Bỉ phu nơi sơn dã rất ít đi quan đạo, Chung Sơn Phong Vũ Kiếm vừa vặn lại có khí tức của quan gia, người trong triều đình leo núi sợ vất vả cực nhọc, cũng có thể tìm ra kiếm chiêu đối phó, thế thì Cẩu Hàn Thực nói nhỏ một tiếng, kiếm của Quan Phi Bạch như có thần, trong nháy mắt đã từ sơn dã mà đến triều đình, trường kiếm quang minh lỗi lạc, quý khí đường đường, làm sao có thể phá?
Chẳng qua trong nháy mắt, trong đầu Trần Trường Sinh đã lướt qua vô số hình ảnh, nhưng không cách nào tìm được một chiêu để phá, nhiên sát cường kiếm giống như Vấn Thủy tam thức hẳn là còn có thể đem ra ứng đối, nhưng hắn chưa dạy Lạc Lạc, mà một số loại hiểm kiếm đặc biệt mà hắn biết được, lấy cảnh giới thực lực hiện giờ của Lạc Lạc cũng không thể nào thi triển được.
Cho đến lúc này, hắn mới cảm thụ được cảm giác mà mình chưa từng biết tới trong cuộc đời này, nhớ tới câu nói vốn tưởng rằng vĩnh viễn sẽ không phát sinh trên người mình—— thư đáo dụng thì phương hận thiểu (tạm dịch: Đến lúc cần dùng đến sách vở mới ân hận là trí thức mình còn thiếu).
Hắn xem vô số đạo tàng, nhưng hiểu biết về phương diện tu hành có thiếu sót thật lớn, dĩ nhiên, đại đạo tam thiên thông suốt tất cả mọi thứ trên thế gian này, chỉ cần cho hắn hai năm, hắn có lòng tin tuyệt đối đem nội dung ghi trên đạo tàng chuyển đổi thành kiến thức phương diện tu hành, mặc dù đối mặt với Cẩu Hàn Thực cũng dám nói thắng, nhưng hiện tại hắn còn làm không được.
Đọc sách quá ít, đúng là thời gian quá ít.
Nếu có đầy đủ thời gian, hắn có thể biết nhiều hơn, cũng có thể dạy cho Lạc Lạc nhiều hơn.
Nhưng hiện tại, hắn tìm không ra kiếm chiêu trợ giúp Lạc Lạc phá vỡ sơn môn kiếm của Quan Phi Bạch .
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy ngây thơ của Lạc Lạc, nhìn thần sắc của nàng chuyên chú, nhìn lòng tin tuyệt đối đối với mình trong mắt nàng, Trần Trường Sinh cảm thấy xấu hổ.
Hắn không có suy nghĩ, đây bởi vì Lạc Lạc không có học xong tất cả kiếm pháp mà mình biết, bởi vì làm thế chẳng khác gì đem trách nhiệm đẩy cho nàng —— đêm đó ở Quốc Giáo học viện, lần đầu tiên hắn và tiểu cô nương này gặp nhau, từ sau ngày đó, nàng đã đem toàn bộ tín nhiệm cũng cho hắn, vì vậy hắn muốn gánh chịu toàn bộ trách nhiệm.
Nếu như có thể, hắn nguyện ý giống như đêm đó, đứng ở trước mặt của nàng, đối mặt tấm lưới hoặc là kiếm từ trên trời giáng xuống.
Nhưng tối nay hắn chỉ có thể đứng phía sau nàng, trợ giúp nàng đối mặt với địch nhân.
Lúc này, ánh mắt Trần Trường Sinh bỗng nhiên sáng lên.
Hắn nhớ tới đêm hôm đó ở Quốc Giáo học viện, nhớ tới Ma tộc cường giả, cho nên nghĩ ra phương pháp.
Không cách nào chống đỡ, vậy thì có thể tạm lánh, giống như Cẩu Hàn Thực lúc trước dạy Thất Gian, chỉ cần có thể tránh được đệ nhất kiếm từ sơn dã chuyển đến triều đình, sau đó kiếm thế của đối phương tất sẽ suy kiệt, cũng không cách nào đạt được kiếm ý hoàn mỹ bàng bạc đến không có chút sơ hở như lúc này.
Như thế nào để tránh né một kiếm này, dĩ nhiên cũng là chuyện rất khó khăn.
Tìm không được kiếm chiêu để phá, vậy thì dùng thân pháp để phá!
Tuyết Tình!
Băng Hồ!
Ngư Toàn!
Trần Trường Sinh bước lên phía trước một bước, sau đó quát lớn.
Đây là ba viên tinh thần trong bầu trời đêm, đại biểu ba phương vị, đồng thời, cũng là tư thái né tránh.
Thế gian chỉ có một loại thân pháp, có thể nói rất đơn giản nhưng lại vô cùng chính xác như thế.
Lạc Lạc cầm kiếm, mũi chân khẽ nhúc nhích, thân ảnh hơi động.
Trên quảng trường phía trước điện nổi lên một làn gió mát.
Chẳng biết tại sao, nàng đã xuất hiện phía ngoài mấy trượng!
Kiếm của Quan Phi Bạch, vì vậy mà thất bại!
Trên thềm đá trước điện, vang lên một tiếng kêu nhẹ, lộ vẻ rất giật mình.
Bàn tay đang nhẹ nhàng vuốt râu của Mao Thu Vũ khẽ cứng lại.
Vẻ mặt của Cẩu Hàn Thực trở nên cực kỳ ngưng trọng, trong vô thức cũng bước lên một bước.
Da Thức Bộ?
Lạc Lạc lúc trước thi triển thân pháp, quả thật làm cho rất nhiều người kinh hãi.
Bởi vì nhìn qua, có chút giống Da Thức Bộ của Ma tộc cường giả trong Tuyết Lão thành!
Cho đến một khắc sau, Mao Thu Vũ cùng các đại nhân vật mới thấy rõ, đây cũng không phải Da Thức Bộ chân chính, mà là một phiên bản đơn giản hóa nào đó, hoặc có thể nói một loại thân pháp đơn giản có hình dạng giống như Da Thức Bộ.
Nhưng như thế đã đủ để tránh né kiếm của Quan Phi Bạch!
Vẻ mặt của Cẩu Hàn Thực vẫn ngưng trọng, vô cùng khiếp sợ.
Mặc dù chỉ là một phiên bản đơn giản hóa, hoặc là nói chỉ có hình dạng, nhưng có thể đơn giản hóa được nó hoặc là mô phỏng được nó, ít nhất chứng minh người này hiểu được Da Thức Bộ!
Da Thức Bộ là bí mật bất truyền của một bộ lạc trong Ma tộc!
Thiếu niên này từ nơi nào học được?
Tây Xuất Thập Tam Quy!
Trần Trường Sinh không để ý đến ánh mắt khiếp sợ của mọi người , cũng không có nhìn Cẩu Hàn Thực, không chút do dự tiếp tục nói.
Dùng Da Thức Bộ chỉ có vẻ bề ngoài trợ giúp Lạc Lạc tránh né khỏi chiêu sơn môn kiếm mà Quan Phi Bạch tụ thế đã lâu, tiếp theo tất nhiên phải phản công!
Nói ra Tây Xuất Thập Tam Quy năm chữ , ánh mắt của hắn rất trong trẻo.
Bởi vì tâm thần của hắn rất bình tĩnh.
Hắn bình tĩnh bởi vì rất tin tưởng, sau một khắc Lạc Lạc sẽ chiến thắng.
Tây Xuất Thập Tam Quy là kiếm pháp của một bộ lạc phương bắc, bộ kiếm pháp kia thật ra không có tên, nếu như thực sự phải tặng cho nó một cái tên, vậy thì ở trong « Bắc Quy Ký » ghi lại, đã được các bậc tiền bối của Quốc Giáo ghi chép là Tắc Thượng Kiếm.
Không có ai biết bộ kiếm pháp kia, coi như Trần Trường Sinh, cũng là ở năm mười tuổi, ở Tây Trữ trấn miếu cũ phía dưới bồ đoàn, thỉnh thoảng lật ra xem quyển sách này.
Quyển sách này không có trong tam thiên đạo tàng, chỉ là một bản du ký, du ký thuần túy.
Lúc trước Cẩu Hàn Thực dùng Đông Lâm Thất Tinh Kiếm thiên môn kiếm pháp của các tiểu tông phái, đưa Lạc Lạc vào khốn cảnh, lúc này hắn muốn dùng kiếm pháp thiên môn hơn chiến thắng đối phương!
Lúc này Lạc Lạc cùng Quan Phi Bạch cách nhau hơn mười trượng, đều ở đông tinh, tinh vị tương ứng, đúng là hình ảnh mà hắn một mực đợi chờ.
Hai người vị trí, rất thích hợp để cho chiêu Tắc Thượng Kiếm này tỏa ra quang mang kỳ dị, chặt đứt cuồng phong trên thảo nguyên!
Chỉ cần Lạc Lạc thi triển Tây Xuất Thập Tam Quy, dựa vào bản lãnh mấy tháng khổ tu của nàng, cuộc tỷ thí này, Quốc Giáo học viện thắng chắc rồi.
Cẩu Hàn Thực vẫn nhìn Trần Trường Sinh.
Hắn thấy được bình tĩnh cùng lòng tin trong ánh mắt của Trần Trường Sinh.
Hắn nghe được Trần Trường Sinh hô lên tên kiếm chiêu, cũng không nhớ ra được, kiếm quyết này đến từ nơi nào.
Thế gian lại có kiếm pháp chính mình không biết ư?
Cẩu Hàn Thực có chút giật mình, quan sát Lạc Lạc tay cầm kiếm, chuẩn bị ứng đối kế tiếp, phát hiện mình lần đầu tiên ở trong hình thức tranh đấu như vậy cảm thấy không tự tin.
Trước điện hoàn toàn an tĩnh, gió trên quảng trường cũng yên lặng không tiếng động.
Rất nhiều người nhận thấy, chiêu kiếm này là chiêu thức muốn phân thắng bại của Trần Trường Sinh.
Mọi người nhìn Lạc Lạc, đang đợi Tây Xuất Thập Tam Quy đến cùng uy lực thế nào.
Không biết qua bao lâu, Lạc Lạc mới động.
Nàng quay đầu nhìn Trần Trường Sinh, dáng vẻ đáng thương nói: Tiên sinh, ta không...
Trước điện vang lên tiếng thở dài của Mao Thu Vũ.
Tây Xuất Thập Tam Quy? ... Đã lâu không gặp.
Trên mặt của hắn có chút cảm khái, có chút cảm hoài, có chút sầu não, cũng có nụ cười.
Nếu như Điện hạ biết chiêu thức này, Quốc Giáo học viện tối nay đã có thể thắng rồi.
...
...
Không có nếu như, Lạc Lạc không có thi triển ra được Tây Xuất Thập Tam Quy trong truyền thuyết, cho nên chiến đấu vẫn còn tiếp tục.
Chỉ là khúc dạo đầu mà thôi.
Trần Trường Sinh hơi kinh ngạc, nhưng cũng không có cảm xúc thất bại, ngược lại bởi vì một khúc nhạc đệm này mà quên đi lo lắng khẩn trương khi trước, hắn lập tức nói tên một chiêu thức khác.
Lại trở về với Chung Sơn Phong Vũ Kiếm.
Cẩu Hàn Thực khẽ mỉm cười, cũng dùng Đông Lâm Thất Tinh Kiếm để ứng đối.
Tất cả, hoặc là nói chỉ trong chớp mắt, thế cục lại trở về như trước.
Phảng phất gió nhẹ đưa mưa phùn rải vào thanh lâm, nét đẹp đầy tĩnh lặng.
Song thời khắc mọi người đang xem cuộc chiến cảm thấy bình tĩnh, mưa gió chợt gia tăng.
Thức thứ bảy.
Sơn Môn Kiếm mười một.
Chu Tông Kiếm lạc hồi.
Kim Ô Kiếm khởi thế.
Đảo Kim Ô!
Kiếm thứ ba!
Thanh âm của Trần Trường Sinh cùng Cẩu Hàn Thực càng lúc càng nhanh!
Một người vừa ra một chiêu, một người khác lập tức ứng đối, lúc trước thỉnh thoảng còn có thể có thời khắc buông lỏng, cần có thời gian, hiện tại hai người ra chiêu đã không có bất kỳ dừng lại, không có bất kỳ đoạn tuyệt!
Mọi người đang xem cuộc chiến còn không xem kịp, hai người bọn họ làm sao có thời gian để suy tư!
Thanh âm của bọn hắn càng lúc càng nhanh, tốc độ xuất chiêu của Lạc Lạc cùng Quan Phi Bạch trên quảng trưởng tự nhiên cũng càng lúc càng nhanh.
Chốc lát thời gian trôi qua, hai người cũng đã ra hơn mười chiêu.
Kiếm pháp các công đường các sơn môn của Ly Sơn kiếm tông , Quan Phi Bạch đã dùng một kiếm thể hiện ra.
Cố kiếm vãng niên trong tàng thư quán của Quốc Giáo học viện, hôm nay cũng tái hiện trong tay Lạc Lạc.
Không có ngừng trệ, không có nghỉ ngơi.
Trần Trường Sinh cùng Cẩu Hàn Thực tiếp tục ra chiêu.
Lạc Lạc cùng Quan Phi Bạch tiếp tục xuất kiếm.
Kiếm ý như gió, xao động bóng đêm, kiếm ý như mưa, ào ạt mà tới!
Theo thời gian trôi qua, vô số kiếm pháp, vô số thân pháp, cũng xuất hiện trên quảng trường trước Vị Ương cung.
Có chút chiêu kiếm rõ ràng là thuộc kiếm pháp bất đồng, nhưng được Trần Trường Sinh cùng Cẩu Hàn Thực nhất nhất nói ra, được Lạc Lạc cùng Quan Phi Bạch nhất nhất thi triển , có thể nối liền như cầu vồng, phảng phất trời sanh đã thế!
Có chút chiêu kiếm rõ ràng là kiếm pháp liên kích nổi tiếng, lại được Trần Trường Sinh cùng Cẩu Hàn Thực mạnh mẽ tách rời, cách hơn mười chiêu sau mới xuất hiện ở trên kiếm của Lạc Lạc cùng Quan Phi Bạch, nhưng có hiệu quả cao hơn!
Mọi người đứng ở trên thềm đá đang xem cuộc chiến nghẹn họng nhìn trân trối, thỉnh thoảng phát ra kinh hô.
Như vậy cũng có thể sao?
Đây là chiêu gì?
Lão sư, chiêu này thật là vô lý?
Sư thúc, ngươi biết chiêu này không?
Bóng đêm thâm trầm, tinh thần lóng lánh, kiếm quang tung hoành.
Tối nay trận tỷ thí kiểu cách hoàn toàn mới giữa Quốc Giáo học viện và Ly Sơn kiếm tông, thầy trò chư viện kinh đô cùng với mọi người sứ đoàn phía nam nhìn như si như say.
Trần Trường Sinh cùng Cẩu Hàn Thực thể hiện ra kiến thức cùng năng lực uyên bác làm người ta rung động, mà hai người trong quảng trường giương kiếm thi triển, cũng làm mọi người cúi rạp bội phục.
Từ bắt đầu đến hiện tại, Trần Trường Sinh cùng Cẩu Hàn Thực đã nói mấy trăm chiêu kiếm, trừ Tây Xuất Thập Tam Quy, Lạc Lạc cùng Quan Phi Bạch đều có thể thi triển toàn bộ, hơn nữa không có chút trúc trắc, không có bất kỳ sai lầm, có thể nói là hoàn mỹ, đây là chuyện khó khăn đến nhường nào!
Lúc trước Mao Thu Vũ viện trưởng phê bình, đã để học sinh chư viện trong kinh đô xấu hổ không dứt, Ly Sơn kiếm tông bồi dưỡng đệ tử quả nhiên đã vượt qua Đại Chu triều, Thần Quốc Thất Luật quả nhiên cũng là người kiên nghị khổ tu hơn hẳn người thường, nhưng tiểu cô nương kia thì sao? Thân là con gái duy nhất vô cùng tôn quý của Bạch Đế, nàng làm sao có thể chịu khổ nhiều như vậy, học được nhiều kiếm pháp như thế?
Thanh âm kinh hô dần dần xuống thấp, thanh âm nghị luận dần dần biến mất.
Trước điện trong đêm hoàn toàn an tĩnh, điểm này đại biểu kính ý.
Mao Thu Vũ nhìn cuộc chiến, bỗng nhiên nói: Năm đó trận chiến giữa Chu Độc Phu cùng Thái Tông Bệ Hạ ở Lạc Dương thành, đại khái cũng không hơn gì như này.
Nghe lời này, chút ít đại nhân vật đứng gần hắn vẻ mặt đột biến.
Từ Thế Tích trầm mặc không nói, bởi vì lúc này hắn không biết nên nói điều gì.
Trần Lưu Vương cả kinh nói: Viện trưởng tại sao lại nói như thế?
Chu Độc Phu là người thế nào? Người mạnh nhất trong ngàn năm mà thế gian công nhận! Thái Tông Hoàng Đế Bệ Hạ là nhân vật nào! Tối nay trận chiến giữa học sinh Quốc Giáo học viện cùng đệ tử Ly Sơn kiếm tông, cố nhiên đặc sắc, nhưng làm sao có thể đánh đồng cùng trận chiến Lạc Dương thành năm đó truyền lại tới đời sau?
Bọn họ hiện tại tự nhiên xa xa không kịp bằng Chu Độc Phu cùng Thái Tông Bệ Hạ.
Mao Thu Vũ cảm khái nói: Nhưng năm đó trận chiến ở Lạc Dương, Chu Độc Phu cùng Bệ Hạ đang ở thịnh niên, mà bọn hắn bây giờ mới bao nhiêu tuổi?
Chẳng qua trong nháy mắt, trong đầu Trần Trường Sinh đã lướt qua vô số hình ảnh, nhưng không cách nào tìm được một chiêu để phá, nhiên sát cường kiếm giống như Vấn Thủy tam thức hẳn là còn có thể đem ra ứng đối, nhưng hắn chưa dạy Lạc Lạc, mà một số loại hiểm kiếm đặc biệt mà hắn biết được, lấy cảnh giới thực lực hiện giờ của Lạc Lạc cũng không thể nào thi triển được.
Cho đến lúc này, hắn mới cảm thụ được cảm giác mà mình chưa từng biết tới trong cuộc đời này, nhớ tới câu nói vốn tưởng rằng vĩnh viễn sẽ không phát sinh trên người mình—— thư đáo dụng thì phương hận thiểu (tạm dịch: Đến lúc cần dùng đến sách vở mới ân hận là trí thức mình còn thiếu).
Hắn xem vô số đạo tàng, nhưng hiểu biết về phương diện tu hành có thiếu sót thật lớn, dĩ nhiên, đại đạo tam thiên thông suốt tất cả mọi thứ trên thế gian này, chỉ cần cho hắn hai năm, hắn có lòng tin tuyệt đối đem nội dung ghi trên đạo tàng chuyển đổi thành kiến thức phương diện tu hành, mặc dù đối mặt với Cẩu Hàn Thực cũng dám nói thắng, nhưng hiện tại hắn còn làm không được.
Đọc sách quá ít, đúng là thời gian quá ít.
Nếu có đầy đủ thời gian, hắn có thể biết nhiều hơn, cũng có thể dạy cho Lạc Lạc nhiều hơn.
Nhưng hiện tại, hắn tìm không ra kiếm chiêu trợ giúp Lạc Lạc phá vỡ sơn môn kiếm của Quan Phi Bạch .
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy ngây thơ của Lạc Lạc, nhìn thần sắc của nàng chuyên chú, nhìn lòng tin tuyệt đối đối với mình trong mắt nàng, Trần Trường Sinh cảm thấy xấu hổ.
Hắn không có suy nghĩ, đây bởi vì Lạc Lạc không có học xong tất cả kiếm pháp mà mình biết, bởi vì làm thế chẳng khác gì đem trách nhiệm đẩy cho nàng —— đêm đó ở Quốc Giáo học viện, lần đầu tiên hắn và tiểu cô nương này gặp nhau, từ sau ngày đó, nàng đã đem toàn bộ tín nhiệm cũng cho hắn, vì vậy hắn muốn gánh chịu toàn bộ trách nhiệm.
Nếu như có thể, hắn nguyện ý giống như đêm đó, đứng ở trước mặt của nàng, đối mặt tấm lưới hoặc là kiếm từ trên trời giáng xuống.
Nhưng tối nay hắn chỉ có thể đứng phía sau nàng, trợ giúp nàng đối mặt với địch nhân.
Lúc này, ánh mắt Trần Trường Sinh bỗng nhiên sáng lên.
Hắn nhớ tới đêm hôm đó ở Quốc Giáo học viện, nhớ tới Ma tộc cường giả, cho nên nghĩ ra phương pháp.
Không cách nào chống đỡ, vậy thì có thể tạm lánh, giống như Cẩu Hàn Thực lúc trước dạy Thất Gian, chỉ cần có thể tránh được đệ nhất kiếm từ sơn dã chuyển đến triều đình, sau đó kiếm thế của đối phương tất sẽ suy kiệt, cũng không cách nào đạt được kiếm ý hoàn mỹ bàng bạc đến không có chút sơ hở như lúc này.
Như thế nào để tránh né một kiếm này, dĩ nhiên cũng là chuyện rất khó khăn.
Tìm không được kiếm chiêu để phá, vậy thì dùng thân pháp để phá!
Tuyết Tình!
Băng Hồ!
Ngư Toàn!
Trần Trường Sinh bước lên phía trước một bước, sau đó quát lớn.
Đây là ba viên tinh thần trong bầu trời đêm, đại biểu ba phương vị, đồng thời, cũng là tư thái né tránh.
Thế gian chỉ có một loại thân pháp, có thể nói rất đơn giản nhưng lại vô cùng chính xác như thế.
Lạc Lạc cầm kiếm, mũi chân khẽ nhúc nhích, thân ảnh hơi động.
Trên quảng trường phía trước điện nổi lên một làn gió mát.
Chẳng biết tại sao, nàng đã xuất hiện phía ngoài mấy trượng!
Kiếm của Quan Phi Bạch, vì vậy mà thất bại!
Trên thềm đá trước điện, vang lên một tiếng kêu nhẹ, lộ vẻ rất giật mình.
Bàn tay đang nhẹ nhàng vuốt râu của Mao Thu Vũ khẽ cứng lại.
Vẻ mặt của Cẩu Hàn Thực trở nên cực kỳ ngưng trọng, trong vô thức cũng bước lên một bước.
Da Thức Bộ?
Lạc Lạc lúc trước thi triển thân pháp, quả thật làm cho rất nhiều người kinh hãi.
Bởi vì nhìn qua, có chút giống Da Thức Bộ của Ma tộc cường giả trong Tuyết Lão thành!
Cho đến một khắc sau, Mao Thu Vũ cùng các đại nhân vật mới thấy rõ, đây cũng không phải Da Thức Bộ chân chính, mà là một phiên bản đơn giản hóa nào đó, hoặc có thể nói một loại thân pháp đơn giản có hình dạng giống như Da Thức Bộ.
Nhưng như thế đã đủ để tránh né kiếm của Quan Phi Bạch!
Vẻ mặt của Cẩu Hàn Thực vẫn ngưng trọng, vô cùng khiếp sợ.
Mặc dù chỉ là một phiên bản đơn giản hóa, hoặc là nói chỉ có hình dạng, nhưng có thể đơn giản hóa được nó hoặc là mô phỏng được nó, ít nhất chứng minh người này hiểu được Da Thức Bộ!
Da Thức Bộ là bí mật bất truyền của một bộ lạc trong Ma tộc!
Thiếu niên này từ nơi nào học được?
Tây Xuất Thập Tam Quy!
Trần Trường Sinh không để ý đến ánh mắt khiếp sợ của mọi người , cũng không có nhìn Cẩu Hàn Thực, không chút do dự tiếp tục nói.
Dùng Da Thức Bộ chỉ có vẻ bề ngoài trợ giúp Lạc Lạc tránh né khỏi chiêu sơn môn kiếm mà Quan Phi Bạch tụ thế đã lâu, tiếp theo tất nhiên phải phản công!
Nói ra Tây Xuất Thập Tam Quy năm chữ , ánh mắt của hắn rất trong trẻo.
Bởi vì tâm thần của hắn rất bình tĩnh.
Hắn bình tĩnh bởi vì rất tin tưởng, sau một khắc Lạc Lạc sẽ chiến thắng.
Tây Xuất Thập Tam Quy là kiếm pháp của một bộ lạc phương bắc, bộ kiếm pháp kia thật ra không có tên, nếu như thực sự phải tặng cho nó một cái tên, vậy thì ở trong « Bắc Quy Ký » ghi lại, đã được các bậc tiền bối của Quốc Giáo ghi chép là Tắc Thượng Kiếm.
Không có ai biết bộ kiếm pháp kia, coi như Trần Trường Sinh, cũng là ở năm mười tuổi, ở Tây Trữ trấn miếu cũ phía dưới bồ đoàn, thỉnh thoảng lật ra xem quyển sách này.
Quyển sách này không có trong tam thiên đạo tàng, chỉ là một bản du ký, du ký thuần túy.
Lúc trước Cẩu Hàn Thực dùng Đông Lâm Thất Tinh Kiếm thiên môn kiếm pháp của các tiểu tông phái, đưa Lạc Lạc vào khốn cảnh, lúc này hắn muốn dùng kiếm pháp thiên môn hơn chiến thắng đối phương!
Lúc này Lạc Lạc cùng Quan Phi Bạch cách nhau hơn mười trượng, đều ở đông tinh, tinh vị tương ứng, đúng là hình ảnh mà hắn một mực đợi chờ.
Hai người vị trí, rất thích hợp để cho chiêu Tắc Thượng Kiếm này tỏa ra quang mang kỳ dị, chặt đứt cuồng phong trên thảo nguyên!
Chỉ cần Lạc Lạc thi triển Tây Xuất Thập Tam Quy, dựa vào bản lãnh mấy tháng khổ tu của nàng, cuộc tỷ thí này, Quốc Giáo học viện thắng chắc rồi.
Cẩu Hàn Thực vẫn nhìn Trần Trường Sinh.
Hắn thấy được bình tĩnh cùng lòng tin trong ánh mắt của Trần Trường Sinh.
Hắn nghe được Trần Trường Sinh hô lên tên kiếm chiêu, cũng không nhớ ra được, kiếm quyết này đến từ nơi nào.
Thế gian lại có kiếm pháp chính mình không biết ư?
Cẩu Hàn Thực có chút giật mình, quan sát Lạc Lạc tay cầm kiếm, chuẩn bị ứng đối kế tiếp, phát hiện mình lần đầu tiên ở trong hình thức tranh đấu như vậy cảm thấy không tự tin.
Trước điện hoàn toàn an tĩnh, gió trên quảng trường cũng yên lặng không tiếng động.
Rất nhiều người nhận thấy, chiêu kiếm này là chiêu thức muốn phân thắng bại của Trần Trường Sinh.
Mọi người nhìn Lạc Lạc, đang đợi Tây Xuất Thập Tam Quy đến cùng uy lực thế nào.
Không biết qua bao lâu, Lạc Lạc mới động.
Nàng quay đầu nhìn Trần Trường Sinh, dáng vẻ đáng thương nói: Tiên sinh, ta không...
Trước điện vang lên tiếng thở dài của Mao Thu Vũ.
Tây Xuất Thập Tam Quy? ... Đã lâu không gặp.
Trên mặt của hắn có chút cảm khái, có chút cảm hoài, có chút sầu não, cũng có nụ cười.
Nếu như Điện hạ biết chiêu thức này, Quốc Giáo học viện tối nay đã có thể thắng rồi.
...
...
Không có nếu như, Lạc Lạc không có thi triển ra được Tây Xuất Thập Tam Quy trong truyền thuyết, cho nên chiến đấu vẫn còn tiếp tục.
Chỉ là khúc dạo đầu mà thôi.
Trần Trường Sinh hơi kinh ngạc, nhưng cũng không có cảm xúc thất bại, ngược lại bởi vì một khúc nhạc đệm này mà quên đi lo lắng khẩn trương khi trước, hắn lập tức nói tên một chiêu thức khác.
Lại trở về với Chung Sơn Phong Vũ Kiếm.
Cẩu Hàn Thực khẽ mỉm cười, cũng dùng Đông Lâm Thất Tinh Kiếm để ứng đối.
Tất cả, hoặc là nói chỉ trong chớp mắt, thế cục lại trở về như trước.
Phảng phất gió nhẹ đưa mưa phùn rải vào thanh lâm, nét đẹp đầy tĩnh lặng.
Song thời khắc mọi người đang xem cuộc chiến cảm thấy bình tĩnh, mưa gió chợt gia tăng.
Thức thứ bảy.
Sơn Môn Kiếm mười một.
Chu Tông Kiếm lạc hồi.
Kim Ô Kiếm khởi thế.
Đảo Kim Ô!
Kiếm thứ ba!
Thanh âm của Trần Trường Sinh cùng Cẩu Hàn Thực càng lúc càng nhanh!
Một người vừa ra một chiêu, một người khác lập tức ứng đối, lúc trước thỉnh thoảng còn có thể có thời khắc buông lỏng, cần có thời gian, hiện tại hai người ra chiêu đã không có bất kỳ dừng lại, không có bất kỳ đoạn tuyệt!
Mọi người đang xem cuộc chiến còn không xem kịp, hai người bọn họ làm sao có thời gian để suy tư!
Thanh âm của bọn hắn càng lúc càng nhanh, tốc độ xuất chiêu của Lạc Lạc cùng Quan Phi Bạch trên quảng trưởng tự nhiên cũng càng lúc càng nhanh.
Chốc lát thời gian trôi qua, hai người cũng đã ra hơn mười chiêu.
Kiếm pháp các công đường các sơn môn của Ly Sơn kiếm tông , Quan Phi Bạch đã dùng một kiếm thể hiện ra.
Cố kiếm vãng niên trong tàng thư quán của Quốc Giáo học viện, hôm nay cũng tái hiện trong tay Lạc Lạc.
Không có ngừng trệ, không có nghỉ ngơi.
Trần Trường Sinh cùng Cẩu Hàn Thực tiếp tục ra chiêu.
Lạc Lạc cùng Quan Phi Bạch tiếp tục xuất kiếm.
Kiếm ý như gió, xao động bóng đêm, kiếm ý như mưa, ào ạt mà tới!
Theo thời gian trôi qua, vô số kiếm pháp, vô số thân pháp, cũng xuất hiện trên quảng trường trước Vị Ương cung.
Có chút chiêu kiếm rõ ràng là thuộc kiếm pháp bất đồng, nhưng được Trần Trường Sinh cùng Cẩu Hàn Thực nhất nhất nói ra, được Lạc Lạc cùng Quan Phi Bạch nhất nhất thi triển , có thể nối liền như cầu vồng, phảng phất trời sanh đã thế!
Có chút chiêu kiếm rõ ràng là kiếm pháp liên kích nổi tiếng, lại được Trần Trường Sinh cùng Cẩu Hàn Thực mạnh mẽ tách rời, cách hơn mười chiêu sau mới xuất hiện ở trên kiếm của Lạc Lạc cùng Quan Phi Bạch, nhưng có hiệu quả cao hơn!
Mọi người đứng ở trên thềm đá đang xem cuộc chiến nghẹn họng nhìn trân trối, thỉnh thoảng phát ra kinh hô.
Như vậy cũng có thể sao?
Đây là chiêu gì?
Lão sư, chiêu này thật là vô lý?
Sư thúc, ngươi biết chiêu này không?
Bóng đêm thâm trầm, tinh thần lóng lánh, kiếm quang tung hoành.
Tối nay trận tỷ thí kiểu cách hoàn toàn mới giữa Quốc Giáo học viện và Ly Sơn kiếm tông, thầy trò chư viện kinh đô cùng với mọi người sứ đoàn phía nam nhìn như si như say.
Trần Trường Sinh cùng Cẩu Hàn Thực thể hiện ra kiến thức cùng năng lực uyên bác làm người ta rung động, mà hai người trong quảng trường giương kiếm thi triển, cũng làm mọi người cúi rạp bội phục.
Từ bắt đầu đến hiện tại, Trần Trường Sinh cùng Cẩu Hàn Thực đã nói mấy trăm chiêu kiếm, trừ Tây Xuất Thập Tam Quy, Lạc Lạc cùng Quan Phi Bạch đều có thể thi triển toàn bộ, hơn nữa không có chút trúc trắc, không có bất kỳ sai lầm, có thể nói là hoàn mỹ, đây là chuyện khó khăn đến nhường nào!
Lúc trước Mao Thu Vũ viện trưởng phê bình, đã để học sinh chư viện trong kinh đô xấu hổ không dứt, Ly Sơn kiếm tông bồi dưỡng đệ tử quả nhiên đã vượt qua Đại Chu triều, Thần Quốc Thất Luật quả nhiên cũng là người kiên nghị khổ tu hơn hẳn người thường, nhưng tiểu cô nương kia thì sao? Thân là con gái duy nhất vô cùng tôn quý của Bạch Đế, nàng làm sao có thể chịu khổ nhiều như vậy, học được nhiều kiếm pháp như thế?
Thanh âm kinh hô dần dần xuống thấp, thanh âm nghị luận dần dần biến mất.
Trước điện trong đêm hoàn toàn an tĩnh, điểm này đại biểu kính ý.
Mao Thu Vũ nhìn cuộc chiến, bỗng nhiên nói: Năm đó trận chiến giữa Chu Độc Phu cùng Thái Tông Bệ Hạ ở Lạc Dương thành, đại khái cũng không hơn gì như này.
Nghe lời này, chút ít đại nhân vật đứng gần hắn vẻ mặt đột biến.
Từ Thế Tích trầm mặc không nói, bởi vì lúc này hắn không biết nên nói điều gì.
Trần Lưu Vương cả kinh nói: Viện trưởng tại sao lại nói như thế?
Chu Độc Phu là người thế nào? Người mạnh nhất trong ngàn năm mà thế gian công nhận! Thái Tông Hoàng Đế Bệ Hạ là nhân vật nào! Tối nay trận chiến giữa học sinh Quốc Giáo học viện cùng đệ tử Ly Sơn kiếm tông, cố nhiên đặc sắc, nhưng làm sao có thể đánh đồng cùng trận chiến Lạc Dương thành năm đó truyền lại tới đời sau?
Bọn họ hiện tại tự nhiên xa xa không kịp bằng Chu Độc Phu cùng Thái Tông Bệ Hạ.
Mao Thu Vũ cảm khái nói: Nhưng năm đó trận chiến ở Lạc Dương, Chu Độc Phu cùng Bệ Hạ đang ở thịnh niên, mà bọn hắn bây giờ mới bao nhiêu tuổi?
/1191
|