Trần Quan Tùng tư lịch vô cùng lão, rất giỏi ẩn nhẫn ở trong Đại Chu quân đội, được Thánh Hậu nương nương rất tín nhiệm, chấp chưởng Trích Tinh học viện nhiều năm, ở trong quân có rất nhiều môn sinh đệ tử, thực lực cảnh giới lại càng sâu không lường được, đã sớm đạt tới nửa bước thần thánh, ở trận mưu phản đầu thu này đóng vai trò cực kỳ trọng yếu, nếu như không có gì ngoài ý muốn, sau đó, hắn tất nhiên sẽ trở thành nhân vật lãnh tụ của Đại Chu quân đội, cùng Thương Hành Chu đi lên đỉnh cao quyền lực, hơn nữa sẽ trở thành thống soái Đại Chu quân đội Bắc Phạt Ma tộc.
Nhưng mà, ngay khi thắng lợi gần ngay trước mắt, hắn đã chết.
Hắn chết vô cùng thảm, bị thiên phượng chân hỏa đốt cháy , hơn nữa không phải lập tức chết đi, mà bị đốt thời gian rất lâu mới ngừng thở.
Trước khi chết, hắn đã trải qua hành hạ thống khổ nhất trên nhân thế.
Bởi vì đây là sự báo thù của Thiên Hải Thánh Hậu.
Ở trước lúc nàng rời khỏi thế giới này, nàng muốn báo thù cho chính mình trước.
Đồng thời, cũng là báo thù cho thuộc hạ đến chết vẫn tận trung với mình.
Nàng phất ống tay áo, đem thi thể Thiên Chùy thần tướng hóa thành một mảnh ngọn lửa, cho hắn vinh quang theo mình trở về Tinh hải.
Sau đó, nàng đi xa vạn dặm, lần nữa che phủ tinh không, đặt chân nước suối, một chưởng vỗ xuống tên tăng lữ kia.
Vô số tinh quang theo bàn tay nàng rơi xuống, cũng không trầm trọng , nhưng vô cùng huyền diệu, căn bản không cách nào tránh né.
Tăng lữ lật bàn tay lên nghênh đón, sương mù dày đặc sau núi từ cô phong gào thét mà đến, theo chưởng thế mà tụ.
Song chưởng gặp nhau, tăng lữ đã hiểu được tâm ý của nàng, hỏi: Ngay cả hạt giống cũng không để lại hay sao?
Trẫm tự có truyền thừa. Thiên Hải Thánh Hậu nói.
Tăng lữ cho rằng nàng nói tới Từ Hữu Dung.
Thật ra thì không phải vậy, hoặc nói chính xác hơn là không chỉ như vậy.
Ngài thật sự là một người rất giỏi.
Tăng lữ nhìn Thiên Hải Thánh Hậu nói, đôi mắt bắt đầu chảy máu.
Đây là lần đầu tiên hắn biểu đạt cảm xúc kính sợ đối với Thiên Hải Thánh Hậu.
Sau đó thân thể của hắn chợt thành hư vô, hóa thành vô số quang phiến vỡ vụn, theo Vân mộ mà tan biến.
Ở một thế giới khác cách xa ngàn vạn dặm, trong sa mạc tràn đầy như ngọc, có một cái tế đàn thật lớn.
Tên tăng lữ kia khoanh chân ngồi ở trên tế đàn.
Mấy chục vạn tín đồ quỳ gối trong sa mạc bốn phía tế đàn, giơ tay nhảy múa tế thiên, vô cùng thành kính, như si như say, như điên như dại.
Bỗng nhiên, một đạo lực lượng tinh thần đến từ đại lục khác, bao phủ toàn bộ thế giới, chèn ép xuống mặt đất.
Tên tăng lữ kia mở mắt, con ngươi tràn ngập tối tăm, hai dòng máu tươi từ khóe mắt tràn ra, sau đó cả người bắt đầu chảy máu.
Hơn mười tên tế ti bốn phía tế đàn nổ tung mà chết, các tín đồ phát sinh tiếng kêu hoảng sợ, bắt đầu khóc la.
Không biết có bao nhiêu người chết, sa mạc cũng đã bị nhuộm đỏ.
...
...
Ở thời khắc cuối cùng của nhân sinh, Thiên Hải Thánh Hậu không như tưởng tượng của rất nhiều người, đem sinh mệnh cuối cùng hóa thành lực lượng cuồng bạo nhất, đi đánh chết những người mà nàng muốn đánh chết.
Giáo Hoàng đặt bồn thanh diệp xuống, nàng không xuất thủ.
Hãn Thanh bỏ qua chống cự, nàng không xuất thủ.
Thiên Hải gia trang viên vẫn an tĩnh, nàng không xuất thủ.
Nàng một thương phá hủy Lăng Yên các, phẩy tay áo thiêu chết Trần Quan Tùng, sau đó thiêu đốt sinh mệnh cuối cùng, đánh tan tăng lữ.
Bởi vì tăng lữ kia đến từ Thánh Quang đại lục.
Cho đến rất nhiều năm sau, mọi người trên thế giới này mới bắt đầu giao thiệp với dị tộc trên Thánh Quang đại lục, mọi người mới minh bạch, cái đêm thu ấy, Thánh Hậu nương nương đánh tan hình chiếu của tên tăng lữ từ Thánh Quang đại lục tới, đến tột cùng ý vị thế nào, lại tranh thủ bao nhiêu thời gian cho những người sống trên thế giới này.
Thiên Hải Thánh Hậu dĩ nhiên không phải người tốt trong ý nghĩa phổ biến, càng chưa nói tới thánh hiền.
Sở dĩ ở thời khắc tối hậu nàng lựa chọn như vậy, là bởi vì những năm gần đây nàng vẫn luôn chuẩn bị làm chuyện này.
Mặc dù thế giới này đã phản bội nàng, nhưng nàng vẫn chấp nhất cho rằng, thế giới này là của nàng.
—— đây là thế giới của trẫm.
Nếu là thế giới của trẫm, dĩ nhiên phải do trẫm tới thủ hộ.
Bất kỳ cánh tay nào can đảm có ý đồ với thế giới của trẫm, cũng sẽ bị chém đứt.
Nàng nghĩ như vậy , cũng làm như vậy, hơn nữa đã làm được.
...
...
Làm được.
Làm xong.
Thiên Hải Thánh Hậu trở lại đỉnh Thiên Thư lăng.
Nàng đã xem xong thế giới của mình, hiện tại đã có thời gian nhàn hạ để có thể liếc mắt nhìn bên cạnh.
Trần Trường Sinh đang bên cạnh nàng.
Bắt đầu từ rất lâu trước, Trần Trường Sinh bị toàn bộ thế giới quên lãng, vẫn luôn bên cạnh nàng.
Hoặc là bởi vì cảm giác đồng bệnh tương liên, nàng không quên hắn vẫn luôn ở bên cạnh mình.
Từ lúc Hãn Thanh thần tướng ném Sương Dư thần thương đánh lén, đến cuộc nói chuyện kia, đến cuối cùng nàng đi dạo khắp thế giới của mình, thật ra mới chỉ một khoảng thời gian rất ngắn.
Hơn nữa thân thể của Trần Trường Sinh có chút cứng ngắc, cho nên vẫn vẫn duy trì tư thế lúc trước.
Đầu gối trái hơi cong, tay trái nắm lấy vỏ kiếm Tàng Phong, tay phải nắm lấy chuôi Vô Cấu kiếm.
Không có ai chú ý tới hình ảnh này.
Ở thời điểm ban đầu, Sương Dư thần thương đi tới đỉnh Thiên Thư lăng, hắn đã bày ra tư thế như vậy.
Thiên Hải Thánh Hậu khi đó, tất cả thân đạo hồn đều không có ở đây, không có ai thủ hộ.
Sương Dư thần thương tới.
Hắn cũng không hề nghĩ tới lập trường, cũng không quan tâm tới vấn đề mẫu tử, hắn theo bản năng cầm kiếm, muốn thay nàng ngăn trở một thương này.
Hắn trọng thương chưa lành, cực kỳ suy yếu, nhưng trong vỏ kiếm còn có mấy ngàn thanh danh kiếm, hắn còn có một chuỗi thạch châu.
Nhưng, đó là Sương Dư thần thương.
Đó là Hãn Thanh thần thương.
Hắn căn bản không còn kịp ứng đối, thiết thương đã như một tia chớp đâm xuyên qua thân thể của Thiên Hải Thánh Hậu.
Hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn hình ảnh này, không làm được bất cứ điều gì.
Kiếm không đến được, chỉ có tâm ý có thể đến.
Ngươi muốn cứu trẫm ư?
Thiên Hải Thánh Hậu khẽ nhíu mày.
Trần Trường Sinh không biết nên nói điều gì.
Chỉ bằng ngươi ư? Thiên Hải Thánh Hậu nhìn hắn cười nhạo nói.
Sau một khắc, cánh phượng màu đen tan biến trong gió đêm.
Bỗng nhiên, nụ cười trên mặt nàng tan biến, sau đó ngã về phía sau.
Trần Trường Sinh nhào tới phía trước, đem nàng ôm vào trong lòng.
Thiên Hải Thánh Hậu nhìn tinh thần đầy trời, trên mặt toát ra thần sắc ghét cay ghét đắng, tựa như cảm thấy nó quá chói mắt .
Hắn ôm nàng xoay người nửa vòng, đem tinh quang chắn ở phía sau.
Tựa như mấy năm trước, bọn họ lần đầu tiên gặp gỡ.
Lúc ấy trong hoàng cung, ở bên hồ nước, ở thời điểm con tùng thử chạy qua, hắn ôm lấy nàng, quay người nửa vòng, đem chậu hoa không rơi xuống ngăn ở phía sau.
Trong bầu trời đêm lần nữa đổ mưa, tí ta tí tách.
Rõ ràng tinh thần đầy trời.
Nơi xa chân trời mơ hồ có thể thấy ánh sáng vô cùng mờ nhạt, nhưng đỉnh Thiên Thư lăng lại vô cùng hắc ám.
Một đêm dài dòng sắp sửa qua đi, ánh bình minh sắp đã tới.
Trần Trường Sinh có thể cảm giác được khí tức phía dưới Thiên Thư lăng, biết sư phụ đã tới.
Ta dẫn ngươi đi. Hắn nói với nàng.
Ngươi có thể mang trẫm đi nơi nào? Chu viên ư? Nàng nhìn hắn giễu cợt nói.
Trần Trường Sinh lúc này mới biết, thì ra nương nương đã biết mọi chuyện.
Trẫm sẽ không đi địa phương quỷ quái không thấy ánh mặt trời kia.
Thiên Hải Thánh Hậu nhìn nắng sớm ở phương đông, hờ hững nói: Nơi này rất tốt.
Nhưng mà, ngay khi thắng lợi gần ngay trước mắt, hắn đã chết.
Hắn chết vô cùng thảm, bị thiên phượng chân hỏa đốt cháy , hơn nữa không phải lập tức chết đi, mà bị đốt thời gian rất lâu mới ngừng thở.
Trước khi chết, hắn đã trải qua hành hạ thống khổ nhất trên nhân thế.
Bởi vì đây là sự báo thù của Thiên Hải Thánh Hậu.
Ở trước lúc nàng rời khỏi thế giới này, nàng muốn báo thù cho chính mình trước.
Đồng thời, cũng là báo thù cho thuộc hạ đến chết vẫn tận trung với mình.
Nàng phất ống tay áo, đem thi thể Thiên Chùy thần tướng hóa thành một mảnh ngọn lửa, cho hắn vinh quang theo mình trở về Tinh hải.
Sau đó, nàng đi xa vạn dặm, lần nữa che phủ tinh không, đặt chân nước suối, một chưởng vỗ xuống tên tăng lữ kia.
Vô số tinh quang theo bàn tay nàng rơi xuống, cũng không trầm trọng , nhưng vô cùng huyền diệu, căn bản không cách nào tránh né.
Tăng lữ lật bàn tay lên nghênh đón, sương mù dày đặc sau núi từ cô phong gào thét mà đến, theo chưởng thế mà tụ.
Song chưởng gặp nhau, tăng lữ đã hiểu được tâm ý của nàng, hỏi: Ngay cả hạt giống cũng không để lại hay sao?
Trẫm tự có truyền thừa. Thiên Hải Thánh Hậu nói.
Tăng lữ cho rằng nàng nói tới Từ Hữu Dung.
Thật ra thì không phải vậy, hoặc nói chính xác hơn là không chỉ như vậy.
Ngài thật sự là một người rất giỏi.
Tăng lữ nhìn Thiên Hải Thánh Hậu nói, đôi mắt bắt đầu chảy máu.
Đây là lần đầu tiên hắn biểu đạt cảm xúc kính sợ đối với Thiên Hải Thánh Hậu.
Sau đó thân thể của hắn chợt thành hư vô, hóa thành vô số quang phiến vỡ vụn, theo Vân mộ mà tan biến.
Ở một thế giới khác cách xa ngàn vạn dặm, trong sa mạc tràn đầy như ngọc, có một cái tế đàn thật lớn.
Tên tăng lữ kia khoanh chân ngồi ở trên tế đàn.
Mấy chục vạn tín đồ quỳ gối trong sa mạc bốn phía tế đàn, giơ tay nhảy múa tế thiên, vô cùng thành kính, như si như say, như điên như dại.
Bỗng nhiên, một đạo lực lượng tinh thần đến từ đại lục khác, bao phủ toàn bộ thế giới, chèn ép xuống mặt đất.
Tên tăng lữ kia mở mắt, con ngươi tràn ngập tối tăm, hai dòng máu tươi từ khóe mắt tràn ra, sau đó cả người bắt đầu chảy máu.
Hơn mười tên tế ti bốn phía tế đàn nổ tung mà chết, các tín đồ phát sinh tiếng kêu hoảng sợ, bắt đầu khóc la.
Không biết có bao nhiêu người chết, sa mạc cũng đã bị nhuộm đỏ.
...
...
Ở thời khắc cuối cùng của nhân sinh, Thiên Hải Thánh Hậu không như tưởng tượng của rất nhiều người, đem sinh mệnh cuối cùng hóa thành lực lượng cuồng bạo nhất, đi đánh chết những người mà nàng muốn đánh chết.
Giáo Hoàng đặt bồn thanh diệp xuống, nàng không xuất thủ.
Hãn Thanh bỏ qua chống cự, nàng không xuất thủ.
Thiên Hải gia trang viên vẫn an tĩnh, nàng không xuất thủ.
Nàng một thương phá hủy Lăng Yên các, phẩy tay áo thiêu chết Trần Quan Tùng, sau đó thiêu đốt sinh mệnh cuối cùng, đánh tan tăng lữ.
Bởi vì tăng lữ kia đến từ Thánh Quang đại lục.
Cho đến rất nhiều năm sau, mọi người trên thế giới này mới bắt đầu giao thiệp với dị tộc trên Thánh Quang đại lục, mọi người mới minh bạch, cái đêm thu ấy, Thánh Hậu nương nương đánh tan hình chiếu của tên tăng lữ từ Thánh Quang đại lục tới, đến tột cùng ý vị thế nào, lại tranh thủ bao nhiêu thời gian cho những người sống trên thế giới này.
Thiên Hải Thánh Hậu dĩ nhiên không phải người tốt trong ý nghĩa phổ biến, càng chưa nói tới thánh hiền.
Sở dĩ ở thời khắc tối hậu nàng lựa chọn như vậy, là bởi vì những năm gần đây nàng vẫn luôn chuẩn bị làm chuyện này.
Mặc dù thế giới này đã phản bội nàng, nhưng nàng vẫn chấp nhất cho rằng, thế giới này là của nàng.
—— đây là thế giới của trẫm.
Nếu là thế giới của trẫm, dĩ nhiên phải do trẫm tới thủ hộ.
Bất kỳ cánh tay nào can đảm có ý đồ với thế giới của trẫm, cũng sẽ bị chém đứt.
Nàng nghĩ như vậy , cũng làm như vậy, hơn nữa đã làm được.
...
...
Làm được.
Làm xong.
Thiên Hải Thánh Hậu trở lại đỉnh Thiên Thư lăng.
Nàng đã xem xong thế giới của mình, hiện tại đã có thời gian nhàn hạ để có thể liếc mắt nhìn bên cạnh.
Trần Trường Sinh đang bên cạnh nàng.
Bắt đầu từ rất lâu trước, Trần Trường Sinh bị toàn bộ thế giới quên lãng, vẫn luôn bên cạnh nàng.
Hoặc là bởi vì cảm giác đồng bệnh tương liên, nàng không quên hắn vẫn luôn ở bên cạnh mình.
Từ lúc Hãn Thanh thần tướng ném Sương Dư thần thương đánh lén, đến cuộc nói chuyện kia, đến cuối cùng nàng đi dạo khắp thế giới của mình, thật ra mới chỉ một khoảng thời gian rất ngắn.
Hơn nữa thân thể của Trần Trường Sinh có chút cứng ngắc, cho nên vẫn vẫn duy trì tư thế lúc trước.
Đầu gối trái hơi cong, tay trái nắm lấy vỏ kiếm Tàng Phong, tay phải nắm lấy chuôi Vô Cấu kiếm.
Không có ai chú ý tới hình ảnh này.
Ở thời điểm ban đầu, Sương Dư thần thương đi tới đỉnh Thiên Thư lăng, hắn đã bày ra tư thế như vậy.
Thiên Hải Thánh Hậu khi đó, tất cả thân đạo hồn đều không có ở đây, không có ai thủ hộ.
Sương Dư thần thương tới.
Hắn cũng không hề nghĩ tới lập trường, cũng không quan tâm tới vấn đề mẫu tử, hắn theo bản năng cầm kiếm, muốn thay nàng ngăn trở một thương này.
Hắn trọng thương chưa lành, cực kỳ suy yếu, nhưng trong vỏ kiếm còn có mấy ngàn thanh danh kiếm, hắn còn có một chuỗi thạch châu.
Nhưng, đó là Sương Dư thần thương.
Đó là Hãn Thanh thần thương.
Hắn căn bản không còn kịp ứng đối, thiết thương đã như một tia chớp đâm xuyên qua thân thể của Thiên Hải Thánh Hậu.
Hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn hình ảnh này, không làm được bất cứ điều gì.
Kiếm không đến được, chỉ có tâm ý có thể đến.
Ngươi muốn cứu trẫm ư?
Thiên Hải Thánh Hậu khẽ nhíu mày.
Trần Trường Sinh không biết nên nói điều gì.
Chỉ bằng ngươi ư? Thiên Hải Thánh Hậu nhìn hắn cười nhạo nói.
Sau một khắc, cánh phượng màu đen tan biến trong gió đêm.
Bỗng nhiên, nụ cười trên mặt nàng tan biến, sau đó ngã về phía sau.
Trần Trường Sinh nhào tới phía trước, đem nàng ôm vào trong lòng.
Thiên Hải Thánh Hậu nhìn tinh thần đầy trời, trên mặt toát ra thần sắc ghét cay ghét đắng, tựa như cảm thấy nó quá chói mắt .
Hắn ôm nàng xoay người nửa vòng, đem tinh quang chắn ở phía sau.
Tựa như mấy năm trước, bọn họ lần đầu tiên gặp gỡ.
Lúc ấy trong hoàng cung, ở bên hồ nước, ở thời điểm con tùng thử chạy qua, hắn ôm lấy nàng, quay người nửa vòng, đem chậu hoa không rơi xuống ngăn ở phía sau.
Trong bầu trời đêm lần nữa đổ mưa, tí ta tí tách.
Rõ ràng tinh thần đầy trời.
Nơi xa chân trời mơ hồ có thể thấy ánh sáng vô cùng mờ nhạt, nhưng đỉnh Thiên Thư lăng lại vô cùng hắc ám.
Một đêm dài dòng sắp sửa qua đi, ánh bình minh sắp đã tới.
Trần Trường Sinh có thể cảm giác được khí tức phía dưới Thiên Thư lăng, biết sư phụ đã tới.
Ta dẫn ngươi đi. Hắn nói với nàng.
Ngươi có thể mang trẫm đi nơi nào? Chu viên ư? Nàng nhìn hắn giễu cợt nói.
Trần Trường Sinh lúc này mới biết, thì ra nương nương đã biết mọi chuyện.
Trẫm sẽ không đi địa phương quỷ quái không thấy ánh mặt trời kia.
Thiên Hải Thánh Hậu nhìn nắng sớm ở phương đông, hờ hững nói: Nơi này rất tốt.
/1191
|