Trạch Thiên Kí (Ttv)

Chương 257 - Quyển 1 - Chương 254: Trong Đầm Thấy Kiếm Ý

/1191


Trong rừng sở dĩ bỗng nhiên trở nên an tĩnh như thế, không phải bởi vì tên cao thủ Thiên Tứ tông kia nói ra ý nghĩ trong lòng mọi người.

Không ai nghĩ Trần Trường Sinh sẽ mượn cơ hội trị thương để âm thầm hạ độc, bởi vì chuyện này không hề có đạo lý, nói không ra nguyên cớ, ai cũng biết, Trần Trường Sinh rất được Giáo Hoàng đại nhân sủng ái, có Giáo Khu xử ủng hộ, còn nhỏ tuổi đã trở thành viện trưởng Quốc Giáo học viện làm thế gian rung động, nhìn thế nào cũng là tiền đồ vô lượng, so với tiền đồ như vậy, bất kỳ ích lợi nào trong Chu viên, cũng không thể thúc giục hắn làm chuyện này.

An tĩnh bởi vì mọi người rất muốn biết, đối mặt với chỉ trích vô lý như vậy, Trần Trường Sinh sẽ có phản ứng thế nào.

Trần Trường Sinh không có bất kỳ phản ứng, tên cao thủ Thiên Tứ tông kia hốc mắ ửng đỏt, dung nhan bởi vì bi thống mà gần như vặn vẹo, cũng đều trong mắt hắn.

Hắn và Chiết Tụ xoay người đi tới ngoài rừng, Đồng sư tỷ cùng Diệp Tiểu Liên đón tới, trên mặt đều có lo lắng.

Trần Trường Sinh đem tình huống trong rừng giải thích mấy câu, cùng Chiết Tụ rời khỏi khe suối, lần nữa đi vào trong phiến thế giới bát ngát của Chu viên.

Sau khi bọn họ rời đi không bao lâu, Đồng sư tỷ cùng hai người tu hành có danh vọng bên ngoài, mang theo những người tu hành còn lại, dẫn dắt nhau, đi tới phiến lâm viên nơi cửa viên, trong đội ngũ nhiều hơn một chiếc băng ca, Phí Tông chủ đã chết nhắm mắt nằm ở phía trên, bên khe suối thỉnh thoảng vang lên mấy tiếng khóc.

Đứng trên một tảng đá lớn trên vách núi, nhìn đội ngũ bên bờ suối đi xuống hạ du, Trần Trường Sinh yên lòng.

Xử lý giống ngươi như vậy có vấn đề.

Chiết Tụ mặt không chút thay đổi nói: Thời điểm trong đội ngũ xuất hiện tranh chấp, vô luận dùng bất kỳ thủ đoạn nào, cũng phải áp chế xuống, muốn sinh tồn, phục tùng là chuyện trọng yếu nhất.

Trần Trường Sinh không nói gì, xoay người đi vào khu rừng rậm rạp.

Tìm kiếm cùng cứu trị không ngừng tiến hành, càng ngày càng nhiều người tu hành nhân loại được tập trung lại, chia ra ở trong ba phiến lâm viên, hơn nữa cũng đã liên lạc được với nhau. Vấn đề là, Chu viên ngày nào không thể mở ra, chẳng lẽ mọi người muốn thủy chung lưu lại trong lâm viên nhìn như xinh đẹp, nhưng không có bất kỳ bảo tàng nào cả hay sao?

Hai ngày sau, chuyện đáng sợ hơn đã xảy ra, lại có mấy người tu hành ly kỳ chết đi, vẫn là trúng độc, nhưng vô luận là người đồng hành, hay là sau đó tra xét, đều không thể tìm được nguyên nhân. Dần dần theo thời gian, mọi người thừa nhận áp lực càng lúc càng lớn, có người có thể sẽ tuyệt vọng, có người có thể sẽ chết lặng, càng nhiều người tu hành rất có khả năng lần nữa rời khỏi ba tòa lâm viên, xâm nhập Chu viên thế giới đi tìm pháp khí cùng truyền thừa vô cùng trân quý đối với tu hành người mà nói, bởi vì trong suy nghĩ của bọn họ, cùng những người khác sống chung một chỗ ngược lại càng thêm nguy hiểm.

Đúng vậy, rất nhiều người tu hành đã bắt đầu hoài nghi tất cả mọi chuyện cũng là âm mưu của Ma tộc, nhưng đến giờ khắc này, vẫn không có ai tin tưởng Ma tộc có thể lẻn vào Chu viên, phải viết ngoài cửa viên có Nguyệt Hạ Độc Chước Chu Lạc trấn giữ, có giáo chủ đại nhân Mai Lý Sa mang theo một đám giáo sĩ Quốc Giáo xét duyệt thân phận, coi như là Ma tộc quân sư Hắc Bào thần bí nhất, cũng không thể có năng lực lẻn vào .

Nếu Chu viên không có Ma tộc, nguy hiểm dĩ nhiên đến từ chính bản thân loài người, giữa mọi người với nhau.

Trần Trường Sinh đưa chân vào nước suối hơi lạnh, phát ra một tiếng than nhẹ thoải mái.

Trong vòng hai ngày lướt qua gần nghìn dặm, đối với hắn mà nói, cũng là chuyện phi thường cực khổ, trên y phục tràn đầy tro bụi, thần sắc đầy mỏi mệt .

So với hắn, Chiết Tụ lộ ra vẻ cường hãn rất nhiều, tựa như thiếu niên Lang tộc này căn bản không biết mệt mỏi là cái gì.

Trần Trường Sinh nhìn mấy con cá nhỏ bơi dưới suối, nói: Ta vẫn là chưa tin sẽ có nội gian.

Chiết Tụ nói: Đã có bốn người bị hạ độc mà chết, nếu chúng ta xác định Chu viên không có Ma tộc, như vậy người hạ độc khẳng định chính là nội gian.

Đây là suy luận vô cùng đơn giản mà rõ ràng.

Nhưng Trần Trường Sinh rất khó tiếp nhận.

Loài người cùng Yêu tộc liên minh đối kháng Ma tộc, cuộc chiến tranh này là cuộc chiến diệt tộc, song phương cực hiếm khi xuất hiện người phản bội.

Mặc dù chiến tranh thật ra vẫn luôn diễn ra ở biên giới cánh đồng tuyết, nhưng đối với tuyệt đại đa số sinh mệnh trên đại lục mà nói, đã rất nhiều năm không có chiến tranh, rất nhiều sinh mệnh đã sớm quên đi sự kinh khủng của Ma tộc, quên đi đây là cuộc chiến diệt tộc. Chiết Tụ vẻ mặt hờ hững nói: Ở cánh đồng tuyết, ta đã từng thấy lộc nhân dẫn đường cho Ma tộc rất nhiều lần , người tu hành nhân loại trong Chu viên có nội gian của Ma tộc cũng không có gì là lạ.

Trần Trường Sinh trầm mặc một lát rồi nói: Ta vẫn không muốn thừa nhận có nội gian tồn tại, bởi vì hiện tại tất cả mọi người đã bắt đầu hoài nghi lẫn nhau, sự không tín nhiệm này ta nghĩ càng thêm nguy hiểm.

Chiết Tụ thừa nhận, đùa bỡn lòng người từ trước đến giờ chính là địa phương đáng sợ nhất của Ma tộc.

Ma tộc căn bản không cần vào Chu viên, chỉ cần đoạn tuyệt liên lạc giữa bên trong và bên ngoài, sau đó để cho nội gian ở trong đó quạt gió đốt lửa, làm chút ít chuyện tình hiểm ác, như vậy người tu hành loài người sẽ tự nội loạn.

Loại chuyện này đã phát sinh rất nhiều lần trong lịch sử.

Trần Trường Sinh tiếp tục nói: Mấy trăm người tu hành Thông U cảnh, là tương lai của loài người, bên trong có rất nhiều người ưu tú mà cường đại, Ma tộc có thể mua chuộc nội gian, nhưng số lượng không thể quá nhiều, cho nên chỉ cần mấy trăm người tu hành không hiểu lầm lẫn nhau, cảnh giác, thậm chí sát vai, chỉ cần lòng người không tiêu tan, Ma tộc cũng không làm được gì cả.”

Chiết Tụ mặt không chút thay đổi nói: Nếu như có thể làm được chuyện này, nhân loại các ngươi đã sớm thống nhất đại lục rồi.

Trần Trường Sinh trầm mặc im lặng.

Căn cứ hai ngày qua, hơn nữa hôm nay quan sát ở Bạn Sơn Lâm Ngữ, hắn có thể xác nhận, chính là mấy trăm người tu hành lòng người đã tản mát .

Hắn là người dẫn đầu được Ly cung giao phó trách nhiệm nặng nề, như vậy có trách nhiệm coi chừng người tu hành Quốc Giáo bắc phái, Cẩu Hàn Thực gửi gắm, lại để cho trách nhiệm của hắn càng trở nên nặng hơn.

Nhưng là, lòng người tản mát , đội ngũ còn dẫn dắt thế nào?

Chỉ cần dừng lại ở lâm viên, hẳn là sẽ không sao, người bị hạ độc chết, đều là chết ở sơn dã, cho nên trước không cần lo những người này, phải tranh thủ thời gian tìm được những người còn lại.

Trần Trường Sinh rút chân ra khỏi nước suối, chân ướt đứng ở trên đá, nhìn về phía hai nơi chân núi mơ hồ có thể thấy được phía chân trời .

Đã tính toán một lần, người tu hành lúc này tìm được, sau đó tụ tập ở lâm viên, so với tổng nhân số vào viên còn kém hơn một trăm người.

Có vài người không muốn để ngươi tìm được, làm sao ngươi có thể tìm ra?

Chiết Tụ mặt không chút thay đổi nói: Những cường giả như Lương Tiếu Hiểu cùng Thất Gian, Trang Hoán Vũ, còn có Thông U thượng cảnh của các tông phái, cũng không thấy một cái nào.

Trần Trường Sinh khẽ rung chân, đi giày vào, đem tóc buộc chặt, nói: Cho dù Ma tộc thật sự mua chuộc được gian tế, cũng không dám hạ thủ đối với những người này.

Chiết Tụ nói: Nhưng bọn hắn khẳng định đang âm thầm nhìn trộm .

Trần Trường Sinh nghĩ tới việc Cẩu Hàn Thực ở Thiên Thư lăng nhờ vả, nói: Chúng ta đi xem kiếm trì một chút.

Cho dù không thể hội hợp với Thất Gian cùng Lương Tiếu Hiểu, nếu như có thể tìm được kiếm trì, cũng là chuyện tốt.

Sau khi cực khổ bôn ba hai ngày hai đêm, hắn cảm thấy có tư cách suy nghĩ một chút cho mình.

Trần Trường Sinh cùng Chiết Tụ rời khỏi bên khe suối, đi tới trong núi rừng.

Bọn họ suy nghĩ nguy hiểm ẩn trong sơn dã thay cho người khác, lại tựa như căn bản không lo lắng tới an toàn của mình.

Bởi vì bọn họ đều là thiếu niên, mặc dù mặt ngoài nhìn không thấy nhiệt huyết, nhưng không hề thiếu tự tin, cùng nhau bước lên hành trình, dĩ nhiên không sợ hãi.

Mà trong lúc bọn họ đang trèo đèo vượt suối, thiếu nữ mặc đồ lễ màu trắng kia, cũng đang đi lại.

Nàng độc thân một mình, vẫn không sợ hãi, ánh mắt yên tĩnh, chẳng biết lúc nào, trên vai có thêm một cây cung.

Đi tới con suối hôm trước đã đi, đi theo đường cũ, nghịch lưu mà lên, vượt qua địa phương hôm trước Thanh Hư quan quan chủ chiến đấu với Thánh Nữ phong Đồng sư tỷ, Trần Trường Sinh cùng Chiết Tụ nhìn cũng không liếc mắt nhìn vết máu còn lại trên bờ suối, trầm mặc tiếp tục đi về phía trước, thời gian rất lâu cũng không nói gì.

Hai người bọn họ đều không giỏi nói chuyện, cũng không thích nói chuyện, hai ngày này nói chuyện với nhau ở Chu viên, đã coi như là trao đổi rất nhiều rồi.

Trong rừng rậm u tĩnh, thỉnh thoảng vang lên chim hót, đó là những sinh linh bị cước bộ của bọn hắn làm tỉnh giấc .

Trần Trường Sinh ở Đạo Tàng đã từng đọc được, rất nhiều năm trước, có người ở cánh rừng này tìm được vỏ của một thanh cổ kiếm.

Lương Tiếu Hiểu cùng Thất Gian, còn có Trang Hoán Vũ cũng biến mất nơi thượng nguồn của con suối này, lại làm phán đoán của hắn càng thêm kiên định.

Nếu Chu viên thật sự có kiếm trì, kiếm trì hẳn là ở phương hướng này.

Ly Sơn kiếm tông muốn tìm được kiếm trì trong truyền thuyết, đây là chuyện quá mức tự nhiên.

Trần Trường Sinh cùng Chiết Tụ lúc này cũng không biết, đều nói chưa có người nào từng gặp một thanh kiếm ở Chu viên, điều này hoàn toàn không chính xác.

Rất nhiều năm trước, Ly sơn Tiểu sư thúc họ Tô kia, từng ở nơi này tìm được một thanh kiếm, hơn nữa còn mang khỏi Chu viên.

Chẳng qua, không biết bởi vì nguyên nhân gì, chuyện này không lưu truyền ra ngoài.

Lượng nước trong suối cũng không phải quá dư thừa, nhất là đi lên thượng nguồn, đi ngang qua mấy nhánh sông, thủy thế lại càng chậm rãi, thanh mỏng trong như gương.

Nhưng suối này rất dài, hai người bọn họ bắt đầu đi từ sáng sớm, cho đến mặt trời lên tới đỉnh đầu, rốt cục mới đi tới cuối.

Như rất nhiều con suối, cuối con suối này, cũng là một mảnh vách núi, trên núi là một thác nước như dòng bạc đổ xuống.

Dưới thác nước là một cái u đầm, nước rơi vào đầm, không ngừng phát ra tiếng oanh minh trầm thấp.

Chiết Tụ ngẩng đầu híp mắt, nhìn về trên thác nước, chỉ thấy ánh mặt trời rừng rực, trên núi tầng nước nhợt nhạt, trong suốt như ngọc lưu ly, xác nhận nơi này đã là đỉnh núi.

Ta đi lên xem một chút.

Nói xong câu đó, không đợi Trần Trường Sinh phản ứng, hắn đã lướt gấp tới vách núi. Còn tại trên đường, thân thể của hắn bỗng nhiên thấp xuống, sưu một tiếng, hóa thành một cái bóng xám, nhảy tới trên vách đá dựng đứng cao hơn mười trượng, sáng sáng sáng sáng, ở trên vách đá không ngừng nhanh chóng lướt qua, lại chỉ trong nháy mắt, đã đi đến trên đỉnh núi.

Trần Trường Sinh ở dưới nhìn lên, mơ hồ có thể thấy trong lúc hắn di chuyển, hai tay phảng phất tán xuất hàn quang.

Thân ảnh Chiết Tụ biến mất ở trên thác nước, hẳn là đi tra xét nơi nguồn nước.

Trần Trường Sinh thu hồi tầm mắt, nhìn đầm nước dưới thác nước, trong lòng khẽ động.

Nơi đây đã là đỉnh núi, núi xanh có dòng suối, lượng nước cũng không thể quá lớn, hắn và Chiết Tụ nhìn qua hình ảnh cũng đúng là như thế.

Thác nước rất nhỏ, lượng nước rất nhỏ, vì sao đầm nước phía dưới lại sâu như thế?

Hắn đi tới bờ đầm, nhìn lại trong nước, chỉ thấy một mảnh u ám, căn bản nhìn không thấy đáy.

Hắn tĩnh thần trữ ý, chậm rãi thích xuất thần thức, tìm kiếm dưới đáy đầm.

Thần thức đi xuống rất sâu, đột nhiên, hắn cảm thấy ánh mắt khẽ đau, phảng phất bị một mảnh lá đâm vào.

Hắn nhắm mắt, bắt đầu rơi lệ.

Đó là một đạo kiếm ý.

Mặc dù mờ ảo khó có thể nắm bắt, nhưng hắn rất xác nhận, đó chính là một đạo kiếm ý.

/1191

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status