Mỗi người mới ra đời đều là đứa trẻ.
Giáo Hoàng cười dùng hai tay ra hiệu dài ngắn một chút: Nhưng mọi người sẽ lớn lên, có một số thứ chỉ cần chịu học, nhất định có thể học được.
Trần Trường Sinh đọc một lượt Đạo Tàng, vô luận kiếm đạo hay là các bản lãnh khác, từ trước đến giờ cũng là vừa học đã biết, thiên phú cùng ngộ tính cũng thật tốt, có cái gì mà hắn không học được ư?
Nghe Giáo Hoàng nói, hắn rất tự nhiên nhớ tới ba ngày sau khi Thiên Thư lăng chi bến, hắn cùng với Giáo Hoàng nói chuyện ở tàng thư lâu... Chẳng qua là sách vở trên thế gian mênh mông như biển, kiến thức dày đặc như tinh thần, điêu khắc, trồng trọt, trồng thuốc, may mặc, xây nhà, thứ cần học rất nhiều rất nhiều, cần gì nhất định phải học làm đại nhân vật như thế nào?
Không muốn học thì phải làm sao? Hắn nhìn Giáo Hoàng thật tình nói: Có phải điều này chứng minh, ta không phải là người thích hợp để làm Giáo Hoàng không?
Giáo Hoàng mỉm cười nói: Loại suy đoán này tự nhiên có đạo lý riêng, nhưng cho dù ngươi bây giờ không chịu học, chỉ cần an tĩnh một thời gian ngắn cũng tốt.
Trần Trường Sinh không trải qua bất kỳ suy tư, rất trực tiếp tỏ vẻ cự tuyệt: Ta không làm được, bởi vì chuyện này không thể nào là một thời gian ngắn, sư phụ cần ta phục tùng thực sự.
Giáo Hoàng lẳng lặng nhìn ánh mắt của hắn, hỏi: Ngươi không muốn, cho dù chỉ là tỏ vẻ bề ngoài ư?
Trong suy nghĩ của thế nhân hiện tại, thầy trò như cha con, là học sinh phục tùng sư trưởng là chuyện thiên kinh địa nghĩa, là sư trưởng nói để cho ngươi làm chút chuyện, để cho ngươi trầm mặc chút thời gian, cho dù để cho ngươi thúc thủ chịu trói, thậm chí tự vận tại chỗ, ngươi cũng nên không chút do dự mà tiếp nhận, như thế mới là bổn phận làm học sinh.
Trần Trường Sinh không nghĩ như thế.
Đúng vậy, ta không muốn.
Giáo Hoàng hỏi: Tại sao?
Trần Trường Sinh chưa từng nghĩ tới vấn đề này, chẳng qua đêm đó ở Thiên Thư lăng, thấy sư phụ nhìn lên, biết nội tình cả chuyện, hắn đã có ý nghĩ của mình.
Có lẽ... là bởi vì cách làm việc của sư phụ làm ta không thích sao.
Nói như thế, ngươi thích cách làm việc của nương nương ư?
Trần Trường Sinh lắc đầu.
Giáo Hoàng hỏi: Vậy tại sao bây giờ ngươi lại chọn lựa như vậy?
Nơi này nói lựa chọn, chính là chỉ bình minh hôm đó, hắn cõng di thể của Thiên Hải Thánh Hậu đi xuống Thiên Thư lăng.
Cũng chỉ chính là Quốc Giáo học viện đóng kín cửa mấy ngày, kháng chỉ bất tuân, đến tận hôm nay, triều đình cũng không làm gì được hắn.
Vấn đề của Giáo Hoàng cũng là vấn đề vô số người trong kinh đô hiện tại muốn biết, Lâm lão công công đã hỏi, Tô Mặc Ngu đã hỏi, rất nhiều người cũng đã từng hỏi Trần Trường Sinh.
Hắn từ Tây Trữ trấn đi tới kinh đô, vẫn là lấy tư cách người thừa kế Quốc Giáo, đồng thời cũng ở phía đối lập Thiên Hải Thánh Hậu mà sống.
Hắn cùng với Thiên Hải Thánh Hậu cũng không có tình cảm gì.
Hắn không phải là Chiêu Minh Thái tử, như vậy tự nhiên cũng không phải là con của nàng.
Như vậy, tại sao?
Trần Trường Sinh nói: Nương nương nàng bị sư phụ lừa dối, hiểu sai thân phận của ta, mới có thể coi ta như con trai của nàng, đêm đó Thiên Thư lăng mới có thể phát sinh nhiều chuyện như vậy.
Nếu như không phải muốn nghịch thiên cải mệnh cho hắn, Thánh Hậu nương nương thật có thể ở trong đại biến này đạt được thắng lợi, hoặc ít nhất có thể giữ được tánh mạng của mình.
Giáo Hoàng nói: Nếu là hiểu lầm, nàng trả giá là cho sư huynh của ngươi, mà không phải là ngươi, ngươi không cần gánh chịu phần ân tình này.
Ta hiểu được ý của ngài. Nhưng lúc ấy ở trên Thiên Thư lăng, có ít nhất một thời gian ngắn, nàng thật sự đối xử với ta, thương yêu ta như con trai của nàng.
Trần Trường Sinh trầm mặc thời gian rất lâu, nói: Ta không biết cha mẹ mình là ai, nếu nàng từng thật sự coi ta là con, ta sẽ coi nàng là mẫu thân mà đối đãi.
Giáo Hoàng thở dài, không nói thêm gì nữa.
Nếu hắn coi Thiên Hải như mẫu thân để đối đãi, như vậy tự nhiên muốn thay Thiên Hải đưa tiễn trước lúc lâm chung.
Không ai có thể ngăn cản điều này.
Trần Trường Sinh nói tiếp: Về phần sư phụ... Nếu từ lúc bắt đầu, hắn cũng chưa từng coi ta là đồ đệ, như vậy ta cũng sẽ không nhận hắn là sư phụ.
Giáo Hoàng nhìn hắn mỉm cười nói: Có lý.
Đem hai câu nói muốn nói nhất nói ra, Trần Trường Sinh cảm thấy từ trong ra ngoài nhẹ nhàng khoan khoái, đang chuẩn bị cáo từ.
Giáo Hoàng liếc nhìn thiên không ẩn hiện trên mái nhà, nói: Trời sắp có tuyết, nhớ mang theo tán.
Những lời này có thâm ý hay không, Trần Trường Sinh không quá rõ ràng, chỉ là có chút lo lắng vị trường bối vô cùng chiếu cố mình này bởi vì mình rời đi mà nản lòng thoái chí.
Hắn nói với Giáo Hoàng: Sư thúc, Ly cung cuối cùng vẫn còn cần một vị chủ nhân, chẳng lẽ ngài không cảm thấy Mao viện trưởng rất thích hợp ư?
Giáo Hoàng nhìn hắn nói: Nếu như thích hợp có thể được việc, ta làm sao lại để cho ngươi rời đi.
Trần Trường Sinh nói: Ta không thích hợp.
Giáo Hoàng nhìn hắn tựa tiếu phi tiếu nói: Không thích hợp ở điểm nào?
Phải nói rằng, cho dù là đối thủ của Trần Trường Sinh, hiện tại cũng không nói ra được hắn không thích hợp kế nhiệm Giáo Hoàng ở điểm nào.
Hắn là truyền nhân chánh thống của Quốc Giáo, đọc một lượt Đạo Tàng, thiên phú cực cao, bối phận cao hơn, tính tình tinh khiết yên lặng nhân hậu, là lựa chọn tốt nhất cho ngôi vị Giáo Hoàng.
Dĩ vãng có thể còn có người đem tuổi của hắn ra để phản bác ——dù sao hắn còn quá trẻ —— mà bây giờ phía nam đã có vị Thánh Nữ còn nhỏ hơn hắn.
Ta quá nông nổi, trẻ tuổi vọng động, dễ dàng làm hỏng đại sự.
Trần Trường Sinh nhìn bầu trời âm u ngoài điện, nghĩ tới sau đó chính mình sẽ đi làm cái chuyện nông nổi vọng động mà tuổi trẻ nên làm, có chút khẩn trương, vừa có chút bất an.
Đây chính là nguyên nhân ta lựa chọn ngươi a.
Giáo Hoàng cảm khái nói: Nếu như ngươi đang lúc thanh xuân, đã thành thục chững chạc như một khối gỗ, tương lai tối đa cũng chính là một người giống ta, đối với Quốc Giáo, đối với chúng sanh có ý nghĩa gì chứ?
Trần Trường Sinh đã hiểu rồi, thật tình nói: Bất kể ta không lưu lại, ta cũng sẽ dựa theo yêu cầu của sư thúc ngài cố gắng tu hành.
Giáo Hoàng biết hắn hiểu ý của mình, rất vui mừng, nói: Nếu như ngươi muốn rời khỏi kinh đô, nhớ đem bảo bối của ta mang đi.
Trần Trường Sinh theo tầm mắt của hắn nhìn lại, mới phát hiện thì ra là bồn thanh diệp này.
...
...
Trần Trường Sinh ra khỏi Ly cung.
Tin tức kia lại một lần nữa trong thời gian cực ngắn truyền khắp cả kinh đô.
Bắc Binh Mã Ti hồ đồng đình viện, tự nhiên là địa phương nhận được tin tức sớm nhất.
Chu Thông ngồi trong ghế thái sư, tay trái vẫn bưng bình trà, tay phải khẽ vuốt ve bụng ấm, nhìn dưới mặt đất, mặt không chút thay đổi hỏi: Hắn đi nơi nào?
Mấy tên quan viên liếc mắt nhìn nhau, sau đó có chút không xác định nói: Ba đường đều xác định hắn vào Ngụy phủ.
Chu Thông nghe những lời này, ngẩng đầu lên, híp mắt nhìn về phía thuộc hạ, thanh âm trở nên sắc bén hỏi: Ngụy phủ?
Các quan viên vội vàng đáp: Đại nhân, tuyệt đối không tính sai.
Chu Thông biết bọn thuộc hạ sẽ không tính sai.
Hắn chỉ là nhất thời không nghĩ ra, Ngụy phủ là quý phủ nhà ai mà thôi.
Hơn nữa hắn nghĩ mãi mà không rõ, Trần Trường Sinh rời khỏi Quốc Giáo học viện, ra khỏi Ly cung, vì sao còn không tới Bắc Binh Mã Ti hồ đồng... giết mình.
Ngụy phủ rốt cuộc là địa phương nào?
Thanh Lại ty không kịp phản ứng, tất cả thế lực kinh đô, Tương Vương, Trung Sơn Vương, Từ Thế Tích, ngay cả Ly cung cũng không kịp phản ứng.
Trần Trường Sinh đã đi tới chỗ sâu trong Ngụy phủ.
Trong bầu trời tuyết cuối cùng đã rơi, dần dần phủ kín sân cỏ.
Tựa như mặt chủ nhân Ngụy phủ, rất tái nhợt.
Trần Trường Sinh nhìn người này nói: Ngụy đại nhân, ngươi mạnh khỏe.
Vị Ngụy đại nhân kia run giọng nói: Trần viện trưởng khỏe chứ, không biết ngài tới nhà hạ quan có gì muốn làm?
Trần Trường Sinh ánh mắt rất sáng, thái độ rất đoan chánh, thanh âm rất thành khẩn.
Ta tới giết ngươi.
Giáo Hoàng cười dùng hai tay ra hiệu dài ngắn một chút: Nhưng mọi người sẽ lớn lên, có một số thứ chỉ cần chịu học, nhất định có thể học được.
Trần Trường Sinh đọc một lượt Đạo Tàng, vô luận kiếm đạo hay là các bản lãnh khác, từ trước đến giờ cũng là vừa học đã biết, thiên phú cùng ngộ tính cũng thật tốt, có cái gì mà hắn không học được ư?
Nghe Giáo Hoàng nói, hắn rất tự nhiên nhớ tới ba ngày sau khi Thiên Thư lăng chi bến, hắn cùng với Giáo Hoàng nói chuyện ở tàng thư lâu... Chẳng qua là sách vở trên thế gian mênh mông như biển, kiến thức dày đặc như tinh thần, điêu khắc, trồng trọt, trồng thuốc, may mặc, xây nhà, thứ cần học rất nhiều rất nhiều, cần gì nhất định phải học làm đại nhân vật như thế nào?
Không muốn học thì phải làm sao? Hắn nhìn Giáo Hoàng thật tình nói: Có phải điều này chứng minh, ta không phải là người thích hợp để làm Giáo Hoàng không?
Giáo Hoàng mỉm cười nói: Loại suy đoán này tự nhiên có đạo lý riêng, nhưng cho dù ngươi bây giờ không chịu học, chỉ cần an tĩnh một thời gian ngắn cũng tốt.
Trần Trường Sinh không trải qua bất kỳ suy tư, rất trực tiếp tỏ vẻ cự tuyệt: Ta không làm được, bởi vì chuyện này không thể nào là một thời gian ngắn, sư phụ cần ta phục tùng thực sự.
Giáo Hoàng lẳng lặng nhìn ánh mắt của hắn, hỏi: Ngươi không muốn, cho dù chỉ là tỏ vẻ bề ngoài ư?
Trong suy nghĩ của thế nhân hiện tại, thầy trò như cha con, là học sinh phục tùng sư trưởng là chuyện thiên kinh địa nghĩa, là sư trưởng nói để cho ngươi làm chút chuyện, để cho ngươi trầm mặc chút thời gian, cho dù để cho ngươi thúc thủ chịu trói, thậm chí tự vận tại chỗ, ngươi cũng nên không chút do dự mà tiếp nhận, như thế mới là bổn phận làm học sinh.
Trần Trường Sinh không nghĩ như thế.
Đúng vậy, ta không muốn.
Giáo Hoàng hỏi: Tại sao?
Trần Trường Sinh chưa từng nghĩ tới vấn đề này, chẳng qua đêm đó ở Thiên Thư lăng, thấy sư phụ nhìn lên, biết nội tình cả chuyện, hắn đã có ý nghĩ của mình.
Có lẽ... là bởi vì cách làm việc của sư phụ làm ta không thích sao.
Nói như thế, ngươi thích cách làm việc của nương nương ư?
Trần Trường Sinh lắc đầu.
Giáo Hoàng hỏi: Vậy tại sao bây giờ ngươi lại chọn lựa như vậy?
Nơi này nói lựa chọn, chính là chỉ bình minh hôm đó, hắn cõng di thể của Thiên Hải Thánh Hậu đi xuống Thiên Thư lăng.
Cũng chỉ chính là Quốc Giáo học viện đóng kín cửa mấy ngày, kháng chỉ bất tuân, đến tận hôm nay, triều đình cũng không làm gì được hắn.
Vấn đề của Giáo Hoàng cũng là vấn đề vô số người trong kinh đô hiện tại muốn biết, Lâm lão công công đã hỏi, Tô Mặc Ngu đã hỏi, rất nhiều người cũng đã từng hỏi Trần Trường Sinh.
Hắn từ Tây Trữ trấn đi tới kinh đô, vẫn là lấy tư cách người thừa kế Quốc Giáo, đồng thời cũng ở phía đối lập Thiên Hải Thánh Hậu mà sống.
Hắn cùng với Thiên Hải Thánh Hậu cũng không có tình cảm gì.
Hắn không phải là Chiêu Minh Thái tử, như vậy tự nhiên cũng không phải là con của nàng.
Như vậy, tại sao?
Trần Trường Sinh nói: Nương nương nàng bị sư phụ lừa dối, hiểu sai thân phận của ta, mới có thể coi ta như con trai của nàng, đêm đó Thiên Thư lăng mới có thể phát sinh nhiều chuyện như vậy.
Nếu như không phải muốn nghịch thiên cải mệnh cho hắn, Thánh Hậu nương nương thật có thể ở trong đại biến này đạt được thắng lợi, hoặc ít nhất có thể giữ được tánh mạng của mình.
Giáo Hoàng nói: Nếu là hiểu lầm, nàng trả giá là cho sư huynh của ngươi, mà không phải là ngươi, ngươi không cần gánh chịu phần ân tình này.
Ta hiểu được ý của ngài. Nhưng lúc ấy ở trên Thiên Thư lăng, có ít nhất một thời gian ngắn, nàng thật sự đối xử với ta, thương yêu ta như con trai của nàng.
Trần Trường Sinh trầm mặc thời gian rất lâu, nói: Ta không biết cha mẹ mình là ai, nếu nàng từng thật sự coi ta là con, ta sẽ coi nàng là mẫu thân mà đối đãi.
Giáo Hoàng thở dài, không nói thêm gì nữa.
Nếu hắn coi Thiên Hải như mẫu thân để đối đãi, như vậy tự nhiên muốn thay Thiên Hải đưa tiễn trước lúc lâm chung.
Không ai có thể ngăn cản điều này.
Trần Trường Sinh nói tiếp: Về phần sư phụ... Nếu từ lúc bắt đầu, hắn cũng chưa từng coi ta là đồ đệ, như vậy ta cũng sẽ không nhận hắn là sư phụ.
Giáo Hoàng nhìn hắn mỉm cười nói: Có lý.
Đem hai câu nói muốn nói nhất nói ra, Trần Trường Sinh cảm thấy từ trong ra ngoài nhẹ nhàng khoan khoái, đang chuẩn bị cáo từ.
Giáo Hoàng liếc nhìn thiên không ẩn hiện trên mái nhà, nói: Trời sắp có tuyết, nhớ mang theo tán.
Những lời này có thâm ý hay không, Trần Trường Sinh không quá rõ ràng, chỉ là có chút lo lắng vị trường bối vô cùng chiếu cố mình này bởi vì mình rời đi mà nản lòng thoái chí.
Hắn nói với Giáo Hoàng: Sư thúc, Ly cung cuối cùng vẫn còn cần một vị chủ nhân, chẳng lẽ ngài không cảm thấy Mao viện trưởng rất thích hợp ư?
Giáo Hoàng nhìn hắn nói: Nếu như thích hợp có thể được việc, ta làm sao lại để cho ngươi rời đi.
Trần Trường Sinh nói: Ta không thích hợp.
Giáo Hoàng nhìn hắn tựa tiếu phi tiếu nói: Không thích hợp ở điểm nào?
Phải nói rằng, cho dù là đối thủ của Trần Trường Sinh, hiện tại cũng không nói ra được hắn không thích hợp kế nhiệm Giáo Hoàng ở điểm nào.
Hắn là truyền nhân chánh thống của Quốc Giáo, đọc một lượt Đạo Tàng, thiên phú cực cao, bối phận cao hơn, tính tình tinh khiết yên lặng nhân hậu, là lựa chọn tốt nhất cho ngôi vị Giáo Hoàng.
Dĩ vãng có thể còn có người đem tuổi của hắn ra để phản bác ——dù sao hắn còn quá trẻ —— mà bây giờ phía nam đã có vị Thánh Nữ còn nhỏ hơn hắn.
Ta quá nông nổi, trẻ tuổi vọng động, dễ dàng làm hỏng đại sự.
Trần Trường Sinh nhìn bầu trời âm u ngoài điện, nghĩ tới sau đó chính mình sẽ đi làm cái chuyện nông nổi vọng động mà tuổi trẻ nên làm, có chút khẩn trương, vừa có chút bất an.
Đây chính là nguyên nhân ta lựa chọn ngươi a.
Giáo Hoàng cảm khái nói: Nếu như ngươi đang lúc thanh xuân, đã thành thục chững chạc như một khối gỗ, tương lai tối đa cũng chính là một người giống ta, đối với Quốc Giáo, đối với chúng sanh có ý nghĩa gì chứ?
Trần Trường Sinh đã hiểu rồi, thật tình nói: Bất kể ta không lưu lại, ta cũng sẽ dựa theo yêu cầu của sư thúc ngài cố gắng tu hành.
Giáo Hoàng biết hắn hiểu ý của mình, rất vui mừng, nói: Nếu như ngươi muốn rời khỏi kinh đô, nhớ đem bảo bối của ta mang đi.
Trần Trường Sinh theo tầm mắt của hắn nhìn lại, mới phát hiện thì ra là bồn thanh diệp này.
...
...
Trần Trường Sinh ra khỏi Ly cung.
Tin tức kia lại một lần nữa trong thời gian cực ngắn truyền khắp cả kinh đô.
Bắc Binh Mã Ti hồ đồng đình viện, tự nhiên là địa phương nhận được tin tức sớm nhất.
Chu Thông ngồi trong ghế thái sư, tay trái vẫn bưng bình trà, tay phải khẽ vuốt ve bụng ấm, nhìn dưới mặt đất, mặt không chút thay đổi hỏi: Hắn đi nơi nào?
Mấy tên quan viên liếc mắt nhìn nhau, sau đó có chút không xác định nói: Ba đường đều xác định hắn vào Ngụy phủ.
Chu Thông nghe những lời này, ngẩng đầu lên, híp mắt nhìn về phía thuộc hạ, thanh âm trở nên sắc bén hỏi: Ngụy phủ?
Các quan viên vội vàng đáp: Đại nhân, tuyệt đối không tính sai.
Chu Thông biết bọn thuộc hạ sẽ không tính sai.
Hắn chỉ là nhất thời không nghĩ ra, Ngụy phủ là quý phủ nhà ai mà thôi.
Hơn nữa hắn nghĩ mãi mà không rõ, Trần Trường Sinh rời khỏi Quốc Giáo học viện, ra khỏi Ly cung, vì sao còn không tới Bắc Binh Mã Ti hồ đồng... giết mình.
Ngụy phủ rốt cuộc là địa phương nào?
Thanh Lại ty không kịp phản ứng, tất cả thế lực kinh đô, Tương Vương, Trung Sơn Vương, Từ Thế Tích, ngay cả Ly cung cũng không kịp phản ứng.
Trần Trường Sinh đã đi tới chỗ sâu trong Ngụy phủ.
Trong bầu trời tuyết cuối cùng đã rơi, dần dần phủ kín sân cỏ.
Tựa như mặt chủ nhân Ngụy phủ, rất tái nhợt.
Trần Trường Sinh nhìn người này nói: Ngụy đại nhân, ngươi mạnh khỏe.
Vị Ngụy đại nhân kia run giọng nói: Trần viện trưởng khỏe chứ, không biết ngài tới nhà hạ quan có gì muốn làm?
Trần Trường Sinh ánh mắt rất sáng, thái độ rất đoan chánh, thanh âm rất thành khẩn.
Ta tới giết ngươi.
/1191
|