Lấy rượu mạnh và máu kẻ địch để tĩnh tâm, tinh tế cảm nhận lời này , hùng tráng xiết bao.
Trần Thù trầm mặc một lát, nói: Ta biết thời điểm ban đầu, ngươi là vì nữ nhân mà mượn rượu giải sầu.
Quan quân trẻ tuổi mỉm cười nói: Ngày hôm qua nhận được một phong thơ nàng từ phía nam gửi tới, nàng tìm được người mà nàng tưởng đã chết kia, hơn nữa. . . rất đúng dịp, người kia chính là vị hôn phu mà trước đây nàng không thích nhất, ngươi nói ta nên chúc mừng bọn họ hay không?
Trần Thù nhìn hắn trong mắt có thêm rất nhiều thương cảm, vỗ vỗ bờ vai của hắn, an ủi nói: Vậy thì thật sự xong rồi, đừng nghĩ tới chuyện này nữa.
Ban đầu đêm hôm đó ở cánh đồng tuyết bị lang kỵ vây khốn, hai người tán gẫu rất nhiều chuyện, nhiều nhất đương nhiên là nam nữ, hắn đã biết đại khái câu chuyện kia như thế nào.
Quan quân trẻ tuổi ánh mắt bỗng nhiên trở nên sáng lên, dường như muốn chiếu sáng đêm tối trước mắt, gió tuyết trong đêm tối, con đường phía trước trong gió tuyết. Hắn bình tĩnh mà kiên định nói: Không, nếu như người này thật sự chết rồi, ta tự nhiên sẽ đánh không lại, không có bất kỳ hi vọng nào cả, nhưng hiện tại hắn sống lại, đối với ta mà nói đồng nghĩa là hi vọng tái hiện.
. . .
. . .
Cuối hè đầu thu, Chử Thạch đại hội sắp sửa bắt đầu, các nơi trên đại lục đều có người bắt đầu lên đường.
Không giống đại triêu thí hoặc Chu viên, Chử Thạch đại hội cũng không nổi danh, chỉ truyền lưu ở thượng tầng của tu hành giới, cũng chỉ có mọi người có tư cách được mời mới biết được, địa điểm mỗi lần Chử Thạch đại hội tiến hành đều ở Thiên Trì tại Hàn sơn xa xôi phía đông bắc đại lục. Vô luận từ kinh đô xuất phát hay là từ Thiên Lương quận lên đường, hoặc là từ thiên nam chạy tới, muốn tới Thiên Trì đều có một đoạn cự ly rất xa, đối với rất nhiều người mà nói, Chử Thạch đại hội cùng với nói là một cuộc thịnh hội của tu hành giới, không bằng nói là một cuộc lữ hành.
Dĩ nhiên, đối với người tu hành đạt tới tầng thứ như vậy mà nói, lữ hành vốn cũng chính là một loại tu hành, cho nên không có bao nhiêu người vận dụng tiên cầm hoặc là trận pháp, mà sẽ dọc theo quan đạo bốn phương thông suốt của thế giới loài người, vượt qua con sông dày đặc như mạng nhện, cảm thụ phong cảnh, chân thành đi về phía trước.
Tương truyền vô số năm trước, vô số vẫn thạch hóa thành lưu hỏa rơi vào trên đại lục, trong đó rất nhiều vẫn thạch rơi vào vị trí kinh đô hiện tại, hoàng thổ tự thành lăng, vẫn thạch hóa thành thiên thư bia, mở ra trí thức cho sinh mệnh trên đại lục, đây cũng là Thiên Thư lăng hiện tại. Trừ chút ít vẫn thạch rơi vào Thiên Thư lăng, còn có rất nhiều vẫn thạch ở trong bầu trời hóa thành tro bụi, còn có rất nhiều vẫn thạch một lần nữa trở về Tinh hải, cũng có chút vẫn thạch may mắn hoặc là bất hạnh, không rơi vào Thiên Thư lăng, cũng không tan biến, biến thành hòn đá không trọn vẹn, rơi xuống mặt đất, được gọi là thiên thạch.
Rất thần kỳ chính là thiên thạch cũng không tán lạc khắp nơi trên đại lục, mà là tình huống như Thiên Thư lăng, tuyệt đại đa số cũng rơi vào địa phương giống nhau.
Đó chính là Hàn sơn hiện tại tại đông bắc đại lục, đặc biệt phụ cận Thiên Trì trên đỉnh Hàn sơn là nhiều nhất.
Thiên thạch thiêu đốt quá mức, phía trên không thể lưu lại bất kỳ đường nét thần bí nào, càng không có thần diệu như thiên thư bia, nhưng dù sao cũng là tồn tại đồng nguyên với thiên thư bia, đối với người tu đạo mà nói vẫn vô cùng trân quý, nghe nói có rất nhiều cường giả cũng đã thông qua thiên thạch thành công đột phá cảnh giới vốn có.
Chử Thạch đại hội chử (nấu) đúng là thiên thạch, dĩ nhiên, không thể nào vì thế ở bờ Thiên Trì nổi lửa nấu nướng. Chử Thạch vốn chính là nấu ở Thiên Trì, bởi vì nước trong Thiên Trì cũng là do suối nước nóng hội tụ mà thành, nhiệt độ cực cao, phảng phất một cái lò do thiên địa tạo hóa.
Chử Thạch đại hội, là một cuộc thịnh hội thế giới loài người cử hành nhằm nâng cao thực lực của loài người. Phàm là người tu hành có thể đứng vào hàng đầu ở Chử Thạch đại hội, cũng có tư cách đạt được một khối thiên thạch để mà tìm hiểu. Thiên thạch thần diệu kém xa so với thiên thư bia, nhưng thiên thư bia ở Thiên Thư lăng, thiên thạch có thể mang theo trên người sớm chiều chung đụng, cho nên đối với người tu hành mà nói, tầm quan trọng của thiên thạch thật ra thì không kém thiên thư bia, thậm chí đối với những người khác mà nói, có khi còn hơn.
Khi nào cử hành Chử Thạch đại hội, sau khi Thái Tông Hoàng Đế trở về Tinh hải, liền do năm vị Thánh Nhân cùng Bát Phương Phong Vũ cùng chung định ra, do Thiên Cơ lão nhân tổ chức an bài, thời gian cụ thể cử hành thì muốn xem trạng huống của các cường giả hậu bối trong thế giới tu hành lúc ấy, xác nhận cảnh giới của bọn hắn đủ để tìm hiểu thiên thạch, mới có thể cử hành.
Thế hệ Thái Tông Hoàng Đế dần dần thối lui khỏi võ đài lịch sử, tu hành giới ngày càng vắng lạnh, Chử Thạch đại hội thường thường mấy chục năm cũng sẽ không cử hành một lần, cho đến năm đó Vương Phá bỗng nhiên nổi tiếng, tu hành giới lần nữa tiến vào niên đại dã hoa đua nở, tần số Chử Thạch đại hội triệu khai mới dần dần trở nên cao lên.
Mục đích trọng yếu nhất của Chử Thạch đại hội là vì để cho thiên tài tu đạo của thế giới loài người, ở thời khắc tu hành mấu chốt đạt được giúp ích, do đó mau sớm đột phá bình chướng, đạt được tăng lên, cho nên nhân số được thỉnh mời rất ít, hiện nay chỉ có hơn ba mươi người tu đạo trẻ tuổi có mặt ở trên danh sách.
Ở trên danh sách có Thiên Đạo viện Đại Danh Quan Bạch, đương nhiên có Thu Sơn Quân, tự nhiên cũng có Từ Hữu Dung cùng Trần Trường Sinh, còn có Cẩu Hàn Thực, còn có đứng thứ tư trên Điểm Kim bảng Hòe viện Chung Hội, Chiết Tụ cùng Đường Tam Thập Lục không thể đi lên Điểm Kim bảng, nhưng không có nghĩa Thiên Cơ các đánh giá bọn họ không cao, cho nên bọn họ cũng có ở trên danh sách.
Trừ những cái tên nghe nhiều nên thuộc, trên danh sách còn có chút tán tu tên không nổi danh cùng cao thủ của tiểu tông phái, tán tu cùng cao thủ đại khái đều đã bốn mươi mấy tuổi, trong đám người tu đạo coi như là tương đối trẻ tuổi, nhưng cùng những thiên tài trẻ tuổi so sánh, rõ ràng lớn hơn một mảng lớn.
Mấy trăm Quốc Giáo kỵ binh hộ tống rất nhiều liễn xuất phát từ kinh đô.
Những Quốc Giáo kỵ binh thần tướng hờ hững, cả người mang theo túc sát, nhưng không cách nào ngăn cản quyết tâm cùng dũng khí tới xem náo nhiệt của bách tính kinh đô.
Mao Thu Vũ cùng Lăng Hải chi vương chia ra ngồi ở trên hai chiếc liễn, nhắm mắt dưỡng thần, phảng phất không nghe được tiếng gọi ầm ỉ ngoài cửa sổ truyền tới .
Tiếng gọi ầm ỉ này cũng là cho những người trong chiếc xe phía sau.
Ở trong xe, Đường Tam Thập Lục thả danh sách trong tay xuống, gãi gãi lỗ tai bị tiếng la làm cho có chút ngứa ngáy, lắc đầu nói: Lại không biết chúng ta làm cái gì đi, la lớn tiếng như vậy làm gì, còn có Nhu nhi. . . Ta đêm qua mới cho ngươi một ngàn lượng bạc, lúc này lại tới diễn trận tiễn phu này làm cái gì?
Hắn nhìn thiếu nữ khiêu vũ vẻ mặt buồn bã trên lầu bên đường, vẻ mặt thật là có chút mất tự nhiên.
Không người nào để ý tới hắn, cũng không có ai chú ý hắn, nếu không hắn sẽ càng thêm lúng túng.
Chiết Tụ nhắm mắt dưỡng thần, chân nguyên ở trong kinh mạch có chút dị dạng tựa như tiểu đao cắt gọt, nhưng thần sắc không hề thấy vẻ đau đớn.
Trần Trường Sinh cầm lấy một quyển Đạo Tàng đang xem, vẻ mặt rất là chuyên chú thật tình, trong thức hải lại đang không ngừng tính toán phá vỡ trận pháp Vương Chi Sách lưu lại như thế nào.
Đường Tam Thập Lục có chút xấu hổ, nghĩ thầm tại sao chính mình không thể tỏ vẻ thoải mái không bị thế sự vướng bận như bọn họ?
Ngươi nghe. . . Có người đang đoán ngươi sẽ đi Nam Khê trai cầu hôn!
Trong đám người bên đường bỗng nhiên vang lên tiếng hô ầm ĩ, Đường Tam Thập Lục nghe thấy, cười ngửa tới ngửa lui, tâm tình thật vui vẻ.
Cũng không hiểu sao những người này có thể nghĩ ra, nhưng trận thế này quả thật có chút giống, muốn kết hôn Thánh Nữ, đương nhiên phải xuất động hai vị Quốc Giáo cự đầu.
Lời này nói chính là Mao Thu Vũ và Lăng Hải chi vương trong xe phía trước.
Lần này tham gia Chử Thạch đại hội chỉ có Trần Trường Sinh đám người, nhưng xuất động trận thế thật lớn, lại do hai vị đại chủ giáo tự mình hộ tống.
Bởi vì thân phận của Trần Trường Sinh hiện tại đã bất đồng, hơn nữa đường xá xa xôi, Hàn sơn lại cách Ma vực không xa, ai biết Ma tộc có thể có chủ ý gì đối với vị Giáo Hoàng tương lai này không, có hai vị đại cường giả Tụ Tinh đỉnh phong trấn giữ, nghĩ đến sẽ an tâm hơn rất nhiều.
Trần Trường Sinh vẫn cúi đầu, nhìn sách, không có phản ứng gì.
Đường Tam Thập Lục rốt cục cảm thấy có gì không đúng, vỗ vỗ hắn, nói: Đang suy nghĩ gì vậy?
Trần Trường Sinh ngẩng đầu lên, từ trong tai lấy ra hai viên bông, có chút mờ mịt hỏi: Sao thế?
Đường Tam Thập Lục rất im lặng, chỉ vào tờ giấy kia nói: Ngươi có phải nên quan tâm xem trên Chử Thạch đại hội sẽ gặp phải đối thủ như thế nào hay không?
Trần Trường Sinh ngây người, sau đó mỉm cười nói: Ta không có ý định xuất chiến.
Đối với người tu đạo mà nói, thiên thạch đương nhiên là đối tượng tìm hiểu vô cùng trân quý, nhưng đối với hắn và Từ Hữu Dung mà nói, hiệu dụng của loại tìm hiểu này gần như không có.
Thiên thư bia ở trong ngực của bọn hắn, còn cần quan tâm thiên thạch làm gì.
Hắn sở dĩ tham gia Chử Thạch đại hội, trừ gia tăng kiến thức, cũng là muốn gặp một chút người. Tỷ như có thể Vương Phá sẽ bởi vì Hòe viện Chung Hội mà hiện thân ở Thiên Trì. Tỷ như Cẩu Hàn Thực và Ly Sơn kiếm tông đệ tử đã thật lâu không gặp. Tỷ như nàng vừa chia cách còn không có bao lâu.
Đường Tam Thập Lục nói: Cũng đúng, ngươi là Giáo Hoàng tương lai, quả thật không thích hợp tranh giành với đám người chúng ta, rồi hãy nói ngươi hiện tại có thể tùy ý ra vào Thiên Thư lăng, muốn nhìn tòa thiên thư bia nào liền nhìn tòa thiên thư bia đó, muốn mang theo cô nương cùng nhau xem thiên thư bia liền cùng nhau xem. . .
Trần Trường Sinh nhìn Chiết Tụ một cái, phát hiện Chiết Tụ hoàn toàn không để ý bọn họ đối thoại, mới yên lòng.
Nhìn vẻ mặt khẩn trương của hắn, Đường Tam Thập Lục lắc đầu, đem tờ giấy đưa tới trong tay của hắn, nói: Ngươi đã không xuất chiến, vậy đối thủ mạnh nhất của chúng ta khẳng định vẫn là bọn người Ly Sơn kiếm tông, Yêu tộc cũng có người tới, nghe nói là vị Tiểu Đức trên Tiêu Dao bảng kia cũng tới.
Nghe được cái tên Tiểu Đức, Chiết Tụ bỗng nhiên mở mắt, hỏi: Xác nhận?
Cơ bản xác nhận. Đường Tam Thập Lục nhìn hắn cau mày hỏi: Ngươi cùng tên kia có cừu oán hay sao?
Chiết Tụ hỏi: Nếu có thù, ngươi sẽ giúp ta?
Đường Tam Thập Lục đương nhiên nói: Dĩ nhiên sẽ không, đây chính là cao thủ trong năm vị trí đầu của Tiêu Dao bảng, ta và ngươi thân thiết đến như vậy sao?
. . .
. . .
Đường dài xa xôi, có phong cảnh mới mẻ, nhưng không có quá nhiều chuyện xưa mới mẻ.
Trần Trường Sinh tuyệt đại đa số thời điểm cũng ở trên xe đọc sách tu hành suy tư, chữa thương chữa bệnh cho Chiết Tụ, sau đó hai người cùng nhau nhìn Đường Tam Thập Lục bởi vì nhàm chán mà trở nên càng ngày càng chanh chua. Thỉnh thoảng Mao Thu Vũ cũng sẽ tìm hắn hàn huyên chút chuyện, nhưng trừ lúc ăn cơm ra, hắn lại chưa từng nhìn thấy Lăng Hải chi vương.
Trong thời khắc mùa hè sắp sửa rời đi, đoàn xe rốt cục đi tới Hàn sơn.
Nơi này đã là cực bắc, lướt qua phiến núi non trùng điệp không ngừng trước mắt này , sẽ đi vào phạm vi Ma vực cánh đồng tuyết , hơn nữa theo thế núi mặt đất đã lên cao, nhiệt độ trở nên càng ngày càng thấp, nhưng lại phảng phất đi tới mùa đông, khôi giáp phía trên người Quốc Giáo kỵ binh cũng dần dần ngưng tụ lớp sương nhợt nhạt.
Trần Thù trầm mặc một lát, nói: Ta biết thời điểm ban đầu, ngươi là vì nữ nhân mà mượn rượu giải sầu.
Quan quân trẻ tuổi mỉm cười nói: Ngày hôm qua nhận được một phong thơ nàng từ phía nam gửi tới, nàng tìm được người mà nàng tưởng đã chết kia, hơn nữa. . . rất đúng dịp, người kia chính là vị hôn phu mà trước đây nàng không thích nhất, ngươi nói ta nên chúc mừng bọn họ hay không?
Trần Thù nhìn hắn trong mắt có thêm rất nhiều thương cảm, vỗ vỗ bờ vai của hắn, an ủi nói: Vậy thì thật sự xong rồi, đừng nghĩ tới chuyện này nữa.
Ban đầu đêm hôm đó ở cánh đồng tuyết bị lang kỵ vây khốn, hai người tán gẫu rất nhiều chuyện, nhiều nhất đương nhiên là nam nữ, hắn đã biết đại khái câu chuyện kia như thế nào.
Quan quân trẻ tuổi ánh mắt bỗng nhiên trở nên sáng lên, dường như muốn chiếu sáng đêm tối trước mắt, gió tuyết trong đêm tối, con đường phía trước trong gió tuyết. Hắn bình tĩnh mà kiên định nói: Không, nếu như người này thật sự chết rồi, ta tự nhiên sẽ đánh không lại, không có bất kỳ hi vọng nào cả, nhưng hiện tại hắn sống lại, đối với ta mà nói đồng nghĩa là hi vọng tái hiện.
. . .
. . .
Cuối hè đầu thu, Chử Thạch đại hội sắp sửa bắt đầu, các nơi trên đại lục đều có người bắt đầu lên đường.
Không giống đại triêu thí hoặc Chu viên, Chử Thạch đại hội cũng không nổi danh, chỉ truyền lưu ở thượng tầng của tu hành giới, cũng chỉ có mọi người có tư cách được mời mới biết được, địa điểm mỗi lần Chử Thạch đại hội tiến hành đều ở Thiên Trì tại Hàn sơn xa xôi phía đông bắc đại lục. Vô luận từ kinh đô xuất phát hay là từ Thiên Lương quận lên đường, hoặc là từ thiên nam chạy tới, muốn tới Thiên Trì đều có một đoạn cự ly rất xa, đối với rất nhiều người mà nói, Chử Thạch đại hội cùng với nói là một cuộc thịnh hội của tu hành giới, không bằng nói là một cuộc lữ hành.
Dĩ nhiên, đối với người tu hành đạt tới tầng thứ như vậy mà nói, lữ hành vốn cũng chính là một loại tu hành, cho nên không có bao nhiêu người vận dụng tiên cầm hoặc là trận pháp, mà sẽ dọc theo quan đạo bốn phương thông suốt của thế giới loài người, vượt qua con sông dày đặc như mạng nhện, cảm thụ phong cảnh, chân thành đi về phía trước.
Tương truyền vô số năm trước, vô số vẫn thạch hóa thành lưu hỏa rơi vào trên đại lục, trong đó rất nhiều vẫn thạch rơi vào vị trí kinh đô hiện tại, hoàng thổ tự thành lăng, vẫn thạch hóa thành thiên thư bia, mở ra trí thức cho sinh mệnh trên đại lục, đây cũng là Thiên Thư lăng hiện tại. Trừ chút ít vẫn thạch rơi vào Thiên Thư lăng, còn có rất nhiều vẫn thạch ở trong bầu trời hóa thành tro bụi, còn có rất nhiều vẫn thạch một lần nữa trở về Tinh hải, cũng có chút vẫn thạch may mắn hoặc là bất hạnh, không rơi vào Thiên Thư lăng, cũng không tan biến, biến thành hòn đá không trọn vẹn, rơi xuống mặt đất, được gọi là thiên thạch.
Rất thần kỳ chính là thiên thạch cũng không tán lạc khắp nơi trên đại lục, mà là tình huống như Thiên Thư lăng, tuyệt đại đa số cũng rơi vào địa phương giống nhau.
Đó chính là Hàn sơn hiện tại tại đông bắc đại lục, đặc biệt phụ cận Thiên Trì trên đỉnh Hàn sơn là nhiều nhất.
Thiên thạch thiêu đốt quá mức, phía trên không thể lưu lại bất kỳ đường nét thần bí nào, càng không có thần diệu như thiên thư bia, nhưng dù sao cũng là tồn tại đồng nguyên với thiên thư bia, đối với người tu đạo mà nói vẫn vô cùng trân quý, nghe nói có rất nhiều cường giả cũng đã thông qua thiên thạch thành công đột phá cảnh giới vốn có.
Chử Thạch đại hội chử (nấu) đúng là thiên thạch, dĩ nhiên, không thể nào vì thế ở bờ Thiên Trì nổi lửa nấu nướng. Chử Thạch vốn chính là nấu ở Thiên Trì, bởi vì nước trong Thiên Trì cũng là do suối nước nóng hội tụ mà thành, nhiệt độ cực cao, phảng phất một cái lò do thiên địa tạo hóa.
Chử Thạch đại hội, là một cuộc thịnh hội thế giới loài người cử hành nhằm nâng cao thực lực của loài người. Phàm là người tu hành có thể đứng vào hàng đầu ở Chử Thạch đại hội, cũng có tư cách đạt được một khối thiên thạch để mà tìm hiểu. Thiên thạch thần diệu kém xa so với thiên thư bia, nhưng thiên thư bia ở Thiên Thư lăng, thiên thạch có thể mang theo trên người sớm chiều chung đụng, cho nên đối với người tu hành mà nói, tầm quan trọng của thiên thạch thật ra thì không kém thiên thư bia, thậm chí đối với những người khác mà nói, có khi còn hơn.
Khi nào cử hành Chử Thạch đại hội, sau khi Thái Tông Hoàng Đế trở về Tinh hải, liền do năm vị Thánh Nhân cùng Bát Phương Phong Vũ cùng chung định ra, do Thiên Cơ lão nhân tổ chức an bài, thời gian cụ thể cử hành thì muốn xem trạng huống của các cường giả hậu bối trong thế giới tu hành lúc ấy, xác nhận cảnh giới của bọn hắn đủ để tìm hiểu thiên thạch, mới có thể cử hành.
Thế hệ Thái Tông Hoàng Đế dần dần thối lui khỏi võ đài lịch sử, tu hành giới ngày càng vắng lạnh, Chử Thạch đại hội thường thường mấy chục năm cũng sẽ không cử hành một lần, cho đến năm đó Vương Phá bỗng nhiên nổi tiếng, tu hành giới lần nữa tiến vào niên đại dã hoa đua nở, tần số Chử Thạch đại hội triệu khai mới dần dần trở nên cao lên.
Mục đích trọng yếu nhất của Chử Thạch đại hội là vì để cho thiên tài tu đạo của thế giới loài người, ở thời khắc tu hành mấu chốt đạt được giúp ích, do đó mau sớm đột phá bình chướng, đạt được tăng lên, cho nên nhân số được thỉnh mời rất ít, hiện nay chỉ có hơn ba mươi người tu đạo trẻ tuổi có mặt ở trên danh sách.
Ở trên danh sách có Thiên Đạo viện Đại Danh Quan Bạch, đương nhiên có Thu Sơn Quân, tự nhiên cũng có Từ Hữu Dung cùng Trần Trường Sinh, còn có Cẩu Hàn Thực, còn có đứng thứ tư trên Điểm Kim bảng Hòe viện Chung Hội, Chiết Tụ cùng Đường Tam Thập Lục không thể đi lên Điểm Kim bảng, nhưng không có nghĩa Thiên Cơ các đánh giá bọn họ không cao, cho nên bọn họ cũng có ở trên danh sách.
Trừ những cái tên nghe nhiều nên thuộc, trên danh sách còn có chút tán tu tên không nổi danh cùng cao thủ của tiểu tông phái, tán tu cùng cao thủ đại khái đều đã bốn mươi mấy tuổi, trong đám người tu đạo coi như là tương đối trẻ tuổi, nhưng cùng những thiên tài trẻ tuổi so sánh, rõ ràng lớn hơn một mảng lớn.
Mấy trăm Quốc Giáo kỵ binh hộ tống rất nhiều liễn xuất phát từ kinh đô.
Những Quốc Giáo kỵ binh thần tướng hờ hững, cả người mang theo túc sát, nhưng không cách nào ngăn cản quyết tâm cùng dũng khí tới xem náo nhiệt của bách tính kinh đô.
Mao Thu Vũ cùng Lăng Hải chi vương chia ra ngồi ở trên hai chiếc liễn, nhắm mắt dưỡng thần, phảng phất không nghe được tiếng gọi ầm ỉ ngoài cửa sổ truyền tới .
Tiếng gọi ầm ỉ này cũng là cho những người trong chiếc xe phía sau.
Ở trong xe, Đường Tam Thập Lục thả danh sách trong tay xuống, gãi gãi lỗ tai bị tiếng la làm cho có chút ngứa ngáy, lắc đầu nói: Lại không biết chúng ta làm cái gì đi, la lớn tiếng như vậy làm gì, còn có Nhu nhi. . . Ta đêm qua mới cho ngươi một ngàn lượng bạc, lúc này lại tới diễn trận tiễn phu này làm cái gì?
Hắn nhìn thiếu nữ khiêu vũ vẻ mặt buồn bã trên lầu bên đường, vẻ mặt thật là có chút mất tự nhiên.
Không người nào để ý tới hắn, cũng không có ai chú ý hắn, nếu không hắn sẽ càng thêm lúng túng.
Chiết Tụ nhắm mắt dưỡng thần, chân nguyên ở trong kinh mạch có chút dị dạng tựa như tiểu đao cắt gọt, nhưng thần sắc không hề thấy vẻ đau đớn.
Trần Trường Sinh cầm lấy một quyển Đạo Tàng đang xem, vẻ mặt rất là chuyên chú thật tình, trong thức hải lại đang không ngừng tính toán phá vỡ trận pháp Vương Chi Sách lưu lại như thế nào.
Đường Tam Thập Lục có chút xấu hổ, nghĩ thầm tại sao chính mình không thể tỏ vẻ thoải mái không bị thế sự vướng bận như bọn họ?
Ngươi nghe. . . Có người đang đoán ngươi sẽ đi Nam Khê trai cầu hôn!
Trong đám người bên đường bỗng nhiên vang lên tiếng hô ầm ĩ, Đường Tam Thập Lục nghe thấy, cười ngửa tới ngửa lui, tâm tình thật vui vẻ.
Cũng không hiểu sao những người này có thể nghĩ ra, nhưng trận thế này quả thật có chút giống, muốn kết hôn Thánh Nữ, đương nhiên phải xuất động hai vị Quốc Giáo cự đầu.
Lời này nói chính là Mao Thu Vũ và Lăng Hải chi vương trong xe phía trước.
Lần này tham gia Chử Thạch đại hội chỉ có Trần Trường Sinh đám người, nhưng xuất động trận thế thật lớn, lại do hai vị đại chủ giáo tự mình hộ tống.
Bởi vì thân phận của Trần Trường Sinh hiện tại đã bất đồng, hơn nữa đường xá xa xôi, Hàn sơn lại cách Ma vực không xa, ai biết Ma tộc có thể có chủ ý gì đối với vị Giáo Hoàng tương lai này không, có hai vị đại cường giả Tụ Tinh đỉnh phong trấn giữ, nghĩ đến sẽ an tâm hơn rất nhiều.
Trần Trường Sinh vẫn cúi đầu, nhìn sách, không có phản ứng gì.
Đường Tam Thập Lục rốt cục cảm thấy có gì không đúng, vỗ vỗ hắn, nói: Đang suy nghĩ gì vậy?
Trần Trường Sinh ngẩng đầu lên, từ trong tai lấy ra hai viên bông, có chút mờ mịt hỏi: Sao thế?
Đường Tam Thập Lục rất im lặng, chỉ vào tờ giấy kia nói: Ngươi có phải nên quan tâm xem trên Chử Thạch đại hội sẽ gặp phải đối thủ như thế nào hay không?
Trần Trường Sinh ngây người, sau đó mỉm cười nói: Ta không có ý định xuất chiến.
Đối với người tu đạo mà nói, thiên thạch đương nhiên là đối tượng tìm hiểu vô cùng trân quý, nhưng đối với hắn và Từ Hữu Dung mà nói, hiệu dụng của loại tìm hiểu này gần như không có.
Thiên thư bia ở trong ngực của bọn hắn, còn cần quan tâm thiên thạch làm gì.
Hắn sở dĩ tham gia Chử Thạch đại hội, trừ gia tăng kiến thức, cũng là muốn gặp một chút người. Tỷ như có thể Vương Phá sẽ bởi vì Hòe viện Chung Hội mà hiện thân ở Thiên Trì. Tỷ như Cẩu Hàn Thực và Ly Sơn kiếm tông đệ tử đã thật lâu không gặp. Tỷ như nàng vừa chia cách còn không có bao lâu.
Đường Tam Thập Lục nói: Cũng đúng, ngươi là Giáo Hoàng tương lai, quả thật không thích hợp tranh giành với đám người chúng ta, rồi hãy nói ngươi hiện tại có thể tùy ý ra vào Thiên Thư lăng, muốn nhìn tòa thiên thư bia nào liền nhìn tòa thiên thư bia đó, muốn mang theo cô nương cùng nhau xem thiên thư bia liền cùng nhau xem. . .
Trần Trường Sinh nhìn Chiết Tụ một cái, phát hiện Chiết Tụ hoàn toàn không để ý bọn họ đối thoại, mới yên lòng.
Nhìn vẻ mặt khẩn trương của hắn, Đường Tam Thập Lục lắc đầu, đem tờ giấy đưa tới trong tay của hắn, nói: Ngươi đã không xuất chiến, vậy đối thủ mạnh nhất của chúng ta khẳng định vẫn là bọn người Ly Sơn kiếm tông, Yêu tộc cũng có người tới, nghe nói là vị Tiểu Đức trên Tiêu Dao bảng kia cũng tới.
Nghe được cái tên Tiểu Đức, Chiết Tụ bỗng nhiên mở mắt, hỏi: Xác nhận?
Cơ bản xác nhận. Đường Tam Thập Lục nhìn hắn cau mày hỏi: Ngươi cùng tên kia có cừu oán hay sao?
Chiết Tụ hỏi: Nếu có thù, ngươi sẽ giúp ta?
Đường Tam Thập Lục đương nhiên nói: Dĩ nhiên sẽ không, đây chính là cao thủ trong năm vị trí đầu của Tiêu Dao bảng, ta và ngươi thân thiết đến như vậy sao?
. . .
. . .
Đường dài xa xôi, có phong cảnh mới mẻ, nhưng không có quá nhiều chuyện xưa mới mẻ.
Trần Trường Sinh tuyệt đại đa số thời điểm cũng ở trên xe đọc sách tu hành suy tư, chữa thương chữa bệnh cho Chiết Tụ, sau đó hai người cùng nhau nhìn Đường Tam Thập Lục bởi vì nhàm chán mà trở nên càng ngày càng chanh chua. Thỉnh thoảng Mao Thu Vũ cũng sẽ tìm hắn hàn huyên chút chuyện, nhưng trừ lúc ăn cơm ra, hắn lại chưa từng nhìn thấy Lăng Hải chi vương.
Trong thời khắc mùa hè sắp sửa rời đi, đoàn xe rốt cục đi tới Hàn sơn.
Nơi này đã là cực bắc, lướt qua phiến núi non trùng điệp không ngừng trước mắt này , sẽ đi vào phạm vi Ma vực cánh đồng tuyết , hơn nữa theo thế núi mặt đất đã lên cao, nhiệt độ trở nên càng ngày càng thấp, nhưng lại phảng phất đi tới mùa đông, khôi giáp phía trên người Quốc Giáo kỵ binh cũng dần dần ngưng tụ lớp sương nhợt nhạt.
/1191
|