Chu Thông quan sát phiến thạch bích này, ánh mắt càng ngày càng sâu, càng ngày càng âm trầm, giống như là hai luồng quỷ hỏa.
Đạo chấn động yếu ớt kia có vẻ như rất tầm thường, nhưng đối với thế giới dưới lòng đất có tầng tầng trận pháp vững chắc cùng với phòng hộ mà nói, lại ý nghĩa chuyện rất đáng sợ —— có người xúc động trận pháp Chu ngục, hơn nữa không giống côn trùng đâm đầu vào mạng nhện, tựa như một nhạc công duỗi ngón tay, kéo động một đạo dây đàn, nhẹ nhàng mà gõ gõ.
Chu Thông quan sát phiến thạch bích này, không phát hiện, khe hở thạch bích trên đỉnh phòng giam, rơi xuống một giọt nước.
Dưới đất ươn ướt, cho dù có trận pháp ngăn cách, trên thạch bích bốn phía vẫn có rất nhiều địa phương thấm nước, cho dù là ở trong phòng giam tương đối khô ráo này, hình ảnh này cũng không lộ vẻ khác thường. Vấn đề là, vị trí giọt nước rơi xuống rất chuẩn xác, vừa lúc rơi vào miệng bầu rượu.
Hơi nước trong bùn trải qua đá vụn cùng trận pháp tầng tầng loại bỏ, từ thạch bích chảy ra, đã không còn chút tạp chất nào, sạch sẽ tựa như một giọt sương.
Giọt sương này lặng yên không một tiếng động theo miệng bầu rượu bằng sứ, chảy vào trong bầu rượu.
Đúng lúc này, Chu Thông xoay người lại.
Tiết Hà nói: Trần Trường Sinh chắc là đã cảm nhận được, hắn đoán được ngươi ở nơi này.
Chu Thông biết, cho nên mới phải vội vã rời đi.
Hắn không biết người xúc động trận pháp là ai, lại có thể xâm nhập vào Chu ngục.
Người kia cách này hẳn là còn một đoạn cự ly, nhưng hắn vẫn không chút do dự quyết định rời đi.
Đúng như Tiết Hà nói, rất có thể người kia muốn thông qua thủ đoạn này, báo vị trí cụ thể của hắn cho người trên mặt đất.
Hắn bình tĩnh nói: Cho tới nay, có rất nhiều người muốn ta chết.
Ta cũng vậy.
Tiết Hà bưng lên bầu rượu trước mặt mình, đem cái chén còn trống rót đầy.
Chu Thông bưng lên bầu rượu, cũng đem chén của mình rót đầy.
Tiết Hà giơ chén rượu lên, nói: Chúc ngươi chết thật chậm.
Tử vong là chuyện rất đáng sợ, nhưng nếu như quá trình này diễn ra nhanh chóng, có lẽ có thể xưng là thống khoái, nếu như rất chậm mà nói, tự nhiên chỉ còn lại có thống khổ.
Chu Thông cười cười, nhẹ nhàng chạm cốc cùng hắn, sau đó đưa tới mép uống cạn.
Kiếm của Trần Trường Sinh cho dù nhanh hơn nữa, cũng không thể tới đây nhanh như thế được.
Tầm mắt Chu Thông lần nữa nhìn về phiến thạch bích đã an tĩnh lại.
Nơi này là chỗ ẩn thân bí ẩn nhất cũng là an toàn nhất mà hắn sắp đặt cho mình, lúc này lại không chút do dự lựa chọn vứt bỏ, kiếm chỗ khác để trốn tránh.
Tiết Hà dù thống hận người này đến cỡ nào, không thừa nhận cũng không được quyết định này thật sự đã cường đại đến cực điểm, đồng thời cũng có chút ngạc nhiên, hỏi: Mặc dù ta không biết hôm nay có bao nhiêu gió tuyết, nhưng có thể tưởng tượng, kinh đô lúc này không có quá nhiều địa phương có thể bảo đảm an toàn cho ngươi, ngươi có thể đi nơi nào chứ?
Thỏ cũng sẽ đào sẵn mấy cái hang tìm đường chạy chốn, huống chi chúng ta là người .
Chu Thông nói: Ngươi nhất định sẽ cảm thấy tiếc nuối, ác nhân giống như ta, thật sự không dễ chết, ít nhất ta sẽ không chết hôm nay.
Nói xong câu đó, hắn không nói thêm gì nữa, đi ra khỏi phòng giam, theo thông đạo mờ mờ, hướng phía trước càng thêm âm u đi tới.
Ngọn đèn dầu hai bên thông đạo, cùng một chút ánh sáng trong mắt hắn lúc này rất giống nha, đều là quỷ hỏa âm trầm.
Thân ảnh của hắn dần dần biến mất ở cuối thông đạo, tựa như đi tới địa ngục, cho đến khi chìm vào trong bóng tối sâu nhất.
Cách song sắt, Tiết Hà vẫn nhìn bóng lưng của Chu Thông, trầm mặc không nói, nhìn thời gian rất lâu, cho đến khi Chu Thông biến mất, còn đang nhìn bên kia.
Không phải có điều cảm khái, cũng không phải bởi vì trong lòng lúc này quả thật tồn tại chút tâm tình phức tạp, hắn chẳng qua là muốn xác định Chu Thông thật sự rời đi.
Thạch bích trên nóc nhà lần nữa rơi xuống giọt nước, sau đó trên vách tường bên cạnh, phát ra thanh âm ma sát.
Hai hòn đá cứng rắn được dời đi, bùn lầy từ bên trong đẩy ra ngoài.
Đây không phải bùn lầy thực sự, mà là một người đã ẩn mình trong bùn lầy hơn mười ngày.
Thiên Thư lăng chi biến đêm đó, Trần Trường Sinh bị Thánh Hậu mang đến Thiên Thư lăng, Đường Đường bị Đường gia Nhị gia trói về Vấn Thủy, sau đó Chiết Tụ liền biến mất .
Không còn ai phát hiện ra tung tích của hắn, vô luận triều đình hay là Ly cung, vẫn là Quốc Giáo học viện.
Thì ra hắn vẫn ẩn thân trong Bắc Binh Mã Ti hồ đồng, chẳng qua là ở sâu trong lòng đất.
Nếu như cẩn thận kể lại, sẽ rất dài rất phức tạp, nhưng kỳ thật cũng rất đơn giản.
Thanh Lại ty muốn trồng lại hải đường, ở trong đình viện đào một cái bọng cây, hắn từ trong bọng cây nhảy xuống, ở dưới mặt đất cho đến hiện tại.
Cũng không ai biết, những ngày này, hắn sống làm sao.
Nhưng đối với Chiết Tụ mà nói, đây là một chuyện rất bình thường
Hắn là sói, có kiên nhẫn cùng nghị lực khó có thể tưởng tượng, vì bắt được con mồi, hắn có thể đợi rất lâu, có thể chịu được đói bụng cùng khát mà loài người không cách nào nhịn được, vì giết chết kỵ binh Ma tộc, hắn thường xuyên ẩn mình trong tuyết, ẩn núp chính là mấy chục ngày, mặc dù tuyết xốp hơn rất nhiều so với bùn đất, nhưng lại hàn lãnh hơn rất nhiều.
Chu Thông là con mồi cường đại nhất, cũng là con mồi hắn muốn giết chết nhất trong cuộc đời săn thú của hắn, cho nên hắn tốn nhiều kiên nhẫn hơn, dĩ nhiên cũng trả giá không nhỏ.
Sắc mặt của hắn rất yếu ớt, gầy tới cực điểm, ánh mắt mặc dù vẫn lạnh lùng chuyên chú, nhưng so với trên mặt đất rõ ràng hư nhược hơn nhiều.
Tiết Hà nhìn hắn hỏi: Trận pháp do ngươi xúc động ư?
Không phải, ta không hiểu trận pháp, cũng không biết Trần Trường Sinh sẽ đến.
Thanh âm Chiết Tụ rất khàn khàn, bởi vì ... những ngày qua rất hiếm uống nước, cũng rất hiếm khi nói chuyện.
Tiết Hà nhớ tới ngày mình vừa bị giam vào trong phòng giam này, từ thạch bích truyền đến tới thanh âm rất thấp, cũng rất khàn khàn.
Lúc ấy hắn không biết người trong thạch bích là ai, người hay là quỷ, nhưng hắn nghe xong đối phương nói, mặc dù đối phương thật sự là quỷ, hắn cũng sẽ hợp tác với đối phương.
Tiết Hà đưa tay từ trên mặt quần áo tràn đầy vết máu rút ra kim châm, khẽ nhíu mày, phát ra một tiếng kêu rên thống khổ.
Hơn mười cây kim châm đã được rút ra, nhưng chỉ có một phần ba chiều dài thực sự, đây là hắn cùng Chiết Tụ đã chuẩn bị từ trước.
Ở kế hoạch ban đầu, hắn muốn phối hợp biện pháp của Chiết Tụ hạ độc Chu Thông, sau đó cố hết sức kéo dài thời gian, kéo dài tới lúc Chu Thông phát độc, Chiết Tụ phá tường lao ra, cùng hắn liên thủ công kích. Thời điểm bắt đầu, thực tế càng thêm thuận lợi hơn tưởng tượng, hạ độc thuận lợi hoàn thành, ngoài ý muốn chính là, có người xúc động trận pháp, Chu Thông sợ quá chạy mất.
Rất rõ ràng, người ẩn núp trong bóng tối kia không biết Chiết Tụ tồn tại, dĩ nhiên càng không biết kế hoạch của Chiết Tụ, nhưng giống như trước cũng muốn Chu Thông chết.
Tiết Hà nói: Ngươi đi báo cho Trần Trường Sinh, ta đi đuổi theo Chu Thông.
Chiết Tụ không nói lời phản đối, nhưng không có nghĩa là lặng yên đồng ý, chỉ tỏ vẻ, hắn căn bản sẽ không nghe theo lời của Tiết Hà.
Hắn đem một chuỗi chìa khóa đưa cho Tiết Hà, đi ra khỏi phòng giam, đi về phương hướng Chu Thông biến mất.
Ban đầu, hắn đi vô cùng chậm, bởi vì suy yếu, cũng bởi vì ... những ngày qua, hắn một mực bò trong bùn đất, thời gian rất lâu không dựa vào hai chân để bước đi .
Không bao lâu, động tác của hắn trở nên nhuần nhuyễn , mặc dù còn không phải là rất nhanh, nhưng đã đủ ổn định.
...
...
Ở trong thông đạo âm u, Chu Thông đi về phía trước, đi một đoạn sẽ chuyển hướng, thỉnh thoảng sẽ có cửa rơi xuống, sau đó bị bùn đất che giấu.
Con đường dưới đất vốn là phức tạp như mạng nhện, trải qua thủ đoạn như vậy, càng trở nên phức tạp vô cùng, hắn tin tưởng, cho dù có người trợ giúp Trần Trường Sinh đột phá vây giết của triều đình, Trần Trường Sinh tìm được vị trí của Chu ngục, giết xuống dưới đất, cũng không có cách nào tìm được mình.
Nghĩ tới đây, làm cho hắn cảm thấy an tâm rất nhiều, đưa tay sờ sờ ngực.
Hắn cau mày, bởi vì hắn phát hiện tim của mình đập nhanh hơn, không biết là bởi vì đi lại quá nhanh, hay là nguyên nhân gì khác.
Tỷ như... Sợ hãi.
Hắn không muốn thừa nhận mình đang sợ, hắn hít vào một hơi thật sâu, thầm vận chân nguyên, chuẩn bị để cho tim đập trở nên bình tĩnh chút ít.
Chân nguyên ở trong kinh mạch bình tĩnh vận hành, tựa như nước chảy trong kênh, đột nhiên, gặp phải một gò đất không thể vượt qua.
Lồng ngực của hắn đau nhức.
Hắn bắt đầu nôn ra máu.
Máu là màu đen .
Đạo chấn động yếu ớt kia có vẻ như rất tầm thường, nhưng đối với thế giới dưới lòng đất có tầng tầng trận pháp vững chắc cùng với phòng hộ mà nói, lại ý nghĩa chuyện rất đáng sợ —— có người xúc động trận pháp Chu ngục, hơn nữa không giống côn trùng đâm đầu vào mạng nhện, tựa như một nhạc công duỗi ngón tay, kéo động một đạo dây đàn, nhẹ nhàng mà gõ gõ.
Chu Thông quan sát phiến thạch bích này, không phát hiện, khe hở thạch bích trên đỉnh phòng giam, rơi xuống một giọt nước.
Dưới đất ươn ướt, cho dù có trận pháp ngăn cách, trên thạch bích bốn phía vẫn có rất nhiều địa phương thấm nước, cho dù là ở trong phòng giam tương đối khô ráo này, hình ảnh này cũng không lộ vẻ khác thường. Vấn đề là, vị trí giọt nước rơi xuống rất chuẩn xác, vừa lúc rơi vào miệng bầu rượu.
Hơi nước trong bùn trải qua đá vụn cùng trận pháp tầng tầng loại bỏ, từ thạch bích chảy ra, đã không còn chút tạp chất nào, sạch sẽ tựa như một giọt sương.
Giọt sương này lặng yên không một tiếng động theo miệng bầu rượu bằng sứ, chảy vào trong bầu rượu.
Đúng lúc này, Chu Thông xoay người lại.
Tiết Hà nói: Trần Trường Sinh chắc là đã cảm nhận được, hắn đoán được ngươi ở nơi này.
Chu Thông biết, cho nên mới phải vội vã rời đi.
Hắn không biết người xúc động trận pháp là ai, lại có thể xâm nhập vào Chu ngục.
Người kia cách này hẳn là còn một đoạn cự ly, nhưng hắn vẫn không chút do dự quyết định rời đi.
Đúng như Tiết Hà nói, rất có thể người kia muốn thông qua thủ đoạn này, báo vị trí cụ thể của hắn cho người trên mặt đất.
Hắn bình tĩnh nói: Cho tới nay, có rất nhiều người muốn ta chết.
Ta cũng vậy.
Tiết Hà bưng lên bầu rượu trước mặt mình, đem cái chén còn trống rót đầy.
Chu Thông bưng lên bầu rượu, cũng đem chén của mình rót đầy.
Tiết Hà giơ chén rượu lên, nói: Chúc ngươi chết thật chậm.
Tử vong là chuyện rất đáng sợ, nhưng nếu như quá trình này diễn ra nhanh chóng, có lẽ có thể xưng là thống khoái, nếu như rất chậm mà nói, tự nhiên chỉ còn lại có thống khổ.
Chu Thông cười cười, nhẹ nhàng chạm cốc cùng hắn, sau đó đưa tới mép uống cạn.
Kiếm của Trần Trường Sinh cho dù nhanh hơn nữa, cũng không thể tới đây nhanh như thế được.
Tầm mắt Chu Thông lần nữa nhìn về phiến thạch bích đã an tĩnh lại.
Nơi này là chỗ ẩn thân bí ẩn nhất cũng là an toàn nhất mà hắn sắp đặt cho mình, lúc này lại không chút do dự lựa chọn vứt bỏ, kiếm chỗ khác để trốn tránh.
Tiết Hà dù thống hận người này đến cỡ nào, không thừa nhận cũng không được quyết định này thật sự đã cường đại đến cực điểm, đồng thời cũng có chút ngạc nhiên, hỏi: Mặc dù ta không biết hôm nay có bao nhiêu gió tuyết, nhưng có thể tưởng tượng, kinh đô lúc này không có quá nhiều địa phương có thể bảo đảm an toàn cho ngươi, ngươi có thể đi nơi nào chứ?
Thỏ cũng sẽ đào sẵn mấy cái hang tìm đường chạy chốn, huống chi chúng ta là người .
Chu Thông nói: Ngươi nhất định sẽ cảm thấy tiếc nuối, ác nhân giống như ta, thật sự không dễ chết, ít nhất ta sẽ không chết hôm nay.
Nói xong câu đó, hắn không nói thêm gì nữa, đi ra khỏi phòng giam, theo thông đạo mờ mờ, hướng phía trước càng thêm âm u đi tới.
Ngọn đèn dầu hai bên thông đạo, cùng một chút ánh sáng trong mắt hắn lúc này rất giống nha, đều là quỷ hỏa âm trầm.
Thân ảnh của hắn dần dần biến mất ở cuối thông đạo, tựa như đi tới địa ngục, cho đến khi chìm vào trong bóng tối sâu nhất.
Cách song sắt, Tiết Hà vẫn nhìn bóng lưng của Chu Thông, trầm mặc không nói, nhìn thời gian rất lâu, cho đến khi Chu Thông biến mất, còn đang nhìn bên kia.
Không phải có điều cảm khái, cũng không phải bởi vì trong lòng lúc này quả thật tồn tại chút tâm tình phức tạp, hắn chẳng qua là muốn xác định Chu Thông thật sự rời đi.
Thạch bích trên nóc nhà lần nữa rơi xuống giọt nước, sau đó trên vách tường bên cạnh, phát ra thanh âm ma sát.
Hai hòn đá cứng rắn được dời đi, bùn lầy từ bên trong đẩy ra ngoài.
Đây không phải bùn lầy thực sự, mà là một người đã ẩn mình trong bùn lầy hơn mười ngày.
Thiên Thư lăng chi biến đêm đó, Trần Trường Sinh bị Thánh Hậu mang đến Thiên Thư lăng, Đường Đường bị Đường gia Nhị gia trói về Vấn Thủy, sau đó Chiết Tụ liền biến mất .
Không còn ai phát hiện ra tung tích của hắn, vô luận triều đình hay là Ly cung, vẫn là Quốc Giáo học viện.
Thì ra hắn vẫn ẩn thân trong Bắc Binh Mã Ti hồ đồng, chẳng qua là ở sâu trong lòng đất.
Nếu như cẩn thận kể lại, sẽ rất dài rất phức tạp, nhưng kỳ thật cũng rất đơn giản.
Thanh Lại ty muốn trồng lại hải đường, ở trong đình viện đào một cái bọng cây, hắn từ trong bọng cây nhảy xuống, ở dưới mặt đất cho đến hiện tại.
Cũng không ai biết, những ngày này, hắn sống làm sao.
Nhưng đối với Chiết Tụ mà nói, đây là một chuyện rất bình thường
Hắn là sói, có kiên nhẫn cùng nghị lực khó có thể tưởng tượng, vì bắt được con mồi, hắn có thể đợi rất lâu, có thể chịu được đói bụng cùng khát mà loài người không cách nào nhịn được, vì giết chết kỵ binh Ma tộc, hắn thường xuyên ẩn mình trong tuyết, ẩn núp chính là mấy chục ngày, mặc dù tuyết xốp hơn rất nhiều so với bùn đất, nhưng lại hàn lãnh hơn rất nhiều.
Chu Thông là con mồi cường đại nhất, cũng là con mồi hắn muốn giết chết nhất trong cuộc đời săn thú của hắn, cho nên hắn tốn nhiều kiên nhẫn hơn, dĩ nhiên cũng trả giá không nhỏ.
Sắc mặt của hắn rất yếu ớt, gầy tới cực điểm, ánh mắt mặc dù vẫn lạnh lùng chuyên chú, nhưng so với trên mặt đất rõ ràng hư nhược hơn nhiều.
Tiết Hà nhìn hắn hỏi: Trận pháp do ngươi xúc động ư?
Không phải, ta không hiểu trận pháp, cũng không biết Trần Trường Sinh sẽ đến.
Thanh âm Chiết Tụ rất khàn khàn, bởi vì ... những ngày qua rất hiếm uống nước, cũng rất hiếm khi nói chuyện.
Tiết Hà nhớ tới ngày mình vừa bị giam vào trong phòng giam này, từ thạch bích truyền đến tới thanh âm rất thấp, cũng rất khàn khàn.
Lúc ấy hắn không biết người trong thạch bích là ai, người hay là quỷ, nhưng hắn nghe xong đối phương nói, mặc dù đối phương thật sự là quỷ, hắn cũng sẽ hợp tác với đối phương.
Tiết Hà đưa tay từ trên mặt quần áo tràn đầy vết máu rút ra kim châm, khẽ nhíu mày, phát ra một tiếng kêu rên thống khổ.
Hơn mười cây kim châm đã được rút ra, nhưng chỉ có một phần ba chiều dài thực sự, đây là hắn cùng Chiết Tụ đã chuẩn bị từ trước.
Ở kế hoạch ban đầu, hắn muốn phối hợp biện pháp của Chiết Tụ hạ độc Chu Thông, sau đó cố hết sức kéo dài thời gian, kéo dài tới lúc Chu Thông phát độc, Chiết Tụ phá tường lao ra, cùng hắn liên thủ công kích. Thời điểm bắt đầu, thực tế càng thêm thuận lợi hơn tưởng tượng, hạ độc thuận lợi hoàn thành, ngoài ý muốn chính là, có người xúc động trận pháp, Chu Thông sợ quá chạy mất.
Rất rõ ràng, người ẩn núp trong bóng tối kia không biết Chiết Tụ tồn tại, dĩ nhiên càng không biết kế hoạch của Chiết Tụ, nhưng giống như trước cũng muốn Chu Thông chết.
Tiết Hà nói: Ngươi đi báo cho Trần Trường Sinh, ta đi đuổi theo Chu Thông.
Chiết Tụ không nói lời phản đối, nhưng không có nghĩa là lặng yên đồng ý, chỉ tỏ vẻ, hắn căn bản sẽ không nghe theo lời của Tiết Hà.
Hắn đem một chuỗi chìa khóa đưa cho Tiết Hà, đi ra khỏi phòng giam, đi về phương hướng Chu Thông biến mất.
Ban đầu, hắn đi vô cùng chậm, bởi vì suy yếu, cũng bởi vì ... những ngày qua, hắn một mực bò trong bùn đất, thời gian rất lâu không dựa vào hai chân để bước đi .
Không bao lâu, động tác của hắn trở nên nhuần nhuyễn , mặc dù còn không phải là rất nhanh, nhưng đã đủ ổn định.
...
...
Ở trong thông đạo âm u, Chu Thông đi về phía trước, đi một đoạn sẽ chuyển hướng, thỉnh thoảng sẽ có cửa rơi xuống, sau đó bị bùn đất che giấu.
Con đường dưới đất vốn là phức tạp như mạng nhện, trải qua thủ đoạn như vậy, càng trở nên phức tạp vô cùng, hắn tin tưởng, cho dù có người trợ giúp Trần Trường Sinh đột phá vây giết của triều đình, Trần Trường Sinh tìm được vị trí của Chu ngục, giết xuống dưới đất, cũng không có cách nào tìm được mình.
Nghĩ tới đây, làm cho hắn cảm thấy an tâm rất nhiều, đưa tay sờ sờ ngực.
Hắn cau mày, bởi vì hắn phát hiện tim của mình đập nhanh hơn, không biết là bởi vì đi lại quá nhanh, hay là nguyên nhân gì khác.
Tỷ như... Sợ hãi.
Hắn không muốn thừa nhận mình đang sợ, hắn hít vào một hơi thật sâu, thầm vận chân nguyên, chuẩn bị để cho tim đập trở nên bình tĩnh chút ít.
Chân nguyên ở trong kinh mạch bình tĩnh vận hành, tựa như nước chảy trong kênh, đột nhiên, gặp phải một gò đất không thể vượt qua.
Lồng ngực của hắn đau nhức.
Hắn bắt đầu nôn ra máu.
Máu là màu đen .
/1191
|