Trần Trường Sinh nhìn trên đài.
Trên đài là Thiên Hải Nha Nhi, hắn cảm nhận được ánh mắt này, nhìn lại Trần Trường Sinh, đôi môi mỏng tinh hồng khẽ nhếch lên, gương mặt non nớt mà tái nhợt lộ ra một nụ cười tràn đầy giễu cợt khinh miệt, ý tứ trong nụ cười không hỏi cũng biết.
Hiên Viên Phá bị thương nặng được đưa xuống khỏi thạch đài, Thiên Đạo viện giáo tập vội vã trị liệu cho hắn, sau đó được các học sinh của Trích Tinh học viện đưa khỏi hội trường. Thiên Hải Nha Nhi thu hồi ánh mắt, nhìn mọi người dưới đài còn chưa hết bàng hoàng, cười lạnh nói: Ta biết, đám ngu ngốc phế vật các ngươi không thích ta, nhưng vậy thì thế nào? Ta căn bản không cần các ngươi thích ta, ta chỉ cần các ngươi sợ ta, cho dù các ngươi hận ta thì có thể làm gì? Chẳng lẽ các ngươi còn dám ra tay với ta?
Thanh Đằng yến thật là một trò cười, một đám ngu ngốc muốn làm cá chép vượt long môn, lại không nghĩ tới, chỉ có long thực sự mới có thể vượt qua cánh cửa trong mây kia! Các ngươi một đám người đáng thương đến từ thâm sơn cùng cốc, cho là mình thật sự có cơ hội kia sao?
Thiên Hải Nha Nhi đùa cợt nói: Ta tới Thanh Đằng yến, không phải là vì hảo tâm cảnh tỉnh đám ngu ngốc si tâm vọng tưởng các ngươi, ta chỉ là muốn tới làm hai chuyện, xong xuôi dĩ nhiên sẽ đi, tránh cho các ngươi trợn mắt quá lâu, làm con ngươi cũng rớt ra ngoài.
Đúng như các đại nhân vật trầm mặc suy tư, Tông Tự sở phái tiểu quái vật điên cuồng này tham gia Thanh Đằng yến, tự nhiên không phải là vì vị trí thứ nhất, tất nhiên có nguyên nhân sâu đậm ẩn giấu đằng sau, thậm chí có khả năng, tiểu quái vật này tham gia Thanh Đằng yến cùng bản thân Tông Tự sở vốn không có chút quan hệ nào!
Lúc này nghe Thiên Hải Nha Nhi nói, trong lầu trở nên an tĩnh chút ít, mọi người rất muốn biết, hai chuyện hôm nay hắn muốn làm là cái gì.
Cùng vị Yêu tộc thiếu niên của Trích Tinh học viện đối chiến, rất rõ ràng là tình huống ngẫu nhiên xảy ra, nói vậy sẽ không nằm trong hai chuyện mà hắn muốn làm.
Ta hôm nay tới tham gia Thanh Đằng yến, là bởi vì Đường Tam Thập Lục nói muốn phế ta, cho nên ta muốn tới phế hắn.
Thiên Hải Nha Nhi nhìn về chỗ ngồi của Thiên Đạo viện, nói: Mặc dù hắn là học sinh Thiên Đạo viện các ngươi, nhưng ta nghĩ, nếu hắn có thể nói ra câu nói đó, các ngươi cũng không thể ngăn cản ta, chẳng qua cảm thấy rất thú vị chính là, tên ngu ngốc kia lại không dám xuất hiện.
Hắn nhìn về Trần Trường Sinh ở trong góc, khinh thường nói: Chuyện thứ hai mà ta muốn làm, liên quan tới tên phế vật này.
Vài ngày trước, trừ việc nghe nói Đường Tam Thập Lục muốn phế ta, ta còn nghe nói một chuyện rất hoang đường. Quốc Giáo học viện... Chính là cái nấm mộ sâu trong bách hoa hạng kia... Lại thật sự chiêu được tân sinh. A a a a... Ta quả thực không thể tin vào tai của mình.
Thiên Hải Nha Nhi giống như nghe được chuyện đáng cười khắp thế gian, ôm bụng mà cười, thanh âm cực kỳ khó nghe.
Đột nhiên, hắn thu liễm nụ cười, chợt quát một tiếng, như sấm quanh quẩn khắp cả Thiên Đạo viện.
Lớn mật!
Thiên Hải Nha Nhi vẻ mặt âm lãnh nhìn Trần Trường Sinh, lại khẽ lướt qua mặt giáo khu xử giáo chủ đại nhân cùng với rất nhiều người, thanh âm hàn lãnh trầm thấp chí cực, hoàn toàn không giống nam đồng mười hai tuổi có thể phát ra thanh âm: Ta bất kể chuyện này do ai làm, ta chỉ muốn hỏi hắn một câu, hắn muốn chết phải không?
Thiên Đạo viện giáo dụ hướng chủ tịch vị trí nhìn thoáng qua, phát hiện giáo khu xử giáo chủ đại nhân ánh mắt vẫn yên tĩnh.
Theo đạo lý mà nói, cho dù là Thiên Hải Nha Nhi, cũng không thể đối với các đại nhân vật phát ra khiển trách thậm chí là uy hiếp như thế.
Nhưng hắn lại dám làm như vậy, hơn nữa chung quanh lại hoàn toàn trầm mặc.
Bởi vì hắn có thể đại biểu cho Giáo Hoàng đại nhân, thậm chí có thể đại biểu cho Thánh Hậu nương nương, cũng muốn hỏi các thế lực cũ trong Quốc Giáo, cũng muốn hỏi chút ít người muốn mượn Quốc Giáo học viện hô phong hoán vũ, đến tột cùng các ngươi muốn làm cái gì?
Không người nào có thể trả lời được vấn đề này.
Phế vật như ngươi, ngay cả tẩy tủy cũng không thể thành công, còn muốn làm cho Quốc Giáo học viện sống lại? Thật là đáng cười!
Thiên Hải Nha Nhi nhìn Trần Trường Sinh, rất đương nhiên nói: Ta biết ngươi quen biết với Đường Tam Thập Lục, nếu hắn không dám xuất hiện, như vậy ngươi đi lên để cho ta phế bỏ đi, dễ dàng đồng thời đem hai chuyện cũng làm thỏa đáng, tương đối tiết kiệm thời gian.
Không khí tĩnh mịch.
Mọi người lúc trước từng phát ra rất nhiều tiếng cười, tiếng cười chói tai, đó là nhằm vào Quốc Giáo học viện suy tàn, còn có đối với sự trầm mặc của đôi thiếu niên nam nữ kia.
Lúc này không có ai bật cười, bởi vì Thiên Hải Nha Nhi lúc trước biểu hiện rất hung ác, cũng bởi vì mọi người biết, Quốc Giáo học viện tân sinh nếu quả thật đi lên thạch đài, nghênh đón hắn, tất nhiên so với Yêu tộc thiếu niên càng thêm bi thảm, thậm chí có thể là tử vong.
Hoặc là...
Thiên Hải Nha Nhi nhìn hắn mỉm cười nói: Ngươi có thể ở trước mặt mọi người tuyên bố rút khỏi Quốc Giáo học viện, sau đó quỳ xuống cầu xin ta rộng lòng khoan thứ, có lẽ ta sẽ bỏ qua cho ngươi.
...
...
Trần Trường Sinh không thể nào rút khỏi Quốc Giáo học viện, bởi vì đây là phủ thần tướng… chính xác hơn là vị đại nhân vật đứng sau lưng Từ phủ cho hắn lựa chọn duy nhất, nếu như không có tư cách học sinh Quốc Giáo học viện, hắn không thể tham gia đại triêu thí sang năm.
Nghe xong lời của Thiên Hải Nha Nhi, hắn tự nhiên rất tức giận, cũng có rất nhiều điều không hiểu —— hắn không rõ, tại sao chính hắn là một thiếu niên đến từ Tây Ninh trấn xa xôi lại bị Tông Tự sở thiếu niên cường giả căm thù, đúng vậy, cho dù bị căm thù cũng cần có tư cách, cần có lý do.
Đây là bởi vì hắn không biết, khi hắn ở Quốc Giáo học viện bình tĩnh tu hành đọc sách không để ý tới mưa gió ngoài cửa sổ, không để ý hoa cỏ trong ngõ hẽm, mạch nước ngầm trong kinh đô đã bắt đầu khởi động, rất nhiều người bắt đầu chú ý tới hắn, tỷ như Thiên Đạo viện giáo dụ, tỷ như người trong Ly cung, tỷ như người ở trong cung.
Hắn và Từ Hữu Dung có hôn ước là bí mật không ai biết được, những người đó tự nhiên không biết hắn vào Quốc Giáo học viện hoàn toàn là không có mục đích gì, những người đó cho rằng, Quốc Giáo học viện ngay tại một năm sắp thành tro bụi trong lịch sử, bỗng nhiên xuất hiện một cái tân sinh, đại biểu các thế lực cũ trong nội bộ Quốc Giáo —— đây là các thế lực vẫn trung thành với Trần thị hoàng tộc đang tiến hành dò xét nào đó, hoặc là nói các thế lực cũ cố gắng tiến hành tuyên cáo nào đó. Càng mấu chốt chính là, những người đó không nhìn thấy lá thư tiến cử của Trần Trường Sinh, không thấy được chữ ký của Giáo Hoàng đại nhân, cho nên giáo khu xử ở sau đó biểu hiện ra thái độ, để cho bọn họ càng thêm xác định phán đoán của mình.
Loại dò xét hoặc là tuyên cáo này, để cho những người đó không thể tiếp nhận, bọn họ không chút do dự lựa chọn trấn áp, bọn họ lựa chọn thời cơ, chính là Thanh Đằng yến, cụ thể chịu trách nhiệm xử lý tự nhiên chính là Thiên Đạo viện giáo dụ chủ trì Thanh Đằng yến, mà cuối cùng lựa chọn người nào xuất thủ đây?
Đại Chu triều còn có rất nhiều quan viên cùng với giáo sĩ trung với Trần thị hoàng tộc, cho nên những người đó không muốn làm quá rõ ràng, cho nên tiểu quái vật của Tông Tự liền trở thành lựa chọn tốt nhất, bởi vì hắn là cháu trai của Thánh Hậu nương nương, lại có Quốc Giáo bối cảnh.
Thánh Hậu nương nương cùng Giáo Hoàng đại nhân có lẽ căn bản cũng không biết Quốc Giáo học viện có thêm một tân sinh, nhưng điểm này cũng không thể thay đổi Thiên Hải Nha Nhi dòng họ cùng sư thừa, hơn nữa chỗ tốt nhất là ở, Thiên Hải Nha Nhi chỉ là nam đồng mười hai tuổi... Đừng nói là nhục nhã chèn ép, cho dù đem người này giết tại chỗ, lại có thể thế nào?
Tiểu hài tử không hiểu chuyện, từ trước đến giờ cũng là cái cớ tốt nhất, không phải hay sao?
Tối nay hai người quan trọng nhất tham dự Thanh Đằng yến, giáo khu xử chủ giáo cùng với Đông Ngự thần tướng Từ Thế Tích, rất rõ ràng cỗ sóng ngầm này, Từ Thế Tích biết thân phận lai lịch của Trần Trường Sinh, nhưng căn cứ vào hôn thư, hắn dĩ nhiên nguyện ý giữ vững trầm mặc, Trần Trường Sinh vô luận bị đánh thê thảm hay là chết thảm tại chỗ, cũng là hình ảnh hắn muốn nhìn, về phần giáo khu xử giáo chủ đại nhân trầm mặc, đại biểu càng nhiều thâm ý, bởi vì hắn biết được càng nhiều chuyện.
Tỷ như thân phận tiểu cô nương bên cạnh Trần Trường Sinh.
...
...
Quỳ, hoặc không quỳ, rời khỏi, hoặc bị đánh chết, đây chính là lựa chọn mà Thiên Hải Nha Nhi cho Trần Trường Sinh, không có quá nhiều con đường, chỉ vì chứng minh Quốc Giáo học viện đã trở thành lịch sử, dù sao cũng là tiểu hài tử, thủ đoạn của hắn thô bạo trực tiếp, chính là hai chữ nhục nhã.
Không người nào nguyện ý thừa nhận nhục nhã như vậy, Trần Trường Sinh cũng không muốn. Hắn càng cảm thấy khó chịu hơn, chính là Lạc Lạc cũng phải theo chính mình thừa nhận nhục nhã này, điều này làm cho hắn cảm thấy rất xin lỗi tiểu cô nương rõ ràng từ nhỏ cẩm y ngọc thực, không có bị ai mắng chửi bao giờ.
Lạc Lạc quả thật rất tức giận, đời này nàng chưa từng nhục nhã như thế, nhưng Trần Trường Sinh vẫn trầm mặc, cho nên nàng không thể làm gì khác đành phải bất động, vì không để cho người khác thấy chính mình giữa lông mày dần dần ngưng tụ tức giận, nàng cúi đầu thật sâu.
Đúng lúc này, nàng nghe được giọng nói của Trần Trường Sinh đầy áy náy.
Ta nói rồi, trở thành học sinh của Quốc Giáo học viện, ngươi có thể sẽ phải thừa nhận rất nhiều nhục nhã và chèn ép.
Lạc Lạc cảm giác mình đã nghe câu này ở đâu đó rồi, sau đó nhớ lại, đây là hôm đó ở Quốc Giáo học viện mình cùng tiên sinh nói chuyện với nhau, nàng nghĩ thầm chẳng lẽ tiên sinh đang khảo nghiệm chính mình? Đúng vậy, nếu không dựa vào thiên phú năng lực của tiên sinh, làm sao dễ dàng để cho tên tiểu quái vật kia nhục nhã Quốc Giáo học viện như thế?
Nàng nhớ tới ngày đó chính mình trả lời Trần Trường Sinh.
Tiên sinh, không người nào dám nhục nhã ta.
Đúng vậy, từ nhỏ đến lớn, không người nào dám nhục nhã nàng, như vậy, cũng không thể nhục nhã tiên sinh mà nàng tôn kính vô cùng, không thể nhục nhã Quốc Giáo học viện mà nàng dần dần càng ngày càng quý trọng, bất kỳ người nào dám can đảm làm như vậy, đều phải trả một cái giá thật đắt.
Lạc Lạc đứng dậy, hướng về phía Trần Trường Sinh thi lễ, sau đó đi tới thạch đài.
Đêm tĩnh lặng, yên lặng như tờ, vô số ánh mắt, theo nàng mà di động.
Cho đến khi nàng đứng ở trước mặt Thiên Hải Nha Nhi, mọi người mới xác nhận chính mình nhìn thấy gì.
Quốc Giáo học viện đón nhận khiêu chiến của tiểu quái vật Tông Tự sở sao?
Tiểu cô nương kia là ai?
...
...
Thiên Hải Nha Nhi nhìn tiểu cô nương trước mặt, hỏi: Ngươi là ai?
Lạc Lạc không nói gì, nhìn Trần Trường Sinh dưới đài một cái.
Thì ra ngươi cũng là học sinh của địa phương quỷ quái kia ư?
Thiên Hải Nha Nhi cười quái dị mấy tiếng, sau đó liễm nụ cười, dùng giọng nói thật tình mà kinh khủng nói: Yên tâm, bộ dáng của ngươi xinh đẹp như thế, ta làm sao nỡ giết ngươi? Chờ ta đem ngươi đánh bại, lại đem tên kia giết chết, sau đó ta lại đến chơi đùa với ngươi, có được hay không?
Lời nói này cực kỳ dâm tục, từ trong miệng một nam đồng mười hai tuổi nói ra, càng thêm tà ác.
Lạc Lạc rất tức giận, nhưng vẻ mặt càng ngày càng bình tĩnh.
Mọi người tham gia Thanh Đằng yến, cũng nhìn trên đài, rất nhiều giáo sư cùng quan viên ánh mắt rơi vào trên người tiểu cô nương kia, xác nhận nàng đã tẩy tủy thành công, cũng không phải phế vật hoàn toàn như Trần Trường Sinh, chẳng qua cảnh giới không cao bao nhiêu, tự nhiên không thể nào là đối thủ của Thiên Hải Nha Nhi.
Đem một tiểu cô nương ngây thơ xinh đẹp như thế đánh đồng với Tông Tự sở tiểu quái vật, vốn chính là chuyện không có đạo lý.
Mọi người cảm thấy sau một khắc, sẽ thấy tiểu cô nương kia nằm trong vũng máu, rất nhiều người sinh ra thương tiếc cùng với buồn rầu.
Trang Hoán Vũ bỗng nhiên đứng lên, quát lên: Dừng tay!
Hắn biết Lạc Lạc có lai lịch bất phàm, nhưng dù lai lịch thế nào, thì làm sao có thể so sánh với bối cảnh thâm hậu của tiểu quái vật kia? Hơn nữa tiểu quái vật này thủ đoạn quá kinh khủng, lúc trước Yêu tộc thiếu niên bị phế chính là chứng cứ rõ ràng, hắn làm sao có thể trơ mắt nhìn nàng bị tiểu quái vật kia làm nhục?
Tông Tự sở chủ giáo khẽ cau mày, muốn để cho Thiên Hải Nha Nhi không cần xuất thủ, nhưng Thiên Đạo viện giáo dụ chẳng biết lúc nào đã xuất hiện phía góc thạch đài, vô tình hay cố ý, ngăn cách tầm mắt của Thiên Hải Nha Nhi, sau đó lạnh lùng nhìn Trang Hoán Vũ một cái.
Giáo khu xử chủ giáo tựa như chuẩn bị nói cái gì đó, Từ Thế Tích bỗng nhiên nói một câu xã giao, vô tình hay cố ý cản lại.
Thiên Hải Nha Nhi nhìn Lạc Lạc tàn nhẫn nở nụ cười, phần môi tinh hồng, răng trắng tựa như bạch cốt.
Hắn muốn nói cho nàng biết, ngươi xem xem, có bao nhiêu người nghĩ ngươi sẽ chết, nhưng ta sẽ không giết chết ngươi, ta sẽ phế ngươi, sau đó sẽ đi phế tên phế vật kia.
Hắn biết, nếu như mình chậm một chút, có thể sẽ bị người khác ngăn cản, cho nên hắn không do dự.
Hắn lướt tới trước mặt Lạc Lạc, một quyền đánh ra.
Quả đấm của hắn rất nhỏ, nhưng mang theo cơn lốc kinh khủng, còn có tia chớp chói mắt.
Quả đấm của hắn rất cứng, mục tiêu không phải là mặt Lạc Lạc, mà là bộ ngực khẽ nhô lên của nàng.
Tâm tư của hắn rất tàn nhẫn, thủ đoạn rất hạ lưu, nhưng hắn thật sự rất cường đại, hơn nữa hắn không chút lưu tình!
Gió cùng sét, là chân nguyên của người tu hành ngưng kết đến trình độ nào đó, sau đó trong hoàn cảnh tạo thành dị tượng, ít nhất phải tu hành đến Tọa Chiếu thượng cảnh, mới có thể đem chân nguyên tu luyện tới trình độ khủng bố như thế, mới có thể tạo ra hiệu quả như vậy.
Thiên Hải Nha Nhi xuất thủ, chính là toàn lực.
Lúc trước Yêu tộc thiếu niên khôi ngô cường đại kia, chính là bị quả đấm này phế đi, huống chi trước mặt hắn lúc này chỉ là một tiểu cô nương mảnh mai?
Dưới bệ đá vang lên vô số tiếng khiếp sợ, xen lẫn tiếng sợ hãi, rất nhiều học sinh che mặt nghiêng người, không dám nhìn!
...
...
Trong tiếng khiếp sợ la lên cùng với tiếng kêu sợ hãi, bỗng nhiên vang lên một tiếng hét cực kỳ tức giận, cực kỳ sợ hãi, hơn nữa có chút giật mình!
Mọi người nhìn lên trên đài, phát hiện tiếng hét này, hẳn là phát ra từ Thiên Hải Nha Nhi!
Trước quả đấm của Thiên Hải Nha Nhi, xuất hiện một quả đấm!
Đó là quả đấm của Lạc Lạc.
Quả đấm của nàng giống như trước bao phủ bởi cơn lốc, hòa với tia chớp, nhưng quả đấm của nàng kèm theo cơn lốc mạnh hơn, tia chớp sáng ngời hơn!
Rắc rắc một tiếng giòn vang!
Thiên Hải Nha Nhi ngón tay trong nháy mắt nứt vỡ, máu tươi bắn tán loạn, sâu thấy tận xương !
Vết nứt này qua giây lát đi tới cổ tay của hắn, xương cổ tay của hắn nhất thời tan vỡ!
Đau! Đau khó có thể tưởng tượng!
Thiên Hải Nha Nhi con ngươi co thành một điểm đen nhỏ, một tiếng gào thét thống khổ mà khủng hoảng, từ phần môi tinh hồng của hắn tóe ra.
Sau đó, là một đạo máu tươi.
Đây là chuyện gì xảy ra?
Tại sao quả đấm nhỏ mềm mại tựa như không có sức lực này, lại ẩn chứa lực lượng kinh khủng như thế?
Thiên Hải Nha Nhi không còn kịp suy tư, tâm thần đã bị sợ hãi chiếm cứ, trong tiếng kêu, liều mạng lùi về phía sau.
Hắn biết, phải mau chóng rời khỏi nắm đấm này, nếu không nhất định mình sẽ chết!
Nhưng hắn lui mau, Lạc Lạc tiến càng nhanh hơn.
Quả đấm của nàng, tựa như cuồng phong cuồng bạo, tựa như sấm sét, đánh vào nắm tay của Thiên Hải Nha Nhi.
Từ đầu này đến đầu kia thạch đài, chừng mười trượng cự ly, quả đấm của nàng vẫn chạm vào quả đấm của hắn.
Số lượng chân nguyên kinh khủng, từ quả đấm của nàng, không ngừng xông vào thân thể Thiên Hải Nha Nhi!
Oanh một tiếng nổ vang!
Thiên Hải Nha Nhi ngã xuống thạch đài, cổ tay phải vỡ vụn, giữa ngón tay đều là máu tươi.
Sắc mặt của hắn tái nhợt như tuyết, con ngươi tràn đầy hoảng sợ cùng ngơ ngẩn.
Hắn căn bản không rõ chuyện gì xảy ra, đã thua, thua một cách triệt để.
...
...
Cây cối trong đêm, bỗng nhiên vang lên tiếng ve kêu.
Đây là đêm mùa hè, không thể nào an tĩnh.
Nhưng chung quanh thạch đài lại an tĩnh giống như đêm đông không có tuyết, không có bất kỳ thanh âm nào.
Sau đó phảng phất như có tiếng tuyết đọng hòa tan.
Tí tách, tí tách.
Máu tươi từ trên nắm tay nhỏ bé rơi xuống, rơi vào trên mặt thạch đài.
Tiểu cô nương kia đứng trong gió đêm, nhìn bốn phía nói một câu nói.
Nàng là đang trả lời vấn đề của Thiên Hải Nha Nhi lúc trước, cũng là muốn nói cho những người có mặt ở đây một sự thật.
Ta tên là Lạc Lạc, ta là học sinh của Quốc Giáo học viện.
Tiếng ve càng thêm phiền não, chung quanh lại càng an tĩnh, mọi người chấn động vô cùng nhìn trên đài, nhìn tiểu cô nương làn váy trong gió đêm lướt nhẹ, cảm thấy mọi thứ mình thấy cũng không phải là thực tế, tất cả mọi người cho là sẽ thấy tiểu cô nương này nằm trong vũng máu, cho nên che mặt nghiêng người, không dám nhìn, ai biết, cuối cùng nằm trong vũng máu, là tiểu quái vật của Tông Tự sở.
Không người nào có thể ngờ được kết cục sẽ thế này.
Quốc Giáo học viện đã suy tàn, tiểu cô nương không người nào biết, đã cho thế giới này rung động lớn như vậy.
...
...
Cuộc chiến đấu này bắt đầu rất đột nhiên, thậm chí có chút vô sỉ, kết thúc càng nhanh chóng, làm người ta thống khoái.
Lạc Lạc biết mình sẽ thắng, bởi vì nàng rất mạnh, đêm đó bị Ma tộc cường giả ám sát rất nguy hiểm, nhưng không có nghĩa là nàng yếu hơn so với những người đồng trang lứa, không, ở trong những người đồng trang lứa nàng là cường giả tuyệt đối, nhất là nói đến số lượng chân nguyên, có rất ít người có thể nhiều hơn nàng.
Nếu như Thiên Hải Nha Nhi bĩnh tĩnh hơn, lựa chọn dùng chiêu thức pháp môn đối địch với nàng, hoặc là nàng không thể dùng phương thức bá đạo như thế để chiến thắng, nhưng Thiên Hải Nha Nhi đã quen dùng bá đạo áp người, nhưng nào biết đâu rằng, bản thân huyết mạch của nàng chính là huyết mạch cao quý nhất, bá đạo nhất trên thế giới này!
Tất cả cũng đã kết thúc.
Lạc Lạc nhìn sang Thiên Hải Nha Nhi, lần nữa giơ lên quả đấm.
Nàng nhớ rất rõ ràng, tiểu quái vật này lúc trước sau khi đánh bại Yêu tộc thiếu niên kia lời nói, nhớ rất rõ ràng, tiểu quái vật này nhục nhã tiên sinh, như vậy, hiện tại chính là lúc trả lại toàn bộ những nhục nhã này.
Dừng tay!
Phát hiện nàng chuẩn bị ra tay, rất nhiều đại nhân vật trầm mặc đang xem cuộc chiến luống cuống biến sắc.
Lúc trước Yêu tộc thiếu niên có thể phế, có thể chết, người của Quốc Giáo học viện có thể phế, có thể chết, nhưng... Thiên Hải Nha Nhi không thể phế, càng không thể chết!
Bởi vì hắn họ Thiên hải.
Tiếng xé gió bén nhọn vang lên, mấy tên đại nhân vật bao gồm cả Thiên Đạo viện giáo dụ xuất hiện trên đài.
Trên đài là Thiên Hải Nha Nhi, hắn cảm nhận được ánh mắt này, nhìn lại Trần Trường Sinh, đôi môi mỏng tinh hồng khẽ nhếch lên, gương mặt non nớt mà tái nhợt lộ ra một nụ cười tràn đầy giễu cợt khinh miệt, ý tứ trong nụ cười không hỏi cũng biết.
Hiên Viên Phá bị thương nặng được đưa xuống khỏi thạch đài, Thiên Đạo viện giáo tập vội vã trị liệu cho hắn, sau đó được các học sinh của Trích Tinh học viện đưa khỏi hội trường. Thiên Hải Nha Nhi thu hồi ánh mắt, nhìn mọi người dưới đài còn chưa hết bàng hoàng, cười lạnh nói: Ta biết, đám ngu ngốc phế vật các ngươi không thích ta, nhưng vậy thì thế nào? Ta căn bản không cần các ngươi thích ta, ta chỉ cần các ngươi sợ ta, cho dù các ngươi hận ta thì có thể làm gì? Chẳng lẽ các ngươi còn dám ra tay với ta?
Thanh Đằng yến thật là một trò cười, một đám ngu ngốc muốn làm cá chép vượt long môn, lại không nghĩ tới, chỉ có long thực sự mới có thể vượt qua cánh cửa trong mây kia! Các ngươi một đám người đáng thương đến từ thâm sơn cùng cốc, cho là mình thật sự có cơ hội kia sao?
Thiên Hải Nha Nhi đùa cợt nói: Ta tới Thanh Đằng yến, không phải là vì hảo tâm cảnh tỉnh đám ngu ngốc si tâm vọng tưởng các ngươi, ta chỉ là muốn tới làm hai chuyện, xong xuôi dĩ nhiên sẽ đi, tránh cho các ngươi trợn mắt quá lâu, làm con ngươi cũng rớt ra ngoài.
Đúng như các đại nhân vật trầm mặc suy tư, Tông Tự sở phái tiểu quái vật điên cuồng này tham gia Thanh Đằng yến, tự nhiên không phải là vì vị trí thứ nhất, tất nhiên có nguyên nhân sâu đậm ẩn giấu đằng sau, thậm chí có khả năng, tiểu quái vật này tham gia Thanh Đằng yến cùng bản thân Tông Tự sở vốn không có chút quan hệ nào!
Lúc này nghe Thiên Hải Nha Nhi nói, trong lầu trở nên an tĩnh chút ít, mọi người rất muốn biết, hai chuyện hôm nay hắn muốn làm là cái gì.
Cùng vị Yêu tộc thiếu niên của Trích Tinh học viện đối chiến, rất rõ ràng là tình huống ngẫu nhiên xảy ra, nói vậy sẽ không nằm trong hai chuyện mà hắn muốn làm.
Ta hôm nay tới tham gia Thanh Đằng yến, là bởi vì Đường Tam Thập Lục nói muốn phế ta, cho nên ta muốn tới phế hắn.
Thiên Hải Nha Nhi nhìn về chỗ ngồi của Thiên Đạo viện, nói: Mặc dù hắn là học sinh Thiên Đạo viện các ngươi, nhưng ta nghĩ, nếu hắn có thể nói ra câu nói đó, các ngươi cũng không thể ngăn cản ta, chẳng qua cảm thấy rất thú vị chính là, tên ngu ngốc kia lại không dám xuất hiện.
Hắn nhìn về Trần Trường Sinh ở trong góc, khinh thường nói: Chuyện thứ hai mà ta muốn làm, liên quan tới tên phế vật này.
Vài ngày trước, trừ việc nghe nói Đường Tam Thập Lục muốn phế ta, ta còn nghe nói một chuyện rất hoang đường. Quốc Giáo học viện... Chính là cái nấm mộ sâu trong bách hoa hạng kia... Lại thật sự chiêu được tân sinh. A a a a... Ta quả thực không thể tin vào tai của mình.
Thiên Hải Nha Nhi giống như nghe được chuyện đáng cười khắp thế gian, ôm bụng mà cười, thanh âm cực kỳ khó nghe.
Đột nhiên, hắn thu liễm nụ cười, chợt quát một tiếng, như sấm quanh quẩn khắp cả Thiên Đạo viện.
Lớn mật!
Thiên Hải Nha Nhi vẻ mặt âm lãnh nhìn Trần Trường Sinh, lại khẽ lướt qua mặt giáo khu xử giáo chủ đại nhân cùng với rất nhiều người, thanh âm hàn lãnh trầm thấp chí cực, hoàn toàn không giống nam đồng mười hai tuổi có thể phát ra thanh âm: Ta bất kể chuyện này do ai làm, ta chỉ muốn hỏi hắn một câu, hắn muốn chết phải không?
Thiên Đạo viện giáo dụ hướng chủ tịch vị trí nhìn thoáng qua, phát hiện giáo khu xử giáo chủ đại nhân ánh mắt vẫn yên tĩnh.
Theo đạo lý mà nói, cho dù là Thiên Hải Nha Nhi, cũng không thể đối với các đại nhân vật phát ra khiển trách thậm chí là uy hiếp như thế.
Nhưng hắn lại dám làm như vậy, hơn nữa chung quanh lại hoàn toàn trầm mặc.
Bởi vì hắn có thể đại biểu cho Giáo Hoàng đại nhân, thậm chí có thể đại biểu cho Thánh Hậu nương nương, cũng muốn hỏi các thế lực cũ trong Quốc Giáo, cũng muốn hỏi chút ít người muốn mượn Quốc Giáo học viện hô phong hoán vũ, đến tột cùng các ngươi muốn làm cái gì?
Không người nào có thể trả lời được vấn đề này.
Phế vật như ngươi, ngay cả tẩy tủy cũng không thể thành công, còn muốn làm cho Quốc Giáo học viện sống lại? Thật là đáng cười!
Thiên Hải Nha Nhi nhìn Trần Trường Sinh, rất đương nhiên nói: Ta biết ngươi quen biết với Đường Tam Thập Lục, nếu hắn không dám xuất hiện, như vậy ngươi đi lên để cho ta phế bỏ đi, dễ dàng đồng thời đem hai chuyện cũng làm thỏa đáng, tương đối tiết kiệm thời gian.
Không khí tĩnh mịch.
Mọi người lúc trước từng phát ra rất nhiều tiếng cười, tiếng cười chói tai, đó là nhằm vào Quốc Giáo học viện suy tàn, còn có đối với sự trầm mặc của đôi thiếu niên nam nữ kia.
Lúc này không có ai bật cười, bởi vì Thiên Hải Nha Nhi lúc trước biểu hiện rất hung ác, cũng bởi vì mọi người biết, Quốc Giáo học viện tân sinh nếu quả thật đi lên thạch đài, nghênh đón hắn, tất nhiên so với Yêu tộc thiếu niên càng thêm bi thảm, thậm chí có thể là tử vong.
Hoặc là...
Thiên Hải Nha Nhi nhìn hắn mỉm cười nói: Ngươi có thể ở trước mặt mọi người tuyên bố rút khỏi Quốc Giáo học viện, sau đó quỳ xuống cầu xin ta rộng lòng khoan thứ, có lẽ ta sẽ bỏ qua cho ngươi.
...
...
Trần Trường Sinh không thể nào rút khỏi Quốc Giáo học viện, bởi vì đây là phủ thần tướng… chính xác hơn là vị đại nhân vật đứng sau lưng Từ phủ cho hắn lựa chọn duy nhất, nếu như không có tư cách học sinh Quốc Giáo học viện, hắn không thể tham gia đại triêu thí sang năm.
Nghe xong lời của Thiên Hải Nha Nhi, hắn tự nhiên rất tức giận, cũng có rất nhiều điều không hiểu —— hắn không rõ, tại sao chính hắn là một thiếu niên đến từ Tây Ninh trấn xa xôi lại bị Tông Tự sở thiếu niên cường giả căm thù, đúng vậy, cho dù bị căm thù cũng cần có tư cách, cần có lý do.
Đây là bởi vì hắn không biết, khi hắn ở Quốc Giáo học viện bình tĩnh tu hành đọc sách không để ý tới mưa gió ngoài cửa sổ, không để ý hoa cỏ trong ngõ hẽm, mạch nước ngầm trong kinh đô đã bắt đầu khởi động, rất nhiều người bắt đầu chú ý tới hắn, tỷ như Thiên Đạo viện giáo dụ, tỷ như người trong Ly cung, tỷ như người ở trong cung.
Hắn và Từ Hữu Dung có hôn ước là bí mật không ai biết được, những người đó tự nhiên không biết hắn vào Quốc Giáo học viện hoàn toàn là không có mục đích gì, những người đó cho rằng, Quốc Giáo học viện ngay tại một năm sắp thành tro bụi trong lịch sử, bỗng nhiên xuất hiện một cái tân sinh, đại biểu các thế lực cũ trong nội bộ Quốc Giáo —— đây là các thế lực vẫn trung thành với Trần thị hoàng tộc đang tiến hành dò xét nào đó, hoặc là nói các thế lực cũ cố gắng tiến hành tuyên cáo nào đó. Càng mấu chốt chính là, những người đó không nhìn thấy lá thư tiến cử của Trần Trường Sinh, không thấy được chữ ký của Giáo Hoàng đại nhân, cho nên giáo khu xử ở sau đó biểu hiện ra thái độ, để cho bọn họ càng thêm xác định phán đoán của mình.
Loại dò xét hoặc là tuyên cáo này, để cho những người đó không thể tiếp nhận, bọn họ không chút do dự lựa chọn trấn áp, bọn họ lựa chọn thời cơ, chính là Thanh Đằng yến, cụ thể chịu trách nhiệm xử lý tự nhiên chính là Thiên Đạo viện giáo dụ chủ trì Thanh Đằng yến, mà cuối cùng lựa chọn người nào xuất thủ đây?
Đại Chu triều còn có rất nhiều quan viên cùng với giáo sĩ trung với Trần thị hoàng tộc, cho nên những người đó không muốn làm quá rõ ràng, cho nên tiểu quái vật của Tông Tự liền trở thành lựa chọn tốt nhất, bởi vì hắn là cháu trai của Thánh Hậu nương nương, lại có Quốc Giáo bối cảnh.
Thánh Hậu nương nương cùng Giáo Hoàng đại nhân có lẽ căn bản cũng không biết Quốc Giáo học viện có thêm một tân sinh, nhưng điểm này cũng không thể thay đổi Thiên Hải Nha Nhi dòng họ cùng sư thừa, hơn nữa chỗ tốt nhất là ở, Thiên Hải Nha Nhi chỉ là nam đồng mười hai tuổi... Đừng nói là nhục nhã chèn ép, cho dù đem người này giết tại chỗ, lại có thể thế nào?
Tiểu hài tử không hiểu chuyện, từ trước đến giờ cũng là cái cớ tốt nhất, không phải hay sao?
Tối nay hai người quan trọng nhất tham dự Thanh Đằng yến, giáo khu xử chủ giáo cùng với Đông Ngự thần tướng Từ Thế Tích, rất rõ ràng cỗ sóng ngầm này, Từ Thế Tích biết thân phận lai lịch của Trần Trường Sinh, nhưng căn cứ vào hôn thư, hắn dĩ nhiên nguyện ý giữ vững trầm mặc, Trần Trường Sinh vô luận bị đánh thê thảm hay là chết thảm tại chỗ, cũng là hình ảnh hắn muốn nhìn, về phần giáo khu xử giáo chủ đại nhân trầm mặc, đại biểu càng nhiều thâm ý, bởi vì hắn biết được càng nhiều chuyện.
Tỷ như thân phận tiểu cô nương bên cạnh Trần Trường Sinh.
...
...
Quỳ, hoặc không quỳ, rời khỏi, hoặc bị đánh chết, đây chính là lựa chọn mà Thiên Hải Nha Nhi cho Trần Trường Sinh, không có quá nhiều con đường, chỉ vì chứng minh Quốc Giáo học viện đã trở thành lịch sử, dù sao cũng là tiểu hài tử, thủ đoạn của hắn thô bạo trực tiếp, chính là hai chữ nhục nhã.
Không người nào nguyện ý thừa nhận nhục nhã như vậy, Trần Trường Sinh cũng không muốn. Hắn càng cảm thấy khó chịu hơn, chính là Lạc Lạc cũng phải theo chính mình thừa nhận nhục nhã này, điều này làm cho hắn cảm thấy rất xin lỗi tiểu cô nương rõ ràng từ nhỏ cẩm y ngọc thực, không có bị ai mắng chửi bao giờ.
Lạc Lạc quả thật rất tức giận, đời này nàng chưa từng nhục nhã như thế, nhưng Trần Trường Sinh vẫn trầm mặc, cho nên nàng không thể làm gì khác đành phải bất động, vì không để cho người khác thấy chính mình giữa lông mày dần dần ngưng tụ tức giận, nàng cúi đầu thật sâu.
Đúng lúc này, nàng nghe được giọng nói của Trần Trường Sinh đầy áy náy.
Ta nói rồi, trở thành học sinh của Quốc Giáo học viện, ngươi có thể sẽ phải thừa nhận rất nhiều nhục nhã và chèn ép.
Lạc Lạc cảm giác mình đã nghe câu này ở đâu đó rồi, sau đó nhớ lại, đây là hôm đó ở Quốc Giáo học viện mình cùng tiên sinh nói chuyện với nhau, nàng nghĩ thầm chẳng lẽ tiên sinh đang khảo nghiệm chính mình? Đúng vậy, nếu không dựa vào thiên phú năng lực của tiên sinh, làm sao dễ dàng để cho tên tiểu quái vật kia nhục nhã Quốc Giáo học viện như thế?
Nàng nhớ tới ngày đó chính mình trả lời Trần Trường Sinh.
Tiên sinh, không người nào dám nhục nhã ta.
Đúng vậy, từ nhỏ đến lớn, không người nào dám nhục nhã nàng, như vậy, cũng không thể nhục nhã tiên sinh mà nàng tôn kính vô cùng, không thể nhục nhã Quốc Giáo học viện mà nàng dần dần càng ngày càng quý trọng, bất kỳ người nào dám can đảm làm như vậy, đều phải trả một cái giá thật đắt.
Lạc Lạc đứng dậy, hướng về phía Trần Trường Sinh thi lễ, sau đó đi tới thạch đài.
Đêm tĩnh lặng, yên lặng như tờ, vô số ánh mắt, theo nàng mà di động.
Cho đến khi nàng đứng ở trước mặt Thiên Hải Nha Nhi, mọi người mới xác nhận chính mình nhìn thấy gì.
Quốc Giáo học viện đón nhận khiêu chiến của tiểu quái vật Tông Tự sở sao?
Tiểu cô nương kia là ai?
...
...
Thiên Hải Nha Nhi nhìn tiểu cô nương trước mặt, hỏi: Ngươi là ai?
Lạc Lạc không nói gì, nhìn Trần Trường Sinh dưới đài một cái.
Thì ra ngươi cũng là học sinh của địa phương quỷ quái kia ư?
Thiên Hải Nha Nhi cười quái dị mấy tiếng, sau đó liễm nụ cười, dùng giọng nói thật tình mà kinh khủng nói: Yên tâm, bộ dáng của ngươi xinh đẹp như thế, ta làm sao nỡ giết ngươi? Chờ ta đem ngươi đánh bại, lại đem tên kia giết chết, sau đó ta lại đến chơi đùa với ngươi, có được hay không?
Lời nói này cực kỳ dâm tục, từ trong miệng một nam đồng mười hai tuổi nói ra, càng thêm tà ác.
Lạc Lạc rất tức giận, nhưng vẻ mặt càng ngày càng bình tĩnh.
Mọi người tham gia Thanh Đằng yến, cũng nhìn trên đài, rất nhiều giáo sư cùng quan viên ánh mắt rơi vào trên người tiểu cô nương kia, xác nhận nàng đã tẩy tủy thành công, cũng không phải phế vật hoàn toàn như Trần Trường Sinh, chẳng qua cảnh giới không cao bao nhiêu, tự nhiên không thể nào là đối thủ của Thiên Hải Nha Nhi.
Đem một tiểu cô nương ngây thơ xinh đẹp như thế đánh đồng với Tông Tự sở tiểu quái vật, vốn chính là chuyện không có đạo lý.
Mọi người cảm thấy sau một khắc, sẽ thấy tiểu cô nương kia nằm trong vũng máu, rất nhiều người sinh ra thương tiếc cùng với buồn rầu.
Trang Hoán Vũ bỗng nhiên đứng lên, quát lên: Dừng tay!
Hắn biết Lạc Lạc có lai lịch bất phàm, nhưng dù lai lịch thế nào, thì làm sao có thể so sánh với bối cảnh thâm hậu của tiểu quái vật kia? Hơn nữa tiểu quái vật này thủ đoạn quá kinh khủng, lúc trước Yêu tộc thiếu niên bị phế chính là chứng cứ rõ ràng, hắn làm sao có thể trơ mắt nhìn nàng bị tiểu quái vật kia làm nhục?
Tông Tự sở chủ giáo khẽ cau mày, muốn để cho Thiên Hải Nha Nhi không cần xuất thủ, nhưng Thiên Đạo viện giáo dụ chẳng biết lúc nào đã xuất hiện phía góc thạch đài, vô tình hay cố ý, ngăn cách tầm mắt của Thiên Hải Nha Nhi, sau đó lạnh lùng nhìn Trang Hoán Vũ một cái.
Giáo khu xử chủ giáo tựa như chuẩn bị nói cái gì đó, Từ Thế Tích bỗng nhiên nói một câu xã giao, vô tình hay cố ý cản lại.
Thiên Hải Nha Nhi nhìn Lạc Lạc tàn nhẫn nở nụ cười, phần môi tinh hồng, răng trắng tựa như bạch cốt.
Hắn muốn nói cho nàng biết, ngươi xem xem, có bao nhiêu người nghĩ ngươi sẽ chết, nhưng ta sẽ không giết chết ngươi, ta sẽ phế ngươi, sau đó sẽ đi phế tên phế vật kia.
Hắn biết, nếu như mình chậm một chút, có thể sẽ bị người khác ngăn cản, cho nên hắn không do dự.
Hắn lướt tới trước mặt Lạc Lạc, một quyền đánh ra.
Quả đấm của hắn rất nhỏ, nhưng mang theo cơn lốc kinh khủng, còn có tia chớp chói mắt.
Quả đấm của hắn rất cứng, mục tiêu không phải là mặt Lạc Lạc, mà là bộ ngực khẽ nhô lên của nàng.
Tâm tư của hắn rất tàn nhẫn, thủ đoạn rất hạ lưu, nhưng hắn thật sự rất cường đại, hơn nữa hắn không chút lưu tình!
Gió cùng sét, là chân nguyên của người tu hành ngưng kết đến trình độ nào đó, sau đó trong hoàn cảnh tạo thành dị tượng, ít nhất phải tu hành đến Tọa Chiếu thượng cảnh, mới có thể đem chân nguyên tu luyện tới trình độ khủng bố như thế, mới có thể tạo ra hiệu quả như vậy.
Thiên Hải Nha Nhi xuất thủ, chính là toàn lực.
Lúc trước Yêu tộc thiếu niên khôi ngô cường đại kia, chính là bị quả đấm này phế đi, huống chi trước mặt hắn lúc này chỉ là một tiểu cô nương mảnh mai?
Dưới bệ đá vang lên vô số tiếng khiếp sợ, xen lẫn tiếng sợ hãi, rất nhiều học sinh che mặt nghiêng người, không dám nhìn!
...
...
Trong tiếng khiếp sợ la lên cùng với tiếng kêu sợ hãi, bỗng nhiên vang lên một tiếng hét cực kỳ tức giận, cực kỳ sợ hãi, hơn nữa có chút giật mình!
Mọi người nhìn lên trên đài, phát hiện tiếng hét này, hẳn là phát ra từ Thiên Hải Nha Nhi!
Trước quả đấm của Thiên Hải Nha Nhi, xuất hiện một quả đấm!
Đó là quả đấm của Lạc Lạc.
Quả đấm của nàng giống như trước bao phủ bởi cơn lốc, hòa với tia chớp, nhưng quả đấm của nàng kèm theo cơn lốc mạnh hơn, tia chớp sáng ngời hơn!
Rắc rắc một tiếng giòn vang!
Thiên Hải Nha Nhi ngón tay trong nháy mắt nứt vỡ, máu tươi bắn tán loạn, sâu thấy tận xương !
Vết nứt này qua giây lát đi tới cổ tay của hắn, xương cổ tay của hắn nhất thời tan vỡ!
Đau! Đau khó có thể tưởng tượng!
Thiên Hải Nha Nhi con ngươi co thành một điểm đen nhỏ, một tiếng gào thét thống khổ mà khủng hoảng, từ phần môi tinh hồng của hắn tóe ra.
Sau đó, là một đạo máu tươi.
Đây là chuyện gì xảy ra?
Tại sao quả đấm nhỏ mềm mại tựa như không có sức lực này, lại ẩn chứa lực lượng kinh khủng như thế?
Thiên Hải Nha Nhi không còn kịp suy tư, tâm thần đã bị sợ hãi chiếm cứ, trong tiếng kêu, liều mạng lùi về phía sau.
Hắn biết, phải mau chóng rời khỏi nắm đấm này, nếu không nhất định mình sẽ chết!
Nhưng hắn lui mau, Lạc Lạc tiến càng nhanh hơn.
Quả đấm của nàng, tựa như cuồng phong cuồng bạo, tựa như sấm sét, đánh vào nắm tay của Thiên Hải Nha Nhi.
Từ đầu này đến đầu kia thạch đài, chừng mười trượng cự ly, quả đấm của nàng vẫn chạm vào quả đấm của hắn.
Số lượng chân nguyên kinh khủng, từ quả đấm của nàng, không ngừng xông vào thân thể Thiên Hải Nha Nhi!
Oanh một tiếng nổ vang!
Thiên Hải Nha Nhi ngã xuống thạch đài, cổ tay phải vỡ vụn, giữa ngón tay đều là máu tươi.
Sắc mặt của hắn tái nhợt như tuyết, con ngươi tràn đầy hoảng sợ cùng ngơ ngẩn.
Hắn căn bản không rõ chuyện gì xảy ra, đã thua, thua một cách triệt để.
...
...
Cây cối trong đêm, bỗng nhiên vang lên tiếng ve kêu.
Đây là đêm mùa hè, không thể nào an tĩnh.
Nhưng chung quanh thạch đài lại an tĩnh giống như đêm đông không có tuyết, không có bất kỳ thanh âm nào.
Sau đó phảng phất như có tiếng tuyết đọng hòa tan.
Tí tách, tí tách.
Máu tươi từ trên nắm tay nhỏ bé rơi xuống, rơi vào trên mặt thạch đài.
Tiểu cô nương kia đứng trong gió đêm, nhìn bốn phía nói một câu nói.
Nàng là đang trả lời vấn đề của Thiên Hải Nha Nhi lúc trước, cũng là muốn nói cho những người có mặt ở đây một sự thật.
Ta tên là Lạc Lạc, ta là học sinh của Quốc Giáo học viện.
Tiếng ve càng thêm phiền não, chung quanh lại càng an tĩnh, mọi người chấn động vô cùng nhìn trên đài, nhìn tiểu cô nương làn váy trong gió đêm lướt nhẹ, cảm thấy mọi thứ mình thấy cũng không phải là thực tế, tất cả mọi người cho là sẽ thấy tiểu cô nương này nằm trong vũng máu, cho nên che mặt nghiêng người, không dám nhìn, ai biết, cuối cùng nằm trong vũng máu, là tiểu quái vật của Tông Tự sở.
Không người nào có thể ngờ được kết cục sẽ thế này.
Quốc Giáo học viện đã suy tàn, tiểu cô nương không người nào biết, đã cho thế giới này rung động lớn như vậy.
...
...
Cuộc chiến đấu này bắt đầu rất đột nhiên, thậm chí có chút vô sỉ, kết thúc càng nhanh chóng, làm người ta thống khoái.
Lạc Lạc biết mình sẽ thắng, bởi vì nàng rất mạnh, đêm đó bị Ma tộc cường giả ám sát rất nguy hiểm, nhưng không có nghĩa là nàng yếu hơn so với những người đồng trang lứa, không, ở trong những người đồng trang lứa nàng là cường giả tuyệt đối, nhất là nói đến số lượng chân nguyên, có rất ít người có thể nhiều hơn nàng.
Nếu như Thiên Hải Nha Nhi bĩnh tĩnh hơn, lựa chọn dùng chiêu thức pháp môn đối địch với nàng, hoặc là nàng không thể dùng phương thức bá đạo như thế để chiến thắng, nhưng Thiên Hải Nha Nhi đã quen dùng bá đạo áp người, nhưng nào biết đâu rằng, bản thân huyết mạch của nàng chính là huyết mạch cao quý nhất, bá đạo nhất trên thế giới này!
Tất cả cũng đã kết thúc.
Lạc Lạc nhìn sang Thiên Hải Nha Nhi, lần nữa giơ lên quả đấm.
Nàng nhớ rất rõ ràng, tiểu quái vật này lúc trước sau khi đánh bại Yêu tộc thiếu niên kia lời nói, nhớ rất rõ ràng, tiểu quái vật này nhục nhã tiên sinh, như vậy, hiện tại chính là lúc trả lại toàn bộ những nhục nhã này.
Dừng tay!
Phát hiện nàng chuẩn bị ra tay, rất nhiều đại nhân vật trầm mặc đang xem cuộc chiến luống cuống biến sắc.
Lúc trước Yêu tộc thiếu niên có thể phế, có thể chết, người của Quốc Giáo học viện có thể phế, có thể chết, nhưng... Thiên Hải Nha Nhi không thể phế, càng không thể chết!
Bởi vì hắn họ Thiên hải.
Tiếng xé gió bén nhọn vang lên, mấy tên đại nhân vật bao gồm cả Thiên Đạo viện giáo dụ xuất hiện trên đài.
/1191
|