Sau khi Trần Trường Sinh nói ra bốn chữ này, tuyên chỉ tự nhiên không cách nào tiếp tục tiến hành.
Lâm lão công công lẳng lặng nhìn hắn, nói: Ngươi cảm thấy ta không dám giết ngươi ư?
Trần Trường Sinh nói: Tân quân lên ngôi ngày thứ ba, phái người giết chết Giáo Hoàng tương lai, sẽ ghi lại như vậy trên sử sách ư.
Lâm lão công công vẫn lặng yên nhìn hắn, dùng thanh âm bình tĩnh nói: Ngươi là sư đệ mà Bệ Hạ thương yêu, ở Quốc Giáo cũng có rất nhiều người ủng hộ, đúng như ngươi nói, nếu như ta thật sự giết ngươi, Bệ Hạ sẽ bi thương, kinh đô sẽ đại loạn, để trấn an chuyện này, để cho lịch sử một câu trả lời thỏa đáng, nói vậy ta cũng sẽ được ban cho cái chết.
Trần Trường Sinh nói: Nhưng ngươi vẫn sẽ giết ta.
Lâm lão công công vẻ mặt hờ hững nói: Bởi vì ngươi đã biểu đạt thái độ của mình, ta cảm thấy ngươi rất nguy hiểm, nếu ngươi đã không chịu xưng thần, chỉ có thể chết mà thôi, Bệ Hạ lên ngôi, cần kinh sợ thiên hạ, bất kỳ người nào còn tưởng niệm tới Yêu Hậu đều phải chết, bất kể là ai, về phần kết cục của cá nhân ta cũng không quan trọng... Bởi vì ta là một kẻ ngu trung.
Ngu, cũng không ý nghĩa là ngươi không để ý tới quyền lực, lại càng không phải là ngươi không cần được tôn trọng.
Trần Trường Sinh ở bên cửa sổ xoay người, thu quang trong trẻo lạnh lùng rơi vào trên viện phục, cùng tinh quang rất tương tự.
Hắn rút kiếm, đảo ngược cắm vào vỏ kiếm.
Tay của hắn rất ổn định, hô hấp cũng giống như vậy, thanh âm cũng như thế: Sư phụ ta lúc này đang ở Ly cung ư?
Lâm lão công công khẽ nhíu mày, không ngờ hắn còn có thể giữ vững tỉnh táo.
Ngươi đã từng suy nghĩ tới việc, ba ngày trước ở Thiên Thư lăng, tại sao hắn không giết ta, cũng không tới Quốc Giáo học viện để gặp ta?
Trần Trường Sinh nhìn Lâm lão công công nói: Bởi vì hắn không dám gặp ta, hơn nữa hắn không dám chắc có thể giết chết ta một cách lặng yên không tiếng động.
...
...
Hắn là do ta một tay nuôi lớn, ta mở miệng nói muốn hắn chết, hắn nên đàng hoàng mà chết, đây mới là bổn phận.
Trong tòa cung điện thanh u nhất tại Ly cung, một thanh âm trong trẻo lạnh lùng như thu ý đang quanh quẩn.
Nếu như đây là bổn phận, vì sao sư huynh ngươi không dám đi Quốc Giáo học viện gặp hắn?
Thanh âm Giáo Hoàng cũng vang lên.
Tại sao ta không dám gặp chứ? Chẳng qua ta không muốn mà thôi, hắn u mê ngu xuẩn nghĩ mãi không thông, gặp ta sẽ nói những lời nhảm nhí, chỉ làm ta tức giận mà thôi.
Thương Hành Chu hiện tại đã không tầm thường giống hai mươi năm quá khứ, vẫn mặc đạo bào, nhưng đã không có ai dám coi hắn là một trung niên đạo nhân bình thường cả.
Hắn đầu đầy tóc đen, trên mái tóc thỉnh thoảng có thể thấy điểm điểm nhuốm màu sương, dung nhan tuấn mỹ, da thịt trơn mềm như mới sinh ra, thần thái bình tĩnh mà hờ hững, văn nhã làm lòng người than thở, rõ ràng so với Giáo Hoàng còn nhiều tuổi hơn, nhưng nhìn lại như cũ vô cùng trẻ tuổi, trong thân thể tựa như tràn đầy vô cùng vô tận tinh lực.
Giáo Hoàng nhìn hắn bình tĩnh nói: Thật không? Vậy sư huynh ngươi tới gặp ta làm gì? Không sợ ta nói những lời nhảm nhí làm cho ngươi tức giận ư?
Thương Hành Chu nói: Ta tới gặp ngươi là muốn bàn về truyền thừa trong giáo chúng ta.
Giáo Hoàng nói: Cây trượng kia ư?
Thương Hành Chu nói: Không sai.
Giáo Hoàng xác định ý tứ của hắn, trầm mặc một lát mới hỏi: Vì sao?
Thương Hành Chu bình tĩnh nói: Thiên Hải đã chết, giữ hắn lại có tác dụng gì?
Giáo Hoàng chậm rãi lắc đầu, nói: Hắn thuở nhỏ đọc một lượt Tam Thiên Đạo Tàng, thiên phú tu đạo thật tốt, phẩm hạnh càng không có điểm nào chê trách được.
Thương Hành Chu lẳng lặng nhìn hắn, nói: Sư đệ ngươi ắt hẳn cũng rất rõ ràng, Quốc Giáo truyền thừa từ trước đến giờ không liên quan tới thiên phú, nếu không năm đó làm sao lại đến phiên ngươi kế vị?
Quốc Giáo truyền thừa, quan trọng nhất là suy tính làm thế nào có thể để cho Quốc Giáo tồn tại thiên thu muôn đời, quả thật không liên quan tới thiên phú của người được chọn, chỉ tương quan cùng ích lợi.
Năm đó, thời điểm Ly cung lựa chọn Giáo Hoàng đời sau, Thương Hành Chu cảnh giới thực lực dường như thắng một bậc, thủ đoạn tâm chí lại càng hơn xa, cũng bởi vì suy nghĩ về phương diện này, chủ động rút lui khỏi cạnh tranh.
Ngàn năm trước như thế, năm đó đã như thế, hiện tại làm sao có thể có ngoại lệ?
Nghĩ tới chuyện năm đó, Giáo Hoàng trầm mặc thời gian rất lâu, bỗng nhiên nói: Huyết mạch của hắn rõ ràng đến từ di tộc.
Nếu không nói thiên phú và đạo tâm, chỉ nói ích lợi, cũng chỉ cần suy nghĩ đến thế.
Không sai, ta từng hứa với tên tăng lữ kia, chỉ cần đại sự thành công, Trần Trường Sinh làm đại biểu của di tộc, kế nhiệm chức vị Giáo Hoàng, bọn họ sẽ từ bỏ tranh đoạt ngôi vị hoàng đế.
Thương Hành Chu mặt không chút thay đổi nói: Nhưng đêm đó, Thiên Hải chém vỡ ý niệm của hắn, hủy diệt lối đi mà di tộc dùng mấy trăm năm thời gian mới đả thông , cho dù hắn chiếm được truyền thừa của Thánh Quang đại lục, muốn một lần nữa đánh vỡ tinh bích, ít nhất còn cần mấy chục năm, đã như vậy, tại sao ta lại phải thực thi lời hứa, để cho tiểu tử vô dụng kia làm Giáo Hoàng chứ?
Nghe lời này, vẻ mặt Giáo Hoàng không có biến hóa, lạnh nhạt hỏi: Vậy ngươi muốn để ai làm Giáo Hoàng?
Thương Hành Chu không nói gì, phất tay.
Tiếng vỗ tay trong trẻo vang vọng trong cung điện u tĩnh.
Một lát sau, cùng với tiếng bước chân vô cùng nhẹ, một thiếu nữ từ ngoài điện đi đến.
Đêm hôm đó, thiếu nữ này từng xuất hiện trước Thiên Thư lăng.
Dáng vẻ của nàng vô cùng thanh tú, rất xinh đẹp, rất khả ái, thần sắc lại mang theo quý khí cùng ngạo khí không cách nào che giấu.
Mục Tửu Thi, một trong Quốc Giáo lục cự đầu trẻ tuổi mà thần bí nhất, ngay cả thái độ của Thiên Hải Thánh Hậu đối với nàng cũng không giống người thường.
Giáo Hoàng nhìn nàng xuất hiện, tựa như không cảm thấy bất ngờ, hỏi: Ngươi xác nhận nhất định phải làm Giáo Hoàng ư?
Mục Tửu Thi cười nói: Ta là một người rất tỉnh táo, không có lòng tin cùng Từ Hữu Dung tranh đoạt hảo cảm của Nam nhân, cho nên ta sẽ không tới Nam Khê trai để làm Thánh Nữ.
Nàng cười vô cùng thoải mái đại khí, cũng có thể nói rất kiêu ngạo khí phách.
Nhưng Trần Trường Sinh không phải là gì, tại sao ta phải để cho hắn làm Giáo Hoàng chứ?
Giáo Hoàng Bệ Hạ mỉm cười nhìn nàng, không nói gì.
Nụ cười của Mục Tửu Thi càng sâu hơn, không giống như nụ cười mà thiếu nữ ở tuổi của nàng nên có.
Lời nói của nàng cũng sâu hơn, giống như chữ viết khắc vào trên gỗ, cũng không phải những lời nên nói với Giáo Hoàng Bệ Hạ.
Không phải ngài nói... sắp sửa chết ư? Nàng nhìn Giáo Hoàng Bệ Hạ cười nói: Cho dù hiện tại ngài không muốn ta làm Giáo Hoàng, sau khi chết cũng không có cách nào ngăn cản, sao không để hiện tại dứt khoát một chút, tương lai ta làm Giáo Hoàng, cảm động ân tình của ngài, tự nhiên sẽ cho Trần Trường Sinh một con đường sống.
Đêm đó ở trước Thiên Thư lăng, Thiên Hải Thánh Hậu hỏi nguyên do của Giáo Hoàng, Giáo Hoàng đưa ra lý do rất rõ ràng —— hắn già rồi, sắp chết.
Đây là sự thật, nhưng Mục Tửu Thi nói những lời này, không phải là trực tiếp, mà là vô lễ.
Thương Hành Chu giơ tay lên, ý bảo nàng không cần nói nữa, nhìn Giáo Hoàng nói: Hai chuyện mà nửa đời sau ta muốn làm, đã làm xong một chuyện.
Một chuyện này, tự nhiên là Thiên Hải Thánh Hậu đã chết.
Ta muốn làm chuyện thứ hai, sư đệ ngươi cũng rất rõ ràng, đó chính là tiêu diệt Ma tộc, hoàn thành di chí của Thái Tông Bệ Hạ . Ngươi cũng là đồng ý điểm này, mới có thể cùng ta liên thủ, ngươi cũng rõ ràng, muốn tiêu diệt Ma tộc, chúng ta cần đoàn kết tất cả lực lượng có thể đoàn kết, Thái Tông Bệ Hạ hoàn thành liên minh giữa Yêu tộc cùng Nhân tộc, Thiên Hải cùng ngươi đã hoàn thành nam bắc hợp lưu, kế tiếp dĩ nhiên là đến hợp bích, cho nên nhiều năm trước, ngươi đã bắt đầu bồi dưỡng Mục Tửu Thi, thời điểm nàng năm tuổi, lại đem vị trí Tuyên Văn điện đại chủ giáo để lại cho nàng, như vậy vì sao không thể để cho nàng làm Giáo Hoàng?
Giáo Hoàng muốn nói điều gì đó.
Thương Hành Chu nói: Ta biết, trước kia chưa từng xuất hiện tiền lệ nữ tử đảm nhiệm Giáo Hoàng, nhưng năm đó ngươi có thể ủng hộ Thiên Hải đi lên bảo vị Đại Chu Hoàng Đế, nên cũng có thể ủng hộ nàng, sư đệ ngươi không được quên, nàng đại biểu cho cả Đại Tây Châu, vị trí Tuyên Văn điện đại chủ giáo là không đủ, chúng ta phải trả giá nhiều hơn, mới có thể thấy thời đại Nhân tộc chân chính thống nhất.
Giáo Hoàng trầm mặc thời gian rất lâu, đeo thần miện, mặc thần bào, hướng mặt thạch bích sâu trong điện đi tới.
Thạch bích dần dần tách ra, ánh sáng thánh khiết từ bên trong tán khắp, chiếu vào trên mặt Mục Tửu Thi, nụ cười ngạo nhiên như vậy.
Thương Hành Chu nhìn nàng một cái.
Mục Tửu Thi tiến lên, đỡ cánh tay của Giáo Hoàng.
Giáo Hoàng dừng bước, nhìn nàng một cái.
Nàng mang theo nụ cười ngọt ngào nhìn lại, không có ý tứ buông ra.
Giáo Hoàng không nói gì, hướng bên kia thạch bích đi tới.
Bên kia là Quang Minh chánh điện.
Mấy trăm chủ giáo ở trong điện an tĩnh chờ đợi .
Mấy vạn giáo sĩ cùng thầy trò còn có kỵ binh ở ngoài điện đang đợi.
Giáo Hoàng đi tới nơi quang minh rực rỡ nhất.
Mục Tửu Thi đứng ở bên cạnh hắn.
Thấy hình ảnh này, vô cùng nhiều Quốc Giáo đại nhân vật bao gồm cả Án Lâm, Trang Chi Hoán ở bên trong, trên mặt cũng lộ ra thần sắc khiếp sợ.
Mao Thu Vũ lẳng lặng đứng ở phía trước nhất, vẻ mặt không thay đổi.
Giáo Hoàng nhìn đám người, nói: Ta có một chuyện cần tuyên bố.
Lâm lão công công lẳng lặng nhìn hắn, nói: Ngươi cảm thấy ta không dám giết ngươi ư?
Trần Trường Sinh nói: Tân quân lên ngôi ngày thứ ba, phái người giết chết Giáo Hoàng tương lai, sẽ ghi lại như vậy trên sử sách ư.
Lâm lão công công vẫn lặng yên nhìn hắn, dùng thanh âm bình tĩnh nói: Ngươi là sư đệ mà Bệ Hạ thương yêu, ở Quốc Giáo cũng có rất nhiều người ủng hộ, đúng như ngươi nói, nếu như ta thật sự giết ngươi, Bệ Hạ sẽ bi thương, kinh đô sẽ đại loạn, để trấn an chuyện này, để cho lịch sử một câu trả lời thỏa đáng, nói vậy ta cũng sẽ được ban cho cái chết.
Trần Trường Sinh nói: Nhưng ngươi vẫn sẽ giết ta.
Lâm lão công công vẻ mặt hờ hững nói: Bởi vì ngươi đã biểu đạt thái độ của mình, ta cảm thấy ngươi rất nguy hiểm, nếu ngươi đã không chịu xưng thần, chỉ có thể chết mà thôi, Bệ Hạ lên ngôi, cần kinh sợ thiên hạ, bất kỳ người nào còn tưởng niệm tới Yêu Hậu đều phải chết, bất kể là ai, về phần kết cục của cá nhân ta cũng không quan trọng... Bởi vì ta là một kẻ ngu trung.
Ngu, cũng không ý nghĩa là ngươi không để ý tới quyền lực, lại càng không phải là ngươi không cần được tôn trọng.
Trần Trường Sinh ở bên cửa sổ xoay người, thu quang trong trẻo lạnh lùng rơi vào trên viện phục, cùng tinh quang rất tương tự.
Hắn rút kiếm, đảo ngược cắm vào vỏ kiếm.
Tay của hắn rất ổn định, hô hấp cũng giống như vậy, thanh âm cũng như thế: Sư phụ ta lúc này đang ở Ly cung ư?
Lâm lão công công khẽ nhíu mày, không ngờ hắn còn có thể giữ vững tỉnh táo.
Ngươi đã từng suy nghĩ tới việc, ba ngày trước ở Thiên Thư lăng, tại sao hắn không giết ta, cũng không tới Quốc Giáo học viện để gặp ta?
Trần Trường Sinh nhìn Lâm lão công công nói: Bởi vì hắn không dám gặp ta, hơn nữa hắn không dám chắc có thể giết chết ta một cách lặng yên không tiếng động.
...
...
Hắn là do ta một tay nuôi lớn, ta mở miệng nói muốn hắn chết, hắn nên đàng hoàng mà chết, đây mới là bổn phận.
Trong tòa cung điện thanh u nhất tại Ly cung, một thanh âm trong trẻo lạnh lùng như thu ý đang quanh quẩn.
Nếu như đây là bổn phận, vì sao sư huynh ngươi không dám đi Quốc Giáo học viện gặp hắn?
Thanh âm Giáo Hoàng cũng vang lên.
Tại sao ta không dám gặp chứ? Chẳng qua ta không muốn mà thôi, hắn u mê ngu xuẩn nghĩ mãi không thông, gặp ta sẽ nói những lời nhảm nhí, chỉ làm ta tức giận mà thôi.
Thương Hành Chu hiện tại đã không tầm thường giống hai mươi năm quá khứ, vẫn mặc đạo bào, nhưng đã không có ai dám coi hắn là một trung niên đạo nhân bình thường cả.
Hắn đầu đầy tóc đen, trên mái tóc thỉnh thoảng có thể thấy điểm điểm nhuốm màu sương, dung nhan tuấn mỹ, da thịt trơn mềm như mới sinh ra, thần thái bình tĩnh mà hờ hững, văn nhã làm lòng người than thở, rõ ràng so với Giáo Hoàng còn nhiều tuổi hơn, nhưng nhìn lại như cũ vô cùng trẻ tuổi, trong thân thể tựa như tràn đầy vô cùng vô tận tinh lực.
Giáo Hoàng nhìn hắn bình tĩnh nói: Thật không? Vậy sư huynh ngươi tới gặp ta làm gì? Không sợ ta nói những lời nhảm nhí làm cho ngươi tức giận ư?
Thương Hành Chu nói: Ta tới gặp ngươi là muốn bàn về truyền thừa trong giáo chúng ta.
Giáo Hoàng nói: Cây trượng kia ư?
Thương Hành Chu nói: Không sai.
Giáo Hoàng xác định ý tứ của hắn, trầm mặc một lát mới hỏi: Vì sao?
Thương Hành Chu bình tĩnh nói: Thiên Hải đã chết, giữ hắn lại có tác dụng gì?
Giáo Hoàng chậm rãi lắc đầu, nói: Hắn thuở nhỏ đọc một lượt Tam Thiên Đạo Tàng, thiên phú tu đạo thật tốt, phẩm hạnh càng không có điểm nào chê trách được.
Thương Hành Chu lẳng lặng nhìn hắn, nói: Sư đệ ngươi ắt hẳn cũng rất rõ ràng, Quốc Giáo truyền thừa từ trước đến giờ không liên quan tới thiên phú, nếu không năm đó làm sao lại đến phiên ngươi kế vị?
Quốc Giáo truyền thừa, quan trọng nhất là suy tính làm thế nào có thể để cho Quốc Giáo tồn tại thiên thu muôn đời, quả thật không liên quan tới thiên phú của người được chọn, chỉ tương quan cùng ích lợi.
Năm đó, thời điểm Ly cung lựa chọn Giáo Hoàng đời sau, Thương Hành Chu cảnh giới thực lực dường như thắng một bậc, thủ đoạn tâm chí lại càng hơn xa, cũng bởi vì suy nghĩ về phương diện này, chủ động rút lui khỏi cạnh tranh.
Ngàn năm trước như thế, năm đó đã như thế, hiện tại làm sao có thể có ngoại lệ?
Nghĩ tới chuyện năm đó, Giáo Hoàng trầm mặc thời gian rất lâu, bỗng nhiên nói: Huyết mạch của hắn rõ ràng đến từ di tộc.
Nếu không nói thiên phú và đạo tâm, chỉ nói ích lợi, cũng chỉ cần suy nghĩ đến thế.
Không sai, ta từng hứa với tên tăng lữ kia, chỉ cần đại sự thành công, Trần Trường Sinh làm đại biểu của di tộc, kế nhiệm chức vị Giáo Hoàng, bọn họ sẽ từ bỏ tranh đoạt ngôi vị hoàng đế.
Thương Hành Chu mặt không chút thay đổi nói: Nhưng đêm đó, Thiên Hải chém vỡ ý niệm của hắn, hủy diệt lối đi mà di tộc dùng mấy trăm năm thời gian mới đả thông , cho dù hắn chiếm được truyền thừa của Thánh Quang đại lục, muốn một lần nữa đánh vỡ tinh bích, ít nhất còn cần mấy chục năm, đã như vậy, tại sao ta lại phải thực thi lời hứa, để cho tiểu tử vô dụng kia làm Giáo Hoàng chứ?
Nghe lời này, vẻ mặt Giáo Hoàng không có biến hóa, lạnh nhạt hỏi: Vậy ngươi muốn để ai làm Giáo Hoàng?
Thương Hành Chu không nói gì, phất tay.
Tiếng vỗ tay trong trẻo vang vọng trong cung điện u tĩnh.
Một lát sau, cùng với tiếng bước chân vô cùng nhẹ, một thiếu nữ từ ngoài điện đi đến.
Đêm hôm đó, thiếu nữ này từng xuất hiện trước Thiên Thư lăng.
Dáng vẻ của nàng vô cùng thanh tú, rất xinh đẹp, rất khả ái, thần sắc lại mang theo quý khí cùng ngạo khí không cách nào che giấu.
Mục Tửu Thi, một trong Quốc Giáo lục cự đầu trẻ tuổi mà thần bí nhất, ngay cả thái độ của Thiên Hải Thánh Hậu đối với nàng cũng không giống người thường.
Giáo Hoàng nhìn nàng xuất hiện, tựa như không cảm thấy bất ngờ, hỏi: Ngươi xác nhận nhất định phải làm Giáo Hoàng ư?
Mục Tửu Thi cười nói: Ta là một người rất tỉnh táo, không có lòng tin cùng Từ Hữu Dung tranh đoạt hảo cảm của Nam nhân, cho nên ta sẽ không tới Nam Khê trai để làm Thánh Nữ.
Nàng cười vô cùng thoải mái đại khí, cũng có thể nói rất kiêu ngạo khí phách.
Nhưng Trần Trường Sinh không phải là gì, tại sao ta phải để cho hắn làm Giáo Hoàng chứ?
Giáo Hoàng Bệ Hạ mỉm cười nhìn nàng, không nói gì.
Nụ cười của Mục Tửu Thi càng sâu hơn, không giống như nụ cười mà thiếu nữ ở tuổi của nàng nên có.
Lời nói của nàng cũng sâu hơn, giống như chữ viết khắc vào trên gỗ, cũng không phải những lời nên nói với Giáo Hoàng Bệ Hạ.
Không phải ngài nói... sắp sửa chết ư? Nàng nhìn Giáo Hoàng Bệ Hạ cười nói: Cho dù hiện tại ngài không muốn ta làm Giáo Hoàng, sau khi chết cũng không có cách nào ngăn cản, sao không để hiện tại dứt khoát một chút, tương lai ta làm Giáo Hoàng, cảm động ân tình của ngài, tự nhiên sẽ cho Trần Trường Sinh một con đường sống.
Đêm đó ở trước Thiên Thư lăng, Thiên Hải Thánh Hậu hỏi nguyên do của Giáo Hoàng, Giáo Hoàng đưa ra lý do rất rõ ràng —— hắn già rồi, sắp chết.
Đây là sự thật, nhưng Mục Tửu Thi nói những lời này, không phải là trực tiếp, mà là vô lễ.
Thương Hành Chu giơ tay lên, ý bảo nàng không cần nói nữa, nhìn Giáo Hoàng nói: Hai chuyện mà nửa đời sau ta muốn làm, đã làm xong một chuyện.
Một chuyện này, tự nhiên là Thiên Hải Thánh Hậu đã chết.
Ta muốn làm chuyện thứ hai, sư đệ ngươi cũng rất rõ ràng, đó chính là tiêu diệt Ma tộc, hoàn thành di chí của Thái Tông Bệ Hạ . Ngươi cũng là đồng ý điểm này, mới có thể cùng ta liên thủ, ngươi cũng rõ ràng, muốn tiêu diệt Ma tộc, chúng ta cần đoàn kết tất cả lực lượng có thể đoàn kết, Thái Tông Bệ Hạ hoàn thành liên minh giữa Yêu tộc cùng Nhân tộc, Thiên Hải cùng ngươi đã hoàn thành nam bắc hợp lưu, kế tiếp dĩ nhiên là đến hợp bích, cho nên nhiều năm trước, ngươi đã bắt đầu bồi dưỡng Mục Tửu Thi, thời điểm nàng năm tuổi, lại đem vị trí Tuyên Văn điện đại chủ giáo để lại cho nàng, như vậy vì sao không thể để cho nàng làm Giáo Hoàng?
Giáo Hoàng muốn nói điều gì đó.
Thương Hành Chu nói: Ta biết, trước kia chưa từng xuất hiện tiền lệ nữ tử đảm nhiệm Giáo Hoàng, nhưng năm đó ngươi có thể ủng hộ Thiên Hải đi lên bảo vị Đại Chu Hoàng Đế, nên cũng có thể ủng hộ nàng, sư đệ ngươi không được quên, nàng đại biểu cho cả Đại Tây Châu, vị trí Tuyên Văn điện đại chủ giáo là không đủ, chúng ta phải trả giá nhiều hơn, mới có thể thấy thời đại Nhân tộc chân chính thống nhất.
Giáo Hoàng trầm mặc thời gian rất lâu, đeo thần miện, mặc thần bào, hướng mặt thạch bích sâu trong điện đi tới.
Thạch bích dần dần tách ra, ánh sáng thánh khiết từ bên trong tán khắp, chiếu vào trên mặt Mục Tửu Thi, nụ cười ngạo nhiên như vậy.
Thương Hành Chu nhìn nàng một cái.
Mục Tửu Thi tiến lên, đỡ cánh tay của Giáo Hoàng.
Giáo Hoàng dừng bước, nhìn nàng một cái.
Nàng mang theo nụ cười ngọt ngào nhìn lại, không có ý tứ buông ra.
Giáo Hoàng không nói gì, hướng bên kia thạch bích đi tới.
Bên kia là Quang Minh chánh điện.
Mấy trăm chủ giáo ở trong điện an tĩnh chờ đợi .
Mấy vạn giáo sĩ cùng thầy trò còn có kỵ binh ở ngoài điện đang đợi.
Giáo Hoàng đi tới nơi quang minh rực rỡ nhất.
Mục Tửu Thi đứng ở bên cạnh hắn.
Thấy hình ảnh này, vô cùng nhiều Quốc Giáo đại nhân vật bao gồm cả Án Lâm, Trang Chi Hoán ở bên trong, trên mặt cũng lộ ra thần sắc khiếp sợ.
Mao Thu Vũ lẳng lặng đứng ở phía trước nhất, vẻ mặt không thay đổi.
Giáo Hoàng nhìn đám người, nói: Ta có một chuyện cần tuyên bố.
/1191
|