, chiếu sáng mặt đất trước mặt mọi người không xa.
Mặt đất có chút ướt ướt, góc tường còn có chút rêu xanh, không biết bao nhiêu năm không được dọn dẹp rồi.
Ánh sáng rơi vào trên mặt Trần Lưu Vương.
Hắn rất bình tĩnh.
Trong mắt hắn không hề có một tia ẩm ướt.
Ở trên mặt hắn cũng không thấy vẻ cảm động.
Những thứ này đều là vô nghĩa.
Hắn thủy chung cho là như vậy.
Cuộc chiến sau đó cũng không có bất kỳ ý nghĩa nào.
Vị lão đạo Trường Xuân quan kia có lẽ còn sống rời đi, hoặc là lừng lẫy chết trận, hắn cũng sẽ không quan tâm.
Hắn chỉ cần biết, vị lão đạo này sẽ làm cho một vài cường giả Ly cung thừa nhận tổn thất vô cùng lớn.
Gia tướng cùng cao thủ trong vương phủ hoặc là đầu hàng, hoặc là chết trận, cũng không sao cả.
Hắn chưa từng hoài nghi sự trung thành cùng nhiệt huyết của những người này, nhưng những người này cho tới bây giờ cũng không phải thủ đoạn cuối cùng của phủ Tương Vương.
Lực lượng chân chính của phủ Tương Vương hôm nay căn bản sẽ không xuất hiện ở kinh đô.
Bởi vì phán đoán của hắn cùng Trần Trường Sinh vô cùng tương tự, hắn cho là Thiên Thư lăng bên kia căn bản không thể nào đánh được.
Còn chưa tới thời khắc quyết chiến cuối cùng, nhưng hôm nay vẫn sẽ chết rất nhiều người.
Hắn cần bảo đảm tánh mạng của mình không bị uy hiếp, cho nên phải rời đi.
Hắn sẽ thông qua địa đạo u ám này xuất hiện bên bờ Lạc Thủy, sau đó rời khỏi kinh đô.
Phía ngoài kinh đô, mấy trăm huyền giáp khinh kỵ đã đợi hắn thời gian rất lâu.
Hắn sẽ mang theo huyền giáp khinh kỵ này đi Hán Thu thành, sau đó cùng thuộc hạ cùng quân đội trung thành nhất còn có hậu nhân của Chu gia hội hợp.
Đến lúc đó, hắn nên làm chuyện gì trước đây? Phát một thiên hịch văn ư? Hay là đem chút ít phế vật của Chu gia kia hạ độc chết?
Nếu như là Thái Tông Hoàng Đế, hắn sẽ phải làm sao?
Hạ độc không được, quá mức lộ liễu, có lẽ giam lỏng sẽ tốt hơn, lên ngôi rồi tính tiếp.
Nghĩ tới những chuyện này, sâu trong tròng mắt được ngọn đèn chiếu sáng hiện lên nụ cười.
Ba đạo nhân áo xanh ở phía sau hắn, tự nhiên không cách nào nhìn thấy được.
Phụ thân là cường giả thần thánh lĩnh vực, tự nhiên không cần lo lắng đến an nguy.
Cho dù vạn nhất Đạo Tôn thất bại, Từ Hữu Dung hay Trần Trường Sinh cũng không phải người lòng dạ độc ác, tự nhiên sẽ không hạ thủ với trắc phi thứ đệ trong phủ Tương Vương.
Trần Lưu Vương cảm giác mình đã nghĩ đến, cũng suy nghĩ đến, cũng tính đến mọi chuyện rồi.
Nhưng hắn không nhớ tới thê tử mới tân hôn của mình Bình Quốc, thậm chí ngay cả bản thân chuyện này cũng không hề nhớ tới.
Hắn cũng không tính đến, ở nơi nào đó phía trước con đường u ám này, có người đang chờ hắn.
...
...
Trong địa đạo an tĩnh, bất cứ thanh âm gì cũng sẽ trở nên đặc biệt rõ ràng.
Tỷ như thanh âm nước ngầm chảy dưới đất, tỷ như thanh âm con kiến bò qua vách tường.
Hai vị đạo cô mở mắt.
Phía trước có tiếng bước chân truyền đến, phương hướng là phủ Tương Vương.
Hoài Thứ nhìn sư tỷ một cái.
Hoài Nhân thần tình lạnh nhạt.
Bỗng nhiên, ánh sáng từ phía trước truyền tới, mơ hồ xảy ra chiết xạ kỳ quái.
Tựa như không gian nơi đó đang bị biến hình.
Dạng lực lượng gì có thể để cho không gian lặng yên không một tiếng động biến hình?
Hoài Thứ cảm nhận được đạo khí tức đó, kinh hãi nói: Đây là vật gì?
Hoài Nhân khẽ nhíu mày, có chút bất ngờ nói: Giáo Hoàng Bệ Hạ cũng xuất thủ ư?
...
...
Thời điểm không gian trong địa đạo phát sinh biến hóa, trong bầu trời cũng xuất hiện tình hình tương tự.
Ánh sáng lờ mờ lan tỏa khắp nơi, đem bốn phía quanh phủ Tương Vương chiếu rọi vô cùng rõ ràng.
Một đạo uy áp khó có thể hình dung từ bầu trời xa xôi rơi vào mặt đất.
Gió tuyết đột nhiên trở nên cuồng bạo .
Một cái long trảo màu đen phá vỡ tầng mây, chậm rãi rơi xuống.
Long trảo giống như một ngọn núi màu đen, lân phiến phía trên giống như những chiếc cửa sổ u ám, tỏa ra khí tức cực kỳ khủng bố .
Các gia tướng cùng cường giả lúc này không thể nào giữ vững trấn định được nữa, thất kinh hô quát lên.
Vị lão đạo tóc trắng xoá kia bỗng nhiên mở mắt, đôi mắt bắn ra một đạo tinh quang.
Một đạo thanh quang bao trùm cả vương phủ, đây là trận pháp phòng ngự rất cường đại .
Lão đạo nhìn thiên không, lạnh giọng quát lên: Nghiệt súc nhận lấy cái chết!
Lời còn chưa dứt, đạo kiếm bay ra, hóa thành một đạo ánh sáng cực kỳ thê lương hướng thiên không bay đi, xuyên qua tầng mây dầy đặc, không biết chém tới nơi đâu!
Hắn biết đối thủ của mình hôm nay rất cường đại, nhưng vẫn không có chút sợ hãi nào.
Một kiếm này ngưng kết tu vi cả đời của hắn, đã tiếp cận rất gần với thần thánh lĩnh vực, cộng thêm trận pháp trong vương phủ, chỉ cần đối thủ còn không trưởng thành, tất nhiên sẽ phải chịu trọng thương mà quay về!
Nhưng hắn không biết đối thủ thực sự của mình hôm nay cũng không ở sâu trong gió tuyết, mà một mực ở trong phủ Tương Vương.
Khi hắn đem toàn bộ tinh thần khí phách chăm chú tiến vào một kiếm kia, người này cũng động.
Người này đứng ở góc tường, hai vai rũ cụp, bên hông buộc một thanh kiếm nhìn như tầm thường một cách lỏng lẻo.
Chẳng biết lúc nào, ngón tay thon dài của hắn cầm chuôi kiếm, lộ ra vẻ cực kỳ ổn định, hơn nữa hài hòa.
Nếu có người thấy được hình ảnh này, thậm chí sẽ sinh ra một loại ảo giác.
Tay của hắn cùng kiếm vốn là một thể.
Làm sao có thể có kiếm nào nhanh hơn như vậy?
Một đạo kiếm quang sáng lên, sau đó biến mất.
Giống như pháo hoa nở rộ, hoặc là phù dung sớm nở tối tàn.
Trên hai đạo tường gạch xuất hiện hai cái lỗ to.
Một đoạn mũi kiếm đâm rách đạo y màu xanh, còn mang theo huyết thủy.
Không có bao nhiêu người biết được, tuyết này đều đến từ một trận băng tuyết dữ dội ở Thiên Đạo viện.
Tất cả vương phủ đều đóng chặt cửa lớn, không có một tia thanh âm, phủ Tương Vương càng yên tĩnh tựa như một phần mộ.
Tuyết bay qua tường cao của vương phủ, rơi vào nơi mà tầm mắt giáo sĩ Ly cung không cách nào chạm đến, nhưng lại không thể chạm vào mặt đất.
Sau tường có vô số làn gió, không ngừng thổi bay bông tuyết mềm mại.
Mấy trăm tên cao thủ tu đạo cùng quân sĩ cầm thần nỏ trong tay đứng ở vườn hoa và trong viện ở phủ Tương Vương, cùng đại dương màu đen giáo sĩ tạo thành chỉ cách nhau một bức tường.
Bọn họ không phát ra bất kỳ thanh âm gì, vẫn duy trì tuyệt đối an tĩnh, cho nên tiếng hít thở trở nên càng thêm rõ ràng .
Càng rõ ràng sẽ càng trầm trọng, càng gấp rút sẽ càng khẩn trương.
Tuyết nhẹ đầu xuân đến từ thiên không không thể nào chạm đất, là bởi vì những thứ hô hấp trầm mặc như mê, lại trầm trọng như núi này sao?
Trần Lưu Vương đứng bên cửa sổ, nhìn đám thuộc hạ trong vườn, trầm mặc nghĩ tới những chuyện này.
Tuyết ngoài cửa sổ không ngừng bay múa, mặt của hắn có chút tái nhợt.
Bởi vì mỏi mệt, không hề liên quan đến bất an.
Đến thời khắc này rồi, bất kỳ hối hận đều là không cần thiết.
Hắn xoay người nhìn về mấy vị đạo nhân áo xanh.
Ba tên đạo nhân áo xanh nhìn sang lão đạo tóc trắng xoá kia.
Lão đạo là cường giả thật sự của Đạo môn, nhiều năm trước đã là nửa bước thần thánh.
Trừ Ngụy Thượng thư, nhạc công mù của Đường gia và mấy nhân vật bí ẩn của thế gia, tông phái phía nam, không ai có thể được đem ra đánh đồng cùng hắn.
Nhưng cho dù là hắn, cũng không tự tin mình có thể bảo vệ được phủ Tương Vương.
Một chút cũng không có.
Hắn rất rõ ràng, nếu như Ly cung quyết định ra tay toàn lực, trừ phi quân đội Đại Chu triều đình đều xuất chiến, không có ai có thể ngăn trở làn sóng lớn này.
Lão đạo nói với Trần Lưu Vương: Đi thôi.
Trần Lưu Vương sắc mặt càng thêm tái nhợt, nhưng vẻ mặt còn giữ vững bình tĩnh, nói: Ta không thể từ bỏ những thuộc hạ trung với ta cùng với phụ vương được.
Lão đạo mặt không chút thay đổi nói: Ta lưu lại cản đường, ngươi cùng ba vị sư điệt đi trước đi.
Trần Lưu Vương không ngờ đối phương lại nguyện ý mạo hiểm, khẽ giật mình.
Lão đạo đi tới phía trước cửa sổ, không để ý tới hắn, chậm rãi nhắm hai mắt lại.
Gió nhẹ cuốn bông tuyết bay đi, rơi vào trên gương mặt tràn đầy nếp nhăn, tóc trắng khẽ phiêu, nhìn có chút cảm động.
Nhìn hình ảnh này, Trần Lưu Vương mắt ướt ướt, muốn khuyên bảo gì đó, cuối cùng lại không nói ra khỏi miệng.
Trong thời gian ngắn nhất, hắn đã khôi phục bình tĩnh, hành lễ với lão đạo, sau đó không chút do dự xoay người.
Mặt đất từ cửa sổ đến giữa phòng khách từ từ lún xuống, tạo thành một cái cầu thang dẫn sâu xuống dưới đất .
Trần Lưu Vương cùng ba đạo nhân áo xanh theo thềm đá mà đi xuống.
Phía trước một mảnh u ám, không biết thông tới nơi nào.
Bỗng nhiên, đèn dầu trên thạch bích tự động bốc cháy lên, chiếu sáng mặt đất trước mặt mọi người không xa.
Mặt đất có chút ướt ướt, góc tường còn có chút rêu xanh, không biết bao nhiêu năm không được dọn dẹp rồi.
Ánh sáng rơi vào trên mặt Trần Lưu Vương.
Hắn rất bình tĩnh.
Trong mắt hắn không hề có một tia ẩm ướt.
Ở trên mặt hắn cũng không thấy vẻ cảm động.
Những thứ này đều là vô nghĩa.
Hắn thủy chung cho là như vậy.
Cuộc chiến sau đó cũng không có bất kỳ ý nghĩa nào.
Vị lão đạo Trường Xuân quan kia có lẽ còn sống rời đi, hoặc là lừng lẫy chết trận, hắn cũng sẽ không quan tâm.
Hắn chỉ cần biết, vị lão đạo này sẽ làm cho một vài cường giả Ly cung thừa nhận tổn thất vô cùng lớn.
Gia tướng cùng cao thủ trong vương phủ hoặc là đầu hàng, hoặc là chết trận, cũng không sao cả.
Hắn chưa từng hoài nghi sự trung thành cùng nhiệt huyết của những người này, nhưng những người này cho tới bây giờ cũng không phải thủ đoạn cuối cùng của phủ Tương Vương.
Lực lượng chân chính của phủ Tương Vương hôm nay căn bản sẽ không xuất hiện ở kinh đô.
Bởi vì phán đoán của hắn cùng Trần Trường Sinh vô cùng tương tự, hắn cho là Thiên Thư lăng bên kia căn bản không thể nào đánh được.
Còn chưa tới thời khắc quyết chiến cuối cùng, nhưng hôm nay vẫn sẽ chết rất nhiều người.
Hắn cần bảo đảm tánh mạng của mình không bị uy hiếp, cho nên phải rời đi.
Hắn sẽ thông qua địa đạo u ám này xuất hiện bên bờ Lạc Thủy, sau đó rời khỏi kinh đô.
Phía ngoài kinh đô, mấy trăm huyền giáp khinh kỵ đã đợi hắn thời gian rất lâu.
Hắn sẽ mang theo huyền giáp khinh kỵ này đi Hán Thu thành, sau đó cùng thuộc hạ cùng quân đội trung thành nhất còn có hậu nhân của Chu gia hội hợp.
Đến lúc đó, hắn nên làm chuyện gì trước đây? Phát một thiên hịch văn ư? Hay là đem chút ít phế vật của Chu gia kia hạ độc chết?
Nếu như là Thái Tông Hoàng Đế, hắn sẽ phải làm sao?
Hạ độc không được, quá mức lộ liễu, có lẽ giam lỏng sẽ tốt hơn, lên ngôi rồi tính tiếp.
Nghĩ tới những chuyện này, sâu trong tròng mắt được ngọn đèn chiếu sáng hiện lên nụ cười.
Ba đạo nhân áo xanh ở phía sau hắn, tự nhiên không cách nào nhìn thấy được.
Phụ thân là cường giả thần thánh lĩnh vực, tự nhiên không cần lo lắng đến an nguy.
Cho dù vạn nhất Đạo Tôn thất bại, Từ Hữu Dung hay Trần Trường Sinh cũng không phải người lòng dạ độc ác, tự nhiên sẽ không hạ thủ với trắc phi thứ đệ trong phủ Tương Vương.
Trần Lưu Vương cảm giác mình đã nghĩ đến, cũng suy nghĩ đến, cũng tính đến mọi chuyện rồi.
Nhưng hắn không nhớ tới thê tử mới tân hôn của mình Bình Quốc, thậm chí ngay cả bản thân chuyện này cũng không hề nhớ tới.
Hắn cũng không tính đến, ở nơi nào đó phía trước con đường u ám này, có người đang chờ hắn.
...
...
Trong địa đạo an tĩnh, bất cứ thanh âm gì cũng sẽ trở nên đặc biệt rõ ràng.
Tỷ như thanh âm nước ngầm chảy dưới đất, tỷ như thanh âm con kiến bò qua vách tường.
Hai vị đạo cô mở mắt.
Phía trước có tiếng bước chân truyền đến, phương hướng là phủ Tương Vương.
Hoài Thứ nhìn sư tỷ một cái.
Hoài Nhân thần tình lạnh nhạt.
Bỗng nhiên, ánh sáng từ phía trước truyền tới, mơ hồ xảy ra chiết xạ kỳ quái.
Tựa như không gian nơi đó đang bị biến hình.
Dạng lực lượng gì có thể để cho không gian lặng yên không một tiếng động biến hình?
Hoài Thứ cảm nhận được đạo khí tức đó, kinh hãi nói: Đây là vật gì?
Hoài Nhân khẽ nhíu mày, có chút bất ngờ nói: Giáo Hoàng Bệ Hạ cũng xuất thủ ư?
...
...
Thời điểm không gian trong địa đạo phát sinh biến hóa, trong bầu trời cũng xuất hiện tình hình tương tự.
Ánh sáng lờ mờ lan tỏa khắp nơi, đem bốn phía quanh phủ Tương Vương chiếu rọi vô cùng rõ ràng.
Một đạo uy áp khó có thể hình dung từ bầu trời xa xôi rơi vào mặt đất.
Gió tuyết đột nhiên trở nên cuồng bạo .
Một cái long trảo màu đen phá vỡ tầng mây, chậm rãi rơi xuống.
Long trảo giống như một ngọn núi màu đen, lân phiến phía trên giống như những chiếc cửa sổ u ám, tỏa ra khí tức cực kỳ khủng bố .
Các gia tướng cùng cường giả lúc này không thể nào giữ vững trấn định được nữa, thất kinh hô quát lên.
Vị lão đạo tóc trắng xoá kia bỗng nhiên mở mắt, đôi mắt bắn ra một đạo tinh quang.
Một đạo thanh quang bao trùm cả vương phủ, đây là trận pháp phòng ngự rất cường đại .
Lão đạo nhìn thiên không, lạnh giọng quát lên: Nghiệt súc nhận lấy cái chết!
Lời còn chưa dứt, đạo kiếm bay ra, hóa thành một đạo ánh sáng cực kỳ thê lương hướng thiên không bay đi, xuyên qua tầng mây dầy đặc, không biết chém tới nơi đâu!
Hắn biết đối thủ của mình hôm nay rất cường đại, nhưng vẫn không có chút sợ hãi nào.
Một kiếm này ngưng kết tu vi cả đời của hắn, đã tiếp cận rất gần với thần thánh lĩnh vực, cộng thêm trận pháp trong vương phủ, chỉ cần đối thủ còn không trưởng thành, tất nhiên sẽ phải chịu trọng thương mà quay về!
Nhưng hắn không biết đối thủ thực sự của mình hôm nay cũng không ở sâu trong gió tuyết, mà một mực ở trong phủ Tương Vương.
Khi hắn đem toàn bộ tinh thần khí phách chăm chú tiến vào một kiếm kia, người này cũng động.
Người này đứng ở góc tường, hai vai rũ cụp, bên hông buộc một thanh kiếm nhìn như tầm thường một cách lỏng lẻo.
Chẳng biết lúc nào, ngón tay thon dài của hắn cầm chuôi kiếm, lộ ra vẻ cực kỳ ổn định, hơn nữa hài hòa.
Nếu có người thấy được hình ảnh này, thậm chí sẽ sinh ra một loại ảo giác.
Tay của hắn cùng kiếm vốn là một thể.
Làm sao có thể có kiếm nào nhanh hơn như vậy?
Một đạo kiếm quang sáng lên, sau đó biến mất.
Giống như pháo hoa nở rộ, hoặc là phù dung sớm nở tối tàn.
Trên hai đạo tường gạch xuất hiện hai cái lỗ to.
Một đoạn mũi kiếm đâm rách đạo y màu xanh, còn mang theo huyết thủy.
/1191
|