Bên trong một cái kiệu là một vị đạo cô, trong khuỷu tay bên tay trái đặt một cây phất trần.
Phất trần này có thể thấy rõ là hai năm qua mới vừa được tu sửa lại.
Thần sắc của đạo cô làm cho người ta cảm thấy không già, nhưng lại có vẻ âm trầm, hơn nữa có một loại khí chất kỳ quái khiến người ta thấy càng thêm chán ghét.
Vương Phá cũng ghét cay ghét đắng nàng, nếu không phải bởi vì phu quân của nàng, hai năm trước hắn đã chặt đứt một cánh tay của nàng rồi.
Dĩ nhiên, trừ nhân vật như Vương Phá, không có ai dám tỏ vẻ ghét cay ghét đắng đối với đạo cô kia.
Bởi vì ... đạo cô này tính tình vô cùng thô bạo, bởi vì ... đạo cô này tên là Vô Cùng Bích, một trong Bát Phương Phong Vũ trước đây, cường giả thần thánh lĩnh vực.
Một chiếc kiệu khác không có người nào.
Người ban đầu ngồi trong kiệu, lúc này đang đứng bên cạnh Vương Phá.
Đó là vị nam tử trung niên rất mập mạp, mặc áo màu vàng sáng, bụng đầy mữ từ trên đai lưng chảy xuống, nhìn có chút tức cười.
Nhưng giống như trước không một ai dám giễu cợt hắn.
Bởi vì hắn là Tương Vương, Vương gia có quyền thế nhất triều đình Đại Chu, có vô số quân đội cùng đại thần ủng hộ.
Hơn nữa đang trước đó không lâu, hắn cuối cùng đã đột phá cánh cửa kia, trở thành kế sau tiên đế, người đầu tiên của Trần thị hoàng tộc bước vào lĩnh vực thần thánh.
Sự kiện này, cho tới hôm nay, còn không có mấy người người biết được.
Cho đến khi hắn từ kinh đô đi tới Vấn Thủy thành, ngồi kiệu lên Kê Minh sơn, đi tới bên cạnh Vương Phá sóng vai, trước mắt một mảnh giang sơn thật đẹp.
Vương Phá nói: Không ngờ tới.
Tương Vương cảm khái nói: Ta cũng không ngờ tới.
...
...
Gió tuyết bao phủ Vấn Thủy thành, cũng bao phủ từ đường.
Mái hiên màu đen đã phủ đầy tuyết, trắng vô cùng đẹp mắt, nhưng tường trắng không trắng thêm, ngược lại bị tuyết quang trong đình viện phản chiếu, lộ ra vẻ hơi xám xịt.
Ở trong gió tuyết lúc đứt lúc nối, lúc dày lúc mỏng, trong bầu trời tỏa ra ánh sáng càng không ngừng biến hóa , lúc tối lúc sáng.
Trong thời khắc nhập nhoạng, trong gió tuyết xuất hiện rất nhiều bóng người.
Bọn thích khách mặc xiêm y màu trắng, che mặt, tựa như gió tuyết, mang theo cả người hàn lãnh, rất khó bị người phát hiện.
Khi bọn hắn vừa xuất hiện, đã bị Đường Tam Thập Lục phát hiện ra, là bởi vì bọn hắn không thèm để ý bị hắn phát hiện.
Đường Tam Thập Lục híp mắt lại.
Gió rét phất trên mặt của hắn, không thể để cho nhiệt độ tiêu giảm, mái tóc đầy dầu bởi vì thời gian dài không gội khẽ bay lên.
Hắn cảm giác có chút không tốt, bởi vì hình ảnh không đủ đẹp, cũng bởi vì mùi vị không dễ ngửi.
Hắn nhìn thích khách áo trắng trong đình viện của từ đường, gãi gãi đầu, nói: Các ngươi nhiều người như vậy quần đấu một mình ta? Quá mức không công bình.
Đám thích khách áo trắng tự nhiên không trả lời, mặt không thay đổi nhìn hắn.
Đường Tam Thập Lục ngẩng đầu nhìn sang lão cung phụng.
Hắn lúc này ngồi trên bồ đoàn, lão cung phụng đứng bên cạnh hắn, nếu như hắn muốn đem mặt lão cung phụng nhìn rõ ràng hơn một chút, cần vươn cổ cao cao hơn.
Ngươi có thể nói hắn lúc này rất giống con vịt nghển cổ chờ chết, cũng có thể nói hắn giống như con thiên nga kiêu ngạo.
Đúng vậy, vô luận đám thích khách mượn gió tuyết lẻn vào từ đường này hành lãnh đến cỡ nào, đáng sợ bao nhiêu, nhưng cũng không thể là đối thủ của lão cung phụng.
Nhưng đám thích khách này rõ ràng cũng không thèm để ý, hơn nữa tầm mắt chỉ rơi vào trên người của hắn, như vậy chỉ có một loại giải thích.
Đường gia Nhị gia muốn giết Đường Tam Thập Lục, lòng tin từ đâu mà đến?
Bởi vì ... vị lão cung phụng ở lại trong từ đường này là người của hắn.
Lão cung phụng nói: Xin lỗi, thiếu gia.
Đường Tam Thập Lục mỉm cười nói: Xin lỗi cái con mẹ ngươi ấy.
Lão cung phụng giơ tay phải lên, hướng đỉnh đầu của hắn phách xuống.
Gió tuyết đột nhiên tan biến, ngọn đèn sâu trong từ đường lay động kịch liệt, mấy hàng phía trước nhất trực tiếp tắt ngóm, hơn mười bài vị từ trên kệ lăn xuống, vỡ nát thành mấy mảnh.
Đường Tam Thập Lục động.
Bồ đoàn dưới người hắn vỡ thành vô số mảnh nhỏ, một làn khói rõ ràng mang theo kịch độc tràn ngập mà lên.
Hắn lăn một vòng, hướng trong đình viện tràn đầy tuyết đọng bò đi.
Rất rõ ràng, trong từ đường không có bất kỳ lực lượng phòng ngự nào của Đường gia, nhưng hắn đã chuẩn bị trước.
Chẳng qua hắn lúc ấy không nghĩ tới, người muốn giết mình lại là Đường gia cung phụng.
Bồ đoàn khói độc dĩ nhiên rất lợi hại, nhưng làm sao có thể độc chết được đối phương?
Lão cung phụng năm đó là trưởng lão Trường Sinh tông, chân nguyên thâm hậu chí cực, cảnh giới sớm đã Tụ Tinh đỉnh phong, có thể nói là nửa bước thần thánh.
Đừng bảo là Đường Tam Thập Lục bây giờ là Tụ Tinh sơ cảnh, cho dù hắn đột nhiên bộc phát thực lực gấp mười lần, làm sao có thể chống đỡ nổi công kích hung mãnh như vậy?
Hắn lăn một vòng chạy tới trong đình viện, làm sao có thể thoát khỏi phạm vi chưởng phong bao phủ?
Lão cung phụng chưởng rơi như núi.
Từ đường đình viện gió tuyết tựa như nhận lấy một loại lực lượng vô hình dẫn dắt, gió lặng, tuyết rơi cũng đột nhiên chậm lại.
Mắt thấy bàn tay của lão cung phụng, sắp sửa rơi vào đỉnh đầu Đường Tam Thập Lục.
Bỗng nhiên, gió trong đình viện lần nữa sống lại, tuyết vội vàng rơi xuống.
Một đạo kiếm quang, xuất hiện trong gió tuyết.
Đạo kiếm quang này cực kỳ sáng ngời, chiếu sáng mai vàng tuyết trắng còn có ánh mắt thích khách trong đình viện .
Kiếm quang phát sáng lại cực kỳ âm trầm, thu liễm toàn bộ khí tức, phảng phất lây dính lá rụng cùng tro bụi hơn trăm ngày, cùng từ đường đã dung hòa thành một thể.
Mấy bông tuyết từ thiên không rơi xuống bỗng nhiên biến thành màu đỏ.
Đó là bị máu nhuộm đỏ .
Lão cung phụng thần sắc hiện lên vẻ khó tin.
Chưởng phong gào thét mà lên.
Kiếm quang không tiếng động mà đi.
Trong từ đường ngọn đèn nhất thời toàn bộ dập tắt.
Vô số bài vị rối rít rơi ra.
Lương trụ cùng vách tường xuất hiện vô số chưởng ấn cùng vết kiếm.
Xuy một tiếng vang nhỏ, từ đường lần nữa quy về yên tĩnh.
Lão cung phụng đứng trên thềm đá trước từ đường.
Tay trái của hắn bị một thanh kiếm xuyên qua, máu tươi chảy xuống.
Trên ngực trái của hắn cũng xuất hiện một vết kiếm khắc sâu, máu tươi tràn đầy.
Tay phải của hắn cùng tay trái của đối phương chồng một chỗ.
Đối thủ của hắn là một nam tử mặc y phục người hầu.
Nam tử kia rất tầm thường, không tìm được bất kỳ đặc điểm nào khác.
Quá khứ năm năm, nam tử này hai vai rũ cụp, tựa như Vương Phá trên Kê Minh sơn ngoài thành lúc này.
Nhưng hôm nay không được, bởi vì cổ tay cho đến bả vai trái của hắn, đã bị chưởng lực của lão cung phụng làm cho vỡ nát.
Người kia là ai, hướng về phía Đường gia lão cung phụng lại chiến ra một cái kết quả lưỡng bại câu thương
Cho dù là đánh lén, vẫn làm cho người ta khó lòng tin tưởng.
...
...
Lão cung phụng mơ hồ nhớ ra người này, hẳn là tên nô bộc câm trong từ đường.
Lúc này hắn dĩ nhiên biết, đối phương tuyệt đối không thể nào là một người nô bộc câm bình thường được.
Hơn nữa đối phương không phải là Đường gia cao thủ lão thái gia an bài, bởi vì hắn biết toàn bộ bí mật của Đường gia.
Như vậy tên cao thủ giả bộ như nô bộc câm, ở trong từ đường của Đường gia vẩy nước quét đình viện nửa năm đến tột cùng là ai?
Có thể thành công đánh lén một cường giả nửa bước thần thánh, tất nhiên là thích khách vô cùng chuyên nghiệp, hơn nữa cảnh giới tất nhiên xê xích không nhiều.
Tụ Tinh đỉnh phong? Loại thích khách cảnh giới này, trên đại lục hiện tại chỉ có một vị.
Lão cung phụng biết được thân phận của đối phương, con ngươi hơi co lại, quát lên: Động thủ!
Đây tự nhiên là ra lệnh đối với đám thích khách áo trắng kia.
Nhưng ở thời khắc quan trọng nhất này, hắn đã quên mất một chuyện rất quan trọng.
Đám thích khách áo trắng hướng Đường Tam Thập Lục trong đình viện lướt tới, kiếm ý bén nhọn mà âm trầm, so với tuyết mùa đông còn hàn lãnh hơn vô số lần, làm người ta không rét mà run.
Gió tuyết phất phới, xuất hiện vô số kiếm quang hàn lãnh, sau đó thanh âm lưỡi dao sắc bén phá thể cùng thanh âm kêu rên dày đặc vang lên.
Máu tươi vẩy vào trên tuyết đọng trong đình viện, phá lệ chói mắt.
Mấy tên thích khách nằm trong vũng máu, đã không còn hô hấp.
Mấy tên thích khách này trình độ rất cao, tính cảnh giác đặc biệt cường đại, nhưng bọn hắn cũng không nghĩ tới, đánh lén đến từ chính đồng bạn.
Kiếm ý bén nhọn mà âm trầm, bao phủ đình viện từ đường Đường gia.
Tên nô bộc câm kia lui trở về trong đình viện.
Bảy tên thích khách áo trắng đi tới bên cạnh hắn.
Phất trần này có thể thấy rõ là hai năm qua mới vừa được tu sửa lại.
Thần sắc của đạo cô làm cho người ta cảm thấy không già, nhưng lại có vẻ âm trầm, hơn nữa có một loại khí chất kỳ quái khiến người ta thấy càng thêm chán ghét.
Vương Phá cũng ghét cay ghét đắng nàng, nếu không phải bởi vì phu quân của nàng, hai năm trước hắn đã chặt đứt một cánh tay của nàng rồi.
Dĩ nhiên, trừ nhân vật như Vương Phá, không có ai dám tỏ vẻ ghét cay ghét đắng đối với đạo cô kia.
Bởi vì ... đạo cô này tính tình vô cùng thô bạo, bởi vì ... đạo cô này tên là Vô Cùng Bích, một trong Bát Phương Phong Vũ trước đây, cường giả thần thánh lĩnh vực.
Một chiếc kiệu khác không có người nào.
Người ban đầu ngồi trong kiệu, lúc này đang đứng bên cạnh Vương Phá.
Đó là vị nam tử trung niên rất mập mạp, mặc áo màu vàng sáng, bụng đầy mữ từ trên đai lưng chảy xuống, nhìn có chút tức cười.
Nhưng giống như trước không một ai dám giễu cợt hắn.
Bởi vì hắn là Tương Vương, Vương gia có quyền thế nhất triều đình Đại Chu, có vô số quân đội cùng đại thần ủng hộ.
Hơn nữa đang trước đó không lâu, hắn cuối cùng đã đột phá cánh cửa kia, trở thành kế sau tiên đế, người đầu tiên của Trần thị hoàng tộc bước vào lĩnh vực thần thánh.
Sự kiện này, cho tới hôm nay, còn không có mấy người người biết được.
Cho đến khi hắn từ kinh đô đi tới Vấn Thủy thành, ngồi kiệu lên Kê Minh sơn, đi tới bên cạnh Vương Phá sóng vai, trước mắt một mảnh giang sơn thật đẹp.
Vương Phá nói: Không ngờ tới.
Tương Vương cảm khái nói: Ta cũng không ngờ tới.
...
...
Gió tuyết bao phủ Vấn Thủy thành, cũng bao phủ từ đường.
Mái hiên màu đen đã phủ đầy tuyết, trắng vô cùng đẹp mắt, nhưng tường trắng không trắng thêm, ngược lại bị tuyết quang trong đình viện phản chiếu, lộ ra vẻ hơi xám xịt.
Ở trong gió tuyết lúc đứt lúc nối, lúc dày lúc mỏng, trong bầu trời tỏa ra ánh sáng càng không ngừng biến hóa , lúc tối lúc sáng.
Trong thời khắc nhập nhoạng, trong gió tuyết xuất hiện rất nhiều bóng người.
Bọn thích khách mặc xiêm y màu trắng, che mặt, tựa như gió tuyết, mang theo cả người hàn lãnh, rất khó bị người phát hiện.
Khi bọn hắn vừa xuất hiện, đã bị Đường Tam Thập Lục phát hiện ra, là bởi vì bọn hắn không thèm để ý bị hắn phát hiện.
Đường Tam Thập Lục híp mắt lại.
Gió rét phất trên mặt của hắn, không thể để cho nhiệt độ tiêu giảm, mái tóc đầy dầu bởi vì thời gian dài không gội khẽ bay lên.
Hắn cảm giác có chút không tốt, bởi vì hình ảnh không đủ đẹp, cũng bởi vì mùi vị không dễ ngửi.
Hắn nhìn thích khách áo trắng trong đình viện của từ đường, gãi gãi đầu, nói: Các ngươi nhiều người như vậy quần đấu một mình ta? Quá mức không công bình.
Đám thích khách áo trắng tự nhiên không trả lời, mặt không thay đổi nhìn hắn.
Đường Tam Thập Lục ngẩng đầu nhìn sang lão cung phụng.
Hắn lúc này ngồi trên bồ đoàn, lão cung phụng đứng bên cạnh hắn, nếu như hắn muốn đem mặt lão cung phụng nhìn rõ ràng hơn một chút, cần vươn cổ cao cao hơn.
Ngươi có thể nói hắn lúc này rất giống con vịt nghển cổ chờ chết, cũng có thể nói hắn giống như con thiên nga kiêu ngạo.
Đúng vậy, vô luận đám thích khách mượn gió tuyết lẻn vào từ đường này hành lãnh đến cỡ nào, đáng sợ bao nhiêu, nhưng cũng không thể là đối thủ của lão cung phụng.
Nhưng đám thích khách này rõ ràng cũng không thèm để ý, hơn nữa tầm mắt chỉ rơi vào trên người của hắn, như vậy chỉ có một loại giải thích.
Đường gia Nhị gia muốn giết Đường Tam Thập Lục, lòng tin từ đâu mà đến?
Bởi vì ... vị lão cung phụng ở lại trong từ đường này là người của hắn.
Lão cung phụng nói: Xin lỗi, thiếu gia.
Đường Tam Thập Lục mỉm cười nói: Xin lỗi cái con mẹ ngươi ấy.
Lão cung phụng giơ tay phải lên, hướng đỉnh đầu của hắn phách xuống.
Gió tuyết đột nhiên tan biến, ngọn đèn sâu trong từ đường lay động kịch liệt, mấy hàng phía trước nhất trực tiếp tắt ngóm, hơn mười bài vị từ trên kệ lăn xuống, vỡ nát thành mấy mảnh.
Đường Tam Thập Lục động.
Bồ đoàn dưới người hắn vỡ thành vô số mảnh nhỏ, một làn khói rõ ràng mang theo kịch độc tràn ngập mà lên.
Hắn lăn một vòng, hướng trong đình viện tràn đầy tuyết đọng bò đi.
Rất rõ ràng, trong từ đường không có bất kỳ lực lượng phòng ngự nào của Đường gia, nhưng hắn đã chuẩn bị trước.
Chẳng qua hắn lúc ấy không nghĩ tới, người muốn giết mình lại là Đường gia cung phụng.
Bồ đoàn khói độc dĩ nhiên rất lợi hại, nhưng làm sao có thể độc chết được đối phương?
Lão cung phụng năm đó là trưởng lão Trường Sinh tông, chân nguyên thâm hậu chí cực, cảnh giới sớm đã Tụ Tinh đỉnh phong, có thể nói là nửa bước thần thánh.
Đừng bảo là Đường Tam Thập Lục bây giờ là Tụ Tinh sơ cảnh, cho dù hắn đột nhiên bộc phát thực lực gấp mười lần, làm sao có thể chống đỡ nổi công kích hung mãnh như vậy?
Hắn lăn một vòng chạy tới trong đình viện, làm sao có thể thoát khỏi phạm vi chưởng phong bao phủ?
Lão cung phụng chưởng rơi như núi.
Từ đường đình viện gió tuyết tựa như nhận lấy một loại lực lượng vô hình dẫn dắt, gió lặng, tuyết rơi cũng đột nhiên chậm lại.
Mắt thấy bàn tay của lão cung phụng, sắp sửa rơi vào đỉnh đầu Đường Tam Thập Lục.
Bỗng nhiên, gió trong đình viện lần nữa sống lại, tuyết vội vàng rơi xuống.
Một đạo kiếm quang, xuất hiện trong gió tuyết.
Đạo kiếm quang này cực kỳ sáng ngời, chiếu sáng mai vàng tuyết trắng còn có ánh mắt thích khách trong đình viện .
Kiếm quang phát sáng lại cực kỳ âm trầm, thu liễm toàn bộ khí tức, phảng phất lây dính lá rụng cùng tro bụi hơn trăm ngày, cùng từ đường đã dung hòa thành một thể.
Mấy bông tuyết từ thiên không rơi xuống bỗng nhiên biến thành màu đỏ.
Đó là bị máu nhuộm đỏ .
Lão cung phụng thần sắc hiện lên vẻ khó tin.
Chưởng phong gào thét mà lên.
Kiếm quang không tiếng động mà đi.
Trong từ đường ngọn đèn nhất thời toàn bộ dập tắt.
Vô số bài vị rối rít rơi ra.
Lương trụ cùng vách tường xuất hiện vô số chưởng ấn cùng vết kiếm.
Xuy một tiếng vang nhỏ, từ đường lần nữa quy về yên tĩnh.
Lão cung phụng đứng trên thềm đá trước từ đường.
Tay trái của hắn bị một thanh kiếm xuyên qua, máu tươi chảy xuống.
Trên ngực trái của hắn cũng xuất hiện một vết kiếm khắc sâu, máu tươi tràn đầy.
Tay phải của hắn cùng tay trái của đối phương chồng một chỗ.
Đối thủ của hắn là một nam tử mặc y phục người hầu.
Nam tử kia rất tầm thường, không tìm được bất kỳ đặc điểm nào khác.
Quá khứ năm năm, nam tử này hai vai rũ cụp, tựa như Vương Phá trên Kê Minh sơn ngoài thành lúc này.
Nhưng hôm nay không được, bởi vì cổ tay cho đến bả vai trái của hắn, đã bị chưởng lực của lão cung phụng làm cho vỡ nát.
Người kia là ai, hướng về phía Đường gia lão cung phụng lại chiến ra một cái kết quả lưỡng bại câu thương
Cho dù là đánh lén, vẫn làm cho người ta khó lòng tin tưởng.
...
...
Lão cung phụng mơ hồ nhớ ra người này, hẳn là tên nô bộc câm trong từ đường.
Lúc này hắn dĩ nhiên biết, đối phương tuyệt đối không thể nào là một người nô bộc câm bình thường được.
Hơn nữa đối phương không phải là Đường gia cao thủ lão thái gia an bài, bởi vì hắn biết toàn bộ bí mật của Đường gia.
Như vậy tên cao thủ giả bộ như nô bộc câm, ở trong từ đường của Đường gia vẩy nước quét đình viện nửa năm đến tột cùng là ai?
Có thể thành công đánh lén một cường giả nửa bước thần thánh, tất nhiên là thích khách vô cùng chuyên nghiệp, hơn nữa cảnh giới tất nhiên xê xích không nhiều.
Tụ Tinh đỉnh phong? Loại thích khách cảnh giới này, trên đại lục hiện tại chỉ có một vị.
Lão cung phụng biết được thân phận của đối phương, con ngươi hơi co lại, quát lên: Động thủ!
Đây tự nhiên là ra lệnh đối với đám thích khách áo trắng kia.
Nhưng ở thời khắc quan trọng nhất này, hắn đã quên mất một chuyện rất quan trọng.
Đám thích khách áo trắng hướng Đường Tam Thập Lục trong đình viện lướt tới, kiếm ý bén nhọn mà âm trầm, so với tuyết mùa đông còn hàn lãnh hơn vô số lần, làm người ta không rét mà run.
Gió tuyết phất phới, xuất hiện vô số kiếm quang hàn lãnh, sau đó thanh âm lưỡi dao sắc bén phá thể cùng thanh âm kêu rên dày đặc vang lên.
Máu tươi vẩy vào trên tuyết đọng trong đình viện, phá lệ chói mắt.
Mấy tên thích khách nằm trong vũng máu, đã không còn hô hấp.
Mấy tên thích khách này trình độ rất cao, tính cảnh giác đặc biệt cường đại, nhưng bọn hắn cũng không nghĩ tới, đánh lén đến từ chính đồng bạn.
Kiếm ý bén nhọn mà âm trầm, bao phủ đình viện từ đường Đường gia.
Tên nô bộc câm kia lui trở về trong đình viện.
Bảy tên thích khách áo trắng đi tới bên cạnh hắn.
/1191
|