Đường gia Nhị gia đi vào trong hoàng thành.
Đây là lần đầu tiên hắn tới hoàng cung, nhưng hắn rất quen thuộc đối với hoàng cung, vô luận là Thiên Đạo Sát Cơ trận hay là các loại cơ quan trận pháp, đều không thể để cho cước bộ của hắn có chốc lát chần chờ.
Không lâu sau, thanh sam biến mất trong bóng đêm, lúc xuất hiện, đã đến trước Lăng Yên các.
Trước mắt hắn thềm đá rất dài, như nối thẳng lên bầu trời đêm, tựa như có thể theo nó lên trời.
Đối với rất nhiều người mà nói, Lăng Yên các cùng với những bậc thang này là kiến trúc tráng quan, xinh đẹp nhất trong hoàng cung.
Nhưng đối với Đường gia Nhị gia mà nói, thềm đá cùng với tòa lầu các cô độc ở phía trên kia, lại là kiến trúc khó nhìn nhất trong hoàng cung.
Trong suy nghĩ của hắn, Lăng Yên các và thềm đá cùng phong cách kiến trúc hoàng cung , hoàn toàn không cách nào dung hợp chung một chỗ, bởi vì quá mới mẻ, hơn nữa quá rõ ràng.
Thật đúng là thẩm mỹ của trưởng giả học làm sang.
Hắn cảm thán đầy châm biếm, sau đó theo thềm đá đi lên.
Đi tới trước Lăng Yên các, hắn không hề có biểu hiện thận trọng, trực tiếp đẩy cửa đi vào, lộ vẻ vô cùng bình tĩnh thong dong.
Lương Vương Tôn ngồi trên mặt đất giữa Lăng Yên các, lẳng lặng nhìn cửa đang đóng lại, không biết suy nghĩ điều gì.
Máu tươi của hắn vẫn đang chảy, thông qua ánh sáng Bạch Nhật Diễm Hỏa phát ra, tiến vào phố lớn ngõ nhỏ ở kinh đô.
Thái Tông Hoàng Đế cũng chưa hoàn toàn cải tạo được hoàng liễn đồ, có chút vấn đề không có cách nào giải quyết, nếu như ngươi kiên trì như vậy, máu sẽ nhanh chóng cạn sạch.
Đường gia Nhị gia đi vào Lăng Yên các, liếc nhìn bức họa trên vách tường bốn phía, dùng chiết phiến gõ lòng bàn tay, khẽ lắc đầu.
Lương Vương Tôn ngẩng đầu lên, nhìn hắn nói: Ngươi là ai?
Đường gia Nhị gia bình tĩnh nói: Ta họ Đường, đứng thứ hai.
Lương Vương Tôn vẻ mặt ngưng lại, nói: Thì ra là Đường gia Nhị gia.
Đường gia Nhị gia cười không tiếng động, tựa như bởi vì cảm thấy danh nhân như Lương Vương Tôn cũng biết mình mà cảm thấy rất vui vẻ.
Sau đó hắn chợt thu lại nụ cười, mặt không chút thay đổi nói: Nếu Vương gia đã biết ta, vậy ngươi cũng rõ ràng, ngươi không phải đối thủ của ta.
Lương Vương Tôn lẳng lặng nhìn hắn, nói: Người khác không biết sự đáng sợ của Đường gia Nhị gia, ta làm sao có thể không biết, nhưng ta hiện tại cùng hoàng liễn đồ thần hồn tương liên, ngươi làm sao có thể động được đến ta?
Tầm mắt Đường gia Nhị gia rơi vào trên người của hắn.
Một đạo khí tức sáng ngời màu vàng kim rực rỡ như ẩn như hiện trên người Lương Vương Tôn.
Hắn ngồi ở Lăng Yên các, nhưng đã dung hợp với hoàng liễn đồ trong kinh đô.
Bất kỳ công kích nào đối với hắn, cũng có thể bị coi là công kích đối với hoàng liễn đồ, sẽ phải chịu hoàng liễn đồ cắn trả không chút lưu tình.
Nhưng nếu như không xuất thủ với Lương Vương Tôn, làm sao có thể đem hắn cùng hoàng liễn đồ chia cách?
Đường gia Nhị gia lại cười không tiếng động, bộ dáng vốn nên có chút tức cười, nhưng ở Lăng Yên các sáng ngời như ban ngày, lại có vẻ phá lệ kinh khủng.
Hắn không thèm nhìn đến Lương Vương Tôn, trực tiếp đi tới trước cây trụ phía đông trong bốn cây trụ duy nhất của Lăng Yên các, từ trong tay áo lấy ra một món đồ, sau đó cắm vào trong trụ .
Lương Vương Tôn nhìn hình ảnh này, vẻ mặt đột biến, muốn làm gì đó nhưng lại không có cách nào đứng dậy.
Một đạo khí tức cực kỳ cổ xưa từ trong lòng bàn tay của Đường gia Nhị gia tràn ra, theo món đồ này trực tiếp tiến vào trụ đá, tiếp theo sau đó xâm nhập xuống phía dưới, lướt qua thềm đá dài dòng, tiến vào nơi nào đó bên dưới hoàng cung, sau đó đi qua bí đạo cùng dòng nước không người biết được, hướng bốn phương tám hướng trong kinh đô lan tỏa đi.
Lăng Yên các phất lên một cơn gió nhẹ, vang lên thanh âm ù ù, ánh sáng trong nháy mắt đã hóa thành bóng tối!
Ma tộc thần khí Bạch Nhật Diễm Hỏa đã bị dập tắt!
Máu của Lương Vương Tôn theo hổ khẩu rơi vào trên Bạch Nhật Diễm Hỏa, cũng không cách nào bị hấp thu, mà là tiếp tục nhỏ xuống trên mặt đất.
Một tiếng kêu rên cực kỳ đau đớn vang lên từ trong khóe môi của hắn!
Thần hồn của hắn đã hoàn toàn chia cách khỏi hoàng liễn đồ, mặc dù không bị toàn bộ trận ý cắn trả, nhưng cưỡng ép chia cách như vậy, vẫn làm cho hắn bị nội thương rất nặng!
Sau tiếng kêu đau đớn kia, máu tươi từ trong khóe môi của hắn tràn ra.
Sắc mặt Lương Vương Tôn trở nên dị thường tái nhợt, tay nắm Bạch Nhật Diễm Hỏa khẽ run, trong mắt tràn đầy cảm xúc khiếp sợ.
Hắn nhìn Đường gia Nhị gia không thể tin nói: Làm sao ngươi biết được trận xu cùng thần pháp!
Bàn tay của Đường gia Nhị gia chậm rãi rời khỏi trụ đá, từ trong tay áo lấy ra khăn mặt cẩn thận địa lau đi bụi bẩn dính trên tay.
Trên trụ đá lúc này có thêm một pháp khí dùng đồng cổ chế thành, phần lớn đã khảm vào bên trong, chỉ còn lại có một tầng phía trên nhất, nhìn qua giống như một con mắt.
Một con mắt cực kỳ cổ xưa.
Trước đó không lâu, ta đã nói với một vãn bối, phải học cách kính sợ, điểm đáng giá được kính sợ nhất của Đường gia ta, chính là lịch sử. Hắn nhìn Lương Vương Tôn nói: Vô luận Trần thị hay là Lương gia cac ngươi, đều cho là tòa đại trận trong kinh đô này thuộc về các ngươi , nhưng các ngươi đã quên mất một chuyện, đại trận này... Là Đường gia chúng ta tu sửa.
...
...
Trong rừng thu ở Kinh Hòa viên, bức tượng hiền giả dùng hắc thạch tạo thành, từ từ chìm xuống dưới đất, mặt ngoài bùn đất ẩm ướt lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được một lần nữa sinh ra một đám cỏ vàng.
Vết nứt chính giữa Hồng Tại nam nhai, chậm chạp khép lại một lần nữa, chỗ sâu tràn ra chút ít khí tức cực nóng, dần dần bị ngăn cách, tiếng gió dần lăng lệ, gào thét không ngừng, tựa như một tiếng tru lên tuyệt vọng không cam lòng.
Bạch Chỉ phường trạch viện, kiến trúc hủ hủ không thể phục hồi như cũ, nhưng nước trong dòng suối nhỏ, lại chảy về trong chiếc giếng cổ đã sụp đổ một nửa kia.
Mặt ngoài gò đất ở Kiến Công bắc lý, thanh tùng xanh ngắt từ trong đất bùn một lần nữa đứng thẳng lên, xương trắng cùng thi thể bị che giấu, tia chớp không ngừng rơi xuống, đạo hoàng khí vàng óng bắn thẳng tận trời, một lần nữa bị khí tức oán độc xâm nhuộm, không còn uy nghiêm thần thánh, tất cả quy về yên lặng, vẫn nguyên một tòa đại mộ không người biết được!
Ánh sáng từ Lăng Yên các tỏa ra bốn phía chợt biến mất, một lần nữa quy về trong bóng đêm, lặng yên như ngàn năm qua vẫn vậy.
...
...
Trận ý hàn lãnh bao phủ cả kinh đô dần dần tan biến trong thiên địa.
Trong bóng đêm vẻ xôn xao đã bị chèn ép rất lâu dần dần muốn hiện ra ngoài ánh sáng.
Lâu Dương Vương lo sợ bất an ẩn mình trong tòa phủ đệ phía ngoài hoàng cung, các vương gia Trần gia còn lại hướng quý phủ của môn sinh bạn cũ của mình hoặc các trưởng bối của mình chạy tới.
Đại Chu triều đình các bộ các tự cũng bị vây trong an tĩnh quỷ dị, không biết sau đó sẽ phát sinh thay đổi như thế nào.
Thanh Đằng chư viện cũng trong an tĩnh tuyệt đối, vô luận triều đình kỵ binh hay là Quốc Giáo kỵ binh, cũng đã rút lui, đi tới địa phương mà thế cục khẩn trương hơn.
Cũng không ai biết, Thiên Đạo viện viện trưởng Trang Chi Hoán lúc này đang trong phủ của Lễ bộ Thượng thư.
Ở trận chiến Nại Hà kiều, Lễ bộ Thượng thư mới biểu hiện ra lập trường của mình, ở trong triều đình có uy vọng rất cao, cho nên một năm này mặc dù hắn chịu đựng vô cùng cực khổ, nhưng Thánh Hậu nương nương không có đối phó với hắn như thần tử khác, trực tiếp đem hắn đuổi ra khỏi triều đình, thậm chí ban cho hắn cái chết.
Không biết có phải là bởi vì nguyên nhân đó hay không, thái độ của hắn không hề kịch liệt giống rất nhiều người suy đoán.
Người có thể không chết, tốt nhất cũng đừng chết, những người có thể chết ít hơn, vậy thì có thể chết ít hơn.
Lễ bộ Thượng thư từ trong tay áo lấy ra một chồng giấy rất dầy, đưa tới trước người Trang Chi Hoán, nói: Ta ở trong triều đã hơn hai trăm năm, thủ chính là trời quang mây tạnh, chờ không phải là một khi thành sự, máu chảy thành sông, đối với nương nương, ta có kính trọng chi nghĩa, đối với thần tử, ta cũng có lòng thương hại, không phải tất cả mọi người đều là Chu Thông, đều là Trình Tuấn, đều là tặc tử.
Kể từ sau khi Trang Hoán Vũ tự vẫn, Trang viện trưởng mất đi con trai độc nhất trở nên càng thêm trầm mặc, tối nay cũng không ngoại lệ.
Hắn nhận lấy chồng giấy này, liếc nhìn danh sách những cái tên trên giấy, xoay người đi tới bên ngoài phủ, không có hứa hẹn điều gì đối với Lễ bộ Thượng thư.
Lễ bộ Thượng thư nhìn bóng lưng của hắn thở dài một tiếng, trong lòng biết sau tối nay, vô luận Thánh Hậu nương nương thắng, hay là mấy phe kia thắng, tất nhiên sẽ nghênh đón một cục diện cực kỳ thảm thiết.
...
...
Kinh đô tối nay, thế cục dị thường khẩn trương, nhưng lại phá lệ quỷ dị.
Mấy phương thế lực có thể sinh ra đầy đủ lực ảnh hưởng đối với thế cục tối nay, lại thủy chung không phát ra thanh âm của mình.
Ly cung an tĩnh, có thể đã nói rõ Giáo Hoàng đại nhân vẫn đang do dự, tựa như bồn thanh diệp này vẫn còn đang lắc lư không dứt.
Nhưng Thiên Hải gia ở kinh đô kinh doanh nhiều năm, vô luận ở quân đội hay là triều đình cũng có lực lượng rất lớn ... Vì sao đến hiện tại thủy chung vẫn duy trì trầm mặc?
Trong bóng đêm xung quanh phủ đệ cùng trang viên của Thiên Hải gia, ẩn giấu ít nhất hơn vạn kỵ binh, còn có rất nhiều tu đạo cường giả, thỉnh thoảng phá không xẹt qua.
Những kỵ binh cùng tu đạo cường giả này, cũng là lực lượng Thiên Hải gia khống chế, vấn đề là những lực lượng này, lúc này vốn nên xuất hiện tại hoàng cung, xuất hiện tại các vương công phủ đệ, xuất hiện tại các bộ triều đình, mà không nên dừng lại, hơn nữa đã kéo dài thời gian rất lâu, cũng không có dấu hiệu xuất động .
Nếu nói trầm mặc, thật ra chẳng qua là đối ngoại, ở trong phủ đệ cùng trang viên của Thiên Hải gia, đã xảy ra rất nhiều chuyện.
Chuyện này rất máu tanh, rất tàn nhẫn, bởi vì song phương tranh đấu là tộc nhân, là người nhà, là thân nhân, là phụ tử...
Máu tươi vương trên mặt đất, dưới ánh đèn dầu hết sức chói mắt.
Thiên Hải Thắng Tuyết híp mắt, vẫn cảm thấy trước ngực một trận nôn nao, có chút cảm giác choáng váng.
Trong khoảng thời gian này, lần lượt có tin tức truyền đến, một chút Thiên Hải gia thế hệ trẻ đệ tử không có nghe mệnh lệnh, kiên trì xuất binh, bị lực lượng của Gia chủ cực kỳ lãnh khốc trấn áp.
Mấy vị đường đệ của hắn, lúc này hẳn là đã bị chế phục, thậm chí bị giết chết.
Đệ đệ ruột của hắn ngay mới vừa rồi, ở trước mắt của hắn, bị phụ thân của hắn, chém đứt một cánh tay.
Tại sao?
Hắn ngẩng đầu lên, nhìn cha của mình, thanh âm khẽ run nói: Tại sao phải làm như vậy?
Tại sao cái gì?
Ở trong hành lang trống trải, cái ghế này càng phá lệ cô đơn, Thiên Hải Thừa Vũ ngồi trong ghế, cũng lộ vẻ rất cô đơn, nhưng điều này cũng không thể làm cho ánh mắt của hắn có bất kỳ biến hóa.
Hắn nhìn con của mình, mặt không chút thay đổi hỏi: Ngươi rốt cuộc muốn biết cái gì?
Ta muốn biết rất nhiều chuyện!
Thiên Hải Thắng Tuyết tức giận lớn tiếng hô lên: Ngươi rốt cuộc muốn làm cái gì!
Trải qua trấn áp rung chuyển cùng máu tanh đêm qua, lúc này nơi đây đã không có bất luận kẻ nào, chỉ có phụ tử bọn họ, cô đơn đến mức làm lòng người sợ hãi.
Đây là lần đầu tiên hắn tới hoàng cung, nhưng hắn rất quen thuộc đối với hoàng cung, vô luận là Thiên Đạo Sát Cơ trận hay là các loại cơ quan trận pháp, đều không thể để cho cước bộ của hắn có chốc lát chần chờ.
Không lâu sau, thanh sam biến mất trong bóng đêm, lúc xuất hiện, đã đến trước Lăng Yên các.
Trước mắt hắn thềm đá rất dài, như nối thẳng lên bầu trời đêm, tựa như có thể theo nó lên trời.
Đối với rất nhiều người mà nói, Lăng Yên các cùng với những bậc thang này là kiến trúc tráng quan, xinh đẹp nhất trong hoàng cung.
Nhưng đối với Đường gia Nhị gia mà nói, thềm đá cùng với tòa lầu các cô độc ở phía trên kia, lại là kiến trúc khó nhìn nhất trong hoàng cung.
Trong suy nghĩ của hắn, Lăng Yên các và thềm đá cùng phong cách kiến trúc hoàng cung , hoàn toàn không cách nào dung hợp chung một chỗ, bởi vì quá mới mẻ, hơn nữa quá rõ ràng.
Thật đúng là thẩm mỹ của trưởng giả học làm sang.
Hắn cảm thán đầy châm biếm, sau đó theo thềm đá đi lên.
Đi tới trước Lăng Yên các, hắn không hề có biểu hiện thận trọng, trực tiếp đẩy cửa đi vào, lộ vẻ vô cùng bình tĩnh thong dong.
Lương Vương Tôn ngồi trên mặt đất giữa Lăng Yên các, lẳng lặng nhìn cửa đang đóng lại, không biết suy nghĩ điều gì.
Máu tươi của hắn vẫn đang chảy, thông qua ánh sáng Bạch Nhật Diễm Hỏa phát ra, tiến vào phố lớn ngõ nhỏ ở kinh đô.
Thái Tông Hoàng Đế cũng chưa hoàn toàn cải tạo được hoàng liễn đồ, có chút vấn đề không có cách nào giải quyết, nếu như ngươi kiên trì như vậy, máu sẽ nhanh chóng cạn sạch.
Đường gia Nhị gia đi vào Lăng Yên các, liếc nhìn bức họa trên vách tường bốn phía, dùng chiết phiến gõ lòng bàn tay, khẽ lắc đầu.
Lương Vương Tôn ngẩng đầu lên, nhìn hắn nói: Ngươi là ai?
Đường gia Nhị gia bình tĩnh nói: Ta họ Đường, đứng thứ hai.
Lương Vương Tôn vẻ mặt ngưng lại, nói: Thì ra là Đường gia Nhị gia.
Đường gia Nhị gia cười không tiếng động, tựa như bởi vì cảm thấy danh nhân như Lương Vương Tôn cũng biết mình mà cảm thấy rất vui vẻ.
Sau đó hắn chợt thu lại nụ cười, mặt không chút thay đổi nói: Nếu Vương gia đã biết ta, vậy ngươi cũng rõ ràng, ngươi không phải đối thủ của ta.
Lương Vương Tôn lẳng lặng nhìn hắn, nói: Người khác không biết sự đáng sợ của Đường gia Nhị gia, ta làm sao có thể không biết, nhưng ta hiện tại cùng hoàng liễn đồ thần hồn tương liên, ngươi làm sao có thể động được đến ta?
Tầm mắt Đường gia Nhị gia rơi vào trên người của hắn.
Một đạo khí tức sáng ngời màu vàng kim rực rỡ như ẩn như hiện trên người Lương Vương Tôn.
Hắn ngồi ở Lăng Yên các, nhưng đã dung hợp với hoàng liễn đồ trong kinh đô.
Bất kỳ công kích nào đối với hắn, cũng có thể bị coi là công kích đối với hoàng liễn đồ, sẽ phải chịu hoàng liễn đồ cắn trả không chút lưu tình.
Nhưng nếu như không xuất thủ với Lương Vương Tôn, làm sao có thể đem hắn cùng hoàng liễn đồ chia cách?
Đường gia Nhị gia lại cười không tiếng động, bộ dáng vốn nên có chút tức cười, nhưng ở Lăng Yên các sáng ngời như ban ngày, lại có vẻ phá lệ kinh khủng.
Hắn không thèm nhìn đến Lương Vương Tôn, trực tiếp đi tới trước cây trụ phía đông trong bốn cây trụ duy nhất của Lăng Yên các, từ trong tay áo lấy ra một món đồ, sau đó cắm vào trong trụ .
Lương Vương Tôn nhìn hình ảnh này, vẻ mặt đột biến, muốn làm gì đó nhưng lại không có cách nào đứng dậy.
Một đạo khí tức cực kỳ cổ xưa từ trong lòng bàn tay của Đường gia Nhị gia tràn ra, theo món đồ này trực tiếp tiến vào trụ đá, tiếp theo sau đó xâm nhập xuống phía dưới, lướt qua thềm đá dài dòng, tiến vào nơi nào đó bên dưới hoàng cung, sau đó đi qua bí đạo cùng dòng nước không người biết được, hướng bốn phương tám hướng trong kinh đô lan tỏa đi.
Lăng Yên các phất lên một cơn gió nhẹ, vang lên thanh âm ù ù, ánh sáng trong nháy mắt đã hóa thành bóng tối!
Ma tộc thần khí Bạch Nhật Diễm Hỏa đã bị dập tắt!
Máu của Lương Vương Tôn theo hổ khẩu rơi vào trên Bạch Nhật Diễm Hỏa, cũng không cách nào bị hấp thu, mà là tiếp tục nhỏ xuống trên mặt đất.
Một tiếng kêu rên cực kỳ đau đớn vang lên từ trong khóe môi của hắn!
Thần hồn của hắn đã hoàn toàn chia cách khỏi hoàng liễn đồ, mặc dù không bị toàn bộ trận ý cắn trả, nhưng cưỡng ép chia cách như vậy, vẫn làm cho hắn bị nội thương rất nặng!
Sau tiếng kêu đau đớn kia, máu tươi từ trong khóe môi của hắn tràn ra.
Sắc mặt Lương Vương Tôn trở nên dị thường tái nhợt, tay nắm Bạch Nhật Diễm Hỏa khẽ run, trong mắt tràn đầy cảm xúc khiếp sợ.
Hắn nhìn Đường gia Nhị gia không thể tin nói: Làm sao ngươi biết được trận xu cùng thần pháp!
Bàn tay của Đường gia Nhị gia chậm rãi rời khỏi trụ đá, từ trong tay áo lấy ra khăn mặt cẩn thận địa lau đi bụi bẩn dính trên tay.
Trên trụ đá lúc này có thêm một pháp khí dùng đồng cổ chế thành, phần lớn đã khảm vào bên trong, chỉ còn lại có một tầng phía trên nhất, nhìn qua giống như một con mắt.
Một con mắt cực kỳ cổ xưa.
Trước đó không lâu, ta đã nói với một vãn bối, phải học cách kính sợ, điểm đáng giá được kính sợ nhất của Đường gia ta, chính là lịch sử. Hắn nhìn Lương Vương Tôn nói: Vô luận Trần thị hay là Lương gia cac ngươi, đều cho là tòa đại trận trong kinh đô này thuộc về các ngươi , nhưng các ngươi đã quên mất một chuyện, đại trận này... Là Đường gia chúng ta tu sửa.
...
...
Trong rừng thu ở Kinh Hòa viên, bức tượng hiền giả dùng hắc thạch tạo thành, từ từ chìm xuống dưới đất, mặt ngoài bùn đất ẩm ướt lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được một lần nữa sinh ra một đám cỏ vàng.
Vết nứt chính giữa Hồng Tại nam nhai, chậm chạp khép lại một lần nữa, chỗ sâu tràn ra chút ít khí tức cực nóng, dần dần bị ngăn cách, tiếng gió dần lăng lệ, gào thét không ngừng, tựa như một tiếng tru lên tuyệt vọng không cam lòng.
Bạch Chỉ phường trạch viện, kiến trúc hủ hủ không thể phục hồi như cũ, nhưng nước trong dòng suối nhỏ, lại chảy về trong chiếc giếng cổ đã sụp đổ một nửa kia.
Mặt ngoài gò đất ở Kiến Công bắc lý, thanh tùng xanh ngắt từ trong đất bùn một lần nữa đứng thẳng lên, xương trắng cùng thi thể bị che giấu, tia chớp không ngừng rơi xuống, đạo hoàng khí vàng óng bắn thẳng tận trời, một lần nữa bị khí tức oán độc xâm nhuộm, không còn uy nghiêm thần thánh, tất cả quy về yên lặng, vẫn nguyên một tòa đại mộ không người biết được!
Ánh sáng từ Lăng Yên các tỏa ra bốn phía chợt biến mất, một lần nữa quy về trong bóng đêm, lặng yên như ngàn năm qua vẫn vậy.
...
...
Trận ý hàn lãnh bao phủ cả kinh đô dần dần tan biến trong thiên địa.
Trong bóng đêm vẻ xôn xao đã bị chèn ép rất lâu dần dần muốn hiện ra ngoài ánh sáng.
Lâu Dương Vương lo sợ bất an ẩn mình trong tòa phủ đệ phía ngoài hoàng cung, các vương gia Trần gia còn lại hướng quý phủ của môn sinh bạn cũ của mình hoặc các trưởng bối của mình chạy tới.
Đại Chu triều đình các bộ các tự cũng bị vây trong an tĩnh quỷ dị, không biết sau đó sẽ phát sinh thay đổi như thế nào.
Thanh Đằng chư viện cũng trong an tĩnh tuyệt đối, vô luận triều đình kỵ binh hay là Quốc Giáo kỵ binh, cũng đã rút lui, đi tới địa phương mà thế cục khẩn trương hơn.
Cũng không ai biết, Thiên Đạo viện viện trưởng Trang Chi Hoán lúc này đang trong phủ của Lễ bộ Thượng thư.
Ở trận chiến Nại Hà kiều, Lễ bộ Thượng thư mới biểu hiện ra lập trường của mình, ở trong triều đình có uy vọng rất cao, cho nên một năm này mặc dù hắn chịu đựng vô cùng cực khổ, nhưng Thánh Hậu nương nương không có đối phó với hắn như thần tử khác, trực tiếp đem hắn đuổi ra khỏi triều đình, thậm chí ban cho hắn cái chết.
Không biết có phải là bởi vì nguyên nhân đó hay không, thái độ của hắn không hề kịch liệt giống rất nhiều người suy đoán.
Người có thể không chết, tốt nhất cũng đừng chết, những người có thể chết ít hơn, vậy thì có thể chết ít hơn.
Lễ bộ Thượng thư từ trong tay áo lấy ra một chồng giấy rất dầy, đưa tới trước người Trang Chi Hoán, nói: Ta ở trong triều đã hơn hai trăm năm, thủ chính là trời quang mây tạnh, chờ không phải là một khi thành sự, máu chảy thành sông, đối với nương nương, ta có kính trọng chi nghĩa, đối với thần tử, ta cũng có lòng thương hại, không phải tất cả mọi người đều là Chu Thông, đều là Trình Tuấn, đều là tặc tử.
Kể từ sau khi Trang Hoán Vũ tự vẫn, Trang viện trưởng mất đi con trai độc nhất trở nên càng thêm trầm mặc, tối nay cũng không ngoại lệ.
Hắn nhận lấy chồng giấy này, liếc nhìn danh sách những cái tên trên giấy, xoay người đi tới bên ngoài phủ, không có hứa hẹn điều gì đối với Lễ bộ Thượng thư.
Lễ bộ Thượng thư nhìn bóng lưng của hắn thở dài một tiếng, trong lòng biết sau tối nay, vô luận Thánh Hậu nương nương thắng, hay là mấy phe kia thắng, tất nhiên sẽ nghênh đón một cục diện cực kỳ thảm thiết.
...
...
Kinh đô tối nay, thế cục dị thường khẩn trương, nhưng lại phá lệ quỷ dị.
Mấy phương thế lực có thể sinh ra đầy đủ lực ảnh hưởng đối với thế cục tối nay, lại thủy chung không phát ra thanh âm của mình.
Ly cung an tĩnh, có thể đã nói rõ Giáo Hoàng đại nhân vẫn đang do dự, tựa như bồn thanh diệp này vẫn còn đang lắc lư không dứt.
Nhưng Thiên Hải gia ở kinh đô kinh doanh nhiều năm, vô luận ở quân đội hay là triều đình cũng có lực lượng rất lớn ... Vì sao đến hiện tại thủy chung vẫn duy trì trầm mặc?
Trong bóng đêm xung quanh phủ đệ cùng trang viên của Thiên Hải gia, ẩn giấu ít nhất hơn vạn kỵ binh, còn có rất nhiều tu đạo cường giả, thỉnh thoảng phá không xẹt qua.
Những kỵ binh cùng tu đạo cường giả này, cũng là lực lượng Thiên Hải gia khống chế, vấn đề là những lực lượng này, lúc này vốn nên xuất hiện tại hoàng cung, xuất hiện tại các vương công phủ đệ, xuất hiện tại các bộ triều đình, mà không nên dừng lại, hơn nữa đã kéo dài thời gian rất lâu, cũng không có dấu hiệu xuất động .
Nếu nói trầm mặc, thật ra chẳng qua là đối ngoại, ở trong phủ đệ cùng trang viên của Thiên Hải gia, đã xảy ra rất nhiều chuyện.
Chuyện này rất máu tanh, rất tàn nhẫn, bởi vì song phương tranh đấu là tộc nhân, là người nhà, là thân nhân, là phụ tử...
Máu tươi vương trên mặt đất, dưới ánh đèn dầu hết sức chói mắt.
Thiên Hải Thắng Tuyết híp mắt, vẫn cảm thấy trước ngực một trận nôn nao, có chút cảm giác choáng váng.
Trong khoảng thời gian này, lần lượt có tin tức truyền đến, một chút Thiên Hải gia thế hệ trẻ đệ tử không có nghe mệnh lệnh, kiên trì xuất binh, bị lực lượng của Gia chủ cực kỳ lãnh khốc trấn áp.
Mấy vị đường đệ của hắn, lúc này hẳn là đã bị chế phục, thậm chí bị giết chết.
Đệ đệ ruột của hắn ngay mới vừa rồi, ở trước mắt của hắn, bị phụ thân của hắn, chém đứt một cánh tay.
Tại sao?
Hắn ngẩng đầu lên, nhìn cha của mình, thanh âm khẽ run nói: Tại sao phải làm như vậy?
Tại sao cái gì?
Ở trong hành lang trống trải, cái ghế này càng phá lệ cô đơn, Thiên Hải Thừa Vũ ngồi trong ghế, cũng lộ vẻ rất cô đơn, nhưng điều này cũng không thể làm cho ánh mắt của hắn có bất kỳ biến hóa.
Hắn nhìn con của mình, mặt không chút thay đổi hỏi: Ngươi rốt cuộc muốn biết cái gì?
Ta muốn biết rất nhiều chuyện!
Thiên Hải Thắng Tuyết tức giận lớn tiếng hô lên: Ngươi rốt cuộc muốn làm cái gì!
Trải qua trấn áp rung chuyển cùng máu tanh đêm qua, lúc này nơi đây đã không có bất luận kẻ nào, chỉ có phụ tử bọn họ, cô đơn đến mức làm lòng người sợ hãi.
/1191
|